1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Đây là năm thứ bảy kể từ khi ta đến thế giới trong cuốn sách này.

Bảy năm trước, ta vì làm việc quá sức mà đột tử. Khi mở mắt ra, trước mặt ta là hai đứa trẻ đáng yêu, trong sáng như băng tuyết.

Sau khi biết được tên của chúng, ta mới nhận ra rằng mình đã xuyên vào trong sách.

Tin tốt: Ta đã xuyên sách.

Tin xấu: Ta xuyên vào nhân vật phụ pháo hôi.

Cuốn sách "Vương gia phong lưu, Vương phi kiều diễm" là cuốn ta vừa đọc xong một ngày trước khi c.h.ế.t. Điều khiến ta ấn tượng nhất không phải là nam nữ chính, mà là cặp huynh muội nhân vật phụ ác độc trong truyện.

Hai người này từ nhỏ đã bị kế mẫu hà khắc ngược đãi, tâm lý dần trở nên biến thái vặn vẹo, nhưng đồng thời cũng phát triển khả năng nhẫn nhịn phi thường mà người thường khó có thể chịu đựng.

Cặp huynh muội ấy đã chịu đựng suốt bảy năm. Cuối cùng, vào ngày huynh trưởng Ôn Nghiễn Thư thi đỗ trạng nguyên, họ đã bí mật giam giữ kế mẫu trong địa lao của phủ.

Dù vậy, họ không g.i.ế.t bà ta để báo thù những năm tháng bị hành hạ.

Ngược lại, họ biến địa lao thành một nơi xa hoa, tràn ngập cảnh sắc mê hồn, và ngày ngày hành hạ kế mẫu bằng những hình phạt đầy nghịch lý, trái với đạo lý luân thường.

Những hành vi hoang đường đó kéo dài cho đến một năm sau, khi nữ chính vô tình phát hiện ra địa lao.

Khoảnh khắc tháo xích, kế mẫu không chịu nổi sự nhục nhã mà tự sát bằng cách đập đầu vào cột.

Từ đó, hai huynh muội này thực sự hóa đ.i.ê.n.

Huynh trưởng Ôn Nghiễn Thư gây sóng gió trên triều đình, trong khi muội muội Ôn Nghiễn Thiều khuấy đảo hậu cung, khiến cả quốc gia điêu đứng. Hai người họ liên thủ với nhau, g.i.ế.t sạch mọi nhân vật trong truyện, chỉ còn lại tên sách.

Trước khi c.h.ế.t, họ còn làm cho nam chính bị què cả hai chân.

Đáng chú ý là sau khi cả hai huynh muội đều c.h.ế.t, quan binh tiến hành khám xét phủ và phát hiện một người phụ nữ nằm trong quan tài băng, dung mạo tươi tắn như còn sống.

Đúng vậy, người phụ nữ ấy chính là kế mẫu của huynh muội họ, cũng chính là thân phận của ta trong thế giới này.

May thay, thời điểm ta xuyên đến chưa quá muộn, vẫn đang là ngày thứ ba kể từ khi hai huynh muội này đến nương tựa nơi kế mẫu.

Để thoát khỏi kết cục bi thảm ấy, ta đã tận tụy hoàn thành từng nhiệm vụ của một kế mẫu.

Ta quên mình, không phân biệt ngày đêm. Trời lạnh thì hỏi con có rét không, trời nóng thì hỏi con có khó chịu không.

Mỗi ngày ta đều tự kiểm điểm: "Con ta ăn có no không?", "Con ta ngủ có ngon không?", "Con ta học có mệt không?"

Xem ra, phương pháp của một người mẹ hiền hòa và dịu dàng có vẻ rất hiệu quả.

Tóm lại, bảy năm trôi qua, ánh mắt lạnh lùng ban đầu của hai huynh muội đã dần biến thành tình cảm sâu đậm với kế mẫu.

Hiện giờ, huynh trưởng Ôn Nghiễn Thư đã mười bảy tuổi, đỗ trạng nguyên, tương lai tươi sáng rộng mở.

Muội muội Ôn Nghiễn Thiều năm nay cũng sắp đến tuổi cập kê, dáng vẻ yêu kiều thướt tha, nho nhã lễ độ. Về tài học vấn, nàng cũng không kém cạnh huynh trưởng chút nào.

Chẳng bao lâu nữa, Nghiễn Thư sẽ nhậm chức quan, ổn định rồi, ta sẽ tìm cho hắn một cô gái thích hợp để kết hôn. Còn trên quan trường, ta sẽ tìm được một số thanh niên tài tuấn để giới thiệu cho Nghiễn Thiều.

Như vậy, sự nghiệp làm kế mẫu của ta cũng sắp hoàn thành gần hết.

Nghĩ đến đây, ta dường như có thể nhìn thấy cuộc sống của một quả phụ trẻ trung và kiều diễm đang vẫy gọi.

Có tiền, có thời gian, không có chồng, con cái hiếu thuận. Cuộc sống thật quá tuyệt vời.

Ngày hôm ấy vào giờ Dậu, Ôn Nghiễn Thư trở về nhà, trên người nồng nặc mùi rượu sau khi đi tiếp khách.

Ta vội đặt công việc xuống, chạy đến đỡ hắn.

"Con uống rượu à? Có say không?" Ta lo lắng hỏi, tay đỡ lấy cánh tay phải của hắn.

Hắn chỉ khẽ đáp: "Chỉ uống vài chén thôi, không say đâu, tiểu nương đừng lo."

Dù nói vậy, bước chân hắn vẫn không được vững vàng.

Lo sợ hắn ngã, ta vươn tay lên định đỡ lấy vai, nhưng tay chỉ chạm đến lưng hắn.

Hắn cao hơn trước rồi.

Cũng phải thôi, ta nuôi dưỡng hắn tốt mà.

Ta nghĩ thầm mà tự đắc, không để ý đến cơ thể hắn đột nhiên căng cứng, cùng với hơi thở trở nên nặng nề.

Ôn Nghiễn Thiều trong phòng nghe động tĩnh liền bước ra.

Ánh mắt nàng rơi xuống đôi tay ta đang đỡ Ôn Nghiễn Thư.

"Tiểu nương, để ta giúp."

Nói rồi, nàng định thay thế ta.

Ta cũng bị mùi rượu trên người Ôn Nghiễn Thư làm cho choáng váng, liền buông tay ra.

Điều kỳ lạ là, chưa kịp để Ôn Nghiễn Thiều đỡ, Ôn Nghiễn Thư đã tự mình đứng thẳng, bước đi vững vàng hơn hẳn lúc trước.

Trông chẳng giống người say chút nào.

"Không cần làm phiền muội đâu." Giọng hắn đột nhiên lạnh lùng.

Ôn Nghiễn Thiều đáp lại bằng một tiếng hừ lạnh.

Ta đứng giữa, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Sao tự nhiên cả hai lại hờn dỗi thế này?

"Đừng đứng ngoài sân nữa, trời đêm mùa xuân lạnh lắm, vào nhà đi, ta đã chuẩn bị sẵn rượu và thức ăn rồi."

Nói rồi, ta kéo tay hai người vào trong nhà.

2.

Trong bữa ăn, Ôn Nghiễn Thư lại trở về dáng vẻ thư sinh nho nhã, ôn hòa như ngọc.

"Vẫn là tiểu nương thương ta, biết ta đi tiếp khách không được ăn no."

Ta được hắn khen, lòng ấm áp, liền gắp thêm vài đũa món hắn thích vào bát.

Tất nhiên cũng không thể quên Ôn Nghiễn Thiều.

Khuôn mặt nàng mới thoáng đó còn lạnh lùng, giờ đã dịu lại.

Ta thở dài trong lòng, sao bên ngoài thì là một quân tử, một tiểu thư nho nhã, mà về nhà lại tranh nhau như thế?

Lắc đầu không nghĩ nữa, ta đặt đũa xuống, mở nắp bình rượu.

Hương thơm ngọt ngào, thanh khiết của rượu mơ lập tức lan tỏa khắp gian phòng.

"Thư nhi, Thiều nhi, lại đây nếm thử xem. Đây là rượu mơ ta ủ từ hai năm trước, hôm qua mới đào từ dưới gốc cây lên, uống vào không say đâu, chỉ là để thưởng thức hương vị thôi."

Nửa canh giờ sau, ta bước ra khỏi phòng trong trạng thái choáng váng.

Ta đã sai rồi. Ta không nên nói rằng rượu mơ tự ủ tại nhà uống vào sẽ không say.

Tóm lại, cả ba người chúng ta khi đứng dậy rời bàn, ai nấy đều ửng đỏ mặt mày, đôi mắt long lanh như phủ sương.

Vốn định về phòng nghỉ ngơi, nhưng lại lo huynh muội họ ngày mai tỉnh dậy sẽ đau đầu.

Vẫn là lo lắng như một bà mẹ già, ta quay người đi về phía bếp.

Chẳng mấy chốc, nồi canh giải rượu đã được nấu xong.

Nghĩ đến việc Ôn Nghiễn Thư uống nhiều hơn, ta quyết định mang canh đến cho hắn trước.

Vừa đến trước cửa phòng hắn, ta giơ tay lên định gõ cửa.

Thế nhưng từ bên trong, những âm thanh kỳ lạ bỗng vọng ra.

Trong màn đêm tĩnh mịch của tiết xuân, tiếng vải vóc ma sát nhau vang lên rõ ràng hơn bao giờ hết.

Cùng với đó là tiếng thở dốc lúc nhanh lúc chậm, đầy kiềm nén như đau đớn, nhưng cũng tựa như đang hưởng thụ cực điểm khoái lạc.

Đây là...

Ngay khi nhận ra, mặt ta lập tức nóng bừng.

À, đứa trẻ lớn rồi, uống chút rượu chắc là không kiềm chế được.

Có lẽ việc tìm vợ cho hắn cần phải sớm được đưa lên kế hoạch.

Dù sao, ở độ tuổi tràn đầy sinh lực này, việc dồn nén lâu dài hay tự mình giải quyết đều không tốt cho sức khỏe.

Trong đầu ta thoáng hiện lên đủ loại suy nghĩ, cố ép xuống cảm giác xấu hổ đang trào dâng.

Ta cẩn thận xoay người định lặng lẽ rời đi, nhưng vừa lúc ấy, một tiếng gọi mơ hồ vang lên từ trong phòng.

"Tiểu nương..."

Toàn thân ta cứng đờ như bị đóng băng, chân dừng bước ngay lập tức, cơn say tan biến quá nửa.

Canh giải rượu trên tay tràn ra khỏi bát, vài giọt rơi xuống đất.

"Tí tách, tí tách..."

Tiếng nước ấy không chỉ vang dưới chân ta.

Bên trong, tiếng thầm thì trầm khàn của Ôn Nghiễn Thư vẫn tiếp tục vang lên, đứt quãng.

"Nhược Miên... Miên Miên..."

Thẩm Nhược Miên, chính là tên của ta.

Không chỉ là âm thanh, mà còn có mùi hương nồng nàn, mùi xạ hương quẩn quanh.

Hai tay ta siết chặt lấy khay thức ăn, tim đập loạn nhịp.

Dù rằng, dù rằng hắn đã đến độ tuổi làm những việc để thỏa mãn bản thân cũng không phải là chuyện đáng trách. Nhưng tại sao...

Dẫu rằng ta chỉ hơn hắn tám tuổi, không phải m.á.u mủ thân thích, nhưng chẳng phải ta đã làm kế mẫu của hắn suốt bảy năm sao? Hắn cũng đã gọi ta một tiếng "tiểu nương".

Nhớ lại dáng vẻ ôn hòa, cung kính của hắn mỗi khi đứng trước mặt ta, so với sự buông thả trong căn phòng tối nay, ta cảm thấy vô cùng khó chịu, như thể có gai nhọn đ.â.m sau lưng, đứng cứng đờ tại chỗ, không dám phát ra dù chỉ một tiếng động.

Mãi đến khi tiếng động bên trong ngừng hẳn, ta mới dám thở ra một hơi thật chậm.

Chưa kịp thở hết, lại nghe thấy tiếng vải vóc sột soạt vang lên lần nữa.

Ta cắn chặt môi.

Không thể nào, dù rằng thiếu niên đầy sinh lực, nhưng chẳng lẽ nhu cầu lớn đến thế sao?

May thay, chỉ một lát sau, tiếng động ấy dừng lại, Ôn Nghiễn Thư cũng không còn phát ra những âm thanh kỳ lạ nữa.

Nhưng ngay sau đó, tiếng bước chân vang lên mỗi lúc một gần.

Chỉ trong chốc lát, âm thanh như đã đến ngay sau lưng ta.

Không còn kịp nghĩ ngợi gì nữa, ta hoảng hốt, mở cửa phòng Ôn Nghiễn Thiều bên cạnh, nhanh chóng chui vào bên trong.

Trong căn phòng của thiếu nữ, hương hoa nhài dịu nhẹ lan tỏa, không hiểu sao, nơi đây lại có vẻ đậm đà hơn những chỗ khác.

Ngọn đèn dầu trước giường chập chờn, ánh sáng nhỏ bé lắc lư trong không gian tĩnh lặng.

Ôn Nghiễn Thiều nghe thấy tiếng động, khẽ ngồi dậy vén màn lụa lên, giọng nói có chút khàn khàn:

"Tiểu nương, sao lại đến vào giờ này?"

Ánh sáng cam đỏ của ngọn nến hắt lên khuôn mặt nàng, phô bày vẻ uể oải nhưng không kém phần quyến rũ.

Đôi mắt dường như được bao phủ bởi một làn sương mờ, ánh nước lấp lánh, đôi má ửng hồng như quả đào chín, đôi môi nhỏ xinh khẽ cong lên, óng ánh như vừa được thấm ướt bởi làn nước trong veo.

Nhìn xuống y phục, áo nàng hờ hững buông lơi, để lộ đôi vai trắng ngần và chiếc cổ mịn màng. Dưới lớp áo ngủ, đường cong thiếu nữ vừa chớm nở hiện lên mờ ảo.

Thiếu nữ gần đến tuổi cập kê, chẳng biết tự lúc nào đã trút bỏ vẻ non nớt mà thay vào đó là sự trưởng thành.

Ta nhìn nàng ngây dại, một lúc lâu mà quên mất phải đáp lời.

3.

Chỉ nghe thấy một tiếng cười nhẹ:

"Tiểu nương nhìn ta đến ngây người rồi sao?"

Nếu cẩn thận lắng nghe, ta có thể nhận ra sự bỡn cợt trong giọng nói của nàng.

Nhưng lúc này ta chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ ngợi.

Vừa lấy lại tinh thần, những gì ta nghe thấy ở phòng Ôn Nghiễn Thư lại vang vọng bên tai.

Ta bấm vào lòng bàn tay, ép bản thân phải tỉnh táo trở lại.

Không thể nhắc đến chuyện canh giải rượu, nếu nói ra, ta ắt sẽ phải nhắc đến Ôn Nghiễn Thư, và chuyện ta đứng ngoài phòng hắn sẽ không thể giấu được.

Nghĩ vậy, ta lợi dụng ánh sáng mờ ảo nơi cửa, lặng lẽ đặt chiếc khay gỗ lên bàn nhỏ bên cạnh.

Làm xong, ta mới luống cuống nói:

"Thiều nhi, ta vừa mơ thấy một cơn ác mộng, nằm mãi không ngủ được liền nghĩ đến việc qua đây ngủ cùng con có lẽ sẽ tốt hơn."

"Vậy thì tiểu nương mau lên giường đi, đừng để bị lạnh."

Đôi mắt Ôn Nghiễn Thiều khẽ cong lên, nàng nhích người sang một bên chừa cho ta chỗ nằm.

"Ừ."

Ta cởi áo ngoài, mặc một bộ áo ngủ trắng khá mỏng, rồi leo lên giường dưới ánh nến lờ mờ.

Vừa chui vào chăn, hương hoa nhài càng nồng nàn hơn, xen lẫn một chút hương cơ thể ngọt ngào của thiếu nữ, tựa như trái cây chín mọng, thơm ngát quyến rũ.

Một đôi tay mềm mại chạm lên eo ta.

"Nói mới nhớ, từ năm mười hai tuổi khi tách phòng, ta cũng đã lâu rồi không được ngủ cùng tiểu nương."

Ôn Nghiễn Thiều vừa nói, vừa nhích người lại gần hơn.

Nàng co đôi chân dài lại, đầu vùi vào vai ta, giống như một chú cún nhỏ, cọ cọ rồi hít hà. Mái tóc mềm mại của nàng khẽ bay, khiến mặt ta ngứa ngáy.

"Ta nhớ hồi nhỏ, ta thích nhất là được tiểu nương ôm ngủ, chỉ có ngửi thấy mùi hương trên người tiểu nương ta mới ngủ yên giấc."

Nghe nàng nói, ta cũng bất giác nhớ lại dáng vẻ thuở nhỏ của nàng.

Nhỏ bé, khuôn mặt tròn trịa như một viên bánh tuyết trắng.

Có lẽ vì biến cố của gia tộc, hồi đó nàng thường ngủ không yên, thường xuyên giật mình tỉnh giấc vì ác mộng. Mãi sau khi được ta ôm vào lòng ngủ mới đỡ hơn.

Thời gian thấm thoát trôi qua, bảy năm đã vụt mất, tiểu cô nương ngày nào giờ đã trở thành thiếu nữ yêu kiều.

Vừa cảm thán, lòng ta vừa mềm nhũn, dịu dàng vô cùng.

Ta rút tay khỏi chăn, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nàng như những ngày trước, khẽ ngâm nga vài câu hát ru.

Chẳng bao lâu, cơn buồn ngủ đã xâm chiếm cả người, ta khẽ thì thầm:

"Ngủ đi thôi, Thiều nhi..."

Nói xong ta nhắm mắt lại, kết thúc một ngày đầy nỗi hoảng sợ.

Trong ánh nến mờ ảo, đôi mắt Ôn Nghiễn Thiều ánh lên vẻ rực rỡ.

Khi người bên cạnh đã bắt đầu thở đều, nhịp thở nhẹ nhàng và dài dần, nàng lặng lẽ lấy ra từ dưới người một cuộn tranh đang mở dở.

Trên tờ giấy tuyên trắng muốt là hình ảnh một thiếu nữ có dung mạo đáng yêu nằm nghiêng trên ghế mỹ nhân. Một nốt ruồi đỏ rực đầy quyến rũ nằm ngay dưới đôi mắt ngây thơ của nàng, dường như đối ứng với những đóa đỗ quyên màu tím đỏ rực rỡ đang nở rộ sau lưng. Toàn bộ bức tranh vừa mang nét thuần khiết, vừa phảng phất vẻ yêu mị.

Ôn Nghiễn Thiều cúi đầu, lặng lẽ ngắm nhìn bức tranh một lát rồi cẩn thận cuộn lại, đặt vào chiếc rương gỗ cạnh giường.

Sau đó, ánh mắt nàng dừng lại trên khuôn mặt đang say ngủ của người bên cạnh, trong đôi mắt nàng lúc này lộ ra sự u tối không thể thấy được vào ban ngày.

Rồi ngón tay nàng khẽ run rẩy, chạm lên nốt ruồi đỏ dưới mắt phải của thiếu nữ.

Một lúc lâu sau, nàng khẽ thở dài.

Sáng hôm sau, vào giờ Mão, ta giật mình tỉnh giấc, mồ hôi ướt đẫm trên trán.

Thật quá hoang đường...

Tại sao ta lại mơ thấy một giấc mơ... không thể chịu nổi như vậy?

Bên tai, dường như tiếng thở gấp gáp trầm thấp của thiếu niên trong mơ vẫn còn vang vọng.

Chắc chắn là do những gì ta nghe thấy ngoài phòng Ôn Nghiễn Thư đêm qua!

Ta khẽ vỗ vào má mình, cảm nhận được hơi nóng bừng lên. Trong lòng ta, cảm xúc lẫn lộn như đang chìm vào một mớ hỗn độn.

Sau một lúc lâu, ta thở ra một hơi dài.

Thôi, chỉ là một giấc mơ, mà giấc mơ thường trái ngược với thực tế.

Tự trấn an bản thân, ta nhẹ nhàng bước qua Ôn Nghiễn Thiều rồi xuống giường, nàng vẫn đang còn say giấc. Ta mặc áo ngoài vào và nhấc bát canh giải rượu lên.

May mắn thay, Ôn Nghiễn Thư - người thường dậy sớm, hôm nay lại có được một giấc ngủ muộn hiếm hoi. Dù nguyên nhân có là gì, ta chỉ cầu mong hắn không bất ngờ mở cửa ra mà nhìn thấy ta.

Còn chuyện đêm qua, ta xem như mình đã điếc.

Sự căng thẳng trong người chỉ thực sự tan biến khi ta bước vào phòng và cài chốt cửa lại.

Ta bắt đầu suy nghĩ, vì sao Ôn Nghiễn Thư lại gọi tên ta trong lúc cao trào như vậy.

Nghĩ kỹ lại, từ năm hắn mười tuổi, khi dẫn theo muội muội đến nương tựa ta, người mà hắn tiếp xúc nhiều nhất chỉ có ta và Ôn Nghiễn Thiều. Thời gian còn lại đều dành cho việc dùi mài kinh sử để chuẩn bị cho khoa cử.

Thời gian dài như vậy, có lẽ trong lòng hắn đã nảy sinh một sự phụ thuộc vào ta.

Thêm vào đó, hắn đang ở tuổi mới chớm hiểu chuyện tình cảm, nhất thời mất tự chủ cũng là chuyện dễ hiểu.

Càng nghĩ, ta càng cảm thấy lý do này hợp lý.

Vậy nên, có lẽ ta nên giữ khoảng cách với hắn một thời gian, có thể sẽ tốt hơn.

Ngoài ra, ta cũng cần nhắc nhở hắn nên kết giao với những cô nương đồng trang lứa.

Trong bữa sáng, ta vô thức dùng đũa khuấy nhẹ chén cháo, lòng thầm nghĩ cách để nói với huynh muội họ về ý định rời khỏi nhà một thời gian.

Không thể quá đột ngột và cứng nhắc, nếu không, sẽ khó che giấu được ánh mắt dò xét của họ.

Ta vắt óc suy nghĩ lý do, thì Ôn Nghiễn Thư đặt chén xuống và nhẹ nhàng gọi:

"Tiểu nương."

Tiếng gọi này thoáng chốc trùng khớp với tiếng thì thầm đêm qua, khiến ta bừng tỉnh khỏi dòng suy nghĩ, mặt không kìm được mà nóng bừng lên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang