Chồng tôi là một cái não yêu đương - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

9.

Cha Lục và mẹ Lục đang đi du lịch nước ngoài, có một bữa tiệc mà họ không thể đến dự nên tôi và Lục Tân Trạch được mời đến đó.

Anh ấy đã đặt trước váy và đồ trang sức cho tôi. Tôi chưa bao giờ được dự tiệc nên vô cùng háo hức và hồi hộp. Tôi sợ tăng cân nên đổi bữa trưa và bữa tối sang salad.

Lục Tân Trạch: "em còn phải trực đêm, ăn ít như vậy không đủ dinh dưỡng."

Vừa nói, anh vừa gắp thịt bò trên đĩa vào tô của tôi.

Tôi nhanh chóng đem cái bát đi với vẻ mặt buồn bã: "Bụng em nhiều mỡ và eo cũng lớn hơn, ăn nhiều sợ không thể mặc vừa lễ phục."

Lần trước về nhà, mẹ nhìn thấy tôi, câu đầu tiên nói chính là béo lên.

Lục Tân Trạch nhìn tôi, im lặng một lúc. "Em béo à? Sao anh không thấy? Anh sờ xem em có béo không."

Tôi:...

Vì ăn quá ít nên buổi tối trước khi đi ngủ lại đói bụng.

Tôi đứng dậy, uống cốc sữa rồi nằm xuống, nhưng sau đó tôi chạy vào nhà vệ sinh lại thấy đói.

Ở trên giường lăn qua lộn lại không ngủ được, Lục Tân Trạch ban ngày bận rộn làm việc, ban đêm nằm xuống là ngủ thiếp đi.

Tôi nhẹ nhàng gọi anh mấy lần nhưng không được.

Tôi lặng lẽ ra khỏi giường, xỏ dép vào, đi vào bếp nấu một gói mì, cùng với rau, giăm bông và trứng.

Nước súp sôi ùng ục khiến người ta chỉ nhìn thôi cũng chảy nước miếng.

Ngày mai lại giảm cân nhé, dù sao vẫn còn một tuần nữa mới đến bữa tiệc.

Giọng nói khàn khàn của đàn ông từ phía sau truyền đến: "Anh cũng đói."

Tôi giật mình quay người lại, Lục Tân Trạch đang đứng phía sau, đầu gục xuống, hai mắt lờ đờ.

"Nhưng...đây là gói mì duy nhất còn sót lại ở nhà."

Tôi đói đến mức có thể ăn hết bát này.

"Không sao đâu, anh có thể uống nước súp."

Việc này trông tôi có vẻ tàn nhẫn...

Vì vậy, khi chúng tôi đang ăn mì, tôi đã cho Lục Tân Trạch cắn một miếng, để trả ơn anh ấy đã đề nghị rửa bát.

Lại nằm trên giường, vừa vuốt cái bụng tròn của mình, tôi bắt đầu hối hận vì sao mình lại ăn gói mì đó.

"Lục Tân Trạch——"

"Hả?"

"Giữ em lại."

Anh đột nhiên ngồi dậy, vẻ mặt rất hưng phấn. Khóe miệng anh giật giật.

"Giữ chân cho em, em phải gập bụng năm mươi cái trước khi đi ngủ."

"Ồ." Ánh mắt anh tối sầm, giọng điệu có chút thất vọng.

"Giữ chặt lại, để em dễ làm hơn."

"Nhân tiện giúp em đếm với nhé."

"Một"

"Hai"...

"Mười lăm"

Tôi đã lâu không tập thể dục, làm đến cái mười lăm đã bắt đầu thở hỗn hển.

Lục Tân Trạch ánh mắt dần dần tối sầm. "Em yêu, em có thể chú ý hơn được không?"

Tôi có chút bối rối. "Chú ý cái gì vậy ạ?"

"Giọng em hơi...to..."

Tôi nhặt chiếc gối bên cạnh ném vào đầu anh, cảm thấy có chút khó chịu.

"Lục Tân Trạch, mỗi ngày trong đầu anh đều nghĩ cái gì vậy?"

"Anh——"

10.

Hôm tổ chức tiệc, "bà dì" tôi lại đến sớm. Thắt lưng đau đến mức không thể đứng thẳng, mặt tái nhợt, tôi xin bệnh viện nghỉ phép nửa ngày rồi về nhà.

Tôi hơi thất vọng, không thể mặc quần áo đẹp hay mang theo trang sức, nghe nói ngôi sao nam tôi yêu thích cũng sẽ tham dự bữa tiệc này.

Cơ thể tôi cảm thấy yếu ớt, đau nhức, tôi nằm trên giường ngủ thiếp đi.

Cảm nhận được một luồng hơi nóng từ bụng, tôi thò tay vào trong chăn và chạm vào, đó là một túi chườm nóng.

Bên cạnh lõm xuống, bàn tay ấm áp của anh luồn vào trong quần áo tôi dán vào da xoa eo tôi.

Cả người cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Tôi đẩy Lục Tân Trạch, "Sắp đến giờ rồi, anh đi nhanh đi."

"Anh không đi."

"Em không sao, anh đã nói với bố mẹ là đi rồi mà."

"Đi nhanh đi, nếu hôm nay anh không đi buổi tối cứ ngủ phòng dành cho khách."

"Anh đi, nhưng anh chỉ ở lại một tiếng thôi. Anh sẽ quay lại sớm."

Nửa giờ sau, một cuộc gọi video gọi tới.

Lục Tân Trạch hôm nay ăn mặc bảnh bao, cổ áo thắt cà vạt, tóc xịt keo xịt tóc.

"Em yêu, anh đã thử món tráng miệng ở đây cho em rồi, rất ngon. Em muốn ăn gì anh sẽ mang về cho em."

Lục Tân Trạch mở camera trước để tôi chọn. Giọng khàn khàn: "Tiramisu, macarons, su kem..."

"Anh ăn no ở khách sạn rồi hãy về nhé, tối nay em không nấu cơm đâu."

Lục Tân Trạch gật đầu, "Anh vừa mới ăn chút gì đó, đồ ăn do đầu bếp ở đây nấu không ngon bằng của em."

"Anh thấy sắc mặt của em đã tốt hơn rất nhiều, còn đau không?"

"Ngủ một giấc tốt hơn nhiều rồi"

"Lục Tân Trạch!"

Một cô gái bất ngờ xuất hiện trong video và vỗ nhẹ vào vai anh.

Từ giọng điệu của họ, hai người có vẻ khá quen thuộc.

Anh lùi lại một bước, nghiêm túc nói: "Tôi đã kết hôn, đừng chạm vào tôi. Vợ tôi nhìn thấy sẽ tức giận."

Anh có tính tự giác rất cao. Cô gái mỉm cười trước ống kính và chào tôi. Tôi mỉm cười và gật đầu.

Tôi tùy tiện nói với Lục Tân Trạch vài câu rồi cúp máy.

11.

Sinh nhật của Lục Tân Trạch và tôi chỉ cách nhau một tháng, anh ấy là ngày 24 tháng 9 còn tôi là ngày 24 tháng 8.

Tôi chưa bao giờ mua quà cho con trai, Lục Tân Trạch có tiền và có mọi thứ.

Tôi suy nghĩ muốn vỡ đầu, hỏi thẳng anh ấy: "Lục Tân Trạch, sinh nhật anh muốn quà gì?"

Anh đang vẽ một bức tranh, ngẩng đầu nhìn tôi: "Em."

Tôi lập tức hiểu ra.

"Em đồng ý sao?"

Tôi im lặng một lúc, đỏ mặt gật đầu.

Tôi đến trung tâm mua thương mại mua bộ đồ ngủ, một bộ đồ lót mới và một chai nước hoa Armani.

Khi nhân viên bán hàng giới thiệu sản phẩm, giới thiệu đây là loại nước hoa mà khi xịt lên người đàn ông sẽ không thể nào cầm lòng được.

Tôi tò mò liệu nó có thực sự có tác dụng như quảng cáo không.

Vào ngày sinh nhật của anh, tôi đã chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, mua bánh kem, hoa và trang trí nhà cửa thật tình cảm.

Chờ Lục Tân Trạch một hai giờ, anh ấy vẫn chưa về nhà.

Tôi gọi điện thoại cũng tắt máy. Theo lý mà nói thì lúc này anh đã tan làm rồi chứ.

Tôi lái xe đến công ty của anh ấy nhưng đã sớm đóng cửa rồi.

Khi tôi quay lại, tôi thấy Lục Tân Trạch từ trung tâm thương mại đối diện đi ra, bên cạnh là một cô gái, trên tay đeo một đống túi xách.

Cô gái trông hơi giống cô gái trong video trước.

Tôi gọi cho Lục Tân Trạch, cuộc gọi đột nhiên được trả lời.

Giọng tôi lạnh lùng: "Lục Tân Trạch, anh đang làm gì vậy? Em ở nhà đợi anh lâu lắm rồi."

Lục Tân Trạch: " Vợ à, anh đang tăng ca, anh về sớm thôi."

Tim chợt lạnh đi, run rẩy chụp ảnh hai người họ rồi rời đi.

Tôi về nhà trước Lục Tân Trạch, cầm bánh kem, bít tết cho hàng xóm và xịt nước hoa vào bồn cầu.

Trong miệng rầm rì, nghĩ cách trả thù. Lên Douyin điên cuồng theo dõi những anh chàng đẹp trai.

Cánh cửa mở ra, Lục Cẩm Trạch đang cầm trên tay những chiếc túi lớn nhỏ.

"Em yêu, sao em không bật đèn lên?"

"Hừ, Lục Tân Trạch, đừng nói chuyện với em."

Đèn được bật lên, cả phòng khách sáng lên. Tôi nhăn mặt và cau mày.

Tôi gay gắt nói: "Lục Tân Trạch, chúng ta ly hôn đi."

Sắc mặt anh lập tức trầm xuống, nghiêm túc hỏi: "Tại sao em lại muốn ly hôn?"

Tôi hừ lạnh: "Chính anh cũng không biết sao? Anh đã lớn tuổi còn làm loại chuyện này!"

Trong ảnh, thiếu nữ thoạt nhìn chỉ có 18, 19 tuổi.

Lục Tân Trạch tự động không để ý tới hai câu trước, cau mày, lạnh lùng nói: "Hứa Ninh, em nói ai già rồi!"

Đầu óc tôi như lên cơn co giật, miệng tự động bật ra: "Nói ai tự biết, đồ trâu già gặm cỏ non!"

Lục Tân Trạch tức giận, nghiến răng nghiến lợi: "Hứa Ninh, tối nay đừng cầu xin tôi."

Tôi ân dương quái khí nói, "Xin anh ráng kiên trì một phút được không?"

Nhìn thấy ánh mắt nguy hiểm trong mắt anh, tôi lập tức bịt miệng lại

. ...

Một phút không phải là bịa chuyện.

Vào ngày cưới, tôi và Lục Tân Trạch đã uống quá nhiều.

Anh ấy uống say vì vui, còn tôi thì uống để giải tỏa nỗi buồn.

Sau khi say, mắt mờ đi nhìn Lục Tân Trạch cũng cảm thấy có chút vừa mắt.

Thực ra anh ấy khá đẹp trai, nhưng anh ấy không phải mẫu người của tôi, lại bị gia đình ép cưới nên tôi hơi ghét anh ấy.

Tấm ga trải giường màu đỏ tươi rải đầy cánh hoa hồng, ánh đèn mờ ảo, trong không khí tràn ngập mùi xạ hương nhẹ nhàng.

Không làm gì cả thực sự phải xin lỗi bầu không khí tốt đẹp này.

Chúng tôi hôn nhau, tôi lại choáng váng vì nụ hôn.

Anh thò tay ra khỏi chăn và xé chiếc túi nhỏ ra. Tôi nhắm chặt mắt lại, không thể nói là không đau chút nào, chỉ có thể nói là tôi không cảm thấy gì cả.

Tôi đột ngột nói: "Đây là... kết thúc à?" Không mất đến một phút.

Lục Tân Trạch sắc mặt đỏ lên, có chút khó tin. Tôi vỗ vai anh an ủi: "Không sao đâu, có lẽ là do anh ấy uống nhiều quá."

12.

Điện thoại đột nhiên reo lên, tôi liếc nhìn thấy tên người gọi là Cố Sinh Sinh.

Lục Tân Trạch trực tiếp cúp điện thoại.

Tôi giễu cợt: "Chắc chắn anh chột dạ."

Anh cau mày, có chút bối rối. "Anh chột dạ chuyện gì?"

Tôi mở ảnh trong điện thoại ra, mặt không biểu tình nói: "Chính anh xem đi."

Anh liếc nhìn rồi ấn vào thái dương. "Vợ à, em hiểu lầm rồi?"

"Em hiểu lầm cái gì, Lục Tân Trạch, đừng có mà nói cô gái này là em gái anh hay gì đó tương tự!"

"Là cô ấy cứ bám lấy anh, anh đã cố gắng hết sức để tránh, nhưng anh đã bất cẩn làm gãy cổ tay cô ấy."

" Sao có thể như vậy được."

"Cố Định Sinh cứ quấy rối anh. Hôm nay anh đến trung tâm thương mại mua quà cho em. Cô ấy nhìn thấy anh liền lao tới, nhiệt tình nắm lấy tay anh. Anh cố thoát ra, không cẩn thận đẩy mạnh làm cô ấy bị thương. Anh vừa đưa cô ấy đến bệnh viện."

"À, là như vậy ư."

Tuy mọi chuyện không như tôi nghĩ nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút khó chịu.

"Vậy tại sao anh lại nói dối rằng anh đang tăng ca khi em gọi cho anh?"

Lục Tân Trạch cụp mắt xuống, giọng điệu khó chịu nói: "Anh muốn tạo cho em một bất ngờ."

"Em yêu, em không chuẩn bị gì sao?"

Bữa tối dưới ánh nến và bánh ngọt.

"Đưa cho hàng xóm hết rồi."

Lục Tân Trạch: ...

Lục Tân Trạch trầm giọng nói: "Em yêu, anh còn có một chuyện muốn nói rõ ràng với em."

"Là chuyện gì?"

"Anh nếu tính cả tuổi mụ thì 30 tuổi, nhưng thực thì mới 28 tuổi, anh chỉ lớn hơn em 6 tuổi thôi."

"Vậy à?"

Anh ấy nhìn tôi nghiêm túc và nhấn mạnh: "Anh không già."

Trong bầu không khí nghiêm túc, tôi gần như cố mím môi để ngăn mình không cười.

Tôi gật đầu, nghiêm túc nói: "Ừ, anh còn trẻ lắm, chưa già đâu."

Ánh mắt anh đột nhiên trở nên nguy hiểm: "Em không tin à?"

Tôi lắc đầu, lại gật đầu, "Em tin! Em tin!"

Trong chuyện này tôi cũng có lỗi, tôi xin lỗi Lục Tân Trạch.

Đó là quả là một sinh nhật đáng nhớ.

Quà sinh nhật còn bị tôi cầm vào WC để xịt cho thơm.

Lục Tân Trạch: "Nếu em muốn bù đắp cho anh thì có một cách."

Mắt tôi lập tức sáng lên. "Em có thể làm gì đây?"

Anh mỉm cười, giơ ngón tay lên gãi sống mũi tôi, bình tĩnh nói: "Anh mua mấy bộ đồ ngủ, tối nay em thay phiên nhau thử cho anh nhé."

Mặt tôi đỏ bừng.

Anh ngập ngừng hỏi: Em có thể mặc không?"

Tôi xấu hổ gật đầu.

Buổi tối, Lục Tân Trạch dường như đã ngặn rất lâu như muốn dùng một lần để báo thù.

13.

Một năm sau khi kết hôn.

Lục Tân Trạch sau khi tan sở vào phòng tắm, hét vào trong: "Em yêu, anh quên mang đồ lót, giúp anh cầm vào đây với."

Tôi kéo chăn lên che mặt.

Anh la hét lên thêm vài lần nữa.

Trong chăn truyền đến một giọng nói nghèn nghẹt: "Ra ngoài lấy đi."

Anh đi tới, cúi xuống, kéo chăn ra "Sao vậy?"

"Ông chủ Lục, xin hãy lịch sự, mặc quần vào."

Anh lấy quần áo mặc vào, quan tâm hỏi: "Sao vậy? Anh không làm gì sai chứ."

Tôi chán nản nói: "Lục Tân Trạch, hình như em có thai rồi."

Anh sửng sốt, sau đó hưng phấn nắm lấy tay tôi, cúi đầu hôn tôi.

Lục Tân Trạch hưng phấn hơn tôi tưởng tượng, suốt đêm trằn trọc, có khi hôn mặt tôi, có khi sờ bụng tôi.

Anh thì thầm vào tai tôi: "Em yêu, thật tuyệt vời, chúng ta thực sự đã tạo ra một đứa trẻ."

Khóe miệng tôi giật giật.

Mang thai ba tháng đầu, tôi không hề bị ốm nghén, ngược lại Lục Tân Trạch bị nôn mửa dữ dội.

Anh không ngửi được gì, cứ ôm tôi, vùi đầu vào cổ tôi, giọng nghèn nghẹt nói: "Vợ anh thơm quá"

Tôi đỏ mặt.

Thời kỳ cuối của thai kỳ, bụng tôi như một quả bóng bay, có cảm giác như sắp nổ tung bất cứ lúc nào.

Một ngày nọ, khi tôi đang đi dạo đột nhiên cảm thấy đau bụng.

Lục Tân Trạch lái xe đến bệnh viện, muốn theo tôi vào phòng sinh.

Nhưng anh đã bị tôi từ chối, tôi không muốn anh nhìn thấy bộ dạng la hét vì đau của tôi khi sinh em bé.

Tôi đổ mồ hôi đầm đìa, cảm giác đau như bị xé rách vì sinh con thực sự rất khó chịu.

Nhưng khi nghe tiếng khóc của con, cả người cảm thấy nhẹ nhõm. Đứa trẻ được đặt tên là Lục Tú Nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro