1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Sau khi trượt kỳ thi thạc sĩ, tôi bị gia đình ép cưới một phú nhị đại tại địa phương.

Đối phương là một kỹ sư, gia đình anh làm kinh doanh và sở hữu một số trung tâm thương mại lớn.

Người nhà tôi liếc mắt một cái đã thích anh ấy, mẹ tôi cứ nhất quyết muốn Lục Tân Trạch làm con rể của bà.

Nhưng tôi lại không muốn, Lục Tân Trạch căn bản không phải gu của tôi.

Tuy đẹp trai đấy nhưng anh ấy có vẻ ngoài hơi lưu manh, cao ráo, da ngăm đen và trông giống đại ca xã hội đen, khác xa với mẫu người lý tưởng của tôi.

Đêm tân hôn, anh lại càng hành động giống một tên cướp hơn. Mặc dù anh chỉ "cầm cự" chưa đến một phút.

Ngày hôm sau, khi "lão" vẫn đang cố gắng lôi kéo tôi để tiếp tục chứng minh, thì công việc xảy ra sự cố và anh ấy phải đi công tác.

Chuyến công tác kéo dài một tháng, tôi gần như quên mất mình vẫn còn một lão chồng ở nhà.

Lúc tan làm trở về, bên đường có một chiếc ô tô màu đen đang đậu, có một người tựa vào xe, ngón tay mảnh khảnh kẹp điếu thuốc đang hút dỡ.

Tôi thờ ơ liếc nhìn rồi quay đi, cúi đầu lục lọi trong túi xách để tìm chìa khóa mở cửa.

Trên eo bỗng nhiên có một bàn tay nóng hổi sờ lên, tôi sợ đến mức hét lên.

Một giọng nói trầm khàn của người đàn ông vang lên trên đầu tôi: "Là anh, Lục Tân Trạch."

Sau khi nhìn rõ mặt anh ta, tôi trừng mắt nhìn "Anh bị bệnh à! Ban đêm muốn hù chết người ta hả!". "Anh về sớm mà cũng không biết nói tiếng nào hả?"

"Anh gọi cho em mười lăm cuộc, nhưng em không nghe máy."

Tôi cau mày, lấy điện thoại rồi mở ra.

"Không có cuộc gọi nhỡ nào cả."

"Em chặn anh rồi."

Tôi nhếch khóe miệng, "Xin lỗi, em tưởng là số gọi tư vấn bảo hiểm, chờ tí để em bỏ chặn."

" Để anh xem em làm."

Dưới cái nhìn của Lục Tân Trạch, tôi tìm được danh sách đen, trong danh sách có một cái tên "Người chồng một phút".

Khi tôi bấm vào màn hình, tay tôi run lên.

Giọng nói có chút run rẩy: "Đã xoá khỏi danh sách."

Khi tôi ngước nhìn Lục Tân Trạch, khuôn mặt tuấn tú của anh ấy đã hoàn toàn tối sầm, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào tôi, như muốn hỏi tại sao tôi lại làm như vậy.

Vốn dĩ muốn an ủi anh ấy một chút, nhưng lúc này tâm tình có chút bực bội, nhưng nhìn anh ấy cũng không biết rõ nguyên nhân tại sao.

"Đứng ở bên ngoài làm gì? Sao không nhanh vào đi? Muốn làm thần giữ cửa sao?"

Lục Tân Trạch mím môi, quai hàm cắn rất chặt, vẫn không nói gì.

Nhìn bộ dạng anh ấy như vậy, tôi có chút sợ hãi.

Tôi nghe chị gái của Lục Tân Trạch kể rằng khi còn học cấp hai, anh ấy rất nghịch ngợm, thường xuyên đánh nhau, gây rắc rối ở trường, ông già không chịu nổi nữa liền tống anh vào quân đội.

Một tháng không gặp anh ấy dường như đã mạnh mẽ hơn rất nhiều, nếu sau này chúng tôi thực sự đánh nhau, tôi sợ mình không phải là đối thủ của anh ấy.

Tôi xắn tay áo, cố gắng giữ giọng nói nhẹ nhàng: "Anh ăn tối chưa? Em nấu cho anh."

Lục Tân Trạch sửng sốt, "Không, lát nữa anh sẽ tự làm."

Tôi cau mày, "Anh tự mình làm, có thể ăn được sao?"

Tôi đã ăn một bữa do anh ấy nấu, hương vị thật khó tả.

"Em đi nấu cơm, anh đi tắm đi."

Lục Tân Trạch ăn cay nên khi nấu anh hay cho thêm ớt vào để dễ ăn hơn.

Khi thức ăn được mang ra, cửa phòng tắm tình cờ mở ra.

Lục Tân Trạch bước ra chỉ quấn một chiếc khăn tắm, có vài giọt nước chảy xuống bộ ngực rắn chắc của anh...

Nó khiến người ta đỏ mặt.

Tôi hơi giật mình và chớp mắt. "Sao anh lại ăn mặc thế này ra ngoài?"

"Anh quên đem đồ vào, gọi cho em mấy lần mà em không nghe máy."

Cửa bếp đóng kín, máy hút mùi kêu to quá không nghe thấy.

"Anh vào đi, em tìm cho anh một bộ đồ ngủ."

Tôi tìm một bộ quần áo mặc ở nhà màu đen, xuyên qua khe cửa đưa cho anh.

Lục Tân Trạch mặc vào, trong giọng nói có chút bất mãn nói: "Sao lại là quần dài? Mặc vào thì nóng lắm."

Tôi mơ hồ trả lời: "Trời nóng thì bật điều hòa lên."

"Mau đi ăn cơm, không thì đồ ăn nguội mất."

Lục Tân Trạch ăn rất ngon miệng, một bữa ăn ba bát không để sót một hạt cơm nào, nhưng anh ấy ăn rất nhã nhặn, không phát ra âm thanh.

Tôi không có cảm giác thèm ăn nên uống một bát súp rồi ngồi đối diện anh ấy, lướt điện thoại.

Nam diễn viên tôi thích vừa đăng weibo, bấm vào ảnh thì thấy anh trai rất trắng trẻo, đẹp trai, dáng người cũng chuẩn nhưng có vẻ hơi thua kém Lục Tân Trạch một chút.

"Em có thích mẫu người thế này?"

Lục Tân Trạch không biết đứng lên từ khi nào, dùng ánh mắt sâu thẳm nhìn tôi.

Tôi ngây người, không có phủ nhận.

"Thích người trắng trẻo thế này!"

Tôi nói một cách cho có lệ "uhm".

Lục Tân Trạch sờ lên mặt mình, "Anh có phải là người có da trắng không?"

Tôi mím môi cố nhịn cười, "Anh nghĩ sao?"

"Trước đây anh khá trắng, nhưng sau khi làm việc ở công trường phơi thành như bây giờ!"

"Ồ"

"Anh rửa bát, em đi tắm đi."

Ngoài những việc khác ra, Lục Tân Trạch còn rất chăm chỉ làm những việc nhà khác, ngoại trừ việc không biết nấu nướng.

Anh ấy thậm chí còn giỏi rửa bát và lau nhà hơn tôi.

Sau khi thay đồ ngủ và bước ra, nhận ra mình không có mặc đồ lót nên hơi cau mày.

Bình thường khi ở nhà một mình, tôi quen không mặc gì, nhưng bây giờ trong nhà lại có thêm một người đàn ông.

Cởi quần áo được nửa chừng, cánh cửa đột nhiên mở ra. Tôi quay đầu lại, ánh mắt chúng tôi gặp nhau, cả hai đều hơi giật mình.

Lục Tân Trạch hoàn toàn mất đi khả năng quản lý biểu cảm.

Mặt tôi nóng bừng, giọng hoảng hốt: "Ra ngoài!"

Anh sửng sốt, có chút xấu hổ, "Xin lỗi, anh ra ngay."

Anh nhanh chóng lui ra ngoài, đóng cửa lại.

Mặc dù chúng tôi đã thân mật với nhau trong đêm tân hôn nhưng đêm đó đã tắt đèn và tôi cũng uống say.

Lúc này tôi đang rất tỉnh táo! Tôi lấy hết can đảm mở cửa đi ra ngoài, trong phòng khách không có ai, nhưng TV vẫn bật.

Lục Tân Trạch đứng trên ban công hóng gió, ngậm điếu thuốc trong miệng quay mặt đi, không nhìn ra biểu tình trên mặt.

Tôi ngồi xuống cầm chiếc điều khiển từ xa lên, bật nhỏ âm lượng lại và chuyển kênh.

Anh dập tắt điếu thuốc ném vào thùng rác rồi lại ngồi xuống ghế sofa, hai người ngồi gần nhau đến mức mơ hồ ngửi thấy mùi khói thuốc thoang thoảng trên người anh.

Mùi này không tệ nhưng tôi không thích nó.

Im lặng di chuyển sang một bên.

Những chuyển động nhỏ rõ ràng đã lọt vào mắt Lục Tân Trạch.

"Xin lỗi, anh vừa hút thuốc lá."

"Ừ."

"Ghét mùi thuốc lá?"

"Ừ."

"Được rồi, anh sẽ bắt đầu bỏ thuốc lá từ hôm nay."

Tôi chỉ mỉm cười. Loại chuyện thế này, tôi tin mới là lạ

Bố tôi đã ồn ào kêu bỏ thuốc lá hơn mười năm, nhưng ông kiên trì nhiều nhất được ba tháng rồi lại bắt đầu hút thuốc trở lại.

"Thật đấy."

Anh lấy hộp thuốc lá và bật lửa ra rồi ném vào thùng rác.

Anh đứng dậy đi về phòng, khi bước ra thay một bộ đồ ngủ, trên người thoang thoảng mùi hương tuyết tùng.

Mùi nước hoa hơi dễ ngửi.

Có một anh chàng ngồi cạnh tôi luôn mất tập trung khi xem phim truyền hình.

Tôi không xem nữa, vào phòng ngủ bật máy tính và đọc tiểu thuyết.

Thực tế không có tình yêu ngọt ngào nên tôi chỉ có thể lên mạng tìm thấy niềm an ủi trong tiểu thuyết.

Cửa phòng đột nhiên mở ra.

Anh quay đầu nhìn lướt qua ,rồi đột nhiên chú ý đến màn hình.

Anh bước đến bàn trang điểm, cầm lên một lọ kem dưỡng da mặt và hỏi:

"Cái này dùng để làm gì?"

"Dưỡng da mặt."

"Có tác dụng làm trắng à?"

"Anh hỏi cái này để làm gì?"

"Anh chỉ hỏi thôi."

"Ồ, có một ít tác dụng làm trắng."

Anh cụp mắt xuống, im lặng một lúc rồi cẩn thận hỏi: "Anh có thể dùng nó được không?"

Sau khi Lục Tân Trạch nhìn thấy lông mày nhíu chặt lại của tôi, anh ấy nuốt lại những lời vừa thốt ra trên môi.

Tiếp tục cúi đầu tiếp tục nghiên cứu lọ kem dưỡng da mặt của tôi, trông rất tập trung và nghiêm túc.

Tôi nhìn anh ấy cả nửa ngày mà anh cũng không để ý đến.

Góc nghiêng của anh ấy rất ưa nhìn, từ sống mũi đến cằm, mọi đường cong đều có chút lạnh lùng và cứng rắn, đôi mắt anh ấy là mắt hai mí, khi nhướng mi lên nhìn mọi người luôn có vẻ hơi nghịch ngợm.

Anh ở bên ngoài dầm mưa dãi nắng nên làn da có hơi đen đi.

Chẳng lẽ là vì tôi đã chế nhạo da anh ấy vào ban đêm mà làm tổn thương lòng tự trọng của anh ấy sao?

Tôi ho nhẹ rồi nói: "Trong ngăn kéo có một lọ mới, cho anh đấy."

Anh cong môi, mở nắp và móc ra một lượng lớn kem bôi lên mặt .

Hành động giống như vẽ một bức tranh tường khiến tim tôi rỉ máu.

Đây tất cả là tiền đấy! ! !

"Cái đống lớn mà anh vừa bôi có giá vài nghìn nhân dân tệ, nếu dùng với tốc độ này thì vài ngày nữa sẽ hết.

Anh ấy sửng sốt, "Kem này đắt không?"

Tôi gật đầu, vẻ mặt đau lòng, "Một chai có giá vài nghìn nhân dân tệ, gần bằng nửa tháng lương của em."

"Bà Lục, lần sau mua mỹ phẩm chăm sóc da em có thể quẹt thẻ của anh, em không cần phải tiết kiệm tiền cho anh."

Tôi nhếch khóe miệng không nói gì.

Sau khi chúng tôi kết hôn, Lục Tân Trạch đã giao tất cả thẻ và sổ tiết kiệm cho tôi giữ, tôi có thể tiêu bao nhiêu tùy thích.

Tôi đã đã từ chối và nói ra suy nghĩ thật sự của mình một cách rõ ràng: "Sau này nếu chúng ta ly hôn, sẽ rất khó giải quyết các khoản chung, vẫn là tiêu tiền do chính mình kiếm được tương đối yên tâm hơn."

Lục Tân Trạch ánh mắt có chút lạnh lùng, nhưng vẫn kiên trì muốn đưa cho tôi.

"Đây là truyền thống của nhà anh, mọi việc trong nhà đều do phụ nữ quản lý."

Tôi lười tiếp tục tranh cãi với anh ta, nhận tiền nhưng một xu cũng không động đến.

Anh ra ngoài gọi điện thoại, trở lại với vẻ mặt bình tĩnh: "Đi ngủ đi."

Tôi lên giường, Lục Tân Trạch lên giường tắt đèn đối diện, phòng ngủ chợt chìm vào bóng tối.

Tiếng thở dốc đặc biệt rõ ràng trong bóng tối, khí thế của người đàn ông này rất mạnh mẽ.

Tôi dịch nhẹ sang một bên kéo ra khoảng cách giữa hai người.

Anh chợt quay người sang, tùy ý đưa tay ra ôm tôi vào lòng.

Cơ thể tôi không khỏi căng thẳng, tôi không dám thở mạnh hơn nữa. Trên trán toát ra một lớp mồ hôi mỏng, mảnh vải trước ngực ướt đẫm.

Cảm thấy nhiệt độ cơ thể anh tăng lên, hơi thở nặng nề của anh làm cổ tôi nhột nhột.

Cơ thể khó chịu nên tôi nhẹ nhàng đẩy ra kêu lên một tiếng: "Lục Tân Trạch——"

"Hả?"

"Em chưa chuẩn bị xong. Hiện tại anh có thể tránh xa em một được không? Nóng quá."

Anh dừng lại, cảm xúc trong mắt không rõ ràng, anh buông cánh tay đang ôm tôi ra.

Một lúc sau, anh mới nói: "Được."

Anh vén chăn lên, bật đèn, xuống giường đi dép vào.

Tôi nheo mắt, giọng đầy mong đợi nói: "Anh ngủ ở phòng dành cho khách phải không?"

Lục Tân Trạch hít một hơi thật sâu, sau đó chậm rãi thở ra, đè nén cảm xúc, khàn giọng nói: "Đi vệ sinh đi."

2.

Ngày hôm sau, khi thức dậy Lục Tân Trạch đã mua bữa sáng rồi.

Bánh bao hấp, sữa đậu nành và một tô hoành thánh lớn, nóng hổi.

Tôi không có cảm giác thèm ăn vào buổi sáng và cảm thấy no sau khi ăn vài miếng hoành thánh.

Anh cau mày, trong bát còn rất nhiều, lãng phí không tốt.

Ráng ăn thêm vài miếng, nếu ăn nữa tôi sẽ nôn.

"Cái này nhiều quá, em ăn không nổi."

"Không ăn được thì để đó, phần còn lại để anh ăn."

Mặt tôi hơi đỏ, đến giờ chỉ có bố tôi ăn thức ăn thừa của tôi thôi.

Em có muốn một ít sữa đậu nành không?

"Anh không uống à?"

Lục Tân Trạch lắc đầu: "Anh không quen uống đồ ngọt."

Tôi liếc nhìn điện thoại, ăn cơm tốn một chút thời gian, lập tức liền đến muộn.

Tôi cầm ly sữa đậu nành lên uống ngụm cuối cùng:

"Em đi làm đây."

"Anh đưa em đi."

"Không cần, em đi xe đạp điện được rồi, anh ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ."

Lục Tân Trạch nhất quyết muốn đưa tôi đi, nhưng tôi vẫn từ chối.

Buổi trưa khi tôi đang định ăn với đồng nghiệp thì gặp một bệnh nhân vừa xuất viện.

Khi nhìn thấy Trần Phương, tôi cau mày.

Anh ta cầm bó hoa trên tay, trên môi nở nụ cười: "Bác sĩ Hứa, buổi trưa chúng ta cùng đi ăn cơm nhé, tôi đã đặt nhà hàng trước rồi."

Giọng nói của tôi vô thức trở nên lạnh lùng: "Cảm ơn anh, nhưng tôi có hẹn với đồng nghiệp rồi ."

Tôi xoay người rời đi, lại bị Trần Phương ngăn lại.

"Bác sĩ Hứa, xin hãy cho tôi chút mặt mũi. Tôi đã đến bệnh viện tìm cô mấy lần nhưng vẫn chưa gặp cô."

Tôi mím môi có chút không nói nên lời. "Anh có thấy phiền không? Tôi là cố ý tránh mặt anh đấy."

"Trần Phương, anh căn bản không phải mẫu người của tôi, tôi cũng đã kết hôn rồi. Xin đừng đến bệnh viện làm phiền tôi nữa."

Anh ta hiển nhiên không tin, trên mặt vẫn giữ nụ cười: "Bác sĩ Hứa đã kết hôn, sao tôi chưa từng gặp mặt chồng cô?"

"Anh ấy bận công việc."

"Bác sĩ Hứa không cần phải bịa chuyện như vậy, tôi chắc chắn sẽ không tin."

"Tôi tốt nghiệp thạc sĩ trường 985, bề ngoài tôi cũng mét 8 trở lên, dáng người không cao lắm nhưng lương lại cao. Trong vòng 5 năm tôi sẽ mua nhà..."

"..."

Thái dương tôi đập mạnh, trong đời lần đầu tiên tôi nhìn thấy một kẻ vô liêm sỉ như vậy, tôi thực sự không biết phải làm sao.

Trần Phương thấy tôi thờ ơ, liền lợi dụng tiến tới nắm tay tôi.

Một bàn tay to lớn chợt vươn ra kéo tôi lại, rơi vào vòng tay ấm áp.

Tôi quay lại và sửng sốt: "Sao anh lại ở đây?"

Bất quá là tới rất đúng lúc.

Lục Tân Trạch nhếch môi nói: "Anh đem cơm trưa tới cho em."

Anh tiến lên một bước, chặn tôi lại phía sau.

Sau một cú đá nặng nề, Trần Phương ngã xuống đất.

Trần Phương tức giận, nhảy dựng lên, vỗ mông, chửi: "Anh là ai? Nhất định là bị bệnh!"

Vai tôi chợt căng lên, anh đặt một tay lên vai tôi.

Lục Tân Trạch sắc mặt không chút biểu cảm, giọng điệu lạnh lùng: "Bác sĩ Hứa là vợ tôi, cô ấy chỉ ăn đồ của tôi và sinh con cho tôi."

"Lần sau mà đến quấy rối vợ tôi, tin hay không tôi sẽ đá chết anh."

Tôi nghiêng người nhìn anh, anh mặc áo phông đen, tóc ngắn, đường nét tuấn tú, khỏe khoắn, đôi mắt đen sâu thẳm.

Anh ấy trông cao lớn, Trần Phương ở trước mặt anh giống như một con gà nhỏ.

Trần Phương đổ mồ hôi lạnh, run rẩy ôm bó hoa bỏ chạy.

Tôi ngay sau đó thở phào nhẹ nhõm, thấp giọng lẩm bẩm: "Lần sau anh ta chắc chắn sẽ không đến bệnh viện nữa đâu."

"Anh ta thường đến quấy rối em à?"

Tôi ngước mắt nhìn anh ấy, không khỏi phàn nàn: "Anh ta là một kẻ biến thái, có lần em tan làm về nhà vào ban đêm, anh ta còn theo dõi em."

Hiện giờ nghĩ lại, tôi vẫn cảm thấy có chút sợ hãi.

Lục Tân Trạch mím đôi môi mỏng thành một đường, sắc mặt hơi cau mày.

"Sao em không nói cho anh biết?"

"Nói với anh có ích gì? Anh cũng không phải cảnh sát."

Đôi mắt anh tối sầm và đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.

"Từ giờ trở đi anh sẽ đưa đón em đi làm và tan làm."

"Không cần, em đi xe đạp điện rất tiện."

Lục Tân Trạch vẻ mặt nghiêm túc, giọng nói cũng nghiêm túc: "Hứa Ninh, anh đang lo lắng."

Tôi sửng sốt: "Anh rảnh quá, không phải đi làm sao?"

Anh mở bình giữ nhiệt lạnh lùng nói. : "Anh vẫn còn đủ thời gian để đưa đón vợ."

Tôm xào bóc vỏ, cá thu nướng muối biển, canh sườn heo khiến tôi nuốt nước miếng, ngước nhìn anh nói: "Anh tự làm à?"

Không thể nào, tuyệt đối không thể.

Trên mặt anh hiện lên một tia bất an: "Mua ở nhà hàng."

Tôi cong môi, đáp án quả nhiên không làm tôi thất vọng.

"Em ăn không?"

"Ăn, lau tay trước đã", nói rồi lấy trong túi ra một gói khăn ướt.

Tôi ăn không nhiều lắm, ăn một ít đã no rồi.

Còn lại rất nhiều cơm và thức ăn, lãng phí lương thực tổn hại phước báo.

Tôi nhíu chặt mày.

"Ăn không hết?" Lục Tân Trạch nhếch khóe môi.

Tôi gật đầu: "Anh muốn giúp em ăn à?"

Anh rút đũa ra, dừng lại, mỉm cười nhìn tôi: "Hôn anh đi, anh giúp em ăn."

Khóe miệng tôi giật giật, còn chưa tối đã bắt đầu mơ.

Cố gắng ăn thêm mấy miếng, thiếu chút nữa đã nôn ra.

Lục Tân Trạch đưa tay ra, đem đồ ăn trước mặt dời sang bên cạnh, bắt đầu chậm rãi ăn.

Một buổi chiều đầy nắng, tôi tựa lưng vào ghế, ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào, tầm nhìn của Lục Tân Trạch bị ánh nắng làm xáo trộn, anh hơi nheo mắt, ánh nắng trong trẻo chiếu lên hàng mi dày của anh, yên tĩnh và đẹp đẽ.

Màu da dường như cũng trắng hơn.

Tôi sững sờ một lúc, tim đập loạn xạ.

Để chuyển hướng sự chú ý của mình, tôi lấy một cuốn truyện tranh từ ngăn kéo ra và đọc nó.

"Em thích đọc truyện tranh."

Xem đến mức mê mẩn, Lục Tân Trạch ăn xong, bát đũa cũng đã cất lúc nào không biết.

Tôi gật đầu "uhm" một tiếng.

Tôi thích đọc truyện tranh từ khi còn nhỏ, khi thi đại học, ban đầu tôi muốn đăng ký học chuyên ngành hội họa và sau này xuất bản truyện tranh của riêng mình, nhưng gia đình tôi nói rằng tất cả các họa sĩ đều nghèo hơn nữa còn thiếu tiền, nên họ yêu cầu tôi đăng ký học chuyên ngành y.

"Truyện tranh yêu thích của em là gì?" Lục Tân Trạch đột nhiên hỏi.

"Dragon Ball, Doreamon... Hồi đi học nhà nghèo nên em lén tiết kiệm tiền và mua rất nhiều truyện tranh. Nhưng mẹ em nhìn thấy, bà cảm thấy sẽ làm ảnh hưởng đến việc học nên đã xé hết."

Cả người sắp sụp đổ.

Tôi thở dài, thất vọng nói: "Bây giờ có tiền cũng không mua được. Một số quyển bây giờ đã không xuất bản nữa rồi."

"Hãy viết tên những cuốn sách này ra, anh sẽ giúp em tìm."

Tôi nhướng mày, "đừng lãng phí công sức, những thứ này khó tìm được, ngoại trừ ở một số hiệu sách nước ngoài còn có."

Lục Tân Trạch cười không nói gì.

Nhưng nửa tháng sau, Lục Tân Trạch đang đi công tác nước ngoài đột nhiên gửi cho tôi một bức ảnh.

"Đây là truyện tranh phải không?"

Tôi xem tin nhắn đã gửi ba giờ trước.

"Đúng, đúng, đúng!"

Một cuộc gọi video đột nhiên vang lên. Tay tôi run lên rồi bấm trả lời.

Lục Tân Trạch hôm nay mặc một bộ đồ sang trọng, một chiếc áo sơ mi Versace kiểu Baroque, không cài cúc trên cùng, nhìn có chút lười biếng và tao nhã.

Trên người đang đeo vài chiếc túi.

"Anh đang làm gì vậy?"

"Anh vừa họp xong nên đến đây để mua đồ. Tối nay anh sẽ bay, sáng mai ngủ dậy em có thể gặp anh rồi."

"Ồ..."

"Cái túi này tặng em, em thích nó không?"

Anh nhấc một chiếc trên tay lên, "cái này màu trắng, em đeo lên chắc chắn sẽ rất đẹp."

Tôi chưa kịp nói gì thì Lục Tân Trạch đã quẹt thẻ của anh ta.

"Em có muốn quần áo của Louis Vuitton không?"

"Em có muốn nước hoa không?"

"Anh mua ba hộp kem dưỡng da, đủ chưa?"

"Anh cúp máy rồi gọi lại sau. Anh đi xem đồ trang sức."

Lời của Lục Tân Trạch quá ngọt, tôi chưa kịp mở miệng anh đã cúp máy.

3.

Sáng hôm sau chúng tôi đã gặp nhau, anh ấy đang bận làm bữa sáng trong bếp.

Phòng khách chất đầy hộp, gần như chắn hết lối đi.

Tôi ngồi xổm xuống mở một hộp, hét vào bếp: "Lục Tân Trạch, sao anh mua nhiều đồ thế?"

Anh ấy bước ra, trên người đeo một chiếc tạp dề màu xanh rồi nói: "Sắp đến sinh nhật của em rồi."

Tôi sửng sốt, tôi thực sự không để ý đến điều này.

Tôi không có nhiều bạn bè, năm nào tôi cũng tổ chức sinh nhật một mình, chỉ mua một chiếc bánh nhỏ, thổi nến rồi xong.

Tâm trạng của tôi rất phức tạp, đôi mắt phiếm hồng.

Cảm giác khi được người khác quan tâm thật tốt.

Tôi đứng dậy nói: "Anh bay cả đêm cũng mệt mỏi rồi, đi nghỉ ngơi đi, để đó em làm bữa sáng cho."

"Không cần! Anh đã học nấu ăn từ video rất lâu rồi. Bữa sáng sắp xong rồi. Em chỉ cần ngồi đó đợi rồi ăn thôi!"

"Để em xem anh làm món gì?"

Anh ấy đứng trước cửa nói: "Không đươc, đợi anh nửa tiếng nữa."

Chắc chắn có chuyện gì mờ ám, nên nhân lúc anh không để ý tôi bước vào.

Nhìn thấy khối đen trong nồi, tôi lập tức đá Lục Tân Trạch ra ngoài.

Tôi rất cảm động và cho thêm một thìa ớt vào bát của Lục Tân Trạch khi nấu mì.

Lục Tân Trạch ăn ngon đến nỗi trán toát mồ hôi.

Tôi đứng dậy và anh cũng làm theo.

"Hôm nay anh ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ, không cần đưa em đi."

Nhìn quầng thâm ở mắt anh, tôi vô cớ cảm thấy đau lòng.

Lục Tân Trạch ôn nhu cười nói: "Anh buồn ngủ thật, buổi chiều còn phải đi công ty một chuyến."

Buổi tối tan làm, tôi đang đạp xe điện về nhà, vừa rẽ vào một góc đường thì va phải một chiếc xe ba bánh đi ngược chiều.

Gương xe bị đập vỡ, quần jean bị rách. Nhưng không có gì nghiêm trọng cả, chỉ hơi đau một chút thôi.

Bên kia đã xin lỗi, thái độ cũng tốt. Tôi cũng không truy cứu nữa.

Về đến nhà, mở cửa cả căn phòng tối om.

Lục Tân Trạch vẫn chưa về nhà. Tôi cẩn thận nhấc ống quần lên thì thấy vết thương bị rách da chảy máu, xung quanh đầy vết bầm tím, nhìn có vẻ hơi đáng sợ nhưng chỉ là vết thương ngoài da một chút thôi.

"Huh––"

Không cẩn thận chạm vào có hơi đau một chút.

Ở nhà không có thuốc khử trùng cùng vải băng bó nên tôi thay quần đùi rồi đến cửa hàng tiện lợi mua thuốc.

Lúc đang trả tiền thì gặp Lục Tân Trạch. Trên tay anh ấy đang cầm hộp kẹo cao su, chắc là người nghiện thuốc lá.

Bốn mắt nhìn nhau, liếc mắt một cái anh ấy đã nhận ra vết thương trên chân tôi. Khuôn mặt anh tái mét, lông mày nhíu lại.

"Sao em bị thương thế?"

"Không cẩn thận đâm phải xe của ai đó, không có gì nghiêm trọng đâu."

Anh cởi áo khoác ra và đặt nó xuống đất. Nắm lấy tay tôi và ngồi xuống.

Vẻ mặt anh ấy rất nghiêm túc, nhìn chằm chằm vào vết thương của tôi một lúc, rồi đột nhiên nói: "Sao chân em lại trắng thế này..."

"Lục Tân Trạch, anh có thể nghiêm túc hơn được không!"

Lục Tân Trạch đột nhiên ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: " Về sau, liệu có để lại sẹo không?"

Tôi không để ý lắm đến câu hỏi này, "Có lẽ cũng có vết sẹo, nhưng chúng rất nông."

Anh cau mày và không nói gì.

...

Buổi tối trước khi đi ngủ, Lục Tân Trạch vẫn đang lướt điện thoại di động.

Thông thường vào thời điểm này anh ấy đi ngủ sớm hoặc làm việc trong phòng làm việc.

Tôi liếc nhìn thì thấy anh ấy đang lướt app màu cam và đặt mua năm sáu loại kem xóa sẹo.

Tôi mím môi nói: "Sao anh mua nhiều thế? Thật lãng phí."

"Hơn nữa, những thứ này em không cần, chỉ là để lại sẹo thôi, em thực sự không quan tâm."

"Bên dưới đều là đánh giá tốt, anh không biết cái nào có tác dụng tốt hơn, đều mua về dùng thử."

"Lục Tân Trạch, anh đối với em tốt như vậy, em thực sự không biết phải báo đáp anh thế nào."

Anh nhướng mày nhìn tôi, lười biếng nói: "Cho anh ăn thịt."

"Thật dễ dàng thỏa mãn, ngày mai em mua ba ký sườn về nấu cho anh."

"Anh không ăn thịt heo."

"Vậy thì anh ăn thịt nào? Thịt bò, thịt cừu..."

Anh không nói, ánh mắt sâu thẳm nhưng cứ nhìn chằm chằm vào tôi.

Tôi ngây người, phản ứng ngay lập tức. Mặt đỏ bừng và đánh anh một cái.

"Lục Tân Trạch, sau này cẩn thận lời nói, đừng trêu chọc em nữa!"

Anh ấy đột nhiên bắt chước bộ phim truyền hình mà tôi đã xem lúc trước, thấp giọng nói: "Bệ hạ, chuyện này thần không thể làm được."

Thái dương nhảy lên điên cuồng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro