1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1.

Năm thứ 5 bên cạnh Trình Triệt, anh ta đã chuẩn bị một buổi lễ cầu hôn hoành tráng cho tôi.

Khi anh ta đeo nhẫn vào tay tôi, tôi mỉm cười nói tôi đồng ý.

Nhưng người bạn thân nhất của tôi Khương Hân lại đỏ mắt, nước mắt chảy dài trên khuôn mặt.

Cô ta nhìn qua tôi hướng tới Trình Triệt bên cạnh, nở một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.

"Thẩm Duyệt, tôi thật hâm mộ với cô, thật hâm mộ..."

Tôi vỗ nhẹ vào lưng cô ta, nói đùa: "Tôi cũng hâm mộ cô, có thể mỗi ngày đổi một người bạn trai, còn tôi thì thật đáng tiếc, mới hẹn hò có một người thì đã phải kết hôn rồi."

Trình Triệt ngạc nhiên nhưng vẫn im lặng.

Anh ta nhìn thẳng vào Khương Hân.

Cô ta nói tiếp: "Trình Triệt thế mà lại ở bên cậu 5 năm, nếu lúc đầu..."

Cô ta còn chưa nói xong, Trình Triệt đã cầm lấy hai chai rượu trên bàn, ngắt lời cô ta: "Chúc phúc cho chúng tôi đi."

Khương Hân đưa tay nhận lấy rượu anh ta đưa, vừa cười vừa khóc: "Thẩm Duyệt, cô nói xem tại sao lại có người lại dễ dàng quên một người như vậy?"

Tôi cho rằng cô ta đang nói những người bạn trai cũ của cô ta.

Vì thế cười an ủi: "Đó là bởi vì cô chưa gặp đúng người."

Cô ta uống hết ly này đến ly khác, giọng điệu buồn bã lắc đầu: "Gặp được rồi, nhưng tôi đã bỏ lỡ."

Sau đó cô ta đứng dậy, lảo đảo đi vào phòng vệ sinh.

Tôi đang định đi cùng cô ta thì Trình Triệt vẫn im lặng nãy giờ lên tiếng trước: "Có vẻ cô ấy uống nhiều quá, để anh đi xem xem."

Tôi sững người một lúc, sau đó gật đầu.

Một lúc lâu mà bọn họ còn chưa quay lại, tôi hơi lo lắng nên đi theo bọn họ.

Phòng vệ sinh không có ai, có một sân hiên nhỏ dẫn lên cầu thang bên cạnh.

Đang muốn quay người rời đi, tôi nghe được tiếng khóc trầm thấp Khương Hân.

Vô thức quay lại, tôi đi lên.

Nhìn thoáng qua liền nhìn thấy Trình Triệt và Khương Hân đang đứng cùng nhau.

Bàn tay Trình Triệt lúc này đang đặt lên tóc cô ta, như đang vuốt ve lại như đang an ủi.

"Đây không phải là điều em muốn thấy sao?"

"Lúc trước là em cự tuyệt anh, là em nói Thẩm Duyệt thích anh."

Khi anh ta nói lời này, trong mắt không có chút cảm xúc gì.

Nhưng tôi thấy được sự thân mật trong hành động của anh ta.

"Như em mong muốn, anh và cô ấy đang ở bên nhau, chúng tôi sẽ sắp phải kết hôn, em có hối hận không?"

"Ù" một tiếng, đầu óc tôi chợt trở nên trống rỗng.

Chỉ cảm thấy dưới chân nặng như chì.

2.

Nhưng giây tiếp theo, tôi thấy khóe mắt của Khương Hân dần dần đỏ lên.

Cô ta ngẩng đầu nhìn anh ta: "Trình Triệt, đồ khốn nạn, hôm nay anh cầu hôn là cố ý chọc giận em sao? Rõ ràng anh biết hôm nay là ngày em từ chối anh."

Trình Triệt không nói gì.

Khương Hân như làm ra quyết định rất lớn, kiễng chân lên hôn lên môi anh ta: "Nhưng em hối hận rồi."

Nước mắt cô ta rơi xuống, giơ tay đánh vào n.g.ự.c Trình Triệt.

Tôi nhìn thấy sự khiếp sợ, bối rối, cuối cùng là sự vui vẻ trong mắt Trình Triệt.

Có vẻ như một mối thù lớn đã được báo.

Có vẻ như đã có được thứ mình muốn.

Cảm giác như có thứ gì đó đang đập mạnh vào tim tôi, hết lần này đến lần khác, thật đau.

Chóp mũi dâng lên sự chua xót, trong mắt có cảm giác đau đớn không thể kiểm soát được.

Sau đó nước mắt rơi thành từng mảng lớn.

Ngày hôm nay cũng là ngày Trình Triệt nói sẽ ở bên cạnh tôi.

Tôi cho rằng đó là sự lãng mạn.

Từ lúc bắt đầu cầu hôn đến nay, vừa lúc là đúng 5 năm.

Không ngờ, đó lại là ngày anh ta cố ý lựa chọn để trả thù cô ta.

Làm sao anh ta có thể vào lúc tôi cảm thấy hạnh phúc nhất mà thoải mái hung hăng đ.â.m tôi một đao?

Trước mặt tôi là bạn trai ở hẹn hò 5 năm và bạn thân 8 năm của tôi.

Cả hai đều phản bội tôi.

Khi Trình Triệt định vòng tay ôm cô ta, mắt anh ta chạm vào mắt tôi trong một góc.

Lúc này Khương Hân cũng quay lại nhìn thấy tôi, nước mắt lưng tròng.

Mà Trình Triệt có chút hoảng sợ.

Anh ta đang hoảng sợ cái gì?

Người anh ta thích đã đáp lại tình yêu của anh ta.

Có lẽ anh ta phải cảm thấy hạnh phúc mới đúng.

Nhưng mà còn tôi thì tính là cái gì?

Có phải tôi chỉ là người chứng kiến tình yêu của bọn họ trong 5 năm sao?

Nếu bọn họ còn chưa quên nhau thì sao phải kéo tôi vào vướng mắc tình cảm của bọn họ.

Đau lòng qua đi lại kéo theo sự tức giận vô bờ bến.

Tôi không quay người rời đi, không coi như không có chuyện gì xảy ra, cũng không lớn tiếng chất vấn.

Tôi tiến lên một bước, tát mạnh vào Trình Triệt.

Mặt anh ta bị đánh lệch sang một bên.

Khi tôi muốn giơ tay lần nữa, Khương Hân vô thức muốn ngăn cản tôi.

Tôi không nói gì mà giơ tay nhắm thẳng vào cô ta, nhưng giây tiếp theo, cái tát vẫn không rơi vào mặt cô ta.

Bởi vì cổ tay của tôi đã bị Trình Triệt nắm lấy.

Anh ta chắn trước mặt cô ta, đôi mắt bình tĩnh nói với tôi: "Muốn đánh thì đánh anh, đừng đánh cô ấy".

3.

Trong lúc hoảng hốt, tôi nhớ lại một số chuyện trong quá khứ.

Vào bữa cơm chia tay tốt nghiệp cấp ba, tôi lấy hết can đảm để tỏ tình với Trình Triệt.

Lúc đó anh ta đã uống một ít rượu, nhìn thấy tôi đến gần, thờ ờ liếc tôi một cái: "Cô và Khương Hân là bạn tốt?"

"Đúng vậy."

Sau đó anh ta nói: "Thẩm Duyệt, cô thích tôi phải không?"

Mối tình thầm kín của thiếu nữ bị lộ, mặt tôi đỏ bừng, vặn vẹo tay đang định muốn nói gì đó.

Trình Triệt lại nói: "Vậy chúng ta hẹn hò đi."

"Hửm?"

Anh ta không để ý đến sự kinh ngạc của tôi, đứng dậy tiến lại gần tôi: "Vậy em có muốn đưa anh về nhà không?"

Thì ra đó là do ngày đó anh ta bị Khương Hân từ chối.

Sau đó vì tôi và Khương Hân là bạn tốt nên anh ta mới chọn tôi.

Sau đó, tôi và Trình Triệt học cùng trường đại học, còn Khương Hân học trường đại học sư phạm cách chúng tôi một con phố.

Khi mới bắt đầu hẹn hò, Trình Triệt dường như đều vô thức hỏi một câu, có gọi bạn thân ra chơi cùng không.

Tôi liền gọi Khương Hân tới.

Cho nên anh ta mượn việc ở cạnh tôi để có lý do chính đáng nhìn thấy cô ta.

Trong những năm đại học, rất nhiều thời khắc quan trọng dường như ba chúng ta đều ở cùng nhau.

Cùng nhau xem phim, cùng nhau xem buổi biểu diễn, cùng nhau ăn sinh nhật, cùng nhau bước qua thanh xuân.

Ngay cả những người bạn khác cũng nói quan hệ của ba chúng tôi thực sự rất tốt.

Tôi mỉm cười vòng tay qua cổ Khương Hân nói với bọn họ cô ta mới là vợ của tôi, Trình Triệt phải đứng sang một bên.

Trong tim tôi.

Cô ta luôn xếp vị trí số một.

Nhưng mà người bạn thân đứng vị trí số một của tôi, vào lúc tôi muốn kết hôn lại tơ tưởng đến bạn trai của tôi.

Điều đáng buồn hơn nữa là bạn trai tôi cũng thích cô ta.

Điều này thật là mỉa mai.

Tôi dùng hết sức ném chiếc nhẫn trong tay về phía Trình Triệt.

Túm lấy cổ áo anh ta và đánh: "Tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Các người coi tôi là cái gì?"

Nước mắt tôi không kiềm chế được mà tuôn rơi, giọng nói trở nên nghẹn ngào.

Sao bọn họ lại làm được như vậy, giấu giếm một người không biết chuyện gì đang xảy ra như tôi.

Lại như thế nào làm được, có thể thương nhớ đối phương, đồng thời còn muốn làm bộ làm tịch đối xử tốt với tôi.

Năm năm này, rốt cuộc tôi là gì trong mắt Trình Triệt?

Một người là bạn trai của tôi.

Một người là bạn thân nhất của tôi.

Sao bọn họ dám làm như vậy.

4.

Khương Hân khóc lóc kéo tôi: "Xin lỗi, Thẩm Duyệt, năm đó là tôi cự tuyệt Trình Triệt, các người còn chưa kết hôn, tôi không muốn bỏ lỡ anh ấy, cô có thể nhường anh ấy cho tôi được không?"

Tôi nhìn cô ta, khi Trình Triệt không chú ý đến, tôi ra tay tát cô ta một cái.

"Các người có thấy mình đê tiện không!"

Không ngờ tôi sẽ đánh cô ta, Khương Hân ôm mặt khóc nức nở nói: "Tôi cũng yêu anh ấy có được không? Yêu một người cũng phạm pháp không?"

Tôi tức giận đến mức gần như điên cuồng hét lên: "Không phạm pháp, nhưng hai người các người phạm tiện!"

Trình Triệt cúi người nhặt chiếc nhẫn trên mặt đất lên, tiến lên một bước muốn kéo tôi: "Thẩm Duyệt, bình tĩnh một chút."

Tôi né tránh tay anh ta, nhìn anh ta nói từng chữ một: "Trình Triệt, chúng ta kết thúc rồi."

Tôi quay người định rời đi, nhưng dưới chân lại đột nhiệt trống rỗng.

Tôi bị Trình Triệt ôm lên.

Anh ta có chút luống cuống: "Không có kết thúc, em nghe anh giải thích."

Tôi dùng sức vùng vẫy trên người anh ta, hai chân đong đưa, hét lên: "Anh thả tôi xuống!! Trình Triệt, đồ khốn nạn."

Nhưng anh ta vẫn giữ chặt chẽ, nắm lấy chân tôi, làm tôi không thể cử động.

Khương Hân đứng tại chỗ, nước mắt chảy dài gọi anh ta: "Trình Triệt..."

Anh ta làm như không nghe thấy, một đường ôm tôi, cuối cùng nhét tôi vào trong xe.

"Trình Triệt, anh cút đi, cút ra khỏi đây đi, tôi muốn xuống xe, thả tôi xuống!"

Anh ta khóa chặt cửa xe, chưa đợi tôi nói chuyện đã lái xe lao ra ngoài.

Khi về đến nhà, toàn thân tôi như muốn rã rời.

Vừa bước vào, tôi đi thẳng vào phòng ngủ, bắt đầu thu dọn đồ đạc.

Mở chiếc vali ra, tôi ném từng bộ quần áo vào trong.

Trình Triệt ngăn cản tôi: "Anh có thể giải thích."

Tôi hất tay anh ra, lạnh lùng nhìn anh: "Đừng chạm vào tôi, tôi cảm thấy dơ bẩn."

Nhưng anh ta lại không quan tâm, tự mình nói: "Anh thừa nhận lý do ở bên em là không đơn thuần."

"Khi còn ở học cấp ba, anh từng thích Khương Hân, đúng thật là anh muốn trả thù cô ấy nên mới lựa chọn ở bên cạnh em."

"Nhưng sau đó anh đã dần dần yêu em, Thẩm Duyệt, bây giờ người anh yêu chính là em."

"Rồi sao, bởi vì anh yêu tôi nên tôi phải mang ơn đội nghĩa với anh sao?"

Anh ta l.i.ế.m môi, vội vàng giải thích: "Ý anh không phải vậy."

"Vừa rồi anh chỉ là có hơi mất lý trí, nhìn thấy cô ấy khóc có chút đáng thương, anh đột nhiên cảm thấy hả giận một chút, cho nên mới nói ra những lời đó."

5.

Tôi dùng đầu ngón tay nhéo mạnh vào đùi, buộc mình phải bình tĩnh lại.

"Vậy lần sau nếu cô ta có xảy ra chuyện gì thì có phải anh sẽ an ủi cô ta trên giường đúng không?"

Anh ta cau mày: "Em không cần phải nói mấy lời khó nghe như vậy."

Thấy tôi phớt lờ không để ý tới anh ta, anh ta nói thêm: "Anh sẽ không bao giờ liên lạc với cô ấy nữa".

"Ồh vậy sao, anh bị nhân cách phân liệt sao, vừa này còn thâm tình, hiện tại thì tuyệt tình."

Ngoài cửa sổ đột nhiên có tiếng sấm vang lên.

"Nhìn xem, ngay cả ông trời cũng không tin lời nói của tên cặn bã như anh."

Nói xong, tôi tiếp tục thu dọn quần áo.

Anh ta muốn tới ngăn cản nhưng lại không dám.

Chỉ đứng đó nhỏ giọng nói: "Duyệt Duyệt, người anh yêu là em, anh và cô ấy không có gì cả, em có thể cho anh một cơ hội nữa được không?"

"Cho anh một cơ hội để anh tiếp tục cắm mấy cái sừng nữa lên đầu tôi sao?"

"Em đừng có như vậy nữa."

Anh ta có chút luống cuống tay chân, hốc mắt đỏ hoe: "Đừng đi có được không, em đã đồng ý lời cầu hôn của anh rồi, chúng ta sắp kết hôn rồi, coi như đêm nay chưa có chuyện gì xảy ra được không?"

Được không?

Sao anh ta có thể nói ra một lời trơ trẽn như vậy!

Anh ta coi tôi là cái gì?

Tôi có phải là người có thể tùy tiện ở bên anh ta rồi lại tùy tiện bị vứt bỏ sao?

Phải chăng dù biết anh ta và bạn thân lừa dối tôi nhưng tôi vẫn phải coi như chưa từng xảy ra chuyện gì mà tha thứ cho anh ta sao?

Bên ngoài đột nhiên có một tia sét lóe lên.

Sau đó trời mưa.

Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bình tĩnh nói: "Trình Triệt, anh làm tôi tổn thương."

"Anh sai rồi... Anh sai rồi." Anh ta lặp đi lặp lại câu nói này.

Tôi nhìn bức ảnh của tôi và anh ta treo giữa phòng ngủ.

Trong lòng tôi vô cùng suy sụp.

Cái chỗ đang đập lên đập xuống đấy đang nhức nhối vì đau đớn.

Cục tức đó không thể thở ra được cũng không thể nuốt xuống được, vô cùng khó chịu.

Thật là quá khó chịu rồi.

Tôi nhìn anh ta, sau đó cầm lấy chiếc điều khiển từ xa trên chiếc bàn cạnh giường dùng sức đập mạnh vào bức hình.

"Bốp" một tiếng, tấm kính vỡ tan, bức ảnh bên trong rơi xuống.

Tôi cầm chiếc kéo bên cạnh, đi lên cắt bức ảnh thành từng mảnh, cắt rồi lại cắt.

Trình Triệt đột nhiên lao tới ôm lấy tôi, ôm chặt tôi vào lòng ngực, như đang an ủi như đang hứa hẹn, giọng nói trầm thấp nghẹn ngào: "Thẩm Duyệt, anh yêu em, anh chỉ yêu em."

6.

Tôi đẩy anh ta ra, bóp chặt cổ anh ta, mạnh đến mức muốn bóp cổ anh ta đến chết.

Tôi khóc đến ngạt thở.

Dường như muốn rút cạn toàn bộ sức lực của tôi.

Nước mắt tôi rơi từng giọt từng giọt.

Anh ta không chống cự mà chỉ im lặng nhìn tôi.

Mặt anh ta dần chuyển sang màu đỏ rồi chuyển sang tím.

Nhưng anh ta vẫn không nói gì.

Sau đó tôi buông anh ta ra.

Tôi đưa tay lau nước mắt trên mặt, hít một hơi thật sâu, mặt không biểu tình nói: "Anh làm tổn thương tôi, cho nên vừa rồi tôi cũng làm tổn thương anh, Trình Triệt, chúng ta hòa nhau."

Anh ta lại đột nhiên luống cuống: "Không đâu."

Sau đó anh ta giữ c.h.ặ.t t.a.y tôi, cố gắng đeo chiếc nhẫn vào tay tôi.

Rõ ràng là tôi muốn khóc, nhưng không thể khóc được nữa.

Rõ ràng là tôi muốn đẩy anh ta ra, nhưng có vẻ như vừa rồi tôi đã dùng hết sức lực.

Tôi chỉ lặng lẽ nhìn anh ta run rẩy đeo chiếc nhẫn vào tay tôi, giọng nói trầm thấp đến không nghe được: "Trình Triệt, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa, anh làm tôi cảm thấy ghê tởm."

Vào lúc này Khương Hân bước vào.

Tôi quên mất, cô ta có mã khóa vân tay nhà chúng tôi.

Thật nực cười, lúc trước khi tôi ấn lưu vân tay cô ta, như thế nào cũng không ngờ có một ngày người này lại cướp bạn trai của tôi.

Cô ta vẫn đang mặc chiếc váy hai dây mỏng vừa rồi.

Lúc này, toàn thân đều ướt đẫm, những đường cong trên cơ thể lúc ẩn lúc hiện.

Tóc dán vào mặt, đôi môi trắng bệch.

Cô ta đứng ở cửa, nhìn tôi và Trình Triệt, giọng nói run run: "Thẩm Duyệt, cô đừng trách anh ấy, là tôi làm, là tôi hèn hạ."

Tôi nhìn sang, bình tĩnh nói: "Khương Hân, cô thực sự muốn làm như vậy chỉ vì một người đàn ông sao?"

Ánh mắt cô ta hơi né tránh, do dự một lúc mới nói: "Tôi không muốn bỏ lỡ, tôi đã bỏ lỡ bên anh ấy 5 năm rồi..."

"Được, rất tốt." Tôi cười mỉa mai hai tiếng.

Thì ra tình bạn không thể so được với tình yêu.

Nhiều năm như vậy, tôi đã chứng kiến cô ta thay đổi bạn trai hết người này đến người khác.

Tôi cho rằng cô ta chưa gặp được đúng người.

Nhưng tôi không ngờ trong suốt 5 năm chúng tôi ở bên nhau.

Không lúc nào mà cô ta không hối hận vì đã từ chối Trình Triệt.

Còn để Trình Triệt ở bên cạnh tôi.

Nhưng nếu không có hai người bọn họ.

Có lẽ tôi chỉ buồn một lúc vì tỏ tình thất bại.

Sau khi vào đại học, có lẽ tôi sẽ buông bỏ và quên đi.

7.

Sau đó tìm một người thật lòng thích tôi, sẽ trải qua một đoạn tình cảm thuần khiết nhất.

Không có trả thù, không có vương vấn không dứt.

Cho dù cuối cùng hai người bọn họ lại đến với nhau thì tôi cũng cảm thấy không sao cả.

Sẽ không giống như hôm nay, bị hai người quan trọng nhất trong cuộc đời ta hung hăng đ.â.m một đao.

Tôi nắm chặt tay, cố gắng kiềm chế giọng nói của mình: "Vậy tôi chúc các người thiên trường địa cửu, vĩnh viễn bị mang tiếng là kẻ phản bội, sống trong bóng tối, bị người khác hắt hủi."

Trình Triệt không biết từ khi nào nước mắt từ khóe mắt rơi xuống.

Anh ta đưa tay định kéo tôi nhưng tôi vung tay tát anh một cái, góc nhọn sắc bén của chiếc nhẫn đã cào vào một bên mặt anh ta.

Một vết m.á.u thật sâu đang chảy từ khóe mắt đến cằm, lúc này đang ứa ra máu.

Khương Hân hét lên một tiếng, lao tới tìm khăn giấy lau cho anh ta.

Tôi nhân cơ hội đó kéo vali của mình rời đi.

Lại nghe thấy Trình Triệt đột nhiên nói: "Thẩm Duyệt, ngoài chỗ của anh, em còn có nhà nào khác để quay về sao?"

Tôi đột nhiên dừng bước.

Anh ta rất biết cách làm tôi tổn thương nhất.

Tôi chưa từng nghĩ rằng có một ngày mình sẽ nói chuyện gay gắt với anh ta như vậy.

Cũng chưa từng nghĩ Trình Triệt sẽ xát muối vào vết thương đau đớn nhất trong lòng tôi.

Trước đây cãi nhau với Trình Triệt, lúc tức giận thì còn có thể đến nhà Khương Hân phàn nàn với cô ta.

Sau đó chúng tôi cùng nằm trong một chiếc chăn ôn lại những kỷ niệm thanh xuân thời thời cấp ba.

Lúc đó thật tốt biết bao.

Có người yêu, có bạn bè.

Mà hai người tôi yêu quý nhất bây giờ lại là người làm tôi tổn thương nhất.

Tôi không dừng lại, hung hăng ném chiếc nhẫn xuống, kéo vali bỏ đi.

Khi cánh cửa đóng lại, cả hai bọn họ đều không đuổi theo.

Tôi nghe thấy tiếng nức nở của Khương Hân: "Trình Triệt, anh đang chảy máu, em giúp anh cầm m.á.u được không?"

Mà tôi không nhìn lại, một lần cũng không có.

12 giờ rạng sáng, tôi đứng trước cửa nhà, không biết có nên mở cửa bước vào hay không.

Mẹ tôi lâm bệnh qua đời khi tôi đang học cấp hai, sau khi tôi vào đại học, ba tôi đã cẩn thận hỏi tôi, có thể tìm một người bạn đời hay không.

Tôi chỉ lờ đi, thì ra một mình ông ấy nuôi tôi lớn cũng không hề dễ dàng.

Tôi hiểu nhu cầu tình cảm của ông ấy, cũng hiểu ông ấy không thể cô đơn cả đời chỉ vì mẹ tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro