1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Ngũ Hoàng tử được đưa đến cung ta khi ta đang loay hoay với món chè đậu xanh ướp lạnh.

Vì vị trí thấp kém, nên cung ta chỉ nhận được rất ít đá lạnh, không đủ để giảm nhiệt, chỉ có thể làm chút chè đậu xanh giải nhiệt.

Lưu công công, người tuyên đọc thánh chỉ, cũng vì quá nóng mà không muốn nán lại lâu, vừa đọc xong liền vội vã rời đi.

"Chúc mừng Giang Tần nương nương, nô tài còn có việc quan trọng, không tiện lưu lại."

Ta khẽ cúi người, tháo chiếc vòng ngọc trên tay xuống: "Đa tạ Lưu công công đã nhọc lòng."

Lưu công công thấy chiếc vòng ngọc, mắt sáng lên, âm thầm nhận lấy rồi mới hạ giọng nói: "Nương nương đã thăng lên vị tần, lại thêm việc nuôi dưỡng hoàng tử, đương nhiên Nội vụ phủ sẽ không để thiếu phần của người. Lát nữa, nô tài sẽ cho người mang thêm đá lạnh đến."

"Đa tạ Lưu công công."

Đợi Lưu công công rời đi, A Dung, tỳ nữ thân cận của ta, mới bất bình nói: "Rõ ràng là ức h.i.ế.p tiểu chủ nhân không có quyền thế, không ai chống lưng! Tiểu chủ nhân ngay cả con mình cũng không có, vậy mà phải nuôi con người khác, lại còn là đứa bé mà ai cũng ghét bỏ..."

"A Dung!" Ta quát: "Không biết lễ nghi, lui xuống!"

Từ xa, Ngũ Hoàng tử đang đứng cạnh nhũ mẫu, khẽ run rẩy, đôi mắt như nai con cẩn thận nhìn ta.

Ta múc một bát chè đậu xanh, quỳ xuống gọi cậu bé lại: "Ta đã nấu chè đậu xanh suốt một canh giờ, ngọt lắm, con có muốn uống không?"

Bé con do dự một chút, dưới sự thúc đẩy của nhũ mẫu, mới từ từ tiến lại gần.

Nhưng nó không nhận lấy bát chè đậu xanh, mà cung kính hành lễ: "Thừa Ý bái kiến Giang Tần nương nương."

Ta ngẩn ra một chút, rồi khẽ thở dài.

Ta đã xuyên không đến Tề Quốc từ một năm trước.

Nguyên chủ có tên giống ta - Giang Tri Ý, nhưng "nàng" chỉ là nhi nữ của một quan nhỏ hàng cửu phẩm.

Khi phát hiện mình không chỉ xuyên thành một phi tần thấp kém nhất trong cung, mà còn không có "bàn tay vàng" giúp đỡ, ta bắt đầu sống qua ngày chờ c.h.ế.t trong hoàng cung.

Khi ấy, ta sống ở Lâm Nguyệt Cung, vị trí chính cung thuộc về Nguyệt Tần, một phi tần khá được sủng ái.

Vì dung mạo bình thường, ta không đe dọa gì đến Nguyệt Tần, nên chúng ta sống cùng nhau cũng không có chuyện gì xảy ra.

Nhưng vào nửa tháng trước, phụ thân của Nguyệt Tần bị phát hiện tham ô, cả gia tộc bị xử trảm, và nàng cũng bị ban cho một dải lụa trắng.

Trong hậu cung rộng lớn này, cái c.h.ế.t của một phi tần chẳng đáng kể, nhưng Ngũ Hoàng tử Tạ Thừa Ý, đứa bé nàng sinh ra, lập tức trở thành món nợ khó gánh, không ai muốn nhận nuôi.

Sau khi đùn đẩy qua lại, không biết ai đó đã đề cập trước mặt hoàng đế rằng ta từng sống cùng Nguyệt Tần, hoàng đế lập tức hạ chỉ phong ta làm Giang Tần và giao cho ta việc nuôi dưỡng Thừa Ý, đứa trẻ chỉ mới ba tuổi.

Nhìn đứa trẻ chỉ mới ba tuổi mà đã biết xem sắc mặt người khác, ta không khỏi cảm thấy đau lòng.

Trước khi xuyên đến Tề Quốc, ta đã có năm năm kinh nghiệm làm giáo viên mầm non.

Chuyện nuôi dạy trẻ nhỏ, ta vốn rất thành thạo.

Ta hít một hơi sâu, cúi xuống, ánh mắt đầy tán thưởng nhìn bé con: "Nghe nói mấy ngày trước Thừa Ý đã làm được diều giấy, con thật giỏi, ta còn không biết làm, con có thể dạy ta được không?"

Cách nhanh nhất để kết nối với trẻ nhỏ là liên tục khen ngợi và để chúng trở thành thầy của mình.

Quả nhiên, Tạ Thừa Ý, người trước đó vẫn còn căng thẳng, rõ ràng đã thả lỏng ra, rồi có chút ngập ngừng hỏi: "Thật... thật sao?"

"Đương nhiên rồi, ta chưa từng thấy ai nhỏ tuổi như vậy mà đã biết làm diều giấy, con có sẵn lòng dạy ta không?"

"Con sẵn lòng ạ!"

Cứ như vậy, chỉ trong nửa ngày, ta đã thành công chiếm được lòng tin của Tạ Thừa Ý.

Đến tối, bé con đã ngọt ngào gọi ta là "Giang nương nương".

Chăm sóc một tiểu hài nhi ba tuổi đối với ta không hề khó khăn, thậm chí còn rất thuận tay.

Do sự việc liên quan đến Nguyệt Tần, hoàng đế dường như cũng có đôi chút khúc mắc với Ngũ Hoàng tử này, sau khi giao cho ta nuôi dưỡng thì chẳng màng đến nữa.

Các phi tần trong cung cũng đều tránh ta như tránh rắn rết.

Không cần thị tẩm, không cần đấu đá trong cung, lại có tiểu hài tử bên mình, ta tự nhiên vui vẻ hưởng thụ cuộc sống này.

Tuy nhiên, những ngày tháng nhàn nhã ấy không kéo dài được lâu.

Trong tiệc Trung Thu, hoàng hậu uống say, một mình ra vườn Bách Cúc hít thở không khí thì bất ngờ phát bệnh tim và ngất xỉu, may mắn được Tạ Thừa Ý, người đang muốn hái hoa cho ta, phát hiện.

Bé con nhanh chóng tìm đến thái giám và cung nữ, cứu được hoàng hậu một mạng.

Sau việc này, hoàng hậu ban thưởng rất nhiều vật phẩm cho cung của ta.

Hoàng đế trước triều đình cũng hết lời khen ngợi Tạ Thừa Ý.

Chẳng bao lâu sau, các phi tần lớn nhỏ trong cung đều thi nhau đến thăm Lâm Nguyệt Cung của ta.

Điểm tốt duy nhất là, hoàng hậu thấy Tạ Thừa Ý lanh lợi, thông minh, nên đặc cách cho bé con theo học cùng thái tử.

Nhưng việc đọc sách học chữ, càng học càng kéo thái tử đến gần ta hơn.

Có lần, giữa đêm khuya, thái tử Tạ Thừa Càn lại lấy cớ sợ bóng tối, ôm chăn nhỏ gõ cửa Lâm Nguyệt Cung, ta liền hỏi thẳng điều thắc mắc trong lòng: "Điện hạ vẫn chưa đến tuổi xuất cung lập phủ, cớ sao không ở cùng hoàng hậu nương nương?"

Nghe ta nói, nét mặt của Tạ Thừa Càn thoáng qua một chút buồn bã, hồi lâu mới nhỏ giọng đáp: "Mẫu hậu... không thích ta."

2.

Ta tuy không tham gia cung đấu, nhưng vẫn nắm rõ được phần nào gốc gác của các phi tần trong cung.

Hoàng hậu là con gái của một danh tướng, cũng là chính thất của hoàng đế, nghe nói khi hoàng đế còn là thái tử, hai người từng rất mực ân ái.

Nhưng kể từ khi hoàng đế đăng cơ, vì e ngại uy quyền của cha và huynh nàng, hoàng đế ra lệnh cho họ xuất chinh, kết quả là cả hai đều c.h.ế.t trận sa trường, từ đó gia tộc suy tàn, hoàng hậu cũng mắc bệnh tim.

Có lẽ hoàng hậu bị tổn thương lòng tin khi bị chính người gối ấp tay kề tính toán, nên nàng cũng không muốn nhìn thấy đứa con mang dòng m.á.u của hoàng đế nữa.

Ta suy nghĩ như vậy.

Vốn dĩ không muốn dính líu đến những chuyện thị phi này, nhưng khi thấy vẻ mặt cẩn trọng của Tạ Thừa Càn, lòng ta lại mềm nhũn.

Chẳng qua cũng chỉ là một đứa trẻ mới năm tuổi.

Cuối cùng, Tạ Thừa Càn vui mừng hớn hở chen vào chăn của ta và Tạ Thừa Ý.

Tạ Thừa Ý, trong cơn mơ màng, vẫn ngọt ngào hỏi: "Là Tề Thiên Đại Thánh đến sao?"

Những ngày gần đây, ta kể chuyện Tây Du Ký cho Tạ Thừa Ý nghe trước khi ngủ.

Bé con thích nhất là Tề Thiên Đại Thánh.

"Không, là hoàng huynh của con đấy."

Ta vốn tưởng rằng chuyện Tạ Thừa Càn nửa đêm lẻn vào cung ta hoàng hậu sẽ không hay biết.

Cho đến một ngày, khi ta cùng hoàng hậu dạo bước, vị hoàng hậu vốn dĩ ít nói đột nhiên bảo: "Ta không còn sống được bao lâu nữa, thái tử rất thích ngươi, sau này xin nhờ cậy ngươi."

Ta có chút hoảng hốt, không hiểu vì sao hoàng hậu lại đột nhiên nói như vậy, đắn đo một hồi mới đáp: "Nương nương là thân ngọc quý giá, tự khắc trường thọ trăm tuổi."

Nàng khẽ cười khổ, giọng tự giễu: "Ta còn mặt mũi nào sống trên đời, phụ thân và huynh trưởng của ta hẳn là đã hận ta lắm."

Ta chưa kịp hiểu rõ lời của hoàng hậu.

Thì trận tuyết đầu tiên của đầu đông rơi xuống, hoàng hậu đã đổ bệnh không dậy nổi.

Quyền quản lý lục cung được giao cho người được sủng ái nhất là Ngụy Quý Phi.

Tính cách của Ngụy Quý Phi hoàn toàn trái ngược với hoàng hậu, rất giỏi thu phục lòng người.

Sau khi nắm quyền, nàng ta không những miễn việc các cung phải thỉnh an hằng ngày, mà còn đối đãi rất hào phóng với các phi tần khác, hôm nay thưởng một cuộn lụa, ngày mai lại thưởng một đôi trang sức, như thể đã trở thành tân hoàng hậu.

Kể từ đó, số lượng phi tần đến thăm cung hoàng hậu ngày càng ít.

Chỉ có ta mỗi ngày đều dẫn Tạ Thừa Ý đến cung hoàng hậu để thăm hỏi bệnh tình của nàng.

"Muội không cần phải làm như vậy." Hoàng hậu nói: "Lấy lòng Ngụy Quý Phi còn hữu ích hơn lấy lòng một người sắp c.h.ế.t như ta."

"Nương nương lại nói bậy rồi." Ta đưa bát thuốc ấm cho Tạ Thừa Càn, đẩy nhóc tiến lên: "Con đi hầu hạ mẫu hậu uống thuốc đi."

Từ khi hoàng hậu lâm bệnh, ta đã tìm mọi cách để bà và Tạ Thừa Càn có nhiều thời gian bên nhau hơn.

Ta có thể cảm nhận được, hoàng hậu không hẳn là không thương đứa trẻ này.

Nếu thật như lời hoàng hậu nói, nàng không còn nhiều thời gian, ta thật không muốn giữa nàng và Tạ Thừa Càn lại có quá nhiều hối tiếc.

Tạ Thừa Ý nằm cạnh giường, đôi mắt ngóng trông nhìn Tạ Thừa Càn bón thuốc cho hoàng hậu. Khi hoàng hậu uống xong ngụm thuốc cuối cùng, bé con liền nhanh tay đẩy Tạ Thừa Càn ra, đưa miếng đường trong tay lên cho hoàng hậu, giọng non nớt nói: "Mẫu hậu ăn đường, ăn rồi sẽ không đắng nữa!"

Khóe mắt hoàng hậu hiện lên một nụ cười nhẹ nhàng, đợi đến khi các nô tỳ đưa hai tiểu hài tử đi học, nàng mới dịu dàng nói với ta: "Cảm ơn muội."

Ta đặt túi chườm ấm mà cung nữ vừa chuẩn bị vào trong lòng nàng: "Nếu nương nương thật lòng muốn cảm tạ thần thiếp, thì hãy mau khỏe lại đi."

3.

Gần đến cuối năm, bệnh của hoàng hậu vẫn không hề thuyên giảm.

Vì vậy, việc chuẩn bị yến tiệc mừng năm mới lại được giao cho Ngụy Quý Phi, khiến cho nàng ta trở nên nổi bật hơn bao giờ hết.

Trong thời gian này, còn xảy ra một việc lớn.

Vào ngày Lạp Bát, Lưu Quý Nhân hạ sinh một công chúa.

Khi tiểu công chúa vừa chào đời, trận tuyết lớn kéo dài suốt mấy ngày liền đột nhiên dừng lại, không những vậy, hoa mai ở vườn Ỷ Mai cũng đua nhau nở rộ chỉ sau một đêm.

Trước đó không lâu, quan lại của Khâm Thiên Giám còn lo ngại rằng nếu tuyết lớn không ngừng, có thể sẽ gây ra thảm họa tuyết ở các thành trì phía bắc Tề Quốc.

Sự ra đời của tiểu công chúa dường như là điềm lành mà trời ban tặng.

Hoàng đế vô cùng vui mừng, lập tức ban cho tiểu công chúa phong hiệu Thụy Chiêu.

Tạ Thừa Ý nghe nói mình có một tiểu hoàng muội, ngày nào cũng nhắc nhở bên tai ta: "Giang nương nương, con đã có năm bông hoa nhỏ rồi, bao giờ con mới được đi thăm tiểu hoàng muội?"

Trước đó, để khuyến khích Tạ Thừa Ý học hành chăm chỉ, ta đã sử dụng phương pháp thưởng phạt mà ta từng áp dụng khi còn làm giáo viên mầm non, chính là những bông hoa nhỏ.

"Thụy Chiêu công chúa chưa đầy tháng, không thể gặp gió, đợi nàng đầy tháng rồi ta sẽ dẫn con đi thăm." Ta tìm cớ nói vậy.

Thực ra, dù chưa đầy tháng cũng có thể gặp, nhưng Lưu Quý Nhân là người ở cung của Mai Phi.

Mai Phi lại cùng phe với Ngụy Quý Phi, ta thật không muốn dính líu đến những thị phi này, có thể trì hoãn được ngày nào thì hay ngày đó.

Nhưng chưa kịp đợi đến ngày tiểu công chúa đầy tháng, đột nhiên có tin Lưu Quý Nhân bạo tử.

Theo lý, hiện nay Ngụy Quý Phi đang quản lý lục cung, chuyện này không đến lượt hoàng hậu xử lý.

Tuy nhiên, tỳ nữ thân cận của Lưu Quý Nhân lại ôm tiểu công chúa Thụy Chiêu chưa đầy tháng chạy đến trước cửa Cung Khôn Ninh của hoàng hậu trong đêm.

"Xin hoàng hậu nương nương cứu lấy tiểu công chúa! Hãy giải oan cho tiểu chủ của nô tỳ!"

Lúc ấy, ta vừa chăm sóc hoàng hậu ngủ xong.

Tỳ nữ kia tóc tai rối bời, trông như vừa lén chạy ra khi không ai để ý.

Vừa thấy hoàng hậu, nàng liền "phịch" một tiếng quỳ xuống: "Xin hoàng hậu nương nương cứu lấy tiểu công chúa!"

Tiểu công chúa trong lòng nàng khóc không ngừng, ta tiến lên nhẹ nhàng nói: "Đưa ta bế."

Thấy ta bế tiểu công chúa đi, hoàng hậu mới hỏi: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Tỳ nữ ấy đáp: "Nô tỳ là Cẩm Tú, tỳ nữ do Lưu Quý Nhân mang từ phủ vào cung. Tiểu chủ của nô tỳ vốn thân thể khỏe mạnh, sau khi hạ sinh tiểu công chúa cũng hồi phục rất tốt, ngay cả thái y cũng nói tiểu chủ có tướng trường thọ, tuyệt đối không thể đột ngột qua đời."

"Trước khi xảy ra chuyện, Mai Phi nương nương từng phái người mang thuốc bổ đến, nói là giúp tiểu chủ hồi phục. Tuy nhiên, sau khi tiểu chủ ăn xong không lâu liền đau bụng dữ dội, nô tỳ đi mời thái y, nhưng phát hiện toàn bộ thái y viện đều đã bị triệu đến cung của Ngụy Quý Phi, không có thái y kịp thời chẩn trị, tiểu chủ cuối cùng đau đớn mà qua đời."

"A tỷ của nô tỳ đã đến cung của Ngụy Quý Phi, muốn cầu nàng xem xét lại món thuốc bổ do Mai Phi nương nương gửi, nhưng bị Mai Phi nương nương cho rằng a tỷ vu cáo nàng, và đã hạ lệnh đánh c.h.ế.t a tỷ."

Cẩm Tú vẻ mặt đau khổ nói: "Tiểu chủ và a tỷ đều lần lượt qua đời, nô tỳ lo rằng tiếp theo sẽ là tiểu công chúa. Hoàng hậu nương nương nhân từ, xin hãy cứu lấy tiểu công chúa!"

"Bản cung đã biết." Hoàng hậu quay sang dặn dò ma ma bên cạnh: "Truyền Ngụy Quý Phi và Mai Phi đến đây."

Ngừng một chút, nàng lại nói: "Mời hoàng thượng đến cùng."

4.

Nói xong, hoàng hậu liền ho khẽ.

Thân thể của nàng đã suy yếu đến cực điểm.

Khi Ngụy Quý Phi và Mai Phi đến, ta đã dỗ tiểu công chúa ngủ yên.

Sau khi giao tiểu công chúa cho nhũ mẫu, ta đứng cạnh hoàng hậu.

Ngụy Quý Phi còn đang cung kính hành lễ, thì Mai Phi đã bắt đầu cất giọng châm biếm: "Hoàng hậu nương nương, nửa đêm gọi tỷ muội chúng thần đến, chẳng hay có điều gì chỉ giáo? Thần thiếp mới vừa hầu hạ hoàng thượng hôm qua, thân thể thật sự rất mệt mỏi."

Mai Phi là kẻ ngạo mạn, tính tình vô cùng kiêu căng.

Nàng không nói thì thôi, vừa mở miệng đã khiến ta cũng cảm thấy nàng thật thiếu suy nghĩ.

May thay, hoàng hậu không để ý đến nàng.

Chẳng bao lâu sau, hoàng thượng cũng đến.

Hoàng thượng hẳn là vừa từ giường của phi tần nào đó trở về, sắc mặt vô cùng khó coi.

Khi mọi người đã tề tựu đông đủ, hoàng hậu liền bảo Cẩm Tú: "Những chuyện ngươi đã nói với ta trước đó, hãy nhắc lại một lần nữa."

Cẩm Tú kể lại từng chi tiết những việc mà Mai Phi đã làm.

Tuy nhiên, nàng chưa nói hết, tỳ nữ của Mai Phi đột nhiên tiến lên tát vào mặt nàng một cái: "Đồ nô tỳ to gan, dám vu khống nương nương của ta! Nương nương của ta có lòng tốt ban thưởng thuốc bổ cho chủ tử của ngươi, chỉ là chủ tử của ngươi phúc mỏng, không tiêu thụ nổi, lại còn muốn đổ oan cho chủ tử của ta!"

Lời của tỳ nữ cũng chính là ý của Mai Phi.

Cẩm Tú ôm mặt khóc: "Nô tỳ nói toàn lời thật, nếu nương nương thực sự trong sạch, sao không mời thái y kiểm tra thuốc bổ?"

Tỳ nữ ấy còn định tiếp tục đánh, hoàng hậu lên tiếng: "Bản cung thật không ngờ, tỳ nữ của Mai Phi từ khi nào đã trở thành chủ tử?"

Giọng nói nhẹ nhàng nhưng uy nghi tự nhiên.

Mai Phi lúc này mới nhận ra sự bất ổn, vội vàng quỳ xuống: "Hoàng hậu nương nương thứ tội, nàng ta chỉ là nhất thời nóng nảy, muốn bảo vệ thần thiếp mà thôi."

"Đem ra ngoài, đánh chết." Hoàng hậu nhẹ nhàng nói.

Lời vừa dứt, mọi người trong điện đều kinh hãi.

Cho đến khi tỳ nữ kia khóc lóc bị kéo ra ngoài, Mai Phi mới tỉnh lại, quay đầu rơi lệ nhìn hoàng thượng: "Hoàng thượng..."

Ai ngờ, sắc mặt hoàng thượng càng lạnh lùng: "Không tôn trọng hoàng hậu, nếu ngươi cầu xin, thì cùng nàng ta chịu phạt đi."

Ta thoáng giật mình, không kìm được mà lén lút quan sát hoàng thượng.

Số lần ta gặp hoàng thượng có thể đếm trên đầu ngón tay, nên ta không quen thuộc với ngài.

Hoàng hậu bệnh nặng, hoàng thượng chưa từng đến Cung Khôn Ninh, ta luôn nghĩ rằng ngài đã không còn tình cảm thuở thanh xuân với hoàng hậu, nhưng bây giờ nhìn thấy ngài bảo vệ hoàng hậu như vậy, ta có chút không hiểu...

Lúc này, Ngụy Quý Phi đột nhiên lên tiếng xin lỗi:

"Chuyện này là lỗi của thần thiếp, mong hoàng hậu nương nương và bệ hạ giáng tội. Chiều nay, Thừa Trạch đột nhiên phát sốt cao, mấy vị thái y đều không chẩn đoán ra nguyên nhân, thần thiếp nhất thời lo lắng, mới vội vàng triệu tập toàn bộ thái y trong thái y viện đến An Lạc Cung, không ngờ lại gây chậm trễ cho Lưu Quý Nhân..."

Thừa Trạch là tên của đại hoàng tử.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang