Bồ đào trái

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bồ đào trái

(Nợ bồ đào – Nợ nho)

Tác giả: Mẫu Chi

Thể loại: Đoản văn, cổ phong nhã vận.

Edit:Summerbreeze 

Tháng tám giữa hè, trong viện tử của Đào gia có hai gốc nho trăm tuổi, lúc kết quả cả thân cây như một khối ngọc màu tím, giống như tấm màn châu ngọc treo cao, không chỉ có thể trước là ăn, mà sau lại có thể để lại không ít mà nhưỡng rượu.

Sáng sớm ngày nọ, trên lá nhọn còn mang theo sương sớm, Đào Toàn hái lấy hai chùm nho, ngẩng đầu nhìn, trên cành sai nhất nho thiếu mất phân nửa, trông nham nhở như là cái bánh ngô bị cắn một miếng vậy.

Hướng tường viện tử đi đến, quả nhiên, một đoàn hồng sắc đổ tại cái động khẩu, đây là thông đạo để cho miêu cẩu trong nhà ra vào, của Đào gia lại nhỏ, con hồ ly này vừa vặn tiến vào, ăn no nho rồi lại mắc không ra được.

Đào Toàn thân thủ nắm lấy con hồng mao hồ ly lôi ra khỏi động, túm lấy cổ nó, cộc lốc cười: “Lại là ngươi sao.”

Hồ ly lườm một cái, trừng mắt.

“Ngươi đạp loạn hư hết không ít nho của ta, cũng được, nếu ngươi đã thích như vậy, mỗi đêm ta liền để một chùm ở cửa động, ngươi từ nay về sau mang đi mà ăn, đừng có tham nhiều.”

Nói xong thuận tiện nhu nhu cái bụng phồng lên của hồ ly, mở cổng tre thả nó đi.

Con hồ ly ấy vừa chạm xuống đất, hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, nhanh như chớp lẩn mất.

Buổi  tối Đào Toàn đặt một chùm nho to ở trong động, ngày kế tiếp, chùm nho vẫn còn, một chút cũng không bị động tới. Đào Toàn liền lấy chùm nho rửa sạch rồi ăn, đêm sau lại thả hai chùm vào động.

Thẳng đến ngày thứ tư, chùm nho mới bị tha đi, về phần là hồ ly tha hay người khác lấy thì Đào Toàn cũng không biết, hắn vẫn như cũ đặt nho vào trong động cho đến khi quả hết, chưa bao giờ gián đoạn.

Con hồ ly đó có lẽ là được ăn nho nên cũng không vào sân nhà Đào Toàn đạp hư nho nữa.

Tháng mười gió thu, hàng xóm Đào Toàn đưa đến một vị thư sinh, họ Hồ danh Phác, lớn lên còn hảo khán hơn cả nàng Tây Thi đậu phụ* trong thôn, thích mặc một thân hồng y, hành sự kiêu ngạo, không có nửa điểm nho nhã của thư sinh, trong hành lý thì không có đến nửa quyển sách, nhân gia vàng thật không sợ thử lửa hùng hồn tuyên bố sách đều ở trong đầu, người trong thôn vừa nghe thấy đều rất bội phục.

*Tây Thi chắc ai cũng biết rồi nhỉ, còn Tây Thi đậu phụ thì thỉnh hình dung đến nàng ấy ở trong “Cố hương” của Lỗ Tấn ấy =]]]~

Đào Toàn từng thượng qua vài ngày tư thục, chưa học xong thì đã bị tiên sinh đuổi về nhà, vì vậy đối với người đọc sách thì rất kính trọng, lúc nhàn rỗi thì giúp Hồ Phác đun vài thùng nước, bổ dăm bó củi.

Hồ thư sinh thì giúp đỡ Đào Toàn nhìn sổ sách, mắng: “Lão vô lại thôn Tây lại lừa của ngươi một đảm* địa tô, ngươi như thế nào lại không phạt?”

Đào Toàn cười hắc hắc.

*Đảm: bằng 50 kg

“Ngốc tử! Bị hãm hại còn thay người nói tốt, cười cái gì mà cười.”

Thượng tuần tháng mười hai, giàn nho nhập hầm, phải lấy đất dày đem cây nho chôn xuống để cây nho có thể bình yên qua mùa đông.

Lúc Đào Toàn còn nhỏ, ngày tết cha hắn nghẹn một ngụm bánh giày mà không qua khỏi, ngày hôm sau mẹ hắn cũng nghĩ quẩn mà tự vẫn, để lại mười mấy mẫu đất, làm ba mẫu, còn mấy mẫu cho thuê.

Đó là một công việc tốn sức, bất quá Đào Toàn thường tự xưng cao ngất, vai rộng thắt lưng nhỏ, làm hết việc nông gia, điểm nhỏ như vậy không nói nữa.

Đào Toàn đang ở bên này chôn cây nho, Hồ Phác khiêng một cái cuốc run rẩy đi ra, khinh phiêu phiêu bổ vào trong đất, Đào Toàn ngăn cản y nói không cần. Hồ Phác ai oán liếc Đào Toàn một cái, cố ý muốn làm, từ chối giao ra cái cuốc khiến lại khiến đầu ngón chân bị thương.

Thẳng đến cuối năm, Hồ Phác xuất hành ra ngoài, toàn bộ hành lý đều phó thác vào bờ vai vững chắc của Đào Toàn.

Tháng ba xuân phong, lấy dây nho ra, quấn lên giá gỗ trong viện tử.

Hồ Phác lại muốn hỗ trợ cho Đào Toàn, Đào Toàn nói không cần, cẩn thận làm bẩn áo choàng hồng sắc của y. Hồ Phác hừ một tiếng, vào nhà thay vào một bộ trường sam màu xám.

Thật vất vả đem cây nho lên xong, Hồ Phác chắp tay sau lưng xoay người về nhà, Đào Toàn kéo y lại uống miếng nước cái đã.

Trong lòng bàn tay cảm xúc dinh dính, vừa nhìn, liền thấy tay dính một cái vụn gỗ, đổ máu. Đào Toàn cẩn thận lấy vụn gỗ ra, hút vào miệng rồi nhả ra máu đen.

Hồ Phác ngơ ngác nhìn hắn, đột nhiên rút tay về, xoa xoa lên trường sam của Đào Toàn rồi xoay người đi.

Tháng năm đả điều kháp tu*, Hồ Phác bị cành lá cọ ra một thân mụn nước, không thể làm gì khác là cởi y phục, chờ Đào Toàn đem ngao lá xuyên khung, lấy nước thuốc bôi lên lưng.

*Đả điều kháp tu: Một khâu trong trồng và chăm sóc nho, hình như là đan dây nho vào giàn cho chắc và ngắt bỏ những cành râu ria.

Trung thu minh nguyệt, lâm lang* bồ đào.

*Lâm lang: Ngọc đẹp.

Dưới giàn nho, Đào Toàn đặt bánh trung thu, khoai môn đoàn tử, mứt, mang thêm mấy vò rượu nho mới nhưỡng năm ngoái, lại còn chưng thêm hai con cua to.

Hướng động trong tường đưa ra một chùm nho, năm nay có vẻ như con hồ ly đó không đến ăn nho nữa thì phải.

Hồ Phác một cước đá văng cổng tre Đào gia, đổ ập xuống hỏi: “Lão Tây Thi đậu phụ cầu hôn với ngươi rồi sao?”

Đào Toàn đỏ mặt gật đầu.

“Ngươi đáp ứng rồi?”

“Còn chưa có...”

Hồ Phác âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

“Bất quá ta cũng đến tuổi lấy vợ rồi, cũng soi không ra khuyết điểm của Tây Thi...”

Nửa câu sau của Hồ Phác nuốt trở lại, giương mắt lên nhìn trên giàn nho thấy trụi lủi rồi, kinh hãi: “Nho của ta sao lại ít đi thế?”

Đào Toàn không có ý tứ nói: “Sáng nay hái một ít cấp Tây Thi đậu phụ đi đưa lễ trung thu rồi, Hồ huynh, ngươi là người đọc sách kiến thức nhiều, ngươi nói một chút xem việc hôn nhân trúng hay không?”

“Trúng, quá trúng ấy chứ!” Hồ Phác xách vò rượu lên, ùng ục ùng ục uống vào trong bụng, uống hết một cái bình thì đập nát.

“Đám lão bất tử trong tộc kia, buộc ta không đào hố thì bắt sâu mấy công việc khổ cực như vậy, ngày hôm nay gia liền một lần duy nhất hoàn trả nợ bồ đào cho ngươi!"

Đào Toàn đang muốn hỏi Hồ Phác sao lại gấp đến đỏ mắt, ai biết y tiếp theo lại sờ soạng thêm, xả đai lưng trói hai tay hắn lên giàn nho.

Đào Toàn nửa nằm trên cái ghế dài bằng đá, một bên ngực rắn chắc đều lộ ra, hoảng hốt khẩn trương nói: “Hồ... Hồ huynh ngươi làm cái gì?”

“Câm miệng!”

Đào Toàn câm miệng rồi, hắn thấy Hồ Phác khóa trên người hắn, hồng sam ở hai bên hông, tóc nhu thuận xõa xuống dưới, làn da ôn nhuận dưới ánh trăng có sáng bóng nhàn nhạt, một lúc liền ngây người.

“Nhìn cái gì, nhắm mắt ngay!”

Cảm giác được tay Hồ Phác đang sờ loạn trước ngực, dần dần đi xuống bụng dưới.

Trung thu năm nay tựa hồ rất nóng bức a.

Hồ Phác hơi thở dồn dập, nâng thắt lưng lên ngồi xuống.

“Hồ huynh, ngươi, ngươi làm cái gì vậy?”

“Câm miệng!”

“Ngô...”

...

“Ngốc tử! Ngươi không biết động một chút sao? Nằm ngay đơ a ngươi?”

“Di, tay ngươi như thế nào lại thoát ra được rồi?”

“Họ Đào! Ngươi chậm một chút cho ta!”

“Họ Đào! Ngươi rút cục có yên hay không?”

----- Cua đồng ngang ngược bò qua------

Sáng sớm hôm sau.

“Ta đi.”

“Thế nào đột nhiên muốn đi?”

“Tối hôm qua ngươi nhìn thấy lỗ tai và đuôi của ta rồi, ta cũng trả lại nợ bồ đào cho ngươi, ngươi ta thanh toán xong, ta không về nhà chẳng lẽ ở đây chờ bị ngươi đánh chết?”

“...Bao giờ quay lại đây?”

“Không bao giờ... trở về nữa!”

“Ngươi thu thập đồ dùng làm gì?”

“Đi cùng ngươi!”

“Ngươi đến nhà ta làm gì?”

“Cầu hôn!”

“... Ta làm công!”

“Ta biết.”

...

“Hừ, không phải ngươi muốn kết hôn với tiểu Tây Thi đậu phụ sao?”

Đào Toàn lắc đầu.

“Muốn chính là muốn, không thì là không, lắc đầu tính là gì?”

Đào Toàn lớn tiếng nói: “KHÔNG MUỐN!”

“Ngốc tử! Hét to tiếng thế làm gì?”

“Không muốn ~” Đào Toàn nhỏ giọng lại, đi qua, lôi tay Hồ Phác.

“Buông ra, hái nho đã, phải to một chút.”

“Ngươi nếu không đi, mỗi ngày ta đều hái cho ngươi.”

Vậy là từ khi Hồ thư sinh dọn vào gian phòng mặt đông của Đào gia, nghe nói Đào gia lại trồng thêm ba mẫu cây nho, thế nhưng hàng xóm láng giềng cũng không nhận được quả nho như Đào Toàn đưa tới những năm vừa rồi nữa.

End.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro