Vương gia có bạch nguyệt quang - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

23.

Biểu hiện vô tình của Triệu Lang khiến Lâm Nhược Vũ rất đau lòng.

Tính tình nàng vốn mẫn cảm, hơn nữa thời gian mang thai tâm tình bất ổn, Triệu Lang vừa đi, nàng liền nhịn không được bắt đầu khóc sướt mướt.

Ta vội vàng cùng thái y lần nữa xác nhận tình huống của nàng.

Thái y đều nói, nàng hiện tại thai tượng ổn định, thân thể cũng khỏe mạnh.

Chỉ là ưu tư quá độ.

Thời gian lâu dần, sợ thai nhi có trở ngại.

Ta suy nghĩ một chút, quyết định thừa dịp nàng hành động còn tiện lợi, đem nàng chuyển đến Tê Vân điện bên cạnh Phượng Loan cung ở, để tiện cho ta chiếu cố gần đó.

Đồng thời ra lệnh cho Thái y viện, mỗi ngày ít nhất phái hai người vì Lâm tài nhân đến kiểm tra thai mạch, sớm muộn gì cũng một lần.

Sau khi Lâm Nhược Vũ chuyển đến Tê Vân điện, ta lại chiếu theo vị trí của nàng, cho nàng thêm hai cung nhân hầu hạ.

Còn an bài hai y nữ, chuyên môn phụ trách dinh dưỡng ăn uống của nàng, cùng với an toàn đồ dùng sinh hoạt hàng ngày.

Bà đỡ và bà vú cũng bắt đầu chuẩn bị.

Bởi vì là nhiều thai, nhũ nương ước chừng chuẩn bị tám cái, đến lúc đó cũng dễ chọn.

Ngày thường, đủ loại cao lương mỹ vị, thuốc quý đều được mang về cung nàng như dòng suối chảy.

Ta miễn cho Lâm Nhược Vũ thỉnh an hằng ngày, lại đánh tiếng các cung phi tần, cường điệu Triệu Lang cùng thái hậu đối với cái thai này của Lâm Nhược Vũ cực kì coi trọng, khiến tất cả mọi người an phận thủ thường.

Vì chiếu cố tâm tình của Lâm Nhược Vũ, ta còn thường khuyên Triệu Lang đi thăm nàng.

Tóm lại, ta đều đã cân nhắc và quan tâm đến mọi khía cạnh.

Cũng không tìm ra sai lầm gì nữa.

Đối với việc này, cả cung phi tần đều hâm mộ đỏ mắt, nhưng cũng chỉ có thể ca tụng sự khẳng khái của ta.

Thái hậu đối với ta cũng khen không dứt miệng.

Về phần Triệu Lang, thì càng hài lòng.

Hắn thậm chí còn xúc động thổ lộ:

"Có một người vợ như thế này, người làm chồng như ta còn cầu gì nữa."

Ta rất thuần thục phối hợp nở nụ cười.

Quả nhiên, sau khi liên tiếp đi thăm Lâm Nhược Vũ vài lần, Triệu Lang đã để tâm đến nàng.

Thật sự là không ngoài ý muốn.

Lâm Nhược Vũ đạt được mong muốn, tâm tình rất tốt.

Ta ngồi vững vàng ở Phượng Loan cung, bình tĩnh như lúc ban đầu.

Hiện nay, Triệu Lang sẽ không bởi vì có sủng vật mới, liền gây khó dễ đối với hoàng hậu như ta.

Điểm này tự tin ta vẫn phải có.

Ta chỉ cần trấn an hậu cung, tận chức tận trách là đủ rồi.

Chỉ tiếc, không phải tất cả mọi người đều có thể nhìn ra.

Sau khi Triệu Lang đi tới chỗ Lâm Nhược Vũ mấy ngày liền, Tần Nhược đỏ mắt chạy tới cung của ta.

24.

Đã lâu không thấy Tần Nhược thiếu kiên nhẫn như vậy, thấy ta liền bắt đầu khóc:

"Ta thật sự không rõ."

"Vì cái gì ngươi luôn bưng bộ mặt rộng lượng này?"

"Đêm tân hôn ta cướp đi phu quân của ngươi, ngươi không tức giận."

"Ta từ trong phòng ngươi lần lượt gọi biểu ca đi, ngươi cũng không tức giận."

"Ngươi chữa khỏi bệnh cho ta, ta lại vào vương phủ, ngươi chưa từng lo lắng nửa phần, sau đó còn vì ta thỉnh phong làm phi."

"Ta từng cho rằng, là bởi vì ngươi có hài tử, mới có sức mạnh."

"Nhưng bây giờ người khác cũng sắp có hoàng tự, còn nhiều hơn ngươi, ngươi còn không gấp, còn rộng lượng như vậy mà đem Hoàng Thượng đẩy tới chỗ nàng!"

"Ngươi rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì chứ?"

"Không phải nên đi tranh giành, đi cướp mới đúng sao!"

"Ta không rõ, ta thật sự không rõ. "

Nàng hét gào một hơi nửa ngày, sau đó hung tợn trừng mắt nhìn ta.

Rõ ràng nàng rất tức giận, nhưng khóe mắt lại chảy xuống vài giọt nước mắt.

Ta thở dài.

Thu hồi nụ cười.

Ta quanh năm treo nụ cười ấm áp.

Cũng không phải thật sự thích cười.

Chỉ là nụ cười có thể che giấu cảm xúc trong lòng.

"Ngươi đã đi tới chỗ Lâm Tài Nhân."

Ta không hài lòng nhìn nàng.

Trước kia, ta từng nghĩ tới, phải dựa vào ánh trăng trắng để tranh tài trên võ đài với nữ chính.

Nhưng sau đó Tần Nhược thay đổi rất nhiều.

Tính tình của nàng bị mài mòn, cố gắng trở nên rộng rãi.

Bởi vì bình thường chạy đến chỗ ta, thỉnh thoảng còn có thể cùng ta nói chút lời trong lòng.

Đều là nữ nhân, ta cũng không muốn nhìn thấy nàng vì tranh sủng mà hoàn toàn thay đổi.

Ta có lúc sẽ chỉ điểm nàng hai câu, không tính là bằng hữu, cũng không còn là tình địch.

Giống như bây giờ, nàng giống như đang giận ta, nhưng cũng đang lo lắng cho ta.

Ta cho rằng nàng đã sớm giống như ta, suy nghĩ cẩn thận.

Thì ra vẫn tỉnh tỉnh mê mê.

Dưới cái nhìn chăm chú bình tĩnh của ta, Tần Nhược chậm rãi tỉnh táo lại, lại bắt đầu mê mang.

Nàng nói: "Ta nhìn thấy Lâm Tài Nhân, nàng cũng giống ta như trước kia."

"Ta nhìn nàng cùng bệ hạ nói đùa, bệ hạ vì nàng phủi đi lá rụng bên tóc mai, phảng phất thấy được lúc trước, ta cùng biểu ca ở trong vương phủ..."

"Biểu ca, không, bệ hạ, hắn không phải không thích ta như vậy sao?"

Nàng khó hiểu nhìn ta, chờ đợi ta có thể cho nàng một đáp án.

Ta lại không biết nên bắt đầu từ đâu.

Nàng trước kia đau khổ, nhưng Triệu Lang đã giải cứu nàng trong nước sôi lửa bỏng, tình cảm của nàng đối với Triệu Lang khác với ta.

Triệu Lang với ta, nhiều lắm là đa tình như vô tình.

Đối với Tần Nhược, lại có thể xem như phụ lòng tuyệt tình.

Loại chuyện này, chỉ có thể tự mình suy nghĩ cẩn thận, người bên ngoài làm sao nói rõ được đây.

Ta chỉ có thể trấn an nàng, an ủi nàng:

"Trong lòng bệ hạ, tất nhiên là có ngươi."

25.

Tần Nhược khổ sở một lúc.

Ta cũng nghĩ, lo lắng cho niềm vui mới của hoàng đế, lại làm cho người yêu cũ của hắn thương tâm bệnh rồi.

Tần Nhược có bệnh cũ.

Nhìn ta làm hoàng hậu này, thật đúng là không dễ dàng.

Nhưng mà, thế sự luôn khó lường.

Lâm Nhược Vũ được Triệu Lang độc sủng còn chưa tới ba tháng, liền lại mất sủng.

Nghe nói mấy ngày trước Triệu Lang sắc mặt xanh mét rời khỏi Tê Vân điện, sau đó liền không chịu tới nữa.

Ta đi Tê Vân Điện mới phát hiện, mới hơn nửa tháng không gặp, bụng Lâm Nhược Vũ đã nhanh chóng trướng to, mới mang thai tháng sáu, lại như những người khác khi sinh đủ tháng.

Dáng vẻ của nàng cũng thay đổi rất nhiều.

Lúc mới mang thai, làn da nàng trắng nõn, tóc đen nhánh, so với trước khi mang thai còn thủy linh hơn vài phần.

Nhưng bây giờ, tóc nàng xơ xác, mặt có đốm, tay chân sưng phù, thật sự là không thể gọi là đẹp.

Ngay cả khóc khi nàng cũng không dám lớn tiếng, nói là sợ nôn.

Ta đột nhiên ý thức được rằng việc nàng mang thai 5 đứa con khi còn trẻ thực sự rất nguy hiểm và đáng sợ.

Trong nội dung cốt truyện kia nói nàng sẽ hết thảy thuận lợi, nhưng thật sự sẽ không xảy ra sai lầm gì sao?

Ta lúc này lo lắng, cũng không phải vì sao Triệu Lang chán ghét nàng.

Cũng không phải nếu hoàng tự xảy ra vấn đề, ta phải gánh vác trách nhiệm gì.

Mà là từ tận đáy lòng lo lắng cho nàng.

Có lẽ sâu trong nội tâm mỗi người, đều sẽ thương hại kẻ yếu.

Hoặc là, đồng cảm với đồng loại.

Thân là nữ tử, quả nhiên là sinh ra khó khăn.

Một thai 5 đứa, người khác coi nàng là phúc vận đầy người.

Nhưng phúc khí này cho ngươi, ngươi có muốn hay không?

26.

Ta không hỏi Triệu Lang nguyên nhân nữa.

Cũng không có đi khuyên hắn lại đây.

Ta khẩn cấp phái người đi tìm Đỗ Quan, sau đó cả người gần như ở lại Tê Vân Điện, cả ngày ở bên cạnh Lâm Nhược Vũ.

Ta nhìn nàng ăn rồi nôn, nôn rồi ăn.

Nhìn nàng từ được người đỡ, về sau căn bản không thể xuống giường, thậm chí không thể một mình xoay người.

Đến cuối cùng, thiếu chút nữa thuốc thang khó vào.

Không ai ngoài chính nàng có thể hiểu được nỗi đau đớn và thống khổ trong giai đoạn này.

Thẳng đến khi nàng sinh, Triệu Lang cũng thật sự không tới lấy một lần nào nữa.

Đỗ Quan nói, nữ tử bình thường mang thai song thai, thường sẽ sinh non.

Lâm Tài Nhân nhiều thai như vậy, hơn phân nửa cũng biết.

Mặc dù mạch tượng nhìn thai nhi đều rất khỏe mạnh, nhưng lúc nữ tử sinh nở, tình thế hay thay đổi, nếu có một hai hoàng tự có bệnh, cũng không thể tránh khỏi.

Các thái y cũng đồng ý với điều này.

Sau khi Triệu Lang biết được, dặn dò chính là:

"Tận lực bảo vệ hoàng tự."

Không hề nhắc tới Lâm Nhược Vũ.

Nhưng cũng may Lâm Nhược Vũ là nữ chính, trải qua một phen sinh tử mạo hiểm về sau, cuối cùng, nàng sinh hạ được năm hài tử khỏe mạnh, mạng của mình cũng bảo trụ được.

27.

Cũng giống như trong nội dung cốt truyện, Lâm Nhược Vũ sinh ba nam hai nữ.

Triệu Lang cực kỳ đắc ý, cùng ngày liền chiêu cáo thiên hạ, muốn đại xá, còn muốn khai ân xá.

Phấn đấu ba năm, còn không bằng Lâm Nhược Vũ sinh hài tử lần này, đây sẽ là thành tựu lớn nhất của hắn sau khi lên ngôi.

Nhưng hắn không chỉ không cảm kích Lâm Nhược Vũ, còn cảm thấy sau khi nàng sinh, thân thể tổn hại lớn, chỉ sợ mệnh không còn lâu nữa, không thể giáo dưỡng hoàng tử, liền đem mấy hài tử tất cả đều đưa đi, phân cho ta cùng bốn phi tần cao vị khác.

Hắn còn chỉ muốn phong cho Lâm Nhược Vũ một phong vị là quý nhân.

Ta theo lý tranh luận, hắn cũng chỉ cho nàng một tần vị.

Sau khi Lâm Nhược Vũ biết được, cặp mắt to từng ngập nước như quả nho kia phảng phất tắt đi, từ đó về sau không bao giờ sáng lên nữa.

28.

Lâm Tần dưỡng hơn một năm, thân thể mới bình phục.

Ta liền đem Nhị hoàng tử đưa về bên người nàng.

Nàng sinh hạ năm hài tử, tam, tứ hoàng tử phân biệt đi theo Lạc Hiền phi cùng Tần Thục phi, đại công chúa ở chỗ Tiêu phi, nhị công chúa ở chỗ Đoan tần.

Lâm Nhược Vũ tự biết tinh lực có hạn, cũng không có ý dưỡng dục tất cả hài tử, nhưng vẫn vô cùng cảm kích đối với việc ta đưa Nhị hoàng tử về.

Lúc nàng mang thai, Tần Nhược thấy ta một mực ở Tê Vân điện, cũng tới nhiều lần.

Sau khi thấy bộ dáng thống khổ của Lâm Nhược Vũ, Tần Nhược đối với nàng tràn ngập thương tiếc, sau đó cũng thường xuyên mang theo Tứ hoàng tử tới thăm nàng.

Dần dần, ba vị phi tần khác cũng tự dẫn hài tử đi lại.

Năm hài tử chung một mẫu thân, lớn nhỏ bình thường, ở chung đặc biệt thú vị, ngược lại làm cho cuộc sống trong cung không thú vị của mấy người chúng ta tăng thêm không ít vui vẻ.

Sau đó, thời gian trôi qua dường như đặc biệt nhanh.

Các hoàng tử dần dần lớn lên, chúng ta dần dần già đi, người mới trong cung lại một đám lại một đám.

Nhưng những đứa bé lại không còn nữa.

Ta còn nhớ rõ, trong nội dung cốt truyện kia, sau khi Lâm Nhược Vũ một thai sinh 5 đứa, tuy rằng chưa từng sinh nhiều như vậy nữa, nhưng vẫn sinh thêm vài lần.

Nhưng hiện thực lại là, Lâm Nhược Vũ không có sinh thêm, ai cũng không có sinh thêm nữa.

Sau đó ta cũng biết, Triệu Lang lúc trước ghét bỏ Lâm Nhược Vũ, chỉ là bởi vì nàng đang cùng Triệu Lang dùng bữa, đột nhiên ói đầy đất.

Sau đó Triệu Lang liền phát hiện, nàng lại trở nên xấu xí ghê tởm như thế.

Sẽ không bao giờ tìm lại được trái tim yêu thương nữa.

Sau này Lâm Nhược Vũ khỏe lại, hắn cũng không quên được bộ dáng lúc đó của nàng, thủy chung chưa từng triệu hạnh nàng.

Chỉ là liên tục vài năm, hậu cung đều không có người mang thai, Triệu Lang liền nhớ tới nàng.

Nhưng triệu nàng một lần, không có lâm hạnh mà liền đưa nàng trở về.

Có người ở sau lưng vụng trộm cười nhạo Lâm Tần, có hài tử thì thế nào, còn không phải là không được sủng ái.

Nàng lại len lén nói với ta:

"Nương nương, ta đã cho bệ hạ xem bụng của ta."

Nói xong còn đắc ý cười.

Cười xong lại lau nước mắt, nhỏ giọng nói:

"Mẫu thân ta tuy là con gái huyện úy, lại phải gả cho tri phủ làm vợ, chính là bởi vì chư vị di mẫu ta đều là nhiều con nhiều phúc."

"Phụ thân ta cưới mẫu thân ta, mẹ ta vẫn luôn sinh hài tử."

"Ta có bảy ca ca, hai ca ca nhỏ nhất cùng ngày sinh với ta, nhưng mẹ ta đã qua đời."

"Cha ta đưa ta vào cung, muốn dựa vào ta thăng chức nhanh."

"Ta vừa đến liền biết, ta nhất định sẽ sinh hạ hoàng tử."

"Ta còn biết, chỉ cần ta muốn sinh, ta còn có thể sinh."

"Nhưng ta hiện tại, vĩnh viễn cũng không muốn sinh cho bệ hạ."

Lúc nàng nói lời này, ta không khỏi nhớ tới khi đó nàng nằm ở trên giường, đau đến không muốn sống, Triệu Lang lại hạ chỉ cần phải bảo vệ hoàng tự...

Ta cầm tay nàng, kiên định trả lời nàng:

"Ừ, vậy thì không sinh nữa."

29.

Năm thứ mười lăm Triệu Lang đăng cơ, Tranh Nhi được lập làm Thái tử, cưới Thái tử phi.

Mấy năm nay, Triệu Lang mặc dù ngẫu nhiên có niềm vui mới, nhưng vẫn luôn duy trì biểu tượng thâm tình của Đế hậu.

Ngoại trừ mấy vị phi tần cao cấp, trong cung ngoài cung đều cảm thấy phu thê tình thâm của Hoàng đế và Hoàng hậu.

Lời hay nghe nhiều, thật sự có người sẽ coi là thật.

Bản thân Triệu Lang cũng rất tin tưởng vào điều này.

Hắn cảm thấy, chúng ta tự kết tóc làm vợ chồng, dắt tay đi qua mười mấy năm xuân thu, chưa từng nghi ngờ, là khó có được cỡ nào.

Hắn thậm chí bắt đầu quảng bá thâm tình của mình, vì ta viết thơ, vì ta chúc mừng sinh nhật, lấy danh nghĩa vì ta xây cung điện chung quanh.

Trên dưới hiệu, có văn nhân viết văn, ca ngợi hoàng đế không yêu nữ sắc, là đệ nhất thâm tình trên trời dưới đất.

Triệu Lang xem xong, long nhan cực kỳ vui mừng, tú tài thi rớt cũng bởi vậy mà được một quan nửa chức.

Kể từ đó, gió này càng thắng.

Ta thật sự nhìn không nổi, khuyên Triệu Lang vài lần, hắn lại giận dỗi chạy tới Giang Nam cải trang vi hành.

Kết quả lần này đi, liền không thể trở về.

30.

Triệu Lang là sau khi được nâng về cung mới tắt thở.

Tốt xấu gì cũng phải nể mặt một chút.

Đại nội tổng quản nói, là có người giả làm lễ tưởng niệm con trai, kì thực là hành thích.

Triệu Lang đang nói chuyện vui vẻ với mọi người nên lui về hai bên trái phải, khi nhìn thấy động tác thì đã muộn để các ám vệ đến cứu.

Ta không thể tin đây là nguyên nhân cái chết của một vị hoàng đế.

Triệu Lang cả đời theo đuổi mỹ danh, cuối cùng lại dựa vào nguyên nhân cái chết để danh truyền thiên cổ, cũng không biết hắn dưới suối biết được, có thể tức giận đến chết thêm một lần nữa hay không?

Nghĩ đến liền muốn cười.

Chỉ là ngẫm lại, làm hoàng hậu của hắn, mỗi lần nhắc tới hắn, có thể ngay cả ta cũng bị kéo ra đánh chết...

Quên đi quên đi, nổi danh bêu danh, đều là hậu sự, ta mới không thèm để ý.

Hơn ba mươi năm đầu đời, tay ta cầm kịch bản nhưng cũng không dám buông lỏng chút nào.

Ta nghĩ rằng ta đã hiểu, nhưng ta vẫn bị mắc kẹt trong cái kén.

Triệu Lang vừa chết, ta mới hoàn toàn hiểu được.

Nam nhân là nguồn gốc của mọi bất hạnh.

Tuổi còn trẻ đã lên làm thái hậu, mới là kết cục hoàn mỹ.

Cũng may, ngày lành của ta, còn dài lắm.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang