Lâm Niệm kiêu hãnh - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngoại truyện: Văn Vi

1.

Lần đầu tiên tôi gặp Lâm Niệm là ở trường tiểu học.

Cô ấy thắt tóc hai bím, có hai lúm đồng tiền trên má khi cười, trông cô ấy rất ngoan.

Bố mẹ tôi đang náo loạn muốn ly hôn, tôi không muốn về nhà nên ngồi trong quán trà sữa ven đường, chán nản nhìn dòng người qua lại bên ngoài ô cửa sổ.

Tan học, bọn họ đều có bố mẹ đến đón, tôi thừa nhận trong lòng mình có chút ghen tị.

Lâm Niệm ngồi đối diện tôi, đưa cho tôi một thanh kẹo.

Cô ấy cười híp mắt:

"Bạn học, sao cậu luôn ngồi đây ngơ ngác thế?"

Lúc đó tôi còn nhỏ và rất kiêu ngạo nên đã trợn mắt nhìn cô ấy và nói:

"Ai cần cậu quản."

Lâm Niệm cũng không tức giận, từ trong túi lấy ra vở bài tập:

"Vậy để mình làm bài tập với cậu nhé."

Tôi trừng mắt nhìn cô ấy, tự hỏi tại sao lại có một người mặt dày như vậy, dù bị từ chối mà vẫn có thể mỉm cười.

Nhưng trong suốt thời gian đó, Lâm Niệm đã ở bên cạnh tôi rất lâu.

Cô ấy cũng không trò chuyện với tôi mà chỉ ngồi đối diện ngoan ngoãn làm bài tập về nhà.

Học sinh trung học cơ sở cuối cấp thường tan học muộn hơn.

Cô ấy ngồi một chút rồi cùng với một anh chàng đẹp trai rời đi.

Tôi bực bội đá vào góc bàn.

Cái gì vậy, cô ấy chỉ coi tôi như trò giải trí thôi à.

Tôi chỉ là một hàng miễn phí tặng kèm mà thôi.

Bố mẹ tôi cuối cùng cũng ly hôn, tôi phải chuyển đến thành phố khác cùng bố.

Trước khi rời đi, tôi còn nhìn thấy cô bé thắt bím tóc đến quán trà sữa ngồi một lúc, hình như không chờ được nên mỉm cười rời đi.

Ma xui quỷ khiến, tôi bước tới chỗ cô ấy đã ngồi và nhìn qua.

Trong số những tờ ghi chú dán khắp tường, tôi tìm thấy một tờ giấy cô ấy để lại.

"Cuối cùng thì cậu cũng có thể về nhà sớm rồi."

Tôi ngẩn người hồi lâu, cuối cùng đợi đến khi khối trung học tan học mới ngăn được anh chàng đẹp trai kia.

"Cô gái thường đi học cùng cậu tên là gì?"

Thiếu niên sửng sốt một chút, nghi hoặc nhìn tội:

"Lâm Niệm."

Tôi hỏi tiếp:

"Sao cô ấy không đợi cậu cùng về?"

Chàng trai nhìn tôi:

"Lúc trước không biết tại sao em ấy nhất quyết đòi ngồi ở quán trà sữa một lát. Mấy bữa nay chắc đã thấy chán rồi nên về nhà trước."

Tôi nhướng mi lên liếc nhìn cậu ấy "Ồ" một tiếng.

Thì ra tôi không phải là hàng tặng kèm.

2.

Sau này, khi gần độ tuổi trưởng thành, bố tôi tìm được vợ mới và muốn định cư ở nước ngoài.

Tôi nghĩ điều đó không thành vấn đề nên theo ông ấy ra nước ngoài.

Về sau, tôi thật sự đã gặp được chàng trai kia, tên là Giang Trì Duệ.

Có thể là do ảnh hưởng của gia đình nên tôi luôn coi thường các mối quan hệ.

Nhìn anh ấy đẹp trai đến thế, tôi không khỏi nghĩ đến Lâm Niệm.

Một mặt, tôi muốn liên lạc với cô ấy thông qua Giang Trì Duệ, nhưng mặt khác, tôi lại thầm muốn thử cảm giác có người đồng hành của Lâm Niệm hồi đó.

Nhưng Giang Trì Duệ là người cố chấp, tính tình rất kiên định. Tôi theo đuổi anh ấy một thời gian rồi cũng hết hứng thú.

Tình cờ biết được Lâm Niệm ở trong nước đang theo đuổi một đàn anh mấy năm rồi, tôi suy nghĩ, chẳng trách Giang Trì Duệ lúc nào cũng trông như thể vợ anh ấy theo người khác bỏ trốn vậy.

Sau này tôi mới biết, Tống Trầm, người bạn cùng lớp cấp ba đã gửi tin nhắn cho tôi, chính là đàn anh mà Lâm Niệm đang theo đuổi.

Một mặt, tôi cảm thấy khó chịu với Tống Trầm, nhưng mặt khác, tôi lại không thể chịu đựng được cảnh cô bé Lâm Niệm đó bị uất ức.

Sau khi hung hăng cự tuyệt Tống Trầm, nghe nói hắn cùng Lâm Niệm ở bên nhau.

Tôi càng cảm thấy khó chịu trong lòng.

Tôi quyết định quay lại Trung Quốc để gặp Lâm Niệm. Sau khi Tống Trầm biết tôi sắp về nước, hắn ta bắt đầu sốt sắng liên lạc với tôi.

Tôi cảm thấy không vui, hắn là cái thá gì, dám lừa dối Lâm Niệm như vậy.

Tôi muốn Lâm Niệm nhìn cho rõ Tống Trầm là dạng người gì.

Cũng muốn nhìn thấy dáng vẻ uất ức và đôi mắt đỏ hoe của cô bé ấy.

Với suy nghĩ trong lòng đen tối như vậy, khi Tống Trầm mời tôi đến nhà hắn, tôi cũng không từ chối.

3.

Thành thật mà nói, Tống Trầm là một người đàn ông xuất sắc. Hắn có dáng người chuẩn, bờ vai rộng và vòng eo hẹp, gương mặt hắn cũng làm tôi hài lòng.

Huống chi, hắn đã yêu thầm tôi nhiều năm như vậy.

Khi tôi đặt tay lên vai hắn, tôi nhìn thấy trong mắt hắn là sự kháng cự.

Lúc đó tôi tự nghĩ, nếu hắn trực tiếp đẩy tôi ra thì tôi sẽ không liên quan đến hắn nữa. Tôi sẽ xóa hết thông tin liên lạc của hắn, không bao giờ làm phiền cuộc sống của hắn và Lâm Niệm.

Nhưng hắn ta cũng giống như tôi, một kẻ phản diện không có điểm mấu chốt.

Sẽ bị ham muốn chi phối.

Hắn ôm tôi thật chặt, hơi thở nóng ấm phả vào tai tôi.

Tôi biết hắn thua rồi.

Ngày hôm sau, hắn ta xuống nhà mua thuốc và quên mang theo điện thoại di động.

Tôi nhìn thấy tin nhắn do Lâm Niệm gửi cho hắn và biết cơ hội đã đến.

Tôi trả lời cô ấy:

[Bây giờ anh không có ở nhà, em để ngoài cửa cũng được.]

Sau đó tôi cố tình làm rõ dấu vết của buổi sáng, cẩn thận mở cửa.

Đúng như tôi mong muốn, mỗi lời tôi nói ra như đâm vào tim cô ấy.

Sau khi Tống Trầm trở về, hắn ta đã lập tức bảo vệ tôi.

Khoảnh khắc cánh cửa đóng lại, tôi quay đầu nhìn Lâm Niệm, đôi mắt cô ấy đỏ hoe và môi cắn chặt.

Một cảm giác đắng chát không tên tràn trong lòng, chị xin lỗi, cô bé.

Là chị tự tiện chủ trương làm em đau lòng.

4.

Lâm Niệm là một cô gái rất tỉnh táo. Cô ấy quyết định dứt khoát rút lui và chia tay với Tống Trầm.

Tôi nhìn thấy vẻ mặt thay đổi liên tục của Tống Trầm khi cầm điện thoại, không khỏi cười vui vẻ.

Tống Trầm ơi là Tống Trầm, giờ anh có hối hận không?

Hối hận cũng vô ích, tôi sẽ trói anh ở bên cạnh tôi cho đến khi Lâm Niệm hoàn toàn buông tay.

Lúc đó, anh sẽ không bao giờ có cơ hội nữa.

Tôi có chút không vui khi nghe tin Giang Trì Duệ đang theo đuổi cô ấy.

Nhưng tôi nghĩ Giang Trì Duệ có nhân phẩm không tệ, cũng khá xứng đôi.

Sau đó, tôi đề nghị gặp mặt Tống Trầm để nói chia tay. Hắn ngơ ngác nhìn tôi một lúc, không hề níu giữ tôi lại.

Nhưng giọng nói của hắn lại khàn khàn:

"Em xem tôi là gì, là con chó em nuôi sao? Văn Vi, lòng em thật giá lạnh."

Tôi nhún vai rồi rời khỏi nơi đó mà không ngoảnh lại.

Về sau, tôi xuất hiện trong đám cưới của Lâm Niệm với bạn trai mới.

Tôi không ưa Giang Trì Duệ và anh ấy cũng chẳng ưa gì tôi.

Nhưng Lâm Niệm lại tiếp đón tôi một cách chân thành, còn nói cảm ơn:

"Cảm ơn cô đã đến dự đám cưới của tôi."

Thật ngu ngốc! Với người phụ nữ đã cướp mất bạn trai cũ của mình mà vẫn có thể ôn hòa như vậy.

Tôi đưa tay xoa mặt cô ấy, trong lòng có chút tiếc nuối. Tiếc là đã bỏ lỡ nhiều thời gian cùng cô ấy, hiện tại chỉ có thể trở thành một người xa lạ.

"Lâm Niệm, chúc cô tân hôn hạnh phúc."

Đừng gặp một kẻ thối nát như tôi nữa.

Tôi chúc em mỗi ngày đều hạnh phúc và thuận lợi trôi qua.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro