1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Chết trong vòng tay của Tuyên Vương, ta không ngờ mình còn có thể sống lại một đời nữa.

Lại sống lại vào đúng ngày yến hội mùa xuân ấy.

Nghĩ đến ngày này, ta liền tức giận.

Hoàng đế không hiểu nghĩ gì, muốn ban hôn thì cứ ban hôn, lại còn phải bày ra trò hề.

Nói rằng thơ ta làm kinh diễm thế gian, tài năng này chỉ xứng đáng làm con dâu thiên tử.

Phẩy tay một cái, ta liền trở thành Tuyên Vương phi.

Khiến người khác tưởng rằng ta thật sự vì làm thơ hay mà được Hoàng thượng chọn lựa.

Chỉ mình ta biết khổ mà không thể nói ra.

Nào phải vì ta làm thơ hay.

Rõ ràng là Hoàng đế thèm thuồng gia thế của ta, muốn có một chiếc kim bài miễn tử cho nhi tử mình.

Không may, ta chính là chiếc kim bài miễn tử đó.

Thánh chỉ này của ngài, làm hại ta quá thảm.

Người đời đồn rằng Tuyên Vương từ nhỏ yếu ớt nhiều bệnh, để cứu mạng hắn, khi vừa tròn tuổi đã bị đưa tới Hoàng Giác Tự tu hành, đến khi trưởng thành mới trở về kinh thành.

Trở về kinh thành, Tuyên Vương một lòng hướng Phật, không màng trần tục.

Mang ý niệm phu thê tôn kính như tân, ta vui vẻ tiếp nhận thánh chỉ mà gả đi.

Đêm tân hôn, vị Tuyên Vương ngoài kia không màng thế tục, thanh tâm quả dục gọi nước suốt đêm.

Ta bị hắn xoay qua xoay lại như cái bánh nướng, đến khi gà gáy mới có thể chợp mắt.

Ngày hôm sau vào cung vấn an, ta ngáp dài ngáp ngắn.

Hoàng hậu nhíu mày, chuẩn bị cho ta một xe thuốc bổ.

Ban đầu ta còn tự an ủi, nam nhân mà, lần đầu ăn mặn, mới mẻ vài ngày cũng không sao.

Ai ngờ Tuyên Vương như một con trâu, không biết dừng lại.

Chưa đầy một tháng, ta bị hắn làm cho gầy mòn, tinh thần sa sút.

Không còn cách nào khác, ta đề nghị chọn thêm trắc phi, để vài tỷ muội cùng chia sẻ nỗi khổ với ta.

Mặt Tuyên Vương đang cười liền tối sầm, đen mặt từ chối:

"Nào có chuyện vừa cưới Vương phi một tháng đã nạp thiếp, không được."

Ta nhịn.

Ba tháng sau, ta không thể nhịn nổi nữa, lại đề nghị.

Mặt Tuyên Vương đen kịt:

"Vương phi gan to thật, dám đẩy bổn vương cho người khác!"

Nói xong, hắn nắm lấy cằm ta, hôn loạn trên môi ta, một đêm tình tứ.

Một năm sau, bụng ta không có động tĩnh gì, Hoàng hậu nương nương bắt đầu giục sinh con.

Tuyên Vương biết được, giận dữ vào cung một chuyến.

Trở về mang theo một xe thuốc bổ dương.

Vừa vào phủ, ngài liền lẻn vào bếp, vừa nấu canh vừa cười gian:

"Nhân sinh khổ đoản, kịp thời hưởng lạc."

Đêm đó, ta lại một lần nữa bị buộc thức trắng.

Thật sự, ta ghét tất cả các loại canh bổ, tất cả!

Ba năm sau, bụng ta vẫn không có động tĩnh.

Lần này Hoàng hậu nương nương không thúc giục nữa.

Nhân lúc Tuyên Vương bị Hoàng thượng phái ra ngoài kinh làm việc, bà trực tiếp sai mama dẫn theo hai cô nương như hoa như ngọc tới.

Bà biết tính khí nhi tử mình, định bụng hành động trước báo sau.

Ta ở Vương phủ không có việc gì làm, bèn tìm hai cô nương kia trò chuyện.

Nói chuyện lâu ngày, chúng ta thật sự trở thành tỷ muội tốt.

Rảnh rỗi ta còn chia sẻ cho hai nàng cả đống "tranh tránh lửa" mà Tuyên Vương thu thập trong mấy năm qua.

(tranh tránh lửa= tranh séccc)

Hai cô nương chưa từng trải qua sự đời, xem đến mặt đỏ tai hồng, thẹn thùng không thôi.

Tuyên Vương sau khi hoàn thành công vụ trở về phủ, lớn tiếng gọi:

"Vương phi, ta lại tìm được không ít tranh tránh lửa, tối nay chúng ta cùng xem..."

Lời còn chưa dứt, hắn đã thấy ta và hai cô nương xinh đẹp đang chơi bài.

Hai người thấy Vương gia về, vội vàng quỳ xuống thỉnh an.

Đứng ngoài cửa, Tuyên Vương lùi lại ba bước, bịt mũi bảo thị vệ phía sau khiêng hai cô nương ra khỏi phủ.

Đợi người đi rồi, ngài đưa cho ta một biểu cảm u oán, lại ném toàn bộ "tranh tránh lửa" trong tay cho ta, giận dữ rời phủ.

Không biết hắn đã nói với Hoàng hậu nương nương thế nào.

Sau lần đó, Hoàng hậu nương nương không còn can thiệp chuyện Vương phủ, chuyện con cái cũng không nhắc tới nữa.

Không ai biết ta mong Hoàng hậu nương nương có thể kiên quyết hơn bao nhiêu.

Có thể có vài tỷ muội cùng ta chia sẻ sức trâu của Tuyên Vương.

Nhưng Hoàng hậu nương nương không làm được.

2.

Hồi tưởng lại quá khứ, ta bị lời thơ quen thuộc cắt ngang.

Biểu muội vừa ngồi cạnh ta đã lên sân khấu làm thơ.

Thơ này là của nàng ta, chính là bài thơ ta đã làm trong buổi yến hội mùa xuân kiếp trước.

Khi nàng ta đọc xong, biểu muội nhìn ta cười thách thức.

Thơ vừa dứt, một nhóm phu nhân tiểu thư vỗ tay khen ngợi.

"Không hổ là nữ nhi nhà Tạ, vừa ra tay đã ra bộ thơ tuyệt vời."

"Phải, nghe nói trên đài chính là cháu gái của Tạ thượng thư."

"Tạ gia quả là gia tộc trăm năm, các tiểu bối ai nấy đều xuất sắc."

Các phu nhân lớn tiếng tán dương. Biểu muội cười thẹn thùng, cúi đầu nhận lời.

Thần thái, động tác của nàng, giống hệt kiếp trước của ta.

Nhìn nàng ta hành động như vậy, ta cảm thấy buồn nôn.

Đông Thi bắt chước Tây Thi cũng đành, lại còn đem bài thơ của ta ra đọc.

Muốn lên trời cũng đừng dùng ta làm bàn đạp chứ.

Ta tức không chịu nổi, nhưng một ý nghĩ khác lại "bật" ra trong đầu.

Nếu nàng ta đã lấy bài thơ của ta, cớ sao ta không lấy đó mà hành động?

Hôm nay nàng ta nổi bật, ta có thể nhân cơ hội này trốn chạy.

Trốn khỏi kinh thành, ra biên ải cứu đại ca sắp què, còn có thể thoát khỏi ma chưởng của Tuyên Vương.

Không còn bị ép uống thuốc bổ, cũng không phải uể oải suốt ngày, làm gì cũng không có tinh thần.

Nghĩ là làm, ta mượn cớ đi nhà vệ sinh, dẫn theo vài nha hoàn lẻn đi.

Vừa ra khỏi sân, ta đã nghe thấy lời giống như kiếp trước.

"Thơ rất hay, có thưởng!"

Người nói chính là Hoàng thượng vô sự mà đến.

Hoàng thượng ở đây, Tuyên Vương cũng ở đây, chạy thôi!

Nha hoàn Lục La thở hổn hển:

"Tiểu thư, sao người lại chạy, cơ hội này để cho tam nhị tiểu thư sao?"

Nha hoàn Hồng Diệp điềm đạm quát mắng:

"Đừng nói bậy, tiểu thư làm gì, chúng ta làm nô tỳ chỉ việc nghe lệnh."

Lục La tức giận nhưng không dám cãi lại Hồng Diệp, bực tức nói:

"Vậy tiểu thư, người định về phủ?"

Ta gật đầu, chạy nhanh:

"Về phủ, xuất kinh đến biên ải tìm đại ca." Cứu đại ca!

Hồng Diệp nghe vậy liền cau mày:

"Không thể!"

Lục La trừng mắt:

"Hồng Diệp, ngươi làm sao thế? Ngươi vừa nói nghe lệnh tiểu thư."

Hồng Diệp đỏ mặt:

"Nô tỳ, nô tỳ cho rằng việc này nên báo cho lão gia, phu nhân."

Báo cái gì mà báo, báo rồi ta làm sao ra khỏi kinh thành.

Không có gia tộc nào cho phép nữ nhi chưa xuất giá có ý nghĩ kỳ quặc như vậy.

Dù có cũng bị giết từ trong trứng nước.

Theo kinh nghiệm kiếp trước của ta về Hoàng đế lão đầu, ngài tuyệt đối không thể đem biểu muội gả cho Tuyên Vương.

Phụ thân của biểu muội chỉ là một quan nhỏ, mẫu thân lại xuất thân từ nhà buôn, căn bản không bảo vệ nổi Tuyên Vương.

Chỉ cần ta còn ở kinh thành, hôn sự này sớm muộn cũng sẽ được ban.

Hoàng thượng muốn làm gì, dù không có lý do cũng sẽ tìm được lý do.

Giờ là thiên thời, địa lợi, nhân hòa, không chạy thì đợi đến bao giờ?

Đợi ta chạy ra khỏi kinh thành, lão hoàng đế nhất định sẽ không gả ta cho Tuyên Vương.

Ngài không thể để nhi tử mình cưới một Vương phi dị thường như ta.

Về phủ, nhìn thấy Thanh Liễu trông nhà, nghe ta nói muốn đi biên ải tìm đại ca, mừng rỡ nhảy cẫng lên.

"Nô tỳ bao nhiêu năm rồi chưa gặp đại thiếu gia và đại ca."

Đại ca của Thanh Liễu ba năm trước đã theo đại ca ta ra biên ải.

Một biệt ly mấy năm, chưa trở về kinh. Ta nhìn ba người bọn họ. Hồng Diệp giỏi quản lý, Lục La thích nấu ăn, Thanh Liễu biết võ biết y. Ba người này, ta không thể thiếu ai.

Hồng Diệp không muốn chút nào, nhưng không thắng nổi Thanh Liễu và Lục La khéo nói.

Một khắc sau, bốn chúng ta lén lút ra khỏi cửa hông.

Thanh Liễu cải trang thành tiểu tư, từ hậu viện mang ra một chiếc xe ngựa.

Đợi chúng ta lên xe ngựa xong, Thanh Liễu vung roi dài, cổng phủ ngày càng nhỏ lại.

3.

Chúng ta vội vàng đến cổng thành thì bị quân canh chặn lại.

Thanh Liễu đưa ra lệnh bài, nhưng hắn liền bóp nát. Thanh Liễu tức giận, khí thế bừng bừng lý luận với hắn.

Tiếng cãi cọ bên ngoài làm Hồng Diệp chú ý, nàng xuống xe ngựa can ngăn, nhưng vừa xuống xe đã không còn động tĩnh.

Lục La giữ chặt ta, không ngờ một nam tử áo đen xông vào xe ngựa, kéo Lục La ra ngoài.

Giữa ban ngày ban mặt mà cướp bóc sao?

Ta định xuống xe ngựa xem tình hình thế nào, thì bỗng nhiên rèm xe bị vén lên.

Hồn ta như muốn rời khỏi xác. Người bước vào chính là Tuyên Vương, người đáng lẽ đang ở yến hội mùa xuân cùng Hoàng thượng.

Tuyên Vương trẻ trung tuấn tú, nghiến răng nghiến lợi chỉ vào ta:

"Mẹ k.i.ế.p, ta biết ngay là nàng vô tâm vô phế muốn chạy trốn mà! Ta đã dốc hết sức với nàng, vậy mà nàng nói ta là trâu sắt! Nàng sao lại nhẫn tâm như vậy, sao lại nhẫn tâm đến thế?"

Càng nói, mắt hắn càng đỏ, một giọt nước mắt bất ngờ rơi xuống.

Ta không chịu nổi khi thấy hắn khóc. Thói quen nhiều năm khiến ta không kìm được, bước tới ôm hắn. Tuyên Vương nghẹn ngào nói:

"Trước lúc chết nàng còn nói nếu không muốn gặp lại ta, ta sẽ không như ý nàng."

Ta đau đầu không chịu nổi. Sao lại thế này, sống lại mà còn kéo theo cả hắn sao?

Phu thê mười mấy năm, Tuyên Vương hiểu rõ ta như lòng bàn tay. Hắn thoát khỏi vòng tay của ta, mắt đỏ hoe, trách móc:

"Trước khi chết, nàng còn dám nói không muốn hợp táng với ta. Ta không nghe, ta muốn ôm nàng mà chôn cùng."

Vậy là, ta chết rồi không chỉ hợp táng với hắn, mà còn nằm chung một cỗ quan tài?

Chết rồi cũng không buông tha ta sao? Nhưng bây giờ ta không dám phàn nàn một câu, sợ hắn khóc không ngừng.

"Dù sao đi nữa, nàng không được bỏ lại ta."

Ta cứng rắn quay đầu không nhìn hắn.

Những giọt nước mắt của hắn như hồ ly, dễ mê hoặc lòng người.

Bỏ hắn là chắc chắn rồi, không thể không bỏ được.

Mười ba năm phu thê, ngoài lúc ta đến kỳ, hắn chẳng có ngày nào ngừng nghỉ.

Ruộng đã bị cày nát. Còn những bát thuốc bổ kia, ta không muốn uống chút nào.

Kiếp trước ta uống cả đời cũng không có con.

Mỗi lần dự yến tiệc trong cung, nhìn các Vương phi khác dẫn theo một đàn con, ta ghen tị vô cùng.

Ban đêm ta nói với Tuyên Vương rằng ta muốn có con.

Hắn liền sáng mắt, nói sẽ cho ta con cháu đầy đàn.

Mệt mỏi cả đêm, con cháu đầy đàn không thiếu nhưng chẳng có đứa nào ra đời.

Ta nói hắn chỉ biết gieo hạt mà không nảy mầm.

Hắn nói con cháu hắn thương ta, sợ ta chịu khổ, nên không nảy mầm.

Ta nói gì hắn cũng có lý lẽ phản bác.

Sau này ta mệt mỏi, nghĩ đến việc nhận con của một tông thất để kế thừa Vương phủ.

Tin đồn vừa lan ra, Vương phi của Tề Vương đã dẫn đích tử đến thăm.

Kẻ ngốc Tề Vương vào triều liền khoe khoang với Tuyên Vương về việc Vương phi mang đích tử đến Vương phủ bàn chuyện nhận con.

Vậy là gây chuyện lớn. Tuyên Vương ném tấm thẻ ngà vào đầu Tề Vương, bỏ triều không màng, ra khỏi cung liền cưỡi ngựa về Vương phủ.

Đứa trẻ còn chưa kịp cúi đầu chào ta, Tuyên Vương đã ném ra ngoài, mặc kệ có người khác chứng kiến, ôm lấy ta mà gào khóc.

Tề Vương phi xấu hổ không biết làm sao, lẻn ra ngoài ôm đứa trẻ chạy, như có chó đuổi sau lưng.

"Nàng muốn có con, ta sẽ là con của nàng. Ta không quan tâm, ta không muốn chia sẻ tình yêu của nàng với người khác."

Ta bị hắn làm loạn, không dám nhắc đến chuyện nhận con nữa.

Từ đó, kinh thành đều biết, Tuyên Vương tình sâu nghĩa nặng. Tuyên Vương phi nhiều năm không con, Vương gia cũng không nạp thiếp.

Ta trở thành cái gai trong mắt, cái đinh trong thịt của các phu nhân.

Tuyên Vương trở thành bạch nguyệt quang, chu sa chí trong lòng các phu nhân. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang