Tam sinh hữu hạnh ngộ kiến nhĩ - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

16.

Quay trở lại Kim Lăng, thái độ của mọi người đối với ta đã hoàn toàn thay đổi. Ngay cả khi ta dừng chân ở khách điếm, cũng nhận được vô số lời mời đến dự yến tiệc mà thường ngày chưa từng có.

Hỏi ra mới biết ngọn nguồn. Ngày đó Tiết gia gả con gái, Ngụy Hầu từ ngàn dặm xa xôi đích thân đến đón dâu, vốn là một chuyện hay, ai ngờ được, nữ lang Tiết gia Tiết Vân bị thuyền hạm dọa đến ngất xỉu, lộ ra khuôn mặt tái nhợt dưới khăn voan đỏ, tỷ ấy đã thất lễ trước đông đảo quần chúng.

Ngụy Hầu tức giận, hủy hôn tại chỗ. Hắn ở bên bờ sông Đan nói: "Một nữ tử nhút nhát nhu nhược như vậy không xứng làm Vương hầu phu nhân."

Ngụy Hầu lại không rời đi, hắn đến Tiết phủ, nhưng là để cầu thân nữ lang khác của Tiết Gia, Tiết Thập Thất Nương, Tiết Uẩn.

Tộc lão Kim Lăng và nhà ta từ lâu đã không qua lại với nhau, nhưng vẫn còn tên trên gia phả. Những ngày ta ở thành Vụ Châu, Tiết gia vẫn luôn bận rộn tìm kiếm tung tích của ta.

Mọi người đều cho rằng ta trở về là để gả cho Ngụy Hầu, bọn họ ghen tỵ với vận may của ta, lại vội vàng gửi yến thiếp đến để lấy lòng ta.

Nhưng không ai nghĩ tới. Ta trở lại để tham dự tiến cử chức nữ quan. Người có được văn thư tham dự cũng không nhiều, đều là những quý nữ cao môn của Ngô Việt, hơn nữa xưa nay đều có danh tiếng là nữ nhân tài giỏi.

Ngày tranh chức, Tiết Vân cũng ở đây. Nhưng sắc mặt của tỷ ấy không được tốt lắm, thân thể lại càng gầy gò. Những quý nữ khác đi ngang qua đều khinh miệt cợt nhả tỷ ấy.

Trước kia Tiết Vân bị Tạ Lâm phán xét là "nữ tử xấu xa", lại bị Ngụy Hầu huỷ hôn ngay trước mặt nhiều người, tỷ ấy còn có thể tới hội chọn nữ quan, cũng không có nguyên nhân nào khác. Bởi vì tỷ ấy là nữ nhi được Tiết gia sủng ái nhất.

Tỷ ấy bị người ta vướng một chân, liền ngã nhào trên mặt đất, trâm cài trên đầu vừa hay rơi xuống bên chân ta. Là một cây trâm ngọc trai rất đẹp.

Ta nhặt lên, trả lại cho tỷ ấy. Tiết Vân giương mắt nhìn ta, lần đầu tiên gọi tên ta, khuôn mặt đầy nước mắt, kèm theo sự uất hận: "Tiết Uẩn, ta không muốn gả cho Nguỵ Hầu thì có gì sai sao?"

Tiết Uẩn và Tiết Vân, hai cái tên này thật sự rất giống nhau.

Cho đến bây giờ, tỷ ấy vẫn cảm thấy rằng tỷ ấy đang giúp ta. Ta im lặng một lát:

"Trước khi đến Kim Lăng, ta đã hỏi mẫu thân ta, như thế nào mới gọi là nhân duyên, như thế nào mới tính là lương duyên trời ban. Mẫu thân nói khi nào ta gặp được sẽ biết ngay thôi. Lúc mới đầu, ta cũng tin tưởng lời Tiết gia nói, thiếu niên Nguỵ Hầu anh dũng, nhất định sẽ là một chàng rể tốt, trên đường gả thay ta đã vô cùng mong chờ ở hắn."

"Khi đó, ta cũng là một nữ tử xuân thì như bây giờ, ta cứ ngỡ rằng chỉ cần cố gắng thì sẽ có thể hạnh phúc, nhưng Ngụy Hầu không thích ta, Ngụy Đô lại xem thường chuyện ta gả thay, mọi người đều cảm thấy thân phận của ta thấp kém không xứng với Ngụy Hầu, nhưng chẳng sao cả, ta có thể làm tốt mọi chuyện để được lòng bọn họ."

"Nhưng tỷ có biết khi ta ch/ết, ta mới bao nhiêu tuổi không?"

"Ta khi đó chỉ mới hai mươi sáu tuổi mà thôi."

Lời này nói rất mơ hồ. Tiết Vân mở to mắt, ngơ ngác nhìn ta, tỷ ấy sẽ không hiểu được lời ta nói.

Ta đứng dậy, hội tuyển nữ quan đã sắp bắt đầu. Tiết Vân như thế nào, kiếp trước như thế nào, ta không còn muốn liên quan đến nữa.

Vừa bước vài bước, lại nghe thấy một giọng nói từ phía sau.

Tiết Vân nói: "Xin lỗi."

17.

Hội tuyển nữ quan do huyện chủ Nam Dương đức cao vọng trọng đích thân đến thẩm tra. Khi viết xong sách luận đã qua giữa trưa, dưới ánh nắng thưa thớt, ta đặt bút lên trên giá đỡ. Huyện chủ vừa vặn đi qua bàn của ta, nàng dừng lại một lát nhưng không phải đang xem đáp án của ta.

Ta biết nàng ấy đang nhìn gì. Hễ là quý nữ cao môn thì đầu ngón tay đều có vết chai mỏng do luyện đàn cầm. Nhưng vết chai thô dày trên tay ta là do trước đây thường xuyên làm lụng việc đồng áng. Ta cũng không thấy hổ thẹn, mặc cho huyện chủ nhìn chằm.

Từng tờ sách luận đều bị thu lại, các nữ tử xung quanh cũng đều được gọi vào đáp thí. Đến cuối cùng, trường thi rộng lớn như vậy lại chỉ còn một mình ta ngồi trước bàn.

Ngoài cửa sổ trời đã gần tối. Ta là người cuối cùng được gọi vào đáp thí.

Nàng ấy có được phong hiệu huyện chủ Nam Dương không phải do nhờ cậy phụ tổ, mà là nữ nhân dựa vào những chiến công thật sự. Nàng tự tay đưa cho ta một xấp trang phục màu xanh thẫm, trên đó có kim bài nữ quan.

Ta ngẩng đầu lên, còn chưa kịp nói.

Nàng ấy mỉm cười nói: "Có biết vì sao ta lại chọn ngươi không?"

Huyện chủ nói: "Trên đường tới Kim Lăng, ta nghe tin lũ lụt ở Vụ Châu, vốn định đến giúp đỡ. Nào ngờ vừa đến lại thấy mọi thứ đều có ngăn có nắp. Ta đi ngang qua lều cháo cứu trợ thiên tai, thấy ngươi dựa vào xà nhà, dáng vẻ mệt mỏi ngủ thiếp đi."

"Mọi người xung quanh đều gọi ngươi là A Uẩn cô nương. Lúc ấy ta đã nghĩ, không biết tên thật của ngươi là gì. Cho tới hôm nay, phần sách luận của ngươi vô cùng xuất sắc, những gì viết ra đều không thua kém bất kỳ nam nhân nào trên thế gian."

"Tiết Uẩn, đó là một cái tên rất hay."

Kim bài được đặt trong lòng bàn tay đầy vết chai sạn của ta. Ta nhìn thấy được sự kỳ vọng và khích lệ dành cho một hậu bối trong mắt của huyện chủ.

Nàng nói: "Khí vận bất phàm, ôn uẩn lương thiện, đã lâu rồi ta không gặp được một người như ngươi. A Uẩn, hy vọng ngươi có thể làm tốt vị trí nữ quan này."

18.

Ta vén làn váy lên, nhanh chóng chạy ra ngoài. Muốn nhanh chóng chia sẻ tin tốt này với Tạ Lâm. Hắn có lẽ đang chờ ta ở bên ngoài.

Ta nhìn thấy một bóng người cao lớn từ xa, thở hổn hển chạy về phía hắn, trong mắt đều mang theo ý cười: "Tạ Lâm, muội phải làm quan rồi."

Nhưng chỉ còn cách vài bước chân, ta bỗng nhiên dừng lại, nụ cười cũng dần biến mất.

Người quay lại không phải là Tạ Lâm.

Duy chỉ có Nguỵ Hầu mới có dáng vẻ uy phong như rồng, tư thái như phượng mà thôi. Chỉ là trên cánh tay phải của hắn lộ ra một băng vải màu trắng đã bị m/áu nhuộm đỏ sậm, quấn thẳng đến tận cổ tay. Hắn bị thương nhưng trên mặt lại không nhìn ra được, chỉ có đôi môi của hắn là trắng bệch.

Ngụy Tuân từ trước đến nay là loại người vô cùng tàn nhẫn với người khác, lại càng tàn nhẫn với chính mình hơn. Chuyện Ngụy Hầu ở lại phía nam có không ít người biết. Có rất nhiều người muốn giết hắn. Trong khoảng thời gian này cũng không dễ dàng với hắn.

Ngụy Tuân dường như không nghe thấy tên mà ta gọi, ánh mắt đầy lưu luyến nở nụ cười. Hắn nói: "Ngụy Đô cũng có nữ quan. A Uẩn vì sao nàng không đến Ngụy Đô."

Cả Kim Lăng không có ai là không biết. Ngụy Hầu đến cửa, dùng phủ khố của ba thành trì làm sính lễ, xin hôn ước với Thập Thất Nương Tiết gia, không ngờ lại bị từ chối.

Ta đứng tại chỗ, chỉ hỏi Ngụy Tuân một câu: "Tạ Lâm đâu?"

Khóe môi Ngụy Tuân cười lạnh lùng: "Con của Tạ gia, ắt có chỗ hắn nên đến."

Người hầu của hắn nói: "A Uẩn cô nương đừng để khuôn mặt ưa nhìn của người họ Tạ kia mê hoặc, thủ đoạn của hắn độc ác, bí mật gửi hành tung của Quân Hầu cho các thế lực phương bắc, dẫn đến rất nhiều sát thủ. Mỗi khắc mạng sống của Quân Hầu ở Kim Lăng đều như treo trên đầu mũi dao."

Trong lòng của Ngụy Tuân, Tạ Lâm có rất nhiều tội lỗi. Kiếp trước, cả gan thèm muốn A Uẩn, sau này ch/ết tha hương ở nơi Tây Vực. Kiếp này, lại cản trở mối lương duyên trời định của hắn với A Uẩn, không thể dung thứ.

"Không phải Tạ Lâm truyền tin." Ta nhẹ giọng nói, tiếng gió vào lúc này cũng ngừng lại, "Nghiệp thành Tào công, Sùng Châu Từ công, Tùng Dương Ngô Đại đều là do ta sai người truyền tin đi. Là ta gửi đến kẻ địch của ngươi, để bọn họ ám sát ngươi. Quân hầu, người ngươi nên hận, là ta."

Ngụy Tuân chợt quay đầu, nhìn ta không chớp mắt. Kể từ khi ta trùng sinh, ta sợ Ngụy Hầu sẽ nhận ra ta, liền dốc sức thay đổi hết mọi thói quen lúc trước làm Nguỵ Hầu phu nhân.

Nhưng một câu Quân Hầu vừa rồi, hắn đã nghe qua hàng nghìn lần.

Cho đến giây phút này, Ngụy Hầu mới nhận ra được. Người đứng trước mặt hắn chính là Tiết Uẩn đã cùng hắn trải qua mười năm, là Tiết Uẩn đã vì hắn mà ch/ết.

Toàn thân hắn như bị bao phủ bởi băng tuyết, không thể nhúc nhích được. Hắn cho rằng ông trời cho hắn một cơ hội quay lại, là để cứu vớt, là ân huệ.

Không thể lường được, thì ra là để chuộc tội.

Hắn sẽ không bao giờ được nàng tha thứ.

19.

Khách điếm rộng rãi, cho dù là ban đêm, cũng cảm thấy sáng sủa mà lạnh lẽo.

Tạ Lâm vẫn chưa trở về. Ta đã pha mấy bình trà, đều là loại trà giúp an thần. Tạ Lâm vẫn luôn để thân tín của hắn đi theo ta, thân tín nói với ta, công tử mưu trí hơn người, sự việc đột nhiên xảy ra, không kịp gặp mặt để giải thích, ngài chỉ bảo cô nương hãy chờ ngài.

Vậy thì ta sẽ đợi hắn.

Nhưng ta đã đợi được Ngụy Hầu trước. Ta cũng không để ai ngăn cản hắn. Cho tới bây giờ, một vương hầu lại chỉ dám đứng ở ngoài rèm cửa, không dám tiến thêm một bước.

Kỳ thật như vậy là tốt nhất. Bởi vì ta cũng không muốn nhìn thấy hắn. Chỉ là có một số việc, dù sao cũng phải kết thúc rõ ràng.

Gió lùa vào trong phòng, Ngụy Hầu bắt đầu kể lại từ đầu.

"Lúc trước Tiết Gia để nàng gả thay, ta đã vô cùng phẫn nộ, cảm thấy bị coi thường sỉ nh/ục, nên đã lạnh nhạt với nàng suốt mấy năm. Sau này khi biết những điểm tốt của nàng, thì nàng đã không cười với ta như lúc đầu nữa rồi. Ngụy Tuân ta làm một vương hầu, bị đồn đại gi/ết phụ thân gi/ết huynh đệ, tự cảm thấy sẽ bị trời xanh khinh bỉ. Nhưng thật may mắn làm sao, thuở đầu lại lấy được nàng làm thê tử. Chỉ là ta tuổi trẻ khinh cuồng, chưa từng biết quý trọng."

"Nàng ở Nghiệp thành bị quân địch bắt làm tù binh, là chuyện ta hối hận nhất cả đời. Ta chinh chiến nhiều năm chưa từng bại trận, tự cao tự đại, cho rằng có thể chạy về kịp lúc đón nàng, nào ngờ được trên đường quay về Nghiệp thành, gặp phải núi lở chắn đường, cuối cùng đã chậm một ngày. Ta không thể tới kịp cứu nàng."

"Đám người Vương thị lấy tính mạng của nàng để bắt ta giao ra ba toà thành. A Uẩn, ta không thể đổi được. Mỗi khi chiếm được một thành trì, hắn sẽ tàn sát toàn bộ bách tính của toà thành đó. Ta nhận mệnh của trời, làm một vương hầu, ta không thể đổi được. Ta không còn lựa chọn nào khác cả Tiết Uẩn."

Từng chữ hắn nói đều ho ra m/áu. Hắn quay đầu đi, cả người run rẩy, nước mắt đầm đìa. Hắn tự xưng là anh hùng loạn thế, trong sử sách nên có tên của hắn.

Nhưng mà, từ sau khi nàng chết, Ngụy Tuân quay đầu nhìn lại giang sơn, hắn không thẹn với thiên hạ, chỉ phụ Tiết Thập Thất Nương.

Ta nhẹ giọng nói: "Quân Hầu, ngươi biết ta đã ch/ết như thế nào không?"

Ta không đợi hắn trả lời, giọng nói có chút run rẩy: "Vương thị hận ngươi đến cực điểm, kể cả ta là thê tử của ngươi, hắn sai người đem ta chôn sống. Ta vẫn không dùng thạch tín mà ngươi gửi tới, ta luôn cảm thấy sẽ có một tia hy vọng cho đến giây phút cuối cùng, nên ta chỉ giấu nó ở trong móng tay. Cho đến khi ta bị cưỡng ép vào quan tài, chôn xuống đất, không thể thở được, đau đớn đến tột cùng, ta mới quyết định ăn độc dược mà ngươi đưa tới. Thì ra so với bị chôn sống, thạch tín của ngươi lại là giải pháp tốt nhất."

Tuyệt vọng biết bao. Ta chỉ là một nữ tử muốn sống thật tốt mà thôi, cho đến giây phút cuối cùng, lại tự mình chấm dứt đời mình.

Ta nghẹn ngào nói: "Nếu không phải gả thay, ta đã có thể giống như bây giờ, là một tiểu nữ lang bình thường vui vẻ nhất, không cần phải trải qua nhiều cực khổ. Quân hầu, không chỉ có ngươi không muốn cưới ta, gả cho ngươi cũng không phải là con đường ta muốn đi."

Rèm cửa bị gió thổi bay, chỉ có thể nhìn thấy vết máu đỏ sẫm từ khoé môi của Ngụy Tuân. Hắn bây giờ đau thấu tâm can.

Hắn nói: "Là ta có lỗi với nàng."

Không thể bù đắp, không thể quay đầu.

Nếu không có hắn, thì Tiết Uẩn đã có một cuộc đời rất tốt rồi. Là hắn đã phụ lòng.

Ngụy Tuân, tội lỗi của ngươi không thể tha thứ được.

20.

Màn đêm buông xuống, khi pha đến tách trà an thần thứ ba, ở phía chân trời có những đám lửa bắt đầu cháy, sáng rực cả màn đêm.

Ta leo lên đỉnh của cao lầu. Địa thế ở nơi này rất cao, có thể thấy được thuỷ vực ở thành đông, những thuyền hạm lần lượt bị thiêu đốt không dứt, đó là thuyền của Ngụy Hầu.

Ngụy Tuân có rất nhiều kẻ thù, xảy ra chuyện ở Kim Lăng chỉ là chuyện sớm muộn mà thôi. Ta cũng không quá ngạc nhiên. Sinh tử hoạ phúc của hắn đã không còn liên quan đến ta nữa rồi.

Nhưng Tạ Lâm vẫn chưa về.

Lại vang lên một tiếng "A Uẩn", ta dựa vào lan can nhìn xuống, cong mắt cười rộ lên. Tạ Lâm đứng ở dưới lầu, ngửa đầu nhìn lên, thanh nhã như một cây tùng.

Ban đêm rất yên tĩnh, chỉ có một cơn gió mát.

Tạ Lâm bước lên bậc thang, tiến về phía ta. Ngọn đèn ở góc rẽ sáng ngời chiếu lên khuôn mặt dịu dàng của hắn.

Ta lúc này mới nhìn thấy rõ, Tạ Lâm cũng không còn dáng vẻ sạch sẽ như ngày thường, trên người hắn bừa bộn, bộ y phục thấm đẫm m/áu, ngay cả những sợi tóc cũng có dấu vết bị lửa thiêu đốt.

Hắn ngồi xổm xuống trước mặt ta, cẩn thận lấy ra một con mèo nhỏ từ trong lồng ngực: "Ta nhìn thấy nó trên đường, không biết muội có thích hay không. Chúc mừng A Uẩn của chúng ta đã trở thành nữ quan."

Mèo con như một quả bóng tuyết, dáng vẻ ngây thơ đáng yêu. Ta cúi người vạch tay áo hắn ra, vết đao sâu để lộ ra cả xương.

"Ngụy Hầu phái người chặn gi/ết ta, ta bèn đốt thuyền của hắn. Chuyện xảy ra quá đột ngột, chưa kịp đến nói với muội. Muội không cần quá lo lắng, chỉ là vết thương ngoài da mà thôi."

Tạ Lâm rũ mắt xuống nhìn ta, nhỏ giọng giải thích, một câu nói như có thể xoá hết mọi sóng gió nguy hiểm, "Trong vòng năm năm Nguỵ Hầu sẽ không thể tới được phương nam."

Không có Ngụy Hầu bức ép, không có xiềng xích của Tiết gia.

Đây là cuộc đời thuộc về ta. Đó sẽ là một cuộc đời rất tốt đẹp, tốt đến mức làm cho người ta muốn rơi lệ. Còn có cái gì không hài lòng nữa đây?

Ta nhẹ nhàng nói: "Kim Lăng có lời đồn, không biết huynh có nghe được không? Nói ta từ chối gả cho Ngụy Hầu, là vì ái mộ huynh."

Tạ Lâm ngơ ngẩn, bàn tay thả lỏng bên hông bỗng nhiên siết chặt.

Giữa hai nhà Tiết Tạ có mối quan hệ thân thích, lúc đầu ta vì muốn có mối quan hệ với Tạ Lâm nên mới gọi hắn là biểu ca, kỳ thật chẳng có chút quan hệ dính dáng nào. Ta ở bên cạnh Tạ Lâm lâu như vậy, không phải không có ai chỉ trích. Chỉ là không ai dám truyền đến tai hắn.

Hắn hồi lâu mới nói: "Lời đồn trên phố không cần để lọt tai, ta sẽ đích thân xử lý, tránh làm tổn hại đến danh tiếng của muội."

Ta nhìn ánh mắt của hắn, nhẹ giọng nói: "Nếu như, không phải lời đồn thì sao?"

Nếu như, ta thật sự thích huynh thì sao?

Vào khoảnh khắc này, mọi thứ đều như dừng lại.

Tạ Lâm đột nhiên vươn tay kéo ta ngã vào lòng hắn. Trong nháy mắt hơi thở nóng ấm bao quanh lấy ta. Mặc kệ nỗi đau của vết thương, vứt bỏ quá khứ tuyệt vọng.

Dường như ta đã đợi đến hai kiếp, mới nghe thấy hắn nói, giọng nói khàn nhưng lại chất chứa vui mừng: "Tạ Lâm ta phải may mắn ba đời mới gặp được muội*."

(*Nguyên văn là, 三生有幸 tam sinh hữu hạnh, nghĩa là có phước ba đời mới đạt được điều gì đó tốt đẹp.)

Tam sinh hữu hạnh ngộ kiến nhĩ.

Một đời bỏ lỡ, một đời trùng phùng, vẫn có một đời có thể kỳ vọng.

Làn gió thổi bay đi mọi quá khứ và cả tương lai, chỉ còn lại ánh trăng và con đường trong xanh.

Cuộc đời ta vẫn còn có vô số ngày mai có thể mong đợi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang