4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

8. 

Không ai ngờ rằng ta lại được Thái hậu sủng ái. Mà cái loại sủng ái của Thái hậu này còn gấp vạn lần của Hoàng đế.

Ta có thể tùy ý đi dạo quanh cung, rời khỏi cung theo ý muốn, lại còn được tham dự nhiều yến tiệc khác nhau với Thái hậu. Ta luôn được sắp xếp vị trí ngồi bên cạnh Thái hậu, trò chuyện và cười đùa cùng với bà.

Bề ngoài, ta vẫn thể hiện là một tiểu nha đầu ngây thơ và không biết gì, nhưng trong lòng ta thực sự rất phấn khích.Ta kiêu ngạo nhưng không bao giờ bắt nạt người khác, bởi ta sợ một ngày mất đi sự sủng ái này, bọn họ sẽ ghi thù mà chà đạp, hành hạ ta.

Vì vậy, nhân cơ hội này, ta kết giao rất nhiều bằng hữu, đối xử tốt với những cung nữ xung quanh, chăm sóc tốt hoa cỏ, chó mèo trong cung, hòa thuận với các phi tần, còn chạy việc vặt cho họ và giúp đưa thư cho hoàng đế.

Nhờ có vậy, ta đã thu được rất nhiều ngân lượng, cũng có được rất nhiều tài sản, mua một biệt phủ lớn ở ngoài cung, 2 cửa hàng lớn và mở một số cửa hàng nhỏ.

Năm ta mười lăm tuổi, Thái hậu tổ chức lễ trưởng thành cho ta, và từ đó ta trở thành một thiếu nữ.

Ta vẫn chưa ngừng nghĩ đến việc trở thành phi tần được hoàng đế yêu thích nhất. Nhưng ta không còn muốn câu dẫn hoàng đế nữa.

Bởi hoàng đế quá ngốc nghếch, câu dẫn hắn chẳng có gì vui vẻ cả. Vì thế mà ta luôn coi thường hoàng đế, thậm chí thỉnh thoảng còn nói những điều không hay với hắn. Trong mắt hắn, ta luôn là một tiểu nha đầu ngây thơ, nghịch ngợm, ngu ngốc.

Nhưng có một điều là năm nay hoàng đế không ra vào hậu cung nhiều. Ta không biết hắn có tình cảm gì với ta không nhưng hắn rất tốt. Luôn dung túng, bao che mỗi khi ta gây chuyện.

Hắn còn đưa ta ra khỏi cung chơi và đến những nơi mà nữ nhân không nên đến. Thật kỳ lạ và thú vị đến mức sau khi trở về cung, ta phải đợi vài ngày mới có thể hồi phục trạng thái tinh thần.

Lần nào cũng như vậy, hắn luôn mỉm cười hỏi ta: "Tiểu nha đầu, lần sau nàng có đi nữa không?"

"Tiểu nữ tên Phó Uyển Uyển!

"Ồ, tiểu nha đầu Phó Uyển Uyển."

"Hoàng đế ngu ngốc Lý Thịnh..."

Ta còn dám gọi thẳng tên hoàng đế và hơn nữ, đôi khi còn trêu chọc hắn là đồ ngốc. Tất nhiên, ta đã kiểm tra sức chịu đựng của hắn rồi mới dám to gan làm như thế.

Thỉnh thoảng, giữa chúng ta sẽ sinh ra xích mích và cãi nhau, Thái hậu cũng nhìn thấy nhưng bà không những không trừng phạt ta, ngược lại còn đùa nói với ta, dung túng cho ta như thể bà đang suy tính điều gì khác.

Khi ta mười sáu tuổi, ta vẫn vui chơi khắp cung và có một số công tử thế gia cố gắng cầu thân ta.

Một ngày, Thái hậu gọi ta đến bên cạnh và hỏi: "Uyển Uyển, con nghĩ con sẽ lấy một người phu quân như thế nào?"

"..."

Ta suy nghĩ một lúc rồi thì thầm: "Thái hậu, Thái hậu, người cho rằng con sẽ lấy một người phu quân như thế nào?"

Thái hậu sửng sốt. Bà ôm ta vào lòng và nói: "Ha... Uyển Uyển của chúng ta thật ngoan."

Nhưng cũng từ ngày đó, hoàng đế bắt đầu tránh xa ta. Nhìn thấy ta, hắn không gọi ta là tiểu nha đầu nữa, chỉ im lặng nhìn ta rồi quay người bỏ đi. Đôi khi, ta còn thấy sự do dự trong mắt hắn.

Tất nhiên ta biết hắn khó xử. Chắc hẳn hắn đang nghĩ, liệu ta có coi hắn như huynh trưởng mình không? Hay đó là tình yêu?

Nếu là vế trước hắn sẽ để ta thành gia lập thất ngoài cung. Nếu là vế sau thì hắn sẽ giữ ta trong cung.

Điều ta quan tâm hơn là hắn sẽ làm gì với ta? Liệu có tình yêu nào xảy ra giữa hai chúng ta hay không?

Vì thế sau kỳ kinh đầu tiên, ta giả vờ say và đi tìm hắn.

Theo men hơi say, ta ôm lấy hắn, giọng nhẹ nhàng hỏi: "Thịnh ca ca, huynh có thích Uyển Uyển không?"

"Uyển Uyển thích Thịnh ca ca."

"Thịnh ca ca, huynh thì sao? Có cùng suy nghĩ với Uyển Uyển không?"

Khi hắn nhìn ta, đôi mắt lấm lét ấy tràn đầy dục vọng mà ta không thể nào hiểu được, rồi hắn hôn thật chặt vào môi ta.

Không biết là ai chủ động xé quần áo đối phương trước. Dù sao thì hai chúng ta cũng đã gạo nấu thành cơm.

Lần đầu tiên rất đau. Khi tỉnh dậy, ta nhìn chằm chằm vào hắn và đá hắn ra khỏi mềm. Sau khi bị tra tấn suốt đêm, ta đã không còn sức nữa. Nhưng đối với hắn đó chỉ là gãi ngứa.

Nhìn thấy hắn không cảm thấy đau, ta thực sự đã khóc vì tức giận.

Thấy thế, hắn liền ôm chặt lấy ta, ra vẻ dỗ dành: " Uyển Uyển, trẫm đã hai năm không thị tẩm trong hậu cung để chờ nàng lớn lên, nàng thực sự không cảm nhận được tình cảm của trẫm dành cho nàng sao?"

Sau khi bị sốc vì choáng váng, ta ôm chặt lấy hắn và khóc rất to.

"Tiểu nữ còn nghĩ đó chỉ là suy nghĩ mơ tưởng của mình."

"Chàng là đồ tồi."

Người đời từng nói, tình yêu nam nữ vốn dĩ chỉ màu hồng lúc đầu thôi. Ta và Lý Thịnh cũng như vậy. Tất nhiên, ta vẫn chưa quên mục tiêu của mình, tiêu diệt cả Hầu phủ, trả thù cho mẫu thân.

Lúc này ta vẫn không hiểu, ta yêu Lý Thịnh đến mức nào? Liệu đó có phải là tình yêu? Hay đơn thuần chỉ là một trong những kế hoạch của ta?

Nhưng hắn thì lại khác, phong thánh chỉ cho ta làm phi tần, vượt qua rất nhiều cấp độ phi tần khác nhau và thậm chí còn nghĩ đến việc cho ta tước hiệu.

Cuối cùng, hắn quyết định ban cho ta tước hiệu quý phi, cũng là ý chỉ của Thái hậu, điều đó chứng tỏ bà yêu ta đến nhường nào.

Thế là ta chính thức trở thành phi tử của hắn.

Ao sen nơi ta gặp hoàng đế lần đầu tiên được coi là nơi xác định tình yêu của chúng ta. Từ đó, cửa của nhiều cung đều bị cấm và không ai được phép vào ao sen nữa.

Cung điện của ta cũng chỉ bị ngăn cách bởi một bức tường với ao sen, rất gần với Cung của hoàng đế.

Trong hậu cung, cùng với sự sủng ái của Thái hậu, ta gần như có thể đi khắp mọi nơi, làm mọi việc, nhưng ta vẫn giữ bản chất, tính tình như trước, vẫn đối xử tốt với tất cả mọi người.

Nhưng cũng có những cái, ta đã thay đổi.

Việc thị tẩm với hoàng đế cũng thật nhiều, trong vòng vài tháng, ta đã có hỷ.

Điều này, khiến cho nhiều phi tần ghen tức và có âm mưu diệt trừ cái thai trong bụng ta.

Ngay cả hoàng hậu, người vẫn thường đối xử tốt bụng với mọi người, cũng có hành động muốn hại ch/ết con ta.

Đáng tiếc, thủ đoạn của nàng ta không đủ cao siêu, không ngờ tới việc, ta bề ngoài tỏ ra ngây thơ vô tội là thế, nhưng lại là người tính toán kĩ lưỡng, đề phòng với tất cả mọi người.

Bao gồm cả hoàng đế và thái hậu.

Không phải ta không tin vào tình yêu cùng sự sủng ái của họ dành cho ta, bản thân ta chỉ tin tưởng rằng, trong hậu cung vô số điều thị phi này, không nên tin tưởng bất cứ ai, cũng không có bằng hữu, không có bạn bè.

Sau sự việc ấy, hoàng hậu bị phế truất rồi đày vào lãnh cung, tựa như một cơn gió mùa thu hay một chiếc lá rụng, héo mòn rồi qua đời.

Vào tháng ba mùa xuân năm nay, khi ta tròn mười bảy tuổi, sinh con đầu lòng của ta và Lý Thịnh, Lý Trần.

Ta tự hỏi những người phụ thân khác sẽ đối xử với con mình như thế nào? Riêng Lý Thịnh, hắn luôn ôm Tiểu Trần, dỗ dành nó. Đôi khi còn phàn nàn với Thái hậu rằng long bào của hắn bị Tiểu Trần làm ướt. Khi hắn đang ăn, Tiểu Trần còn nghịch ngợm đòi hắn cõng đi chơi.

Còn Thái hậu lại càng yêu Tiểu Trần hơn, thích chơi cùng và ngắm nó mỗi ngày.  

9.

"Vi thần tham kiến hoàng hậu nương nương."

Ta ngồi trên chiếc ghế phượng nhìn người nam nhân đang quỳ dưới đất hành lễ. Ta cũng không nói gì mà chỉ thờ ơ nhìn ông ta.

Mãi một lúc sau, ta mới mỉm cười, "Không cần đa lễ."

"Tạ ơn hoàng hậu."

Ông ấy ngẩng đầu lên nhìn ta, một nữ nhân diễm lệ cao quý, rõ ràng là rất quen thuộc nhưng lại có một sự xa cách lạ thường.

Chúng ta là cha con nhưng từ nhỏ đến giờ, ông ấy chưa bao giờ yêu thương ta, còn chưa thèm nhìn mặt ta nói gì đến quan tâm, chăm sóc cho ta.

Có lẽ, ông ấy chỉ để mắt đến những đứa con do đích mẫu sinh ra, còn những đứa con do di nương sinh ra chỉ là vật đá lát đường cho sự lớn mạnh của gia tộc mà thôi.

"Nương nương..." Ông ta nhẹ nhàng gọi.

Ta khẽ ậm ừ, trong lòng quả thực cảm thấy có chút không vui vẻ.

Thực ra, ta không muốn gặp ông ta một chút nào, lại càng không muốn nghe ông ta nói linh trinh về cái gì mà lợi ích gia tộc rồi công ơn báo hiếu nuôi dưỡng. Nói thì hay vậy đấy, nhưng bản chất ông ta chính là người đạo đức giả nhất trong Hầu phủ.

"Hầu gia nếu đang nghĩ đến tước vị, tốt nhất ngài đừng mong gì ở ta, bổn cung sẽ không đi gặp hoàng thượng, huống chi là nói ra điều này." Ta không ngần ngại ngắt lời ông ta, kẻ đầy đạo đức giả.

"Ngươi... Uyển Uyển..."

"Hầu gia có biết nhũ danh của bổn cung không? Có biết ngày sinh của bổn cung không? Có biết mẫu thân ta chết như thế nào không? Ngài có biết tại sao mấy năm nay bổn cũng chưa bao giờ về thăm phủ Hầu tước không?"

"Bổn cung đã từng không hiểu vì sao mình phải vào cung, sau này mới biết Hầu phu nhân phái bổn cung vào cung làm thiếp lấy sự sủng ái cho đích tỷ, nhưng chưa bao giờ hỏi bổn cung có bằng lòng hay không."

"Còn Ngọc phi, từ ngày bổn cung vào cung đến giờ, nàng ta cũng chưa bao giờ chăm sóc bổn cung."

Mà hiện tại, Ngọc Phi bị giáng xuống làm thiếp vì phạm sai lầm. Nghiêm túc mà nói, nó vẫn là tác phẩm của ta.

"Ngài chưa bao giờ quan tâm đến bổn cung. Ngài mang danh sinh bổn cung ra nhưng không nuôi dưỡng, không dạy dỗ, không yêu thương. Ngài có tư cách gì mà đến đây thương lượng?"

"Có lẽ trước khi Hầu gia vào cung nên suy nghĩ một chút, nói cho bổn cung biết ngài đã làm những điều tốt đẹp gì cho bổn cung trong mười bốn năm ở Hầu phủ."

Giọng ta rất lạnh và sâu. Đây là lần đầu tiên, ta bộc lộ cảm xúc thật của mình với người khác.

Bản thân ta là một người khó tính và khó tha thứ. Lại nhìn thái độ của ông ta thay đổi đột ngột như vậy, ta cảm thấy vô cùng mãn nguyện.

"Không có phải không? Vậy ngài nên lui xuống đi."

"..."

Ông ấy im lặng một lúc, như thể cuối cùng cũng toan tính được một điều gì đó..

"Xin cho vi thần được cáo quan."

Nói rồi, ông ấy quay lưng bỏ đi, cũng không thèm quay lại nhìn phản ứng của ta. Vì thế nên, ông ấy không thể nhìn thấy đôi mắt đỏ hoe và những giọt nước mắt đang rơi của ta.

Ai lại không muốn được cha mẹ yêu thương và lớn lên như một viên ngọc quý?

Thật tiếc là ta không có được những thứ này.

Một lúc sau đó, ta được Lý Thịnh ôm vào lòng. Hắn nói: "Nàng lại khóc sao?"

Ta đưa tay lên lau nước mắt, một loại cảm xúc vô cùng xấu hổ dâng lên giây lát.

"Ai nói là thần thiếp khóc? Thiếp chỉ bị gió và cát làm mờ mắt thôi."

"Đồ ngốc, hãy xem sự lợi hại của thiếp này!"

Ta liền nhéo eo hắn.

Trên thực tế, hắn không hề phản kháng mà chỉ hét lên: "Hoàng hậu, xin hãy tha thứ cho trẫm, hoàng hậu, xin hãy tha mạng cho trẫm!"

Điều này làm ta cảm thấy thoải mái hơn, trên khuôn mặt cũng xuất hiện nụ cười.

Thái hậu còn sai người mời ta đến dùng bữa ở Từ Ninh Cung.

Nghĩ đến đầu bếp Tứ Xuyên mới đến trong Cung của Thái hậu, trong mắt ta chợt lóe lên những vì sao lấp lánh, ta kéo Lý Thịnh, bế con trai và lao thẳng đến Từ Ninh Cung.

Trong khi ăn, ta nức nở bật khóc, nên không thể nuốt nhanh được.Thái hậu liền mỉm cười đưa cho ta một chiếc khăn lau mặt.

"Nàng ấy không rảnh, con sẽ lau cho nàng." Lý Thịnh lấy khăn tay lau nước mắt trên khóe mắt cho ta.

Còn ta lại tiếp tục ăn món cá muối trong tô.

Khi nhìn vào đó, Tiểu Trần còn chảy cả nước miếng, hoàng đế liền lấy một miếng và nhúng đi nhúng lại trong nước sôi. Nó vẫn còn cay đến mức tiểu gia hỏa run rẩy và bắt đầu khóc.

Vì thế nên, Lý Thịnh đã bị Thái hậu mắng nhiều lần. Sau đó hắn chấp nhận số phận của mình và đi dỗ dành Tiểu Trần.

Sau bữa tối, Lý Thịnh nói rằng hắn muốn đi du ngoại ở phía nam sông Dương Tử và hỏi ta có muốn đi không.

"Đi, nhất định phải đi. Thái hậu, người có đi không?"

Thái hậu sửng sốt một lát, sau đó hốc mắt hơi đỏ lên: "Nên đi thôi."

Vì đi du ngoại nên chúng ta cần tìm ngày nắng đẹp để khởi hành. Tuy nhiên, ở ngoài cung có tin đồn rằng nàng bất hiếu, còn có quan hệ tình cảm với một nam nhân nào đó...

Đột nhiên, nàng trở thành mục tiêu chỉ trích của dân chúng. Nhưng chẳng bao lâu sau, nguồn gốc của tin đồn đã bị phát hiện và chính kẻ ngốc Ngọc Phi đã làm điều đó.

Nàng ta nghĩ mình có thể hạ bệ được ta bằng những tin đồn vô căn cứ này sao? Đúng là thứ tiện nữ não tàn.

Sau đó, hoàng thượng đích thân tuyên bố Ngọc Phi hãm hại hoàng hậu, bị tước tước vị, giáng xuống làm thường dân, đưa vào lãnh cung.

Nàng ta khóc và cầu xin được gặp ta.

Ta đâu ngu ngốc, sao lại phải đến gặp nàng ta chứ?

Cùng lúc đó, người phụ thân đạo đức giả của ta đã viết trên thư cáo quan rằng ông ấy không có năng lực nuôi dạy con gái và không đáng được sủng ái, đồng thời cầu xin hoàng đế hãy suy nghĩ kỹ và cân nhắc kỹ.

Kết quả là Lý Thịnh đã chấp nhận yêu cầu của ông ấy. Để ông ấy được cáo lão hồi hương, đồng thời cũng tước đi chức vị Hầu gia.

Nghe được tin này, ta quả thực đã không nhịn được mà cười thành tiếng. Vẻ mặt vui vẻ của ta thực sự khiến hắn rất vui.

Ngay sau đó, ta cũng thưởng cho Lý Thịnh về việc hắn đã xử lí rất tốt, nhưng kết quả đổi lại là chính bản thân ta lại không thể rời khỏi giường suốt hai ngày.

Quả đúng là cẩu hoàng đế. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang