1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.
Trời đông giá rét buông xuống, năm nay ta vừa tròn mười năm.

Nương ta sáng sớm đã phá lệ luộc cho ta và tiểu muội mỗi người một quả trứng gà.

Trong lòng trắng trứng lộ ra màu vàng, óng ánh long lanh, ngửi thôi đã thấy rất thơm, nhưng ta lại không dám ăn.

Năm rồi mùa đông khắc nghiệt đến gạo cũng không có mà ăn.

Nương ta thế mà lại không tiếc luộc trứng gà cho ta và tiểu muội.

Trước đây trứng gà đều là để lại cho đệ đệ ăn.

Ta và tiểu muội chỉ có thể đợi đệ đệ ăn trứng xong liền uống một ngụm canh để nếm thử vị.

Ta do dự không dám động tay, tiểu muội đã đợi không kịp ăn rồi.

"Nương! Con cũng muốn ăn! Sao bọn họ có mà con không có?"

Đệ đệ chọc đũa vào trong bát ta cướp trứng gà đi.

Nương ta liền vội vã cướp lại:

"Thằng nhóc thối này! Sau này con sẽ có!"

Quay đầu mỉm cười đẩy bát về phía ta: "Nào, Nguyệt Nha, con và muội muội mau ăn trứng đi!"

Ta nuốt nuốt nước miếng, cuối cùng cũng không chịu nổi hấp dẫn.

Hai ba miếng nuốt xuống bụng, toàn thân trên dưới đều cảm thấy ấm áp.

Quả trứng này, quả thật là thứ ngon nhất ta từng ăn trong đời này.

2.
"Nguyệt Nha, Liên Nhi, mau đến gặp Ngọc bà tử."

Bà tử kia nhìn trên nhìn dưới đánh giá ta và muội muội:

"Nhận hai nha đầu này năm lạng bạc."

Nghe thấy "bán tiền", "nhận nha đầu","bạc" trong miệng bọn họ, ta mới hiểu được, cha nương ta đem ta và tiểu muội bán cho kẻ buôn người rồi!

Trong miệng ta nào còn nửa điểm hương vị ngọt ngào của trứng gà.

Chỉ cảm thấy miệng lưỡi đắng chát.

Tiểu muội sợ tới mức quỳ trên mặt đất, nước mắt rơi như mưa:

"Cha nương! Xin hai người đừng bán con! Sau này con cái gì cũng không ăn, con chỉ uống nước mà sống thôi! Đừng bán con được không?"

Cha nương làm sao để ý nàng, chỉ một lòng muốn đòi Bà tử thêm chút bạc.

"Sao lại ít như vậy? Ngọc bà tử, ta nghe nói cô nương nhà họ Vương cách vách bán mười lạng, hai cô nương nhà ta sao chỉ có năm lạng?"

Ngọc bà tử liếc mắt xem thường: "Cô nương nhà người ta là bán đến Hoắc phủ ở thành bắc."

"Gì?"

"Hoắc phủ thành Bắc là nơi nào chứ, nô lệ bán vào phủ đều là đi vào thì thẳng đi ra thì nằm, đều là ký văn tự bán đứt, cũng không coi mạng người là mạng, vào rồi thì đừng có nghĩ đi ra nữa."

Ngọc bà tử nhìn vẻ mặt dao động bất định của nương ta, có chút xem thường:

"Có chút lương tâm, ai lại muốn bán con vào đó chứ."

Nương ta ngượng ngùng cười cười, nghĩ thầm nếu đem cả hai đứa đều bán vào Hoắc phủ thì sẽ có khoảng hai mươi lạng.

"Con đi!" Ta cướp lời trước nương ta một bước.

Nương ta hai mắt sáng lên: "Con nói gì?"

"Nhưng không được bán tiểu muội!" Ta bình tĩnh nhìn thẳng bà.

"Vậy sao được? Trong nhà nhiều miệng ăn như vậy!"

Ta cười lạnh, bình thường ta và tiểu muội hai cái cộng lại cũng không ăn nhiều bằng đệ đệ.

"Nương không đồng ý, con liền đi nhảy sông tự vẫn, một lạng các người cũng đừng hòng lấy được!"

3.
Sau khi giằng co, cha nương cuối cũng nhả ra:

"Chỉ cần con vào phủ sau đó mỗi tháng gửi tiền lương về nhà, ta liền nuôi thứ lỗ vốn này thêm vài năm."

Ha, tiền lương, ta sợ rằng đến mạng ta cũng không giữ được, bọn họ lại còn nhớ thương đến tiền lương của ta.

Tiểu muội đã khóc đến không thành tiếng.

Ta lau lau nước mắt nàng, nhẹ giọng nói:

"Liên Nhi đừng khóc, muội đợi tỷ, tỷ nhất định sẽ tìm cách đưa muội đi!"

"Tỷ tỷ!" Liên Nhi không kìm được ôm lấy ta gào khóc.

Cha nương ở bên kia đếm bạc, vui mừng lấy một con gà nướng từ trong ngăn tủ ra:

"Con trai! Mau ăn đi! Chúng ta sau này có thịt ăn rồi!"

Đệ đệ vội vàng ăn một miếng thịt lớn, một miếng lại một miếng.

Nương ta lại trừng mắt nhìn Liên Nhi:

"Chính con tự nói đó, con ở lại cái gì cũng không ăn, uống nước lã là được."

"Gà nướng này là để đệ đệ con tăng chiều cao, vừa rồi đã cho con một quả trứng gà, khóc xong rồi thì mau đi làm việc!"

Ta tức đến bật cười, xông lên xé một cái đùi gà lớn, nhét vào tay Liên Nhi:

"Ăn đi Liên Nhi! Tiền bán thân của tỷ tỷ sao muội lại không được ăn chứ?"

"Con nha đầu thối này!"

Hai tay ta giang ra, chắn trước người Liên Nhi.

Có lẽ là chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hung hãn của ta như vậy, cha nương cuối cùng cũng không dám lên tiếng.

Ta trông cho tiểu muội ăn hết đùi gà.

Lau lau nước mắt, đầu cũng không ngoảnh lại rời đi.

Ta thật sự không hiểu, nương ta cũng là nữ nhân.

Vì sao bà có thể đối xử với ta và muội muội như vậy?

Bà luôn nói lúc nhỏ bà cũng sống như vậy.

Vậy thì ta càng không hiểu.

Rõ ràng bản thân chịu tổn thương, vì sao còn đặt tổn thương giống như vậy lên người con của mình?

Nếu sau này ta có con, bất kể nam nữ.

Ta nhất định sẽ không để chúng nó chịu một chút tổn thương nào.

Ngọc bà tử đưa ta tới Hoắc phủ, liền vội vàng rời đi.

Hoắc phủ thành Bắc giống như lời Ngọc bà tử nói, không khí nặng nề.

Nghe nói chủ tử Hoắc Vân Dung của Hoắc phủ là quý nhân bị biếm ở kinh thành.

Con đường làm quan không thuận lợi, có tài nhưng không gặp thời, cho nên tính tình cực kỳ cổ quái.

Người trong phủ đều nơm nớp lo sợ, sợ không cẩn thận chọc giận chủ tử một cái liền mất đi mạng nhỏ.

Ta mới đến năm ngày, trong viện đã có năm người được nâng ra.

Vải trắng đắp thi thể lướt qua bên người ta, máu tươi chảy một đường.

Ta mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu động cũng không dám động.

Nhưng sau lưng lại truyền đến một tiếng hô kinh hãi: "Á!"

Không tốt!

Là Ngân Nhi vào phủ cùng một lúc với ta.

Nàng bằng tuổi tiểu muội ta, rốt cục cũng không chịu nổi sợ hãi mà kêu ra tiếng.

Giọng nói không to, nhưng trong Hoắc phủ yên tĩnh này, lại cực kỳ bén nhọn.

5.
"Là ai?" Giọng nói của nam nhân khàn khàn biếng nhác, lại giống như từ địa ngục truyền đến vậy.

Ta không khỏi rùng mình một cái, không biết nên làm sao mới tốt.

Chỉ trong nháy mắt, Ngân Nhi đã bị kéo tới trước mặt hắn.

"Công.....công tử tha mạng! Nô tỳ biết tội!"

"Ồ? Ngươi biết tội gì?" Hắn cười tà mị, giống như đang thật tình hỏi nàng.

Nàng bị dung nhan tuyệt thế của hắn cả kinh đến đỏ bừng mặt:

"Nô tỳ....sợ máu, nhất thời sợ hãi...."

Hắn nháy mắt mang theo sát ý:

"Sợ máu? Nhưng ta lại yêu cực kỳ."

Hắn nhấc tay.

Chỉ một lát sau, thị vệ dắt một con ngựa tiến vào, ném một thanh đao xuống.

"Bổn công tử yêu nhất là nhìn thấy cảnh đẹp máu bay đầy trời giống như lông ngỗng, nếu ngươi có thể khiến ta hài lòng, ta liền tha cho ngươi một mạng."

Nói xọng liền ngồi thẳng ở đằng kia, dáng vẻ như xem diễn.

Ngân Nhi run lẩy bẩy cầm lấy đao, không dám tiến lên.

Con ngựa kia giống như cảm nhận được nguy hiểm, hí lên một tiếng, dọa Ngân Nhi ngã xụi lơ trên mặt đất.

Vị ngồi trên kia cười lạnh một tiếng, nhưng lại không mang theo một chút cảm tình nào:

"Dẫn đi cho chó ăn."

Ta nắm chặt tay, đầu ngón tay tái xanh.

Mạng người trong Hoắc phủ quả thật giống như rơm rạ.

Nhưng nếu hôm tay ta bàng quan đứng xem giống như những người khác, vậy thì có gì khác với người chết chứ.

Dù sao cũng là một mạng người.

Ta cắn chặt răng, nhặt đao trên mặt đất lên.

Đâm vào hông ngựa, một đao rạch xuống bụng.

Ngựa kêu gào thảm thiết, trong nháy mắt ngã xuống.

Ta xoay người lui sang một bên, không quan tâm cả người toàn là máu, quỳ xuống đất:

"Ngân Nhi muội muội còn nhỏ, nô tỳ thay nàng ra tay, cầu công tử tha cho."

"Ngẩng đầu lên cho ta xem...."

Ta ngẩng đầu nhìn người kia, lại không khỏi hít một ngụm khí lạnh.

Khuôn mặt hắn trắng noãn sạch sẽ, góc cạnh rõ ràng.

Mũi rất cao, môi mỏng lạnh nhạt, giống như người trời cứu thế vậy.

Nhưng mà đôi mắt thanh minh trong suốt kia, vì sao lại mang theo máu lạnh?

6.
"Lá gan trái lại không nhỏ...nhưng bổn công tử ghét nhất chính là những kẻ ra mặt vì người khác."

Trong lòng ta lộp bộp một chút, dập đầu thật mạnh xuống đất không ngừng xin tha.

"Nhưng mà...."

Hắn chuyển đề tài, mang theo một chút đùa giỡn:

"Nếu mà, ngươi ăn chỗ thịt này, làm ta vui vẻ có lẽ ta sẽ tha cho ngươi một mạng."

Hắn chắc chắn ta không ăn nổi chỗ thịt sống này.

Ta lại thở nhẹ nhõm một hơi.

Mùa đông năm rồi, ta và tiểu muội uống nước lạnh nhìn bò dê trên cánh đồng chảy nước miếng.

Mùa đông của người nghèo, chỉ cần có miếng ăn, cho dù là ăn thịt sống cũng có thể ăn được.

Ta dùng đao khoét ra một miếng thịt, mùi máu tươi lan tỏa trong miệng.

Cổ họng ta ừng ực nuốt xuống, một miếng tiếp một miếng.

Nô bộc bốn phía chịu không chịu nổi nôn ọe ra đất, nhưng ta vẫn mặt không đổi sắc.

"Được rồi!"

Có lẽ là cảm thấy ghê tởm, người kia đầu cũng không ngoảnh lại rời đi.

Ta cuối cùng cũng nhặt lại cái mạng của ta và Ngân Nhi trong tay chủ tử.

Ngân Nhi không ngừng dập đầu với ta:

"Tạ ơn ân cứu mạng của tỷ tỷ! Tạ ơn tỷ tỷ cứu mạng...."

Ta khóe miệng khẽ nhếch, trong dạ dày giống như sóng lớn cuộn trào, ọe một tiếng nôn ra toàn bộ.

7.
Sau đêm đó, ta liền trở thành thị nữ bên cạnh Hoắc Vân Dung.

Ta không biết hắn có ý gì.

Chỉ biết thị nữ bên người hắn không có ai sống quá năm ngày.

Bởi vì đều bị hắn tự tay giết rồi.

Ta nơm nớp lo sợ làm thị nữ ngày đầu tiên.

Hắn liền giết Xuân Đào tỷ tỷ.

Vì sao nha hoàn bên cạnh hắn không sống nổi năm ngày?

Xuân Đào kia nhân lúc hắn ngủ trưa, bò lên giường nhỏ của hắn.

Có điều trong nháy mắt liền bị hắn chặt đứt hai tay ngay tại chỗ sau đó bị kéo ra ngoài.

Hắn nhìn sắc mặt tái nhợt của ta mỉm cười:

"Nguyệt Nha, ngươi xem máu này có đẹp giống như ngươi hôm đó không?"

Cổ họng ta khẽ nghẹn:

"Tất nhiên là của công tử hôm nay càng đẹp hơn."

Lời này của Hoắc Vân Dung vừa là thử vừa là cảnh cáo ta.

Thật đáng buồn chính là, đám nha hoàn kia cả ngày đối mặt với khuôn mặt đẹp như trích tiên này của hắn, liền sinh ra tâm tư khác.

Thận trọng từ lời nói đến việc làm, một chút cũng không dám chậm trễ.

Âm thầm ghi nhớ toàn bộ thói quen sở thích của hắn.

Hắn mỗi ngày ở nhiều nhất chính là thư phòng.

Ta liền giờ Mão rời giường, hứng sương sớm hoa mai pha trà.

Hắn không thích có người ở gần, giờ thìn mỗi ngày ta liền chuẩn bị sẵn nước nóng và quần áo, đặt trên giường nhỏ bên ngoài.

Đợi hắn đi thư phòng rồi, ta mới có thể vào phòng, đem toàn bộ cửa sổ trong phòng mở ra, thả chút không khí mới mẻ vào.

Lại tính toán canh giờ, cứ cách mỗi canh giờ lại thay một ấm trà mới.

Đến buổi tối, ta chuẩn bị nước rửa mặt xong, trước tiên dùng ấm lô làm ấm giường.

Biết dạ dày hắn không tốt, ta liền nhớ lại lúc dạ dày của Tiểu muội khó chịu khi trước.

Ta nửa đêm liền đi ngắt chút củ sen dại trong hồ.

Mang về lén lút xay thành phấn, pha cùng nước nóng, uống xong dạ dày sẽ lập tức ấm dào dạt.

Chỉ là quý nhân như hắn, chắc là chưa từng ăn loại thức ăn như này.

Ta liền nghĩ biện pháp khéo léo làm.

Ta nhìn hắn nhấp một ngụm, sau đó liếc mắt nhìn ta một cái.

Hắn không nói gì, nhưng ta biết, hắn là hài lòng.

Lúc hắn hài lòng mặt sẽ không biểu tình, nhưng nếu mà tức giận thì ngược lại sẽ cười.

8.
Ngắn ngủi năm ngày, ta lại trải qua vô cùng dài lâu.

Ta chưa chết.

Trên dưới Hoắc phủ giống như nhìn thấy ánh sáng ban mai vậy, người người đều nước mắt rưng rưng.

Chỉ mong ta hầu hạ Hoắc Vân Dung cho tốt, bọn họ cũng sẽ không phải ngày ngày sống trong lo lắng đề phòng nữa.

Ta tuy chịu khổ, nhưng vừa nghĩ tới trên lưng mang theo mong mỏi của hơn trăm người, không khỏi làm càng hăng say.

Ta ngày ngày cung phụng Hoắc Vân Dung như tổ tông, nghĩ đủ cách để hắn hài lòng.

Công việc nha hoàn thiếp thân này cũng càng làm càng thuận tay.

Vừa làm liền làm tận ba năm.

Sắc mặt Hoắc Vân Dung nhìn ta cuối cùng cũng dễ coi hơn một chút.

Ta cũng có thể tiến vào thư phòng hầu hạ mài mực rót nước.

Ngẫu nhiên làm gì đó khiến hắn hài lòng, hắn liền có thể khen ta hai câu:

"Ngươi vậy mà cũng thông minh, không giống đám ngu đần kia."

"Tuy xấu xí, nhưng được cái tinh tế."

Ta không kiêu không ngạo: "Được hầu hạ công tử là phúc phần của nô tỳ."

"Nhất định sẽ không sinh ra tâm tư khác."

Đây cũng là lời thật lòng của ta.

Cho dù ngày ngày đối diện với gương mặt vô hại này của hắn.

Ta vẫn không quên được dáng vẻ bị chặt đứt hai tay của Xuân Đào.

Ba năm này ta đi từng bước kinh sợ.

Sợ rằng ngày nào đó phạm phải lỗi.

Liền mất đi mạng nhỏ rồi.

Mấy năm nay ta tiết kiệm được không ít tiền.

Một tháng ta có ba lạng tiền lương, ta giữ lại cho mình hai lạng, lại gửi một lạng về nhà.

Còn có tiền thưởng ngày thường, cộng lại cũng có thể gom được trăm lạng bạc.

Chuộc thân cũng đủ rồi, tuy rằng lúc đầu là ký văn tự bán đứt.

Nhưng ta luôn nghĩ, nếu như một ngày nào đó hắn cao hứng.

Có lẽ có thể nể tình ta tận tâm tận lực chăm sóc hắn, trả tự do cho ta thì sao?

9.
Ngày tháng trôi qua cũng coi như là thuận buồm xuôi gió.

Nhưng tiểu muội lại gửi thư gấp cho ta.

Cha nương vì hai mươi lạng bạc liền muốn đem nàng bán cho một gã góa vợ bốn mươi tuổi.

Năm nay tiểu muội chẳng qua mới mười sáu, sao bọn họ có thể...sao có thể vì tiền mà bán con gái?

Ba năm nay mỗi tháng ta đều gửi tiền về nhà, cũng đủ cho bọn họ sống rồi!

Rốt cục là loại cha nương như nào, mới hết lần này đến lần khác bán con gái?

Thư này gửi đến gửi đi đã mất mấy ngày, không biết tình huống hiện tại của muội muội như thế nào?

Ta vội vàng tìm đến thị vệ Triển Phong bên người Hoắc Vân Dung:

"Triển đại ca, ta chờ công tử ngủ rồi mới đi, muộn nhất ngày mai liền quay về! Cầu xin huynh, giúp ta giấu giếm một chút!"

Triển Phong có chút khó xử: "Nguyệt cô nương, không phải ta không giúp cô, nhưng mà bây giờ công việc hàng ngày của công tử đều do cô thu xếp, ngộ nhỡ..."

Trong lòng ta vô cùng sốt ruột, nước mắt đảo quanh hốc mắt:

"Nhưng muội muội ta...nàng đợi không nổi nữa rồi, tất cả chuyện của công tử Hỷ Nhi đã học bên cạnh ta hai năm, nàng nhất định có thể ứng phó! Cầu xin huynh, ta chỉ đi một ngày thôi, sẩm tối ngày mai sẽ quay lại, ngày thường ta cũng rất ít chạm mặt với công tử, hắn sẽ không phát hiện đâu!"

Triển Phong không chịu nổi ta cầu xin, cuối cùng cũng gật đầu, còn bảo ta đi nhanh về nhanh.

Ta đợi Hoắc Vân Dung ngủ xong, đem những việc ngày mai phải làm viết xuống giấy, dặn dò kỹ càng mấy lần mới rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang