1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

01.

Hôm nay trợ giảng hướng dẫn cách giải bài tập, lớp học môn này có tổng cộng hơn hai trăm sinh viên, tất cả đều vào lớp học online đúng giờ.

Mặc dù đã vào lớp nhưng cũng chẳng có mấy ai nghe giảng chăm chú, tôi và bạn cùng phòng thì đang tán gẫu với nhau câu được câu không.

Cô ấy hỏi tôi khi nào sẽ kết hôn với Tống Hiểu Minh.

"Chắc cũng sắp rồi." Tôi nói: "Có khi cuối kỳ này sẽ đi đăng ký kết hôn."

Tôi và Tống Hiểu Minh bắt đầu yêu nhau từ năm nhất đại học, đến nay đã là năm hai thạc sĩ, đã sáu năm rồi.

Hai bên gia đình đã gặp nhau, ba mẹ tôi có chút không hài lòng và có vài lời qua tiếng lại về hoàn cảnh gia đình của Tống Hiểu Minh.

Nhà hắn ở một thị trấn nhỏ phía Nam, mẹ không có việc làm, bố thì làm công việc lặt vặt, đã rõ ràng không giúp đỡ được gì cho con cái.

Nhưng bản thân Tống Hiểu Minh rất xuất sắc, không những học giỏi mà còn rất điển trai và lịch sự, hắn nắm chặt tay tôi trước mặt bố mẹ tôi, hứa rằng sẽ yêu thương tôi suốt đời.

Anh hùng không hỏi xuất thân, cuối cùng bố tôi đã đồng ý cho chúng tôi kết hôn.

Tiền mua nhà, trang trí, xe cộ và tổ chức hôn lễ đều do nhà tôi chi trả.

Chỉ cần tôi và Tống Hiểu Minh sống hạnh phúc là đủ.

"Học xong kỳ này liền đăng ký kết hôn? Vậy tớ chờ làm mẹ nuôi của em bé nhé."

Bạn cùng phòng đang cười đùa với tôi, đột nhiên chỉ vào tai nghe của mình:

"Hình như Tống Hiểu Minh chưa tắt mic, cậu mau nhắc hắn đi."

Tôi vội vàng đến chỗ laptop.

Quả nhiên, giữa tiếng giảng bài của trợ giảng, có giọng nói trầm ngâm của Tống Hiểu Minh, còn nghe cả tiếng nước chảy rào rào.

Trợ giảng: "...Bạn Tống Hiểu Minh này, bạn có thể tắt mic được không?"

Tống Hiểu Minh không đáp, chắc hắn đã điều chỉnh âm lượng điện thoại xuống mức thấp nhất rồi bỏ qua một bên rồi.

Tôi cầm điện thoại gọi cho hắn.

Không ai nghe máy.

Tôi định gọi lần thứ hai thì đột nhiên có một âm thanh rên rỉ vang lên.

Tay tôi đột ngột cứng lại.

Bên cạnh, sắc mặt của bạn cùng phòng thay đổi.

Tiếng giảng bài của trợ giảng cũng ngừng lại.

Nhóm chat lớp im phăng phắc, nhưng điện thoại của bạn cùng phòng lại rung lên liên tục.

Những người bạn thân quen trong lớp đã lập một nhóm nhỏ.

"Đm, cái quái gì đang xảy ra vậy?"

"Đang ban ngày ban mặt mà Tống Hiểu Minh sung sức ghê!"

"Chơi lớn thế!"

"Mày biết gì, người ta sắp kết hôn rồi mà."

Ngay lập tức có người tag bạn cùng phòng của tôi:

"Bạn cùng phòng Lâm Yên của cậu đúng không? Hay là cậu đừng nói với cô ấy!"

"Quá xấu hổ, người bình thường còn không chịu nổi."

Tin nhắn trong nhóm cứ thế nối tiếp nhau, ngày càng có nhiều người được thêm vào, chỉ trong vài phút, số lượng thành viên trong nhóm đã tăng lên hơn một trăm người.

Bạn cùng phòng của tôi ngây ra nhìn tôi ngồi bên cạnh, không dám nói một lời.

"Khoan đã, hình như..."

"Không phải là Lâm Yên???"

"Chuyện gì thế???"

Trong micro, những tiếng động không hài hòa đã kết thúc.

Giọng nữ ngọt ngào vang lên: "Sao nào, là em giỏi hơn hay đàn chị Lâm giỏi hơn?"

Ngay sau đó là giọng nói đầy cưng chiều của Tống Hiểu Minh: "Tất nhiên là em rồi!"

Trong nhóm chat im phăng phắc.

Mọi người không ngờ được cú quay xe này, ai nấy đều nín thở nghe tiếp.

Trợ giảng lớn hơn chúng tôi hai tuổi, là nghiên cứu sinh tiến sĩ dưới sự hướng dẫn của giáo sư, cô ấy vốn có thể kết thúc cuộc họp ngay lập tức, nhưng lại không làm thế.

Tôi đoán chắc cô ấy cũng bị ngớ người choáng váng.

Tay chân tôi lạnh ngắt, nhưng đầu óc vẫn còn đang suy nghĩ.

Giọng của cô gái đó, tôi đã nhận ra rồi.

Là Mạc Nhu Nhu, cô đàn em thân thiết của tôi.

Lúc này, cô ta giận dỗi trách móc: "Rõ ràng là thích em hơn nhưng lại muốn ở bên cô ta."

Tống Hiểu Minh cười nói: "Thế nào? Em giúp anh tìm việc làm để giải quyết hộ khẩu à?"

Cô đàn em rõ ràng không để tâm, cô ta cười hì hì nói: "Không sao, dù sao anh có kết hôn thì chúng ta vẫn có thể tiếp tục, em cũng không ngại."

"Nhưng anh chú ý một chút, đừng để bị bắt quả tang." Mặc Nhu Nhu nói: "Em không muốn làm căng với đàn chị Lâm đâu, chị ấy tốt với em lắm, em vừa khóc bảo chưa bao giờ dùng túi hiệu, chị ấy đã đồng ý tặng em một cái nhân dịp sinh nhật rồi."

Tống Hiểu Minh nhàn nhạt nói: "Loại ngu coi tiền như rác như vậy cũng không có nhiều."

"Cho nên anh Hiểu Minh thật may mắn! Nắm bắt cơ hội vững chắc, ít nhất cũng giảm được hai mươi năm phấn đấu."

Bọn họ cười đùa với nhau.

Trong nhóm chat im lặng như bãi tha ma.

Tôi hít một hơi thật sâu, như thể có nhiều luồng không khí tràn vào phổi thì tôi sẽ càng bình tĩnh.

Tôi nhẹ nhàng nói với bạn cùng phòng:
"Thêm tớ vào nhóm đi."

Khi tên tôi xuất hiện trong nhóm, mọi người đều im lặng.

Một lúc sau, có một cô bạn chơi thân với tôi mới mở lời:

"Lâm Yên, cậu ổn chứ?"

"Con trai trong ký túc xá bọn tớ đều cảm thấy thằng đó thật là rác rưởi." Bạn trai của cô ấy cũng lên tiếng trong nhóm.

Bạn nam cùng phòng của cậu ấy tiếp lời:

"Chết tiệt, đợi Tống Hiểu Minh quay lại bọn tớ sẽ cùng nhau đánh cho hắn một trận."

"Thằng khốn này làm mất mặt tất cả chúng ta."

Trong nhóm càng mắng càng dữ dội.

Tôi bình tĩnh gõ từng chữ:

"Đàn chị, trước tiên phiền chị tắt cuộc họp giúp em."

Trợ giảng cũng trong nhóm, vài giây sau, cuộc họp đã được kết thúc.

"Cảm ơn mọi người, tớ hy vọng mọi người có thể giả vờ như không biết chuyện này."

Các chị em của tôi sốt sắng.

"Yên Yên, đừng nói là cậu không thèm tính toán mà muốn sống mơ hồ như vậy với hắn ta đấy!"

"Bây giờ các cậu mới chỉ đính hôn thôi, tuy tổn thất không nhỏ nhưng kết hôn rồi sẽ còn tồi tệ hơn!"

"Ngoại tình lần một thì sẽ có lần hai, có khi còn nhiều hơn thế!"

Tôi nhấn giữ nút ghi âm, nói khẽ:

"Tớ sẽ không kết hôn với hắn, nhưng tớ cũng sẽ không lập tức chia tay."

"Những thứ mà hắn đã lừa dối chiếm đoạt từ tớ trong những năm qua, tớ sẽ đòi lại từng thứ một."

02.

10 phút trước khi hết giờ, Tống Hiểu Minh cầm điện thoại lên để điểm danh, nhưng phát hiện ra buổi họp đã sớm kết thúc.

Trên điện thoại còn có cuộc gọi nhỡ từ tôi.

Hắn lập tức gọi lại cho tôi. Tôi nhấc máy và nghe thấy giọng hắn có chút căng thẳng và dò xét rõ ràng.

"Sao nay lớp lại tan sớm thế?" Hắn hỏi: "Sao em lại gọi điện cho anh giữa tiết vậy?"

Tôi cố gắng giữ giọng bình thản: "Chị trợ giảng không khỏe lắm nên đã kết thúc tiết học sớm."

"Vậy sao em lại gọi cho anh?"

"Không có gì đâu, chỉ muốn hỏi xem anh tan học rồi có muốn đi ăn thịt nướng với em không."

Tôi nghe thấy giọng của Tống Hiểu Minh nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng hắn vẫn chưa hoàn toàn buông lỏng cảnh giác: "Hôm nay anh phải làm bài test thực tập, mai anh sẽ đi cùng em, ngoan nào."

Tôi nhẹ nhàng giận dỗi vài câu rồi cúp máy.

Nói cho cùng, cơ hội thực tập tại Công ty Chứng khoán hàng đầu này của Tống Hiểu Minh cũng là do ba tôi tìm cho hắn.

Tống Hiểu Minh vừa nói chuyện với tôi xong, vẫn không yên tâm đi tìm chị trợ giảng.

"Chị trợ giảng, chị đã khỏe hơn chưa?"

Hắn đang dò xét, xem tôi có lừa hắn hay không.

Mà chị trợ giảng đã sớm thống nhất lời nói với tôi, không bỏ sót chi tiết nào: "Ngủ một giấc đã thấy khá hơn nhiều rồi, có gì không hiểu thì có thể hỏi riêng chị nhé."

Chị trợ giảng chuyển đoạn hội thoại cho tôi:

"Giờ thì Tống Hiểu Minh chắc đã yên tâm rồi."

Tôi cầm điện thoại, bình tĩnh trả lời: "Không, không đơn giản như vậy đâu."

Chút nữa Tống Hiểu Minh sẽ về ký túc xá, hắn chắc chắn sẽ tìm hiểu từ ba người bạn cùng phòng.

Trong ba người đó, có một người là bạn trai của bạn tôi, cậu ấy lén ghi âm một đoạn gửi cho tôi.

Quả nhiên, vừa về đến ký túc xá, Tống Hiểu Minh đã hỏi ngay:

"Hôm nay lớp giảng bài tập không điểm danh đúng không?"

"Hả? Không điểm danh đâu." Ba người bạn cùng phòng, người thì chơi game, người thì đọc truyện, người thì ngủ gật, ai nấy đều tỏ ra không quan tâm.

Đợi Tống Hiểu Minh ra ngoài, họ mới bừng tỉnh, đồng loạt đứng bật dậy.

"Loại rác rưởi!"

"Sau này đừng chơi bóng rổ với hắn nữa, không thì các bạn nữ cho rằng bọn mình cùng một loại với hắn."

Mọi người đều diễn kịch rất tốt, Tống Hiểu Minh bị lừa mà không hay biết gì, hoàn toàn tin rằng hôm đó không có gì bất thường xảy ra.

Còn người cảnh giác kém hơn Tống Hiểu Minh chính là Mạc Nhu Nhu, mời tôi tham dự party sinh nhật của cô ta.

Lý do rất đơn giản, trước đó cô ta cứ vuốt ve túi Chanel của tôi, lúc thì khen ngợi hâm mộ tôi, lúc thì tự thương hại bản thân, cuối cùng khiến tôi mềm lòng và hứa sẽ tặng cô ta một chiếc nhân dịp sinh nhật.

Cô ta mời tôi đến bữa tiệc sinh nhật, chẳng qua là muốn thúc giục tôi nhanh chóng thực hiện lời hứa của mình.

Tôi đã đồng ý.

Rất nhanh, ngày sinh nhật của Mạc Nhu Nhu đã đến.

Cô ta là một đóa social flower, mời rất nhiều người trong khóa chúng tôi đến dự sinh nhật.

Đêm trước ngày sinh nhật, tôi hỏi Tống Hiểu Minh:

"Mai em đi dự sinh nhật của một đàn em khóa dưới, có thể mang theo người đi cùng. Hay là anh đi cùng em nhé?"

Tống Hiểu Minh hơi dừng lại một chút.

Nhưng rất nhanh sau đó hắn lại tỏ vẻ như không có chuyện gì: "Sinh nhật của đàn em khóa dưới, anh đến làm gì."

"Anh từng gặp rồi mà! Cô ấy trong đội cổ động viên, Mạc Nhu Nhu, rất xinh đẹp."

Tống Hiểu Minh nhíu mày nghĩ ngợi một lúc: "Ồ....... hình như có chút ấn tượng."

Diễn xuất đỉnh thật! Tôi cười lạnh ở trong lòng.

Tống Hiểu Minh vẫn muốn từ chối, tôi lập tức giả vờ giận dỗi:

"Sao thế, không nể mặt em à?"

Tống Hiểu Minh chưa tham gia phỏng vấn của Công ty Chứng khoán, trước đó tôi đã nói với hắn, giám khảo phỏng vấn là bạn của bố tôi, cũng là mẹ nuôi của tôi.

Vào lúc này, hắn tuyệt đối không muốn làm tôi phật ý.

Bất đắc dĩ, hắn đành đồng ý đi cùng tôi.

Ngày sinh nhật của Mạc Nhu Nhu, tôi khoác tay Tống Hiểu Minh, đi đến trước mặt cô ta.

Các bạn học khác vây quanh, nhìn ba chúng tôi tụ lại một chỗ, có lẽ đây là quả dưa kích thích nhất đời bọn họ.

Mạc Nhu Nhu nhìn tôi, nở nụ cười ngọt ngào:

"Chị đến rồi à, chị có mang quà cho em không đó?"

Tôi cười rồi đẩy Tống Hiểu Minh tới trước mặt Mạc Nhu Nhu:

"Đây chẳng phải là quà sao?"

Cả phòng khiếp sợ sửng sốt.

Sắc mặt Mạc Nhu Nhu và Tống Hiểu Minh đồng loạt thay đổi.

Tôi thưởng thức vẻ mặt cực kỳ lúng túng của họ trong hai giây, sau đó cong cong khóe môi, không chút biến sắc vỗ vai Tống Hiểu Minh:

"Sao đứng ngây ra thế, cái túi anh cầm giúp em, bên trong có quà đấy."

Mặt Tống Hiểu Minh vừa mới trắng bệch, nghe tôi nói vậy thì thở phào nhẹ nhõm, vội vàng lấy chiếc túi Chanel nhỏ ra, đưa cho Mạc Nhu Nhu.

"Nghe Yên Yên nhiều lần nhắc đến em." Tống Hiểu Minh mỉm cười khách khí ra vẻ lạnh nhạt của một đàn anh.

Mạc Nhu Nhu nhận túi, đôi mắt long lanh:

"Em cảm ơn ạ! Em cũng thấy chị Yên Yên nhắc đến anh nhiều lắm!"

Chắc là hai người họ nghĩ kỹ thuật diễn xuất của mình xuất sắc lắm!

Mọi người xung quanh đồng loạt cụp mắt xuống, không nỡ nhìn thẳng.

Bạn cùng phòng lén kéo tôi sang một bên: "Cậu thật sự mua cho Mạc Nhu Nhu túi Chanel sao?"

Tôi cười: "Hàng giả."

Bạn cùng phòng thở dài: "Hôm nay bữa tiệc sinh nhật này, chẳng ai thật lòng đến mừng sinh nhật cô ta, toàn đến xem kịch thôi."

Ai mà không muốn như vậy chứ, bộ phim học đường quá cẩu huyết, nữ chính là Mạc Nhu Nhu, nam chính bí mật là Tống Hiểu Minh.

Mặc dù mọi người đã rất kiềm chế ánh mắt tò mò của mình, nhưng Tống Hiểu Minh vẫn cảm nhận được một phần nào đó.

Hắn đi đến bên cạnh tôi: "Em có để ý thấy rất nhiều bạn nữ đang nhìn anh không?"

May thay tôi đã chuẩn bị sẵn mọi thứ, liền cười đáp: "Ai bảo hôm nay anh lại đẹp trai hơn ngày thường cơ chứ!"

Tống Hiểu Minh luôn tự tin vào sức hút của mình — điều này cũng không có gì lạ, dù sao hắn cũng có một bạn gái giàu có như tôi sẵn lòng để hắn ta lợi dụng, đồng thời còn có thể khiến cho một cô đàn em xinh đẹp sẵn lòng chấp nhận làm người tình bí mật của hắn.

Chắc là hắn cảm thấy bản thân hoàn hảo lắm!

Quả nhiên, Tống Hiểu Minh rất hưởng thụ với lời khen của tôi, hắn cười tủm tỉm rồi ôm lấy tôi: "Có bạn trai tuấn tú như này, em phải có chút cảm giác lo lắng đi chứ, nếu không đối xử tốt với anh, không chừng anh bị người khác cướp mất đấy."

Tôi thấy một bạn nam đứng gần đó, uống được một nửa ly rượu, rồi trực tiếp phun hết ra.

"Cậu làm gì vậy?"

Suýt nữa rượu bắn lên người Tống Hiểu Minh, hắn ta khó chịu lau chiếc áo sơ mi của mình.

"Xin lỗi! Xin lỗi!"

Bạn nam cố nhịn cười, lao vào WC: "Tự nhiên thấy buồn nôn quá!"

Tống Hiểu Minh nhìn bạn nam rời đi, quay sang tôi có vẻ không vui nói: "Anh nói với em rồi, không chỉ các cô gái mới chơi trò tâm cơ với nhau, thật ra con trai cũng rất hay ghen tị."

Không sai không sai.

Toàn bộ cô gái cả thiên hạ này đều đấu đá với nhau để tranh giành tình cảm của anh.

Toàn bộ chàng trai cả thiên hạ này đều ghen tị với anh.

Trong đầu tôi xẹt qua hàng vạn lời trào phúng, nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười dịu dàng: "Ai nói không đúng đâu."

Sau khi đối phó cho có lệ với Tống Hiểu Minh, tôi đi qua một bên, lén mở điện thoại ra, phát hiện trong nhóm đã có mấy trăm tin nhắn.

"Xe tôi đã cho tài xế lái qua, đang đậu ngay trước cửa nhà hàng." Đây là tin nhắn của một anh bạn đại gia của tôi.

"Phương Uyển, em trai họ của em bao giờ đến vậy?" Đây là tin nhắn của chị trợ giảng.

"Nó đến trước cửa rồi." Đây là tin nhắn của bạn cùng phòng của tôi, Phương Uyển.

"OK! Hành động theo kế hoạch!"

Loạt biểu cảm ăn dưa lập tức tràn ngập cả nhóm.

Khi buổi tiệc sinh nhật sắp kết thúc, tôi kéo Tống Hiểu Minh ra về trước.

Sau đó, khi Mạc Nhu Nhu cùng các bạn rời nhà hàng, một chiếc Maserati suýt đụng vào cô ta.

Bước xuống xe là một chàng trai trẻ cực kỳ cao ráo và đẹp trai, khuôn mặt chẳng khác gì diễn viên nổi tiếng trong phim thần tượng.

Anh ta liên tục xin lỗi và đề nghị đưa Mạc Nhu Nhu đến bệnh viện.

Thực ra Mạc Nhu Nhu chẳng bị thương chút nào, nhưng cô lập tức ngồi lên ghế phụ của chiếc Maserati.

"Đáng tiếc là cậu không được chứng kiến cảnh đó."

Sau này Phương Uyển lắc đầu với tôi, "Cái dáng vẻ mà cô ta dùng mọi thủ đoạn để làm nũng, tỏ ra yếu đuối, bọn tớ đứng xem mà suýt không nhịn được nôn ra ngay tại chỗ."

Tôi cười cười: "Đó mới chỉ là mở màn cho vở kịch hay mà thôi."

03.

Tất nhiên, không phải kỹ thuật diễn của ai cũng tốt như vậy.

Ví dụ như Phó Chủ tịch của Hội Sinh viên nơi Tống Hiểu Minh tham gia.

Khi danh sách cán bộ ưu tú của Hội Sinh viên được công bố vào giữa học kỳ, Tống Hiểu Minh kinh ngạc phát hiện mình không có tên, liền đi tìm Phó Chủ tịch phụ trách quản lý chính mình để chất vấn.

Phó Chủ tịch là bạn cùng phòng của chị trợ giảng, sớm đã nghe về những "thành tích" của Tống Hiểu Minh từ miệng chị ấy.

Người này tính tình nóng nảy, nên khi Tống Hiểu Minh hỏi tại sao mình không được ghi nhận là cán bộ ưu tú, chị ấy liền quăng ngay một câu: "Cán bộ ưu tú yêu cầu phải phát triển đức, trí, thể, mỹ, lao một cách toàn diện, cậu không xứng."

Chị trợ giảng chứng kiến cảnh này, hồn bay phách lạc nhắn Wechat cho tôi: "Má ơi, chị không ngăn được cái tính nóng nảy của cậu ấy, liệu có lộ chuyện không đây?"

"Chị đừng lo, lúc Tống Hiểu Minh rời đi có phản ứng gì không?"

"Giận đùng đùng."

"Vậy thì không sao." Tôi tự tin cười.

Quả nhiên, khi Tống Hiểu Minh đến ăn cơm với tôi, câu đầu tiên đã nhắc đến Phó Chủ tịch Hội Sinh viên.

"Cô ta đang muốn trả đũa anh." Tống Hiểu Minh hằn học dùng đũa chọc vào bát: "Năm ngoái cô ta cứ bám riết theo đuổi anh, anh đã từ chối nên cô ta liền ôm hận trong lòng.

"Đúng rồi Yên Yên, không phải em có quan hệ tốt với Chủ tịch Hội Sinh viên sao?"

"Em có thể nghĩ cách mang chuyện này báo cho Chủ tịch, nói là Phó Chủ tịch đang công tư lẫn lộn được không?"

"Suy cho cùng, điểm cộng của cán bộ ưu tú còn ảnh hưởng đến thành tích tổng hợp, vì em mà anh mới đắc tội với Phó Chủ tịch đấy..."

"Yên Yên, Yên Yên?"

Tôi đang suy nghĩ, bị giọng của Tống Hiểu Minh kéo trở về thực tại, lập tức đáp lại một cách đầy đồng cảm: "Không thành vấn đề."

Ngày hôm qua, tại nhà hàng chúng tôi thường ăn, ông chủ đã lén nói với tôi rằng, mỗi lần tôi thanh toán xong ra về, Tống Hiểu Minh đều quay lại và yêu cầu xuất hóa đơn.

Tôi vốn hơi không hiểu, nhưng giờ Tống Hiểu Minh nhắc đến Hội Sinh viên, lại gợi nhắc cho tôi một chút.

Dù sao thì màn kịch hay bên phía Mạc Nhu Nhu phải diễn một thời gian mới đến cao trào, chi bằng tôi tạm thời giải quyết chuyện của Tống Hiểu Minh trước.

Tôi lập tức gọi điện cho Chủ tịch Hội Sinh viên, cô ấy là bạn học cùng lớp môn tự chọn với tôi và quả thực quan hệ giữa chúng tôi rất tốt.

Nghe xong lời tôi nói, cô ấy cười: "Tớ biết rồi."

Ngày hôm sau, Chủ tịch tại buổi họp toàn thể Hội Sinh viên tuyên bố gần đây có nhiều cán bộ sinh viên biển thủ kinh phí hoạt động, tham ô chiếm đoạt quỹ chuyên dụng, việc này phải bị xử lý nghiêm khắc.

Tống Hiểu Minh mặt mày tái nhợt đến trước ký túc xá của tôi, túm lấy tôi:

"Em nói gì với chủ tịch thế?!!"

Tôi vô tội chớp chớp mắt: "Chỉ bảo cô ấy kiểm tra kỹ Phó Chủ tịch thôi mà."

"Anh xem, Phó Chủ tịch vì anh từ chối theo đuổi mà tước đi danh hiệu của anh, loại người công tư lẫn lộn này chắc chắn còn làm nhiều chuyện xấu khác nữa, phải điều tra kỹ mới được."

Mặt Tống Hiểu Minh khi đỏ khi trắng.

Một tuần sau, việc Tống Hiểu Minh khai khống khoản tiền và lạm dụng chức quyền chiếm đoạt công quỹ bị điều tra đến tận gốc rễ.

Hắn ta bị Hội Sinh viên khai trừ, đồng thời bị nhà trường cảnh cáo ghi lại biên bản vi phạm.

Lúc hắn ta bị thông báo phê bình, Chủ tịch và Phó Chủ tịch đang cùng uống bia trong quán nhậu riêng của nhà tôi.

"Xin lỗi em gái!" Phó Chủ tịch nói với tôi:

"Trước đây chị đúng là có theo đuổi cậu ta."

"Nhưng chị không biết nhiều người trong khóa em, mà Tống Hiểu Minh cũng luôn tỏ ra như mình độc thân vậy..."

Tôi ngầm hiểu, chắc hẳn những bức ảnh hắn ta chụp chung với tôi trong vòng bạn bè đều đã chia nhóm hiển thị.

"Sau khi chị phát hiện hắn có bạn gái, liền không còn liên lạc riêng với hắn ta nữa."

Tôi vỗ vai Phó Chủ tịch: "Chuyện này có gì mà phải xin lỗi chứ."

Chủ tịch mỉm cười, vừa bóc đậu phộng muối vừa nói: "Hai người nên cụng ly một cái nha."

Tôi nâng ly cụng với Phó Chủ tịch: "Chúc mừng chị đã thoát khỏi tay tên rác rưởi."

Phó Chủ tịch cười: "Cũng chúc em sớm thoát khỏi tên rác rưởi đó."

Chúng tôi cùng uống cạn ly bia mát lạnh, Phó Chủ tịch đặt ly xuống, đột nhiên nhớ ra điều gì:

"Đúng rồi, em gái, em cẩn thận một chút, Tống Hiểu Minh bị thiệt hại lớn thế này, liệu có ra tay đánh em không?"

"Yên tâm, anh ta không dám đâu, trong hồ sơ có xác nhận biên bản cảnh cáo, sau này tìm việc sẽ rất khó khăn."

Tôi cười nhạt: "Anh ta hiện giờ chỉ có thể dựa vào em mà thôi."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro