1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1

Khi tiểu nương không tiếp khách, thường hay nói với ta hai câu.

Câu thứ nhất là: "Kinh Xuân, nếu không phải mệnh của ta không tốt, vốn dĩ con phải là thứ nữ trong Tướng phủ."

Xét theo một nghĩa nào đó, câu nói này quả thật đúng.

Tiểu nương vốn là nữ nhi duy nhất của một tú tài, có thể coi là xuất thân tốt từ gia đình trong sạch.

Sau khi phụ thân tiểu nương qua đời, trong nhà lại không có nam đinh, nên nàng ấy và mẫu thân đã bị huynh đệ thúc bá bán đi.

Mẫu thân của tiểu nương bị bán vào kỹ viện.

Còn tiểu nương vì biết chữ, nên trở thành thiếp của Lôi tướng Lôi gia ở kinh thành.

Tiếc thay ngày tháng yên ổn chẳng được bao lâu, vừa mới mang thai không lâu.

Phu nhân của Lôi tướng ghen tuông, bắt lỗi tiểu nương rồi đem bán nàng ấy vào Ngọc Kinh lâu.

Cứ thế, tiểu nương bước theo vết xe đổ của mẫu thân mình, trở thành ca kỹ.

Mà ta sinh ra ở Ngọc Kinh lâu, bất kể huyết thống ra sao, chẳng qua cũng chỉ là một tiểu ca kỹ của ca kỹ mà thôi.

Câu thứ hai là: "Nữ nhân nếu gả, phải gả làm chính thê."

Mỗi lần nghe vậy ta đều xì mũi khinh thường.

Thành thân thì có gì ghê gớm?

Làm chính thê thì có gì hay ho?

Làm chính thê của kẻ buôn bán, chịu đói chịu rét đào rau dại, giặt giũ dệt vải làm nông.

Nam nhân trong nhà đi làm về mà chưa kịp mang nước rửa chân ra thì sẽ bị giáng một cái tát.

Nếu hơi có nhan sắc mộ chút, khó tránh khỏi bị đem đi cầm cố hoặc lấy lòng con cháu nhà quan lại quyền quý ở địa phương.

Chẳng phải cũng là số phận của ca kỹ sao?

Chỉ là còn có cái danh tiếng để che đậy nỗi khổ nhục mà thôi.

Làm chính thê trong nhà quyền quý, tạm không nói đến với thân phận của ta có làm được hay không.

Cho dù thực sự gả vào được, trong một gia tộc lớn, nào là bà bà rồi chị em dâu có ai dễ ở chung đâu, còn phải quán xuyến việc nhà, nuôi dưỡng con cái.

Phu quân có lương tâm một chút thì có thể đợi đến khi hoa tàn ít bướm mới đưa tiểu thiếp ngoại thất về nhà.

Kẻ vô lương tâm, nói không chừng chưa kịp vào cửa, ngoại thất thông phòng đã cả đàn cả lũ.

Nhưng vì thân thể tiểu nương đã hỏng vì tiếp khách, nên ta cũng không dám cãi lại.

Chỉ đành gật đầu thật mạnh, dùng thái độ vâng lời để an ủi lòng tiểu nương.

Tuy nhiên, dù ta có ngoan ngoãn nghe lời thế nào, số phận cũng không tha cho hai mẹ con bọn ta.

Năm ta mười sáu tuổi, tiểu nương vẫn buông tay rời khỏi nhân gian.

Nàng ấy đi rồi cũng tốt.

Chôn dưới ba tấc đất vàng, sẽ không còn bị bệnh tật hành hạ nữa.

Hơn nữa nàng ấy đã mất, ta cũng không cần phải giả vờ nữa.

Vì vậy ta vui vẻ gỡ bỏ lớp tro đen trên mặt, bôi son phấn, treo biển bán tiếng cười mua vui ở Ngọc Kinh lâu.

Sáu mươi lượng bạc một đêm, không trả giá.

Nhưng nữ nhi bất hiếu như ta chưa kịp bán thân, Ngọc Kinh lâu đã đổi chủ trước.

2

Tất cả các ca kỹ đều được đưa đến trước mặt chủ nhân mới.

Gương mặt của vị chủ nhân mới bị che khuất sau tấm rèm ngọc trong nhã gian ở Ngọc Kinh lâu, không nhìn rõ lắm.

Nhưng ta quỳ dưới đất nhìn thấy rõ ràng.

Đôi chân trần của nàng ấy giẫm lên đôi giày thêu màu tím có họa tiết bướm đạp ngọc vỡ, phần mu bàn chân lộ ra tròn trịa mịn màng, màu sắc còn trắng hơn cả tấm thẻ bài ngà voi đeo bên hông của các quan lớn trong triều đình ba phần.

Sống ở Ngọc Kinh lâu mười sáu năm, ta cũng có bản lĩnh nhìn mầm biết cây.

Chỉ cần suy nghĩ bằng đầu gối cũng biết, vị quý nhân không lộ mặt này chắc chắn là một tuyệt sắc giai nhân.

Kỹ nữ lấy nhan sắc để định cấp bậc, nếu nàng ấy đến Ngọc Kinh lâu treo biển, ít nhất cũng phải là hạng nhất.

Nhưng ta chưa kịp tính toán kỹ xem nếu vị quý nhân này sa cơ lỡ bước vào chốn phong trần thì một đêm có thể bán được bao nhiêu vàng bạc, tỳ nữ bên cạnh nàng ấy đã lên tiếng:

"Chủ quân là nữ tử, vô cùng thấu hiểu nữ tử sống không dễ dàng, muốn giải tán các ngươi."

"Mau cầm giấy bán thân và tiền bạc an cư, rồi tự về nhà đi."

Phần lớn các ca kỹ trong lâu đều rất vui mừng, xé nát giấy bán thân rồi nhận tiền dập đầu rời đi.

Chỉ trong chốc lát, các ca kỹ đã giải tán sạch sẽ.

Chỉ có mình ta đứng ngoài rèm, toàn thân cứng đờ, không nhúc nhích.

Ta sinh ra trong Ngọc Kinh lâu, từ nhỏ đến lớn chưa từng rời khỏi Ngọc Kinh lâu và hai con phố xung quanh.

Những gì học được cũng chỉ là cách xoay xở sống sót trong chốn phong trần.

Nếu không làm ca kỹ, Lôi Kinh Xuân ta còn có thể làm gì nữa?

Thấy ta không động đậy, vị mỹ nhân sau rèm cuối cùng cũng lên tiếng, giọng trầm thấp dịu dàng: "Có phải tiền bạc không đủ dùng không?"

"Cũng không phải vậy." Mặt ta mặt lạnh tanh, nhìn thẳng vào bóng dáng mờ ảo của vị giai nhân tuyệt sắc sau rèm: "Mà là muốn ở lại Ngọc Kinh lâu."

"Tại sao?" Người đó tò mò.

Ta suy nghĩ một lúc, mỉm cười quyến rũ với người trong rèm ngọc: "Bởi vì, thiếp thân là một ca kỹ trời sinh."

"Không ai sinh ra đã là ca kỹ cả." Người đó nhẹ nhàng lên tiếng: "Ngươi có gì điều gì khó xử sao?"

"Một nữ nhân không nhà để về lại tham lam." Ta nở nụ cười vô cùng xinh đẹp, giọng nhẹ như bông: "Cũng chỉ có thể làm ca kỹ thôi."

Người đó không lên tiếng.

Sau tấm rèm ngọc chìm vào sự yên tĩnh một lúc lâu.

"Dưới tay ta có hai trại mồ côi và trường học cho nữ tử." Sau một lúc lâu, người đó chậm rãi lên tiếng.

Đúng là nơi tốt để đi.

Nhưng tại sao ta phải làm một nữ tử trong sạch? Chỉ vì lễ nghĩa liêm sỉ trong mắt người đời sao?

Xin lỗi, Lôi Kinh Xuân ta không cần đâu.

Ánh nắng xuyên qua song cửa, chiếu lên những hạt pha lê dùng để xâu rèm, tạo ra ánh sáng rực rỡ huyền ảo.

Ta cười lạnh lên tiếng, vạch trần thân phận của quý nhân bí ẩn này.

"Vậy Trưởng Công chúa điện hạ tốn công sức lật đổ Tam Hoàng tử, chỉ để giải tán Ngọc Kinh lâu dưới trướng Tam Hoàng tử sao?"

Ca kỹ có nguồn tin riêng của ca kỹ.

Ngọc Kinh lâu vốn là sản nghiệp của Tam Hoàng tử điện hạ, Tam Hoàng tử vì vụ tham ô lương thảo ở Bắc cương, đã bị tước tước hiệu và giam lỏng.

Ban đầu ta không biết ai là kẻ đứng sau lật đổ Tam Hoàng tử.

Cho đến khi nhìn rõ đôi bàn chân ngọc ngà như mỡ dê qua tấm rèm ngọc, mới giật mình nhận ra người này chính là trưởng tỷ của đương kim Thiên tử.

Cũng phải, ngoài Trưởng Công chúa Lý Túy Vãn được mệnh danh là "Đế khuyết bạch bích", còn quý nữ nhà nào có phong thái và khí chất như vậy?

Người sau tấm rèm ngọc dường như không ngờ một ca kỹ có thể nửa đoán nửa mò nói ra thân phận của nàng ấy, nhất thời hơi sửng sốt.

Từ nữ bên cạnh nàng ấy định lên tiếng quát ta, nhưng bị nàng ấy giơ tay ngăn lại.

"Biết quá nhiều, lại quá thích khoe khoang, sẽ bị gi*t diệt khẩu đấy."

Giọng Lý Túy Vãn không tự chủ xen lẫn ý cười.

Không.

Ta đoán Trưởng Công chúa sẽ không làm thế.

Phần lớn ca kỹ ở Ngọc Kinh lâu đều là nữ nhi hoặc thê tử của những gia đình nghèo khó, vì đủ loại lý do mà sa cơ lỡ bước vào chốn phong trần.

Người đã sẵn sàng thả họ đi, thậm chí còn cho tiền bạc, chắc chắn sẽ không nỡ lòng gi*t ta.

"Ngọc Kinh lâu còn có một công dụng khác." Ta không quan tâm đến lời đe dọa của Lý Túy Vãn: "Giữa những cuộc vui với son phấn, nhạc múa, rượu và chăn gối, có thể dò la tin tức."

"Lợi dụng thân thể phụ nữ để có được tất cả những điều đó, bản cung có khác gì đứa cháu trai bất tài kia chứ?"

Lý Túy Vãn ném lại một câu hỏi cho ta.

"A Dung vừa cầm tiền về nhà, nhưng trượng phu của nàng ta là kẻ nghiện cờ bạc, lúc trước chính hắn ta bán nàng ta vào đây."

"Công chúa điện hạ có thể đoán xem, bao lâu nữa thì nàng ta sẽ bị bán đi làm ca kỹ lần nữa? Ba ngày? Bảy ngày? Nửa tháng?"

"Thế đạo không thay đổi, luật pháp không thay đổi, tóm lại vẫn sẽ có người hoặc tự nguyện, hoặc bị ép buộc trở thành ca kỹ."

"Điện hạ vừa mới hỏi ta, nếu lợi dụng kỹ viện để dò la tin tức giành quyền lực, có gì khác với Tam Hoàng tử, sự khác biệt chính là ở đây."

"Nam tử lên ngôi, trong mắt nhìn thấy trăm họ thiên hạ, nhưng không bao gồm nữ tử, còn nữ tử lên ngôi, trong mắt có thể nhìn thấy nhiều hơn."

"Để đạt được mục đích, dù thủ đoạn có hèn hạ một chút, thì có gì đáng chê trách chứ?"

"Dù sao thì trên đời này, chỉ có người chiến thắng cuối cùng mới có thể thay đổi tất cả."

Nói xong những lời này ta lập tức im lặng, lặng lẽ chờ đợi phản hồi của Lý Túy Vãn.

Một tỳ nữ khác trong rèm đưa cho Lý Túy Vãn một tờ giấy.

Nàng ấy giơ tay, cẩn thận đọc kỹ, rồi mới khẽ cười.

"Huyết mạch lưu lạc bên ngoài của Lôi tướng? Khó trách ở chốn phong trần mà lại có kiến thức như vậy."

Sau cuộc đấu võ mồm nửa thật nửa giả, cuối cùng cũng đón nhận được một lời khen hiếm hoi.

Ta hướng về phía sau tấm rèm ngọc hành lễ: "Không biết ý Trưởng Công chúa thế nào."

"Ngọc Kinh lâu giao cho ngươi." Giọng trầm thấp của Lý Túy Vãn vang lên từ sau rèm.

Ta giơ tay vén tấm rèm ngọc, bước thẳng vào trong, vốn là định tạ ơn Lý Túy Vãn.

Nhưng vừa thấy gương mặt như được ánh trăng gột rửa của nàng ấy, lời nói đã đến miệng lại đổi khác: "Vậy xin mời Trưởng Công chúa kiểm tra hàng."

Đế khuyết bạch bích, thiên hạ vô song.

Vốn dĩ tưởng là người đời ngưỡng mộ quyền lực, cố tình thổi phồng tạo danh tiếng cho Lý Túy Vãn.

Không ngờ lại là sự thật.

Ngọc Kinh lâu và mấy kỹ viện gần đó đều có nhiều mỹ nữ tuyệt sắc, thậm chí ngay cả bản thân ta khi cởi bỏ lớp ngụy trang trên mặt, soi gương tự ngắm cũng thấy mình da trắng như tuyết, dung mạo như hoa.

Ta chưa từng tiếp khách, thay vì giao thân thể trong sạch cho những kẻ háo sắc không bằng heo chó.

Chi bằng...

Chi bằng giao cho vị Trưởng Công chúa điện hạ có gương mặt như tuyết tan xuân về, dịu dàng đẹp hơn cả ngọc này.

Hiển nhiên Lý Túy Vãn cũng hiểu ý ta, khẽ cười một tiếng, bảo những tỳ nữ bên cạnh lui ra.

Lò hương ngọc chiếu chăn uyên ương, phấn son hòa cùng mồ hôi chảy xuống gối.

Sau khi kết thúc, ta nhận được thẻ bài quản sự Ngọc Kinh lâu, cùng với sáu mươi lượng bạc.

Cái trước là Lý Túy Vãn chủ động đưa.

Cái sau là ta chủ động đòi Lý Túy Vãn.

Dù là Trưởng Công chúa đến Ngọc Kinh lâu tìm ca kỹ vui chơi, cũng phải trả tiền đấy!

3

Kể từ ngày hôm đó, ta trở thành quản sự nương tử của Ngọc Kinh lâu.

Việc đầu tiên sau khi trở thành quản sự nương tử, chính là kiểm kê tiền bạc, ăn mặc chỉnh tề, rồi đến thăm Minh Nguyệt lâu một chuyến.

Tên nam nhân nghiện cờ bạc kia của A Dung, trong mắt ngoài chữ "tham" thì chỉ còn chữ "dục".

Nàng ấy mang số bạc Lý Túy Vãn dùng để giải tán các hoa nương về nhà, chưa đầy nửa ngày, đã bị nam nhân của mình bán sang Minh Nguyệt lâu bên cạnh.

Chuyện tốt Lý Túy Vãn gây ra, vẫn là lão nương ta phải đi thu dọn cục diện rối rắm.

Trong lòng ta căm tức nhổ nước bọt về phía Trưởng Công chúa, nhưng đối mặt với người của Minh Nguyệt lâu lại làm ra vẻ tràn đầy khí thế.

Quản sự của Minh Nguyệt lâu rất khó nói chuyện.

A Dung bị bán vào, nam nhân của nàng ấy cũng chỉ nhận được mười lăm lượng bạc.

Nhưng để chuộc nàng ấy ra, Minh Nguyệt lâu đòi ta một trăm năm mươi lượng.

Vừa mới kiếm được chút tiền từ tay Lý Túy Vãn, chưa kịp ấm tay đã phải bỏ ra bù vào cho A Dung.

Nhưng không còn cách nào khác.

Tuy đều là ra ngoài bán thân, nhưng quản sự Minh Nguyệt lâu đặc biệt độc ác hơn.

Ít nhiều gì Ngọc Kinh lâu cũng còn chịu vì phẩm cách, vì danh tiếng mà sàng lọc khách nhân cho các cô nương trong lâu.

Minh Nguyệt lâu thì dân lao động tạp nham gì cũng tiếp.

Với nhan sắc của A Dung, rơi vào chốn như vậy, chưa đầy nửa tháng sẽ bị chơi thành một đống thịt nát.

Nhưng một trăm năm mươi lượng bạc này, quả thực là hét giá trên trời.

Ta nghiến răng ken két.

Nếu không phải A Dung thường xuyên chăm sóc tiểu nương của ta khi ở Ngọc Kinh lâu, là người tốt bụng, ta không thèm đi vớt nàng ấy về đâu.

Mặt đen sì đưa tiền, ta mang theo A Dung và khế thân của nàng ấy về Ngọc Kinh lâu.

Tắm rửa xong xuôi, đặt bát thuốc an thần bên giường A Dung, ta đang định đóng cửa đi ra, nàng ấy lại lên tiếng:

"Tiểu Xuân, ngươi có thể giúp ta một việc không?"

Ta nhớ đến mỗi lần A Dung đều kín đáo nhét cho ta những miếng bánh khách không ăn hết, trong lòng mềm nhũn: "Dung tỷ, ngươi nói đi."

"Giúp ta giết hắn ta." Trên cổ A Dung vẫn còn vết thương do nam nhân của nàng ấy bóp, nhưng vẻ mặt lại là vẻ thê lương chưa từng có.

Ồ.

Trước đây ở Ngọc Kinh lâu còn thường nghĩ rằng nam nhân nhà minh mình sẽ hối cải chuộc mình ra, sao giờ lại đổi tính thế này?

"Tại sao?" Ta hơi tò mò hỏi.

A Dung đấm giường khóc lớn, khóc đến xé lòng:

"Tên đáng giết ngàn đao này, lần này ta về nhà, nghe hắn ta nói với người môi giới, muốn bán Húc tỷ nhi vào kỹ viện..."

Húc tỷ nhi là nữ nhi ruột của A Dung, năm nay sáu tuổi.

Ta chỉ cảm thấy một ngọn lửa đang từ từ cháy trong lồng ngực.

Nam nhân ấy mà, chỉ cần chưa chôn vào bãi tha ma phía Đông thành thì sẽ không chịu an phận.

"Nếu không phải người môi giới nói Húc tỷ nhi quá nhỏ quá gầy sợ không nuôi nổi, nó đã bị cha ruột bán đi rồi..."

A Dung vẫn đang khóc, khóc đến nỗi đôi mắt vốn đẹp đẽ quyến rũ giờ đầy những tia m/áu.

"Tiểu Xuân, ta nghe nói quản sự của Ngọc Kinh lâu đổi thành ngươi, nếu ngươi giúp ta, kiếp này kiếp sau ta làm trâu ngựa cho ngươi."

Ta không cần trâu ngựa.

Nhưng ta cần một tâm phúc có thể giúp đỡ.

Vì vậy ta đồng ý với A Dung, gọi các hộ vệ Lý Túy Vãn để lại cho ta đến.

Trên danh nghĩa của Lý Túy Vãn có thư viện nữ tử, tuổi của Húc tỷ nhi vừa đủ để vào đó học vỡ lòng.

Sau khi thu xếp xong cho Húc tỷ nhi, việc của nam nhân A Dung cũng rất dễ xử lý.

Bày một bố cục ở sòng bạc, lôi hắn ta ra đánh nửa chết nửa sống, rất đơn giản.

Ban đêm canh ba, nam nhân toàn thân đẫm m/áu đã bị lôi đến Ngọc Kinh lâu, lôi đến trước mặt ta và A Dung.

"Đã từng giết người chưa?" Ta ném một con dao xuống đất, quay đầu nhìn A Dung.

Tay A Dung vẫn còn run rẩy, đây là nỗi sợ hãi khi đối mặt với kẻ bạo hành sau nhiều năm bị đánh đập tàn nhẫn.

Răng của nam nhân đã bị đánh gãy một nửa, dường như hắn ta cũng ý thức được điều gì đó, há miệng đầy m/áu me van xin A Dung không ngừng:

"Dung nương, chúng ta cũng đã từng có những ngày tốt đẹp..."

Không nhắc còn đỡ, vừa nhắc xong, sắc mặt A Dung lập tức thay đổi.

"Ta mười sáu tuổi đã gả cho ngươi, vì ngươi mà lo liệu việc nhà dệt vải xe tơ, còn bị ngươi đem đi trả nợ cờ bạc bằng việc bán thân ở kỹ viện!"

"Chuyện này thì thôi đi! Ta chỉ xem như mình số khổ lấy nhầm người! Nhưng còn Húc tỷ nhi thì sao?"

"Ta ở kỹ viện dành dụm được mấy đồng tiền thì nhờ người mang về nhà, sợ Húc tỷ nhi sống không tốt!"

"Nhưng vừa may mắn được ân xá ra khỏi kỹ viện, mới thấy Húc tỷ nhi của ta bị ngươi nuôi đến đen đúa gầy còm! Nhặt những mẩu bánh người ta đánh rơi xuống đất mà ăn!"

"Ngươi còn bàn bạc muốn bán nó đi để đổi lấy ít bạc tiêu xài!"

A Dung nhặt con dao dưới đất lên, hung hăng đâm cho nam nhân một nhát.

Nhưng rồi khi nhìn thấy m/áu dính trên tay và trên váy lụa, nàng ấy sợ hãi đến ngất đi.

Chút tiền đồ cỏn con này, ta chẳng thèm nói nàng ấy làm gì.

Ta nhìn nam nhân chỉ bị đâm trọng thương, cùng với A Dung đã ngất đi, thở dài.

Đành phải tự mình rút con dao ra khỏi người nam nhân, rồi đâm cho hắn ta thêm một nhát nữa.

Cảm giác lần đầu giết người không hề tốt đẹp, m/áu dính trên ngón tay, nhớp nháp.

Nhưng ta biết, trong tương lai, ta còn phải giết rất nhiều người nữa.

Dù sao cũng phải quen thôi.

Vì vậy ta ép bản thân phải "ngắm nhìn" thi thể một lúc lâu, sau đó mới ra lệnh cho hộ vệ chôn nam nhân ở hậu viện của Ngọc Kinh lâu.

Nam nhân này khi còn sống chưa từng nuôi dưỡng thê tử nữ nhi, chết đi bón phân cho hoa cũng coi như chết có ý nghĩa.

Đừng lãng phí.

4

Cái xác chôn dưới hoa trong hậu viện đó và Húc tỷ nhi trở thành vốn liếng để ta nắm giữ A Dung.

Sau khi hoàn toàn thu phục được A Dung, ta có ý để nàng ấy chu toàn giữa các quan lại quyền quý.

A Dung đã qua ba mươi, đối với một hoa nương thì không còn nhỏ.

Nhưng nàng ấy có dung mạo mềm mại quyến rũ, lông mày như vẽ, thân hình hơi đầy đặn, như một đóa mẫu đơn đang nở rộ.

Thêm vào đó tính cách nàng ấy dịu dàng cẩn thận, sẽ luôn có người thích thôi.

Ví dụ như Triệu Viện sử của Giám sát viện, rất có hứng thú với A Dung, thường xuyên ra vào Ngọc Kinh lâu.

Quan lại ở đế đô không như các quan viện địa phương có tiền bên ngoài, từ trước đến nay chỉ sống bằng bổng lộc.

Khi bổng lộc không đủ dùng, tiền hoa lâu lại không thể nợ, Triệu đại nhân bèn đánh chủ ý vào của hồi môn của phu nhân mình.

Không có ai là kẻ ngốc, trong của hồi môn thiếu mất nhiều bạc như vậy, làm sao phu nhân không phát hiện ra? Làm sao có thể bỏ qua dễ dàng?

Vì thế một cái tát đã giáng thật mạnh lên mặt A Dung.

"Triệu phu nhân uy phong thật lớn, không làm gì được nam nhân nhà mình thì chạy đến Ngọc Kinh lâu đánh người của ta."

Ta chậm rãi bước xuống từ lầu hai, thong thả nhìn cảnh tượng này.

Sau đó ta lập tức đưa mắt ra hiệu cho A Dung, ý bảo nàng ấy mau cút đi nhường chỗ cho ta.

A Dung hiểu ý, quay người đi về phía sau ta, lúc bỏ chạy dáng người uyển chuyển, như cánh hoa mộc lan bị gió thổi tung, đẹp vô cùng.

Triệu phu nhân còn muốn đuổi theo, bị ta giơ tay ngăn lại: "Phu nhân, chi bằng vào nhã gian nói chuyện được không?"

Giám sát viện quản lý ngôn quan, chi phối dư luận triều đình.

Lý Túy Vãn muốn từ Trưởng Công chúa trở thành Giám quốc Trưởng Công chúa, cần sự giúp đỡ của bọn họ.

Vì vậy ta cố ý dò la xem Triệu đại nhân thích kiểu nữ tử nào, phái A Dung bày ra ván cờ này.

Nếu Triệu đại nhân biết thời thế, ngoan ngoãn giao nộp về phe Trưởng Công chúa, vậy thì cái tát hôm nay, Ngọc Kinh lâu bọn ta nhận lấy.

Coi như là báo ứng vì A Dung quyến rũ nam nhân nhà người ta vậy.

Dù sao ta sẽ bù đắp cho A Dung sau.

Nhưng nếu Triệu đại nhân không biết thời thế, thì cái tát đó, Ngọc Kinh lâu bọn ta cũng tuyệt đối không bỏ qua.

"Không biết đám lẳng lơ các ngươi lại đang nghĩ trò gì."

Triệu phu nhân do dự nhìn ta một cái, cuối cùng vẫn bảo đám nha hoàn bà tử bên cạnh lui ra, đi theo ta vào nhã gian.

Rất tiếc là, đàm phán đã thất bại.

Nữ nhân này, lúc bắt gian đánh người thì hống hách vô cùng.

Khi hỏi bà ta có muốn xúi giục phu quân đặt cược không, lại thoái thác đủ điều, nói mình không làm chủ được nam nhân nhà mình.

Chậc.

Nhưng cũng có thể hiểu được.

Đặt ánh mắt trong nội trạch, là căn bệnh chung của các nữ nhân.

Ai bảo chuyện tiền triều, nam nhân không cho các nữ nhân nhúng tay vào chứ?

Ánh mắt thiển cận không phải lỗi của bọn họ, mà là hoàn cảnh khó khăn của họ.

Ta cũng không nói gì, khách sáo tiễn Triệu phu nhân ra về.

Xem ra chỉ có thể làm khổ A Dung thêm, để nàng ấy qua lại với Triệu đại nhân nhiều hơn thôi.

A Dung chuẩn bị yến tiệc, luyện tập ca múa mới, liên tục hầu Triệu đại nhân ba ngày, đến ngày thứ tư, mới thử dò hỏi về chuyện này.

Không ngờ rằng, vẻ mặt say mèm mơ màng của Triệu đại nhân ban đầu dần dần biến mất.

"Dung nương, phu nhân nói với ta rằng ngươi là người của Trưởng Công chúa, ta vốn tưởng đó chỉ là lời ghen tuông."

Trên mặt Triệu đại nhân vẫn còn dấu phấn son, trên người cũng vương mùi trầm thủy hương của A Dung, trên tay áo còn dính vết rượu.

Nhưng bộ dạng ông ta quở trách Trưởng Công chúa dùng thủ đoạn hạ lưu mua chuộc triều thần, thực hiện việc gà mái gáy sớm, lại vô cùng nghiêm chỉnh đạo mạo.

Ta trốn sau bình phong, nghe ông ta nhục mạ Trưởng Công chúa, sắc mặt dần dần lạnh đi.

Có những kẻ rượu mời không uống thích uống rượu phạt, vậy chỉ có thể dùng sự thật để dạy ông ta cách làm người thôi.

Nhân lúc dọn món, ta ra lệnh cho đám tỳ nữ đưa tín hiệu cho A Dung, bảo nàng ấy giữ chân Triệu đại nhân.

Đến nửa đêm về sáng, quả nhiên, từ xa vọng lại bảy tiếng chuông tang.

Sau khi hai vị Hoàng hậu qua đời, Thiên tử miệng không nói nhưng trong lòng tin rằng mình khắc thê, vì vậy để Mục Quý phi thay mặt cai quản lục cung.

Mục Quý phi tính tình nhân từ hiền hòa, cai quản lục cung hơn mười năm chưa từng sai sót, tuy rằng trên danh nghĩa không phải phu thê với Thiên tử, nhưng có đã có tình cảm như phu thê.

Tháng trước Quý phi bệnh nặng.

Y nữ bên cạnh Trưởng Công chúa Lý Túy Vãn, lúc ra vào cung đình lén lút bắt mạch cho Mục Quý phi, đoán rằng bà ấy không sống được bao lâu nữa.

Mục Quý phi hoăng thệ, với ân sủng của Thiên tử dành cho bà ấy, chắc chắn sẽ thực hiện quốc tang.

Mà trong thời gian quốc tang, quan lại đến Ngọc Kinh lâu tìm vui hưởng lạc, bị người ta làm ầm ĩ đến tai Hoàng đế... chuyện vui sẽ lớn lắm đây.

Hơn nữa Hoàng đế tuổi cao, rất đa nghi, luôn cảm thấy mình không thể kiềm chế được đám triều thần đang rục rịch muốn đứng về phe nào đó.

Vậy thì một cái cớ lớn để có thể nhân cơ hội thanh trừng triều đình được trao tận tay ông ta, hẳn là một cái cớ rất tốt phải không?

Triệu đại nhân, ngươi tự cầu phúc đi nhé.

Sau khi mắng Trưởng Công chúa Lý Túy Vãn xong, Triệu đại nhân định rời đi.

Không ngờ A Dung thật sự là người rất biết cách luồn cúi, thêm vào đó ông ta cũng uống không ít, vì vậy dứt khoát ngủ lại Ngọc Kinh lâu của bọn ta.

Lúc gần canh năm, trên rèm cửa sổ lặng lẽ xuất hiện một vòng tròn vẽ bằng nước trà.

Tiểu nương bắt ta đọc sách, nhưng A Dung lại không biết chữ, cái vòng tròn này xem như đã là tín hiệu phức tạp nhất mà bọn ta có thể thống nhất rồi.

"Được rồi." Ta nói với Vương Tải Vi, Phó Đô chỉ huy Binh mã ty Bắc thành đứng sau lưng.

Ngũ thành Binh mã ty, tức là Trung, Đông, Tây, Nam, Bắc ngũ thành binh mã chỉ huy ty.

Là nha môn chịu trách nhiệm tuần tra bắt trộm cướp, quản lý đường phố cống rãnh cùng tù nhân, cấm lửa và các việc khác ở đế đô.

Vương Tải Vi là Phó Đô chỉ huy Bắc thành Binh mã ty, chức quan này đến từ ân huệ dành cho cha nàng ta - người đã hy sinh đầu đường khi bắt phạm nhân quan trọng.

Tất nhiên, nàng ta là nữ tử, vậy nên dù võ nghệ thế nào, chức quan cũng khó kế thừa.

May mà Trưởng Công chúa vô tình đề cập chuyện này trước mặt Thánh thượng, nàng ta mới trở thành nữ quan hiếm hoi trong triều đình đế đô.

Nhưng làm nữ quan có khó khăn của nữ quan, nữ quan không có người đứng sau chỉ bị xem như đồ trang trí mà thôi.

Vì vậy con thuyền Trưởng Công chúa Lý Túy Vãn này, Vương Tải Vi dù không muốn lên cũng phải lên.

"Thiếu lý do," Tóc mái Vương Tải Vi bị gió đêm thổi lay động, vẻ mặt già dặn: "Nếu không thì không giải thích được tại sao ta lại xuất hiện ở Ngọc Kinh lâu."

"To gan lên, ngươi cứ nói đêm dài đằng đẵng không ai làm bạn, tìm Lôi nương tử của Ngọc Kinh lâu pha trà uống rượu, làm chuyện phong nhã đi!"

Ta rất có cảm tình với vị nữ quan dung mạo xinh đẹp pha chút anh khí này, xấu xa mà nhướng mày.

Vương Tải Vi lạnh lùng liếc ta một cái.

Chán ghê.

Trêu chọc một chút cũng không được.

Ta nhún vai, nâng vò rượu ném vào đống củi khô, vứt một cái chiết hỏa tử vào.

"Ngọc Kinh lâu cháy rồi, thế lửa rất to, hoa nương và khách nhân của ta đều ở trong đó, Vương Đô chỉ huy sứ cứu mạng với!"

Ta kệch cỡm mà kêu gào mấy tiếng.

Lúc này Vương Tải Vi mới nhảy lên lầu hai Ngọc Kinh lâu, lôi từng người khách nhân và hoa nương đang mơ màng ra khỏi chăn.

Lúc này trời đã sáng, đúng là lúc triều thần vào triều, sau Ngọc Kinh lâu lại sát với quan đạo lớn nhất đế đô.

Chẳng mấy chốc, Triệu đại nhân quần áo xộc xệch còn chưa hoàn hồn đã bị đồng liêu trông thấy.

Mắt thấy mới là thật mà.

Người là sáng sớm bị đồng liêu trông thấy, tấu chương vạch tội ông ta được viết ngay ngự tiền vào buổi sáng.

Chưa đến bữa trưa, Triệu đại nhân đã bị lão Hoàng đế nổi trận lôi đình tống vào thiên lao.

Hoàng đế tuổi cao, rất sợ triều thần bỏ rơi mình, vây quanh bên cạnh mấy đứa nhi tử.

Mục Quý phi lại bầu bạn nhiều năm với ông ta, rất được ông ta tôn trọng.

Trong thời gian quốc tang lại ngủ lại kỹ viện, kẻ làm chuyện này lại là Ngự sử Giám sát viện có nhiệm vụ giám sát lời nói hành động của bách quan.

Làm sao Hoàng đế có thể không tức giận? Làm sao trên triều đình có thể không gió tanh mưa m/áu một trận?

Dựa vào sự nghi ngờ của Hoàng đế, Trưởng Công chúa không chút do dự ra tay. Chỉ trong vòng nửa tháng, người của nàng ấy đã lấp đầy ghế trống quyền lực tại Giám sát viện.

Tất cả các ngôn quan không phục, hoặc bị giáng chức hoặc bị lưu đày.

Sau khi toàn bộ Giám sát viện đều rơi vào tay Lý Túy Vãn, cuối cùng Triệu đại nhân cũng đón nhận kết cục cuối cùng của mình.

Bị chém đầu thị chúng tại chợ rau, thê tử nữ nhi bị tịch thu làm quan kỹ, khi có ân xá cũng không được chuộc lại.

Xưa nay Triệu phu nhân khinh thường nhất là bọn ca kỹ, cuối cùng bản thân bà ta lại trở thành một ca kỹ.

Nhắc tới cũng buồn cười đến lạ.

Điều bất biến nhất trên đời chính là thế sự vô thường. Tính mạng gia sản của mọi người đều chỉ nằm trong một ý nghĩ của kẻ quyền cao chức trọng mà thôi.

Khi người trên cao muốn nâng đỡ ngươi, ngươi sẽ là chiếc bình quý được khảm châu nạm ngọc; khi người trên cao không muốn nâng đỡ nữa, ngươi chẳng khác gì mảnh sành vỡ trong đống bùn nhơ.

Ca kỹ và phu nhân nhà quan, bất quá chỉ là sự khác biệt giữa con kiến và con kiến to hơn một chút mà thôi.

Chẳng phải cuối cùng cũng đều đi đến cùng một kết cục đó sao.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang