1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01 

Đêm khuya, trong thư phòng rộng lớn của phủ Tướng quân, mọi người uống rượu say sưa, thỉnh thoảng, còn có thể nghe thấy tiếng cười mềm mại của nữ nhân.

Ta cởi giày và tất ném lại cho Tiểu Thúy, sau đó cố tình dùng chân trần mở cửa.

Trong chốc lát, cả căn phòng trở nên yên tĩnh, vài người vốn đang uống rượu say sưa cũng đột nhiên dừng lại.

Tất cả những người có mặt ở đây đều là nam giới, duy chỉ có cái người ngồi ở vị trí trung tâm kia là không phải.

Nữ nhân khoác trường bào xanh lam, tóc vấn cao, thoải mái xắn tay áo lên, để lộ một phần cẳng tay nhợt nhạt.

Đây chính là vị tiểu quân sư trong lời đồn đại. Khi nàng ta trở lại kinh thành, mọi người mới biết, thì ra nàng ta chính là Tô Vân - thứ nữ của Tướng phủ.

"Uống! Đêm nay huynh đệ chúng ta không say không về, ai về trước chính là cháu trai!"

Tô Vân uống nhiều đến mức choáng váng, mặt đỏ bừng bừng, tùy tiện ngã vào vòng tay người khác.

Khoảnh khắc nàng ta nhìn thấy ta, nụ cười trên môi nàng ta chợt đông cứng lại.

Bên ngoài sấm đánh đùng đùng, ta khóc lê hoa đới vũ, mềm mềm yếu yếu, mỏng mỏng manh manh, lao vào vòng tay của nam nhân ngồi trên ghế chủ toạ.

"Phu quân ơi, có sấm sét, người ta sợ quá..."

Những giọt nước mắt trong suốt từ khóe mắt ta nhỏ xuống cổ nam nhân, ta thuận tay chạm lên bộ ngực rắn chắc của hắn vài lần.

Phu quân ta - Hoắc Cảnh - Hộ quốc đại tướng quân của An Khánh.

Bị mỹ nhân làm cho mất cảnh giác, thân thể Hoắc Cảnh đột nhiên cứng đờ, bên tai thoáng ửng đỏ.

Lúc đầu hắn lúng ta lúng túng, nhưng khi nhìn thấy ta run rẩy, hắn nhanh chóng ôm ta vào lòng.

"Sao lại không mang giày với tất thế này? Nhỡ lát nữa bị cảm lạnh thì sao... Để ta đưa nàng về phòng ngủ."

Giọng nói của nam nhân trầm thấp, khàn khàn, đánh thức tất cả những người còn đang sững sờ, ngây ngẩn hồi lâu trong phòng.

"Hồi còn trong quân doanh đã nghe qua tẩu tử là mỹ nhân đẹp nhất thiên hạ, hôm nay có dịp nhìn thấy, quả thực danh bất hư truyền!"

"Hoắc Cảnh, ngươi may mắn thật đấy!"

"Trai tài gái sắc, quả thực xứng đôi vừa lứa, ta uống chén này!"

Mọi người reo hò nồng nhiệt, ngẩng đầu uống rượu, tỏ ý chúc mừng.

Chỉ có Tô Vân ngồi ở giữa kia là không nói một lời, vẻ mặt u ám nhìn ta.

Thấy cơn buồn ngủ vẫn còn đọng lại trên mặt ta, Hoắc Cảnh lập tức đứng dậy rời đi.

Tô Vân bất mãn, muốn tác quai tác quái tại chỗ, nàng ta đột nhiên giơ tay vòng qua cổ Hoắc Cảnh, cố tình ấn bộ ngực mềm mại của mình vào: 

"Ngươi là cái đồ trọng sắc khinh bạn, có thê quên cha, có coi chúng ta là huynh đệ nữa không đấy?"

Hoắc Cảnh nhanh chóng né tránh, cau mày, trong mắt không giấu nổi sự phản kháng.

Những người khác trong bàn thấy vậy, vội vàng tiến tới giải quyết ổn thỏa, dùng giọng hay dỗ dành Tô Vân:

"Để bọn ta uống cùng ngươi là được."

"Ừ, ừ, ừ, uống đến sáng luôn, chừng nào ngươi hài lòng mới rời đi!"

Không ngờ Tô Vân vẫn lắc đầu, cầm ly rượu lên uống một ngụm:

"Nữ nhân các tỷ đúng là đồ đạo đức giả, lúc nào cũng khóc lóc ỉ ỉ ôi ôi, cho nên mới nói, ta ghét nhất là cái chuyện nữ nhi tình trường này."

"Ta vẫn nhớ những ngày ở trong quân doanh kia, bọn ta chiến đấu tiêu diệ/t kẻ thù, chặ/t đ/ầu quân địc/h xuống, coi chúng như bóng mà đá chơi, thật tuyệt biết bao!"

Bị mắng đạo đức giả, ta run rẩy vài cái, sắc mặt tái nhợt, bất an dựa vào lòng Hoắc Cảnh.

Sắc mặt hắn khó coi, thấp giọng an ủi ta, lớn tiếng ngăn cản Tô Vân đang huyên thuyên về chuyện quân doanh kia.

"Nói những chuyện này, Tô Vân, ngươi có ý gì?"

Trải qua những ngày hành quân, chiến đấu cùng những nam nhân, Tô Vân vẫn luôn được khen ngợi, nịnh nọt, chưa bao giờ bị sỉ nhụ/c trước mặt mọi người thế này.

Nhưng nàng ta cũng không hề phản kích, chỉ đứng dậy mỉm cười xin lỗi ta:

"Ta ở cùng với những nam nhân thô lỗ này lâu quá, nên đã quen với việc đán/h đ/ập, g.i.ế.t chó/c, quên mất tỷ tỷ được nuôi dưỡng trong khuê phòng, vô cùng quý giá."

"Không ngờ tỷ tỷ lại nhạy cảm như vậy, là lỗi của ta, do ta thẳng thắn quá, xin tỷ đừng giận."

Nàng ta tuy nói bằng giọng điệu bình thản, nhưng thực thế, lại là kim giấu trong bông, hàm ý ẩn giấu khắp nơi.

Nếu ta vẫn nhất quyết tranh cãi với nàng ta, thì lại thành ra ta quá nhỏ mọn.

Đúng là đồ trà hảo hán ch/ó c.h.ế/t mà!

Ta yếu ớt dựa vào vòng tay của Hoắc Cảnh, cúi đầu khóc nức nở.

"Phu quân, chàng có nghĩ ta vừa mỏng manh vừa nhạy cảm, lại còn đạo đức giả như muội ấy nói không?"

Sau khi được ta nhắc nhở, mọi người mới ý thức được ý tứ xúc phạm trong lời nói của Tô Vân, không khỏi thay đổi biểu cảm.

Tô Vân không ngờ ta sẽ vạch trần lời nói của nàng ta một cách không thương tiếc như vậy. Nàng ta vội vàng giải thích, thế nhưng lại bị ánh mắt lạnh lẽo của Hoắc Cảnh liếc nhìn.

"Quản gia, tiễn khách."

"Muốn uống rượu thì về nhà uống, tốt nhất đừng chỉ trích phu nhân ta như vậy."

"Phu nhân, để ta đưa nàng về phòng."

Huynh đệ như tay chân, nữ nhân như y phục.

Mọi người nhìn nhau, chưa từng thấy Hoắc Cảnh tức giận với huynh đệ vào sinh ra tử như vậy.

Nhưng khi nhìn thấy ta lao vào vòng tay Hoắc Cảnh, khuôn mặt đẫm lệ, ngọc thảm hoa sầu, không ai có thể nói nhiều.

Song, mọi người không khỏi có chút bất mãn đối với thủ phạm Tô Vân kia, bắt đầu nhẹ giọng phàn nàn.

Thấy mọi người chuẩn bị rời đi, ta vội lấy chiếc khăn thêu ra lau nước mắt, kéo mạnh tay áo Hoắc Cảnh.

Tại sao họ lại rời đi được chứ? Ta vẫn chưa vui đủ mà!

"Phu quân đừng buồn, Tô muội muội không cố ý đâu."

"Mọi người đang uống rượu rất vui vẻ, lúc này tan tiệc thì sẽ rất đáng tiếc, không khỏi khiến huynh đệ có chút lạnh lòng. Ta ở lại đây với chàng là được."

Hoắc Cảnh càng thêm yêu thương, trái tim mềm nhũn, tâm trí hỗn loạn, thấy ta không khóc, hắn cũng vâng lời.

"Được, ta nghe phu nhân."

02

Không ai muốn mọi chuyện trở nên ầm ĩ, thấy bầu không khí đã hoà hoãn hơn, tất cả đều ngồi xuống và bắt đầu nói đùa.

Đặc biệt là Dương Chiêu - Thế tử Hầu phủ, người bên cạnh Tô Vân kia. So với ai, hắn lại càng nóng lòng.

"Tẩu tẩu đúng là am hiểu lòng người, chén rượu này, coi như Dương mỗ thay Tô Vân xin lỗi tẩu tẩu."

"Tô Vân, ngươi phải học thêm điểm này ở tẩu tẩu, sửa lại tính khí thô lỗ của mình đi. Cẩn thận kẻo sau này, lại không ai thèm đến Tướng phủ cầu hôn đâu đấy."

Tô Vân không hiểu sao lại bị điểm danh, nàng ta trợn mắt, tức giận đến mức không chỗ nào phát tiế/t.

"Ai muốn thành thân cơ chứ? Ta không có hứng thú với đám nam nhân hô/i há/m các ngươi đâu, ta chỉ thích mấy cô nương xinh xinh đẹp đẹp, thơm thơm mềm mềm mà thôi."

"Nếu ta bị mắc kẹt trong bốn bức tường đại viện như những nữ tử khác, ngày nào cũng rửa tay nấu súp, chắc ta c/h.ế.t mất thôi."

"Thời giờ, nữ tử trên đời chỉ thích tranh giành nam nhân, nổi má/u ghe/n tuôn/g. Tầm nhìn của họ vô cùng hạn hẹp. Còn ta, thì chỉ thích quan tâm tới quốc gia đại sự."

Nàng ta vô cùng tận hứng mà tuôn ra lý luận dài dòng.

Chân trước nói thích mấy cô nương xinh đẹp thơm mềm, nhưng chân sau lại hạ thấp tất cả nữ tử trên đời.

Lời rơi xuống, Tô Vân liếc nhìn ta với vẻ mặt thờ ơ.

Nhìn thấy ta nâng chén nhấp một ngụm trà, nàng ta không khỏi nhếch mép khinh bỉ:

"Tỷ tỷ, tỷ thật sự muốn ở lại đây đấy à?"

"Lúc uống rượu, bọn ta khó tránh khỏi nói tới một số chuyện quốc gia đại sự, đều là chủ đề của nam nhân, vô cùng nhàm chán."

"Nếu tỷ không hiểu thì cứ nói là được."

Ta vẫn nở nụ cười dịu dàng, nhưng ánh mắt lại rơi xuống chiếc bàn cát* ở giữa bàn rượu.

(沙盤: Đại khái là bản đồ nhưng kiểu làm thành mô hình 3d á.)

Là bản đồ phòng thủ của cửa khẩu An Khánh, không khó để nhận ra mọi người đang xem lại trận đại chiến với Hung Nô tại Lật Thủy vào tháng trước.

Tiểu quân sư Tô Vân đặt vài lá cờ đỏ lên đó, ta giơ tay rút từng lá cờ đỏ đó ra.

"Lan Kiều, tỷ đang làm cái quái gì vậy?"

"M/ẹ kiế/p, tỷ không hiểu gì đâu, đừng có mà động vào!"

Nàng ta giận dữ hét lên, cố giật lá cờ đỏ ra khỏi tay ta nhưng lại bắt hụt.

Ta suy nghĩ một lúc, tựa như tùy ý, đặt những lá cờ ở những vị trí hoàn toàn khác nhau.

"Lật Thủy nhiều đầm lầy, rắn độc kiến độc ở khắp mọi nơi, tầm nhìn lại vô cùng chật hẹp. Nếu mạnh mẽ dùng trận nhạn ban đầu hành quân thì sẽ rất bất tiện, còn dễ bị địc/h phục kích."

Mọi người ở trên bàn rượu vừa uống vừa xem, chỉ coi như đang xem một vở kịch hay, chứ không để tâm chút nào.

Chỉ có Hoắc Cảnh là có vẻ nghiêm túc, cầm cờ nghiêm túc đấu lại với ta.

"Mọi người có thể nhìn đây, hai bên rìa núi Lật Thủy hiểm trở, bên trong có thung lũng, tuy dễ phòng thủ nhưng lại khó tấn công, cực kỳ ẩn nấp. Quân An Khánh chúng ta có thể chia làm hai nhóm và đi đường vòng từ bên cạnh, cánh trái và cánh phải uốn cong như những lưỡi móc câu, đánh thẳng vào sườn Hung Nô."

"Như vậy thiên thời địa lợi nhân hòa, quân ta nhất định sẽ giành thắng lợi lớn."

Một hồi bài binh bố trận, tình hình bên trên bàn cát đã thay đổi đáng kể. Sau một cuộc đảo ngược kinh thiên động địa, mọi người đều giành chiến thắng trong trò chơi!

Tất cả sững sờ, im lặng, ta chống cằm tựa vào vai Hoắc Cảnh, cười nửa miệng nhìn Tô Vân.

"Tô quân sư, muội xem ta làm đúng không?"

So sánh với nhau, thì những nước đi ban đầu của Tô Vân, đúng là không đáng kể, không đáng nhắc tới.

Tất cả những người có mặt ở đây đều đã ở trên sa trường nhiều năm, cực kỳ si mê chiến đấu, nhìn thấy những nước đi của ta, ánh mắt họ sáng lên, lập tức khen ngợi ta không chút do dự.

"Chiến lược hay lắm! Y như cách dụng binh của Tướng quân, không khác gì!"

"Không ngờ tẩu tẩu của chúng ta không chỉ xinh đẹp mà còn vô cùng thông minh!"

Ta cúi đầu, giả vờ ngượng ngùng, vuốt tóc qua tai, khiêm tốn nói:

"Nói đùa rồi, mấy chuyện quốc gia đại sự này đều là đề tài của nam nhân, ta nơi nào hiểu được cơ chứ."

"Chỉ là nói chơi thôi. Chứ ta sao sánh nổi với Tô muội muội, muội ấy là quân sư của các ngươi cơ mà."

"..."

Tô Vân, người vừa mới cảm thấy tự tin, đang cúi đầu im lặng uống rượu.

Một lúc sau, nàng ta giả vờ say, dựa vào vai người khác, ánh mắt mờ đi, ngọt ngào thì thầm.

"Hoắc Cảnh, Hoắc Cảnh, ta say rồi, đưa cha ngươi về nhà đi!"

"Tô Vân, để chúng ta đưa ngươi về."

"Không cần! Ta muốn Hoắc Cảnh đưa ta về! Chẳng lẽ chúng ta không còn là huynh đệ nữa sao!?"

Ta chán nản ngáp dài, sau đó vùi vào hõm cổ Hoắc Cảnh, lười xem nữ nhân điê/n này diễn xuất.

"Phu quân, ta buồn ngủ quá, chúng ta về phòng thôi."

"Ừm."

Trước khi bị Hoắc Cảnh đưa đi, ta nhìn lại chiếc bàn cát trên bàn, suy nghĩ không ngừng.

Quả thực làm rất giống cái bản đồ phòng thủ biên giới hiện tại, nhưng mà...


03

Sau khi trở lại phòng, ta cảm thấy tai mình sạch sẽ hơn rất nhiều.

Tiểu Thúy vội vàng đem giày cùng tất đến, lại bưng thêm một chậu nước ấm, mang kèm ba đĩa bánh ngọt.

"Ta nhớ phu nhân rất thích uống trà phải không?"

Hoắc Cảnh tiếp lấy chiếc chậu gỗ từ tay hạ nhân, dùng đôi bàn tay thô ráp của hắn nhúng mắt cá chân ta vào trong nước ấm.

Nghĩ tới vẻ mặt của Tô Vân, ta chán ghét lắc bắp chân mình, tạt nước vào mặt của hắn.

"Vừa rồi mùi trà trong phòng nồng nặc đến mức sắp hun c.h.ế.t ta rồi." 

"Nước có lạnh không?"

Hoắc Cảnh tính tình rất tốt, mặc kệ ta có gây rắc rối thế nào cũng không hề khó chịu, chỉ chậm rãi cầm chiếc khăn nóng ấm lên lau chân cho ta.

"Chàng xem lại mấy lời mình nói đi, ta vì cái gì mà lạnh như vậy?"

"Hoắc Cảnh, chàng thực sự rất có năng lực nha, chinh chiến một năm, bên cạnh lại có thêm một cô nương xinh đẹp, chắc hẳn trong quân doanh chàng sống rất hạnh phúc ha."

"Ta nói gì cơ? Nếu không phải nãy nàng tới chỗ Tô Vân cản trở, thì ta đã đá bay nàng ta từ lâu rồi."

Thấy ta nói móc nói mỉa, Hoắc Cảnh cười khúc khích vài tiếng.

Hắn đứng dậy, vùi đầu vào cổ ta một cách đau khổ, hơi thở ấm áp khiến ta ngứa ngáy.

Ta hừ lạnh một tiếng, kéo Hoắc Cảnh ra, ôm cằm hắn, cẩn thận nhìn khuôn mặt tuấn mỹ này dưới ánh nến.

Đúng là hồng nhan họa thủy!

"Lần này ở phía bắc có sáu đội quân chống lại Hung Nô. Tô Vân là quân sư của một trong số sáu đội quân đó, không liên quan gì đến ta cả."

"Ngày trở lại triều đình, mới có người tới bẩm báo nàng ta là thứ nữ Tướng phủ."

"Không biết nàng ta dùng thủ đoạn gì để kết thân với đám người Dương Chiêu kia, nhưng đêm nay nàng ta đột nhiên đến cửa nhà chúng ta."

"Ta vừa nhìn liền cảm thấy bất an, phu nhân à, nàng phải bảo vệ người ta đấy nhé!"

Hoắc Cảnh nói một cách chân thành, đôi lông mày xinh đẹp lạnh lùng nhíu lại.

Ánh nến lung linh khiến đôi mắt hắn càng lúc càng tối hơn.

Thấy ta không nói gì, hắn ủy khuất méo miệng, phiền muộn dụi dụi vào vai ta, sau đó nghiêng người cầm một chiếc bánh ngọt trên bàn.

"Xem này, bánh hoa quế ta mang từ trong cung về cho nàng đấy, ngọt lắm, ăn một miếng đi."

"Không ăn, ta không đói."

Ánh trăng mờ mờ ảo ảo, làm trỗi dậy cơn buồn ngủ trong người, ta quay mặt đi không chịu, nhưng hắn đã tóm lấy ta.

Hắn đột nhiên nghiêng người về phía trước, môi lưỡi ngập tràn mùi rượu bao phủ lấy ta.

"Nhưng ta đói."

" ? "

Ánh nến lung linh, mồ hôi đầm đìa, ta thở hổn hển và đẩy hắn ra:

"Tiền lương của chàng nhớ nộp vào kho bạc đấy. Ngày mai ta sẽ tới vùng ngoại ô phía Đông mua nhà."

"...Ta nghe phu nhân."

Trằn trọc không ngủ được, đêm xuân như phù dung, lều uyên ương ấm áp.

04

Do làm việc quá sức, ngày hôm sau, ta thức dậy trên giường với cảm giác đau nhức khắp người. Bên ngoài trời đã gần tối.

Sợ làm ta tức giận, Hoắc Cảnh cụp lông mày, bưng bát thuốc bổ đã nấu xong trong bếp lên, múc từng thìa một đút ta.

Không ngờ mới uống được nửa bát, hạ nhân của Tướng phủ đột nhiên đến đưa thư, còn là đưa trước mặt ta.

Tờ giấy dính chút mùi phấn son nữ tử, bất tri bất giác có chút mỹ lệ.

Trong đó chỉ có một dòng ngắn gọn:

[Tối nay đến Xuân Hương Lâu nghe nhạc, uống hoa tửu, lần này huynh đệ chúng ta không vui không về!]

*(花酒 không phải rượu hoa đâu, là loại rượu mà vừa uống vừa có mỹ nhân hầu hạ ấy =)))

Ký tên: Tô Vân.

Lại tới lại tới, trà hảo hán c/h.ế.t tiệt mang danh huynh đệ lôi kéo phu quân bà đây đi chơi gái!

Sắc mặt Hoắc Cảnh tái nhợt, lập tức xé tờ giấy trắng thành từng mảnh, quỳ xuống trước mặt ta:

"Phu nhân, ta vô tội, ta chưa bao giờ và sẽ không bao giờ đi uống hoa tửu!"

Thấy hắn ủy khuất thành ra như vậy, ta tựa như thuần cún, giơ tay gãi gãi cằm hắn, gật đầu hài lòng:

"Nào, đi ngắm hoa đăng với ta."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang