2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

7.

Khi ta bước vào, vừa lúc bà bà vừa mới thức giấc.

Ma ma lập tức đặt chậu nước vào trong tay ta:

"Vương phi, mau hầ/u hạ lão Vương phi tắm rửa."

Ta cầm lấy cái chậu, liếc nhìn bà bà, khóe miệng nở nụ cười 'thân thiện':

"Mẫu thân, xung quanh người lắm người h/ầu kẻ hạ như vậy, nhưng chẳng người nào hữu dụng cả. Tới việc tắ/m rửa cho người còn không làm được. Không bằng để con dâu thay hết chúng đi."

"Ý ngươi là gì! Bọn chúng là đang dạy ngươi cách phụng dưỡng bà bà, không phải là bọn chúng không biết làm." Lão Vương phi trừng mắt nhìn ta.

Ta thốt lên: "Ồ!"

"Nhưng trước khi thành thân, mẫu thân con chỉ dạy con cách chăm sóc phu quân của mình, cách quản lý tài sản riêng ra sao. Chứ chưa bao giờ dạy con cách làm nô tì, cách hầ/u hạ kẻ khác như thế nào cả."

"Ngang ngược! Càn rỡ! Ngươi không biết làm?! Trong phủ này có rất nhiều quy củ, cứ từ từ mà học!"

Vẻ mặt lão Vương phi đen sì, tức giậ/n nói:

"Học hành chăm chỉ, nếu không học được, cũng đừng trách ta không khách khí!"

"Vâng thưa mẫu thân, con rất nghe lời mà."

Sắc mặt bà bà dịu đi một chút, sai hạ nhân bên cạnh mặc quần áo giúp mình.

Bà ta vừa thay xong, thì bỗng dưng ta bị trượt chân. Chậu nước trên tay cứ thế đổ thẳng lên người bà bà.

"Ahhh!!"

"Tạ Muội Đường, ngươi căn bản muốn chế/t đúng không?!" Bà bà hét lên, cả căn phòng trở nên hỗn loạ/n.

"Ôi chao! Con xin lỗi! Mẫu thân ơi, con bất cẩn quá! Người nhìn đi, con dâu đã nói là con không học được những việc nha hoàn chuyên làm rồi mà. Người còn không tin con. Ôi, làm sao bây giờ!" Ta lo lắng nói với bà bà.

Bà bà tức gi/ận tới mức toàn thân run rẩy:

"Gấm Tứ Xuyên, đây là gấm Tứ Xuyên, vật phẩm do Hoàng đế ban tặng đấy...!"

Mỗi tấc gấm đều được dệt thành từ vàng, giá trị liên thành. Để làm nên nó đương nhiên là sẽ tốn rất nhiều tiề/n tài cùng nhân lực. Hỏi sao lão Vương phi lại không đa/u lòn/g.

"Quý giá quá!" Ta thở dài.

Bà ta sao xứng với thứ quý giá như vậy?

Tạ Cẩm Nhu đã sống dưới sự áp bứ/c của bà ta suốt ba năm ròng. Nhìn sơ cũng thấy được, năng lực đè é/p của bà già độ/c á/c này chắc chắn không nhỏ.

Chắc chắn Tạ Cẩm Nhu đã phải chịu đựng sự đán/h đập, mắn/g mỏ của bà ta không ít.

Nhưng con bé lại n/gốc nghế/ch, lần nào về nhà mẹ đẻ cũng nói tốt cho bà ta, nói rằng bà bà đối xử với con bé vô cùng tốt.

Tốt cái rắ/m ấy!

"Gọi Vương gia tới, để hắn lập tức hưu Tạ Muội Đường cho ta! Cái thứ như này phải tống khứ về nhà mẹ đẻ ngay lập tức!" Bà bà tức giận tới mức toàn thân run rẩy.

Khi Chu Ngạn Thần được gọi đến, hắn nhìn mẫu thân của mình người thì ướt nhẹp, lớp trang điểm thì Iấm Iem, đầu tóc thì rối bù, trên người không có chỗ nào là tốt.

"Mẫu thân... Mẫu thân, người rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?" Hắn lắp bắp hỏi.

Điều ta không nghĩ đến là.

Bà bà thật sự chỉ vào ta và nói với Chu Ngạn Thần:

"Mau hưu nữ nhân này ngay cho ta! Không cần biết gia thế của nàng ta tốt thế nào, tống khứ nàng ta về nhà mẹ đẻ ngay cho ta!"

Ta đứng đó, nhàn nhã chờ đợi.

Chờ đợi Chu Ngạn Thần trong tương lai biến ta thành n/ô lệ cung cấp má /u cho bạch nguyệt quang của hắn sẽ xử lý như thế nào.

Chu Ngạn Thần thở dài:

"Mẫu thân, đừng chọ/c nàng nữa. Cứ để hạ nhân làm việc của hạ nhân. Tại sao cứ phải gây sự với nàng làm gì?"

"Ý con là gì?" Bà bà kinh ngạc nhìn Chu Ngạn Thần.

Chu Ngạn Thần lúng túng, thấp giọng lẩm bẩm:

"Ta không thể hưu nàng ta, không thể hưu nàng ta lúc này."

8.

"Cái thứ r/ác rưở/i! Sao ta lại nuôi ra cái thứ rá/c rưở/i như con chứ!?" Bà bà tức giận tới mức n/ém cốc vào người Chu Ngạn Thần, không ngừng mắn/g ch/ửi hắn là thứ rá/c rưở/i, là đồ vô dụng, trách hắn không dám hưu ta.

Hắn đúng là không dám hưu ta.

Bây giờ Chu Ngạn Thần đang theo Ngũ hoàng tử, sau này hắn đương nhiên cũng sẽ phò tá Ngũ hoàng tử lên ngôi. Mà sự ủng hộ, giúp đỡ từ gia đình ta là vô cùng quan trọng, không thể thiếu được.

Kiếp trước, hắn mặc sức tra t/ấn Tạ Cẩm Nhu. Bởi vì sau khi thành thân với Tạ Cẩm Nhu, hắn phát hiện ra, rằng muội ấy không được sủng ái gì cho cam.

Còn bây giờ, hẳn mưu sĩ của hắn đã điều tra rõ, biết được phụ mẫu ta yêu ta như mạng.

Bà bà nộ khí công tâm, tức giậ/n tới mức ngất xỉu.

Ta và Chu Ngạn Thần cùng nhau rời khỏi sân viện của bà bà.

Hắn trịnh trọng nói với ta:

"Tạ Muội Đường, bây giờ ngươi là Vương phi của ta, trong phủ này không ai dám ức hiế/p ngươi, nhưng ngươi cũng đừng tìm rắc rối cho ta, nếu không ta sẽ không khách khí đâu."

"Cái này còn phụ thuộc vào tâm trạng của ta nữa."

Chu Ngạn Thần sợ ta gây rắc rối sao?

Nhưng đây chỉ là sự khởi đầu thôi, ta còn có thể khiến cho sức chịu đựng của hắn lớn hơn nữa.

Chu Ngạn Thần trừng mắt nhìn ta, sau đó đứng dậy rời đi.

Tới ba ngày lại mặt.

Vốn Chu Ngạn Thần không muốn quay về cùng ta. Hắn cứ ở lì tại Túy Xuân Lâu - nơi hắn cất giữ bạch nguyệt quang của mình.

Ta định chờ thêm một thời gian, sau đó sẽ tới lôi hắn ra ngoài và đưa về nhà.

Kiếp trước, Chu Ngạn Thần không có cùng Tạ Cẩm Nhu về nhà trong ngày lại mặt. Hắn để con bé một thân một mình trở về.

Cũng vì thế mà con bé bị mẫu thân ta mắn/g. Người mắ/ng nó vô dụng, tới phu quân của mình mà cũng không quản được.

Tạ Cẩm Nhu khi ấy chỉ biết cúi đầu, không nói gì mà chỉ lặng lẽ nghe mẫu thân mắn/g.

Không ai biết cuộc sống của muội ấy ở phủ Tĩnh vương kh/ổ sở đến mức nào.

Khi ta bắt được Chu Ngạn Thần, ném lên xe ngựa, hắn tức giậ/n đến run cả người:

"Tạ Muội Đường , mấy ngày nay bản vương đã coi thường ngươi quá rồi! Ngươi là cái đồ ngôn/g cuồn/g, ngang n/gược!!!"

"Thật ra ta cũng không muốn về với ngươi đâu, nhưng nếu không vác ngươi về cùng, phụ mẫu ta sẽ xấ/u hổ lắm."

"Liên quan gì đến ta? Ngươi tự về đi chứ, hôm nay ta có việc phải làm rồi."

Vẻ mặt Chu Ngạn Thần ủ rũ.

Sinh thần của bạch nguyệt quang, hắn lại không ở bên cạnh được.

"Được thôi, nếu hôm nay ngươi không trở về, ta không ngại đán/h chế/t nữ nhân ở Tuý Xuân Lâu kia đâu."

Chu Ngạn Thần nghiế/n răng nghiế/n lợi:

"Bản vương xem ngươi có dám không!"

Ta chạm phải ánh mắt của Chu Ngạn Thần.

"Hứa tiểu thư - nữ nhi của tộ/i thần. Ngươi cho rằng có thể tẩy sạch lai lịch của nàng ta, sau đó đầu xuôi đuôi lọt đem nàng ta vào phủ làm thiếp sao? Đúng là mơ tưởng mà! Ta sẽ đán/h chế/t nàng ta, sau đó vào cung bẩm báo với Hoàng thượng. Đến lúc đó, chắc chắn Hoàng thượng sẽ khen ngợi ta làm rất tốt."

Chu Ngạn Thần suýt chút nữa thì té khỏi ghế. Hắn không ngờ tới, ta đã điều tra toàn bộ lai lịch của Hứa Nhu.

Hắn đương nhiên không dám để ta vạc/h trần thân phận của Hứa Nhu - con gái của t/ội thần.

"Tạ Muội Đường, ta là phu quân của ngươi, ngươi giế/t ta thì được lợi gì?!"

Chu Ngạn Thần hậ/n tới nghiế/n răng ken két.

Ta nhìn nốt chu sa trên tay mình:

"Ta và ngươi chưa từng gặp mặt, cũng chưa từng bái đường thành thân. Vậy ngươi lấy tư cách gì đòi làm phu quân của ta? Hơn nữa, sau khi ngươi chế/t, ta sẽ gả cho Hạc Thành Châu."

"Tạ Muội Đường, ngươi cùng Hạc Thành Châu bí mật tư thông sau lưng ta lâu rồi đúng không?!"

Cho dù Chu Ngạn Thần không thích ta, nhưng hắn cũng không thể chấp nhận được chuyện ta cắm sừng hắn.

Đúng là nam nhân mà!

Ta có thể không yêu nàng, nhưng nàng thì không được phép bỏ ta mà theo nam nhân khác.

"Ngươi không thể quản chuyện đó được. Ngoan ngoãn theo ta về nhà, tính mạng của Hứa Nhu đang nằm trong tay ta."

"Nếu ngươi dám xuống xe, ta không ngại giế/t nàng ta đâu!" Ta dùng tay làm da/o và rạc/h lên cổ mình.

Chu Ngạn Thần muốn bóp chế/t ta:

"Đồ đ/ộc á/c! Đồ nữ nhân độ/c á/c! Sao lại có loại nữ nhân đ/ộc á/c như ngươi cơ chứ!?"

9.

Dù sao trên người cũng có điểm yếu, Chu Ngạn Thần không dám động nữa, liền ngoan ngoãn cùng ta trở về.

Khi ta về tới nhà, liền thấy Tạ Cẩm Nhu đã cùng Tống Kỳ Niên trở về, còn mang theo rất nhiều lễ vật, quà cáp cho mẫu thân ta.

Thái độ của mẫu thân đối với muội ấy mặc dù khách khí nhưng lại rất thờ ơ, lạnh nhạt. Mà phần khách khí này, là vì có Thủ phụ Tống Kỳ Niên ở đó.

"Mẫu thân, đây đều là đồ bổ mà con chuẩn bị cho người, nhân sâm, nhung hươu và một ít bột ngọc trai."

"Được rồi, ta bảo con cất đi, ta không cần nhìn nữa."

Tạ Cẩm Nhu trông có vẻ bình tĩnh, như thể đã quen với chuyện này từ lâu.

Tống Kỳ Niên thì cẩn thận nắm lấy tay muội ấy, dường như đang an ủi Tạ Cẩm Nhu.

Hắn quả thực là một nam nhân ôn hòa, ấm áp. Kiếp trước, dù ta á/c đ/ộc như vậy, hắn vẫn dịu dàng với ta. Bảo vệ ta mọi lúc mọi nơi.

Tống Kỳ Niên là một nam nhân tốt, hắn nên thành đôi với Tạ Cẩm Nhu, chứ không phải một kẻ như ta.

Nếu họ sống tốt với nhau, thì không gì tốt bằng.

"Tỷ tỷ, tỷ về rồi!"

Vừa nhìn thấy ta, ý cười trong mắt Tạ Cẩm Nhu gần như tràn ra ngoài.

Muội ấy lo lắng xoay quanh ta một vòng, sau đó thở phào nhẹ nhõm khi thấy ta không sao.

Những ngày này, chắc hẳn Tạ Cẩm Nhu đã rất lo lắng cho ta.

"Bọn họ có đối xử t/ệ bạc với tỷ không?" Tạ Cẩm Nhu hỏi ta.

Trước khi ta kịp lên tiếng, Chu Ngạn Thần đã tiến lên một bước, đen mặt nói:

"Ai dám đối xử t/ệ bạc với nàng ta? Ngược lại là nàng ta, náo loạn phủ ta tới gà chó không yên! Lúc nào cũng lăm le như muốn giế/t người tới nơi, suốt ngày chỉ biết tìm rắc rối cho ta."

Có vẻ oán khí của hắn đối với ta rất sâu, bởi ta muốn giế/t Hứa Nhu - ánh trăng sáng của hắn.

Tạ Cẩm Nhu hơi ngạc nhiên khi nhìn thấy Chu Ngạn Thần.

Kiếp trước, hắn không theo muội ấy về nhà, nhưng kiếp này hắn lại cùng ta về.

Tạ Cẩm Nhu từng chịu qua sự tra tấ/n của hắn ở kiếp trước, nên khi vừa mới nhìn thấy hắn, Tạ Cẩm Nhu đã hơi hoảng s/ợ, muốn trốn đi.

Tống Kỳ Niên lập tức phát hiện ra con bé có gì đó không đúng, liền tiến lên đỡ lấy Tạ Cẩm Nhu:

"Phu nhân, chúng ta ra vườn đi dạo đi."

Sau đó hai người cùng nhau rời đi.

Chu Ngạn Thần nhìn bộ dáng dịu dàng của Tạ Cẩm Nhu, không khỏi có chút tiếc nuối:

"Nhìn muội muội ngươi dịu dàng như vậy, ngươi nhìn lại bản thân mình xem, một nữ nhân trên dưới toàn nọc độ/c. Cùng là tỷ muội, sao lại có chênh lệch lớn như vậy? Nếu ta biết trước thì ta nhất định sẽ cưới Tạ Cẩm Nhu, chứ không phải một nữ nhân như ngươi."

Ta quay đầu lại, nhìn chằm chằm vào Chu Ngạn Thần.

Kiếp trước hắn đã cưới Tạ Cẩm Nhu!

Nhưng hắn đã làm gì?

Tạ Cẩm Nhu bị hắn tra tấ/n tới người không ra người, ngợm không ra ngợm. Từ trên xuống dưới phủ Tĩnh Vương, không ai là không dám bắt n/ạt con bé.

Ngay cả một tên mã nô cũng dám x/úc phạm Tạ Cẩm Nhu. Mà đâu chỉ có vậy.

Hắn thậm chí còn cưỡng ép Tạ Cẩm Nhu trở thành n/ô lệ cung cấp má /u cho bạch nguyệt quang của hắn.

"Hối hận?"

"Nếu ngươi còn dám nói nhảm nữa, ta sẽ phái người cắ/t lưỡi của Hứa Nhu." Ta nói từng chữ một.

Sắc mặt Chu Ngạn Thần tái nhợt, vội vàng nói:

"Ta sai rồi, đừng chạm vào nàng ấy, sau này ta sẽ không nói nhảm nữa."

"Kiên nhẫn đứng đó cho ta, ta đi nói chuyện với mẫu thân."

Ta vứ/t bỏ hắn, chạy ra chỗ mẫu thân.

Mẫu thân vừa nhìn thấy ta liền vô cùng nhiệt tình, người nhanh chóng chuẩn bị thức ăn, đồng thời sai người chuẩn bị phòng cho ta.

Người hỏi han ta đủ điều, hỏi xem ta tới phủ Tĩnh Vương có bị ngư/ợc đãi hay không.

"Ta đã khuyên bảo con mãi rồi, nếu con chịu gả cho Tống Kỳ Niên thì chẳng phải tốt sao? Một nam nhân dịu dàng như ngọc vậy mà, thật đáng tiếc... Con gả cho một kẻ cặ/n bã như Chu Ngạn Thần, đúng là phí hoài thanh xuân!"

"Nữ nhi xuất giá cũng đã xuất giá rồi. Mẫu thân đừng nói nữa. Nhà họ Tống nghe thấy thì không hay, cũng không tốt cho Cẩm Nhu."

Ta cố gắng thuyết phục mẫu thân, đừng nên quá thiên vị nữa.

Mẫu thân ta không vui:

"Nó là thứ nữ, ta giữ nó bên người nuôi nấng, để nó vẻ vang xuất giá y như đích nữ, đã là cho nó mặt mũi lắm rồi. Con còn muốn ta phải như nào nữa?"

Tạ Cẩm Nhu là con của di nương. Di nương m/ất sớm, nên mẫu thân ta nhận trách nhiệm nuôi nấng muội ấy.

Từ đó, muội ấy được nuôi dạy như một đích nữ. Muội ấy cũng là người hiểu chuyện, không tranh không đoạt bất cứ thứ gì, cư xử quy củ, đúng mực.

"Nhưng từ nhỏ muội ấy đã được mẫu thân nuôi nấng, muội ấy vẫn luôn coi người như thân mẫu của mình. Hơn nữa, Cẩm Nhu thực sự rất tốt, mẫu thân nên đối xử tốt với muội ấy mới phải."

10.

Kiếp trước, kinh thành bùng phát bện/h d/ịch.

Phủ Tạ Tướng quân bị cách ly để tránh lâ/y lan.

Mẫu thân ta bị nhiễm bệ/nh, không ai muốn chăm sóc người. Khi đó, chính Tạ Cẩm Nhu chủ động tới chăm sóc mẫu thân, vội vã tới mức y phục cũng chưa kịp thay.

Tới khi mẫu thân bình phục.

Tạ Cẩm Nhu trở lại phủ Tĩnh Vương, bị mắ/ng một trận tơi bời.

Nếu không có Tạ Cẩm Nhu, mẫu thân ta có lẽ đã chế/t trong trận dịc/h bệ/nh đó.
Mẫu thân nên đối xử tốt với Tạ Cẩm Nhu hơn mới phải.

"Con đã nói như vậy, thôi... được rồi, mẫu thân hiểu rồi, sau này ta sẽ đối xử với con bé tốt hơn." Mẫu thân ta thở dài.

Người nhờ ma ma đưa cho Tạ Cẩm Nhu giấy tờ đất đai của một số cửa hàng.

Tạ Cẩm Nhu nhìn thấy giấy tờ đất đai, không khỏi mừng rỡ:

"Mẫu thân thật sự cho ta sao?"

"Đúng vậy, nhị tiểu thư. Phu nhân nói, người cho đại tiểu thư cái gì thì sẽ cho người cái đó, sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia nữa. Tiểu thư cứ giữ nó đi, coi như tâm ý của phu nhân." Ma ma thuật lại y nguyên.

"Ma ma thay con gửi lời cảm ơn tới mẫu thân với ạ."

Tạ Cẩm Nhu thực sự rất hạnh phúc. Bởi lẽ, con bé vẫn luôn khao khát tình cảm gia đình, mong mỏi có ai đó đối xử tốt với mình.

Đời trước, con bé đã phải trải qua muôn vàn ca/y đắn/g, nhưng đời này, những cay đắng ấy, con bé không cần phải trải qua nữa.

Sau khi ăn trưa ở nhà mẹ đẻ, chúng ta hồi phủ nghỉ ngơi.

Vừa đến phủ, bà bà đã phái người đến, sai ta tới hầ/u hạ bà ta.

"Nói Vương phi mệt mỏi, hôm khác sẽ tới."

Chu Ngạn Thần giúp ta đưa người đi trước.

Hắn sợ ta lại phát điê/n. Hôm nay, hắn còn vội tới gặp Hứa Nhu.

"Vương gia." Hứa Nhu vừa nhìn thấy Chu Ngạn Thần liền tỏ vẻ uất ức.

Bộ dạng đáng thương, kh/ổ sở của nàng ta, lập tức khiến Chu Ngạn Thần mất hồn mất vía.

Chu Ngạn Thần đau khổ ôm lấy Hứa Nhu:

"Mỹ nhân của ta, sao nàng lại khó/c?"

"Ta còn tưởng Vương gia không cần ta nữa. Hôm nay là sinh thần của ta, Vương gia lại không đến."

Chu Ngạn Thần ôm eo nàng ta, không khỏi tức giận:

"Hôm nay ta bị nữ nhân đ/ộc á/c kia ép về lại mặt cùng nàng ta, trì hoãn mất một thời gian. Sinh thần của nàng, sao ta lại không đến được?"

"Vương gia, ta biết mà, ngài yêu ta nhất!" Hứa Nhu lao vào vòng tay của Chu Ngạn Thần.

"Ngoan nào..." Chu Ngạn Thần luồn tay vào trong y phục của Hứa Nhu, hai người quấn quýt lấy nhau.

Sau sự dịu dàng.

Hứa Nhu kéo Chu Ngạn Thần, lông mày vẫn đỏ bừng dục vọng:

"Vương gia, nhi tử của chúng ta cũng đã đến tuổi đọc sách vỡ lòng, ta muốn chăm sóc nó khi ố/m đau, có thể không...?~"

"Không phải bây giờ đâu, nữ nhân độ/c á/c kia khó đối phó lắm. Nếu ta đưa nàng về, nàng ta sẽ trực tiếp nổi đi/ên với ta."

Chu Ngạn Thần có chút khó xử.

Vốn hắn định sau khi cưới ta, sẽ tìm cơ hội rước Hứa Nhu về, lập nàng ta làm di nương, lại cưới thêm một di nương nữa.

Hắn đâu biết ta lại khó đối phó như vậy, khiến hắn không dám dắt Hứa Nhu về.

Đôi mắt của Hứa Nhu lập tức đỏ lên:

"Vậy Vương gia, ta phải làm sao đây? Ngài muốn nhi tử của chúng ta phải sống ở Túy Xuân Lâu suốt đời, không sợ nó bị người khác chỉ trỏ, đàm tiếu sao?"

"Chỉ cần nhẫn nhịn thêm một thời gian thôi."

Chu Ngạn Thần an ủi Hứa Nhu.

Trong mắt Hứa Nhu hiện lên một tia tính toán, nàng ta quay người đi theo Chu Ngạn Thần.

Mở miệng khích bác:

"Vương gia sợ Vương phi sao?"

"Ta sao có thể sợ nàng! Dọn dẹp sạch sẽ, hai ngày nữa ta sẽ phái người đến đón nàng, chúng ta sẽ cùng trở về phủ." Chu Ngạn Thần lập tức nói.

Hứa Nhu coi thường hắn, hắn đương nhiên sẽ không để Hứa Nhu coi thường mình.

"Cảm ơn Vương gia!" Hứa Nhu kính cẩn hành lễ, tiếp tục dỗ dành Chu Ngạn Thần.

11.

Hoàng hậu nương nương tổ chức yến tiệc mùa xuân, mời vô số quý nữ tới dự.

Tạ Cẩm Nhu và ta cũng nằm trong danh sách những quý nữ được mời.

Chu Ngạn Thần không muốn đi cùng ta, hắn để ta tới đó một mình.

Vậy thì ta sẽ tự mình tận hưởng.

Trong buổi yến tiệc mùa xuân, những quý nữ đó mới nhìn thấy ta, liền bắt đầu cười nhạo:

"Đó không phải là Tĩnh Vương phi sao?
Người bái đường với một con chó ấy!"

"Nàng ta vậy mà vẫn còn can đảm bước ra khỏi cửa à? Đây đúng là chuyện cười mà. Vương gia thậm chí còn không coi nàng ta là con người!"

"Đúng vậy, đúng vậy! Đúng là xấu hổ mà! Nếu là ta, ta sẽ trực tiếp đ/âm đầu vào cột mà ch/ết!" Từ tiểu thư nói thẳng thừng.

Từ gia và Tạ gia là kẻ th/ù truyền kiếp, đương nhiên nàng ta sẽ không ưa gì ta.

Đôi mắt của Tạ Cẩm Nhu đỏ hoe, con bé chạy ra đứng chắn trước mặt ta:

"Tỷ tỷ ta không có lỗi. Lỗi là do Tĩnh Vương gia. Không phải lỗi của tỷ tỷ ta."

Ta nắm lấy tay Tạ Cẩm Nhu, bảo con bé không phải buồn làm gì.

Kiếp trước, thời điểm những người đó nói những lời lẽ khó nghe về Tạ Cẩm Nhu, ta lại không hiểu gì, mãi sau này ta mới nhận ra, muội ấy oan ức thế nào.

Khi đó, Tạ Cẩm Nhu không có ai hỗ trợ, một mình băng qua tuyết.

Ta đi về phía Từ tiểu thư, giơ tay t/át nàng ta một cái.

"Ngươi... Ngươi dám đán/h ta!? Ta chính là nữ nhi của Hộ bộ thượng thư!"

"Bản vương phi mặc kệ ngươi là ai. Bản vương phi đứng đây, thấy ngươi bất kính với ta, ngang nhiên sỉ nh/ục ta. Phụ thân ngươi không dạy ngươi quy củ. Ta thay phụ thân ngươi dạy dỗ lại ngươi."

Nàng ta nhầm ta với Tạ Cẩm Nhu đấy à?

Nghĩ ta dễ bắt n/ạt lắm sao!?

Từ tiểu thư tái mặt, nhìn chằm chằm vào ta:

"Vương phi thì sao? Cô cô ta là Quý phi cao quý. Ngươi dám chạm vào ta? Ta nhất định sẽ để cô cô ta dạy cho ngươi một bài học, nhân tiện dạy cho phụ thân và ca ca của ngươi luôn."

Nàng ta hồ đồ, nói không thèm nghĩ.

Ta đang định nói. Thì Hạc Thành Châu đi tới:

"Quý phi thật có năng lực, đến việc triều chính cũng nhúng tay vào được. Nàng ta dám dạy cho Tạ tướng quân và nhi tử, nhi nữ của ông ấy một bài học sao? Ngươi có chắc chắn không? Giờ ông ấy là đại công thần, người đã đán/h chiếm được hai thành trì, thu thêm được một trăm năm mươi nghìn kỵ binh.

"Từ tiểu thư, đừng nói nhảm, nếu không sẽ tự chuốc lấy phiền phức cho mình."

Những lời của hắn, từng chữ từng chữ đều đi thẳng vào vấn đề.

Từ tiểu thư không dám nói thêm lời nào nữa mà vội vàng bỏ chạy.

Hạc Thành Châu bất kể giế/t người phóng hoả ra sao thì đều giữ vững nụ cười trên môi.

Không khó hiểu khi nhiều người lại sợ hắn.

Ta không mong đợi hắn sẽ nói thay ta.

Kiếp trước, trong cuộc chiến tranh giành quyền lực, Tĩnh vương thất bại, lại liên lụy đến phụ thân ta.

Sau này, chính Hạc Thành Châu là người đứng ra bảo vệ tính mạng cho phụ thân và ca ca ta, đồng thời bảo vệ Tạ gia ta tránh khỏi liên lụy.

"Hạc Thành Châu, cảm ơn ngươi." Ta nói với Hạc Thành Châu.

_Cảm ơn vì những chuyện ngươi đã làm cho Tạ gia ta ở kiếp trước.

Vì giữ được tính mạng cho phụ thân ta, hắn đã phải chịu ba mươi đại bản. Ba mươi đại bản, đối với hắn, đã gần như lấy đi nửa cái mạng của hắn.

Sắc mặt Hạc Thành Châu thay đổi:

"Ta chỉ ngẫu nhiên nói sự thật thôi, Vương phi không cần phải khách sáo."

Ta đưa tay ôm lấy Hạc Thành Châu:

"Hạc Thành Châu, ngày đó ta nói muốn bái đường cùng ngươi, sao ngươi lại chạy trốn?"

"Vương phi, ngươi không được nói bậy."

Hạc Thành Châu bị ta làm cho sợ hãi, hắn nhanh chóng đưa tay bịt miệng ta lại

Ta nhìn chằm chằm vào Hạc Thành Châu ở trước mặt, đầu lưỡi liế/m vào tay hắn.

Hạc Thành Châu như bị sét đán/h. Một nam nhân chưa thành thân như hắn, lại bị ta khin/h bạc như vậy.

Hắn đột ngột buông ta ra, chỉ vào ta, hồi lâu không nói nên lời.

"Tạ..... Tạ tiểu thư, sao ngươi có thể tùy tiện như vậy, hai chúng ta, hai chúng ta..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang