Tra nam quên tắt mic, sự tra rõ trên kẽ - Hoàn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

07.

"Nếu kết quả công việc của cả hai tương đương nhau....."

Lời này của Đường Lâm giống như là cọng rơm cuối cùng mà Tống Hiểu Minh có thể bám víu để cứu bản thân.

Thứ Hai tuần sau là deadline, hắn không thể hoàn thành trong hai ngày ngắn ngủi với khối lượng công việc mà tôi đã làm trong vài tháng.

Do đó, chỉ còn một cách duy nhất.

Khiến tôi cũng mất đi thành quả của mình.

Toàn bộ phân tích dữ liệu ngành tôi đều lưu trữ trên máy tính cá nhân. Nếu tôi nộp đúng hạn vào thứ Hai, kết quả rõ ràng sẽ nghiêng về phía tôi.

Nhưng nếu tất cả dữ liệu này biến mất...... tình hình sẽ trở nên hỗn loạn và sự hỗn loạn đó ít nhất sẽ tạo ra một cơ hội để Tống Hiểu Minh hành động.

Vì thế vào thứ Bảy, một ngày mà không ai đến công ty làm việc, Tống Hiểu Minh lẻn vào văn phòng, mở máy tính của tôi...

... Sau đó hắn bị nhân viên bảo vệ bắt giữ ngay tại chỗ.

Trách ai đây? Chỉ có thể trách Tống Hiểu Minh khi được đào tạo tại công ty chỉ mải nghĩ cách tán tỉnh Đường Lâm mà không chú ý lắng nghe.

Nếu hắn chú ý một chút, hắn ta đã phải biết rằng ——

Thứ nhất, tất cả công việc chúng tôi làm, bao gồm dữ liệu, mã nguồn, văn bản phân tích, đều là tài sản của công ty.

Thứ hai, mỗi bàn làm việc đều được giám sát.

Và dữ liệu mà hắn ta đã xóa đi, thực ra tôi đã sao lưu từ trước.

Công ty đã đệ đơn kiện Tống Hiểu Minh và yêu cầu bồi thường thiệt hại, với số tiền lớn đến mức hắn ta không thể chi trả, khiến hắn rơi vào tình trạng khủng hoảng.

Tống Hiểu Minh ta tìm đến Đường Lâm để cầu xin giúp đỡ, nhưng Đường Lâm tỏ vẻ không muốn dính dáng gì đến một người như hắn ta — kẻ không chiếm được thì phá hoại — rồi chặn luôn WeChat của hắn.

Có lẽ vì bị dồn vào đường cùng, hoặc tự buộc bản thân phải bắt lấy tia hy vọng cuối cùng, Tống Hiểu Minh lại xem tôi như cọng rơm cứu sinh cuối cùng.

Dù sao, bao lâu nay, tôi luôn tỏ ra mù quáng tin tưởng và mềm yếu trước hắn ta.

Tống Hiểu Minh khóc lóc nói rằng hắn chỉ muốn xem qua tài liệu trên máy tính của tôi, không cẩn thận chạm vào nút xóa.

"Chúng ta sắp kết hôn rồi, của em là của anh, của anh là của em, em hay anh được chuyển chính thức thì có khác gì nhau sao? Sao anh lại có ý hại em chứ?"

Hắn ta nước mắt đầy mặt, tỏ ra hết sức chân thành: "Yên Yên, em nhất định phải tin anh, tin vào tình yêu của anh dành cho em."

"Bây giờ anh không còn gì ngoài em cả."

Tôi kéo Tống Hiểu Minh đứng lên: "Tuần sau là sinh nhật anh rồi, dù nói thế nào cũng nên mừng sinh nhật trước đã."

08.

Khi tôi và Tống Hiểu Minh còn mặn nồng, chúng tôi từng có một tài khoản chung, ghi lại những khoảnh khắc thường ngày.

Vì cả hai đều là sinh viên của trường danh tiếng và ngoại hình không tệ, chúng tôi từng nổi lên với biệt danh "cặp đôi học bá", tài khoản đó có không ít fans theo dõi.

Mấy tháng qua, tài khoản này không có cập nhật mới nào, các fans liên tục thúc giục, khi tôi thông báo sẽ livestream sinh nhật của Tống Hiểu Minh, mọi người rất háo hức chờ đợi.

Sinh nhật của Tống Hiểu Minh được tổ chức ở căn hộ chúng tôi thuê chung.

Những người bạn quen thuộc đều được mời đến.

Tôi dựng máy quay livestream lên:

"Hôm nay là sinh nhật lần thứ 25 của Tống Hiểu Minh, trước tiên, chúc anh ấy sinh nhật vui vẻ."

"Nhân dịp đặc biệt này, tôi muốn tặng cho Tống Hiểu Minh ba món quà."

Tống Hiểu Minh tỏ ra vô cùng mong đợi, những lần sinh nhật trước, tôi từng tặng hắn bộ vest hàng hiệu, khuy măng-sét đính kim cương.

Lần trước hắn ta cũng từng ám chỉ với tôi rằng năm nay muốn có một chiếc xe hơi.

Tôi mở máy chiếu lên.

Trong mắt Tống Hiểu Minh có chút thất vọng — trước đây có một lần sinh nhật hắn, tôi đã dành hai tuần để biên tập video từ những kỷ niệm của chúng tôi làm quà tặng.

Nhiều bạn bè khi xem đều khóc, nhưng Tống Hiểu Minh quăng cho tôi sắc mặt lạnh nhạt, cho rằng món quà đó thật ấu trĩ.

Lúc đó, tôi không hiểu tại sao hắn lại không thích.

Bây giờ thì tôi đã hiểu.

Bởi vì sự chân thành của tôi chẳng có giá trị gì với hắn ta.

Đối với Tống Hiểu Minh, quà tặng từ lâu đã mất đi ý nghĩa ban đầu, chỉ trở thành công cụ để hắn ta vắt kiệt tài sản của tôi.

Không sao, Tống Hiểu Minh, món quà tôi tặng anh hôm nay chắc chắn sẽ khiến anh cả đời khó quên.

Máy chiếu bật lên.

"Món quà sinh nhật đầu tiên, có tên là [Lịch sử trò chuyện]."

Tôi chiếu lên màn hình lớn đoạn tin nhắn của Tống Hiểu Minh trong nhóm ký túc xá về việc Đường Lâm thích hắn ta.

Tất nhiên, tôi đã làm mờ những thông tin cá nhân quan trọng.

Mọi người có thể thấy rõ từng chữ hiện lên đều cho ra khuôn mặt đầy tự đắc của hắn ta.

"Lâm Yên, em đang làm cái gì vậy?!" Tống Hiểu Minh khiếp sợ nhìn tôi.

Tôi phớt lờ lời hắn ta, lạnh lùng bấm nút điều khiển.

"Tiếp theo là món quà sinh nhật thứ hai, có tên là [Giám sát của công ty]."

Yên tâm đi, mỗi món quà, so với cái trước còn gây sốc hơn.

Video giám sát của công ty được chiếu lên màn hình lớn, tất cả mọi người đều có thể thấy rõ, Tống Hiểu Minh bước đến chỗ ngồi có dán nhãn tên tôi, mở máy tính, nhập mật khẩu, tìm kiếm tệp công việc của tôi và xóa chỉ với một nút nhấn.

Tôi nhẹ giọng buồn bã:

"Tống Hiểu Minh, anh có biết không? Thực ra tôi đã để lại cho anh một con đường quay đầu."

"Mật khẩu máy tính là ngày sinh nhật của anh, nếu lúc đoán ra mật khẩu, anh có một tia cảm động, có chút lương tâm nào đó, nghĩ đến sáu năm của chúng ta thì anh đã không đi đến bước đường này."

"Nhưng anh lại không có, tôi đoán chắc anh đã rất đắc ý về sự thông minh cùng may mắn của mình và vui mừng vì sự ngu ngốc của tôi, khi anh xóa tài liệu của tôi, anh không hề có chút do dự nào cả."

Tống Hiểu Minh định lao lên, hắn biết, nếu cứ livestream như vậy, hắn sẽ phải nghênh đón địa ngục đáng sợ của xã hội.

Nhưng tôi đã sớm chuẩn bị tốt, đã nói trước với mọi người, hai bạn nam liền lập tức đứng dậy một trái một phải giữ chặt hắn lại.

"Tống Hiểu Minh, tôi có một vấn đề muốn hỏi anh, trong sáu năm yêu đương với tôi, rốt cuộc anh đã ngoại tình bao nhiêu lần?"

Máy quay livestream vẫn sáng trưng treo cách đó không xa, số người xem vẫn không ngừng tăng lên, Tống Hiểu Minh nghiến răng, cố gắng giãy giụa: "Không có, Yên Yên, anh không biết tại sao em lại đối xử với anh như vậy, chuyện công ty anh đã giải thích với em rồi, anh không cố ý, em có hận anh cũng không cần phải trả thù như vậy..."

Tôi ngắt lại lời lải nhải của hắn:

"Được, vậy thì xin mời anh nhận món quà cuối cùng của tôi."

Với sự sảng khoái, xen lẫn sự tàn nhẫn, tôi nhấn nút phát tin tiếp theo.

"[Bản ghi màn hình buổi học online]."

Tống Hiểu Minh bị hai bạn nam giữ chặt, khi nghe thấy bảy chữ "bản ghi màn hình buổi học online", tôi thấy khuôn mặt hắn ta thoáng hiện lên sự mơ hồ và trống rỗng.

Thanh điều chỉnh tiến trình của bản record đang chạy trên màn hình lớn, giọng nói của trợ giảng vẫn đều đặn giải bài tập, hắn ta không biết tại sao tôi lại phát cái này.

— Hắn ta đã không nhớ rõ.

Trong cuộc đời hắn ta, chắc chắn còn rất nhiều lần như vậy, hắn ta gặp gỡ những cô gái khác mà không bị tôi phát hiện.

Buổi học trực tuyến này chỉ là một trong số đó, một lần bình thường đến mức đã bị hắn ta lãng quên.

Giây tiếp theo, tiếng nước chảy vang lên.

Đó là âm thanh của vòi nước trong nhà tắm.

Sắc mặt của Tống Hiểu Minh hoàn toàn thay đổi.

Hắn ta điên cuồng giãy giụa, hét lớn: "Lâm Yên! Cô cmn đã sớm biết từ trước! Cô vẫn luôn ở đó chơi tôi!"

"Đúng vậy, tôi sớm biết từ lâu rồi." Tôi lạnh lùng nhìn người đàn ông với khuôn mặt méo mó này, hắn ta giờ đây thật xấu xí càng khiến tôi chán ghét, không còn là hình ảnh dịu dàng, điển trai ngày đầu gặp mặt nữa.

"Tôi phải cảm ơn anh, cảm ơn anh hôm đó đã quên tắt micro, cho tôi thấy rõ anh thực sự là người như thế nào."

Tống Hiểu Minh rống giận lên từng tiếng, hắn ta thoát khỏi sự kiềm chế của hai bạn nam, lao về phía tôi, trong tiếng hét của mọi người, túm lấy chiếc giá cắm nến ném về phía tôi.

Tôi nghiêng người tránh, giá cắm nến lướt qua người tôi, đập vào tường.

Tống Hiểu Minh đứng yên tại chỗ, hắn ta cười tươi một cách quỷ dị:

"Lâm Yên, cô đã phá hủy cuộc đời tôi. Tôi cmn sẽ không bỏ qua cho cô, vĩnh viễn không bao giờ..."

Hắn như phát điên, đột nhiên xé áo khoác và lao ra ngoài, bạn bè sợ hắn ta phát cuồng, vội vàng chạy nhanh đuổi theo.

Tôi theo sau, nhìn thấy Tống Hiểu Minh lao ra khỏi khu nhà, hắn ta quay đầu lại, hét lớn:

"Tôi cmn sẽ không bao giờ tha cho cô! Con khốn!

"Kẻ đê tiện đều sẽ bị trời phạt! Cô cứ đợi đấy!"

Giây tiếp theo, một chiếc xe quay đầu tông phải hắn, khiến hắn ta văng ra xa.

09.

Buổi livestream hôm đó đã gây chấn động trên toàn mạng.

Nhưng trong thời đại internet, tin tức mới luôn xuất hiện từng ngày và rất nhanh sau đó luôn có những sự kiện mới thu hút sự chú ý của mọi người.

Sau khi tốt nghiệp, tôi dồn hết tâm trí vào công việc, trong ba năm đã thăng tiến liền hai cấp, lập nên kỷ lục thăng chức trong công ty.

Ba mẹ rất hài lòng, bạn bè cũng đều tự hào về tôi.

Sau này, tôi còn nghe được tin tức về Mạc Nhu Nhu.

Một người quen kể lại rằng, Mạc Nhu Nhu thường đến các quán bar không mấy đứng đắn để uống rượu. Cô ta từng đeo bám một thương gia trung niên để đòi mua điện thoại và bị vợ của người đó dẫn người đến đánh cho nhập viện.

Người quen cho tôi xem bức ảnh của cô ta, rõ ràng Mạc Nhu Nhu nhỏ hơn tôi một tuổi, nhưng vì lạm dụng rượu và thuốc lá, cộng thêm trang điểm đậm mỗi ngày, khiến cô ta trông già nua hơn rất nhiều.

Tống Hiểu Minh không ch, hắn còn sống, nhưng cần sử dụng xe lăn hỗ trợ.

Có lẽ vì cú va chạm đã ảnh hưởng đến não bộ, tinh thần của hắn không còn được bình thường.

Mỗi ngày, hắn đẩy xe lăn ra đường, nếu có nữ du khách nào nhìn hắn hai lần, hắn sẽ đuổi theo và hỏi người ta có phải thích hắn hay không.

Bạn bè kể lại cho tôi nghe tất cả những điều này, nhưng tôi chỉ nhẹ nhàng đáp: "Sau này hắn ta ra sao, chẳng còn liên quan gì đến tớ nữa."

Trong cuộc đời này, chúng ta sẽ gặp phải sự bội bạc, sự dối lừa, sự phản bội, và sự tổn thương.

Tất nhiên, chúng ta sẽ muốn báo thù.

Điều đó không sai, nhưng quan trọng hơn sự trả thù, là bắt đầu một cuộc sống mới.

Tôi vẫn giữ vững niềm tin vào tình yêu và sự dũng cảm để yêu, thấy rõ bản chất của cuộc sống, vẫn tiếp tục nhiệt huyết yêu đời như cũ.

Gần đây, em họ của Phương Uyển thường tìm cớ rủ tôi đi ăn.

Chàng trai vốn là "hot boy" của khoa diễn xuất ngày trước giờ đã trở thành một diễn viên thực lực, nhưng khi đứng trước tôi, cậu ấy vẫn luôn cẩn thận, dè dặt.

Cậu ấy hỏi tôi, vết thương lòng trong tình yêu bao giờ mới lành lại, và nếu đã lành rồi, liệu có thể bắt đầu một mối tình mới không?

Tôi suy nghĩ một lúc, rồi chân thành nói với cậu ấy:

"Tình yêu chưa bao giờ làm tổn thương chị."

"Thứ làm tổn thương chị là những kẻ tồi tệ mà chị gặp phải trong tình yêu, nhưng những kẻ tồi tệ không nên là lý do để chúng ta trách cứ tình yêu."

"Còn về khi nào có thể bắt đầu một mối tình mới......." Tôi nhún vai: "Nếu duyên tới thì có thể bắt đầu bất cứ lúc nào."

Chưa nói hết câu, em họ của Phương Uyển đột nhiên bật dậy:

"Chị đợi em một chút."

Mười phút sau, cậu ấy quay lại, tay ôm một bó hoa hồng lớn, khuôn mặt đỏ bừng như màu hoa:

"Vậy... chúng ta bắt đầu từ bây giờ được không?"

Tôi mỉm cười.

Tôi vẫn tin vào sự dịu dàng của thế giới.

Cũng tin rằng, dù có bao nhiêu bụi đường vương trên chân, thì cuối cùng, tôi và bạn vẫn sẽ tìm được đường về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro