1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Di nương cau mày, nhìn bộ y phục sặc sỡ được đại phu nhân đưa tới đặt trên giường: "Đích tỷ của con mang thai, làm sao con lại có thể ăn mặc trang điểm lộng lẫy được chứ?"

"Di nương không có tâm nguyện nào khác, chỉ có duy nhất nguyện mong cho con có thể gả cho một người bình thường, một đời suôn sẻ là được rồi."

"Nhưng nhìn ý đồ này của đại phu nhân..."

Giọng nói liên miên của di nương bên tai làm ta tỉnh táo lại.

Ta nhìn bốn phía, những mảng tường loang lổ, đồ đạc rách nát, những cánh cửa ra vào, cửa sổ nghiêng ngả đều đang nhắc nhở ta rằng ta đã trở về lại khoảng thời gian trước khi ta bước vào vương phủ.

Kiếp trước, đích tỷ Thẩm Nguyệt Thư gả cho Dụ vương, ở thời điểm nàng ta mang thai, đại phu nhân nói, Thẩm Nguyệt Thư bởi vì mang thai nên lòng nhiều lo nghĩ, đặc biệt nhớ nhà, nên là đã viết một lá thư, muốn ta vào vương phủ chăm sóc nàng ta.

Nhìn dáng vẻ lo lắng của di nương, ta nhịn không được khóc đỏ cả mắt, ôm thật chặt di nương nước mắt không ngừng rơi.

Di nương lo lắng hỏi ta sao vậy.

Ta lắc đầu không nói gì, việc báo thù chỉ cần chính bản thân ta nhớ kỹ là được rồi.

Di nương vốn là nha hoàn bên cạnh của đại phu nhân, cũng chính là bị bà ta đưa lên giường của phụ thân, trở thành thị thiếp của người, nhưng di nương trời sinh bản tính lương thiện, luôn muốn an phận trong một góc nhỏ.

Ta nhận lấy y phục từ trên tay di nương, ánh mắt u ám, nhẹ nhàng nói: "Đại phu nhân là cố ý làm như vậy, di nương, người và con không thể phản kháng được."

Ánh mắt di nương trở nên nặng nề, hiện lên một tia tuyệt vọng: "Nhưng nếu làm thiếp của người khác, thì cả đời này cũng không thể ngẩng đầu lên được."

"Ta đi cầu xin chủ mẫu, ta nguyện để con gả cho một gia đình nghèo khổ làm chính thê, còn hơn là để con đi làm thiếp."

Kiếp trước, di nương quỳ gối trước cửa đại phu nhân hai ngày hai đêm đều không thể khiến bà ta đổi ý, ta lao ra ngoài cửa ngăn di nương lại:

"Di nương, người đừng đi, nữ nhi nguyện ý đi đến vương phủ một chuyến."

"Huống hồ, Thẩm Nguyệt Thư tính tình hẹp hòi, không chắc sẽ đồng ý với chủ ý của đại phu nhân."

Lời này chẳng qua chỉ là để an ủi di nương, chính là bởi vì Thẩm Nguyệt Thư tính tình hẹp hòi, cho nên ngay sau khi nàng sinh hạ trưởng tử liền nhanh chóng xử trí ta.

Di nương nhíu mày: "Nhưng việc này xem ra..."

Ta ngắt lời di nương: "Nữ nhi nguyện ý thử sức một lần."

Di nương vốn không được sủng ái, dù không muốn bỏ cuộc, thế nhưng cũng không có cách nào khác, chỉ có thể lo lắng nhìn ta ngồi lên xe ngựa đi về hướng vương phủ.

2.

Thẩm huyện cách kinh thành rất xa, kiếp trước, ngựa chạy không dừng đưa ta tới kinh thành, ngày đầu tiên vào phủ liền bị Thẩm Nguyệt Thư hạ độc, đưa đến giường của Dụ vương.

Chỉ vì, thời điểm đó Dụ vương vừa từ chiến trường trở về, lại không phải lẻ loi một mình, mà còn mang theo một tiểu cô nương mồ côi, Thẩm Nguyệt Thư cảm nhận được sự uy hiếp, cho nên mới muốn ta nhập phủ.

Sau khi ta tỉnh lại, còn chưa kịp lấy lại tinh thần, liền bị Dụ vương ôm chầm lấy, còn muốn làm mấy chuyện trăng hoa kia, ta giãy dụa một hồi mới thanh tỉnh lại được.

Dụ vương nhíu mày trầm tư, ta núp ở góc giường thút thít không ngừng.

Lúc này Thẩm Nguyệt Thư chạy vào, không phân tốt xấu giơ tay lên đánh một bạt tay vào mặt của ta, vẻ mặt thương tâm đến cực điểm, thất vọng mở miệng: "Ngươi thật đúng là muội muội tốt của ta."

Nàng nhìn sang Dụ vương, òa khóc như mưa: "Vương gia, mặc dù muội muội của thần thiếp không màng thể diện, nhưng thần thiếp không thể không, cầu vương gia thu nhận tiểu muội, lập nàng làm thiếp."

"Tiểu muội đã thất đi trinh tiết ở vương phủ, dù cho trở về cũng là một con đường chết, cầu vương gia chiếu cố cho muội muội của thần thiếp."

Ta vừa định mở miệng giải thích, Thẩm Nguyệt Thư liền nhìn ta trừng mắt, mấp máy môi ra hiệu cảnh cáo ta, đừng quên di nương còn đang trong phủ.

Thẩm Nguyệt Thư thấy Dụ vương không nói lời nào, trong lòng không khỏi thấp thỏm, kế sách này không cao minh cho lắm, người sáng suốt vừa nhìn vào liền biết ta là bị hãm hại.

Nhưng lời Thẩm Nguyệt Thư vừa nói, thứ nhất là giữ thể diện cho vương gia, thứ hai thể hiện mình bản tính rộng lượng.

Người ngoài sẽ chỉ nói là do ta không biết liêm sỉ, thừa lúc đích tỷ mang thai mà leo lên giường tỷ phu.

Dụ vương chỉ trầm mặt nói một câu: "Ngươi đã là người của bản vương, vậy thì lưu tại vương phủ làm thiếp đi."

...

Xe ngựa dừng lại ở bên trong một con hẻm nhỏ bên cạnh Dụ vương phủ.

Nguyệt nha vội vàng chạy đến bẩm báo: "Tiểu thư, nô tỳ tìm được vài tên ăn mày để đem tin tức truyền ra ngoài."

Ta nhìn cánh cổng vương phủ trông như một con thú dữ trước mắt, hít thở sâu, đi tới.

Thẩm Nguyệt Thư đã sớm phân phó thị vệ, cho nên sau khi xác minh thân phận, ta cùng nguyệt nha liền được đưa vào vương phủ.

Vừa thấy mặt ta, Thẩm Nguyệt Thư liền thân thiết tiến lên cầm lấy tay của ta, dối trá nói: "Ai ya, muội muội thật sự là tới rồi, tỷ tỷ gả đi xa, muốn về nhà một chuyến thật không dễ dàng, thật sự là rất nhớ mọi người."

"Mẫu thân vẫn khoẻ chứ?"

Ta thuận theo gật đầu, nhẹ giọng thì thầm trả lời: "Mẫu thân phụ thân tất cả đều mạnh khỏe, chỉ là vẫn luôn mong nhớ tỷ tỷ."

Trên mặt Thẩm Nguyệt Thư chợt lóe lên nét thương cảm, như thể quan hệ giữa ta và nàng vốn dĩ rất tốt.

Trên thực tế, tại Thẩm trạch, ta thân là thứ nữ, so với nha hoàn bên người Thẩm Nguyệt Thư chỉ là đãi ngộ tốt hơn một chút.

Đại phu nhân nghiêm khắc, di nương nếu không phải do bà ta tự mình đưa đến trên giường của phụ thân, lại không có dã tâm, sợ là cũng không thể an ổn sống tốt.

Về phần thứ nữ như ta, từ nhỏ đã ở bên cạnh đích tỷ Thẩm Nguyệt Thư hầu hạ, cùng với đám nha hoàn xem ra cũng không khác là bao.

Thẩm Nguyệt Thư cùng ta nói liên miên hoài niệm lại nhiều chuyện trước kia, cho đến khi nha hoàn bên cạnh chạy đến bẩm báo, sắc mặt Thẩm Nguyệt Thư trong nháy mắt trở nên khó nhìn, hất tay phân phó cho nha hoàn đưa ta đến Thiên viện, xem ra việc Dụ vương trên đường về thành được một nữ tử xinh đẹp cứu giúp, đã truyền đến tai Thẩm Nguyệt Thư, tiếp theo chỉ cần lẳng lặng chờ đợi là được.

Trời chạng vạng tối, Dụ vương hồi phủ ngay sau ta, Thẩm Nguyệt Thư chỉ phân phó cho người đưa tới cho ta một bát canh nóng.

Tỳ nữ Thược Dược bên người nàng ta thần sắc kiêu căng, ngữ khí khinh miệt: "Nhị tiểu thư, Vương phi nói, vương gia vừa mới trở về, các người hãy đợi đến ngày mai để vương gia nghỉ ngơi tốt rồi sau đó hãy đến bái kiến."

Nha hoàn giống chủ, Thẩm Nguyệt Thư vốn không thích muội muội là ta đây, Thược Dược tự nhiên cũng đối với ta không có ý tốt.

Dứt lời, quay thân rời đi, không có chút nào tôn kính, Nguyệt Nha tức giận đến mức ở một bên lau nước mắt: "Tiểu thư, Thược Dược cũng là quá đáng quá đi."

Ta thờ ơ nhìn nàng một cái: "Khóc cái gì chứ nha đầu ngốc? Tiểu thư ta đây còn không cảm thấy gì."

Nguyệt Nha bĩu môi: "Nô tỳ chính là không thể nhìn tiểu thư chịu ủy khuất, còn là một tỳ nữ như nàng ta..."

Ta gõ gõ lên trán Nguyệt Nha, dỗ dành nàng: "Được rồi, đừng buồn nữa, nha hoàn bên cạnh tỷ tỷ đương nhiên sẽ không dám ngó lơ với chúng ta, nhanh đi ngủ đi."

Trấn an được Nguyệt Nha, ta nhìn bát canh nóng màu đỏ thẫm trước mắt, không chút do dự uống một hơi cạn sạch.

Tỉnh lại lần nữa, cơ bắp cứng ngắc xung quanh khiến thân thể ta đau nhức, quả nhiên giống hệt như ở kiếp trước, Thẩm Nguyệt Thư đã sớm phân phó người ẩn nấp tại cửa ra vào, chờ khi ta ngất đi liền đưa ta đến trên giường nơi Dụ vương đã sớm bị đánh thuốc mê.

Thân thể ta hệt như bị xe ngựa ép qua, ta khẽ kêu lên vì đau đớn.

Lặng lẽ di chuyển, Dụ vương dưới chuyến động nhỏ của ta cũng tỉnh táo lại.

Vừa nhìn thấy ta, liền trừng to mắt, đầy hoài nghi: "Là nàng?"

Ta cũng giả bộ như kinh ngạc không thôi, dùng ánh mắt đầy kinh ngạc nhìn Dụ vương: "Là ngươi..."

Sau đó tựa như nhớ đến gì đó, trong mắt ta liền chứa đầy nước mắt.

Dụ vương nhìn tình huống xung quanh một chút, trong nháy mắt liền hiểu ra.

Đang muốn an ủi ta, Thẩm Nguyệt Thư liền dẫn người xông vào nghiến răng nghiến lợi: "Ngươi thật đúng là muội muội tốt của ta."

Sau đó vẫn giống hệt như ở kiếp trước, tỏ vẻ ủy khuất, rộng lượng, bao dung, cầu xin Dụ vương nạp ta làm thiếp.

Nhưng kiếp này khác biệt chính là, ta không chỉ là thiếp thất của Dụ vương, mà còn là ân nhân cứu mạng của Dụ vương.

Ngay lúc từ thẩm huyện xuất phát, ta liền đi đến vách núi nơi Dụ vương bị thương lăn xuống sớm hai ngày.

Tính xong thời cơ, sớm cứu Dụ vương.

Tại đáy vực, ta cùng Dụ vương yên tĩnh được mấy ngày, nhưng ta vẫn luôn hiện vẻ sầu não uất ức.

Mỹ nhân rơi lệ, còn là ân nhân cứu mạng, Dụ vương làm sao có thể không đau lòng?

Hắn mở lời, muốn mang ta đến kinh thành, không tiếp tục để ta chịu ủy khuất, nhưng ta chỉ là miễn cưỡng cười một tiếng, cũng không đáp lại.

Tại lúc vết thương của hắn gần như bình phục, ta cùng Nguyệt Nha liền lén lút rời đi.

Thời điểm gặp lại lần nữa dưới ánh trăng sáng, sẽ chỉ càng kinh diễm.

Dụ vương đắm chìm trong việc ta là cứu tinh của hắn, căn bản không để ý đến Thẩm Nguyệt Thư, chỉ là kích động nhìn ta, ngữ khí ôn nhu: "Vãn Vãn, hôm đó nàng không từ mà biệt, không nghĩ tới là muốn tới kinh thành."

"Nàng nói, chúng ta cuối cùng chỉ là hữu duyên vô phận, nhưng bây giờ xem ra, nàng và ta lại có duyên phận rất sâu, nhất định là phải cùng nhau chung sống."

Dụ vương kích động cầm tay của ta, ta lén lút nhìn dáng vẻ kinh ngạc của Thẩm Nguyệt Thư, trong lòng thoải mái cực kỳ.

Nàng ta muốn nắm ta ở trong lòng bàn tay, nếu ta chỉ là một thị thiếp bình thường, Dụ vương đối với ta tình cảm không sâu, thì sẽ không thoát được bị Thẩm Nguyệt Thư ức hiếp.

Nhưng bây giờ thì lại chưa biết được.

Ta chỉ là yên lặng rơi lệ, cũng không đáp lại, Dụ vương thấy ta thương tâm, ngữ khí cũng càng thêm ôn nhu: "Vãn Vãn, đây là thế nào?"

Thẩm Nguyệt Thư ở một bên nắm lấy chiếc khăn trong tay, nét mặt miễn cưỡng: "Vương gia, Trí Vãn là tiểu muội của thần thiếp, thần thiếp nhớ nhung người nhà, đặc biệt viết một lá thư để tiểu muội đến kinh thành, nhưng không ngờ, tiểu muội vậy mà lại không biết xấu hổ, câu dẫn vương gia..."

Dụ vương nghe nói như thế thần sắc có chút lãnh đạm, khi đó hắn muốn dẫn ta trở về kinh thành, nhưng ta biết nhân duyên của mình không thể tự mình làm chủ, Dụ vương lén lút nghe ngóng từ Nguyệt Nha, Nguyệt Nha lại sớm nghe theo ý của ta, tự nhiên đem gia thế của ta từng chút một nói ra.

Lúc này dược tính trong người hắn đã hết, tinh thần trở nên minh mẫn, tự nhiên cũng hiểu được trong này có ẩn khuất, nhìn Thẩm Nguyệt Thư bằng sắc mặt không tốt cho lắm, nếu không phải bận tâm đến hài tử trong bụng Thẩm Nguyệt Thư, chỉ sợ sẽ không như vậy.

"Ta cùng Vãn Vãn sớm đã quen biết, ta vốn muốn đưa Vãn Vãn về phủ, nhưng nàng không đồng ý, bây giờ vẫn nên là đa tạ Vương phi."

Thẩm Nguyệt Thư nghe nói như thế, sắc mặt tái nhợt khó coi, lời này của Dụ vương, rõ ràng là đã biết tất cả mọi chuyện.

Chiếc khăn trong tay đều nhanh nhăn nhó, nhưng lại không thể không nói: "Vương gia quá lời, nếu vương gia đã sớm có ý đối với muội muội, không ngại nạp nàng làm thiếp..."

"Không."

Dụ vương hất tay ngắt lời nàng, thâm tình nhìn qua ta, đáy mắt tràn ngập ý cười: "Vãn Vãn không muốn làm thiếp, ta sẽ đi gặp Hoàng thượng xin chỉ, lập Vãn Vãn làm Trắc Phi."

Ta ngẩng đầu, không chớp mắt nhìn Dụ vương, đáy mắt đều là kinh ngạc, cảm kích, mừng rỡ.

Giống như là mới phát hiện Thẩm Nguyệt Thư đứng bên cạnh, ta thân thể không khỏi run rẩy, tròng mắt, nước mắt làm ướt sũng mu bàn tay Dụ vương:

"Không, Vãn Vãn thân phận hèn mọn, không xứng làm Trắc Phi của vương gia."

Thẩm Nguyệt Thư không khỏi thở phào: "Vương gia, tiểu muội của thần thiếp chỉ là thứ nữ, làm thiếp thất của vương gia đã là trèo cao. Trắc Phi? Thật sự là không hợp quy củ."

Dụ vương giận đến tái mặt, cũng không trả lời Thẩm Nguyệt Thư, chỉ là ngữ khí lạnh lùng: "Vương phi có thai, nên chú ý an thai, những việc như này không cần Vương phi quan tâm."

Thẩm Nguyệt Thư còn muốn nói gì đó, nhưng đã bị ánh mắt của Dụ vương chặn lại, ánh mắt đầy vẻ lạnh lùng, Thẩm Nguyệt Thư lời đến khóe miệng làm thế nào cũng không dám mở miệng nói thêm.

3.

Sau khi Thẩm Nguyệt Thư rời đi, Dụ vương ôm ta ở trong ngực, giơ tay lên nhẹ lau đi nước mắt trên mặt ta, hắn nhìn qua ta, ánh mắt đầy sự đau lòng và lo sợ:

"Vãn Vãn, thật may là nàng đã trở lại bên cạnh ta, ta không dám nghĩ nếu không phải do trời xui đất khiến như thế này, thì nam nhân bên cạnh nàng sẽ là một người khác."

"Nguyệt Nha nói nàng thân bất do kỷ, ta chỉ cảm thấy đau lòng đến cực điểm, nhưng nàng lại không từ mà biệt, bây giờ ta nhìn lại chỉ nghĩ thôi đã sợ."

Ta ghé vào lòng Dụ vương, ánh mắt thanh minh, thanh âm lại thêm mấy phần run rẩy: "Nếu biết chàng là người kia, thì ta sao lại phải chạy trốn chứ? Những ngày này, nghĩ đến việc cùng chàng hết duyên gặp gỡ, Vãn Vãn lòng như đao cắt, nhưng thiếp chỉ là một thứ nữ hèn mọn, thậm chí còn không cách nào bảo vệ di nương, bất đắc dĩ, chỉ có thể nghe theo đại phu nhân và tỷ tỷ."

Ta khẽ ngẩng đầu, cố gắng kìm xuống vẻ nức nở, nước mắt lại nhịn không được lăn xuống:

"May mắn thay, ông trời thương sót, ta cùng vương gia mới có ngày gặp lại nhau,thế là đủ rồi, Vãn Vãn không dám yêu cầu điều gì xa vời hơn."

Ta cúi đầu xuống, đầu tựa vào vai Dụ vương, giọng nói thì thầm: "Như thế này thật là tốt, hiện tại Vãn Vãn thấy đủ rồi..."

Lúc này Dụ vương cùng ta chính là tình nồng, lại thấy ta đáng thương như vậy, trong lòng vô cùng đau đớn, ôm lấy ta an ủi: "Vãn Vãn đừng sợ, những việc này ta sẽ xử lý tốt, Vãn Vãn, di nương nàng ta cũng sẽ nhắn nhạc phụ chiếu cố cho thật tốt."

"Vãn Vãn...Hay là nàng không hài lòng với vị trí Trắc Phi?"

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, đáy mắt nhịn không được sự chua xót, nước mắt cứ vậy tuôn ra.

Dụ vương thần sắc bối rối tay chân luống cuống thấp giọng an ủi ta: "Vãn Vãn đừng khóc, ta sẽ tiến cung xin phụ hoàng ban hôn cho chúng ta, hay Vãn Vãn muốn làm vương phi của ta?"

Ta lắc đầu, thấy biểu lộ khổ sở của Dụ vương, liền ôn nhu nói: "Tỷ tỷ là Vương phi hơn nữa còn đang mang thai, cũng không làm gì sai trái, vương gia không nên vì ta mà làm tổn thương tỷ tỷ."

"Vãn Vãn...Cam tâm tình nguyện làm Trắc Phi."

Lời này vừa nói ra, Dụ vương liền kích động ôm ta xoay vài vòng, đáy mắt tràn đầy sự vui vẻ.

Ta mỉm cười, ngượng ngùng cúi đầu.

Trong hoàng thất trắc Phi thân phận cao quý, Thẩm Nguyệt Thư sẽ không thể chỉ dùng một câu nói liền có thể khiến ta không thể trở mình.

Về phần thân phận Vương phi? Hiện tại Dụ vương vốn đã có tình ý đối với ta, đột nhiên đồng ý liều lĩnh muốn để cho ta làm Vương phi.

Nhưng thứ nhất, Thẩm Nguyệt Thư không sai lại còn đang mang thai, nếu là vô cớ bỏ thê tử, thanh danh của Dụ vương liền không còn gì.

Thứ hai, tình cảm nam nhân cuối cùng cũng là không có gì đảm bảo, đợi đến khi tình cảm đó tiêu tán, thì tất cả những việc lúc này làm cho ta đều sẽ trở thành lý do để oán trách ta ngày sau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang