2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Lục gia có quy định bất thành văn, mỗi ngày đều phải ngồi ăn cơm cùng nhau.

Ta ngồi bên cạnh Lục Kiến Thanh, nhìn thấy hắn tự mình gắp đĩa rau ngồi ăn cơm, căn bản không giống với kẻ yếu đuối như a nương nghĩ.

Ngón tay thon dài cầm đũa cũng giống như người bình thường không có gì khác biệt, ăn chậm nhai kỹ, khi ăn cũng thoải mái.

Thấy ta nhìn chằm chằm vào tay hắn, hắn chớp chớp mắt, trên mặt lộ vẻ bối rối, quay đầu gắp một cái đùi gà cho ta.

Thấy ta vẫn nhìn hắn, hắn lại gắp thêm một miếng thịt bò.

"Ôi chao, tiểu công tử rốt cuộc đã thành thân, không còn giống như trước nữa., đã biết yêu thương nữ nhân của mình." Tam di nương cao giọng, cố ý đùa hắn một cách kỳ quái, đôi mắt phượng hẹp dài tràn đầy vẻ trêu chọc.

"Cơm cũng không lấp kín nổi miệng."

Lục lão gia ăn một miếng cơm, biết đức hạnh của nàng từ trước đều như vậy, không thèm ngẩng đầu lên nhắc nhở một câu.

"Thư nha đầu, thích ăn cái gì liền ăn nhiều một chút, nhà của chúng ta khi ăn không có nhiều quy củ như vậy."

Tổ mẫu vẫn quen gọi ta là Thư nha đầu, ngay từ đầu nàng đã gọi ta như vậy, nghe có vẻ thân thiết hơn.

"Mọi người nếm thử con cá này đi, là sáng nay Trần chưởng quầy đưa tới. Nghe nói là được đánh bắt từ biển Đông, dọc đường được bảo quản bằng khối băng, hương vị cực kỳ thơm ngon."

Không khí trên bàn ăn vô cùng vui vẻ, Lục phu nhân mời mọi người ăn cá.

"Vọng Thư, con ăn nhiều một chút, cá hoa vàng hoang cỡ này hiếm lắm, trước kia nhà nghèo chắc chắn chưa từng được ăn món ngon như vậy."

Giọng nói của Tam di nương truyền đến bên tai, ta biết chủ ý của nàng là thấy ta vẫn chưa hề động đũa, muốn bảo ta tranh thủ nếm khi còn thơm ngon, nhưng nàng lại không khéo ăn khéo nói, vì thế lời vừa nói ra khỏi miệng có chút mỉa mai người khác.

Nói xong chính nàng cũng sửng sốt, không khí trên bàn ăn cũng cứng ngắc, ta biết Lục phu nhân nói trước nay nàng đều như vậy, không phải cố ý nhằm vào ta, cho nên ta cũng không quá để tâm.

Ngược lại, Lục Kiến Thanh nghe thấy Tam di nương nói ta chưa từng ăn nó, vội vàng dùng đũa gắp thêm cho ta một miếng cá.

Mặt ta hơi nóng, vừa định kéo tay áo hắn ý bảo hắn khiêm tốn một chút, bên tai lại nghe thấy giọng Nhị di nương nhắc nhở Tam di nương.

"Bán muối à, ngươi có thôi ngay đi không?"

Giọng nói tuy nhẹ nhàng, nhưng lời này lại mang lực sát thương cực lớn, bằng mắt thường có thấy Tam di nương ánh mắt trừng lớn đến mức trợn tròn cả lên, miệng ấp a ấp úng không nói lên lời.

Tổ mẫu cùng Lục phu nhân nhìn thấy cảnh này không khỏi bật cười, Lục lão gia bất lực mà lắc đầu.

Lúc đầu ta chỉ nghĩ Nhị di nương đang nói Tam di nương nhàn rỗi không có việc gì làm, sau này mới biết được nhà mẹ đẻ của Tam di nương vốn dĩ là thực sự bán muối, kiếm được rất nhiều tiền* nhờ bán muối lậu.

(*) Nguyên văn là bồn mãn bát mãn - 盆满钵满

Về sau sự việc bị bại lộ, vị hôn phu của nàng nhát gan lại sợ phiền phức không dám lấy nàng, phụ thân nàng liền vội vàng gả nàng cho Lục lão gia làm thiếp.

May mắn thay, Hoàng đế đăng cơ đại xá thiên hạ, phụ thân và huynh trưởng của nàng được miễn tội , từ đó về sau liền thành thật mà mở gian tửu lâu, cuộc sống vẫn còn khá giả.

8.

Đêm đó, ta lấy nước rửa chân cho Lục Kiến Thanh.

"Vọng Thư, nàng không cần làm những việc này."

Lục Kiến Thanh thấy ta rửa chân cho hắn, có chút do dự, ngoan cố đặt chân lên mép thùng, giữ tay ta lại không cho ta làm.

"Ta với chàng đã là phu thê, hầu hạ phu quân vốn là bổn phận của thiếp, cả ngày thiếp không có việc gì làm, trong lòng chung quy cảm thấy bất an."

Cả một ngày của ta nhàn rỗi đến mức hoảng hốt, chỉ biết nghĩ ngợi lung tung, lo lắng cho bệnh tình của a mẫu, vừa vặn hai ngày nữa liền có thể lại mặt*.

(*) Lại mặt là việc vợ chồng về nhà bố mẹ vợ sau ngày cưới

Lục Kiến Thanh nghe xong suy nghĩ một chút, đặt chân xuống.

Ta phát hiện thỉnh thoảng hắn không thể theo kịp suy nghĩ của người khác, cho nên đôi khi nghe người khác nói chuyện hắn phải dừng lại ngẫm nghĩ một chút.

Làn da hắn trắng trẻo, ngay cả bàn chân cũng cực kỳ trắng, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, ngón chân tròn trịa, trông thật là đáng yêu, ta vô thức liền xoa nhẹ vài cái.

"Chân của phu quân nhìn đẹp lắm."

Lục Kiến Thanh cười như một đứa trẻ, suy nghĩ thể hiện ra bên ngoài so với người trưởng thành đương nhiên kém xa một vực, không có đứa trẻ nào lại không thích nghe lời khen ngợi.

Vừa lau khô chân sạch sẽ cho hắn xong, hắn liền nhẹ nhàng đỡ ta dậy ngồi xuống mép giường, ta cảm thấy hắn thật sự rất dịu dàng, là loại dịu dàng đã khắc sâu vào trong xương tủy.

"Vọng Thư, nàng ở đây chờ ta một lát."

Nói xong liền bưng nước rửa chân đi ra ngoài, Hề Nguyệt ở phía sau chạy đuổi theo hắn.

"Tiểu thiếu gia, người còn bưng nước rửa chân đi, ta ở đây để làm gì?"

Ta đang nghi hoặc, một lúc sau hắn liền trở lại, đặt nước trước mặt ta rồi muốn cởi giày và tất của ta.

Ta ý thức được hắn muốn làm gì, thoáng giật mình sửng sốt, sợ vô tình khiến hắn bị thương, vì thế hoảng hốt lo sợ mà nhẹ nhàng vùng vẫy, "Phu quân, chuyện này không thể làm, thiếp tự mình làm được."

Dù sao Lục Kiến Thanh cũng là nam nhân, đôi tay mặc dù thon dài mảnh khảnh, nhưng lại vô cùng có lực, giữ chặt chân ta không chịu buông, đôi mắt kia nhìn thẳng vào mắt ta.

"Vốn dĩ phu thê nhất thể, vì sao nàng làm được mà ta lại không làm được?"

"Thiếp..." Ta không có lời nào để nói, tò mò là ai đã dạy hắn, thực sự khiến ta không nói nên lời.

Trong lúc ta trầm mặc, tất đã bị hắn cởi ra, bàn chân của ta đang bị hắn nắm trong lòng bàn tay, ở trên tay hắn lại trở thành một bàn chân nho nhỏ.

"Vọng Thư, nàng cùng ta đã là người một nhà, không cần khách sáo, chỉ cần gọi tên ta, giống như ta gọi tên nàng."

Lục Kiến Thanh ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt sáng rực như sao trời.

"Kiến Thanh."

Hắn nhìn chằm chằm ta, mặt của ta lại đỏ lên, một lúc lâu sau mới dám nhìn thẳng vào ánh mắt của hắn, nhẹ nhàng gọi tên hắn.

"Vọng Thư."

Giọng của hắn thực sự dễ nghe, đặc biệt là thời điểm hắn gọi tên ta. Từ nhỏ đến lớn, ta chưa bao giờ cảm thấy tên của mình lại dễ nghe đến vậy.

"Vọng Thư, chân của nàng thật nhỏ nha."

Lúc lau chân cho ta hắn đột nhiên nói một câu, nắm lấy chân ta nhẹ nhàng nhéo vài cái.

Ta đỏ mặt rụt chân lại.

"Đừng đùa."

Nhưng ai ngờ được đây mới chỉ là sự khởi đầu.

Kể từ đó, mỗi tối ta cùng Lục Kiến Thanh rửa chân, hắn lại thích đặt chân của ta lên chân hắn, ngắm nhìn đôi chân của chúng ta đan xen với nhau qua làn nước.

Tràn đầy thích thú, mãi không biết chán.

9.

Ngày hôm ấy lại mặt, Lục Kiến Thanh nhất quyết muốn cùng ta trở về.

Lục phu nhân lo lắng Lục Kiến Thanh ra ngoài sẽ bị người khác chỉ trỏ bàn tán, cho nên ngày thường rất ít khi để hắn ra ngoài.

Việc có ta đi cùng hắn khiến nàng cực kỳ yên tâm, đồng thời cũng cảm thấy Lục Kiến Thanh nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn một chút, liền vui vẻ đồng ý.

"Cũng tốt, Thanh nhi hiếm khi ra ngoài. Lần này cùng Vọng Thư trở về gặp mặt nhạc phụ nhạc mẫu, nhớ kỹ vạn lần không được cư xử thô lỗ làm mất đi cấp bậc lễ nghĩa."

Lục Kiến Thanh biết hôm nay bản thân có thể ra ngoài, hiển nhiên tâm tình rất tốt, nắm tay ta bước thật nhanh băng qua hành lang dài cùng hoa viên.

Vóc dáng hắn cao chân lại dài, lúc này vội vã ra ngoài bước chân tự nhiên nhanh hơn, ta dần dần không theo kịp được bước chân của hắn.

Lục Kiến Thanh thấy thế liền trực tiếp khiêng ta lên vai bước ra ngoài phủ, ta nhẹ nhàng vỗ vai hắn, ra hiệu cho hắn đặt ta xuống.

"Kiến Thanh, chàng mau thả ta xuống đi, bị người ngoài nhìn thấy sẽ không ra thể thống gì, ta có thể đi nhanh hơn."

Không ngờ Lục Kiến Thanh lại không để tâm chút nào.

"Tùy bọn họ, dù sao bọn họ luôn nói ta là kẻ ngốc, bất kể ta làm cái gì bọn họ cũng xúm lại phán xét."

Ta nhất thời nghẹn lời, thầm nghĩ nếu Lục Kiến Thanh có thể nói ra lời này, chứng tỏ hắn thực sự không ngốc nghếch đến thế.

"Vọng Thư, nơi này nhiều người như vậy, cái kia là cái gì?"

Trên xe ngựa, Lục Kiến Thanh chỉ vào đường nhân ven đường vẻ mặt kinh ngạc hỏi ta. Dọc đường hắn không ngừng vén rèm xe nhìn ra ngoài, hỏi đông hỏi tây, ánh sáng trong mắt tràn đầy vẻ thích thú.

"Đó là đường nhân, được làm từ nước đường, có nhiều hình dạng khác nhau, có thể làm thành một con khỉ nhỏ, một con thỏ hoặc một con hổ nhỏ." Ta kiên nhẫn giải thích cho hắn.

Hắn được nuôi dưỡng trong nhà nhiều năm như vậy, hiếm khi ra ngoài, đương nhiên nhìn thấy cái gì cũng tò mò.

"Đường? Vậy cái đó ăn được không?"

Nói xong, liền kêu xa phu dừng xe, ta ngồi trong xe ngựa nhìn hắn đi mua đường nhân từ chủ quầy.

Chỉ trong chốc lát hắn liền trở lại, cho xa phu một cái, trong tay còn cầm ba cái nữa.

Ta bối rối, "Chúng ta chỉ có hai người, sao chàng lại mua ba cái?"

Lục Kiến Thanh đưa cho ta một đường nhân hình con thỏ, con thỏ nhỏ đang ngậm một củ cà rốt trông thật sống động, thật là đáng yêu.

"Ngày thường nương không cho phép ta ăn đồ ngọt, cho nàng một cái, còn lại hai cái cho nhạc phụ nhạc mẫu"

Trong chốc lát ta không biết nên nói gì cho phải, trong lòng cảm thấy ấm áp.

"Chàng nếm thử một chút đi."

Ta cầm đường nhân trong tay đưa tới bên miệng hắn, Lục Kiến Thanh cúi đầu cắn một miếng nhỏ, sau đó lộ ra nụ cười thật tươi, khen ngợi: "Thật ngọt ngào."

Ta cũng cắn một miếng.

"Nó rất ngọt ngào."

Ta đang cúi đầu cắn đường nhân trong tay, Lục Kiến Thanh đột nhiên đưa tay lên môi ta, ta có chút bối rối.

"Khóe môi dính vụn đường." Lục Kiến Thanh nói xong, ta hiểu ra, đưa mặt mình vươn lại gần tay hắn, hắn nhẹ nhàng lau khóe môi của ta.

Sau đó, ngón tay dính đầy đường bị hắn bỏ vào trong miệng liếm một chút, hắn vô cùng ngây thơ, trong lúc vô tình lại làm ra chuyện mờ ám.

Chỉ là không hiểu sao ta lại cảm thấy động tác này của hắn đặc biệt ghẹo người, hơn nữa còn không biết điều đó cuốn hút đến mức nào.

Ta không nói lời nào, đường trong miệng càng ngày càng tỏa ra vị ngọt.

10.

Bệnh tình của a nương đã thuyên giảm rất nhiều, hôm nay thấy ta trở về, cố gắng đứng dậy rời giường.

Lúc này, đang cùng ta vừa ngồi phơi nắng vừa nhặt rau.

"Thư nhi, Lục gia tiểu thiếu gia đối xử với con thế nào? Hôm nay vừa gặp, hóa ra là một người đơn thuần lương thiện."

Ta liếc mắt nhìn Lục Kiến Thanh an tĩnh ngồi trước ghế đá chơi cờ với a phụ, gật đầu, "Hắn đối xử với con rất tốt."

A nương do dự một chút, hạ giọng hỏi: "Vậy con đã viên phòng chưa?"

"Vẫn chưa." Mặt của ta hơi đỏ lên, nhẹ nhàng lắc đầu.

A nương trầm mặc một lúc, như thể đã sớm đoán được, "Ta biết rồi."

Ta cảm thấy đây chẳng phải là chuyện gì to tát, Lục Kiến Thanh vô cùng thông minh, một ngày nào đó hắn sẽ hiểu được những điều này.

"A nương, người cũng đừng lo lắng, chúng ta sẽ sống thật hạnh phúc."

A nương khẽ thở dài, gật đầu, "Thôi được, chỉ cần hắn có thể đối xử với con thật tốt, a nương cũng cảm thấy hài lòng."

"Chiếu tướng, ha ha ha. . . . . . "

Giọng nói của Lục Kiến Thanh vang lên từ phía bên cạnh, ta ngẩng đầu nhìn lên, mặc dù xung quanh có rất đông người vây quanh xem chuyện vui, nhưng một chút cũng không ảnh hưởng đến việc hắn thắng a phụ ba ván liên tiếp.

Ta biết, ngay từ đầu bọn họ chỉ muốn đến xem Lục Kiến Thanh ngốc đến mức nào, tụ tập sôi nổi, chỉ muốn tìm chuyện để tán gẫu sau bữa ăn mà thôi.

Nhưng giờ phút này, không có ai là không ngưỡng mộ kỹ năng đánh cờ đỉnh cao của hắn.

"Lão cố đầu, hẳn là giờ phải trợn tròn mắt đi, sau này cũng không còn có thể khoe khoang kỹ năng chơi cờ của mình là xuất sắc nữa rồi."

A phụ gãi đầu, nhìn bàn cờ, trên mặt hiện lên vệt đỏ ửng.

A nương chỉ vào Lục Kiến Thanh, cười đến là vui vẻ, đã lâu rồi ta cũng không thấy bà vui vẻ như vậy, bất giác kéo khóe miệng.

"Xem ra lần này a phụ con nha, thực sự đã gặp được đối thủ rồi."

11.

Trên đường trở về Lục phủ, ta thấy Lục Kiến Thanh thực sự không ngồi được nữa, liền để xe quay về trước, dắt hắn xuống xe đi dạo một chút.

"Con hẻm này mới được tu sửa, trước kia cũng không sầm uất như vậy, chàng xem, sau khi sửa sang lại có phải trông rạng rỡ hơn rất nhiều không?"

Ta chỉ vào con hẻm đông đúc huyên náo, hỏi Lục Kiến Thanh bên cạnh, không nghe thấy tiếng trả lời, ta quay người lại, bên cạnh đã không còn bóng dáng của Lục Kiến Thanh.

Lòng ta nhất thời nóng như lửa đốt, quay lại tìm hắn, hắn không quen với nơi này, ngộ nhỡ lạc mất, hắn sẽ không thể tìm được đường về nhà.

Cũng may ta tìm thấy hắn ở đầu một con hẻm khác cách đó không xa.

"Kiến Thanh, tại sao chàng lại chạy tới đây?"

Ta nhìn túi tiền hắn cầm trong tay, rõ ràng đã khác so với lúc mới ra ngoài.

"Vừa rồi có hai người quen biết ta, bọn họ nói gặp khó khăn, trong nhà sắp hết lương thực, ta liền đem bạc cho bọn hắn."

Ta vừa nghe xong đã biết hắn chắc chắn bị người ta lừa.

"Chàng đã cho họ bao nhiêu?"

Lục Kiến Thanh cúi đầu, nhìn cái túi tiền.

"Hai mươi lượng."

"Cái gì? Hai mươi lượng?"

"Ừ." Lục Kiến Thanh vẻ mặt có chút mơ hồ, hiển nhiên không cảm thấy có chỗ nào không thích hợp.

"Chàng... Chàng cái đồ ngốc này..." Khuôn mặt ta nghẹn lại đến đỏ bừng, thuận miệng nói ra một câu như vậy.

Lục Kiến Thanh sửng sốt một chút, sau đó cúi đầu không nói được lời nào, giống như một đứa nhỏ phạm lỗi.

Ta thở dài, thực ra ta không hỏi cũng đã biết hắn đã cho đi không ít tiền, nhưng nghe hắn nói tận tai, vẫn là cảm thấy xót xa.

Chủ ý của ta không phải muốn mắng hắn, chỉ là rất xót tiền, bình thường hai mươi lượng cũng đủ cho a phụ a nương ta dùng vài năm.

Ta nhận ra mình nói quá gay gắt, vội vàng vuốt ve tóc hắn, nhẹ nhàng dỗ dành hắn.

"Ta chỉ là quá nóng nảy, ta không phải cố ý mắng chàng, hai mươi lượng thật sự rất rất nhiều, có thể mua được rất nhiều thứ, sau này không thể tùy tiện đưa cho người khác biết không? Phải hỏi ta trước."

Lục Kiến Thanh nhìn ta liên tục gật đầu, ta biết hắn ngoan ngoãn, liền không giải thích thêm cho hắn nữa.

Ta nhìn xung quanh, nghĩ rằng người nọ hẳn là chưa đi xa, liền hỏi hắn, "Bọn họ đâu rồi?"

Lục Kiến Thanh nhìn xung quanh, chỉ vào hai người đang mua son phấn ở một quầy hàng cách đó không xa: "Chính là hai người bọn họ."

Ta cau mày, có tiền mua son phấn, chẳng lẽ lại không có tiền ăn sao?

Ta kéo Lục Kiến Thanh chạy tới, từ xa đã nghe thấy bọn họ cười cười nói nói cái gì mà kẻ ngốc rồi dễ lừa.

Ta thực sự tức giận, chạy đến chỗ hai người kia nói, "Hai vị công tử, xin các ngươi hãy trả lại bạc cho ta, bắt nạt Lục Kiến Thanh không phân biệt được phải trái, thật sự không nên."

Hai người kia bỗng chốc giật mình, sau đó một người trong số họ nhếch khóe miệng, trên mặt mang theo ý cười nghiền ngẫm, cái nhìn chăm chú kia khiến ta cảm thấy vô cùng khó chịu.

"Ồ, vị này chính là tiểu nương từ mới rước về của Lục Kiến Thanh sao? Lẽ ra chúng ta không nên lấy số tiền này, nhưng đây là Lục thiếu gia nhất quyết đưa cho chúng ta, nếu chúng ta không nhận, chẳng phải là phụ lòng tốt của Lục thiếu gia sao?"

Ta tuyệt đối không tin những gì họ nói chút nào, giọng điệu trở nên gay gắt: "Rõ ràng là các ngươi lừa bịp trước, lừa dối lòng tốt của hắn. Hôm nay nếu không trả lại bạc, ta liền đi báo quan, xem xem đại quan thanh liêm sẽ đưa ra quyết đoán gì."

Nghe vậy hai người đối diện nhìn nhau một chút, người vừa nãy nói chuyện tiến tới chạm vào cằm ta, ta cảm thấy ghê tởm, nghiêng đầu tránh né, trừng mắt với bọn họ.

"Giữa ban ngày ban mặt, cac ngươi thật là to gan!"

"Tiểu nương tử, Lục thiếu gia là kẻ ngốc, hắn nào biết chúng ta đang làm cái gì? Ngươi để cho ta sờ một chút, ta liền đem tiền trả lại cho ngươi."

Nói xong, đôi bàn tay bẩn thỉu đó sắp chạm vào mặt ta.

"Vọng Thư, chạy mau."

Đúng lúc này, Lục Kiến Thanh đã chạy tới, dùng sức đẩy hai người họ, bọn họ không kịp phòng bị, bị đụng phải liền ngã thảm hại*.

(*) Nguyên văn là nhân ngưỡng mà phiên - 个人仰马翻 chỉ người ngã ngựa đổ; người ngựa đổ; thua xiểng niểng; hỏng be bét (cảnh nhốn nháo ở chiến trường)

Ta chạy tới giật lấy túi tiền bên hông bọn họ, người vừa rồi cợt nhả ta phản ứng lại kéo lấy cánh của ta, ta hung hăng tát cho hắn một bạt tai.

"Ta cũng đã sờ ngươi một cái, đến lúc phải trả lại tiền cho ta rồi."

Sau đó liền kéo Lục Kiến Thanh chạy về phía Lục phủ, vừa chạy vừa cười, gần như cười đến gập cả bụng.

12.

Chuyện này rất nhanh liền đến tai Lục phu nhân.

Trong từ đường của Lục gia, vẻ mặt Lục phu nhân đau lòng.

Ta biết ý định ban đầu của nàng là không hy vọng chúng ta gây rắc rối, đặc biệt là Lục Kiến Thanh, hắn căn bản không thể đấu lại người khác.

Cho nên loại chuyện này có thể tránh được thì thành, còn dám đi lên yêu cầu bọn hắn trả lại tiền, ngộ nhỡ gặp phải mầm mống tai họa, được nhiều hơn mất.

"Kiến Thanh, Vọng Thư, các con biết lỗi của mình chưa?"

Ta vừa định nhận lỗi, Lục Kiến Thanh bên cạnh liền quỳ xuống vang lên một tiếng, thắt lưng thẳng tắp.

Ta vừa định quỳ xuống theo, Lục Kiến Thanh lại giữ chặt tay ta không cho ta quỳ xuống.

"Ta giúp đỡ người gặp khó khăn, không có gì sai."

"Vọng Thư thấy ta bị lừa, tiến đến đòi lại tiền, không có gì sai."

"Bọn họ bắt nạt Vọng Thư, ta chạy tới đẩy ngã bọn họ, không có gì sai."

"Vọng Thư tát vào mặt người đó, cái này được coi là đáp trả, càng không có gì sai, nàng không cần quỳ."

Từng câu chữ lời nói đều có sức thuyết phục, nói có sách mách có chứng.

Nghe những gì hắn nói, dường như thực sự mọi chuyện là như vậy, ta hoàn toàn sợ đến ngây người.

Lục phu nhân cũng sửng sốt một lúc, sau khi bình tĩnh lại, giọng điệu đã dịu đi rất nhiều, hỏi hắn.

"Đã không phạm lỗi, vì sao phải quỳ?"

Lục Kiến Thanh liếc mắt nhìn Lục phu nhân một cái, mặc dù sống lưng vẫn thẳng, nhưng giọng điệu đã dịu đi.

"Chống đối lại mẫu thân, đó là có sai, phải bị phạt. Vọng Thư không làm gì sai, càng không chống đối bà mẫu, xin mẫu thân đừng gây khó dễ cho nàng."

Cuối cùng, Lục Kiến Thanh bị phạt quỳ trong từ đường bốn canh giờ.

Lúc hắn loạng choạng trở về đã là đêm khuya, ta bước tới đỡ hắn, nhìn đầu gối sưng đỏ của hắn, ta đau lòng không thôi, thời điểm bôi thuốc mỡ cho hắn liền nghẹn ngào hỏi hắn, "Kiến Thanh, có đau không?"

Lục Kiến Thanh vuốt ve gò má ta, lau nước mắt cho ta, nhìn chằm chằm vào mặt ta, suy nghĩ hồi lâu mới trả lời, "Không đau một chút nào."

"Nói dối." Ta lẩm bẩm, nước mắt rơi còn nhiều hơn.

"Ta thật sự không lừa nàng, ta thích Vọng Thư nhất, làm sao có thể lừa nàng?" Nói xong, giống như cách ta vỗ về hắn ban ngày, nhẹ nhàng mà vuốt ve tóc ta.

Trong nháy mắt, ta liền hoàn toàn cảm động.

"Sớm biết vậy, sẽ không dẫn chàng đi đòi tiền."

Ta hối hận không thôi, cũng có chút nghĩ mà sợ, may mắn hôm nay hắn không có chuyện gì, nếu xảy ra tranh chấp đánh nhau, sẽ càng xảy ra chuyện đáng tiếc hơn.

Lục Kiến Thanh nắm tay ta trong lòng bàn tay, lắc đầu, "Vọng Thư không sai."

Ta lau nước mắt, hỏi hắn, "Tại sao hôm nay chàng lại lao tới đẩy ngã bọn họ?"

Lục Kiến Thanh suy nghĩ một chút, đáp: "Bởi vì Vọng Thư nghe xong lời nói của bọn họ rất tức giận."

Ta vừa khóc vừa cười, nắm tay hắn, áp má mình vào chân hắn.

Ta không cảm thấy hắn ngốc, chỉ cần hắn yêu thương ta tôn trọng ta, đời này ta nguyện ý vĩnh viễn ở bên hắn. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang