1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Ta và muội muội là tỷ muội sinh đôi, vốn sinh ra giống hệt nhau, lúc nhỏ ngay cả phụ mẫu cũng thường xuyên nhận nhầm.

Nhưng năm muội muội năm tuổi, nàng ấy vô tình bị lạc, đến năm mười sáu tuổi mới tìm lại được, thì đã khác ta rất nhiều.

Tóc nàng ấy khô vàng, mặt mày đen nhẻm, hai bàn tay còn thô ráp hơn cả nhũ mẫu trong nhà, có thể thấy những năm qua ở bên ngoài đã phải chịu không biết bao nhiêu khổ cực.

Ta và mẫu thân ôm chầm lấy muội muội khóc nức nở, phụ thân và huynh trưởng cũng không kìm được nước mắt, trên mặt lại là vẻ vui mừng không giấu được.

Mẫu thân không ngừng nói: "Nhan Nhi trở về là tốt rồi, trở về là tốt rồi."

Phụ thân cười lớn: "Từ nay về sau, cả nhà chúng ta cuối cùng đã được đoàn tụ."

Huynh trưởng xoa đầu muội muội, dịu dàng nói: "Sau này có huynh trưởng ở đây, nhất định sẽ không để muội phải chịu thiệt nữa!".

Ta đang nắm chặt tay muội muội, còn chưa kịp mở miệng, liền nghe thấy nàng ấy rụt rè nói: "Tỷ tỷ, sau này muội sẽ ngoan ngoãn nghe lời, không dám tranh diều của tỷ tỷ nữa, tỷ đừng bỏ rơi muội nữa được không?"

Trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, nàng ấy nước mắt lưng tròng, run rẩy nói: "Năm đó chỉ vì muội làm hỏng diều của tỷ, tỷ đã cố ý bỏ muội ở ven sông để bọn buôn người bắt đi, sau này muội sẽ không dám nữa."

Xung quanh bỗng nhiên im lặng, ta như rơi xuống hầm băng, buông tay ra như bị kim châm.

Muội muội lại đột nhiên ngã ngửa ra sau, may mà huynh trưởng nhanh tay đỡ được.

Nàng ấy dường như sợ ta lắm, khóc lóc thảm thiết, trốn sau lưng huynh trưởng không dám mở miệng, nhưng giọng nói đó lại vang lên lần nữa.

[Kiếp này ta ra tay trước, nhất định sẽ không thua ngươi, đồ tiện nhân.]

[Tại sao ta phải lưu lạc giang hồ chịu đủ mọi khổ cực, còn ngươi thì được sống sung sướng trong phủ Thượng thư.]

[Đã ông trời cho ta trọng sinh, kiếp này ta nhất định phải đạp ngươi xuống bùn!]

Ta kinh ngạc nhìn muội muội, nhất thời không kịp hoàn hồn.

Huynh trưởng mặt mày tái mét, lắp bắp hỏi: "Nhan Nhi, muội, muội, muội vừa nói gì?"

Muội muội lau nước mắt, tiếp tục diễn trò: "Muội biết huynh trưởng nhất định không tin tỷ tỷ sẽ làm như vậy, nhưng muội nhớ rất rõ ràng. Đều tại muội năm đó không hiểu chuyện chọc giận tỷ ấy, không trách tỷ tỷ được."

Vừa dứt lời, giọng nói của nàng ấy lại vang lên lần nữa.

[Bây giờ thời gian đã trôi qua, chuyện năm xưa đã không còn chứng cứ.]

[Chỉ cần ta một mực khẳng định, đồ tiện nhân này có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không rửa sạch tội!]

Lần này ta nhìn thấy rõ ràng, tuy là giọng của muội muội, nhưng nàng ấy đích thực không hề mở miệng nói.

Hơn nữa lại không hề che giấu, tự lộ sơ hở, càng giống như là lời nói thật trong lòng nàng ấy.

Quay đầu lại liền thấy phụ mẫu cũng đang ngây người, hiển nhiên là họ cũng đều nghe thấy.

Đúng lúc này, chỉ nghe "ầm" một tiếng, huynh trưởng vậy mà trợn trắng mắt ngã xuống đất.

2

Tân khoa trạng nguyên năm ngoái, Dư Vọng Tân, tuấn tú lịch lãm, tài hoa hơn người, là người trong mộng của biết bao nhiêu cô nương khuê các.

Nhưng thực tế huynh trưởng vì sợ ma, ban đêm đều phải thắp đèn mới dám ngủ một mình.

Giờ đây bất ngờ nghe được tiếng lòng của muội muội, cứ tưởng mình gặp ma, liền bị dọa cho ngất xỉu.

Đợi tiễn đại phu đi, trời đã tối.

Muội muội ôm cánh tay mẫu thân nũng nịu: "Mẫu thân, con muốn ở Ngưng Huy viện, gần Viện tử của mẫu thân và phụ thân hơn một chút."

Mẫu thân hiền từ nói: "Ngưng Huy viện là chỗ ở của tỷ tỷ con, hơn nữa Lạc Hà viện cũng không xa, là mẫu thân tự tay sắp xếp, luôn đợi con trở về."

Muội muội lại không chịu buông tha, vẻ mặt uất ức nhìn ta nói: "Tỷ từ nhỏ được sống trong vòng tay của phụ mẫu, bây giờ muội chỉ muốn gần gũi với phụ thân mẫu thân hơn một chút. Tỷ tỷ ngay cả chuyện nhỏ này cũng không chịu đồng ý, chẳng lẽ là không hoan nghênh muội trở về sao?"

Nói đến đây, ta không muốn làm mẫu thân khó xử nữa, đành phải nói: "Không sao, nếu muội muội thích Ngưng Huy viện, vậy con chuyển đến Lạc Hà viện là được."

Muội muội lúc này mới mỉm cười, miệng nói: "Tỷ quả nhiên đối xử tốt với muội."

Trong lòng lại nghĩ: [Coi như ngươi biết điều. Không chỉ Ngưng Huy viện, tất cả đồ tốt của ngươi ta đều muốn cướp lấy, đây là ngươi ta nợ ta!]

Mẫu thân sắc mặt biến đổi, lặng lẽ rút tay về.

Muội muội lại không hề hay biết, vội vàng đi về phía Ngưng Huy viện.

Những ngày tiếp theo, muội muội quả nhiên ở khắp nơi chĩa mũi nhọn vào ta.

Chỉ cần là thứ ta thích, nàng ấy đều sẽ tìm cách cướp đi.

Dù sao cũng là máu mủ ruột thịt, vì thương xót, ta hết lần này đến lần khác nhẫn nhịn, chỉ mong muội muội có một ngày sẽ hối hận.

Cho đến ngày trước hội Du Thần, nàng ấy lại đột nhiên thay đổi thái độ, tự mình mang đến cho ta một bát chè ngọt.

[Kiếp trước ở hội Du Thần đột nhiên xảy ra hỏa hoạn, tỷ đã liều mình cứu mẫu thân ra khỏi biển lửa.]

[Mẫu thân tuy bị gãy một chân, nhưng tỷ lại vì vậy mà nổi tiếng, còn được Thái hậu nương nương khen ngợi trước mặt mọi người trong yến tiệc cung đình.]

[Vì ta đã biết trước chuyện này, nên sẽ không nhường cơ hội tốt này cho ngươi đâu!]

3

Nghe lời nói trong lòng của muội muội, ta tức giận đến run người, nhưng vẫn cố nén xuống, giả vờ uống bát chè ngọt.

Ngày hôm sau ta giả vờ bị bệnh ở nhà, nhìn vẻ mặt hả hê của muội muội, ta cười lạnh trong lòng.

Đợi xe ngựa của mẫu thân và muội muội vừa đi, ta lập tức đi đường tắt đến chùa Tĩnh An trước.

Vì hội Du Thần hôm nay, chùa Tĩnh An vốn đã hương khói đỉnh thịnh, lúc này lại càng đông nghịt người.

Theo tiểu sa di đến phòng nghỉ ngơi của các phu nhân quan lại, ta lập tức sai người đi khắp nơi dò xét.

Nếu theo lời muội muội nói, lửa cháy dữ dội và bất ngờ như vậy, nhất định là bắt đầu từ phòng nghỉ ngơi.

Nhưng mắt thấy hội Du Thần sắp bắt đầu, mà vẫn không tìm thấy gì.

Tuy ta đã động tay động chân trên xe ngựa, lúc này mẫu thân và muội muội vẫn còn đang bị kẹt trên đường, nhất định có thể tránh được hỏa hoạn.

Nhưng nếu không thể ngăn chặn hoàn toàn đám cháy này, khó tránh khỏi sẽ có thêm nhiều người vô tội bị liên lụy.

Ta đã biết trước, tất nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn.

Đúng lúc này, nha hoàn lại nói: "Tiểu thư, không xong rồi, người mau nhìn xem."

Theo hướng nàng ấy chỉ, liền thấy ở cửa muội muội đang dìu mẫu thân xuống xe ngựa của Tĩnh An vương phủ.

Tĩnh An vương phi đang trò chuyện vui vẻ với mẫu thân, phía sau là Tĩnh An thế tử mặt lạnh như băng và muội muội đang e thẹn.

Ta lòng rối như tơ vò, đang do dự không biết nên ngăn cản như thế nào, lại thấy một tiểu sa di xách thùng nước lén lút đi vòng ra phía sau phòng nghỉ ngơi.

Ta linh cảm có chuyện chẳng lành, liền lặng lẽ đi theo, thấy tiểu sa di đổ thứ trong thùng xuống góc tường, sau đó liền lấy ra hỏa chiết tử từ trong ngực.

Ta không do dự nữa, lập tức sai người bắt tiểu sa di lại.

Đến gần liền ngửi thấy một mùi hôi, ta lập tức biến sắc, thứ đổ ở góc tường vậy mà là dầu hỏa!

Thì ra đám cháy thảm khốc kiếp trước không phải là vô tình, mà là có người cố ý gây ra.

4

Ta bình tĩnh lại, chuyện liên quan đến mẫu thân, nhất định không thể bỏ qua, liền đưa tiểu sa di đến một phòng trống thẩm vấn.

Lúc đầu tiểu sa di còn muốn chối cãi, ta cười lạnh nói: "Hôm nay là hội Du Thần, Hoàng hậu nương nương cũng sẽ đích thân đến chùa cầu phúc cho bá tánh. Nếu như ngươi không chịu nói, ta sẽ giao ngươi cho Đại Lý tự với tội danh ám sát Hoàng hậu nương nương, đến lúc đó ngươi muốn chết cũng khó!"

Tiểu sa di sợ đến mặt mày tái mét, lúc này mới mở miệng nói: "Bần tăng chỉ là nhất thời quỷ mê hoặc tâm trí, mới nhận tiền tài đến ám hại Tĩnh An vương phi, tuyệt đối không có ý định ám sát Hoàng hậu nương nương!"

Ta thở phào nhẹ nhõm, xem ra kiếp trước mẫu thân cũng là bị vạ lây.

Thái hậu nương nương chính là cô mẫu của Tĩnh An vương phi, đại khái là vì vậy mà áy náy, nên mới đặc biệt triệu kiến ta vào cung ban thưởng.

Nhưng ta thà rằng không có phần vinh dự này, chỉ cần mẫu thân có thể bình an vô sự.

Nghĩ vậy, ta liền sai nha hoàn lặng lẽ đi tìm Tĩnh An thế tử - Đường Hành.

Đường Hành đến với vẻ mặt lạnh lùng, nhưng khi nhìn thấy ta trong nháy mắt lại sững người.

Ta hiểu ý nói: "Trưởng nữ Dư phủ - Dư Khuynh Từ bái kiến thế tử điện hạ, vừa rồi cùng điện hạ đi chung là muội muội song sinh của ta. Chúng ta là tỷ muội sinh đôi, cho nên dung mạo khá giống nhau."

Đường Hành nhìn ta, ý vị thâm trường nói: "Thì ra là vậy."

Nghe ta nói rõ đầu đuôi câu chuyện, sắc mặt hắn càng thêm u ám.

Tiểu sa di thấy vậy, vội vàng đổ hết trách nhiệm, chỉ là hắn cũng không biết thân phận của kẻ chủ mưu.

Việc đã đến nước này, ta cũng nên rút lui.

Lúc này lại nghe thấy tiếng chuông ngân vang, ta vội vàng nhắm mắt chắp tay, cầu nguyện trong lòng cho gia đình bình an, không bệnh không tật.

Mở mắt ra lại thấy Đường Hành đang nhìn ta chằm chằm, ta không khỏi đỏ mặt nói: "Tương truyền tiếng chuông cầu phúc trong hội Du Thần có thể vang đến tận trời xanh, lúc này cầu nguyện là linh nghiệm nhất, khiến thế tử chê cười rồi."

Đường Hành lại cười nói: "Nếu vậy, ta liền cầu cho nàng được như ý. Dư Khuynh Từ, chuyện hôm nay coi như ta nợ nàng một ân tình."

Đường Hành ngày thường lạnh lùng như băng, cũng có danh hiệu mỹ nam đệ nhất kinh thành, giờ phút này nụ cười kia thật sự có chút chói mắt, khiến ta tim đập thình thịch, vội vàng bỏ chạy.

Ta về nhà trước, lại đợi thêm nửa canh giờ, mới thấy mẫu thân và muội muội trở về.

Sắc mặt mẫu thân rất khó coi, chắc hẳn đã biết được mọi chuyện từ tiếng lòng của muội muội.

Muội muội vẫn còn đang chìm đắm trong sự hối hận, nhìn thấy ta, ánh mắt càng thêm tức giận.

[Tuy không biết vì sao kiếp này chùa Tĩnh An không xảy ra hỏa hoạn, ta không thể nhân cơ hội được Thái hậu nương nương khen thưởng, nhưng có thể cùng xe với thế tử cũng coi như không uổng công chuyến này.]

[Kiếp trước trong yến tiệc cung đình, ta đẩy ngươi xuống nước, không ngờ lại khiến ngươi được thế tử cứu, hai người đã tiếp xúc thân thể, anh hùng cứu mỹ nhân lại giúp ngươi trở thành thế tử phi.]

[Đáng tiếc thế tử đã có người trong lòng, ngươi gả qua cũng chỉ là vật trang trí. Nhưng ta sẽ không ngu ngốc như ngươi, đợi ta trở thành thế tử phi, xem ngươi còn lấy gì mà tranh với ta!]

Ta vốn đang đưa tay đỡ mẫu thân, nghe vậy hai người chúng ta đồng thời lảo đảo, suýt nữa thì va đầu vào nhau.

Kiếp trước ta vậy mà lại gả cho Đường Hành! 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang