2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

6.

Lợi nhuận mỗi tháng của tửu lâu lên đến ba ngàn lượng bạc, nhưng gửi về Tống phủ chỉ có hai trăm lượng.

Tống Cẩn Ngọc ngu ngốc đến mức không nhận ra điều này sao?

Giờ đây là địa bàn của ta, tự nhiên không thể để sâu mọt ở lại.

"Đánh gãy chân hắn, cùng với sổ sách này gửi đến phủ Doãn kinh thành!"

Chu Nhị chưa kịp van xin thì đã bị bịt miệng.

Cũng có người nhắc nhở:

"Tiểu thư, như vậy có thể bị coi là lạm dụng hình phạt tư, nếu truyền ra ngoài e rằng sẽ làm hỏng danh tiếng của người."

Ta cười lạnh:

"Ta muốn truyền ra ngoài, danh tiếng là gì? Có ăn được không? Ta muốn mọi người biết rõ kết cục của kẻ tham ô là gì!

"Nếu ai không phục, cứ đến gặp phụ thân ta!"

Mọi người lập tức im lặng.

Ta chọn một lão nhân theo hầu mẫu thân ta làm chưởng quầy, nói với ông rằng cứ mạnh dạn mà làm, chỉ cần không vượt qua giới hạn, ta là người rất dễ tính.

Lão chưởng quầy run rẩy đáp ứng, sau khi ta tăng lương cho ông, ông bắt đầu nói năng lưu loát hơn.

Ta hài lòng dẫn người rời đi, mua không ít đồ rồi mới trở về phủ.

Về phần Chu Nhị, ta đã chuẩn bị sẵn tội trạng, gửi đến phủ Doãn kinh thành, nào là cướp đoạt dân nữ, chiếm đoạt ruộng đất của lương dân, tội trạng chất cao như núi.

Mất đi sự bảo trợ từ thân phận của Tống Cẩn Ngọc, cuộc đời hắn thậm chí không bằng một con cá thối.

Dĩ nhiên, ta rất tử tế thông báo việc này cho Tống Cẩn Ngọc.

Người được gửi đi hồi báo rằng Tống Cẩn Ngọc giận dữ vô cùng, bị vài người làm cùng mỉa mai vài câu, hai bên liền đánh nhau.

Giờ đây chẳng ai thèm quan tâm đến nàng, nha hoàn kia liền dội nước bẩn lên người nàng, trận đấu trở nên kịch liệt!

Ta vui vẻ cười tít mắt, liền thưởng cho nha hoàn đó năm lượng bạc.

Hành động này khiến mọi người trong phủ bắt đầu dồn sức bắt nạt Tống Cẩn Ngọc, đủ kiểu tìm cách gây sự.

Có tiền có thể khiến quỷ thần cũng phải khuất phục, quả thật không sai.

Tống Cẩn Ngọc khổ sở bao nhiêu, ngày tháng của ta lại vui vẻ bấy nhiêu.

Ngoài ăn uống, dạo phố, ngủ, thì chỉ việc đi trò chuyện cùng lão phu nhân.

Lão phu nhân là một người đặc biệt, những câu chuyện bi thương của ta bà nghe đều xót xa cho ta, còn những câu chuyện dân gian thú vị bà nghe cũng thấy vui.

Ngày ấy, ta đang ngồi chơi cờ cùng lão phu nhân thì một nha hoàn hớt hải chạy vào:

"Lão phu nhân, tiểu thư, không xong rồi, đại công tử trở về rồi, đang cầm kiếm tiến vào viện!"

Sắc mặt lão phu nhân lập tức thay đổi, ta nhướn mày.

Ta biết Tống Hoài Trạch rất yêu thương Tống Cẩn Ngọc, kiếp trước vì nàng mà hắn không ít lần trừng trị ta, không ngờ rằng lần này thậm chí dám cầm kiếm xông vào viện của tổ mẫu!

Hắn có lẽ đã điên rồi!

"Đỡ ta ra ngoài, ta muốn xem tên nghịch tử này định làm gì!"

Ta vừa đỡ lão phu nhân ra khỏi phòng thì Tống Hoài Trạch đã xông vào viện.

Hắn mặt đầy giận dữ, còn dám trực tiếp dùng kiếm chỉ vào ta:

"Ngươi chính là kẻ hại Cẩn Ngọc, đồ tiện nhân này?"

"Vô lễ!"

Lão phu nhân kéo ta ra phía sau, che chắn cho ta:

"Trước mặt lão thân mà dám lớn tiếng như vậy, tự ý xông vào, phỉ báng thân muội muội, những lễ nghi ngươi học bao năm nay đều đã bị chó ăn rồi sao!"

Tống Hoài Trạch khựng lại, nhưng vẫn ngoan cố không hạ kiếm:

"Tổ mẫu, chẳng qua chỉ là một kẻ tiện tỳ xuất thân từ ổ ăn mày nói vài câu, người đã tin ngay ư? Cẩn Ngọc đã sống cùng chúng ta hơn mười năm, dù tổ mẫu không ưa nàng, cũng không nên nhục mạ nàng như thế!"

"Ngươi đang chất vấn ta sao?"

Ánh mắt lão phu nhân lạnh lẽo đến mức đáng sợ.

Tống Hoài Trạch dường như lúc này mới cảm nhận được sự sợ hãi, vội vàng hạ kiếm:

"Tổ mẫu, Hoài Trạch không dám."

"Ta thấy ngươi dám lắm, ngay cả cha ngươi cũng không dám nói với ta như vậy, tên nghịch tử này vì một Tống Cẩn Ngọc mà quên hết lễ nghi hiếu đạo!"

7.

"Là cháu quá xúc động, xin tổ mẫu tha thứ."

Tống Hoài Trạch biện bạch:

"Tổ mẫu không thấy bộ dạng của Cẩn Ngọc sao? Đôi tay nàng sưng đỏ, toàn thân gầy đi một vòng, nàng vốn là tiểu thư được chúng ta nuôi nấng cẩn thận, làm sao có thể để nàng tới những chỗ như vậy?"

Ta thấy thật buồn cười:

"Nếu nàng không chiếm đoạt thân phận của ta, thì suốt mười lăm năm qua, có lẽ nàng đã phải ở những nơi như vậy."

Ánh mắt Tống Hoài Trạch nhìn ta đầy căm ghét:

"Cẩn Ngọc năm đó cũng chỉ là một đứa bé sơ sinh, những gì mẫu thân nàng làm nàng hoàn toàn không biết, nàng có lỗi gì? Ngươi mới là kẻ tâm địa độc ác, g.i.ế.c mẹ nàng chưa đủ, còn muốn nhục mạ nàng đến thế, cha và tổ mẫu bị ngươi lừa gạt, nhưng ta thì không!"

Tổ mẫu hít sâu một hơi:

"Ngươi nói vậy là muốn bảo rằng ta và cha ngươi là những kẻ ngu muội không phân rõ phải trái sao?"

"Tổ mẫu, cháu không có ý đó."

Ta vỗ nhẹ tay tổ mẫu để bà yên tâm, sau đó quay sang Tống Hoài Trạch nói:

"Ta đã g.i.ế.c mẹ nàng, thì sao nào? Mụ ta không đáng c.h.ế.t sao? Tống Cẩn Ngọc chỉ chịu khổ vài ngày mà ngươi đã xót xa như vậy, ngươi có biết từ năm ba tuổi ta đã phải đi ăn xin ngoài đường, không xin được tiền thì bị đánh đập, những vết thương tích tụ suốt năm tháng đến giờ vẫn chưa lành. Mùa đông lạnh giá không có áo bông, ta phải chui vào ổ cỏ để giữ ấm, chưa bao giờ được ăn no, mụ ta vứt cho ta một củ khoai cũng đã là sơn hào hải vị. Nếu không phải ta g.i.ế.c mụ ta trước, giờ này ta đã bị mụ bán vào lầu xanh để tiếp khách rồi!

"Tống Hoài Trạch, những ngày tháng như thế ta đã chịu đựng suốt mười lăm năm, còn những đứa trẻ khác trong tay mụ ta thì sao? Chúng có hơn hai mươi đứa, có đứa bị bắt cóc, có đứa bị bán đi, bị cướp đi, ngươi cao cao tại thượng có hiểu được cuộc sống của chúng ta khốn khổ ra sao không? Ta chỉ g.i.ế.c một kẻ g.i.ế.c người, có gì mà quá đáng!"

Mắt tổ mẫu đã đỏ hoe, những lời này trước đây ta chưa từng nói với bà.

Bà biết ta khổ, nhưng không biết ta khổ đến mức nào.

Tống Hoài Trạch bị ta nói đến đỏ mặt tía tai:

"Nhưng, nhưng những điều đó không liên quan đến Cẩn Ngọc!"

"Ngươi lớn lên đến chừng này mà vẫn còn ngây thơ như vậy thật hiếm có!"

Lời nói của ta tràn đầy mỉa mai:

"Vài ngày trước ta đã đến kiểm tra sổ sách tại cửa tiệm hồi môn của mẫu thân, bắt được một kẻ tham ô tên là Chu Nhị, mỗi tháng hắn biển thủ cả ngàn lượng bạc. Tống Cẩn Ngọc không những không phát hiện ra, mà khi sự việc xảy ra còn tìm cách bao che cho hắn, mà người này là em ruột của mẹ nàng, tức là cậu ruột của Tống Cẩn Ngọc, ngươi còn nghĩ nàng không biết gì sao?"

Tống Hoài Trạch cứng họng, chỉ lẩm bẩm:

"Không thể nào, Cẩn Ngọc từ nhỏ đã ngoan ngoãn hiểu chuyện, nàng không thể nào có tâm cơ như vậy được."

"Biết người biết mặt không biết lòng, Tống Hoài Trạch, đừng để người ta biến ngươi thành kẻ ngốc!"

Dù hắn vốn dĩ đã là kẻ ngốc rồi.

Tống Hoài Trạch lắc đầu, ánh mắt kiên định:

"Những gì ngươi nói ta không tin, ngươi nhất định là muốn hãm hại Cẩn Ngọc mới bịa đặt ra những lời này, kẻ có tâm cơ sâu sắc chính là ngươi."

Tổ mẫu không thể chịu đựng thêm nữa, liền dùng gậy đánh mạnh vào người hắn, tức giận đến toàn thân run rẩy:

"Ngươi bị người đàn bà đó rót mê hồn dược gì vào người rồi sao? Đây là thân muội muội của ngươi, nàng đã phải chịu bao nhiêu khổ sở mới trở về, ngươi mất hết lương tâm rồi sao mà có thể nói ra những lời như vậy với nàng!"

Tống Hoài Trạch cắn răng chịu đựng, nhưng vẫn không chịu nhận sai.

Tổ mẫu chỉ vào hắn:

"Cút về viện của ngươi! Mấy ngày tới cũng không cần đến vấn an, nếu không nghĩ thông thì vĩnh viễn không cần đến nữa!"

Tống Hoài Trạch mặt mày u ám, dập đầu trước tổ mẫu rồi quay người bỏ đi.

8.

Lão phu nhân nhìn theo bóng lưng hắn mà giận đến ho sù sụ:

"Từ nhỏ ta đã không thích Cẩn Ngọc, nhưng Hoài Trạch thì ta thực sự thương yêu, ngày trước vì Cẩn Ngọc mà hắn xa cách ta, giờ đây lại càng ngày càng hỗn láo."

Ta vỗ về tổ mẫu:

"Tổ mẫu đừng giận, sức khỏe của người mới là quan trọng nhất."

Lão phu nhân nắm lấy tay ta, nước mắt gần như rơi xuống:

"Đứa trẻ này, con chịu đựng nhiều khổ cực như vậy, về đến đây lại chẳng nói một lời."

"Chuyện đã qua rồi, nói ra cũng chẳng có ý nghĩa gì, sau này sống vui vẻ thoải mái là được rồi."

Lão phu nhân gật đầu:

"Nghe ý con nói, vậy thì mẹ của Tống Cẩn Ngọc là kẻ buôn người?"

Ta gật đầu:

"Người yên tâm, trước khi con rời đi, cha đã gặp quan lại địa phương, vừa dùng ơn vừa dùng uy để họ điều tra kỹ lưỡng, còn những người bị bắt cóc cũng đã được sắp xếp ổn thỏa, người không cần lo lắng."

Lão phu nhân thở dài:

"Mấy năm nay con đã chịu khổ nhiều rồi."

Ta ngoan ngoãn mỉm cười.

Việc Tống Hoài Trạch cầm kiếm xông vào viện của tổ mẫu cuối cùng cũng đến tai Tống tướng quân, ông liền gọi hắn vào thư phòng mắng một trận tơi bời, bắt hắn phải quỳ gối trước cửa viện của tổ mẫu suốt sáu canh giờ.

Nghe nói khi được đỡ dậy, hắn không còn đi được nữa, đầu gối bị trầy xước chảy m.á.u đầm đìa, trông thật đáng sợ.

Nhưng tất cả những điều này chẳng liên quan gì đến ta, chăm sóc tốt sản nghiệp của mẫu thân mới là việc quan trọng.

"Tiểu thư, bánh hoa hoè và bánh tiền du mà người làm thực sự ngon, chẳng trách lại bán chạy như vậy!"

Hôm nay người theo hầu ta ra ngoài là Hạnh Nhi, người được tổ mẫu chỉ định, khuôn mặt tròn trịa thật đáng yêu.

"Chẳng qua chỉ là cải biên từ cách làm của dân gian mà thôi."

Trước kia, đây là món ăn ngon nhất để no bụng, nhưng để làm vừa lòng các tiểu thư thế gia thì đương nhiên phải chế biến tinh tế hơn.

Dùng loại bột nếp tốt nhất, thêm vào mật hoa quế rồi hấp thật kỹ, sao có thể không ngon?

Khi Hạnh Nhi đỡ ta lên xe ngựa, một cô bé ăn mặc rách rưới bước tới gần xe.

Khoảng sáu, bảy tuổi, khuôn mặt lem luốc, dường như chẳng còn sức để nói:

"Tiểu thư tốt bụng, xin các ngài thương xót cho chút đồ ăn, con từ phương Nam chạy nạn đến đây, đã ba ngày rồi chưa có gì vào bụng."

Hạnh Nhi động lòng trắc ẩn, sau khi được ta cho phép, nàng đưa hết đồ ăn trong túi cho cô bé.

"Cảm ơn tiểu thư tốt bụng! Cảm ơn tỷ tỷ!"

Cô bé chỉ ăn một miếng, rồi quay người chạy về, đem phần còn lại cho một bé gái nhỏ hơn đang ở góc phố.

Nhìn cảnh cô bé đút cho em gái ăn, mắt ta hơi cay.

Lúc nhỏ, khi ta bị mụ già ác ôn đánh đập rồi nhốt trong nhà kho, cũng có một tỷ tỷ lén lút mang thức ăn đến cho ta.

Khi ấy ta đau đến mức không thể nhấc nổi cánh tay, tỷ tỷ liền bẻ bánh ngô thành từng miếng nhỏ rồi đút cho ta.

Về sau, khi tỷ tỷ tới tuổi trưởng thành, mụ già bán tỷ cho một lái buôn.

Một thời gian dài sau đó ta mới nghe tin rằng tỷ tỷ bị đánh c.h.ế.t không lâu sau khi về nhà chồng.

Thi thể chỉ được quấn tạm trong chiếc chiếu rách, rồi ném ra ngoài đường, thậm chí không có một nơi chôn cất.

Mắt ta mờ đi, quay sang bảo Hạnh Nhi:

"Lấy ít bạc cho cô bé đi."

Hạnh Nhi đáp "Vâng" rồi đỡ cô bé đứng dậy, lấy ra hai thỏi bạc từ túi đưa cho cô bé.

Cô bé ngập ngừng một lúc mới nhận lấy, rồi cúi đầu tạ ơn ta từ xa.

Trên đường về phủ, lòng ta tràn ngập cảm xúc phức tạp, mãi đến khi vào trong viện ta mới quyết định.

Ta muốn mở kho lương phát chẩn.

Nghe ta nói xong, Hạnh Nhi xúc động đến rơi nước mắt:

"Tiểu thư, người thật là người tốt nhất trên đời này."

Nhìn bộ dạng của Hạnh Nhi, ta không khỏi bật cười.

Ta chỉ muốn tích chút phúc đức cho vị tỷ tỷ mà ta thậm chí không biết tên.

Sau khi bàn bạc với lão phu nhân về việc này, bà xoa đầu ta:

"Con thật tốt bụng, tấm lòng này rất đáng quý. Muốn làm thì cứ làm, nếu thiếu tiền thì đến gặp tổ mẫu."

Được sự đồng ý, ta lập tức bắt tay vào việc. Có người, có tiền, kho lương phát chẩn nhanh chóng được dựng lên.

Chỉ là ta không ngờ số người tị nạn vào thành lại nhiều đến vậy, hàng người xếp hàng dài dằng dặc, nếu không có sự chuẩn bị trước, e rằng không ứng phó nổi.

Ta cùng Hạnh Nhi đứng trên bậc thang ở một khoảng cách xa nhìn lại, lòng không khỏi cảm thán.

"Khi thấy nàng g.i.ế.c người, ta không ngờ rằng nàng lại có tấm lòng tốt đến mức muốn mở kho lương phát chẩn."

Ta quay đầu nhìn theo giọng nói.

Người này dung mạo tuấn tú, thân hình cao lớn, nếu không phải vì nụ cười quá trêu ngươi, hẳn là một công tử phong nhã.

"Sao thế? Mới đây thôi, mà cô nương lòng dạ rắn rết đã quên ta rồi sao?"

9.

Hạnh Nhi cau mày:

"Ngươi nói bậy bạ gì thế, trên đời này không ai tốt bụng hơn tiểu thư nhà ta đâu!"

"Hạnh Nhi!"

Ta ngăn Hạnh Nhi lại khi nàng còn định nói thêm:

"Nàng tuổi nhỏ, lời nói không cẩn trọng, mong tam hoàng tử thứ lỗi."

Tiêu Chi Diêu nhướn mày:

"Nếu ta không thứ lỗi thì sao?"

"Vậy xin tam hoàng tử chịu đựng đi."

Ta lười đôi co với hắn, nhưng Tiêu Chi Diêu lại cười:

"Sao phải khách sáo như vậy, dù sao chúng ta cũng đã từng cùng nhau khiêng xác."

Ta thật cạn lời, ai thèm có giao tình với ngươi chứ.

Sau khi mụ già ác ôn bị ta giết, xác mụ quá nặng, ta một mình kéo đi quá chậm, hắn bỗng nhiên xuất hiện từ ngoài cửa và bảo sẽ giúp ta khiêng xác.

Phản ứng đầu tiên của ta khi đó là nghĩ người này chắc bị bệnh gì, sau đó ta mới biết rằng hắn đã đứng bên cửa sổ nhìn ta từ đầu, theo dõi ta từng chút một cắt đứt gân tay, gân chân mụ già.

Hắn cho rằng ta ở tuổi này mà đã tàn nhẫn như vậy, rất thích hợp để bồi dưỡng thành sát thủ ám vệ, chỉ có điều sau đó khi ra khỏi cửa lại đụng trúng Tống tướng quân nên hắn mới bỏ ý định này.

Ta cũng mới biết rằng người có vẻ như bị bệnh này lại chính là tam hoàng tử được Hoàng thượng yêu chiều nhất!

Phải thừa nhận rằng sở thích của Hoàng thượng thật độc đáo.

Ngay lúc đó, phía trước kho lương phát chẩn dường như có chuyện gì đó, cách một khoảng cách xa mà chúng ta vẫn có thể nghe thấy tiếng người nọ.

"Đường đường là phủ Tướng quân, địa vị cao trọng lại đem thứ gạo lứt đến lừa gạt người ta! Nghe nói kho lương này do tiểu thư mới được tìm lại của phủ Tướng quân lập nên, chẳng phải vừa muốn được tiếng thơm lại vừa không muốn tốn kém sao? Quả là xuất thân từ thôn quê, thiếu kiến thức lại còn bủn xỉn. Những tiểu thư thật sự của thế gia, người ta phát chẩn đều dùng gạo trắng loại tốt, làm gì có chuyện dùng gạo lứt để qua mắt như vậy!"

Tiêu Chi Diêu lại ghé sát:

"Xem ra có kẻ muốn gây chuyện với nàng, hay thế này đi, nàng gọi ta một tiếng ca ca, ta sẽ giúp nàng giải quyết."

Ta trừng mắt nhìn hắn, dẫn theo Hạnh Nhi bước qua.

"Ai quy định phát chẩn nhất định phải dùng gạo trắng? Kho lương này là do phủ ta tự nguyện lập nên, dù là gạo trắng hay gạo lứt thì cũng là lòng tốt của phủ Tướng quân, dám hỏi có điều luật nào quy định phát chẩn bắt buộc phải dùng gạo trắng không?"

Người kia sững lại:

"Ngươi là ai?"

Ta cười nhạt:

"Ta chính là tiểu thư của phủ Tướng quân, người mà ngươi vừa gọi là đồ nhà quê keo kiệt."

Sắc mặt người kia thay đổi, lại hét lên:

"Ngươi thì sao chứ, ta có nói sai đâu, gạo trắng có tốn bao nhiêu tiền? Phủ Tướng quân giàu sang, nếu muốn cứu trợ dân nghèo thì tại sao không dùng loại tốt?"

"Phủ Tướng quân giàu sang thì liên quan gì đến ngươi? Ngươi có lập công đưa cha ta lên chức, hay giúp phủ Tướng quân kiếm tiền sao? Đến lượt ngươi lớn tiếng ở đây sao? Cứu trợ là để dân nghèo no bụng, không phải để họ ăn ngon. Gạo lứt không đắt bằng gạo trắng, nhưng nhờ thế mà thay vì phát chẩn trong mười ngày, phủ Tướng quân có thể kéo dài thời gian cứu trợ lên một tháng, để dân nghèo không phải đói. Hơn nữa, gạo lứt chống đói tốt hơn, ngươi thử đi khắp kinh thành mà xem, nhà ai phát cháo mà đũa có thể cắm đứng được như nhà ta?

"Ngươi cao quý vĩ đại, thế khi chỉ trích ta, ngươi đã làm được gì cho dân nghèo chưa? Chỉ vì ta có tiền mà ngươi nghĩ ta phải nghe lời ngươi vô điều kiện, chịu sự chỉ trích của ngươi sao? Ngươi là cha ta hay mẹ ta, lão tử nợ ngươi chắc?"

Người kia chắc chưa từng thấy một tiểu thư thế gia nào "phong thái xuất chúng" như ta, bị ta mắng đến đờ người ra.

Lúc này, cô bé đang cầm bát cháo dẫn theo em gái đến trước mặt ta:

"Muội muội, cúi đầu tạ ơn tiểu thư đi."

Cô em gái ngoan ngoãn cúi đầu tạ ơn, rồi đưa ra một bông hoa nhỏ:

"Tỷ tỷ nói rằng chính tiểu thư đã cứu mạng chúng ta, đây là quà tặng tiểu thư."

Ta nhận lấy bông hoa từ tay cô bé, xoa đầu nàng.

Cô bé mỉm cười:

"Tiểu thư, chúng tôi hiểu lòng của người. Đối với những người như chúng tôi, được ăn no là điều quan trọng nhất, cái cảm giác đói thật quá khổ sở. Tiểu thư nghĩ cho chúng tôi, người là người tốt nhất trên đời này, chỉ có kẻ ngốc mới không nhận ra điều đó."

Lời của cô bé khiến mọi người xung quanh đều đồng tình, trong lời nói tràn đầy sự biết ơn.

10.

Ta ngước nhìn người kia:

"Kẻ ngốc, ngươi còn chuyện gì nữa không?"

Đám đông bật cười, người kia mặt đỏ bừng, lúng túng lắc đầu, rồi quay người định bỏ đi.

Ta liền bảo vệ sĩ chặn hắn lại:

"Ngươi không có chuyện gì, nhưng ta có chuyện cần nói. Ngươi ăn mặc chỉnh tề, rõ ràng không phải dân chạy nạn, mà lại biết các tiểu thư thế gia phát chẩn dùng gạo trắng, cho thấy ngươi là người kinh thành. Vậy ngươi nhận lệnh của ai mà đến kho lương của Tướng phủ để gây rối?"

Người kia cố gắng giãy giụa, nhưng không nói gì.

Ta ra lệnh cho vệ sĩ áp giải hắn xuống tra khảo.

"Mọi người tiếp tục ăn cháo đi, cháo của Tướng phủ dù chỉ dùng gạo lứt, nhưng đảm bảo no bụng!"

Trong đám đông vang lên một tràng hoan hô.

Ta dẫn Hạnh Nhi rời đi, Tiêu Chi Diêu, kẻ từ đầu vẫn đứng xem náo nhiệt, lên tiếng:

"Ta thật đã coi thường nàng rồi."

"Nếu tam hoàng tử không có chuyện gì, xin mời rời đi."

Tiêu Chi Diêu dường như không nghe thấy lời ta:

"Ngươi định tra khảo hắn thế nào?"

Ta liếc nhìn hắn với ý tứ sâu xa:

"Lấy roi nhúng nước ớt quất chín mươi chín roi, nếu còn không nói, sẽ lột sạch quần áo, bỏ vào bao cùng với chuột và rắn, rồi dùng gậy đập. Nếu vẫn không chịu nói, sẽ dùng kim đ.â.m từng chút vào đầu ngón tay, đến khi móng tay tự rụng ra."

Tiêu Chi Diêu rùng mình.

Ta nói những lời này không chỉ cho hắn nghe, mà còn để kẻ gây rối kia nghe.

Kẻ đó sợ đến mức mặt mày tái mét, một lúc sau liền khai hết.

Hắn nói có một cô nương đã đưa bạc để hắn đến gây sự, mà cô nương đó cũng là người của Tướng phủ.

Ta dẫn người về Tướng phủ, lão quản gia nói rằng Tống Cẩn Ngọc và Tống Hoài Trạch hiện đang ở trong viện của Tống tướng quân.

Đúng lúc, khỏi cần phải đi vòng.

Ta đến viện của Tống tướng quân, sau khi vệ sĩ thông báo, ta trực tiếp dẫn người vào trong.

"Có phải là nàng ta không?"

Kẻ gây rối ngước lên nhìn Tống Cẩn Ngọc, lập tức gật đầu:

"Chính là nàng ta."

"Tốt."

Ta bước lên hai bước, mạnh mẽ túm lấy cổ áo Tống Cẩn Ngọc, "bốp bốp" tát nàng hai cái, đẩy ngã xuống đất:

"Ngươi làm thích làm chuyện xấu sau lưng người khác thế hả!"

Sắc mặt của Tống tướng quân vẫn bình thản, dù gì ông cũng từng thấy ta trong những lúc điên cuồng hơn.

Tống Hoài Trạch thì sững sờ, sau khi hoàn hồn liền vội vàng đỡ Tống Cẩn Ngọc dậy, che chắn cho nàng:

"Ngươi điên rồi sao? Sao dám động thủ đánh người!"

Ta cười lạnh:

"Sao ngươi không hỏi xem nàng đã làm chuyện thiếu đạo đức gì!"

Từ lúc ta dẫn người vào, sắc mặt Tống Cẩn Ngọc đã trắng bệch, giờ đây càng tái nhợt hơn, nàng không nói gì, chỉ khóc lắc đầu.

Ta kể lại toàn bộ sự việc, sắc mặt Tống tướng quân trở nên u ám.

Nếu hôm nay bị kẻ đó phá hoại thanh danh, e rằng ngày mai bản tấu chương bôi nhọ ông sẽ xuất hiện trong ngự thư phòng của Hoàng đế!

Nhưng Tống Hoài Trạch lại tỏ ra không để ý:

"Chỉ là một đám dân chạy nạn thôi mà, chuyện không gây ra hậu quả lớn, đáng để giận dữ đến mức này, thậm chí còn động thủ đánh người?"

Ta cười nhạo:

"Tống Hoài Trạch, ngươi câm miệng đã ngốc, mà mở miệng ra lại càng chứng minh mình là kẻ ngu! Ngươi không có não sao? Ta nghi ngờ những năm qua ngươi có thực sự đọc sách không đấy! Phụ thân, có phải người đã trả ít tiền cho thư viện không, mà tại sao đọc sách lại khiến não ngươi teo lại như vậy? Là một điển hình của sự ngu dốt, không ai có thể thành công hơn ngươi!"

Tống Hoài Trạch bị ta mắng đến đỏ mặt tía tai, hắn muốn phản bác nhưng bị Tống tướng quân ngăn lại.

Tống tướng quân nhìn chằm chằm vào Tống Cẩn Ngọc, một người quyền cao chức trọng dưới một người trên vạn người, khí thế của ông không phải là thứ một nữ nhân nhỏ bé có thể so bì.

"Như con gái ta đã nói, con trai ta đúng là một kẻ ngu ngốc, ngươi có thể khiến hắn bảo vệ ngươi ở lại Tống phủ là tài của ngươi, nhưng đừng gây thêm chuyện nữa, nếu không ta sẽ dọn dẹp ngươi trước!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang