1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

"Cô nương, thật sự không thể nhận sao?" Cửu Thiên Tuế Tiêu Trung Hiền tay nâng một chiếc hộp gỗ đàn hương nhỏ tinh xảo, giọng nói có chút cầu khẩn.

Tôi hít sâu một hơi: "Bà cô của tớ ơi, tớ chỉ là một bác sĩ Trung Tây y kết hợp, một cái "chân" đã bị "chiên giòn", tớ thật sự không thể nối lại được!"

Tiêu Trung Hiền nghe xong liền khóc òa: "Ông trời sao lại đối xử với tớ như thế? Tớ cũng muốn thử cảm giác sung sướng của đàn ông!"

Tôi nhìn người đàn ông trước mắt, không, phải nói là nguyên chủ của cơ thể này, là đại gian thần đứng đầu triều đình, tự xưng Cửu Thiên Tuế, khống chế hoàng đế để sai khiến chư hầu, chèn ép người bất đồng chính kiến, chuyên quyền chính sự.

Thật không may, cô gái xinh đẹp ngốc nghếch của tôi, Lâm Uyển Ngôn, lại xuyên vào tên thái giám c.h.ế.t tiệt này.

Tôi và cô ấy tự lái xe đi du lịch rồi gặp tai nạn, cả hai cùng xuyên sách.

Tôi là Thái tử phi, còn cô ấy là Cửu Thiên Tuế.

Tuy nhiên, số phận dường như đã chơi một trò đùa tàn nhẫn với chúng tôi.

Kết cục của chúng tôi đều không tốt, chẳng ai ngưỡng mộ ai.

Còn vài tháng nữa là đến ngày hoàng đế băng hà, lúc đó Thái tử sẽ dẫn quân bắt Tiêu Trung Hiền, ngũ mã phanh thây trước mặt bá tánh.

Nghĩ thôi đã thấy thảm rồi.

Còn tôi thì sống lay lắt cho đến khi Thái tử đăng cơ, sau đó Thái tử gặp nữ chính Mi Gia, tìm được tình yêu đích thực.

Sau khi đăng cơ, vì muốn quét sạch chướng ngại, hắn sẽ đày tôi vào lãnh cung, cô độc đến già.

Nghĩ đến đây, tôi quyết định dẫn bạn thân bỏ trốn.

"May mà lúc xuyên qua, tên thái giám này có giấu núi vàng núi bạc, đủ để chúng ta sống sung túc nửa đời sau."

Tôi kích động ôm lấy mặt cô ấy, bóp một cái: "Bạn thân yêu của tớ, đợi tớ chuẩn bị kế hoạch chạy trốn cho cậu."

2

Hoàng hôn buông xuống, khi tôi trở về Đông cung, Thái tử Tống Cảnh Ngộ đang đợi tôi.

Hắn nắm lấy tay tôi, ánh mắt đầy lo lắng: "Ta nghe nói Tiêu Trung Hiền gọi nàng đến, hắn có làm khó nàng không?"

Tôi mỉm cười lắc đầu: "Chỉ hỏi ta một số vấn đề về y thuật, không làm khó ta."

Tuy nói vậy, nhưng trong lòng tôi lại dâng lên một tia gợn sóng. Bên cạnh Tống Cảnh Ngộ chỉ có mình tôi là phụ nữ, ngay cả một thiếp thất cũng không có. Người ngoài đều nói tôi có số hưởng, là duy nhất của Thái tử, là tình yêu đích thực của Thái tử. Thật ra tôi biết rõ, lúc này hắn đối xử tốt với tôi, chỉ vì chưa gặp nữ chính Mi Gia.

Cốt truyện được thiết lập là Tống Cảnh Ngộ không thể chạm vào phụ nữ, nếu chạm vào sẽ bị dị ứng. Hắn cứ như vậy giữ mình trong sạch, cho đến khi gặp Mi Gia.

Hắn kinh ngạc phát hiện ra mình có thể chạm vào Mi Gia, sau đó bắt đầu những ngày tháng triền miên không biết xấu hổ.

Một năm trước, khi tôi mới xuyên qua, đúng lúc gặp đại dịch, tôi đã đứng ra, dùng kiến thức y học của mình cứu sống không ít người.

Khi đó, danh tiếng của tôi trong dân gian lên như diều gặp gió, còn lòng nhân từ của Thái tử cũng được lòng người.

Tống Cảnh Ngộ biết y thuật của tôi cao minh, cũng không giấu giếm tôi, nói ra bệnh kín của mình, tìm tôi cầu thuốc.

Tôi điều trị đúng bệnh, kê đơn thuốc cho hắn điều dưỡng cơ thể. Uống thuốc hơn nửa năm, cuối cùng hắn cũng có thể chạm vào tay tôi.

Kể từ khi kết hôn, chúng tôi luôn ngủ riêng, sau này hắn có thể ôm tôi, liền không nỡ ngủ riêng nữa.

Tôi nhớ lần đầu tiên, ánh mắt hắn mang theo sự mong đợi tha thiết, nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không chịu buông: "Tố Tố, nàng xem, ta có thể chạm vào nàng rồi."

Hắn nhẹ nhàng cởi bỏ dây lưng của tôi, ôm tôi lên giường. Tôi không từ chối, dù sao ai có thể nhẫn tâm từ chối phu quân vừa anh tuấn vừa dịu dàng chứ!

Tuy nhiên, nằm một hồi lâu, tôi lại phát hiện ra hắn không có bất kỳ hành động nào tiến thêm.

Khi tôi ngẩng đầu lên, nhìn thấy lại là khuôn mặt đầy thất vọng và lúng túng của hắn.

"Tố Tố, giúp ta, ta không tìm thấy cửa."

Nhìn thấy ánh mắt đáng thương như vậy, tôi rất sẵn lòng trở thành người dẫn đường cho hắn.

Sau này Tống Cảnh Ngộ càng ngày càng nghiện, thường xuyên lôi kéo tôi thức suốt đêm để "thảo luận về những bí ẩn của cuộc sống", tôi rất mệt mỏi, nhưng hắn lại không biết mệt mỏi.

Người xưa quả thật không lừa tôi, chữ "sắc" trên đầu một con dao!

3

Nghĩ đến việc sắp phải rời xa Tống Cảnh Ngộ, trong lòng tôi không khỏi chua xót. Nhưng nghĩ đến sự tàn khốc của cốt truyện phía sau, tôi chỉ có thể ép buộc bản thân phải dứt khoát.

Đêm càng sâu, tôi nhìn khuôn mặt say ngủ của Tống Cảnh Ngộ, khẽ thở dài.

Số phận trớ trêu, nhưng tôi cuối cùng cũng phải tìm cho mình một con đường sống.

Tôi tìm thấy công thức thuốc giả c.h.ế.t trong sách cổ. Ngày qua ngày, tôi liên tục thử nghiệm, cố gắng đạt đến sự hoàn hảo.

Đồng thời, tôi viết thư bằng tiếng Anh để giao tiếp với Uyển Ngôn, xác nhận từng chi tiết của kế hoạch chạy trốn hết lần này đến lần khác. Còn chưa kịp pha chế xong thuốc giả chết, nữ chính đã xuất hiện.

Tháng mười mùa thu, cuộc đi săn mùa thu của hoàng gia diễn ra như dự kiến, long trọng và hoành tráng.

Hoàng đế vì sức khỏe yếu, vắng mặt trong bữa tiệc săn b.ắ.n này, nhưng các vương công quý tộc lại không vắng mặt một ai, Tống Cảnh Ngộ cũng dẫn tôi đi cùng.

Đây là cơ hội tuyệt vời để hắn liên lạc với các đại thần, củng cố thế lực.

Trong lều của hắn, tôi nhìn thấy rất nhiều thiếu gia trẻ tuổi của các gia tộc. Họ đang bàn bạc cách loại bỏ Tiêu Trung Hiền và bè lũ của lão.

Trong số các thiếu gia của các gia tộc, tôi liếc mắt một cái đã nhận ra Mi Gia đang giả nam trang, ánh mắt cô ta lướt qua mặt tôi, khóe miệng nhếch lên một nụ cười khó hiểu.

Giọng nói của cô ta hơi trong trẻo, nhưng lại toát lên vẻ uy nghiêm: "Gian thần lộng hành, hại nước hại dân, vậy mà trong triều văn võ bá quan lại không có một ai dám can gián. Ta có một bức thư về việc Tiêu Trung Hiền cấu kết với giặc ngoài, cùng danh sách tất cả bè lũ của hắn, xin điện hạ xem qua."

Dừng một chút, cô ta lại nói nhỏ: "Nhưng trong lều của điện hạ có nữ nhân, có phải là không tiện bàn bạc chuyện quan trọng như vậy?"

Tống Cảnh Ngộ thản nhiên nói: "Thái tử phi không phải người ngoài, không sao."

Ánh mắt của Mi Gia lập tức lạnh đi.

Trong lúc săn bắn, Mi Gia đã thể hiện hết tài năng của mình, cô ta đi theo bên cạnh Tống Cảnh Ngộ, oai phong lẫm liệt, một mũi tên b.ắ.n c.h.ế.t một con hổ trắng.

Tống Cảnh Ngộ vui mừng khôn xiết, khen ngợi cô ta trẻ tuổi tài cao.

Cô ta cười tươi như hoa nói: "Thần nguyện tặng con hổ trắng này cho điện hạ, hổ trắng hiến tường, quốc thái dân an. Đây chính là điềm lành."

Tôi nhẹ nhàng nhả ra một vỏ hạt dưa: "Quả thật là điềm lành, tiếc là bị cô b.ắ.n c.h.ế.t rồi."

Nụ cười của cô ta cứng đờ, sắc mặt tối sầm lại.

Sau đó, Mi Gia lén lút đến tìm tôi, uy h.i.ế.p tôi: "Thái tử phi không cần hùng hổ doạ người, ta mới là nữ chính chân chính, ngươi cướp không được đâu."

Xem ra nữ chính cũng là người xuyên sách.

4

Vừa về đến cung, tôi liền sốt ruột tìm Uyển Ngôn, nói cho cô ấy biết chúng tôi phải chạy trốn trước thời hạn. Nếu không chạy, nữ chính và Thái tử sẽ c.h.é.m đầu cô ấy.

Tôi lấy ra một lọ sứ nhỏ từ trong tay áo, bên trong đựng thuốc giả c.h.ế.t vừa mới pha chế xong:

"Sáng mai uống thuốc này, sau đó hành động theo kế hoạch."

Sáng hôm sau trên triều đình, Tiêu Trung Hiền cố ý gây sự, muốn dùng thuế của đất phong Thái tử để bù vào ngân khố quốc gia.

Các quan đại thần đều mặt không cảm xúc, âm thầm vận động, bè lũ của Tiêu Trung Hiền lập tức phụ họa theo, trong phút chốc triều đình tràn ngập bầu không khí kỳ quái.

Đúng lúc này, Mi Gia giả nam trang đứng ra, giọng nói như thanh kiếm sắc bén xé toạc sự im lặng: "Tiêu Trung Hiền, ngươi cấu kết với các hoàng tử khác, ý đồ thay đổi người thừa kế ngai vàng, tội đáng muôn chết!"

Tiêu Trung Hiền nhìn thấy Mi Gia tức giận đến mức không thể kiềm chế được, xắn tay áo lên, chỉ vào mũi cô ta mắng: "Mẹ kiếp, ghét nhất loại nữ nhân đê tiện như ngươi!"

Mi Gia cũng không chịu thua, tiến lên định cho Tiêu Trung Hiền một bạt tai, nhưng lại bị lão ta cắn vào tay.

Triều đình xôn xao, Mi Gia kêu đau: "Sao ngươi còn cắn người nữa! Ngươi là chó sao?"

Hoàng đế già mắt mờ, ngồi trên long ỷ đang thiêm thiếp.

Đại điện hỗn loạn, văn võ bá quan hai bên lung lay, người khuyên can, kẻ hóng chuyện.

Búi tóc của Mi Gia rối tung, lớp trang điểm trên mặt cũng nhòe đi.

Mọi người đều sững sờ, sao lại là nữ nhân?

Tống Cảnh Ngộ không nhịn được nữa, rút đao chỉ vào Tiêu Trung Hiền nói: "Ngươi buông nàng ra!"

Tiêu Trung Hiền buông miệng ra, Mi Gia như con nai bị hoảng sợ lao vào lòng Tống Cảnh Ngộ: "Điện hạ, thần đau quá!"

Cô ta biết Thái tử không thể chạm vào nữ nhân, duy chỉ có cô ta là không bị dị ứng. Chỉ cần lao vào lòng hắn, hắn sẽ phát hiện ra sự khác biệt của cô ta.

Nhưng còn chưa kịp lao vào lòng, Tiêu Trung Hiền đột nhiên phun ra m.á.u tươi, ngã xuống đất.

Tiểu thái giám hét lên the thé: "Người đâu, mau đi gọi thái y."

Thái y đến kiểm tra, xác nhận Tiêu Trung Hiền đã chết.

Một đời gian thần bất đắc kỳ tử mà chết, trên đại điện bè lũ của Tiêu Trung Hiền mặt mày tái mét, như cha c.h.ế.t mẹ chết.

Tống Cảnh Ngộ quát lớn: "Ngự lâm quân bao vây đại điện!"

Những gian thần đó không một ai trốn thoát, tất cả đều bị áp giải vào thiên lao, chờ thẩm vấn.

Tôi sợ Tống Cảnh Ngộ sẽ phanh thây, vội vàng sai người dùng chiếu rơm bọc t.h.i t.h.ể Tiêu Trung Hiền lại, ném vào bãi tha ma. Tống Cảnh Ngộ biết chuyện này cũng không trách tôi.

5

Tống Cảnh Ngộ gần đây bận rộn việc quốc sự, không có thời gian để ý đến tôi, điều này cho tôi tự do hành động. Màn đêm buông xuống, tôi lặng lẽ trèo tường cung, như một bóng ma lẻn vào bãi tha ma. Trên bãi tha ma, gió âm u thổi vù vù, cành khô lá héo xào xạc trong gió.

Tôi tìm thấy Uyển Ngôn, cho cô ấy uống thuốc giải, chưa đến nửa canh giờ, cô ấy đã tỉnh lại.

Cô ấy ôm lấy tôi khóc lóc om sòm: "Đệt! Bãi tha ma! Có ma!"

Bỗng nhiên có tiếng bước chân ồn ào từ xa vọng lại, kèm theo ánh đèn đuốc lắc lư.

Tôi thầm kêu không ổn, một cước đá cô ấy vào đống xác chết.

Mi Gia tay cầm đuốc, dẫn người bao vây nơi này.

Dưới ánh lửa, nụ cười của cô ta càng thêm âm trầm: "Thái tử phi cấu kết với loạn đảng, bắt lại, giao cho Thái tử xử lý."

Không biết Mi Gia lấy được bức thư tiếng Anh tôi viết cho Tiêu Trung Hiền như thế nào. Cô ta nói với Thái tử đây là mật mã, mà cô ta có thể đọc được.

Tuy nhiên, tôi nhanh chóng nhận ra trình độ tiếng Anh của cô ta không cao, cô ta căn bản không thể hiểu nội dung bức thư, chỉ đang vu oan giá họa cho tôi.

Tôi thở phào nhẹ nhõm.

Tống Cảnh Ngộ vẻ mặt đau xót, ánh mắt phức tạp nhìn tôi: "Tố Tố, đây thật sự là thư nàng viết cho Tiêu Trung Hiền sao?"

Mi Gia đã bắt được tiểu thái giám thường xuyên đưa thư, tiểu thái giám vội vàng thừa nhận.

Tôi bình tĩnh nói: "Phải, là ta viết. Nhưng, không phải thư cấu kết với gian thần."

"Vậy đây là viết cái gì?"

Tiểu thái giám bên cạnh Tiêu Trung Hiền vì muốn sống sót, quỳ xuống run rẩy như lá rụng trong gió: "Bẩm Thái tử, nô tài tận mắt nhìn thấy Thái tử phi hôn Tiêu công công. E rằng, e rằng những bức thư đó là... thư tình."

Tống Cảnh Ngộ tối sầm mặt mũi, đôi chân không còn sức lực muốn khuỵu xuống.

Mi Gia nhân cơ hội tiến lên đỡ hắn, ôn nhu an ủi: "Thái tử, người phải chú ý, ngàn vạn lần đừng để tội phi này làm tức giận."

Tống Cảnh Ngộ giam tôi vào thiên lao, Mi Gia liền ném cho tôi một ánh mắt đắc ý.

Tôi biết vai diễn của mình đã đến, may mà trong tay áo còn giấu thuốc giả chết.

Nửa đêm, tôi vội vàng uống thuốc.

Ngày hôm sau, cai ngục phát hiện tôi đã c.h.ế.t cứng ngắc.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang