Nghịch đồ luôn muốn song tu cùng ta - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện: Thanh Hà một mộng

Ta là Ngọc Ngưng, con gái của quận trưởng trấn huyện Thanh Hà.

Ta sinh ra với viên ngọc trong miệng, sinh ra vào thời điểm bệnh dịch trong thành đã giảm ba năm liền, người trong trấn đều coi ta là điềm lành.

Hàng xóm của ra là Trọng gia vô cùng giàu có. Khi ta sinh ra, người đứng đầu Trọng gia còn hạnh phúc hơn cả phụ thân của ta.

Bởi vì tiểu tử của hắn là Trọng Tử Kỳ, sinh trước ta hai năm, khi mới sinh ra, hắn cũng cầm một khối ngọc thật chặt.

Hai gia đình mang ngọc đến và vô cùng ngạc nhiên khi phát hiện ngọc này có thể ghép thành một cặp.

Thế là hai nhà quyết định hứa hôn từ rất sớm.

Tử Kỳ ca ca rất tốt với ta, khi lớn lên, hắn ngày càng trổ mã hơn nhiều. Nhiều tiểu cô nương nhìn hắn liếc mắt đưa tình, nhưng hắn vẫn không hề dao động.

Có người nói hắn không gần gũi với phái nữ, nhưng ta biết, khi nói chuyện với ta, hắn luôn đỏ mặt và giọng nói rất nhẹ nhàng.

Cuối cùng thì ngày thành thân của bọn ta cũng sắp đến, Tử Kỳ ca ca rất háo hức chuẩn bị cho hôn sự này từ lâu.

Hắn nói: "Ta muốn ban cho nàng tam môi lục sính, một mũ phượng có khăn quàng vai. Ta muốn cả mãn đường chật kín khách khứa, bá tánh toàn trấn đến xem!"

Hắn rất phấn khích, khiến ta cũng hào hứng theo.

Nhưng một tháng trước hôn lễ, một vị khách bất ngờ bất ngờ xuất hiện ở nhà.

Người đó luôn đến và đi không dấu vết, đột nhiên xuất hiện trước mặt ta.

Lúc đầu ta cũng sợ, nhưng sau vài lần, ta phát hiện tuy hắn luôn có vẻ mặt lạnh lùng nhưng dường như không có ác ý gì.

Ta dũng cảm hỏi hắn: "Ngươi...ngươi tên là gì?"

Hắn lạnh lùng nhìn ta: "Phàm nhân như ngươi cũng xứng được biết tên húy của bổn tọa sao?"

Hắn trông có vẻ tức giận không thể giải thích được. Ta không biết hắn, nhưng ta biết hắn không phải là một phàm nhân.

Tai không dám hỏi thêm gì nữa thì hắn nói:

"Ta tên Tương Hoài."

"Ồ."

Gã lập dị này luôn thích nói chuyện một mình.

Hắn luôn dựa vào mép giường uống rượu một mình.

"Đời này, ta đã tìm thấy nàng ấy trước ngươi."

Ta không hiểu và không dám hỏi thêm.

"Thẩm Ngưng Thu, tâm nguyện của ngươi đã thành hiện thực, khi nào mới đến lượt ta được gặp lại nàng?"

Chắc hắn có người yêu rồi.

"Ngươi không thấy người yêu của mình sao?"

"Nếu ta nói rằng để gặp nàng ấy ta phải giết ngươi thì sao?"

Ta sợ đến mức không dám nói chuyện với hắn nữa.

Hắn bật cười.

"Thôi, đối với ta mà nói, mạng sống mấy chục năm của phàm nhân cũng chỉ là mấy ngày. Cứ coi như ta nợ Thẩm Ngưng Thu, nhưng lần sau hắn sẽ không may mắn như vậy nữa đâu. Ta sẽ chiến đấu để đoạt được tình yêu của nàng ấy."

Sau khi nói những lời này, đã lâu ta không gặp lại hắn.

Nhưng vào ngày thành thân, một dị tượng từ trên trời giáng xuống, hoa khắp thành phố nở rộ cùng ngày bất kể mùa nào.

Ngày ấy hoa thơm ngất ngây, cánh hoa bay khắp trời.

Mọi người càng tin rằng ta chính là điềm lành, nhưng ta biết đây là món quà của Tương Hoài.

Giữa những cánh hoa trên trời, lang quân của ta, Tử Kỳ ca ca, cưỡi ngựa cao, đeo hoa đỏ, đi trước mặt ta với tinh thần phấn chấn, giống như một vị tướng thắng trận.

Cuộc sống sau hôn lễ của bọn ta rất ngọt ngào và không lâu sau đó ta có thai.

Khi mang thai, ta kén ăn đến mức thường xuyên không ăn uống được gì.

Đột nhiên, một thần y đã đến trấn, hành y tế thế mà không cần thù lao.

Ta nghe nói thần y ấy có thể chữa khỏi mọi bệnh tật.

Tử Kỳ ca ca lo sốt vó, cả đêm đi hỏi tình hình với thần y.

Ta nghe nói rằng khuôn mặt của thần y trở nên tức giận khi nhìn thấy Tử Kỳ ca ca, nên đã chạy đến phủ ta để chữa trị cho ta.

Khi nhận được đơn thuốc, ta thực sự đã rơi nước mắt.

Hắn lẩm bẩm: "Thằng oắt, lại bị nhà ngươi giành trước một bước."

Giống như Tương Hoài, hắn luôn nói những lời rất giống nhau mà ta không thể hiểu được.

Ngày sinh, trong phủ rất đông người.

Ta chuyển dạ khó khăn suốt một ngày, khi bá tánh nghe tin ta khó sinh, họ tự động đến chùa cầu nguyện cho ta.

Tương Hoài và thần y Cố Tích cũng đến.

Khi hài tử lớn lên, hai người vẫn thỉnh thoảng đến thăm nó.

Ta nói với hài tử: "Hai người này rất tốt với con và ta, họ có thể được coi là phụ thân của con đấy."

Hài tử nhìn họ và gọi lớn phụ thân hai lần.

Cả hai đều rất hạnh phúc.

Một người muốn dạy nó y thuật, người kia muốn dạy nó tiên thuật.

Hài tử rất có chủ kiến và muốn trở thành một đầu bếp.

Tương Hoài là người đầu tiên đứng lên dạy nó cách làm món gà hầm nhân sâm.

Nghe nói Cố Tích âm thầm tỏ ra thương tâm đã lâu.

Nhiều thập kỷ sau, đại nạn của ta đang đến gần.

Ta phải đi.

Đột nhiên Tương Hoài xuất hiện ở ngoài cửa sổ.

Mấy chục năm sau, hắn vẫn đẹp trai như vậy và không hề già đi chút nào.

Hắn bước đến bên giường nhìn dáng vẻ già nua của ta, trong lòng tràn ngập cảm xúc.

"Sư phụ, đừng sợ, ta tới đưa nàng về nhà."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang