2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Lục Thính Viễn lại bị Hoàng thượng triệu vào cung.

Còn ta, sau nhiều lần nghĩ tới nghĩ lui, ta vẫn quyết định bỏ trốn.

Sau khi ta để lại một bức thư cho Lục Thính Viễn và chuẩn bị rời đi thì vang lên giọng nói.

"Cô nương chính là Lê Nhi phải không? Đúng là một cô nương xinh đẹp đáng yêu."

Vừa đẩy cửa phòng ra, trước mắt ta xuất hiện một cặp phu thê có vẻ đang chờ ta.

Ta dò hỏi: "Các vị là...?"

"Chúng ta là cha mẹ của Lục Thính Viễn, chúng ta đặc biệt đến đây để chuẩn bị hôn sự cho hai đứa."

Mẹ Lục vừa nói vừa lấy hành lý trong tay ta đưa cho cha Lục, sau đó thân thiết nắm lấy tay ta kéo vào trong phòng.

Bà ấy vừa khen vừa nói: "Đúng là một cô nương tốt, Thính Viễn nhà chúng ta gặp được con là tích đức của tổ tiên."

Ta cười trừ.

Điều này là đang nói về ta à?

Cha Lục cũng phụ họa theo: "Lê Nhi đúng là phúc tinh của nhà chúng ta. Nếu không có Lê Nhi, làm sao Thính Viễn có thể đỗ được Trạng nguyên?"

"Chỉ với điều này thôi, cả nhà chúng ta phải đối xử thật tốt với Lê Nhi mới được."

"Đừng nói gì đến Công chúa, cho dù có là thần tiên cũng không đổi. Lục gia chúng ta chỉ có nàng dâu là Lê Nhi mà thôi."

Ôi trời!

Rốt cuộc thì Lục Thính Viễn đã nói gì với cặp phu thê già này vậy chứ? Trông bọn họ còn điên cuồng hơn cả Lục Thính Viễn nữa.

Vừa đến nhà còn chưa kịp uống một ngụm trà mà đã chuẩn bị hôn sự rồi, còn nói sẽ cưới ta vào nhà một cách thật long trọng.

Thậm chí bọn họ còn giao toàn bộ gia tài trong nhà cho ta.

"Lê Nhi, con yên tâm. Cho dù Lục Thính Viễn có muốn cưới Công chúa, chúng ta cũng sẽ không đồng ý. Nếu nó dám phụ con, bọn ta sẽ đá//nh gãy chân nó lập tức."

"Cha mẹ không cần đá//nh gãy chân con, cả đời này của con chỉ muốn cưới một mình Lê Nhi mà thôi."

Không biết Lục Thính Viễn đã trở về từ lúc nào, lại còn đúng lúc nghe được lời nói này.

Hắn nhìn ta với ánh mắt chứa đầy tình cảm, rồi nói: "Lê Nhi, nàng không cần phải lo lắng. Mọi chuyện đã được giải quyết hết rồi."

"Đã giải quyết rồi? Giải quyết như thế nào?"

Không phải tên này thật sự sẽ đi cưới Công chúa đó chứ?

"Ta đã kể cho Hoàng thượng nghe về việc Lê Nhi đã âm thầm khích lệ và không rời bỏ ta trong kỳ thi khoa cử. Hoàng thượng đã rất cảm động, cho nên ngài ấy đã tứ hôn cho chúng ta."

"Có thánh chỉ tứ hôn, chẳng ai có thể ngăn cản chúng ta ở bên nhau được nữa."

"Cái...cái gì? Tứ hôn hả?"

Dường như mọi việc đang đi theo chiều hướng mà ta không ngờ đến.

Hệ thống bấy giờ không ngừng lải nhải bên tai ta.

[Ngươi đúng là kẻ kém cỏi nhất mà ta đã đưa tới đây.]

[Kêu ngươi đi làm nhụ//c vai ác, làm sao lại đi đến bước tứ hôn như thế này?]

[Nếu đã được tứ hôn, ngươi thật sự không trốn thoát được đâu.]

Ta chống cằm, trong đầu ta lúc này chỉ toàn hiện lên hình ảnh của Lục Thính Viễn.

"Chẳng phải chỉ là thành thân thôi sao, ta biết rõ chừng mực mà."

"Cho dù có thành thân rồi thì vẫn có thể hòa ly được."

"Không ảnh hưởng gì đâu."

Chẳng hiểu sao mỗi khi ta nhớ đến Lục Thính Viễn, ta lại cười toe toét.

7.

Ngày đại hôn cũng nhanh chóng diễn ra.

Khuôn mặt ta được che phủ bởi chiếc khăn hỉ trên đầu, và ta cảm thấy có người nào đó đang tiến về phía mình.

Lục Thính Viễn nâng chiếc khăn hỉ lên, sau đó lại rót một chén rượu giao bôi cho ta uống.

Hắn thì thầm bên tai ta nói: "Thật may mắn, cuối cùng ta cũng cưới được phu nhân Trạng nguyên của mình rồi."

"Lê Nhi, nếu nàng đã làm phu nhân Trạng nguyên của ta, vậy bây giờ cũng đến lượt "ta làm phu nhân Trạng nguyên của ta" rồi."

Vốn dĩ tửu lượng của ta không được tốt và chỉ với một chén rượu, nó đã khiến cho ta trở nên mơ hồ.

Lúc này, ta chỉ cảm thấy nhan sắc của nam nhân thật sự rất đáng sợ, ta mơ mơ màng màng mà muốn hôn hắn.

Tay của ta bấu chặt vào ngự//c hắn, làm cho y phục trên người hắn trở nên nhăn nhúm.

Trong lúc chuẩn bị tiến hành đến bước tiếp theo thì hệ thống lại lên tiếng.

[Cảnh báo, cảnh báo. Ký chủ sắp gặp phải tình trạng nguy hiểm rồi.]

Thấy ta không có bất cứ phản ứng nào với nó, nó lại tiếp tục nói.

[Ký chủ, ngươi đừng quên nhiệm vụ của ngươi.]

Ta vẫn không có phản ứng nào nữa nên hệ thống càng trở nên lo lắng hơn.

[Ký chủ, đây chính là một đoạn nghiệt duyên đấy.]

Lúc này ta mới lên tiếng trả lời: "Ta biết, ta chỉ là muốn chơi đùa với đoạn nghiệt duyên này mà thôi."

[Ký chủ, ký chủ, ký chủ...]

Tiếng máy móc không ngừng vang lên khắp mọi nơi, nó làm cho ta càng thêm sốt ruột hơn.

Ta không chịu nổi nữa rồi!

"Hệ thống chec tiệt kia, ngươi mau cút sang một bên đi, đừng có mà làm quá lên."

Hệ thống đột nhiên biến mất.

Trong lúc đó, Lục Thính Viễn vừa hôn vừa cởi bỏ y phục trên người ta ra, hắn vừa xoa vừa hòa quyện ta vào thân thể của hắn.

Lúc này ta mới ý thức được sự khác biệt giữa "ta làm phu nhân Trạng nguyên hắn" và "hắn làm phu nhân Trạng nguyên của hắn" là hoàn toàn khác nhau.

Tên Lục Lang này, nói năng cũng thật là thô bỉ quá đi.

Vốn dĩ ta làm nhụ//c vai ác nhưng kết quả đổi lại, hắn là người làm nhụ//c ta.

Cứ như vậy mà làm hết lần này lại đến lần khác, cả đêm mây mưa cùng nhau.

Cả người ta vừa mềm nhũn vừa đau nhức, rõ ràng là không rời khỏi giườ//ng được.

Lục Thính Viễn chống tay nhìn ta, vừa thấy ta tỉnh dậy, hắn làm sạch ngón tay rồi chà xát lên khuôn mặt của ta, nói.

"Lê Nhi, cảm ơn nàng."

Mặt mày ta đỏ bừng hết cả lên, mới sáng sớm mà nói những lời này làm gì?

Sau đó ta mới biết, Lục Thính Viễn nói lời đó là để làm gì.

Mặc dù ta không có chút sức lực nào, thân thể mềm nhũn như nước nhưng hắn lại tràn đầy sức lực, muốn làm gì thì làm, hắn tùy ý mà làm điều hắn muốn làm.

Sau khi bọn ta trải qua một đoạn thời gian kỳ nghỉ ngọt ngào, cuối cùng ta không chịu nổi nữa.

Ta đã lập ra ba điều quy ước với Lục Thính Viễn.

"Làm người phải biết tiết chế."

"Làm người phải biết tiết chế."

"Làm người phải biết tiết chế."

Chuyện quan trọng phải lặp lại ba lần, ta không tin Lục Thính Viễn không hiểu.

Hắn có vẻ đã hiểu, nên những lúc đó hắn dịu dàng hơn.

Nhưng lại giống như không hiểu, thời gian liên tục bị kéo dài hơn.

Bốn bỏ năm lên, rõ ràng là chẳng có sự tiết chế nào hết đúng không?

Ta không chịu nổi nữa. Xem ra, hắn không kéo ta chec cùng thì hắn cũng làm ta đến chec.

Vì vậy, ta lại tìm đến hệ thống thân yêu của mình đề bàn bạc về kế hoạch "làm nhụ//c".

Nhưng không biết hệ thống này đã biến đi đâu mất rồi, mấy ngày nay cũng chẳng thấy nó trả lời gì cả.

Cho đến khi Lục Thính Viễn ra ngoài đi tuần tra, nó mới lề mề xuất hiện.

Câu đầu tiên nó nói với ta là bởi vì dính líu đến nội dung đồ//i trụ//y nên đã bị khóa, suýt nữa thì không gặp được ta.

Ta vội vàng xin lỗi hệ thống và cố gắng nói đủ điều mới có thể tiếp tục duy trì quan hệ hợp tác.

Hệ thống không vui mà hỏi ta: [Sao ngươi không tiếp tục chơi với đoạn nghiệt duyên của mình nữa đi?]

Ta: "Ta hơi sợ rồi..."

Không đợi ta nói hết, hệ thống lập tức nói: [Cảnh báo phòng tối!]

[Nơi này không phải là khu vực không người.]

8.

Không bao lâu sau, Lô Châu bùng phát đại dịch.

Lục Thính Viễn sau khi đi tuần tra trở về, thân thể hắn đã bị nhiễm phong hàn.

Cha mẹ Lục lo lắng không yên, bảo ta khuyên nhủ Lục Thính Viễn: "Lê Nhi, con hãy khuyên nhủ Thính Viễn đi."

"Từ nhỏ, thân thể của nó đã yếu ớt. Bây giờ bị bệnh mà còn phải vất cả như thế này, thật sự là cực khổ quá rồi."

Nghe cha mẹ Lục nói như vậy, ta nhanh chóng nghĩ ra kế hoạch rồi mỉm cười đồng ý.

"Cha mẹ, hai người cứ yên tâm. Mọi việc cứ giao hết cho con!"

Ta bưng một chén canh sâm bồi bổ từ trong bếp đi ra, trên mặt còn hiện lên sự lo lắng dành cho hắn.

"Lục Lang, chàng nghỉ ngơi một chút đi. Nếu chàng làm việc quá sức sẽ ảnh hưởng đến sức khỏe."

Lục Thính Viễn tạm dừng công việc lại, ngẩng mặt lên nhìn ta nói: "Lê Nhi đang lo lắng cho ta sao?"

Ta miễn cưỡng gật đầu.

"Thân thể của Lục Lang không khỏe nhưng còn có ta chăm sóc, chỉ khổ cho bá tánh Lô Châu mà thôi."

Lục Thính Viễn không giấu được sự ngạc nhiên trong ánh mắt mình.

"Không ngờ rằng Lê Nhi cũng giống như ta mà lo lắng cho muôn dân. Trước đây, ta đúng là kẻ hẹp hòi rồi."

Ta nở nụ cười ngượng ngùng, tên Lục Thính Viễn này đúng là suy nghĩ khác người quá!

"Chỉ là phu xướng phụ tùy mà thôi."

"Nếu Lục Lang đã có lòng như vậy, sao chàng không đến vùng dịch để cứu tế, trị dịch?"

Sau khi nói xong câu này, ta cảm thấy không ổn nên bổ sung thêm: "Chỉ là vùng dịch rất nguy hiểm, Lục Lang phải hết sức cẩn thận."

Lục Thính Viễn càng nghe càng cảm động hơn, hắn dùng khăn tay để nắm lấy tay ta, cách qua một lớp vải rồi nói.

"Có hiền thê như nàng, đời này của ta chẳng còn gì hối tiếc!"

Lục Thính Viễn nhanh chóng tâu lên Hoàng thượng để xin đi cứu tế, trị dịch.

Hệ thống liên tục nói rằng ta quá tàn nhẫn.

[Bảo ngươi làm nhụ//c vai ác chứ đâu có bảo ngươi hành hạ hắn đâu.]

[Nếu ngươi hành hắn chec thì phải làm sao bây giờ?]

Ta lại chẳng thấy sao hết: "Làm ơn đi. Lục Thính Viễn chính là vai ác mà, làm sao có thể vì một người qua đường như ta mà bị hành hạ đến chec được?"

Lục Thính Viễn cũng là vì ta mà mới tự nguyện xin đi đến Lô Châu.

Cha mẹ Lục vốn đau lòng cho Lục Thính Viễn, ban đầu còn cho rằng ta sẽ khuyên nhủ Lục Thính Viễn, nhưng bọn họ chắc chắn không ngờ rằng ta lại khuyên hắn đi đến vùng dịch.

Nếu bọn họ biết được sự thật, chắc chắn sẽ trách ta.

Cho nên ta sẽ chủ động tấn công trước, kể lại mọi chuyện bằng cách phóng đại sự việc lên.

"Cha mẹ, con xin lỗi. Đều tại con, con không nên để Lục Lang đi đến Lô Châu."

"Đều là tại con đã hại chàng ấy, con không xứng làm con dâu của Lục gia nữa."

"Con xin rời khỏi đây để bù đắp lỗi lầm của mình."

Ta còn nghĩ rằng mình diễn khá tốt, âm thanh, cảm xúc cũng khá là cảm động.

Và ta cũng chắc chắn rằng sẽ làm cho cha mẹ Lục cảm động, rồi sẽ đồng ý với yêu cầu nhỏ nhoi này của mình. Nhưng ta không ngờ rằng mẹ Lục lại lấy khăn tay mà lau nước mắt cho ta.

"Lê Nhi nói gì vậy? Chúng ta còn chưa kịp cảm ơn con kia mà."

Cha Lục: "Đúng vậy! Đúng vậy!"

"Trước kia là do chúng ta hẹp hòi rồi, may mắn là có người hiền thê như con nên Thính Viễn mới thuận lợi làm việc như thế!"

Ta ngẩn người ra.

Hiền thê? Việc này là đang nói về ta sao?

Hệ thống: [Không đâu, ngươi là độc thê thì có.]

Cha mẹ Lục không ngừng khen ngợi ta, khen đến nỗi ta muốn bay bổng lên trời luôn rồi. Nhưng lúc này, ta hoàn toàn không nghe thấy bọn họ đang thì thầm với nhau.

"May mà Lục Thính Viễn đã dặn dò chúng ta trước khi rời đi, cho nên chúng ta mới không trách nhầm Lê Nhi."

9.

Công chúa đột nhiên cho triệu ta vào cung.

Nhưng khi nhìn thấy bóng lưng mượt mà của Công chúa, ta đột nhiên ngây ngẩn cả người và cảm thấy rất quen thuộc.

Cung nữ nói: "Ngài ấy chính là Công chúa của Tống quốc."

Công chúa của Tống quốc - Lý Bảo Châu.

Nàng ta là viên ngọc quý giá của đương kim Hoàng đế, ngay cả cái tên cũng thể hiện ra tình yêu thương sâu sắc của ông ấy dành cho nàng ta.

Ta không ngờ rằng vị Công chúa khi đó, người từng để mắt đến Lục Thính Viễn lại chính là nàng ta.

Mắt nhìn cũng không tệ đấy chứ!

Cung nữ nói là Công chúa muốn xem ta rốt cuộc là người như thế nào?

Cho nên bọn ta tiến về phía trước, nhưng chẳng may Công chúa vì trượt chân mà suýt chút nữa là ngã từ trên cao xuống.

Ta nhanh tay lẹ mắt lập tức lao tới đỡ Công chúa từ phía sau, đồng thời ném cho nàng ta một cái nhìn đầy quyến rũ.

Tai Công chúa lập tức đỏ lên, sau đó nàng ta đứng thẳng người lại, dùng tay vỗ nhẹ lên khuôn mặt của mình, hơi gấp gáp hỏi.

"Ngươi chính là Thẩm Lê?"

"Đúng vậy, thưa Công chúa."

"Chính ngươi dùng cách này để quyến rũ Lục đại nhân sao?"

Ta lập tức phủ nhận: "Đương nhiên là không phải."

"Là hắn quyến rũ thần mới đúng."

Nghe ta nói vậy, lòng hiếu kỳ của Công chúa lập tức trỗi dậy, nàng ta vội vàng kéo ta vào trong đình bát giác rồi ngồi xuống.

Nàng ta hỏi: "Lục đại nhân đã quyến rũ ngươi như thế nào?"

"Ngươi nói rõ ràng xem nào!"

Ta đỏ mặt tía tai: "Thật sự không thể nói rõ ràng được, nó không phù hợp với trẻ nhỏ đâu."

"Đầu tiên là làm thế này, sau đó thì làm thế kia thôi."

Công chúa lập tức nở nụ cười gian, nàng ta vỗ lên vai ta nói: "Ta hiểu, ta hiểu rồi."

Không bao lâu sau, trong các quán rượu, quán trà trong kinh thành, người ta bắt đầu kể nhiều câu chuyện về một đề tài sau khi uống rượu và uống trà.

"Nụ cười lém lỉnh của trạng nguyên lang dẫn dụ uyên ương, cô nương xinh đẹp không chờ được muốn dùng thân để hứa."

Sau khi Lục Thính Viễn đi cứu tế trở về, hắn mới phát hiện ra thanh danh cả đời của mình đã bị hủy hoại.

Khi các đồng liêu gặp hắn, câu đầu tiên mà bọn họ nói không phải là chúc mừng hắn đã lập công cứu tế mà là sự chế nhạo, trêu đùa.

"Lục đại nhân, không ngờ ngài lại có chuyện tình phong phú đến vậy."

"Lục đại nhân, chẳng trách ngài không cưới Công chúa mà lại muốn cưới người trong lòng, thì ra là thế."

"Lục đại nhân, không ngờ nhìn ngài có vẻ nghiêm túc nhưng lại là người như vậy."

"Lục đại nhân, biết người biết mặt không biết lòng, quả là tấm gương cho chúng ta noi theo!"

Nghe Lục Thính Viễn bị người ta trêu chọc như vậy, ta cảm thấy xấu hổ vô cùng.

Không phải ta, thật sự không phải ta đâu mà!

Tối hôm đó, quả nhiên Lục Thính Viễn đã đến tìm ta tính sổ, hắn nói ta đã hủy hoại thanh danh cả đời của hắn.

"Không ngờ Lê Nhi ở bên ngoài lại nói về ta như thế?"

Ta lấy hết can đảm mà nói: "Nếu đã như vậy thì Lục Lang, chàng hãy hưu ta đi."

Lục Thính Viễn dường như cố tình bỏ qua lời nói của ta, hắn tiến sát lại gần ta đầy ái muội.

Ta hoàn toàn không cần làm bất cứ điều gì, còn hắn đã trực tiếp làm hết mọi thứ và cảm giác nóng bỏng nhanh chóng ập tới.

"Ta chỉ muốn quyến rũ Lê Nhi, hầu hạ Lê Nhi mà thôi."

"Ta sẽ để Lê Nhi biết thế nào là quyến rũ thật sự."

Hắn thì thông thạo về việc này, còn ta thì lại bối rối. Ta cảm thấy mình giống như con cá mắc cạn trên người của hắn vậy. Và ta hoàn toàn không để ý đến những lời nói sau đó của Lục Thính Viễn.

"Lê Nhi yên tâm, ta biết nàng vẫn luôn không có cảm giác an toàn, nên ta đã dùng công lao lần này để thay nàng xin một chức vị cáo mệnh. Từ nay về sau, chúng ta sẽ là phu thê trọn đời, không một ai có thể chia rẽ chúng ta được."

Mà lúc này ta đã mơ mơ màng màng rồi, chỉ nói được một chữ: "Được."

Thậm chí ngay cả từ "sướng" còn chưa nói ra thì cả người ta đã run rẩy lên vì đạt đến cao trào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang