Trà xanh nhỏ của Hoắc tướng quân - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

14

Ngày hôm đó, vì sự xuất hiện của thích khách, cuộc săn bắn mùa thu phải bỏ dở giữa chừng. Sau đó, nỗi khiếp sợ vẫn còn, lòng người sợ hãi.

Đáng tiếc hiện trường lúc đó quá hỗn loạn, bằng cách nào đó, tất cả thích khách áo đen đều biến mất, không để lại manh mối gì.

Để xoa dịu các quan đại thần, một tháng sau, đương kim thánh thượng tổ chức yến tiệc ở trong cung điện.

Lần này, Tô Vân không xuất hiện nữa.

Mũi tên của ta bắn sâu đến mức gần như h/ủy h/oại một cánh tay của nàng ta.

Vật chứng đã bàn giao cho Đại Lý Tự đầy đủ, vì bảo toàn Tô Vân, Tướng phủ không cho nàng ta đến quấy rầy ta nữa

Ta đang ngồi trong sảnh uống trà, mí mắt đột nhiên giật giật.

Ta đảo mắt liếc nhìn xung quanh. Này, Hoắc Cảnh bị gọi đi lâu quá thì phải?

Lúc này, một thái giám hoảng sợ chạy từ trong điện ra, lo lắng quỳ sụp xuống dưới chân ta.

Ta đặt ly xuống và bình tĩnh bước ra ngoài.

"Phu nhân, có chuyện không hay rồi! Tướng quân ngài ấy... bị đánh thuốc ở sảnh bên!"

"Biết rồi."

Tên thái giám báo tin cho ta nhận lấy phần thưởng, sau đó biến mất không tung không tích.

Ta lấy ra vài phong thư từ trong tay áo, ra lệnh cho hộ vệ thiếp thân của mình nhanh chóng rời khỏi Hoàng cung.

Sau khi thu xếp xong mọi việc, ta chạy vội sang sảnh bên.

Khi ta đạp tung cánh cửa, Tô Vân đã ngã xuống đất, y phục cởi bỏ một nửa, ánh mắt thâm tình, khuôn mặt thanh tú.

Còn Hoắc Cảnh thì ăn mặc chỉnh tề, ngồi ở mép giường, lạnh lùng kề kiếm vào cổ nàng ta.

"Hoắc Cảnh, xin hãy để ta giúp ngươi! Ngươi cứ coi như đây là một mối quan hệ xá/c th/ịt ngắn ngủi, ta sẽ không làm hại ngươi."

"Muốn c/h.ế.t hay đi ra ngoài?"

Lưỡi kiếm sắc bén tiến về phía trước, chém vào làn da mỏng manh của Tô Vân một cách không thương tiếc gì.

Sau khi thấy Hoắc Cảnh vẫn bình an vô sự, ta chậm rãi bước vào trong điện, thở phào nhẹ nhõm.

"Phu nhân! Mau tới làm mỹ nhân giải cứu anh hùng!"

Nhìn thấy bóng dáng của ta, sắc mặt Hoắc Cảnh đỏ bừng, ủy khuất kêu lên vài tiếng.

Ta gật đầu, sau đó lấy lọ thuốc từ trong tay áo ra, nhét một viên thuốc vào miệng của hắn, gỡ tay hắn ra khỏi eo ta.

"Người đâu, mang mấy xô nước lạnh vào cho Tướng quân."

"Ngoan, ta còn có việc phải làm."

Hộ vệ ngoài cửa lần lượt bước vào. Ta túm lấy cổ áo Tô Vân, dội một xô nước lạnh lên người nàng ta từ đầu đến chân.

Sau khi Hoắc Cảnh thanh tỉnh trở lại, ta kéo nàng ta thẳng tới đại điện.

15

Khi tiến vào đại điện, ta nhận ra bầu không khí bên trong vô cùng u ám, nặng nề, mọi người có mặt đều có vẻ nghiêm túc.

"Lan Kiều, vừa rồi mật thám báo tin, nói quân Hung Nô xâm lược, biên quan hỗn loạn."

"Thánh thượng tức giận, nghi ngờ trong quân doanh có kẻ tiết lộ bản đồ phòng thủ biên giới."

Tô Oản từ phía trước bước đến chỗ ta, khẽ thì thầm vào tai ta.

Tô Vân đang nằm trên đất với bộ y phục xộ/c xệc/h, giống như đột nhiên nhận ra gì đó, nàng ta ngẩng đầu nhìn ta, ánh mắt cực kì sáng ngời:

"Là nàng ta! Là Lan Kiều! Nàng ta đã nhìn thấy bản đồ phòng thủ biên giới của chúng ta!"

Nàng ta kể về cái đêm Hoắc Cảnh đại thắng biên quan trở về, cũng là cái đêm ta và nàng ta gặp nhau lần đầu, cái đêm ta đánh bại nàng ta ở trên bàn cát.

Dưới sự nhận định chắc chắn của nàng ta, mọi người không khỏi hướng ánh mắt thăm dò về phía của ta.

Ta không vội phủ nhận mà nhẹ nhàng nâng cằm nàng ta lên, hỏi nàng ta một cách trịch thượng.

"Tô Vân, đêm đó người mời các ngươi tới phủ Tướng quân của ta uống rượu, xem lại trận Lật Thủy là ai?"

Tô Vân cau mày, giống như không hiểu vì sao ta lại hỏi chuyện này, nàng ta lập tức trả lời mà không cần suy nghĩ.

"Dương Chiêu nói, sau khi trở lại kinh thành, huynh đệ chúng ta phải tụ họp một trận ra trò..."

Sau khi nghe được đáp án như dự liệu, ta gật đầu và tiếp tục hỏi.

"Cuộc săn bắn mùa thu và mũi tên tẩm độc khắc chữ 'Vân' của ngươi. Nói cho ta biết, ai nói với ngươi ta ở phía đông?"

"Dương Chiêu nói ngươi gặp phải thích khách, có thể lợi dụng..."

"Câu cuối cùng, kẻ bày mưu tính kế, lừa Hoắc Cảnh tới Thiên điện rồi hạ thuốc là ai?"

Trong đại điện yên tĩnh đến đáng sợ, cuối cùng, Tô Vân cũng tái mặt trước từng câu hỏi ép sát của ta.

"Dương Chiêu nói muốn giúp ta, để ta và Hoắc Cảnh gạo nấu thành cơm."

Ta khịt mũi, buông cằm nàng ta ra. nàng ta ngã hoàn toàn xuống đất, lặng yên rơi lệ.

"Chiếc váy cưới ngươi may cho người khác, trông thật đẹp."

"Hy vọng bệ hạ điều tra rõ ràng, bắt giữ kẻ phản bội Dương Chiêu."

Ta vừa dứt lời, thì một nhóm lớn người xuất hiện.

Hoắc Cảnh đè Dương Chiêu đang bị trói gô xuống đất, vẻ mặt nghiêm túc quỳ xuống trước đại điện.

Sau khi bị chế phục, Dương Chiêu vẫn tiếp tục ngụy biện, hung tợn nhìn ta và chửi bới.

"Lan Kiều, đây chỉ là suy đoán của ngươi! Ngươi không có bằng chứng!"

"Bệ hạ anh minh, Dương gia ta ba đời trung thành, đứa nhỏ Dương Chiêu bị oan! Ngài đừng nghe lời nữ tử này nói!"

An Vĩnh Hầu nóng lòng muốn bảo vệ nhi tử của mình, ông ta lập tức quỳ xuống trước điện, không ngừng dập đầu, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Các quan đại thần có mặt đều khá xúc động, không thể chịu nổi.

Trùng hợp thay, đúng lúc này, bên ngoài cung điện, Đại Lý Tự Khanh và một thích khách mặc đồ đen với những vết thương khắp người xuất hiện.

Người này chính là người Hung Nô mà ta dàn xếp Tô Oản ngồi xổm bên ngoài bãi săn bắt giữ khi đám thích khách rút lui ngày đó.

Một phong thư bí mật được tìm thấy trên người hắn ta, đó là bản đồ phòng thủ của bãi săn.

Ta mỉm cười ngồi xổm xuống, giơ tay vỗ nhẹ vào khuôn mặt tái nhợt của Dương Chiêu.

"Ngươi tiếp cận Tô Vân chính vì muốn lấy được bản đồ phòng thủ bãi săn từ tay nàng ta. Như vậy, ngươi có thể lợi dụng sơ hở và bố trí sát thủ Hung Nô ám sát Hoắc Cảnh."

"Trùng hợp thay, ta cũng lấy được bản đồ phòng thủ từ tay Tô Oản, cũng lợi dụng sơ hở để bắt được ngươi."

Trước khi bị đưa tới Đại Lý Tự, tên thích khách đã bị tr/a tấ/n một thời gian dài trong Phủ Tướng quân. Bây giờ, khi nhìn thấy ta, hắn đã nhận tội ngay tại chỗ, không chút do dự khai ra Dương Chiêu.

Mọi chuyện đã bị phơi bày, Dương Chiêu bỗng nhiên tái mặt.

Nhưng trước khi bị lôi đi, hắn vẫn không cam lòng mà kéo lấy gấy váy ta.

"Ngươi bắt đầu nghi ngờ ta từ khi nào?"

Ta gọn gàng đá hắn ta một cái, giật lại gấu váy của mình từ tay hắn ta.

"Đêm đầu tiên chúng ta gặp nhau, bản đồ phòng thủ biên giới đặt trong thư phòng phu quân ta bị sai. Khi đó, ta đã đoán trong phòng có kẻ trộm và bắt đầu đề phòng."

"Ban đầu, ta còn tưởng là Tô Vân, nhưng nàng ta ng/u quá. Còn ngươi - người đưa nàng ta đến chỗ Hoắc Cảnh, thì lại có vẻ hơi mất tập trung."

"Ngươi là tiểu Thế tử của Hầu phủ, nhưng người nắm giữ chức vụ cao trong triều, người được phụ thân ngươi sủng ái hơn, lại là huynh trưởng của ngươi."

"Ngươi ở trong quân doanh nhiều năm nhưng lại không có thành tựu gì lớn lao, nhìn thấy phần lớn quyền lực Hầu phủ sắp rơi vào tay huynh trưởng ngươi, ngươi bắt đầu nảy sinh tâm tư."

"Chỉ cần lấy được bản đồ biên giới, hy sinh mấy thành trì và cấu kết với người Hung Nô. Sau đó lại giả vờ đẩy lùi người Hung Nô, ngươi - Dương Chiêu, có thể lập được đại công, được phong Hầu bái tướng."

"Nhưng trước sau gì Hoắc Cảnh cũng là trở ngại của ngươi, không có hắn thì ngươi không thể trở thành thống soái được."

"Vì thế, ngươi phái người Hung Nô lẩn vào bãi săn và ám sát hắn nhưng không thành. Đêm nay, ngươi tìm mọi cách để dẫn dụ, khiến hắn phạm sai lầm và ngã ngựa. Như vậy, ngươi có thể nhân cơ hội này mà dẫn quân thay hắn."

Những âm thanh hỗn loạn trong đại điện biến mất, mọi người im lặng lắng nghe lời nói của ta.

Dương Chiêu nghe được lời này thì sửng sốt, hắn ta vẫn không hiểu vì sao ta có thể đoán được toàn bộ kế hoạch của hắn ta.

Cuối cùng, hắn ta lẩm bẩm vài câu, sau đó bị kéo vào nhà lao.

Chỉ còn lại một mình Tô Vân.

Nghe ta nói xong, nàng ta giống như hiểu nhưng lại giống như không hiểu, ngơ ngơ ngác ngác ngồi trên mặt đất, vẫn có chút mờ mịt.

Như vậy xem ra, loại trà hảo hán như nàng ta thực sự không thông minh lắm.

Mãi đến khi bị hộ vệ khiêng xuống, nàng ta mới tỉnh táo lại và cười lạnh với chính mình:

"Lan Kiều, ngươi thắng rồi, nhưng ta thật sự không cam lòng thua một nữ tử phong kiến như ngươi."

"Tô Vân, rõ ràng ngươi cũng là nữ tử, nhưng ngươi lại luôn dùng ánh mắt của nam nhân, luôn cao cao tại thượng nhìn những nữ tử khác."

"Ngươi coi thường ta, coi thường tất cả những nữ tử nơi này."

"Trong mắt ngươi, nữ tử thích phấn son trang điểm là sai, nữ tử đắm chìm trong nhi nữ tình trường là sai, nhưng những điều này thì có gì sai?"

"Nữ tử có thể ngắm hoa ngắm bướm, cũng có thể múa đao múa kiếm. Có thể rửa tay nấu súp, cũng có thể cưỡi ngựa ra trận g.i.ế/t c.h.ế.t kẻ thù. Có thể đàm luận thiên trường địa cửu, cũng có thể trù tính quốc gia đại sự. Dịu dàng, bền bỉ, dũng cảm, hèn nhát, đều là những từ không phân biệt nam nữ."

"Ngươi không thua ta, ngươi chỉ thua vì sự chán ghét và thành kiến của bản thân đối với nữ tử."

16 

Đúng là bản đồ phòng thủ biên giới do Dương Chiêu tiết lộ là sai, nhưng chuyện người Hung Nô quay trở lại xâm lược cũng là sự thật.

Thánh thượng sai Hoắc Cảnh dẫn quân trấn giữ biên ải, đẩy lùi quân Hung Nô.

Lần này, ước chừng, lại là một mùa xuân thu khác.

Trước khi rời đi, ngày nào Hoắc Cảnh cũng quấy rầy ta. Thỉnh thoảng, trên đôi mày và đôi mắt lạnh lùng của hắn, lại có vài nét buồn bã.

"Phu nhân, ngày mai ta đi rồi."

"Ừ, ừ, ừ, phu quân nhớ bảo trọng."

"... Phu nhân, nàng còn điều gì chưa nói với ta không?"

"Ngày mai thức dậy thì chú ý chút, đừng đánh thức ta."

"..."

Dưới ánh nến mờ ảo, Hoắc Cảnh lẩm bẩm hồi lâu, cuối cùng nhẹ nhàng ôm ta vào lòng.

Trước khi chìm vào giấc ngủ, những đầu ngón tay của hắn nấn ná, vuốt ve khuôn mặt ta nhiều lần.

Ngày thứ hai, quả thực khi thức dậy Hoắc Cảnh vô cùng thận trọng, lưu loát, gọn gàng xách hành lý rời nhà.

Nhưng trước khi quân đội xuất phát, hắn vẫn không bỏ cuộc mà đứng ở cổng phủ quan sát rất lâu.

Mãi đến khi thằng nhỏ* kiên quyết lắc đầu, Hoắc Cảnh mới quay người lại và bước lên xe ngựa với vẻ mặt buồn bã.

*(小厮 chỉ người hầu nam chưa đủ tuổi, đi ở đợ từ bé.)

Ta ngồi trong xe ngựa chống cằm chờ đợi hồi lâu, mãi đến khi một đôi bàn tay quen thuộc xuất hiện vén tấm rèm lên, ta mới bật cười thành tiếng:

"Tướng quân à, chàng có cần quân sư không?" 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang