Cuộc sống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

1. Lúc nghèo thì chẳng ai nhìn
Đến khi đỗ trạng chín nghìn anh em.

2. Chết thời cơm nếp thịt gà,
Sống thời xin bát nước cà không cho.

3. Trâu bò ở với nhau chia nhau phần cỏ,
Người ở với nhau như chó với mèo.

4. Có đỏ mà chẳng có thơm
Như hoa dâm bụt, nên cơm cháo gì.

5. Ai ơi chớ nghĩ mình hèn,
Nước kia dù đục lóng phèn cũng trong.

6. Chim khôn kêu tiếng rảnh rang,
Người khôn nói tiếng dịu dàng dễ nghe.

7. Chê tôm ăn cá lù đù
Chê thằng bụng bự, thằng gù lại ưng

8. Ba năm quân tử trồng tre,
Mười năm uốn gậy, đánh què tiểu nhân.

9. Chớ thấy sóng cả mà lo,
Sóng cả mặc sóng, chèo cho có chừng.

10. Muốn sang thì bắc cầu Kiều,
Muốn con hay chữ thì yêu kính thầy.

11. Lấy hận thù diệt hận thù
Hận thù không mất nghìn thu vẫn còn

12. Yêu ai đừng nói quá ưa
Ghét ai đừng nói thiếu thừa như không
Khác nào quạ mượn lông công
Ngoài hình xinh đẹp trong lòng xấu xa.

13. Lúc nghèo thì chẳng ai nhìn
Đến khi đỗ trạng chín nghìn anh em.

14. Thà rằng ăn bát cơm rau,
Còn hơn cá thịt nói nhau nặng lời.
Trách người một, trách ta mười,
Bởi ta bạc trước, cho người tệ sau.

15. Ở hiền gặp lành
Ác giả ác báo

16. Ai ở cứ ở cho lành,
Tu nhân tích đức để dành về sau.

17. Cả đời cha mẹ để cho,
Làm không ăn có, của kho cũng rồi.
Muốn no thì phải chăm làm,
Một hạt thóc vàng, chín hạt mồ hôi.

18. Hoa sen mọc bãi cát lầm,
Tuy rằng lấm láp vẫn còn mầm sen.

19. Nghèo mà có nghĩa có nhân
Còn hơn sang cả mà lòng bội phu.

20. Sướng gì hơn sướng làm lành,
Như bao nhiêu của để dành bấy nhiêu

21. Nhiễu điều phủ lấy giá gương
Người trong một nước phải thương nhau cùng

22. Bầu ơi thương lấy bí cùng
Tuy rằng khác giống nhưng chung một giàn

23. Đừng ham sao tỏ bỏ trăng,
Một năm sao tỏ không bằng trăng lên.

24. Khi giàu thì chẳng đỡ ai
Đến khi hoạn nạn chẳng ai đỡ mình.

25. Dẫu xây chín bậc phù đồ,
Không bằng làm phúc, cứu cho một người.

26. Lạy trời chớ điếc chớ đui,
Để đôi con mắt xem người thế gian

27. Làm ơn ắt sẽ nên ơn,
Trời nào phụ kẻ có nhơn bao giờ

28. Làm người phải biết tiện tằn,
Đồ ăn thức mặc có ngần thì thôi.
Những người đói rách rạc rời,
Bởi phụ của Trời làm chẳng nên ăn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro