Tuyển tập Blog Radio_hoangtoan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Hoa bụi và cỏ ba lá

Chuyện kể rằng nơi thảo nguyên xa xôi, có một cây cỏ xanh nhỏ bé, hát ngân nga trong những cơn gió nhẹ, bài tình ca tặng cây bụi đứng bên. Mà cây bụi thì chẳng ngoái nhìn, cứ mải mê ngóng những ong và bướm, cứ buồn bã vì mình không có được nét rực rỡ hướng dương hay thơm ngát nụ hồng.

Cây bụi không biết có một kẻ hết lòng, tặng cho cây cả tình yêu, niềm tin, hy vọng, dồn màu xanh vào ba cánh trái tim căng mọng, yêu đơn phương không mong đợi điều chi.

Mỗi ngày mới khi màn đêm vừa đi, Cỏ ba lá ngước nhìn mặt trời với khát khao duy nhất "Vầng dương ơi hãy lắng nghe tiếng lòng em chân thật, nguyện làm tất cả để cây bụi được vui".. có thể chăng ban một đoá hoa thôi, là Cây bụi sẽ có được tình yêu của ong và bướm. Cỏ ba lá nhỏ nhoi nhưng tình yêu rộng lớn, có thể làm gì để thực hiện ước mơ? Trên thảo nguyên mây trắng vẫn lững lờ, gió bay qua thì thầm “cần một điều may mắn… chỉ khi nào Cỏ có bốn lá thôi…

Cỏ chợt buồn vì điều đó quá xa xôi, vậy ra trong cuộc đời không chỉ cần có tình yêu, niềm tin, hy vọng… Khẽ nghiêng mình ngắm ba trái tim bé bỏng, làm sao có được một lá thứ tư? Cây bụi đứng bên vẫn ủ rũ trầm tư, Cỏ ba lá run run “vì cây em sẽ…

Cây bụi vô tâm không nghe thấy có âm thanh rất nhẹ…tiếng một trái tim vừa tự vỡ làm đôi. Cỏ ba lá giờ có bốn cánh rồi, cây bụi nở bừng những bông hoa sặc sỡ, vui sướng hân hoan trong nắng vàng rạng rỡ, đâu biết dưới chân cỏ đang héo dần đi…

Hạnh phúc khi yêu là được cho đi... tình yêu đó lớn đến vỡ đôi trái tim em xanh mướt, để nhắn nhủ những ai đang kiếm tìm: may mắn không tự nhiên có được, mà đến từ tình yêu và những trái tim biết sống vị tha.

Mình biết đến một nơi, mà ở đó thái dương lộng lẫy ánh vàng.

Những cánh hoa anh đào rực đỏ trong tuyết trắng

và ẩn sâu trong đó chính là điều kì diệu nhất

Nơi cả Bốn chiếc lá của Cỏ Ba lá cùng mọc lên

Một chiếc lá là HY VỌNG, một chiếc lá là NIỀM TIN

Một chiếc lá dành cho TÌNH YÊU , bạn đã biết đấy

2. Có những ngày lạnh

Sài Gòn những ngày đầu tháng mười hai lạnh buốt. Bầu trời khoác thêm chiếc áo xám nặng nề giăng đầy phố càng làm quãng thở dài cố nén chặt thêm dằng dặc. Những toà nhà cao ngất sáng lấp lánh đèn bất kể ngày đêm vẫn lừng lững tựa mùa chưa về.

Tôi chậm rãi thả từng bước giữa cái náo nhiệt của những câu chuyện xa lạ vang lên bên tai, giữa sắc đỏ nóng rẫy mùa Giáng Sinh, giữa những ngón tay lồng vào nhau, giữa những cái ôm ấm áp, giữa những nụ hôn ngọt ngào… thấy lòng chênh chao như thanh âm lạo xạo của lớp lá khô nằm nghiêng trên mặt đường.

Tối qua, tôi gặp em…

Và đêm, tôi mất ngủ…

Em hai mươi. Đôi mắt mỏng dài, buồn mênh mang. Em yêu sắc tím sầu hoang hoải. Em hay đọc, hay viết linh tinh, hay vẽ vời nhăng nhít, hay chun mũi hít hà mùi cà phê ấm. Em trốn chạy đám đông. Em vùi mình trong thế giới riêng của mình. Em bướng bỉnh, vụng dại. Em mạnh mẽ giữa những người xa lạ thoáng qua đời nhau. Em yếu đuối bên cạnh tôi, im lặng ngồi chờ gió hong khô nước mắt.

Tôi đã muốn đưa tay lau khô những giọt nước mắt mặn chát đậu trên gò má. Tôi muốn ôm em vào lòng, xoa dịu hết những đau đớn em thổn thức.

Nhưng rồi chỉ có im lặng…

Tôi thấy ghen tị với cái gã đang làm em khóc. Tôi ghét những tiếng sụt sịt  nghèn nghẹn bên cạnh, ghét đôi mắt phẳng lặng ngập nước, ghét em, ghét bản thân tôi. Tôi thấy mình là một thằng đàn ông chẳng ra gì. Tôi không thể ôm em vào lòng mà ngừng được cái suy nghĩ chạy băng băng qua đầu mình rằng người em yêu không phải tôi. Hệt như một bức tường phủ đầy rêu xanh và cũ kỹ của thời gian.

Bất động…

Vì tôi là một kẻ ích kỷ.

Vì tôi yêu em…

Còn em?

Em yêu một người xa lạ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Bướng bỉnh gạt hết những nghi ngờ khi ngồi bên cạnh người đàn ông ấy ra khỏi đầu. Em tin tưởng hết lòng vào những lời nói yêu thương ấm áp, vào những cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt nhưng dịu dàng, vào đôi mắt lấp lánh nắng khi cười. Em nghĩ rằng tình cảm của mình đủ lớn để bản thân trở thành người quan trọng nhất trong lòng một người không quen rõ.

Để rồi, khi anh ta im lặng biến mất, mọi thứ trong em vụn vỡ.Em thôi đi qua những nơi được gọi tên“kỷ niệm”.Em giật mình tỉnh giấc lúc một giờ sáng, như một thói quen nhìn chiếc điện thoại im lặng trên bàn.

Bốn giờ sáng thức giấc, em nhìn cái vật thể bé nhỏ, sắc lạnh ấy lần nữa, không biết mình đang đợi gì? Em đọc lại những dòng tin nhắn mình thuộc lòng và thấy như gai nhọn vừa đâm vào ngón tay. Nhưng em cố chấp “Nếu được lựa chọn lần nữa, em vẫn muốn gặp người đó”.

Tôi thấy tâm hồn mình đông cứng…

Con người ta luôn cố níu giữ những thứ không nên níu giữ!

Tôi có thói quen thức dậy rất sớm, nằm trên giường, quan sát bầu trời sau lớp kính chầm chậm chuyển màu rồi dần sáng lấp lánh. Đó là khoảng thời gian tĩnh lặng. Và tâm hồn tôi cũng nhẹ bẫng như thế.

Thỉnh thoảng tôi nhớ đến cái quầng thâm thường trực dưới mắt em. Cái cách em ngoẹo cổ tựa lên vai tôi ngủ ngon lành, hàng mi cong khép hờ như đứa trẻ. Những lúc ấy, tôi thường hình dung đến những việc ngốc nghếch em sẽ làm những đêm mất ngủ. Cuộn mình trong chăn nghe Secret Garden, mắt dõi theo những ngôi sao cô độc treo mình trên khoảng không đen thẫm và rơi nước mắt.

Em quá nhạy cảm. Em luôn suy nghĩ nhiều, chuyện hôm qua, hôm nay và một ngày còn rất xa rất xa. Những con người bên cạnh, những việc tình cờ trông thấy, cuộc sống hoang hoải chảy trước mắt, lằn ranh xa cách mờ ảo xuất hiện giữa những mối quan hệ mình có.

Biết bao lần tôi muốn ôm siết em, cất bớt mệt mỏi em gồng gánh trên vai gầy, nhưng cái ý nghĩ tôi không phải người đàn ông em cần làm những ngón tay tôi rát cháy.

Tình yêu là gì?

3. Yêu em ! anh dám không?

Với các mối quan hệ không tên. Tôi có 3 nguyên tắc:

1- Không lưu số điện thoại.

2- Không gặp ai quá 5 lần.

3- Đôi khi nguyên tắc được phá bỏ.

“Nhớ ngốc” – tôi vẫn thường nhận được những tin nhắn như vậy từ 1 số điện thoại quen thuộc không nằm trong danh bạ. Tin nhắn của anh. Tin nhắn đơn giản, không màu sắc … nhưng tôi có thể dịch ra đầy đủ ý nghĩa là : Đến với anh đi – Anh muốn ngủ cùng em – Anh đang cô đơn!

Chúng tôi vẫn thường ngủ với nhau. Đơn giản là nằm trên giường, ôm nhau và ngủ _ không tình dục. Bình yên!

Tôi và anh quen nhau trong 1 pub nhỏ. Thủ tục quen nhau cũng rất đơn giản. Sau vài ánh mắt, vài nụ cười, 1 cái chạm cốc… là đủ để bỏ bạn bè, lôi nhau ra xe, ghì lấy nhau và hôn đến không thở được. Tôi nhớ lúc đưa tôi về, khi tôi chuẩn bị ra khỏi xe, anh nói rất nhẹ:

- Anh biết em

- …

- Sợ không ?

Khi ấy tôi chỉ cười ngất, bảo:

- Nếu anh biết em là ai thì anh có nghĩ là em đang sợ không ?

Anh 30 tuổi, sống độc thân … nhưng căn hộ luôn sạch sẽ, có hoa tươi và tủ lạnh luôn đầy đủ thức ăn. Mọi thứ được vun vén từ bàn tay của những người con gái nào đấy. Tôi không quan tâm.

Tôi thích nằm trên giường anh và ngắm nhìn thành quả của mình … là cánh tủ dán chi chít stick với những câu ngớ ngẩn viết cho anh. Lí do nào để những stick đấy tồn tại khi trong nhà luôn có những người con gái khác? Tôi không quan tâm. Có thể những người con gái ấy cũng như tôi – không quan tâm đến nhau … mỗi người đều tự hài lòng với 1 lãnh địa riêng trong anh?

Trong mớ quan hệ không tên bùng nhùng của tôi. Tôi thường không gặp gỡ ai quá số ngón tay trên 1 bàn tay. Nhưng với anh thì tôi đã không thể đếm được. Tôi thấy mình là 1 dòng chảy phức tạp, không chu kì, không ai có thể kiểm soát. Có nhiều người nói thích tôi nhưng cũng đồng thời thích nhận xét, phân tích, đánh giá tính cách, cách sống của tôi này nọ. Tôi đâu phải là 1 bệnh nhân để họ nghiên cứu ? Tôi không thích những kẻ đấy. Còn anh, anh khác … anh nhảy xuống, và chảy cùng tôi.

4. Để em yêu thêm một người khác vì anh

Phần 1

Có những tình yêu là chẳng bao giờ có lối thoát, những đau đớn như vắt kiệt sinh khí mong manh nhưng chính tình yêu vô vọng ấy lại đem đến cho người ta sức mạnh và ý chí để vượt qua tất cả, để níu giữ họ lại với cuộc sống này, tràn đầy nghị lực và lạc quan để chiến thắng số phận dẫu cho người thương yêu có mãi mãi rời xa.

Hãy yêu 1 lần như là ta có thể yêu, cầu mong cho trái tim họ vẫn còn biết yêu và vẫn còn có những nỗi nhớ, những ước mơ được yêu mãi mãi, để thấy rằng cuộc đời luôn là đẹp. Có một điều nó không bao giờ có thể ngờ được là nó yêu anh. Không phải nhẹ nhàng như cơn gió mát thoảng qua trong tim mà là một tình yêu cuồng điên da diết, như một cơn bão đêm bàng hoàng đọng lại trong nó một vũng sâu chẳng thể nào có thể lau khô, như những giọt nước mắt của nó vẫn còn rơi mãi.

Nó nằm ngước mắt ra ngoài phía cửa sổ, tiết trời mùa hè cháy xém lá chuối mà nó vẫn có cảm giác rùng mình. Sự cô đơn làm nó thấy se lạnh, dù trên trán nó vẫn lấm tấm những giọt mồ hôi. Nằm trong phòng nhưng nó vẫn cảm giác thấy mình đang bay vi vu ở phía bên ngoài kia, hòa vào những cơn gió mà đuổi theo những cơn gió khác. Sức khỏe nó mỗi lúc một suy kiệt dần, kể từ 13 năm trước, khi các khớp của nó khô cứng lại rồi mất hoàn toàn vận động, nó thành một con bé tàn tật.

Sự yếu mềm chỉ đến khi nó gặp anh, người bác sĩ thực tập tham gia chẩn đoán bệnh cho nó. Mỗi giọt nước mắt của nó đến đều ướt đẫm bóng hình anh. Một con bé 17 tuổi nông nổi khờ dại và một người bác sĩ trẻ lạnh lùng ít nói.

Như một ngọn lá non

Co mình trong lạnh giá

Phủ đầy giọt sương mai

Để cơn gió lạnh lùng

Làm chiếc lá rung rinh thêm xao động

Nó chỉ là con bé con ngốc nghếch nên ánh mắt nó tràn đầy hạnh phúc khi biết được rằng người bác sĩ ấy là anh họ xa của nó. Nó thích thú reo lên và thể hiện rõ sự vui sướng khi nghĩ người bác sĩ trẻ đáng mến ấy là anh của mình, điều đó sẽ tồn tại mãi mãi, anh sẽ chẳng bao giờ rời xa nó, nó sẽ tha hồ nhõng nhẽo, mè nheo với anh vì trong sâu thẳm đáy lòng, nó luôn ao ước có được một người anh trai.

Anh thương nó rất mực, anh gọi nó là "nhóc" và luôn ở bên nó trong mỗi cơn đau. Có những lúc nó nghĩ buồn miên man, chỉ mong được dựa vào vai anh nương tựa. Một điều nó không thể ngờ là nó yêu anh, điều đó một nửa giết chết con tim đau đớn của nó, một nửa lại làm cho ý chí của nó bừng sống dậy. Bình thường, nó lạc quan vui vẻ, nó ca hát, vẽ tranh, làm thơ và cười nói với tất cả mọi người nhưng có những lúc nghĩ đến anh, nó trở lên yếu đuối hơn bao giờ hết. Nó thấy mình tham lam ích kỉ khi chỉ muốn giữ anh ở mãi bên mình, cho riêng một mình. Tình yêu rất biết cách làm cho người ta đớn đau.

Cơn gió vô tình nhưng vẫn cứ lướt qua

Cho chiếc lá rung rinh nhưng mong manh run rẩy

Chiếc lá lạnh lùng, chiếc lá cô đơn

Nhưng vẫn còn mong quấn quít bên gió

Anh hết kì thực tập nên thôi đến thăm nó để chuyên tâm vào làm luận án tốt nghiệp. Nó nhớ anh, muốn được chạm vào anh, muốn nói với anh là nó thích anh nhiều đến như thế nào. Nó mong manh, yếu đuối mà sức khỏe lại mỗi ngày một sa sút. Anh được học bổng đi tu nghiệp ở nước ngoài, nó nửa mừng cho anh, một nửa lại muốn anh ở lại, nó muốn anh ở bên nó mãi. Nhưng nó biết mình không nên và không thể... Nó tuyệt vọng, mừng cho anh mà vẫn đầy lưu luyến.

Phần 2

Nó nói với anh về những vùng đất xa xôi mà nó chỉ có thể đến trong tưởng tượng. Nó nói về loài hoa mẫu đơn mà nó chưa từng được nhìn thấy nhưng lại rất thích vẽ chúng. Nó nói về những đỉnh núi cao quanh năm phủ đầy tuyết trắng, những bãi biển sóng vỗ rì rào. Nó là bờ cát, khai sinh từ vạn lần sóng gió, còn anh là ngọn sóng bạc đầu dữ dội ngoài xa khơi, cùng một vùng trời mà vẫn muôn ngàn xa cách.

- Anh ơi! Anh có thích nhóc không?

- Thích. - Anh cười, khẽ xoa đầu nó, cốc lên trán nó vẻ trách móc. Dường như anh đã quên mất rằng bây giờ nó đã 23tuổi, chứ không như 3 năm trước, ngày nó gặp anh.

- Nếu có kiếp sau...

- Nó ngập ngừng, giọng nó nghẹn lại

- Kiếp sau làm sao hả nhóc?

Nó lặng im không đáp, làn da nó xanh xao gầy yếu, mái tóc đen dài đã trở nên xơ xác qua những lần điều trị. Khuôn mặt nó hốc hác, cái tráu dô bướng bỉnh cùng với chiếc răng khểnh làm cho khuôn mặt nó có vẻ tươi vui nhưng ánh mắt thì vẫn buồn rười rượi. Nó bảo anh hứa mang về cho nó một chiếc lá phong thu màu đỏ. Đó là điều đầu tiên nó yêu cầu ở anh, cũng là lần đầu tiên, nó bắt anh hứa một điều gì đó. Còn anh, anh muốn nó cố gắng chiến thắng bệnh tật và lạc quan sống đến lúc anh trở về.

Xa cơn gió, chiếc lá bỗng trở nên héo hon úa vàng

Và mong manh dưới nắng và mưa

Nhưng chiếc lá vẫn còn chưa muốn rơi rụng

Muốn được quyện vào làn gió

Dù cho đó là phút cuối rụng rời

Những năm anh ở nước ngoài, thỉnh thoảng anh cũng gọi về cho nó, đôi khi thì hỏi thăm qua mẹ nó. Nó hiểu anh không thuộc về mình nhưng trong lòng vẫn sáng mãi lòng tin yêu và hi vọng. Nó vẫn cố gắng để đợi anh quay trở lại để coi anh như một người anh trai và cố gắng chiến đấu với tử thần chỉ vì lòng tin và lời hứa cùng với anh. Nó là con bé kiên cường và bệnh tật không làm cho nó lùi bước thế nhưng căn bệnh vẫn cướp đi dần mòn cuộc sống từ lâu đã chẳng còn bình thường của nó.

Ngày anh về nước rồi đến thăm nó là ngày sinh nhật nó tròn 26 tuổi, anh hứa sẽ mang đến cho nó một điều bất ngờ. Và nó đã choáng váng thực sự khi anh nắm tay một cô gái dẫn đến cùng. "Đây là chị dâu tương lai của em". Trời đất trên đầu nó quay cuồng và như đổ sập, chỉ còn lại một màu tối đen trước mắt khi thấy nụ cười tươi của "chị dâu tương lai", nó ngất xỉu. Mẹ nó than vãn với anh là gần đây nó hay bị ngất xỉu thường xuyên như thế, anh buồn nhưng anh vẫn không hiểu, điều thực sự làm cho nó gục ngã là gì. Anh đã quên không cúi đầu nhặt lại chiếc lá cuối mùa rơi trên con đường anh vẫn dẫm chân lên khi đang ngẩng đầu ngắm trời xanh mây trắng. Đêm ấy, nó có một giấc mơ kì lạ. Nó thấy các thiên thần đến đón nó đi nhưng nó vẫn cầu xin cho các thiên thần được ở lại thêm một ngày nữa, để được gặp anh...

Cơn gió vô tình thổi chiếc lá rơi

Nhưng cơn gió không mang theo chiếc lá bay đi

Mà bỏ chiếc lá ở lại

Bỏ quên trên vỉa hè quên lãng

Phần3

Nó cứ lặng lẽ đợi chờ, lặng lẽ nhớ thương anh cho đến ngày "chị dâu tương lai" của nó gọi điện báo ngày cưới. Nó vui cười chúc phúc anh chị để dối lừa che giấu đi một bầu trời đang sụp đổ bên trong, nó hạnh phúc thay cho anh.

Nó quên đau mà gấp cả 160 bông hoa hồng làm quà cưới cho anh chị bằng những giọt nước mắt với đầy những thông điệp yêu thương chúc phúc. Nó biết mình yêu anh và nó biết nó cần phải yêu thương cả chị, người đang làm cho người nó yêu được hạnh phúc. Ai cũng hiểu, chỉ một người không hiểu nhưng nó đã cười, cảm ơn anh vẫn còn coi nó là em gái.

Nó chơ vơ một mình trong ngày cưới anh, cả gia đình lên thành phố dự lễ cưới. Mọi người khen cô dâu đẹp làm lòng nó đau như thắt lại, nó biết mình sẽ chẳng bao giờ có thể bên một người nào trong chiếc váy trắng như thế. Dẫu chỉ là đeo lấy một chiếc nhẫn lỏng lẻo vào ngón tay áp út để buộc chặt một đời người, thì đó vẫn là một ước mơ vời xa, đẩy nó đến trơ lỳ khô cạn. Nó đã yêu anh quá nhiều.

Rồi chị báo tin cho nó là đã mang thai. Nó lại thức suốt đêm đan mũ và áo cho đứa trẻ chưa thành hình hài. Việc đó với nó khó gấp hàng chục lần người bình thường, đau đớn và mệt mỏi nhưng nó vẫn làm và dỗ mình bằng những niềm vui khi nghĩ đến đứa trẻ và anh. Đứa trẻ chào đời, nó lại yêu thương đứa trẻ ấy như con mình, tình yêu dành cho anh khiến nó đã yêu thương cả chị - một người chỉ biết cười với nó một cách xã giao, một đưá trẻ mà nó chưa từng được ngửi hơi ấm, tất cả chỉ vì một người đàn ông chỉ luôn coi nó là em gái. Nhưng nó vẫn yêu và thương, vẫn cầu mong cho anh chị được yên ấm bền lâu.

Anh vẫn thế, vẫn hết lòng với cả gia đình nó và vẫn ghé đến với nụ cười trầm ấm. Anh vẫn đi bên cạnh cuộc đời nó như một người anh, cho nó cái nắm tay và cái xoa đầu rất nhẹ. Nó vẫn kiên cường để sống, vẫn yếu mềm và bật khóc mỗi khi nhớ về anh. Nỗi nhớ trong nó chẳng thể nào có thể dứt bỏ. Nó chỉ ao ước rằng mình còn được sống để còn có những giấc mơ khi tỉnh giấc về anh.

Đêm qua nó mơ một giấc mơ, nó mặc chiếc áo len hồng, cùng với chiếc mũ và khăn len màu trắng, đi giữa rừng cây giữa mùa thu đỏ lá. Nó chạy đến bên anh mà đôi chân nó run run khuỵu ngã. Anh đỡ lấy nó, xiết lấy nó trong vòng tay thật chặt. "Có anh ở đây rồi, nhóc đừng sợ". Má nó ươn ướt thì đôi bàn tay ấm lau đi từng giọt nước mắt nó tuôn rơi. Nó vẫn thấy đôi bàn tay vỗ về phía sau lưng mình và muốn mãi chìm vào giấc ngủ. Nó biết rằng đây chỉ là một giấc mơ như những chiếc lá đỏ trên đầu cũng sẽ sớm rơi rụng như sinh mệnh nó vốn mong manh. Nó cũng vòng tay ôm chặt lấy anh, nó biết mình không được phép nói ra, nhưng nó tự nhủ lòng mình "chỉ là mơ thôi mà" khiến nó bỗng nhiên buột miệng nói:

- Đến bao giờ... em... mới hết... yêu anh?

Nước mắt nó lăn dài trên gò má, nó khóc nấc lên hờn dỗi khi thấy vòng tay anh ôm càng chặt. Nó không ý thức được rằng người đang ôm nó vào lòng, lau đi những giọt nước mắt nó là mẹ. Còn anh giờ này, đang say giấc bên một người khác, một người mãi mãi chẳng bao giờ có thể là nó. Người chẳng bao giờ hiểu được trái tim nó đang thương nhớ về ai.

5. Cứ thế này mãi thì thích nhỉ

Lưỡi dao inox cứ loang loáng trước mặt nó. Kinh khủng hơn, mẹ chính là người đang cầm dao. Mẹ nheo nheo mắt lựa thế để bổ con dao xuống. Nó định đưa tay lên đỡ - nhưng chả thấy tay đâu. Nó định vùng chạy, nhưng cũng chẳng thấy chân đâu sất. Người nó cứng đờ như được nặn bằng sáp, không ngó ngoáy, không kêu lên được dù chỉ một tiếng.

Nó đưa mắt khắp nơi cầu cứu. Bố đang chăm chú xem bóng đá. Miu Bông đang chăm chú nhìn nó, và nuốt nước bọt. Bà ngoại cũng nhìn nó, nhưng bà chép miệng lắc đầu: “Vừa to vừa đỏ thế này khéo là táo Tàu”. Và câu cuối cùng mà nó nghe được là từ mẹ: “Tây Tàu gì cũng ăn hết!”. Một giấc mơ khủng khiếp…

Mọi chuyện bắt đầu từ khi Tùng tặng nó một… quả táo vào ngày 20-11. Táo thì cũng tốt thôi, phải khẳng định ngay là nó không hề ghét táo, nó rất thích ăn táo nữa là đằng khác. Nhưng giá mà Tùng đưa cho nó vào một ngày nào khác, 19, hoặc 21 chẳng hạn, thiếu gì ngày cơ chứ, sao lại ngố đến mức đặt toẹt xuống trước mặt nó một quả táo to, tròn căng, đỏ au... rồi bảo: “Đấy nhé, quà của bà đấy. Không có lại bảo tôi chẳng bao giờ nhớ những dịp đặc biệt!”.

Bọn tham ăn ngồi gần nó, chứng kiến màn tặng quà ngay lập tức nhao nhao lên: “Ơ, thế bọn tao không có hả Tùng?”. Tùng cười khổ sở, lách mình vọt ra cửa lớp, hét với lại: "Mỗi bà 1k bỏng ngô nhá!". Trang "béo" rú lên, ngay lập tức cả lũ con gái alôxô đuổi theo Tùng…

Nó lẳng lặng thả quả táo vào balô, rồi cắm mặt xuống quyển Sử. Nhưng nó biết cả nó và Hiền - mặt đều đang đỏ ửng lên. Nó là do hơi bị xấu hổ, còn Hiền thì chắc là do cố nén cười. Trống vào tiết vang lên, Hiền chạy về chỗ sau khi vỗ bộp một phát vào vai nó, nói nhanh: "Thôi, mày ạ!". Còn Tùng thì sau khi chào cô xong, quay xuống nhìn nó với vẻ mặt hớn ha hớn hở: "May mà tôi chạy nhanh không có thì tan xương với chúng nó bà ạ! Mà bà ăn táo chưa? Ngọt lắm đấy!". Nó cười hầm hè: “Cám ơn ông vì món quà đầy ý nghĩa nhé”. Tùng phớ lớ nhe răng cười: "Ô, có gì đâu, sao hôm nay bà khách sáo thế! Tôi còn đang lo bà hỏi" sao chỉ có một quả thôi "đây này…". Ôi… đầu nó nổ tung ra mất!

Về đến nhà, nó phi ngay vào phòng, đóng chặt cửa rồi một tay mở nhạc ầm ầm, một tay lăm lăm con dao: Phập (oé!) - Nhát này cho sự cay cú này. Phập! - Nhát này cho cái sự tưởng bở ngốc xít của nó này. Phập tiếp liền mấy phát nữa cho cái sự ngố, ngốc, hâm đơ của Tùng này. Tặng gì người ta không tặng, lại đi tặng cái quả táo vô nghĩa này. Tặng ngày nào không tặng, lại đi tặng vào ngày 20.11. Còn đây là cho cái sự tế nhị quá đà của con Hiền này - phập! Muốn cười thì cười đi, cười to lên, cười cho cả lớp biết chuyện cũng được. Cần gì mà phải tỏ ra là cảm thông, thương hại, tội nghiệp nó chứ. Cần gì mà phải dè dặt an ủi nó là "Thôi, mày ạ!". Thôi thôi cái gì?! Nó có làm cái gì đâu mà phải thôi?! à, hay là Hiền có ý bảo nó là thôi tưởng bở đi, xì tốp cái trí tưởng tượng phong phú của nó lại? ờ, chắc là như thế rồi! Trời ơi tức quá, hu hu… Tất cả chuyện này là do con Hiền, làm nó tức thế này, bạn thân cái nỗi gì cơ chứ! à mà không, cũng đâu phải lỗi do Hiền, tại Tùng chứ, ngốc xít không chịu được! Hix hix… mà xét đến tận cùng… thì chuyện này đầu đuôi là… hình như là… do nó…

Nó với Tùng chơi thân với nhau từ năm lớp 10. Hôm đầu tiên đi học về, nó đã cạu cọ bảo với Hiền là: "Sao tao ghét cái thằng ngồi cạnh tao thế không biết. Con trai gì mà nói nhiều, nó nói át cả tao!". Và nếu như hai đứa bọn nó cứ mãi lóc chóc tranh nhau túi củ đậu, giành nhau nói, đứa nọ át tiếng đứa kia; nếu cứ thế thì đã chẳng nên chuyện. Nhưng dạo gần đây, chả hiểu sao, nó nghĩ về Tùng nhiều hơn bình thường, và… không bình thường như bình thường.

Nó đem tất cả những điều tủn mủn ấy, ngồi xâu chúng lại với nhau trong một buổi tối, và sáng hôm sau đến lớp thì thầm vào tai Hiền là: "Mày ơi, hình như tao thích thằng Tùng rồi hay sao ý". Nghe xong Hiền trợn một mắt lên. Nó lại tiếp tục thì thào: "Tao thấy hình như nó… cũng thế".

Lần này thì Hiền trợn nốt mắt còn lại. Nó vội vàng kể cho Hiền nghe tất cả những "dấu hiệu" cho thấy Tùng cũng "có ý" với nó như nó đang "có ý" với Tùng. Nghe xong, Hiền bĩu mỏ: "Những cái mày vừa nói chỉ chứng tỏ một điều mày và nó chỉ là bạn thân, thế thôi!". Nó chưng hửng, cắn môi: "Ý mày là… Tùng không thích tao à?".

"Không phải thế - Hiền nhún vai - Tùng thích mày hay không thì trời biết đất biết, nó biết, ai đó biết chứ tao không biết! Tao chỉ muốn nói là những "dấu hiệu" mà mày tưởng tượng ra là sai toét, thế thôi!". Chả hiểu sao, khi nghe những lời ấy của Hiền, tự dưng nó lại thấy… cay cú không sao tả xiết. Nó xị mặt, lầm bầm: "Hừ, được rồi, sai toét! Để xem, sắp tới có dịp gì nhờ… à… Noel này, Tết này, hừm, nhất là Valentine nữa chứ… Chắc chắn Tùng sẽ thể hiện với tao bằng một món qùa thật nhiều hàm ý cho mà xem!" “Mày quên ngày... 20 tháng 11 à? Một món quà thay cho lời khẳng định rằng mày là... CÔ nó?” Con bạn cười hắc hắc, phớt lờ vẻ mặt mơ màng và giọng nói tràn đầy cảm xúc của nó. Đáp lại vẻ khiêu khich của con bạn là một câu chắc nịch: “Ờ, cứ chờ xem!

Quà tôi tặng bà này! - Tùng đột nhiên xuất hiện và chìa ra trước mặt nó một quả táo.

- Tôi không thèm! Ông ngốc lắm! Sao lại tặng tôi cái này vào ngày này cơ chứ!!! - Nó hét vào mặt Tùng

Tùng trố mắt nhìn nó: "Ô, ngày này tặng cái này thì có làm sao? Bà không thích à? Không nhận à? Bà không lấy thì tôi… ăn vậy!". Nói rồi Tùng thản nhiên đưa quả táo lên miệng cắn, nhai rau ráu, rồi lại cắn, nhai, nuốt, ngon lành. Nó há hốc miệng, cứ thế đứng nhìn Tùng gặm quả táo cho đến khi chỉ còn lại lõi. Ăn xong, Tùng nhìn nó cười rất phởn phơ: "Hehe… táo ngon ghê cơ!". Bỗng nhiên, nó oà khóc, khóc tức tưởi. Tùng cuống quít: "Ơ… ơ… sao thế? Tôi tưởng bà không lấy. Mà thôi bà đừng khóc nữa, tôi còn nhiều táo lắm này". Nói rồi Tùng chìa ra trước mặt nó một túi táo đỏ au. Quả nào quả nấy đỏ au, đang... ngoác miệng cắn vào tay nó...

Áaaa… nó vùng dậy, vừa kịp thấy đau nhói ở tay, bèn giẫy mạnh một cái. Nghéo… éo… - Con Bông bay như phim xuống đất. Nó thở phào: "Ai bảo mày gặm tay tao, hết hồn!".

Chết mày! Thế có khi là mày bị ám rồi cũng nên!" - Hiền làm giọng run run sau khi nghe con bạn thân trần thuật lại “giấc mơ trưa”. Nó nhăn mặt: "Đừng doạ tao, thời buổi này làm gì có ma quỉ!". "Ờ, thế sao mày mơ đi mơ lại thế? Mà cái này không phải do ma quỉ, mà là do mày đã làm việc tội lỗi nên lương tâm mày cắn rứt!". "Thế tao phải làm gì bây giờ?" - nó chợt rùng mình khi nhớ lại hình ảnh quả táo với đầy những vết thâm ngang dọc… chắc táo đau lắm… "Thì không đến nỗi phải lập đàn cầu siêu cho quả táo bị mày đối xử tàn tệ đó. Nhưng mà mày cũng phải xin lỗi Tùng vì đã đối xử với quà của người ta tặng không ra gì". Xin lỗi… ừ… nó thấy nó thật tệ, quà tặng của người ta mà nó lại làm thế… Rõ là hâm đơ, quá đáng…

Cuối buổi học, nó chờ Tùng ở chỗ gửi xe. Thấy nó, Tùng hơi ngạc nhiên, nhưng không giấu vẻ vui mừng: "Ơ, bà chờ tôi à? Ba hôm nay thấy bà toàn đi với Hiền. Bà giận gì tôi à?". Ôi, sao nó ngốc thế không biết. Tình bạn của nó và Tùng đang đẹp là vậy cơ mà. Nó cắn môi, cúi mặt, nói khẽ: "Tôi… tôi không giận gì ông hết. Tôi chỉ muốn xin lỗi ông thôi. Hôm nọ ông tặng tôi quà… mà tôi lại đối xử không tốt với nó…". Tùng trố mắt: "Nó nào? Quả táo á?". "Ừ, chính nó đấy!". Tùng phá ra cười: "Bà hâm à. Cái gì mà đối xử không tốt với một quả táo! Mà bà đã ăn chưa?". "Đối xử không tốt, chính là… tôi đã không ăn nó!". Tùng nhăn nhó: "Thế là thế nào? Bà càng nói tôi càng chẳng hiểu gì hết. Chính mama của bà có lần kể với tôi là bà thích ăn táo nhất. Hồi bé ai cho bà quả táo là bà nhẩy cẫng lên cơ mà???".

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro