Không bỏ lỡ - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

11.
Lâm Thư Đãng tới chậm, vốn định tạo thế, dương oai một phen.

Nhưng hắn vừa hắng giọng, chưa kịp mở miệng nói thì đã bị người ta đá ngã khỏi lưng ngựa, lôi vào phòng tối đánh cho một trận.

"Các ngươi dám đánh ta, biết ta là ai không?"

Mọi người nhìn nhau cười, chỉ đáp lại hắn bằng những cú đấm đá.

Lâm Thư Đãng bị đánh đến mức mắt thâm quầng, hai má trắng nõn sưng vù cao lên, hơi thở thoi thóp, miệng vẫn cố chấp lẩm bẩm: "Ta là con một của Thượng thư, là người của Tam hoàng tử, các ngươi dám đánh ta, ch ết chắc rồi.................."

Ta dựa vào song cửa sổ mở hé nhìn hắn, ánh mắt tối sầm lại.

Nghe nói đích tỷ cũng đi theo, lúc này đang cầu cứu trước mặt Cố Hề.

Thôi Uyển Uyển vén váy mỏng, để lộ những vết thương xanh tím chằng chịt trên đó, "Hầu gia, cứu mạng, Lâm Thư Đãng đúng là một tên cầm thú."

"Hắn ngày ngày hành hạ ta, đối với ta không đánh thì mắng, ta sống không bằng ch ết, Hầu gia nể mặt muội muội ta, cứu ta đi, nạp ta vào cửa."
Thôi Uyển Uyển ôm chân Cố Hề, khóc đến lê hoa đái vũ, dáng vẻ đáng thương này, bất kỳ người nam nhân nào nhìn thấy cũng đều không khỏi động lòng.

Ta rất tò mò, Cố Hề có đau lòng nàng ta, có giữ nàng ta lại không.

"Người đâu, dìu Chu phu nhân xuống nghỉ ngơi, tìm một đại phu, chăm sóc cẩn thận."

Hóa ra, Cố Hề cũng ăn bộ này.

Đồ nam nhân khốn nạn.

12.
Số binh lính nhiễm bệnh dịch ngày càng nhiều, Chu Tước quan nhân tâm hoang mang, nước sôi lửa bỏng.

Tướng lĩnh quân địch nhận được mật báo của mật thám, nhìn bản đồ phòng thủ trên tay mừng rỡ, xoay người lên lưng ngựa, vung liềm cao giọng hô: "Anh em, theo ta huyết tẩy Chu Tước quan."

Cố Hề đứng trên cổng thành, nhìn quân địch đen kịt kéo đến, đôi môi mỏng nhếch lên một nụ cười khinh miệt.

Phó tướng Trương vừa xé bỏ băng vải quấn trên đầu vừa cười sảng khoái: "Cá đã cắn câu, tướng quân anh minh."

"Là phu nhân của ta thông minh."

"À? Đúng đúng đúng, phu nhân dùng kế này để lừa địch, tương kế tựu kế phản sát thật là lợi hại."

Những binh lính nằm la liệt trong thành bỗng chốc đứng dậy, cầm vũ khí, nhanh chóng tập hợp.

Giả bệnh lâu rồi, mọi người trong lòng đều ấp ủ một ngọn lửa nhiệt huyết, chỉ chờ khoảnh khắc này.

Quân địch vốn tưởng rằng chiến thắng đã trong tầm tay, nhưng chưa kịp đến gần cổng thành thì chiến mã hàng đầu đã bị bẫy cản ngã, người man di bị hất văng ra ngoài.

Hàng sau cũng vấp ngã theo, người ngã ngựa đổ, tiếng kêu thảm thiết.

Đá lớn lăn xuống, pháo kích dữ dội, quân địch ch ết vô số.

"Các tướng sĩ, theo ta ra trận gi. ết địch!"

Một tiếng hô lớn, cổng thành mở toang, những binh lính trước đó còn ốm yếu, giờ đã khí thế hừng hực, "Gi. ết.................."

Lúc này quân địch mới bàng hoàng tỉnh ngộ, biết rằng mình không chỉ phạm phải đại kỵ khinh địch, mà mật báo và bản đồ phòng thủ do gián điệp đưa đến cũng là giả, bắt đầu hoảng sợ.

"Trúng kế rồi, rút lui nhanh."

Nhưng đã quá muộn, Cố Hề vung , đầu của tướng lĩnh quân địch cũng lăn xuống.

Quân địch tan tác, vứt bỏ vũ khí đầu hàng.

Thôi Uyển Uyển còn tưởng rằng mình đã đưa bản đồ phòng thủ, lập được chiến công ở quân địch, sau này còn có thể xin được phong hào quận chúa.

Nàng ta trốn ở ngoại ô phía tây, vừa chờ người đến ứng cứu để đưa nàng ta trốn khỏi thành, vừa mơ mộng hão huyền.

Sau khi nhận được tin, ta lập tức dẫn theo vài tâm phúc đuổi theo.

Tuyệt đối không thể để nàng ta trốn thoát.

Thôi Uyển Uyển rất giỏi ẩn núp, ta đuổi theo mấy ngày mới trói được nàng ta về.

"Thôi Thời Vũ, ngươi mau thả ta ra, ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi dám làm hại ta, phụ mẫu sẽ không tha cho ngươi đâu."

Thôi Uyển Uyển vừa đi vừa hét, khản cả giọng, ta cũng không thèm để ý đến nàng ta.

Toàn thân ta vẫn căng thẳng, không ai biết ta đã chờ ngày này bao lâu rồi.

Ký ức của hai kiếp hiện về trong đầu ta, khiến ta gần như phát điên, cũng chẳng buồn lau vết m á.u bẩn trên mặt, chỉ một lòng muốn chạy trở về.

Ta cưỡi chiến mã thẳng vào doanh trại, binh lính nhận ra ta, nhường đường, "Phu nhân, cuối cùng người cũng về rồi, tướng quân hắn..............."

Tai ta ù đi, chẳng nghe thấy gì nữa, kéo Thôi Uyển Uyển đến lều của chủ soái, đẩy nàng ta vào trong.

Trong lều đèn đuốc sáng trưng, mấy tên mật thám đã bị lôi ra, quỳ rạp xuống, bị đánh đến mức mặt mũi không còn hình người.

Cố Hề nổi trận lôi đình, hai mắt đỏ ngầu, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.

Quả không hổ danh là Diêm Vương sống, không khí căng thẳng ngưng trọng, mọi người đều sợ đến mức không dám thở mạnh.

Mãi đến khi ta xông vào lều, mọi người mới thở phào nhẹ nhõm.
Cố Hề nhìn ta chằm chằm, vẻ hung dữ trong mắt vẫn chưa tan.

"Tất cả lui ra."

"Vâng."

Mọi người chuồn thẳng, suýt nữa quên mất mấy tên mật thám, lại vội vàng quay lại, lôi chúng ra ngoài.

Cố Hề từng bước tiến về phía ta, hơi lạnh tỏa ra khắp người.

Ta bị dọa đến tỉnh táo lại, lùi lại từng bước nhỏ, "Phu quân, chàng làm sao vậy?"

"Nàng đã đi đâu rồi? Nàng có biết ta lo lắng lắm không."

Hóa ra, hắn lo lắng cho ta!

Ngay sau đó, ta bất lực ngã về phía trước, được Cố Hề vòng tay ôm chặt.

Bộ giáp cứng ngắc khiến ta đau nhức khắp người, nhưng trong lòng ta lại thấy an tâm lạ thường.

Nước mắt bắt đầu trào ra không kiểm soát, dường như muốn khóc hết những tủi nhục đắng cay của hai kiếp.

"Cố Hề, chúng ta thắng rồi."

"Ừ, chúng ta thắng rồi."

Chúng ta nhìn nhau trong nước mắt, càng ngày càng gần, thậm chí không biết mình đã hôn nhau từ lúc nào.

Ban đầu chỉ là thăm dò, sau đó dần dần nồng nhiệt quấn quýt.

13.
Đồng Tước quan đại thắng.

Thôi Uyển Uyển và Lâm Thư Đãng thông đồng với giặc, nhân chứng vật chứng đều đầy đủ.

Hoàng thượng sau khi biết được thì nổi trận lôi đình, lập tức sai người áp giải về kinh, ch é.m đầu thị chúng.

Nhận được thánh chỉ, Thôi Uyển Uyển ngã gục xuống đất, vừa khóc vừa cười, như một kẻ điên.

"Thôi Thời Vũ, ngươi lòng dạ rắn rết, ngươi cũng được sống lại, ngươi rõ ràng biết hết mọi chuyện, nhưng lại từng bước thiết kế, dụ ta vào tròng. Cho dù ta có thành quỷ cũng không tha cho ngươi, ta nguyền rủa ngươi không được ch ết tử tế."
Thôi Uyển Uyển rút trâm cài tóc, nổi điên đâm về phía ta.

Nhưng ta dễ dàng né tránh, rút roi ra, roi quất mạnh vào lưng nàng ta, váy áo rách toạc, lập tức da thịt nứt ra.

Thôi Uyển Uyển đau đớn lăn lộn trên đất khóc lóc.

"Nếu không phải ngươi cố tình quyến rũ tên biến thái Lâm Thư Đãng, kiếp trước ta cũng không trở thành công cụ để các ngươi trút giận, bị giày xéo dưới chân mà nhục nhã ê chề."

Ta lại quất thêm một roi, "Ngươi tâm địa độc ác, không thể cứu chữa, nếu không phải ngươi phản bội, đại phu nhân và Cố Hề cũng không ch ết thảm."

"Nếu không phải ngươi thông đồng với giặc, bách tính ở Đồng Tước quan cũng không bị tàn sát sạch sẽ."

Ta quất roi này rồi đến roi khác.

Đêm đó, tiếng kêu thảm thiết của Thôi Uyển Uyển vang vọng không dứt.

Ngay cả những binh lính quen ch é.m gi. ết trên chiến trường nghe thấy cũng thấy rùng rợn, nhìn ta bằng ánh mắt sợ hãi hơn.

Cuối cùng, Thôi Uyển Uyển đau đến ngất đi.

Lâm Thư Đãng thấy ta đánh Thôi Uyển Uyển ngất xỉu, sợ đến mức co rúm vào góc tường, không dám nhìn ta, run rẩy không ra hình người.

Kể từ khi bị nhốt trong phòng tối, mỗi ngày hắn chỉ được ăn cơm thiu, đói đến mức chỉ còn da bọc xương, tóc tai bẩn thỉu, toàn thân bốc mùi hôi thối.

Ngoài ra, mỗi ngày hắn còn phải chịu một trận đòn, mười ngón tay đều bị bẻ cong theo các hướng khác nhau.

Hoàn toàn không còn dáng vẻ phong lưu của công tử quý tộc nữa.

Nghĩ đến kiếp trước lại bị loại người này đè dưới thân tùy ý giày xéo, ta thấy ghê tởm, vung roi quất càng mạnh.

Từng roi, từng roi.......

Ra khỏi phòng tối, ta loạng choạng đi được vài bước, dạ dày buồn nôn cuồn cuộn, ta vịn vào góc tường, nôn đến trời đất tối tăm.

Một chiếc áo choàng được khoác lên người ta, ta ngẩng đầu lên nhìn thấy Cố Hề.

Ta cố nở một nụ cười nhợt nhạt với hắn, nhưng trong mắt hắn lại đầy vẻ không đành lòng và thương xót.

Cố Hề vẫn luôn đi theo ta, cũng để mặc ta trút hết mọi hận thù.

Cuối cùng, ta bất lực ngã vào lòng hắn.

14.
Không chậm trễ thêm nữa, sau khi xử lý xong những công việc quân vụ quan trọng, Cố Hề ra lệnh đại quân hồi triều.

Thôi Uyển Uyển và Lâm Thư Đãng bị nhốt trong xe tù, trông vô cùng thảm hại.

Vừa vào kinh, dân chúng trong thành đã ném trứng thối, lá mục vào họ, tiếng chửi rủa không ngớt.

Biết mình sắp ch ết, Thôi Uyển Uyển cũng chẳng còn giữ thể diện gì nữa, tuyệt vọng kêu khóc, cầu xin phụ thân và đích mẫu cứu nàng ta.

Lâm Thư Đãng cũng khóc lóc đòi gặp Thượng thư đại nhân, cầu xin tam hoàng tử cứu hắn.

Nhưng đáp lại họ, chỉ là thêm nhiều trứng thối và lá mục.

Đúng rồi, họ còn chưa biết, tam hoàng tử tạo phản thất bại, tất cả đồng đảng liên quan đến tam hoàng tử đều bị tống vào ngục.

Trong đó đương nhiên có cả phụ thân của Lâm Thư Đãng, chính là Lâm Thượng thư đại nhân.

Còn đích mẫu không đành lòng nhìn nữ nhi của mình bị xử tử, đành khổ sở cầu xin phụ thân vào cung cầu tình.

Nhưng phụ thân chỉ muốn bảo toàn tính mạng.

Đích mẫu đau lòng tuyệt vọng, quỳ xuống cầu xin ta tha cho họ.

"Nhưng mà, mẫu thân à, người hại các người từ trước đến nay không phải là ta, các người chỉ là tự chuốc lấy hậu quả mà thôi."

Đích mẫu bị đuổi ra ngoài, đứng trước cửa Hầu phủ mắng ta cả ngày, đủ loại lời nguyền rủa độc ác, không thể nghe nổi.

Đại phu nhân sai người bịt miệng bà ta, trói lại rồi đuổi về Thôi phủ.

Đích mẫu nhìn ta bằng ánh mắt đầy ác độc, nói ra những lời giống hệt Thôi Uyển Uyển, "Thôi
Thời Vũ, ta nguyền rủa ngươi không được ch ết tử tế."

Ngày Thôi Uyển Uyển bị ch é.m đầu, đích mẫu đầu độc phụ thân, sau đó tự treo cổ tự vẫn.

Cũng vào đêm đó, ta bị một trận bệnh nặng, hôn mê suốt ba ngày ba đêm.

Đại phu nhân vẫn luôn tận tình chăm sóc ta.

Sau khi tỉnh lại, chỉ thấy như cách một kiếp người, có chút không phân biệt được mơ và thực.

Rõ ràng đã tận tay gi. ết ch ết kẻ thù, báo được mối thù lớn, ta đáng lẽ phải vui mừng.

Nhưng đầu óc lại trống rỗng, trong lòng dâng lên một cảm giác khó tả.

Đại phu nhân mắt đỏ hoe, ôm ta vào lòng, "Đứa trẻ đáng thương, con quá khổ rồi."

Ta thuận thế tựa đầu vào vai đại phu nhân, cả người lười biếng, "Con số mệnh cứng lắm, bệnh mấy lần cũng không sao đâu."

"Không được nói bậy."

15.
Tiểu Phù hoảng hốt chạy vào, thấy ta tỉnh lại, mừng đến phát khóc, suýt nữa quên mất chuyện chính. "Đúng rồi, tiểu thư, từ khi tiểu thư ngã bệnh, hầu gia rất lo lắng, bây giờ vẫn đang quỳ trước Phật, ngày đêm cầu phúc cho tiểu thư, nói là tiểu thư một ngày không tỉnh, ngài ấy sẽ quỳ mãi không đứng dậy."

Ta đến Phật đường thì thấy Cố Hề vẫn quỳ thẳng tắp, trên người còn chưa cởi bỏ áo giáp.

Trong lúc mơ màng, ta nhớ lại kiếp trước.

Lúc đó, ta bị đẩy xuống khỏi cổng thành, trơ mắt nhìn Cố Hề bị đâm thành cái sàng, m á.u nhuộm đỏ áo giáp, vẫn đứng vững không ngã.

Cái nhìn đối diện trước khi ch ết, ta thấy rõ linh hồn đau đớn run rẩy của hắn.

Nhận ra có người đến, Cố Hề quay đầu lại, thấy là ta, đôi mắt đỏ ngầu lóe lên tia sáng.

"Phu quân, sao chàng lại ở đây.................. quỳ ở đây."

Ta còn chưa nói hết câu, đã bị Cố Hề ôm chặt lấy, giọng khàn khàn đau đớn, "Ta sợ lắm, sợ lại giống như kiếp trước, chỉ có thể nhìn nàng ch ết trước mắt ta."

Tim ta đập thình thịch: "Vậy là, chàng cũng trọng sinh rồi!"

Ta lại hỏi tiếp: "Vậy, chàng trọng sinh từ khi nào?"

Cố Hề cúi đầu nhìn ta, "Đêm động phòng."

"A!"

Thảo nào mỗi lần ta gặp nguy hiểm, Cố Hề đều có thể xuất hiện một cách thần kỳ.

Hóa ra không phải trùng hợp, mà là cố ý bảo vệ ta.

"Kiếp này, ta không muốn bỏ lỡ nàng."

Ta cảm thấy tim mình sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, "Vậy là, kiếp trước chàng đã yêu ta."

"Đúng vậy."

Tim Cố Hề cũng đập rất nhanh.

Ta còn muốn nói gì đó, muốn che giấu nhịp tim đập quá nhanh, nhưng đã bị hắn cúi đầu hôn lên môi.

Môi chạm môi rồi lập tức rời ra, Cố Hề kiềm chế nói: "Ở đây không được."

Hắn quỳ gối bế ta lên, sải bước ra khỏi Phật đường, ép ta vào góc rẽ của hành lang chín khúc, cúi đầu nhìn ta, hơi thở có chút nặng nề, "Có thể gọi tên ta thêm một lần nữa không?"

Ta trêu chọc: "Phu quân, Diêm Vương sống, Cố Hầu gia,.................. Cố Hề."

Nụ hôn tiếp theo, mưa rơi dày đặc, rồi sau đó là mưa to gió lớn.

"Thôi Thời Vũ, ta không muốn kiềm chế nữa."

Ta mơ màng đáp lại hắn, "Được."

Lời đồn không sai, quả nhiên rất oai phong!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang