Just a Human [ amelia ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tóm tắt : Amelia đang dọn dẹp văn phòng của mình khi tìm thấy hồ sơ vụ án cũ của mình về HoloMyth, nhắc nhở cô ấy rằng thực tế cô ấy chỉ là một con người.

▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

Ghi chú : Xin chào tôi hy vọng bạn sẽ đọc!!!

▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

Amelia đang dọn dẹp văn phòng của mình. Cô sắp xếp các tập tin đã hoàn thành của mình để giấu nó đi. Cô nhận ra rằng trường hợp đang diễn ra đối với cô chỉ là ba trường hợp. Cô ấy đã hoàn thành nhiều hơn những gì cô ấy nhận ra. Cô nhìn vào tập tài liệu bị vứt bỏ trong ngăn kéo của mình. Đó là về Thần thoại. Cô xem lại vụ án và đọc lại mọi thứ để xem Amelia Watson trong quá khứ nghĩ gì về bạn bè của cô bây giờ.

Mori Calliope - một thần chết? Rap nhẹ. Gap moe. Làm việc chăm chỉ. Boing boing. Đa tài. Ngọt. Bố. Cô ấy muốn hỗ trợ tất cả mọi người.

Takanashi Kiara - gà? Một con phượng hoàng. KFP. Căn phòng bình thường? Boing boing. Đa ngôn ngữ. Thần tượng. Hát và nhảy rất tốt. Ngọt. Cô ấy muốn mọi người hòa thuận với nhau.

Ninomae Inani's - những người cổ đại? Làm lạnh. Nghệ sỹ tuyệt vời. Nhân loại? Cô ấy có ngủ không? Humu. Ngày mai. Đáng yêu. Ngọt. Cô ấy muốn gặp tất cả mọi người và ôm họ.

Gawr Gura - một con cá mập. Bà ngắn. Giọng hát hay. Dễ thương. Câm. Hài hước. Ngọt ngào đến bất ngờ. Cô muốn mọi người được gặp gỡ và hát giao lưu cùng mọi người.

Watson Amelia - ??? ???

Amelia ngạc nhiên vì cô ấy không thể đặt bất cứ thứ gì bên cạnh tên của mình. Cô ấy không ngọt ngào. Cô ấy không tài năng. Cô ấy muốn giúp đỡ mọi người nhưng không phải vì cô ấy tốt bụng. Cô ấy biết cô ấy muốn giúp đỡ mọi người vì cô ấy đã lớn lên và chăm sóc người khác. Cô muốn viết bất cứ thứ gì theo tên của chính mình, nhưng bất cứ khi nào cô viết, cô cảm thấy mình đang nói dối. Sau đó cô đặt bút lên bàn và nhìn ra cửa sổ.

So sánh bản thân với những người khác là cảm giác tự nhiên. Rốt cuộc, cô ấy cũng chỉ là con người. Được nhóm lại với một máy gặt, một con phượng hoàng, những con chim cổ đại và một con cá mập. Cô cảm thấy tự ti. Cô ấy biết rằng đó chỉ là điều bình thường. Một con người quả thực là thấp kém hơn một máy gặt. Mọi thành viên Myth cũng vậy. Nhưng cô ấy muốn được nhiều hơn thế. Cô ấy rất hạnh phúc khi được gọi là trưởng nhóm của họ nhưng đồng thời cô ấy cũng cảm thấy mình không xứng đáng là một trong số đó. Kiara là một nhà lãnh đạo nhiều hơn đối với họ. Cô ấy chỉ là một con người.

“Watson? cậu có ở trong đấy không?" Amelia nghe thấy tiếng Gura bên ngoài văn phòng của cô ấy.

"Ừ, vào đi." Amelia nói. Lúc Gura đến Amelia đã cất hồ sơ đi. "Cậu cần gì, Gura?"

"Cái đó để làm gì?" Gura hỏi tập tài liệu mà Amelia cất. Amelia xem hồ sơ và quay lại Gura.

"Không có gì quan trọng." Amelia trả lời. Sau đó cô ấy duỗi tay và đứng dậy. "Vậy cậu cần gì?"

“Chúng tớ vừa nhận ra rằng cậu đã không rời văn phòng của mình từ khá lâu rồi.” Gura nói.

"Vâng, tớ đã hoàn thành nhiều hơn tớ mong đợi." Amelia nói. "Tớ cũng đã dọn dẹp văn phòng một chút."

“Được rồi, ra ngoài thay đồ. Ina đang sao chép cậu và sẽ không rời khỏi phòng của cô ấy. " Gura nói. Amelia bật cười với câu nói 'được rồi, hiểu rồi'. Tôi sẽ nói chuyện với cô ấy, và rời khỏi văn phòng của cô ấy. Gura nhìn vào tập tài liệu mà Amelia đang giữ trước đó. Sau đó cô ấy đã lấy nó trước khi tham gia cùng những người khác.

▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

Amelia Watson cảm thấy khó thở. Cô không biết một trong những trường hợp của mình bao gồm một vị thần sa ngã bị bắt. Hai bên hông cô ấy đang chảy máu và cô ấy đang trốn sau một tấm bê tông bị đổ từ một tòa nhà gần đó. Vị thần sa ngã lớn bằng một tòa nhà năm tầng. Nó đang bay và đang bắn ra một chùm tia được tạo ra từ những tia sáng tối. Đôi cánh của nó được làm từ các tinh thể đen và trắng. Nó chỉ có một mắt và một viên pha lê hình giọt nước mắt lớn được treo trên đó. Những tiếng động mà nó tạo ra là những tiếng kêu the thé. Amelia lấy đồng hồ bỏ túi ra. Cô ấy không bao giờ muốn sử dụng đồng hồ trong một vụ án vì nó có nhiều hậu quả. Tua lại đồng hồ trong một giờ kể từ bây giờ là giải pháp của cô. Cô ấy sẽ bắt được vị thần sa ngã trước khi nó biến thành con quái vật khổng lồ này.

Ở đó, Amelia Watson đứng trước một cô gái đang khóc. Cô ấy đã không thay đổi hoặc thậm chí làm sạch vết thương của mình. Cô ấy đang chảy máu nhưng cô ấy đã đến gần cô gái nhỏ. Sau đó Amelia ngồi trước mặt cô ấy.

"Xin chào cô gái nhỏ, lý do khiến bạn rơi nước mắt là gì?" Amelia hỏi cô gái nhỏ. Cô gái nhỏ nhìn lên Amelia chỉ để lộ một mắt. Nước mắt không ngừng rơi.

"cô không sợ tôi sao?" Cô gái nhỏ hỏi. Amelia mỉm cười và vỗ đầu cô ấy.

"Tại sao tôi lại sợ ?" Amelia hỏi ngược lại. Điều này khiến cô gái nhỏ không cầm được nước mắt. Sau đó, cô ấy nhìn vào mắt của Amelia.

"Cô không mù phải không?" Cô hỏi. Amelia lắc đầu. “Mọi người nhìn tôi một cách ghê tởm. Họ nói với tôi rằng tôi trông giống như một con quái vật ”. Cô gái nhỏ thú nhận những giọt nước mắt đọng trên khóe mắt. "Tôi ghét mọi người! Tôi thậm chí không nên ở đây ”.

"Ồ, em phải là một trong những vị thần trong thần thoại." Amelia nói. Điều này khiến cô gái nhỏ tròn mắt.

"Làm sao cô biết?" Cô gái nhỏ hỏi.

“Chà, em trông giống như một người đặc biệt. Em trông độc nhất trong mắt tôi. Và tin tôi đi, tôi đã nhìn thấy nhiều sinh vật từ thần thoại ”. Amelia nói, mỉm cười ấm áp. Điều này khiến cô gái nhỏ có chút hy vọng.

"Tôi không đơn độc?" Cô gái nhỏ hỏi. Amelia gật đầu. "Cô có thể cho tôi biết họ đang ở đâu không?" Cô hỏi thêm.

"Nếu em không phiền đi với tôi thì chắc chắn." Amelia nói. Cô gái mắt lé.

"Cô không phải là người đáng ngờ phải không?" Cô gái nhỏ hỏi.

"Bây giờ em chỉ hỏi điều đó?" Amelia bật cười. Con nhỏ bĩu môi. “Không, không, tôi xin lỗi. Vâng, em có thể tin tưởng tôi. Tôi sẽ mua cho bạn kem nếu điều đó khiến bạn tin tôi. " Amelia nói thêm.

"Kem !" Cô gái nhỏ giật nảy mình. Amelia cười khúc khích. Cô đưa bàn tay của mình mà cô gái nhỏ đã nắm lấy. Họ mua kem trước khi đến hội đồng. Hội đồng đưa bé gái đưa về quê ngoại.

"Đây là lời tạm biệt sau đó." Amelia nói.

“Chờ đã, tôi thậm chí còn chưa nghe đến tên của bạn trước đây. Tôi tên là Faithry. Tôi có thể biết của cô không? ” Cô gái nhỏ hỏi.

“Tôi là Amelia Watson, thám tử số một của Hololive.” Amelia mỉm cười nói. Cô gái mỉm cười và ôm lấy Amelia.

“Cảm ơn, Ame! Tôi hy vọng chúng ta sẽ gặp lại nhau! ” Faithry nói. Amelia vỗ đầu và ngâm nga.

"Ừ, hẹn gặp lại, Faithry." Amelia nói. Và cùng với đó, hội đồng đã đưa cô ấy trở lại.

“Cậu ổn chứ, Người du hành thời gian?” Kronii hỏi, nhìn chiếc áo khoác dính máu của Amelia.

“Ừ, tớ sẽ đi. Tớ sẽ để mọi thứ cho cậu. Cảm ơn." Amelia nói, quay người về nhà. Kronii gật đầu mặc dù biết Amelia không thể nhìn thấy cô ấy. Kronii tiến tới một không gian khác. Amelia đã mở một cánh cổng gần nhà của cô và Myth. Cô rất vui vì cô đã làm một cổng dịch chuyển vào thời gian rảnh. Cô tự vệ sinh và vá lại vết thương cho mình. Sau đó cô nghe thấy tiếng bước chân chạy về phía cửa nhà mình.

“Ame? Lại bị thương à? ” Gura đột ngột đá tung cánh cửa của Amelia, chạy đến chỗ cô. Cô ấy nhận thấy một vết cắt lớn ở bên hông của Amelia và đôi mắt cô ấy có chút màu hồng. "Cậu đã làm gì lần này?"

“Vừa giải quyết xong một vụ án. Tớ ổn, Gura. ” Amelia nói. Sau đó cô ấy giơ cánh tay của mình lên. "Nhìn thấy? Không có gì đe dọa đến tính mạng. ” Amelia nói thêm. Gura làm vẻ mặt thất vọng buồn bã.

"Tại sao cậu không yêu cầu sự giúp đỡ?" Gura hỏi. Amelia cắn môi và nhìn sang chỗ khác. Điều này làm cho ruột của Gura xoắn lại. "Hãy ngừng hành động như thể cậu có thể làm nhiều hơn những gì cậu có thể!" Gura nói to hơn một chút.

“Tớ có thể tự lo cho chuyện khốn nạn của mình, Gura. Tớ không cần bất kỳ sự giúp đỡ nào từ các cậu ”. Amelia nói, hơi gay gắt hơn cô ấy dự định.

“Hãy ngừng hành động như cậu có thể. Nhìn cậu kìa! Đừng quên rằng cậu chỉ là một- ”

"Một con người?" Amelia hỏi. Cô ấy nhìn Gura với ánh mắt giận dữ. “Tớ mệt và tớ muốn nghỉ ngơi. Xin hãy đi đi." Amelia nói, nhìn sang chỗ khác. Điều này khiến Gura phát điên.

"Cậu có thể chết ở ngoài đó." Gura nói, không lùi bước.

"Tớ đã nói rời đi, Gura."

"Và điều gì sẽ xảy ra nếu cậu chết mà chúng tớ không biết?"

"Tớ đã nói với cậu để đi."

"Điều gì sẽ xảy ra nếu cậu không bao giờ trở lại?"

"Tớ đã nói rời đi!"

"cậu không thể mong đợi chúng tớ tìm kiếm cậu ngoài kia trên đường phố để nhìn thấy cơ thể không còn sức sống của cậu!"

"Cứ đi đi, Gura!" Amelia hét lên. Gura nhìn thấy ánh mắt yếu ớt trong mắt Amelia. “Tớ sẽ không tìm kiếm sự giúp đỡ từ bất kỳ ai trong số các cậu! Tớ có thể tự giúp mình. Tớ không chỉ là một số con người cần sự trông trẻ từ những sinh vật thần thoại ”. Amelia nói thêm rằng giọng cô ấy nhỏ dần. “Tớ có thể chứng minh cho bất kỳ ai trong số các cậu thấy rằng tớ không khác tất cả các cậu. Tớ có thể chiến đấu bên cạnh tất cả mọi người. Tớ không phải là người sẽ kéo nhóm xuống ”. Amelia tiếp tục. Mắt cô bắt đầu ươn ướt. "Tớ không chỉ là một con người." Amelia nhìn vào mắt Gura. Gura không thể nói. Cô không biết Amelia đang cảm thấy thua kém họ. [ tự nhiên buồn dữ okey bùn tiếp cho vui :>]

“Ý tớ không phải vậy, Ame-”

"Hãy để tớ một mình. Tớ cần phải giải tỏa đầu óc của mình ”. Amelia nói, quay lưng lại. “Tớ xin lỗi được không? Tớ sẽ cố gắng để không bị thương vào lần sau ”.

“Ame…” Gura nhìn chằm chằm vào lưng Amelia. Nó đang rùng mình. Sau đó Gura quay lại và rời khỏi phòng. Amelia gục mặt trên gối. Bubba bất ngờ liếm tay Amelia đang đặt trên giường.

"Chà, chết tiệt." Amelia nói với Bubba. “Tớ đã nói quá nhiều. Điều đó thật ngu ngốc." Amelia rên rỉ.

▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

"Chào buổi chiều." Amelia chào ngày hôm sau. Trời đã về chiều. Sau đó cô nhận thấy rằng không có ai ở nhà. Cô biết Calli và Kiara có việc làm. Ina và Gura phải ở bên ngoài. Cô vào bếp lấy một thứ gì đó để ăn. Cô ấy pha trà và lấy bánh quy không chứa gluten. Sau đó, cô ấy đi đến văn phòng của mình và nhận thấy một chút thay đổi trên bàn làm việc của mình. Tập tài liệu bị vứt bỏ về Myth nằm giữa bàn của cô. Cô ngồi xuống ghế và mở tập tài liệu.

Mori Calliope - một thần chết? Rap nhẹ. Gap moe. Làm việc chăm chỉ. Boing boing. Đa tài. Ngọt. Bố. Cô ấy muốn hỗ trợ tất cả mọi người.

Takanashi Kiara - gà? Một con phượng hoàng. KFP. Căn phòng bình thường? Boing boing. Đa ngôn ngữ. Thần tượng. Hát và nhảy rất tốt. Ngọt. Cô ấy muốn mọi người hòa thuận với nhau.

Ninomae Inani's - những người cổ đại? Làm lạnh. Nghệ sỹ tuyệt vời. Nhân loại? Cô ấy có ngủ không? Humu. Ngày mai. Đáng yêu. Ngọt. Cô ấy muốn gặp tất cả mọi người và ôm họ.

Gawr Gura - một con cá mập. Bà ngắn. Giọng hát hay. Dễ thương. Câm. Hài hước. Ngọt ngào đến bất ngờ. Cô muốn mọi người được gặp gỡ và hát giao lưu cùng mọi người.

Watson Amelia - ??? ???. Gremlin. Ngọt! Rất hữu ích. Là hỗ trợ. Bánh pudding. Dễ thương. Thần công nghệ! HIC. Cười khúc khích dễ thương. Cần cù và chịu khó. Thám tử số một của Hololive! Người Anh? Tôi không ngốc, cậu là vậy! Boing boing. Cô ấy là trưởng nhóm của chúng tôi.

Amelia đã rất ngạc nhiên khi thấy các chữ viết tay khác nhau trong hồ sơ của mình. Cô đóng tập tài liệu lại và cúi đầu trên bàn làm việc. Cô không ngăn được nước mắt trào ra.

“Tôi thề có chúa, những cô gái đó -” Amelia tự nói với chính mình, “họ thật là những con cò.” Amelia mỉm cười. Cô vừa cười vừa rơi nước mắt. “Tôi cảm thấy chết lặng ngay bây giờ. Nói một mình và vừa cười vừa khóc ”. Amelia nói. Cô tiếp tục khóc cho đến khi cô cảm thấy nhẹ nhàng hơn bao giờ hết. Cô nghe nói những người khác đã quay lại. Họ có thể gặp nhau vào một lúc nào đó để về nhà.

"cậu ổn chứ, Ame?" Ina hỏi. Amelia gật đầu.

"Không phải bây giờ cậu phải ở trên giường sao?" Gura hỏi mà không nhìn Amelia.

"Tớ ổn. Xin lỗi vì đã làm cậu lo lắng ”. Amelia nói. "Cảm ơn vì đã vực dậy tinh thần của tớ." Amelia nói.

“Ồ, Ame. Xin đừng nghĩ rằng cậu thua kém chúng tớ ”Kiara nói.

"Vâng, cậu thật tuyệt vời." Calli thêm vào. “Cậu nên tin vào bản thân nhiều hơn, Watson.”

“Ừ, tớ không biết có thể đã nghe được điều đó từ tất cả các cậu bao nhiêu lần. Cảm ơn một lần nữa. ” Amelia nói. "Nhưng nó ổn. Tớ biết tôi chỉ là một con người.Cậu không cần phải nói với tôi rằng tôi không thua kém bất kỳ ai trong số các cậu. " Amelia nói. Điều này làm cho mọi người cảm thấy tồi tệ cho chỉ tồn tại.

“Ame…” Ina nói, có vẻ tội lỗi.

"Được rồi. Tất cả các cậu thật tuyệt vời! Tớ không muốn khiến tất cả các cậu cảm thấy khó chịu chỉ vì tớ ”. Amelia nói. “Tớ biết và chấp nhận sự thật. Tốt rồi."

"Imma đã đánh cậu, Watson!" Gura đột nhiên nói. Cô ấy đi đến trước mặt Amelia và chỉ tay về phía cô ấy. "cậu không chỉ là một con người."

"Ừ, cậu là Amelia Watson." Ina nói.

"Amelia Watson của chúng tớ." Calli thêm vào.

"Và chúng tớ sẽ không muốn nó theo bất kỳ cách nào khác!" Kiara nói. Điều này khiến Amelia ngại ngùng.

"Điều này thật quá xấu hổ." Amelia nói, lấy tay che mặt. Những người còn lại cười khúc khích.

"Ngậm nó đi, Watson." Gura nói. "Chúng tôi yêu cậu và cậu không thể che giấu sự thật đó."

"Vâng, vì vậy đừng ngần ngại yêu cầu sự giúp đỡ từ chúng tôi." Calli thêm vào. Ina gật đầu.

“cậu không cần phải tự mình gánh vác mọi thứ.” Kiara nói, ôm lấy khuôn mặt của Amelia.

“Đúng vậy, tớ cũng không có ý định la mắng cậu ngày hôm qua. Tớ chỉ lo lắng cho cậu. ” Gura nói. “tớ chỉ không muốn cậu đột nhiên biến mất. Tớ không muốn cảm thấy mình yếu đuối vì đã không làm bất cứ điều gì để giúp cậu theo bất kỳ cách nào ”.

"Không sao đâu, Gura." Amelia nói. "Tớ hiểu cậu muốn nói gì." Amelia trông rất vui. Những người khác nhận thấy điều này và cười toe toét.

"Ôm tập thể!" Kiara ré lên. Tất cả họ ôm nhau cười khúc khích nhiều hơn mức họ nên làm. Amelia tự hào. Cô ấy có thể chỉ là một con người nhưng cô ấy là một người quan trọng đối với những sinh vật tuyệt vời này.

END
▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬▬

GHI CHÚ : Mỗi ngày tui sẽ đều ra chap nếu mấy cậu thích tui sẽ cố gắng siêng năng để viết cho các cậu và hơn hết CẢM ƠN VÌ ĐÃ XEM ĐẾN CUỐI CÙNG

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro