Giá lãnh xuân từ - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

22

Sự bất an là có lý do.

Bởi vì ngay khi Minh y nữ kia vừa bước vào phòng, hòm thuốc còn chưa kịp đặt xuống ổn định, Lôi Thú Tuyết đã lạnh nhạt lên tiếng:

"Muội muội của ta không nghe lời cho lắm."

Đôi mắt trong veo như lưu ly của Minh y nữ dừng lại trên người ta một lúc, sau đó khóe miệng ẩn sau mạng che mặt khẽ giật:

"Muội muội của ngươi đã lớn như vậy rồi, chắc đã qua tuổi hiếu động của trẻ con rồi chứ?"

Lôi Thú Tuyết khẽ cười khẩy: "Gọi ngươi đến không phải để kê thuốc đâu, mà là để ngươi cắt gân chân của nàng đấy."

Ta hiểu ý của Lôi Thú Tuyết, sắc mặt biến đổi.

Minh y nữ cũng ngạc nhiên không kém: "Nếu cắt gân chân, người sẽ trở thành kẻ què đấy."

"Què còn hơn là chạy mất." Giọng nói của Lôi Thú Tuyết dường như đã đông thành những mảnh băng.

Minh y nữ ném cho ta một cái nhìn đồng cảm, khẽ khuyên nhủ: "Gân chân một khi đã cắt rồi thì tuyệt đối không thể phục hồi được."

Lôi Thú Tuyết vẫn vô cảm: "Lôi gia có thể nuôi nàng cả đời."

Minh y nữ hỏi đi hỏi lại Lôi Thú Tuyết mấy lần, cuối cùng vẫn không thể thuyết phục được đối phương.

Nàng ấy đành nói rằng mình cần chuẩn bị ít rượu mạnh để ngâm dụng cụ, tiện thể khử trùng.

"Còn cần một ít ma phí tán nữa, phải điều chế ngay." Minh y nữ còn nói thêm.

Rượu mạnh và dược liệu trong thôn trang đều có sẵn, Thúy Vi vội vàng dẫn Minh y nữ xuống chuẩn bị.

Trong phòng chỉ còn lại Lôi Thú Tuyết và ta.

"Đừng sợ, y thuật của Minh Thiều rất giỏi, cắt gân chân sẽ không đau đâu."

"Đợi ngươi què rồi, tỷ tỷ có thể quang minh chính đại chăm sóc ngươi cả đời."

Có lẽ vì sắc mặt ta quá tệ, cuối cùng Lôi Thú Tuyết cũng không nhìn nổi nữa, dịu dàng an ủi ta hai câu.

Thà đừng an ủi còn hơn!

Toàn thân ta bắt đầu run rẩy mất kiểm soát.

Biết ngay mở kỹ viện sẽ có báo ứng mà!

Nhìn xem, báo ứng thật sự đến quá nhanh!

Ta cố nén nỗi sợ hãi trong lòng, muốn cầu xin, mở miệng mấy lần nhưng cuối cùng vẫn không thốt nên lời.

Sống trong Ngọc Kinh lâu, lăn lộn trong chốn phong nguyệt nhiều năm, tất nhiên ta cũng hiểu được đôi điều về đạo lý cuộc sống.

Nếu kẻ ở trên muốn tha cho ngươi.

Thì dù ngươi có làm sai điều gì, đối phương cũng sẽ tìm cớ để tha thứ.

Nếu kẻ ở trên không muốn tha cho ngươi.

Thì dù ngươi có móc tim móc phổi thể hiện lòng trung thành thế nào, đối phương cũng sẽ tìm cớ để giết ngươi.

Thay vì nước mắt giàn giụa đau khổ cầu xin, chi bằng kiên cường một chút, trực tiếp nhận thua là được.

Ít ra còn giữ được chút thể diện.

Nhưng khi ta bị một đám tỳ nữ giữ chặt, cưỡng ép cho uống ma phí tán, vẫn không kìm được mà đồng tử co lại.

Minh Thiều bắt mạch cho ta, xác nhận ma phí tán đã có tác dụng rồi mới dùng rượu mạnh rửa con dao nhỏ sáng loáng trong tay một lượt.

Lưỡi dao lạnh lẽo từ từ tiến đến gần mắt cá chân trái của ta.

Đúng lúc này, Lôi Thú Tuyết vẫn đang lạnh lùng nhìn chằm chằm bỗng nhiên lên tiếng: "Khoan đã."

"Đổi ý rồi sao?" Lưỡi dao của Minh Thiều dừng lại.

Lôi Thú Tuyết ngồi xuống bên giường của ta, cẩn thận quan sát khuôn mặt tái nhợt của ta.

"Cắt đứt gân chân, rủi ro khá lớn."

Dường như Minh Thiều cũng không muốn giúp kẻ ác làm điều xấu, gật đầu tán thành:

"Đúng vậy, vết thương cũng rất khó chăm sóc, chi bằng..."

Lời của Minh Thiều chưa dứt đã bị Lôi Thú Tuyết đột ngột cắt ngang.

"Ý của ta là," Lôi Thú Tuyết đưa tay gạt đi mấy lọn tóc rối trên trán ta, động tác đầy thương tiếc dịu dàng: "Xưa nay Tiểu xuân nhiều mưu ma chước quỷ, trong lòng lại chứa đầy oán hận, tàn nhẫn với người khác, cũng tàn nhẫn với bản thân. Chỉ cắt đứt gân chân e là chưa đủ, lỡ như nàng què chân vẫn tiếp tục gây chuyện thì sao? Thế này đi, Minh Thiều, phiền ngươi cắt luôn gân tay của nàng đi."

Minh Thiều nghe vậy suýt nữa làm rơi con dao nhỏ trong tay.

Im lặng hồi lâu, nàng ấy ngẩng đầu nhìn Lôi Thú Tuyết, giọng điệu nghiêm túc:

"Cắt đứt gân chân chỉ bị què thôi, nhưng nếu tứ chi đều bị cắt gân, nửa đời sau muội muội này của ngươi chỉ có thể nằm liệt giường làm phế nhân thôi."

"Với y thuật của ta, cắt đứt gân mạch đồng thời bảo toàn được tính mạng cho muội muội ngươi không phải là khó."

"Nhưng ta đã từng chịu ơn lớn của ngươi, lại coi ngươi là bằng hữu, vẫn muốn nhắc lại, một khi đã hạ dao, gân mạch tuyệt đối không có khả năng nối lại được."

"Ngươi suy nghĩ kỹ lại xem?"

Lôi Thú Tuyết suy nghĩ kỹ càng, rồi hỏi lại Minh Thiều bằng một giọng điệu cũng nghiêm túc không kém:

"Tứ chi tàn phế, nằm liệt giường, trong lòng trong mắt chỉ có mình người tỷ tỷ là ta, không phải càng tốt sao?"

Minh Thiều bất lực, thở dài một tiếng, dặn dò Thúy Vi nấu thêm ít ma phí tán.

Tình thế càng khẩn cấp, đầu óc ta càng trở nên tỉnh táo.

Đừng hoảng hốt, Tiểu Xuân, chắc chắn sẽ có đối sách thôi.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, dường như chỉ còn cách dùng khổ nhục kế.

Ở Ngọc Kinh lâu nhiều năm, cái khác không được, nước mắt vẫn có thể tuôn ra dễ dàng.

Vì vậy, một giọt lệ từ khóe mắt ta chảy xuống, trượt qua má.

Lôi Thú Tuyết nhìn thấy giọt nước mắt đó của ta, bỗng nhiên nhướng mày:

"Minh Thiều, thuốc giải ma phí tán đâu. Ta nghe xem Tiểu Xuân muốn nói gì."

"Ma phí tán cũng như chữ tình, không có thuốc giải."

Minh Thiều lại bắt mạch cho ta, xác nhận tác dụng của thuốc, mặt mày lạnh nhạt nói:

"Nửa canh giờ nữa, muội muội của ngươi sẽ có thể mở miệng nói chuyện."

Lôi Thú Tuyết lập tức đưa mắt ra hiệu cho Thúy Vi.

Thúy Vi hiểu ý, khách sáo mời Minh Thiều ra sương phòng uống trà.

Trước khi đi còn rất chu đáo đóng cửa lại cho ta và Lôi Thú Tuyết.

Theo thời gian trôi qua, tác dụng của ma phí tán dần dần tan hết.

Đợi đến khi có thể miễn cưỡng cử động được, ta gắng gượng chống tay lật người, vùi đầu vào gối khóc nức nở.

"Khóc cái gì," Lôi Thú Tuyết thu hồi sát khí trên mặt, giọng điệu cũng mềm mỏng hơn đôi phần: "Tỷ tỷ tốt với ngươi như vậy, ngươi cấu kết với người ngoài thì thôi, còn dùng vũ khí sắc bén định giết tỷ tỷ trước mắt bao người. Bao nhiêu gia nhân thị vệ đều nhìn thấy cả... Hôm nay xem như tỷ tỷ bị ngươi làm mất mặt sạch sẽ rồi."

Ta không biết phải đáp lại lời nàng ta thế nào.

Đành co rúm người trong chăn vừa khóc vừa run.

"Sợ rồi sao?" Lôi Thú Tuyết kéo vai ta lại, lấy ra một chiếc khăn tay cẩn thận lau nước mắt nước mũi cho ta: "Nếu sợ rồi thì nói vài câu dễ nghe dỗ dành tỷ tỷ đi, nói không chừng tỷ tỷ vui vẻ rồi, sẽ nương tay tha cho ngươi một mạng đấy."

Tôn nghiêm cái gì, thể diện cái gì, khí tiết cái gì, những thứ này đều là hư vô.

Chỉ có gân tay gân chân của Lôi Kinh Xuân ta chưa bị cắt đứt là thật.

Vì bảo toàn bản thân, dù có phải khom lưng tới sát đất cũng không sao.

"Tỷ tỷ," lần đầu tiên ta nhún nhường trước mặt Lôi Thú Tuyết, níu lấy vạt áo nàng ta, nức nở nói: "Xin lỗi."

"Gọi thêm một tiếng nữa đi." Bàn tay Lôi Thú Tuyết đang lau nước mắt cho ta khựng lại.

Tất nhiên ta hiểu được ý tứ trong ánh mắt của người này, ngoan ngoãn mở miệng lần nữa: "Tỷ tỷ..."

Những mảnh băng trong đôi mắt Lôi Thú Tuyết tan đi một nửa: "Ngoan."

Nàng ta gọi Thúy Vi đến, dặn dò Thúy Vi đưa Minh Thiều về.

Thúy Vi lộ vẻ mặt đã hiểu rồi xuống dưới truyền lời.

Nghe thấy tiếng Minh Thiều cáo từ rời đi, ta xác nhận mình sẽ không bị cắt đứt gân cốt tứ chi nữa, lúc này mới mềm nhũn người ngã xuống giường.

Lôi gia quả thực không phải nơi tốt lành.

Thật đúng là qua cửa ải này lại đến cửa ải khác.

Chưa kịp để ta thở phào nhẹ nhõm, giọng nói lạnh nhạt của Lôi Thú Tuyết lại vọng đến từ trên đầu:

"Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha đấy, Tiểu Xuân."

Một sợi xích kim loại mảnh được Lôi Thú Tuyết sai người mang đến, tiếng khóa vang lên thanh thúy, khóa chặt vào mắt cá chân của ta.

Đầu kia của sợi xích được đóng chặt vào tường.

Ta nhìn chằm chằm vào sợi xích này hồi lâu, cuối cùng vẫn nuốt cơn giận này xuống.

Đã nhẫn nhịn ở Ngọc Kinh lâu nhiều năm như vậy, một hai ngày nữa thì có hề gì?

23

Chân lạnh, lòng hoảng.

Sau ngày hôm đó ta bắt đầu sốt cao, mơ mơ màng màng bị Lôi Thú Tuyết đưa từ thôn trang về Lôi phủ.

Minh Thiều được mời đến chữa bệnh cho ta, dứt khoát ở luôn tại Lôi phủ.

Uống hết bát thuốc đắng này đến bát thuốc đắng khác, đến khi bệnh tình của ta có chút khởi sắc thì đã đến giao thừa.

Vì là dịp năm mới, hiếm khi Lôi Thú Tuyết nới lỏng, tạm thời tháo sợi xích ở mắt cá chân ta ra.

Tuy phạm vi hoạt động chỉ giới hạn trong viện tử, nhưng cũng đủ để ta ngồi trước mặt Minh Thiều giả vờ trò chuyện, thực ra là dò la tin tức.

Minh Thiều chẩn bệnh cho ta, cũng trở nên quen mặt với ta.

Lúc này, nàng ấy đã cởi mạng che mặt, đang ngồi trong phòng ta, tay cầm kẹp gắp khoai lang nướng trong lò than.

Ta nhìn nửa gương mặt bên phải lạnh lùng của Minh Thiều, không khỏi nhớ đến hai vết sẹo khủng khiếp do bỏng trên nửa mặt bên trái của nàng ấy.

Dung mạo thanh nhã động lòng người như vậy, nếu đến Ngọc Kinh lâu của bọn ta chắc chắn sẽ trở thành hoa khôi nương tử.

Rốt cuộc ai lại tàn nhẫn đến mức hủy hoại dung mạo của nàng ấy như vậy?

Minh Thiều vất vả lắm mới gắp được một củ khoai lang vừa chín, thấy ta nhìn chằm chằm vào nàng ấy, tưởng ta muốn ăn nên đưa củ khoai lang qua:

"Tiểu Xuân, cẩn thận kẻo bỏng."

Nhưng ta lắc đầu, không nhận củ khoai lang trong tay nàng ấy.

Có lẽ vẻ tiếc nuối trong mắt ta quá rõ ràng, Minh Thiều nhận ra điều gì đó, từ từ mỉm cười:

"Tiểu Xuân có muốn biết câu chuyện của ta không?"

"Có thể hỏi sao?" Ta thuận thế hỏi.

"Chẳng có gì đáng tò mò cả." Lôi Thú Tuyết vén rèm bước vào, mang theo chút hơi lạnh ngồi xuống bên cạnh ta: "Tiểu y nữ về quê đi khám bệnh từ thiện, cản trở đường làm ăn của y quán địa phương. Người ta tìm một người sắp chết giả vờ cầu y, thực ra là mượn người chết gây sự, đưa tiểu y nữ vào huyện nha. Không chỉ mua chuộc nha dịch đánh nàng ấy đến thoi thóp, còn sợ nàng ấy dựa vào nam nhân trở mình tính sổ, dùng bàn ủi nung đỏ hủy hoại khuôn mặt nàng ấy."

"Nhưng y độc vốn không tách rời, may mắn thoát chết, tiểu y nữ diệt môn những kẻ đó cùng quan sai huyện lệnh, tổng cộng hơn trăm người." Minh Thiều cười tủm tỉm bổ sung: "Sau đó lưu lạc giang hồ, bị người ta truy sát suốt hơn ba năm, cho đến khi gặp tỷ tỷ của ngươi, lúc này mới trở thành môn khách của Lôi phủ."

Ta vốn định mượn vết sẹo trên mặt Minh Thiều để mở lòng nàng ấy, từ đó dò la tin tức bên ngoài.

Lôi Thú Tuyết xuất hiện kịp thời, khiến ý định của ta trở thành công cốc.

Biết nàng ta tâm tư sâu sắc, ta không dám để nàng ta phát hiện ra manh mối, vì vậy không hỏi thêm nữa.

Chỉ im lặng nhận lấy củ khoai lang, thổi nhẹ để nguội bớt, bóc vỏ rồi đặt vào đĩa bạc.

"Tỷ tỷ," Ta đưa đĩa bạc cho Lôi Thú Tuyết: "Ngươi nếm thử đi, cẩn thận kẻo nóng."

Nàng ta thuận tay nhận lấy đĩa bạc, cầm thìa lặng lẽ ăn khoai lang.

Lửa than trong lò âm ỉ cháy, sưởi ấm căn phòng, cũng xua tan đi cái lạnh trên gương mặt Lôi Thú Tuyết.

Minh Thiều thấy vậy, mỉm cười nháy mắt với ta, rồi lặng lẽ rời khỏi phòng.

Nàng ấy vừa đi, Lôi Thú Tuyết lập tức đưa một thìa khoai lang đến bên miệng ta: "A."

Ta liếc nhìn cái thìa Lôi Thú Tuyết vừa chạm môi, không chút do dự há miệng nuốt khoai lang vào, ngọt ngào nói: "Cảm ơn tỷ tỷ."

Sau khi ăn xong một củ khoai lang cùng ta, Lôi Thú Tuyết lặng lẽ quay đầu, nhìn chằm chằm ta hồi lâu.

Ánh mắt ẩn chứa ý nghĩa khó hiểu:

"Dạo này Tiểu Xuân ngoan ngoãn hơn nhiều."

Ta cung kính cúi đầu: "Nên vậy."

"Ha," Lôi Thú Tuyết bỗng khẽ cười: "Cũng có thể chỉ là bề ngoài ngoan ngoãn thôi."

Lời này ẩn chứa mũi nhọn, rõ ràng nàng ta vẫn còn nghi ngờ ta.

Ta không dám đáp lời, để che giấu sự lúng túng của mình, chỉ đành lặng lẽ lật những củ khoai lang chưa chín trong lò.

Nhưng Lôi Thú Tuyết không dễ dàng buông tha cho ta đang cúi đầu nhận lỗi:

"Đừng hy vọng Lý Túy Vãn đến cứu ngươi, nàng ta đang ốc còn không mang nổi mình ốc."

"Cuối năm đúng là lúc các nước triều cống, sứ giả các nước sẽ lần lượt đến đế đô."

"Một vị Trưởng Công chúa không còn Phò mã, vì quốc gia mà xuất giá, chẳng phải vừa hay sao?"

"Đợi nàng ta gả đi, ngươi cũng nên thu tâm lại, ngoan ngoãn ở bên cạnh tỷ tỷ."

Ta bất chợt ngẩng đầu, giọng điệu và biểu cảm đều lạnh lùng: "Tỷ tỷ quan tâm đến Trưởng Công chúa như vậy, có phải vì vẫn nhớ mãi chuyện ta từng là khách trong màn của nàng ấy không?"

Có lẽ mấy chữ "khách trong màn" đã kích thích Lôi Thú Tuyết.

Nàng ta giơ tay ném mạnh đĩa bạc cùng cái thìa xuống đất.

Tiếng động thật lớn vang lên.

Ta nhớ đến lần trước nàng ta tuyên bố sẽ cắt đứt gân tay gân chân của ta, lập tức rụt cổ lại như một con chim cút.

Thúy Vi nghe tiếng động chạy đến, thấy tình hình thì vội vàng quỳ xuống dọn dẹp đống lộn xộn dưới đất.

Sắc mặt Lôi Thú Tuyết khó coi: "Mùng năm tháng Giêng... thôi, mười lăm đi, qua xong Tết Nguyên tiêu rồi hãy khóa nàng lại."

Nói xong, Lôi Thú Tuyết hất rèm rời đi.

Chỉ có ta nhìn chằm chằm vào cái cổ mảnh mai của nàng ta được bọc trong lớp áo đông dày cộm, cúi mặt xuống lộ ra một nụ cười lạnh.

Lôi Thú Tuyết, ngươi và ta quả không hổ danh là tỷ muội cùng huyết thống.

Lại không hẹn mà cùng nghĩ đến việc tìm một Phò mã mới cho Lý Túy Vãn.

Chỉ là ngươi làm sao biết được, trong số những sứ thần tiểu quốc đến triều cống này, không có đồng minh của Trưởng Công chúa phủ chứ?

Ta nhớ đến kế sách mình đã tự tay viết trong hã gian ở Ngọc Kinh lâu, khóe môi khẽ cong lên.

Những kẻ muốn đoạt quyền, làm sao có thể chỉ bố trí ở một nơi nhỏ hẹp như đế đô chứ?

Khóa ta bên cạnh, ngươi nghĩ mình có thể thắng sao?

Phải biết rằng, những kẻ muốn Lôi phủ sụp đổ, đâu chỉ có mình ta.

Tỷ tỷ à.

24

Đêm giao thừa nhanh chóng đến bất ngờ.

Nhưng cho dù là trong một dịp tốt lành như đêm giao thừa, bầu không khí tại gia yến của Lôi gia cũng rất kỳ quặc.

Chưa cần nói đến Trần thị vừa mới được thả ra từ tiểu Phật đường.

Cả nhà chết sạch, mang theo cái danh tội phụ, lại còn bị ép phải ngồi ăn cùng một bàn với kẻ thù...

Nếu ta là bà ta, đừng nói là có sắc mặt tốt.

Ta mà không lật bàn tại chỗ, đổ hết thức ăn lên đầu đối phương, thì cũng coi như ta Lôi Kinh Xuân tu dưỡng quá tốt rồi.

Trên gương mặt Lôi Tướng cũng lộ ra chút mệt mỏi.

Những ngày qua, không ít các nước nhỏ xung quanh đến cống nạp.

Hoàng đế tuổi đã cao, tinh lực không đủ, rất nhiều công việc vụn vặt đều giao cho Lôi Tướng xử lý.

Thế lực của Lý Túy Vãn ngày càng mạnh, lại vì mất ta nên điên cuồng tìm cách gây sự với phe Lôi Tướng vốn đã không cùng lập trường.

Dù với thủ đoạn của Lôi Trọng Hóa, tích tụ quá nhiều chuyện rắc rối như vậy cũng đã tiêu hao rất nhiều tâm lực của ông ta.

Ta lạnh lùng nhìn chằm chằm vào hai bên tóc mai lấp lánh ánh bạc dưới ánh nến của Lôi Tướng, trong lòng lạnh lùng.

Những ngày tháng thoải mái quyền cao chức trọng đã kéo dài quá lâu.

Chắc chắn sẽ có người bấm ngón tay chờ ngươi rơi đài.

Trong số những người có mặt, có lẽ chỉ có kẻ điên Lôi Thú Tuyết là phấn khởi.

Một đám người có thâm thù đại hận lại bằng mặt không bằng lòng, tụ tập lại để tổ chức gia yến.

Cũng mệt cho nàng ta nghĩ ra được.

Lôi Thú Tuyết tự tay múc một bát canh, đẩy đến trước mặt ta: "Tiểu Xuân, nếm thử bát vi cá này đi."

Ta còn chưa kịp cầm lấy bát canh hoa sen bằng gốm màu xanh trước mặt, Trần thị đã không nhịn được ném đôi đũa trong tay xuống giữa bàn ăn.

Đôi đũa gỗ mun nạm ngà voi vàng nặng nề đập vỡ ngay tại chỗ hai đĩa đựng bát trân*.

(*Tám vị dược liệu dùng để hầm canh.)

Lôi Thú Tuyết kịp thời giơ tay áo lên, che chắn trước mặt ta.

Mảnh sứ vỡ không bắn vào người ta, nhưng lại làm bị thương bàn tay trắng nõn của nàng ta.

Máu từ mu bàn tay Lôi Thú Tuyết thấm ra.

Nàng ta bình tĩnh lấy khăn tay ra ấn lên vết thương, nhướng mày dài:

"Nếu mẫu thân mệt mỏi không muốn tham gia gia yến, vậy thì hãy về tiểu Phật đường tiếp tục lễ Phật đi."

Sắc mặt Trần thị biến đổi, như thể sắp buông lời chửi mắng nữ nhi mình.

Lôi Tướng xoa xoa mi tâm, giọng nói đầy vẻ không kiên nhẫn: "Chẳng lẽ phải có một tờ hưu thư, ngươi mới chịu ngoan ngoãn sao?"

Trần thị lặng người, bị các nha hoàn khách khí mời xuống.

Bàn ăn nhanh chóng được dọn dẹp gọn gàng, sơn hào hải vị như dòng nước liên tục được bày lên, như thể chuyện vừa rồi chưa từng xảy ra.

Lôi Tướng ăn qua loa vài miếng rồi cũng trực tiếp phất tay áo bỏ đi.

"Rất buồn cười phải không?" Lôi Thú Tuyết từ từ uống một ngụm canh vi cá màu trắng đặc sánh: "Môn đăng hộ đối, hai họ liên hôn. Công tử thế gia và tiểu thư khuê các, vì lợi ích gia tộc mà liên hôn, bề ngoài kim tôn ngọc quý mà vẻ vang nửa đời. Sự thật thì sao? Hai kẻ chẳng hiểu tình yêu là gì, sinh ra một nữ nhi mà chẳng ai yêu thương, còn bắt ép nữ nhi phải trở nên giống như bọn họ, sống cuộc đời cân nhắc lợi và hại để kéo dài vinh quang cho gia tộc."

Ta im lặng cầm đũa chung, gắp một miếng thịt hươu nướng đặt vào đĩa trước mặt Lôi Thú Tuyết.

Lôi Thú Tuyết gắp miếng thịt hươu nướng bỏ vào miệng, nuốt xong mới lên tiếng hỏi ta:

"Uống rượu không?"

Theo quy tắc, vào đêm giao thừa không nên uống rượu, nhưng Lôi Tướng và Trần thị đều không có mặt.

Hơn nữa ta cũng muốn uống.

Lôi Thú Tuyết cho người mang lên một ít rượu trái cây.

Tâm trạng của ta và nàng ta đều không tốt lắm, vì vậy cứ thế ngồi đối diện nhau uống từng ly từng ly.

Không ngờ rượu trái cây này ban đầu ngọt ngào, dần dần hơi men xộc lên đầu mặt.

Men say chảy theo dòng máu lan tỏa khắp thân thể và tứ chi, đôi mắt trong trẻo của Lôi Thú Tuyết cũng dần trở nên mơ hồ.

Nàng ta ngả nghiêng tựa vào vai ta, ôm lấy ta không buông:

"Tiểu Xuân... May mà có ngươi."

Nước mắt chảy dài trên gò má, khiến Lôi Thú Tuyết trông như một cây hoa ướt đẫm sau cơn mưa.

Tỷ tỷ à tỷ tỷ.

Rõ ràng ngươi là một kẻ điên.

Sao khi say lại khóc như một người tốt vậy?

Ta giơ tay lên, vốn định đẩy Lôi Thú Tuyết ra.

Cuối cùng vẫn thở dài một tiếng, từ từ đặt năm ngón tay lên mu bàn tay nàng ta.

Ai cũng có lúc không lý trí.

Ta cũng vậy.

Thỉnh thoảng chiều lòng một kẻ điên ngã lòng, cũng chẳng sao đâu nhỉ.

Đúng lúc ta định gọi Thúy Vi đến, bảo nàng ấy đỡ Lôi Thú Tuyết về phòng ngủ, thì từ xa bỗng vọng lại tiếng chuông trầm đục.

Tổng cộng chín hồi.

Chín là con số tôn quý nhất.

Chín tiếng chuông tang tượng trưng cho...

Vị Hoàng đế đã nắm quyền thiên hạ gần bốn mươi năm, uy nghiêm tích lũy sâu dày ấy, đêm nay đã băng hà.

Mà ở bên ngoài Lôi phủ, loáng thoáng vang lên những tiếng ồn ào và tiếng binh lính xông vào.

Thúy Vi hoảng loạn chạy vào phòng khách, ta đứng dậy, đẩy Lôi Thú Tuyết đang nửa tỉnh nửa say vào lòng nàng ấy.

Ngay sau đó, Vương Tải Vi trong quân trang xuất hiện ở cửa phòng khách.

"Ồ," Ta biết mọi chuyện đã đến hồi kết, nhưng vẫn không nhịn được trêu chọc: "Vương đại nhân chưa chết à."

Vai trái của Vương Tải Vi rõ ràng chưa lành, nàng ta nhìn ta, giơ tay phải rút đao.

Sau tiếng kêu giòn tan, xiềng xích trên chân ta đứt làm đôi.

"Chưa chuộc được ngươi ra khỏi Ngọc Kinh lâu, làm sao dám chết?"

Đầu tiên Vương Tải Vi đùa cợt với ta một câu, rồi mới ngẩng đầu lên nói lớn:

"Phụng mệnh Trưởng Công chúa, ngươi được tự do rồi, Tiểu Xuân."

25

Sau khi thoát thân, việc đầu tiên ta làm không phải là tìm Lý Túy Vãn - người đang bận rộn phát động cung biến để cướp quyền.

Cũng không phải dặn dò Vương Tải Vi bắt giam toàn bộ người trong Lôi phủ.

Thay vào đó, ta trực tiếp xin một con ngựa, đội gió lạnh một đường chạy như điên đến trước cửa Ngọc Kinh lâu.

Kể từ khi ta tiếp quản và trở thành quản sự của Ngọc Kinh lâu, lại có sự hỗ trợ tài chính từ Trưởng Công chúa phủ.

Phần lớn khế ước của các ca kỹ nữ đã được ta quyết định trả lại. Hơn nữa, hôm nay lại là ngày cuối năm.

Ngọc Kinh lâu đặc biệt vắng vẻ.

Nhưng dù cho nơi bẩn thỉu vắng vẻ thì đã làm sao?

Chỉ cần có người ấy bên cạnh, ta sẽ không cảm thấy bẩn thỉu, còn những khoảng trống cũng sẽ được lấp đầy.

Ta vội vã nhảy xuống ngựa, điên cuồng đập cửa Ngọc Kinh lâu, trái tim trong lồng ngực đập thình thịch trong bóng đêm.

Sau một hồi lâu, cuối cùng cũng có người ra mở cửa.

A Dung hé mở cánh cửa, nửa gương mặt kiều diễm thận trọng ló ra.

Thấy là ta, A Dung trước tiên kinh ngạc, sau đó cả người không kìm được mà run rẩy: "Tiểu Xuân!"

"Là ta đây," ta dịu dàng an ủi, "những ngày qua ta bị bắt đi, hẳn là ngươi sợ lắm phải không?"

Giữa hai người chúng ta, rõ ràng ta nhỏ tuổi hơn, còn nàng ấy lớn hơn.

Nhưng A Dung vẫn thường coi ta là chỗ dựa tinh thần, ngược lại còn nghe lời ta răm rắp.

Thấy ta trở về, không tránh khỏi xúc động, nàng ấy lao vào vòng tay ta:

"Thiếp không sợ, thiếp chỉ lo lắng cho an nguy của Tiểu Xuân..."

Ta thương tiếc đưa tay vuốt ve khuôn mặt A Dung.

Ngửi mùi phấn son nhàn nhạt trên người nàng ấy, cuối cùng ta cũng cảm thấy an tâm.

"Không cần lo lắng, từ nay về sau, ta sẽ không bao giờ bỏ lại ngươi một mình nữa."

Đối với Lôi Kinh Xuân ta mà nói.

A Dung là hình bóng yếu ớt mà thuở nhỏ ta đã thiếu vắng.

Không như Lôi Tướng bỏ rơi ta, không như tiểu nương không hiểu ta.

Cũng không cao quý không thể với tới như Lý Túy Vãn, càng không giống Lôi Thú Tuyết - người tỷ tỷ điên cuồng và cố chấp.

Trên đời này chỉ có nàng ấy là hoàn toàn thuộc về ta.

Người ta vẫn thường nói hoa trong gương khó hái, chẳng qua chỉ cười nhạo tình cảm mà mình muốn chạm tới.

Nhưng mà, nhưng mà, ai mà không phải là kẻ si tình chứ?

Đúng lúc ta định kéo A Dung vào Ngọc Kinh lâu, phía sau bỗng vang lên một giọng nói vô cùng quen thuộc:

"Hóa ra ta đã chọn sai đối thủ, Lý Túy Vãn trong mắt ngươi cũng chẳng là gì."

"Người thật sự ở trong tim Tiểu Xuân, lại là kỹ nữ tầm thường này."

Theo phản xạ, ta đẩy mạnh A Dung vào trong Ngọc Kinh lâu, tay kia kéo chặt vòng đồng trên cánh cửa lớn, nghiêm nghị quát to:

"Đừng ra ngoài! Dù nghe thấy động tĩnh gì cũng đừng ra ngoài!"

Lập tức, ta quay phắt người lại.

Thúy Vi đang đỡ Lôi Thú Tuyết, hai người đứng cách ta không xa.

Máu từ vết thương ở bụng nàng ta chảy xuống, thấm ướt vạt váy.

Nàng ta chống trường kiếm để giữ thân mình đang lung lay sắp đổ, run rẩy mở miệng.

Phía sau là một đội binh sĩ mặc giáp có huy hiệu Lôi gia.

Tất cả đều đẫm máu.

m thầm nuôi dưỡng tư binh, Lôi gia gan to thật.

"Đại tiểu thư, nếu không rời khỏi đế đô ngay, bị quân của Liễu gia vây bắt, sẽ rất khó thoát thân."

Thúy Vi nhẹ giọng nhắc nhở.

Ngọc Kinh lâu chiếm diện tích khoảng bảy mẫu đất, nếu A Dung có ý trốn tránh, trong lúc vội vàng những người này chưa chắc đã tìm được nàng ấy.

Trên người Lôi Thú Tuyết tỏa ra mùi máu tanh và mùi rượu trái cây khó nhận thấy, đôi mắt sáng nhìn chằm chằm vào cánh cửa đóng chặt sau lưng ta.

"Vậy thì phóng hỏa," nàng ta dứt khoát ra lệnh, "cùng với ả kỹ nữ đó, đốt chết hết trong lầu này đi."

Hai lối ra vào trước sau đều bị chặn lại.

Ngọn lửa bùng lên.

Khi bị kề dao vào cổ dẫn đi, ta gào thét nguyền rủa tất cả, nhưng trong lòng lại không hề hoảng loạn.

Ngay từ khi tiếp quản Ngọc Kinh lâu, ta đã dự liệu có thể sẽ có ngày này.

Người đào địa đạo là thợ từ Trưởng Công chúa phủ phái đến, còn người phụ trách giám sát công trình, chính là ta và A Dung.

Cứ đốt đi.

Không sao cả.

Thậm chí ta còn muốn nói đốt càng sạch càng tốt.

Cái lồng giam cầm ta và A Dung này, nên bị một mồi lửa thiêu rụi từ lâu rồi mới phải.

26

Ngày Lý Túy Vãn phát động cung biến, đã phái binh mã bao vây Lôi phủ.

Đáng tiếc Lôi Thú Tuyết sớm đã nuôi dưỡng tư binh trong phủ.

Khi bị bao vây, nàng ta đột ngột phản kích, khiến Vương Tải Vi trở tay không kịp.

Cứng rắn phá vỡ vòng vây.

Vấn đề là, khi Lôi Thú Tuyết chạy trốn khỏi đế đô, nàng ta không đem theo Lôi Tướng, cũng không đem theo Trần thị.

Trái lại bắt cóc ta đi.

Phật gia kiêng kỵ nhất là "chấp ngã".

Tỷ tỷ xui xẻo của ta lễ Phật nhiều năm như vậy, vậy mà vẫn mang dáng vẻ chấp niệm sâu nặng như thế.

Có thể thấy tâm người này không thành.

Theo một nghĩa nào đó, ta không chịu từ bỏ việc báo thù và Lôi Thú Tuyết không chịu buông bỏ chấp niệm, là cùng một loại người.

Nếu không phải vì con dao vẫn còn kề trên cổ, ta gần như muốn cười lớn vì phát hiện này.

Vừa cười nhạo Lôi Thú Tuyết, vừa cười nhạo chính bản thân mình.

Thừa nhận đi, Lôi Kinh Xuân.

Dù ngươi trốn tránh thế nào, sự tồn tại của Lôi Tướng và Lôi Thú Tuyết vẫn sẽ liên tục nhắc nhở ngươi.

Trong người các ngươi chảy cùng một dòng máu.

Ba người các ngươi về bản chất là cùng một loại người.

Vương Tải Vi lại bị Lôi Thú Tuyết đánh trọng thương, Lý Túy Vãn ở lại đế đô để bình định cục diện hỗn loạn, không thể dễ dàng rời đi.

Vì vậy người chặn đường Lôi Thú Tuyết đã biến thành tiểu nhi tử Liễu gia - Liễu Đình Chi.

Liễu tiểu tướng quân, người cũng như tên, đúng là như chi lan ngọc thụ trong sân.

Ít nhất so với vị Trần Phò mã tiền nhiệm thì khoan dung hơn nhiều.

Hắn ta không dứt khoát bắn chết con tin là ta đây rồi về kinh thỉnh tội, mà kiên nhẫn đàm phán với Lôi Thú Tuyết suốt một đoạn đường.

Đàm phán mãi, đàm phán đến tận bờ vực.

Đuổi bắt hơn trăm dặm từ ngoại ô đế đô, tư binh bên cạnh Lôi Thú Tuyết thương vong quá nửa, lại gặp vách núi, sớm đã không còn đường chạy.

Tuy nhiên cho đến lúc này, nàng ta vẫn chưa chịu thả ta ra.

Vách núi cao mấy chục trượng, bên dưới là dòng sông băng chưa đóng cứng hoàn toàn, còn Liễu Đình Chi ở trước mặt cũng dẫn binh sĩ bao vây một nửa.

"Tiểu Xuân, ngươi có muốn chết cùng tỷ tỷ không?"

Lôi Thú Tuyết bị thương nặng, lại chạy trốn không ngừng nghỉ trong thời gian dài, giọng nói yếu ớt.

Từ khi bị nàng ta bắt đi trước cửa Ngọc Kinh lâu, ta vẫn luôn im lặng, từ chối giao tiếp với nàng ta.

Một kẻ đã đến bước đường cùng, còn có gì để lừa gạt nữa chứ?

Dù làm kỹ nữ đã lâu, lúc này ta cũng không muốn dùng thủ đoạn đùa bỡn tâm tư với Lôi Thú Tuyết nữa.

"Gọi ngươi một tiếng tỷ tỷ, chẳng qua chỉ là kế sách tạm thời để kéo dài thời gian."

"Ta chưa bao giờ công nhận việc ngươi là tỷ tỷ của ta, đừng tự xưng nữa."

"Lôi Thú Tuyết, ngươi không thấy bản thân mình rất ghê tởm sao?"

Ta thẳng thắn quay người nhìn Lôi Thú Tuyết, xé toạc lớp bỏ bọc hòa bình cuối cùng giữa ta và nàng ta.

"Ngươi kéo ta nhảy xuống vách đá, ta sẽ nhận thua, điều này không giả."

"Nhưng dù có nắm tay nhau cùng xuống hoàng tuyền, trước mặt Diêm Vương, ta cũng sẽ không thừa nhận ngươi là tỷ tỷ của ta đâu."

Liễu Đình Chi dẫn theo binh mã đã xông tới.

Lôi Thú Tuyết nhếch khóe miệng, chậm rãi buông lỏng bàn tay đang kìm giữ ta ra, ngửa người ngã xuống vách đá.

"Nhưng ta thừa nhận, Tiểu Xuân."

Tà váy màu vàng nhạt như những bông hoa mai nhỏ li ti đập vào mặt sông, cuộn sóng nhẹ nhàng rồi biến mất không còn thấy nữa.

Giữa trời đất, bỗng chốc tĩnh lặng.

Ta đờ đẫn nhìn dòng sông màu bạc xen lẫn những mảnh băng vỡ đang cuồn cuộn chảy về phía đông dưới vách đá.

Theo bản năng ta đưa tay muốn nắm lấy điều gì đó, khi hoàn hồn lại thì chỉ vồ được khoảng không.

Liễu Đình Chi dù sao cũng là nam nhi, không tiện tiến lên kiểm tra tình hình.

Vì vậy Vương Tải Vi - phó tướng trà trộn trong đám đông - vội vàng lao lên, đỡ ta đang ngã ngồi dưới đất đứng dậy.

Ta thuận thế quay mặt lại, Vương Tải Vi bỗng nhiên sững sờ.

"Tiểu Xuân, vì sao ngươi lại khóc?"

27

Khi ta được Liễu Đình Chi hộ tống về đế đô, tất cả mọi chuyện đã kết thúc.

Lý Túy Vãn không chút do dự chém chết mấy đứa cháu trai của mình, thuận lợi lên ngôi.

Ý chỉ đầu tiên nàng ấy ban xuống chính là xóa bỏ toàn bộ kỹ viện.

Tất cả kỹ Bệ hạu nhận được một khoản tiền để an cư lạc nghiệp.

Ai có gia đình đều được giải tán về nhà.

Người không có gia đình thì theo sắp xếp của triều đình, một là đi học, hai là đi làm.

Trong ý chỉ của Lý Túy Vãn còn nói, nếu có gia đình nghèo khó vẫn muốn bán nữ nhi tiếp, có thể bán vào thư viện nữ tử.

Đây là một trong những thỏa thuận giữa ta và Bệ hạ bệ hạ.

Cụ thể thực hiện ra sao tạm thời không bàn tới, nhưng nàng ấy có lòng thực hiện, đối với nữ tử trong thiên hạ mà nói đã là chuyện tốt rồi.

Ý chỉ thứ hai là xử trảm cả nhà Lôi Tướng.

Đây là thỏa thuận thứ hai giữa ta và Bệ hạ bệ hạ.

Tuy nhiên lúc này đây, ta không muốn đi xem xử trảm, cũng không muốn nói thêm lời nào với Lôi Tướng hay Trần thị nữa.

Ta chỉ muốn đi tìm A Dung.

Mệt mỏi quá.

Lảo đảo bước đi trên con đường báo thù bấy lâu nay, dù không phải một mình, nhưng cũng đã tiêu hao quá nhiều tâm lực của ta.

Sau khi mọi việc kết thúc, ta thậm chí không muốn nhớ đến hận thù nữa, chỉ mong được ở trong vòng tay nàng ấy, có lẽ có thể tìm được cơ hội để thở dốc.

Quan tài của tiểu nương đã được ta đào lên từ mộ viên Lôi gia.

Ta cẩn thận hỏa táng di hài của nàng ấy, dùng bình sứ men xanh đựng tro cốt.

Người kỹ nữ bị thế đạo giam cầm cả đời này, cuối cùng sau bao nhiêu năm qua đời, đã được trả công bằng và tự do đáng có.

Ngọc Kinh lâu bị Lôi Thú Tuyết đốt thành tro tàn.

Cùng với khế ước của ta và A Dung, đều hóa thành tro bụi.

A Dung có được tự do một lần nữa đã thoát ra từ địa đạo, không những không hề hấn gì, còn mang theo phần lớn đồ trang sức và y phục ta thường dùng.

"Tiểu Xuân, ngươi còn trẻ, ngày tháng sau này còn dài, không có tiền bạc bên mình cũng không hay."

A Dung dùng khăn lau sạch tro than trên ghế đá Ngọc Kinh lâu, đợi ta ngồi xuống thì ngoan ngoãn dựa vào lòng ta.

Nàng ấy cẩn thận đếm những tờ ngân phiếu mình đã cứu được trong cơn hỏa hoạn, sau khi kiểm đếm rõ số lượng, sắp xếp theo mệnh giá lớn nhỏ, nàng ấy nhét hết vào trong hầu bao.

Sau đó A Dung treo hầu bao vào thắt lưng ta, cảm thán nói:

"Ngọc Kinh lâu không còn nữa, chúng ta không phải bán rẻ tiếng cười, cũng không phải nộp tiền kim hoa nữa, thật tốt."

"Húc tỷ nhi đã được gửi gắm cho nữ phu tử của thư viện rồi, ta rất yên tâm."

"Tiểu Xuân, sau này chúng ta sẽ đi đâu?"

Ta nhìn gương mặt diễm lệ động lòng người của A Dung, chần chừ giây lát, chậm rãi đưa tay ôm lấy eo nàng ấy:

"Dù đi đâu, ta cũng sẽ dẫn theo ngươi."

A Dung ngẩng đầu, nhìn ta hồi lâu: "Tiểu Xuân, ngươi không vui sao?"

Nụ cười vốn treo trên khóe miệng ta chợt cứng đờ, theo bản năng lắc đầu.

Giọng điệu cũng vô thức trở nên cứng nhắc: "Thù lớn đã báo, ta rất vui."

Trên đống tro tàn cháy sém, phụ nhân xinh đẹp lớn tuổi và nữ chủ nhân trẻ tuổi kiêu ngạo của nàng ấy đang lặng lẽ tựa vào nhau, như thể đây chính là cùng trời cuối đất.

Không ai tiếp tục mở miệng nữa.

28

Khi xử lý xong sự vụ hỗn loạn, lúc rời Đế đô đã là giữa hè.

Lý Túy Vãn không đích thân ra mặt, mà phái Vương Tải Vi cưỡi ngựa đến tiễn.

"Tiểu Xuân, tại sao ngươi không muốn ở lại?"

Vương Tải Vi tò mò hỏi ta.

Thứ nhất, đương nhiên là vì thế giới của Bệ hạ quá rộng lớn, không có chỗ cho Lôi Kinh Xuân ta.

Để có được binh quyền, Bệ hạ đã lấy Tiểu Tướng quân Liễu Đình Chi làm Hoàng phu.

Để đánh lừa Lôi Tướng, tạo ra ảo tưởng rằng mình đã định ra hôn ước, Bệ hạ lại hứa cưới Tiểu Vương tử của Đan Tây làm Trắc quân trong cung yến năm trước.

Thứ hai, vì trong những ngày nhàn rỗi vào dịp Tết, ta cũng đã tự hỏi bản thân.

Đối với Bệ hạ, liệu Lôi Kinh Xuân này có thực sự quan trọng đến thế không?

Nếu thật sự quan trọng như vậy, tại sao mỗi lần Trần Phò mã gây khó dễ, Bệ hạ lại luôn đến muộn?

Ta bị Lôi Thú Tuyết giam cầm ở Lôi gia lâu như vậy, cũng chẳng thấy bất kỳ sự cứu viện nào.

Khi hiểu ra điều này, dù trái tim có nhiệt tình đến mấy cũng dần dần nguội lạnh.

Có những chuyện, miệng có thể lừa dối người khác, nhưng tuyệt đối trong tâm trí không thể lừa dối bản thân mãi được.

Nếu cứ làm vậy, hiện tại có thể chưa thấy gì, nhưng tương lai chắc chắn sẽ gặp vấn đề lớn.

Thứ ba, làm chó săn cho triều đình sẽ không có kết cục tốt đẹp.

Dù Lôi Tướng và Lôi gia sau lưng ông ta có tham lam đến đâu, họ cũng đã tận tụy cống hiến quản lý triều đình cho Tiên Đế trong nhiều năm qua..

Vậy mà khi tân đế lên ngôi, thiên mệnh thay đổi, cả Lôi già từ già trẻ lớn bé ngoại trừ Lôi Thú Tuyết đều bị kéo ra pháp trường chém đầu.

Trong triều đình, giữa trăm quan, dưới phố phường, còn ai nhớ đến công lao của lão già ấy?

Kẻ có thể phản bội bạn chẳng bao giờ là kẻ thù, mà chính là người đứng cùng phe, đứng sau lưng bạn.

Công thành không hiểu mưu thân thoái, cho đến khi áo nhuốm máu kinh thành.

Làm sao không khiến ta một lần nữa kinh hãi?

Đối với Lý Túy Vãn, thái độ của ta rất rõ ràng.

Bán thân cho Trưởng Công chúa thì được, dù sao trinh tiết và thể xác là thứ rẻ mạt nhất.

Còn bán mạng cho Bệ hạ thì miễn bàn, vì mạng chỉ có một, chơi hết là hết thật.

Ở lại làm quan thậm chí vào hậu cung của Bệ hạ, Lôi Kinh Xuân ta sẽ không phạm sai lầm ngớ ngẩn như vậy.

Trong lòng ta cười khẩy vì sự ngây thơ của Vương Tải Vi, nhưng ngoài mặt vẫn dịu dàng:

"Ngọc Kinh Lâu giam cầm ta quá lâu rồi, ta muốn dẫn Dung nương đi đây đó, ngắm nhìn giang sơn tươi đẹp này."

Nghe vậy, Vương Tải Vi đưa cho ta một tấm kim bài miễn tử:

"Đây là của Bệ hạ ban cho, đi đến đâu cũng như gặp Người vậy."

Vất vả mưu tính một phen, phần thưởng đáng được nhận thì vẫn phải nhận.

Ta cẩn thận cất kim bài miễn tử vào lòng, đến con đường ven sông bên ngoài kinh, ta đang định chắp tay mở miệng đuổi Vương Tải Vi về.

Bỗng nhiên có biến cố.

Trong đám lau sậy mới mọc vang lên tiếng đuổi bắt cười đùa.

Bóng dáng một nữ nhân dơ bẩn, chân trần chui ra từ bụi cỏ, cười điên dại, hoàn toàn không để ý đến hai người lạ trước mặt.

Khi nhìn rõ gương mặt người xuất hiện, ta đứng sững tại chỗ như bị sét đánh.

Cùng lúc đó, thanh kiếm dài bên hông Vương Tải Vi cũng rút ra khỏi vỏ trong chớp mắt.

Đó là Lôi Thú Tuyết.

Minh Thiều thở hổn hển chui ra từ bụi lau sậy, chưa kịp gỡ mạng nhện trên búi tóc, đã thấy ngay cảnh tượng này.

Thấy vũ khí sắc bén lấp lánh trong tay Vương Tải Vi, Lôi Thú Tuyết giật mình sợ hãi, núp sau lưng Minh Thiều, nước mắt nước mũi giàn giụa:

"Muội muội, có nữ nhân hung dữ muốn đánh ta."

"Ta đánh không lại, muội giúp ta đánh nàng ta đi..."

Minh Thiều bất đắc dĩ, lấy từ hộp thuốc ra một miếng kẹo mạch nha, kiên nhẫn dỗ dành Lôi Thú Tuyết hồi lâu mới khiến nàng ta bình tĩnh lại.

Sau khi giúp Lôi Thú Tuyết mang giày vào, thấy nàng ta ngồi xuống chơi với kiến, Minh Thiều mới gật đầu với ta và Vương Tải Vi:

"Nàng ấy ngã xuống vực, đập đầu, may mắn không chết."

Nhưng nàng ấy đã phát điên.

Không chỉ điên, mà còn quên hết mọi chuyện cũ...

Thậm chí còn nhận nhầm người khác là thân muội muội của mình...

Ta nhìn Lôi Thú Tuyết đang dùng lá cỏ trêu chọc đàn kiến với vẻ mặt phức tạp, trong lòng thầm bổ sung phần tiếp theo của câu chuyện cho Minh Thiều.

Vương Tải Vi nhíu mày quan sát Lôi Thú Tuyết hồi lâu: "Chuyện này ta nhất định sẽ bẩm báo lại với Bệ hạ."

Nàng ta là tâm phúc của Lý Túy Vãn, và tội mà Lôi gia phạm phải lại là tội mưu phản nghiêm trọng.

Việc tường thuật lại sự thật rằng Lôi Thú Tuyết vẫn còn sống sau khi về cung là điều đương nhiên, cũng nằm trong phạm vi chức trách.

"Giúp ta nhắn với Bệ hạ một câu." Ta bỗng mở miệng.

Vương Tải Vi tất nhiên hiểu ý của ta: "Lôi gia đối xử với ngươi như vậy, ngươi vẫn muốn bảo vệ nàng ta sao?"

Ta cam tâm tình nguyện, không được sao?

Ta mím chặt môi, không trả lời câu nói của Vương Tải Vi, mà nhắc lại: "Giúp ta nhắn với Bệ hạ một câu."

Vương Tải Vi miễn cưỡng gật đầu: "Nhất định sẽ chuyển lời."

"Tuy rằng người đời vẫn nói, kẻ làm nên đại sự không câu nệ tiểu tiết, nhưng nếu ngay cả tiểu tiết cũng không câu nệ, thì đại sự tất khó thành."

Ta cúi mắt xuống, không nhìn bất kỳ ai, chỉ khẽ mở miệng:

"Mong Bệ hạ xem như còn nợ ta một đoạn tình ý, đừng so đo với kẻ điên."

Nói xong, ta lấy kim bài miễn tử từ trong tay áo, đưa cho Minh Thiều.

Kẻ ngu ngốc không thể ngồi vững trên ngôi vị Nữ Đế.

Lý Túy Vãn hẳn sẽ hiểu ta có ý gì.

Có câu nói này, có tấm bài này.

Dù thế nào đi nữa, Lôi Thú Tuyết cũng có thể sống sót.

Minh Thiều thở dài, đưa tay nhận lấy tấm bài, chậm rãi trình bày một sự thật: "Nếu Bệ hạ không yên tâm, cứ việc phái ngự y trong cung đến kiểm tra, nàng ấy sẽ không tỉnh táo lại đâu."

Vương Tải Vi nhảy lên ngựa rời đi.

Ngay khi nàng ta vừa đi khỏi, ta lập tức quay đầu chất vấn Minh Thiều, giọng nói mang theo sự cay đắng mà chính bản thân cũng không nhận ra: "Ngươi tự tin vào y thuật của mình như vậy, tại sao không chữa khỏi cho nàng ta?"

"Ta cứu được mạng, nhưng ta cứu được tâm sao?" Minh Thiều suýt nữa cởi hộp thuốc ném vào đầu ta: "Nàng ta là người thế nào, vì sao mà phát điên, người ngoài không rõ, nhưng ngươi không rõ sao?"

Phải.

Ta hiểu rõ Lôi Thú Tuyết là người như thế nào.

Cũng hiểu rõ một đạo lý.

Điều gì con người quan tâm nhất trong đời này, thì sẽ bị điều đó ràng buộc mãi mãi, cho đến bị phá hủy hoặc cuối cùng tự phá hủy bản thân đến tan vỡ.

Minh Thiều có thể cứu được sự tổn thương về thể xác, nhưng không thể cứu được sự sụp đổ bên trong tâm hồn.

Nhưng mà, nhưng mà.

Lôi Thú Tuyết thấy vẻ mặt Minh Thiều không vui, tưởng nàng ấy bị ta bắt nạt, lập tức tức giận nhặt một cục đất dưới đất, ném vào vạt áo của ta.

"Không được bắt nạt muội muội của ta..."

Cục đất vỡ tung, làm bẩn chiếc váy lụa.

Hơi thở ta ngưng lại, bỗng nhiên mất hết sức lực để so đo với bất kỳ ai.

Môi mấp máy nửa ngày, cuối cùng vẫn không mở miệng giải thích gì với Lôi Thú Tuyết.

Minh Thiều lấy những món đồ lặt vặt trong hộp thuốc, nhét vào tay Lôi Thú Tuyết cho nàng ta chơi, cuối cùng cũng dỗ dành được nàng ta im lặng.

Đáng tiếc là chưa được bao lâu, Lôi Thú Tuyết lại đòi cây trâm hoa trên đầu A Dung.

A Dung không để tâm đến chuyện Lôi Thú Tuyết từng muốn giết mình.

Ngược lại còn tốt bụng tháo cây trâm hoa xuống, dỗ dành Lôi Thú Tuyết chơi.

"Chuyện ở Đế đô truyền đến đây, ta cũng nghe được đôi chút..." Minh Thiều lắc đầu, nhìn Lôi Thú Tuyết đang chơi đùa vui vẻ với A Dung: "Nàng ấy phát điên cũng tốt, phát điên rồi... thì không phải đối mặt với sự thật rằng Lôi gia đã sụp đổ."

Ta không mở miệng nói gì, chỉ cảm thấy vạn vật thật mơ hồ.

Lúc này trời đã tối, Lôi Thú Tuyết chơi mệt rồi, kéo Minh Thiều đòi đi: "Muội muội, muội muội, ta đói rồi."

Trước khi chia tay, A Dung không do dự nhét vào lòng Minh Thiều vài tờ ngân phiếu mệnh giá lớn.

Minh Thiều một tay bị Lôi Thú Tuyết nửa kéo nửa lôi đi về, thấy vậy quay đầu lại.

Thấy ta không phản đối, Minh Thiều cuối cùng cũng không từ chối ý tốt của A Dung, nhận lấy ngân phiếu.

Hoàng hôn buông xuống, bóng dáng mảnh mai của hai người nữ nhân nhanh chóng bị nuốt chửng ở cuối con đường.

Ta đặt tay phải lên ngực áo, nắm chặt không buông.

Như thể làm vậy, trái tim sẽ không trống rỗng.

A Dung khẽ kéo tay áo ta, ta mới hoàn hồn, ánh mắt trở nên tỉnh táo, mở miệng nói:

"Đi thôi."

Xe ngựa quay đầu, phóng nhanh về hướng ngược lại.

Tựa vào vai A Dung, ta chăm chú nhìn khuôn mặt ngọc của nàng ấy chìm trong bóng hoàng hôn, ánh mắt chuyên chú: "Ta muốn cưới nàng."

Tay A Dung đang lau hộp tro cốt của tiểu nương run lên mạnh.

Rồi, nàng ấy như không thể tin được, thì thào:

"Thiếp thân đã từng gả cho người khác, đã sinh con, làm kỹ nữ, hầu hạ khách qua đường, lại lớn hơn Tiểu Xuân tròn mười bảy tuổi..."

Ta đột ngột ngắt lời nàng ấy: "Nhưng rồi sao nào?"

Nàng ấy lớn hơn ta mười bảy tuổi thì sao chứ?

Nàng ấy đã từng gả cho người khác thì sao chứ?

Nàng ấy đã sinh con thì sao chứ?

Nàng ấy đã làm kỹ nữ, hầu hạ khách qua đường thì sao chứ?

Tình ý có thể bị lay chuyển bởi xuất thân, tuổi tác, trinh tiết, năng lực, thậm chí nhân phẩm sao?

Những thứ đó, có đáng để quan tâm không?

Lôi Kinh Xuân đương nhiên biết tất cả, nhưng Lôi Kinh Xuân vẫn muốn cưới nàng ấy.

Trong đôi mắt trong trẻo của A Dung hiện lên vẻ phức tạp, có chút thê lương, có chút thấu hiểu.

Tuy nhiên, dù đã ra khỏi Ngọc Kinh Lâu, nàng ấy vẫn theo thói quen nuông chiều ta một lần nữa:

"Được."

Màn xe bị gió đêm thổi bay lên, vầng trăng lộ ra nửa mảnh, rửa sạch những phiến đá xanh như ngọc, hai con hạc từ bụi lau bay vút lên, lướt qua mây, không biết bay về đâu, quấn quýt bên nhau.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#cổtrang