Thần Hi - Cố Tây Tước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phần 1

Đồng chí Thường Manh là một tiến sĩ không hơn không kém. Điều an ủi duy nhất là Thường Manh Manh năm đó rất chi là xuất chúng, vượt cấp rất chi là thường xuyên cho nên đến nay khi đã trở thành tiến sĩ cũng mới có hai mươi tư tuổi, hoa xuân khoe sắc.

Đáng tiếc, tiến sĩ trong cái thời đại này chẳng có lấy chút trọng lượng nào.

Không biết là tên quỷ vô đạo đức nói ra hả? Thường Manh nguyền rủa người này một vạn lần, mọi chuyện xoay quanh đường tình duyên của cô sau khi cô thi lên làm tiến sĩ! Đến cả mẹ cũng bắt đầu khinh bỉ cô, "Con nói xem con đọc nhiều sách thế mà làm gì? Con gái phải kết hôn mới là điều đúng đắn!"

Ai yô, đồng chí Thường Manh Manh thật đau lòng.

Thường Manh không có bạn trai~~~

Ngoại hình Thường Manh xấu ư? Không không, hoàn toàn ngược lại. Nhưng vì sao đến bây giờ ngay cả mối tình đầu cô còn không có?

Chuyện này nói ra rất dài. Thường Manh khi còn bé khá là nhỏ nhắn dễ thương, bọn con trai thích cô bé nhiều như nước biển, thậm chí lúc học tiểu học còn có hai bạn nhỏ đánh nhau vì cô. Hai đứa trẻ con đánh nhau thật ra cũng chẳng làm bị thương gì nặng, vấn đề là cuối cùng khi thầy giáo phê bình sự kiện bạo lực học đường này lại giáo dục ngòi nổ của vụ việc, cũng chính là đồng chí Thường Manh, một trận nghiêm khắc. Từ đó Thường Manh cảm thấy cái thứ tình yêu này đúng là hại người.

Vì thế nên đồng chí A Manh một đường tiến thẳng từ tiểu học đến trung học, đại học, thạc sĩ, tiến sĩ.

Nói theo cách của Khuê Mật thì chính là: đã không còn là con gái bình thường nữa rồi.

Nè, A Manh không thích đâu nha, cô chẳng cảm thấy tình yêu có gì thú vị cả. Tốt nhất là chờ đến khi thật hiểu nhau rồi nói tiếp. Hợp thì kết hôn, không hợp thì nói bye bye trong hoà bình, thật tốt biết mấy.

Khuê Mật tiểu thư vừa nghe, xoay người xem thường, "Đồng chí Thường Manh, sao cậu lại tầm thường đến thế chứ! Cậu có tế bào tình yêu không, có tế bào lãng mạn không hả? Aaaaa!"

Thường Manh nói: "Tế bào lãng mạn có làm ra cơm ăn được đâu. Cậu muốn ăn hoa hồng hay là ăn bánh bao hả?

Khuê Mật rơi lệ, trong đầu nhẩm một vạn lần: "Không nghe thấy bánh bao không nghe thấy bánh bao..." Sau đó dứt khoát YY được tình cờ gặp một anh đẹp trai rồi tiến đến hôn nhân duy mỹ với H xúc động lòng người.

Thường Manh "xí" một tiếng, nói: "H có thể làm ra cơm ăn chắc, ngây thơ."

Mà một nhân vật như Thường Manh Manh đó lại kết hôn ngay vào ngày quốc khánh một năm sau.

Thường Manh và Thịnh Thần Hi.

Khi biết tin Thường Manh kết hôn, mọi người đều tỏ vẻ kinh ngạc. Còn lúc biết đối tượng kết hôn của A Manh chính là Thịnh Thần Hi, người người lên cơn bạo động luôn!

Thịnh Thần Hi, là tổng giám đốc một công ty lớn, tuổi trẻ anh tuấn, NND lại còn giàu có nữa chứ!

(*): con bà nó

Vì sao ai cũng biết Thịnh Thần Hi là thần thánh phương nào? Thành phố bọn họ tuy rằng cũng là thành phố phát triển nhưng chú trọng vào du lịch chứ không phải công thương nghiệp cho nên có khá ít các công ty cổ phần, mà Thịnh thị lại là một trong số đó. Cái báo gì hay cái tuần san gì gì đó có cái gì mà mười người nắm giữ nền kinh tế ấy, tên và ảnh của Thịnh Thần Hi chỉ cần xuất hiện thôi là đương nhiên sẽ chiếm luôn trang nhất.

Được đấy, bây giờ Thịnh Thần Hi kết hôn, mà đối tượng kết hôn lại là Thường Manh!

Mấy người Khuê Mật không bình tĩnh nổi.

Hết người này đến người khác gọi điện tới bức cung.

Thường Manh trả lời là: "Đã nói rồi còn gì, hợp nhau thì lấy thôi."

Hợp cái P á!

(*): mông

Bọn Khuê Mật dở khóc dở cười, nói: "Rốt cuộc sao lại thế này hả? Cậu làm thế nào mà cưa đổ được Thịnh Thần Hi thế? Đừng có ki bo, nói ra cho bọn tớ học hỏi kinh nghiệm tí!

Thường Manh chưa kịp nói gì vì đang có người gọi cô, "Manh Manh, treo áo khoác lên hộ anh." Giọng nói trầm thấp lôi cuốn đánh gục từng người từng người.

Mấy người Khuê Mật không có được câu trả lời, nhưng sự thật chính là đúng như đồng chí Thường Manh nói, hợp thì lấy nhau thôi.

Mối duyên phận trời cho cụ thể bắt đầu vào một lần khi mẹ của Thịnh Thần Hi đang cùng mấy vị phu nhân nhà giàu đi shopping, một cô tiểu thư được nuông chiều không biết điều tranh giành một cái áo choàng với bà làm bà tức giận đến mức tái phát bệnh tim. Đúng lúc đó, đồng chí Manh Manh, người đang muốn đi làm một bữa ăn no cho qua ngày cuối tuần nhàm chán không đàn ông, đi ngang qua rồi rất chi là mô-tuýp bắt gặp, sau đó lao đến cấp cứu.

Với một bác sĩ ngoại khoa danh tiếng lừng lẫy, cứu người trong trường hợp ấy đương nhiên chỉ là chút chuyện nhỏ nên bà Thịnh lúc ấy đã qua khỏi nguy hiểm.

Sau đó khi bà Thịnh nằm viện lại trùng hợp chính là bệnh viện chỗ Thường Manh làm, cũng là bệnh viện lớn nhất thành phố.

Lúc bà nhìn thấy Thường Manh thì nhận ra ngay lập tức, nói: "Ai da, cháu chẳng phải là cô bé lần trước đã cứu ta hay sao! Hoá ra đúng là bác sĩ thật." Nói xong bà quay sang nói với viện trưởng mà cô đang cung kính báo cáo mấy việc: "Lão Hồ này, từ sau để cô bé này chăm sóc cho tôi đi."

Thường Manh cứ thế trở thành bác sĩ phó chủ trị cho bà Thịnh.

Lúc đó, người đàn ông anh tuấn một thân tây trang giày da ngồi trên sô pha trong phòng bệnh cao cấp làm cảnh mới nhìn thoáng qua người đang chuẩn bị nói tiếp kia, "Nhưng bác ơi... cháu ở khoa phẫu thuật thần kinh ạ."

Bà Thịnh: "..."

Nhưng cho dù như vậy, bà Thịnh vẫn nhất quyết chỉ định cô. Mà đồng chí Thường Manh ăn cơm nhà nước nghe lệnh cấp trên đành phải phụng mệnh.

Thường Manh cái gì khác không nói chứ ở cùng với người lớn cực kì hợp. Chủ yếu cũng là do cô được mẹ vất vả rèn luyện. Thế cho nên chỗ Thường Manh và quý bà kia được gọi là "phòng bệnh đầy ắp tiếng cười".

Có một lần bà Thịnh nghe nói bác sĩ Thường Manh Manh vẫn còn độc thân lập tức ngậm ngùi nói: "Aizzz, đứa con bất hiếu kia của bác cũng thế! Mấy đứa trẻ chúng mày ấy à, thật chẳng biết nghĩ sao mà không đứa nào chịu kết hôn, thật đúng là làm mấy người già chúng ta tức chết mất."

Sau đó đồng chí Manh Manh nói: "Thế ạ, bằng không cháu với anh ta thành một đôi luôn cũng được ạ!"

Bà Thịnh thực sự rất thích Thường Manh, đương nhiên ngoài việc vừa lòng với tính cách và ngoại hình cô ra thì còn hài lòng cả với bằng cấp và gia đình dòng dõi thư hương của cô nữa.

Đang lúc bà Thịnh định vỗ tay đồng ý thì cửa phòng bệnh cao cấp vang lên ba tiếng gõ đều đều. Mở cửa vào đúng là Thịnh tổng, "đứa con bất hiếu" mà bà nói.

Một thân trang phục chỉnh tề, khí chất cao quý, anh tuấn vô song.

Quả nhiên là tinh anh đời sau được gia đình quý tộc bồi dưỡng.

Ấn tượng đầu tiên của Thường Manh với người này là, đẹp trai. (cô đã quên mấy ngày mình được bà Thịnh chấm thì người này đang an vị trên sô pha, lại còn liếc nhìn cô nữa. )

Ấn tượng thứ hai của đồng chí Thường Manh về Thịnh Thần Hi là, kẻ có tiền đấy. NND lúc nào cũng được ăn đồ ở nhà hàng cao cấp mà cô chưa từng được tới! Mỗi lần cho tiền boa đều nhiều đến mức khiến cô đau lòng!

Ấn tượng thứ ba của đồng chí Thường Manh đối với Thịnh Thần Hi là, yêu cầu cao như vậy... sao mà nhìn trúng mình được chứ?

Đương nhiên A Manh cũng lập tức tỉnh ngộ, mình cũng rất xuất sắc mà. Ngay lúc đó Thường Manh soi gương, nhìn trái nhìn phải, bạn xem, khuôn mặt này là mặt trái xoan chuẩn, làn da trắng trẻo hồng hào, còn cả dáng người nữa, cần lồi có lồi muốn lõm có lõm, rất mê hoặc.

Cho nên sau đó Thường Manh rất mực tự nhiên bắt đầu bắt chuyện với Thịnh Thần Hi.

Mà tại sao Thịnh Thần Hi hôm đó lúc tiễn bác sĩ phó chủ trị của mẹ ra đến cửa lại nói, "Tôi đồng ý với đề nghị của cô." cũng chẳng ai hiểu nổi.

Thật ra lúc ấy Thường Manh căn bản không hiểu nổi anh ta đang nói gì, phải nghĩ mãi mới phản ứng lại được.

Cô bác sĩ vốn định nói: "Anh hiểu lầm rồi." kết quả lại nói thành, "... A."

Người nào đó khí thế đúng là quá mạnh.

Cho nên nói tóm lại, "tình yêu" của bọn họ bắt đầu từ đoạn mỹ nữ cứu anh hùng... à là mẹ anh hùng, cũng coi như một câu chuyện tình yêu đáng được mọi người ca tụng!

Mà một tháng sau khi Thường Manh và Thịnh Thần Hi chính thức hẹn hò, người nào đó phát hiện ra, cái người đàn ông được mọi người tôn lên tận trời kia thực ra rất..."cặn bã" .

Sao lại nói anh ta cặn bã?

Thứ nhất, bên ngoài đưa tin Thịnh Thần Hi khiêm tốn nổi tiếng, tao nhã lễ phép. Trên thực tế đó là do anh ta lười nói nhiều với bọn họ. Trích nguyên văn mà nói thì là: "Tôi không thừa thời gian đi làm mấy chuyện vô nghĩa với bọn họ, bảo bọn họ cút đi." Ngắt điện thoại của thư ký riêng, anh ngẩng đầu nhìn về hướng Thường Manh nói: "Sao thế? Đồ ăn không hợp khẩu vị à?"

A Manh thụ sủng nhược kinh, nhận ra —— đối với người này phải cực kì cẩn thận mới được!

Thứ hai, Thịnh Thần Hi rất tuấn tú, mọi người đều biết. Dù là một người không có cảm giác gì với đàn ông như Thường Manh cũng tự hiểu cho dù người này về sau có bị phá sản thì chỉ cần dựa vào khuôn mặt kia + dáng người kia + đôi chân dài kia + khí chất kia, muốn có tiền vào như nước, no problem!

Mà Thịnh Thần Hi cũng rất biết tự mình hiểu lấy. Tuy rằng bề ngoài ra vẻ không quan tâm đến chuyện so đo xem ai đẹp trai hơn ai nhưng khi thấy bạn gái đang hẹn hò lại ngồi nhìn ti vi mà khen "Diễn viên này đẹp trai quá", anh ta sẽ đáp: "Hừ."

Thứ ba, Thịnh Thần Hi vẫn còn trẻ, bên ngoài đưa tin là 30 tuổi, trên chứng minh thư là 26 tuổi, thực tế lại là 28 tuổi. Sao mà phức tạp thế cơ chứ?

Nguyên nhân là, có một lần Thường Manh đang đọc báo, đọc đến đoạn ông chủ Thịnh thị Thịnh Thần Hi năm nay mới 30 tuổi mà năng lực làm việc đã khiến rất nhiều người đi trước phải khiếp sợ. Thịnh thị sau mười năm phát triển rực rỡ như mặt trời ban trưa không cần nói cũng biết, bla bla bla...

Lúc ấy Thường Manh nhẹ giọng hỏi một câu, "Ơ này, Thịnh Thần Hi, anh 30 tuổi rồi à?"

Bởi vì Thịnh Thần Hi bận khá nhiều việc nên rất nhiều cuộc "hẹn hò" của bọn họ đều là trong văn phòng anh.

Thịnh Thần Hi quét mắt lên từ đống văn kiện, hơi nhướn mày nói: "Sao? Chê anh già à?"

"Không không không không..." Trong lòng Thường Manh lại nghĩ: lớn hơn tôi 6 tuổi, các cụ bảo cách 6 tuổi thường xung khắc. Không được, phải đi xem thầy tướng số thôi, bằng không nhỡ mà khắc với anh ta thật thì nhất định chỉ có mình chịu thiệt!

Thịnh Thần Hi hơi nheo nheo mắt, ngày hôm sau ném chứng minh thư cho người nào đó xem.

Thịnh Thần Hi, mỗ mỗ... 26 tuổi? ?

(*): chỉ một người hay một vật có tên nhưng không nói ra

Không phải chứ? Ngẩng đầu nhìn anh đẹp trai trước mặt.

Người kia đáp: "Chỉ lớn hơn em có 2 tuổi thôi. Có ý kiến gì thì nói nốt đi."

Ai dám chứ!

Về sau Thường Manh mới biết, thực ra trước kia chứng minh thư của Thịnh Thần Hi ghi là 28 tuổi cũng chính là tuổi thật. Sau khi nghe xong câu nói "Anh 30 tuổi à?" của cô anh mới đi đổi thành "26 tuổi" .

Thế mới nói, với người này... phải cẩn thận mới được! Anh ta ngay cả "điều lệ pháp luật" còn không thèm quan tâm, nếu về sau anh ta muốn game over cô thì cũng dễ như thái rau thôi. Có khi còn không phải chịu trách nhiệm hình sự nữa ấy chứ.

Có điều Thường Manh có phòng đến thế nào cuối cùng vẫn phải tiến tới hôn nhân.

Mà chuyện kết hôn này là do cô đề nghị.

Dựng lại cảnh lúc đó, Thịnh Thần Hi nói: "Manh Manh, chúng ta qua lại đến bây giờ đã gần nửa năm, cơm cũng đã ăn, phim cũng đã xem, tay cũng nắm rồi, hôn cũng hôn rồi, tiếp theo em định thế nào?"

Thường Manh lúc ấy đang ăn khoai tây chiên, lật một trang tư liệu y học, nói: "Kết hôn đi."

Người kia vừa lòng, gật đầu, "Em đã mong mỏi kết hôn với anh như vậy thì làm luôn đi."

"Roạt roạt" – tiếng khoai tây chiên nát vụn.

"Em không..."

"Ừm?"

"..."

Thời gian quay trở lại hiện tại. Một tuần sau khi Thường Manh kết hôn với Thịnh Thần Hi, A Manh ngắt điện thoại của Khuê Mật mỗ mỗ lần thứ n.

"Hợp nhau" dù sao vẫn đỡ mất mặt hơn là "bị cho vào tròng"! Tính ra thì cũng hợp thật mà, hợp về khoản "nam tôn nữ ti" .

Thường Manh "tâm sự đầy mình" quay đầu tiếp tục sắp xếp đồ đạc trong nhà mới. Quần áo đã treo xong hết rồi. Bây giờ đến lượt một đống đồ của Thịnh Thần Hi... Sách vở, đồ sưu tầm, tác phẩm nghệ thuật rồi mấy đồ quý giá này nọ.

Lúc Thường Manh tìm thấy một quyển album ảnh, cô hứng lên ngồi luôn trên thảm lật xem.

Vừa xem đến chỗ lúc Thịnh Thần Hi học tiểu học thì đương sự đi vào.

Người kia hơi chau mày, "Sao lại ngồi dưới đất thế này?"

A Manh: "Thịnh...Thịnh Thần Hi, hổi tiểu học...anh học cùng trường với em à??"

Thịnh Thần Hi nhìn thấy quyển album ảnh trên tay cô, hiểu ra, "À ừm."

Đồng chí A Manh đột nhiên nghĩ đến một khả năng hết sức đáng sợ, "Đừng nói anh chính là... một trong hai đứa con trai lúc đó đánh nhau vì em đấy nhé?!" Bằng không làm sao có thể vô duyên vô cớ chấm cô rồi sau đó còn kết hôn nữa chứ?

Thịnh Thần Hi sửng sốt, cực kỳ khinh thường "xuỳ" một tiếng, "Ai rảnh rỗi mà đi đánh nhau vì em. Anh chỉ đứng bên cạnh xem trò hay mà thôi."

"..."

H sau khi hết hôn.

"Thịnh... Thịnh đại ca, tiểu nữ tử là người mới, anh nhất định phải nương tay với em đấy."

"À ừm."

"..."

"..."

"Vào chưa?"

"...Chưa!"

"Ừ...thế tiếp nhé. "

"..."

"Thịnh tổng, em sai rồi! Anh nhẹ, nhẹ chút."

"Chậc, vừa rồi thì nói quá chậm, bây giờ lại muốn nhẹ một chút. Sao mà lắm chuyện thế hả. Vậy em rốt cuộc là muốn nhanh hay là muốn mạnh đây?"

"..."

Ngày hôm sau A Manh không xuống nổi giường. Thầy giáo hướng dẫn của cô gọi điện thoại đến, Thịnh tổng nghe máy.

Thầy: "Thường Manh à, sao hôm nay em không đến trường?"

Thịnh tổng: "Cô ấy đang bị thương."

Thầy: "Bị thương thế nào??"

Thịnh tổng: "Tai nạn lao động." ( Người phiên dịch: bị thương vì chồng = =! )(*)

(*): Tai nạn lao động= công thương, bị thương do chồng= vì lão công mà bị thương

Thầy: "Nếu thế thì để em ấy nghỉ ngơi hai ngày đi! Có điều nếu là tai nạn lao động thì có thể đi giám định để cơ quan chi trả đấy."

Thịnh tổng lật một trang văn kiện, "Đã giám định rồi. Không còn gì nữa thì tôi cúp máy đây ."

Tút ——

Thầy: "..."

Thầy: "Này anh là ai? Vô lễ thế đấy à?"

Phần 2

Khoảng một trăm ngày sau khi kết hôn, Thịnh tổng đưa phu nhân đi mua sắm. Thường Manh lúc ấy vốn không muốn ra khỏi cửa, dạo này cô mệt muốn chết, ban ngày đi làm, buổi tối lại có chút...việc "công" , tóm lại mỗi ngày mỗi đêm đều bề bộn nhiều việc.

(*): chơi chữ giữa "công" trong "công việc" và "công" trong "lão công" nghĩa là "chồng". Việc với chồng í :">

Có mấy lần cô thầm nghĩ, liệu có phải Thịnh Thần Hi sống đến từng này tuổi nhưng chưa từng đụng đến phụ nữ nên mới khát như thế hay không?

Có điều A Manh cũng lập tức bình thường trở lại, điều này chứng tỏ mình có sức hấp dẫn mà! Tuy rằng mỗi ngày kiểm nghiệm cái sức hấp dẫn này hơi bị mệt.

Mà Thịnh Thần Hi là người rất khôn khéo, lập tức nhận ra tâm sự trong lòng vợ.

Và thế là rất hào phóng nghỉ làm hẳn một ngày, đưa phu nhân đi dạo phố.

Thật ra nói là đi dạo phố nhưng thực tế chẳng đi được bước nào. Lên xe là đến luôn trung tâm mua sắm xa hoa nhất thành phố.

Năm đó, Thường Manh nhớ lại, cô đã từng tới đây! Đến cùng Khuê Mật, hai người bình tĩnh đi vào, bình tĩnh đi ra. Cái bình tĩnh trước là vì hai người không biết giá cả nơi này nên bình tĩnh một cách không biết gì. Cái bình tĩnh lúc sau là đã biết một bông hoa cài ngực của một bộ thời trang mùa xuân trong này cũng có giá đến 4 chữ số, méo mó bình tĩnh mà đi ra.

Từ đó về sau, Manh Manh chưa hề đến đây lần thứ hai.

Lần này, đồng chí A Manh bị người bên cạnh ôm eo đã lại quay trở lại rồi!

Lúc ấy mắt cô chợt sáng lên, xoè tay nói với Thịnh tổng đi cạnh: "Trả thù lao."

Thịnh Thần Hi rất vừa lòng, đưa cho cô một cái thẻ màu vàng kim.

Thường Manh cầm thẻ đi trước, xem đông xem tây. Thịnh tổng theo phía sau rất chi là nhàn hạ thoải mái.

Có điều cô bé Thường Manh này cho dù thực sự có tiền cũng sẽ không vung mất năm con số chỉ để mua một bộ quần áo. Cô chẳng qua chỉ muốn thử cảm giác —— phóng khoáng tiến bước một lần thôi!

Đến lúc đi qua một cửa hàng nhìn thấy có bày một chiếc khăn tay dành cho nam, cô thấy cũng không tệ lắm, vì thế tiến vào cầm lên xem.

Hai nhân viên bán hàng sắc mặt bình thản đi tới, một người nói: "Khăn tay này được làm thủ công toàn bộ ở I-ta-li-a, giá một nghìn hai trăm." Khẩu khí mang đậm mùi "cô tưởng cô mua được chắc".

Manh Manh nhẹ giọng "A" một tiếng, trong lòng nghĩ: thứ nhất, người I-ta-li-a lười như vậy làm thủ công toàn bộ làm sao được. Thứ hai, khăn tay thủ công toàn bộ? Chẳng lẽ dùng tay chạy máy dệt sợi?

Trong lúc Thường Manh đang trầm ngâm, hai cô nhân viên đã xác định xong là người này "không có tiền", lắc mông quay về chỗ.

Đang lúc họ muốn xoay thắt lưng thì nhìn thấy một người đàn ông toàn thân trên dưới đều phảng phất hơi thở quý tộc tiến vào. Lập tức tươi cười dịu dàng xông lên hỏi han: "Xin hỏi tiên sinh, anh cần mua gì ạ?"

Thịnh tổng khiêm tốn nhìn một vòng bốn phía, sau đó nhìn về phía khăn tay nam Thường Manh đang cầm trên tay nói: "Loại này, cho tôi hai mươi cái."

Cô nhân viên bán hàng nghĩ mình nghe lầm, "Hai mươi cái? Anh muốn mua nhiều thế cơ ạ?"

Cô kia tốt bụng nói: "Anh muốn mua hai mươi cái giống nhau hết ạ? Hay anh thử đi xem các loại khăn tay, khăn quàng cổ khác xem, ở chỗ chúng tôi đây có rất nhiều kiểu dáng."

Thịnh tổng nhẹ nhàng nói: "Không cần. Mua cho vợ tôi lau bàn, hình thức không quan trọng."

"..."

Sau đó Thịnh tổng quay đầu lại hỏi Thường Manh: "Manh Manh, còn muốn mua gì nữa không?"

Khoé mắt Thường Manh giật giật, người có tiền ơi!

Sau khi đi dạo một vòng Thường Manh mua rất nhiều thứ linh tinh, đều là cô vừa thích Thịnh tổng đã thanh toán sau đó bảo người ta mang đến nhà. Trong lòng Thường Manh đang rối cả lên, chỉ là đẹp thì thích thôi, đâu cần mua chứ! Nhưng đang ở ngoài cô không quen "tranh cãi" với chồng, phải giữ thể diện cho ông chồng vừa nhìn đã thấy tài hoa hơn người chứ.

Thường Manh về nhà, nhìn mấy thứ đồ hiệu, ngồi trên cái thảm lông thượng hạng, lòng đau như cắt! Cuối cùng rưng rưng nhìn về phía Thịnh Thần Hi đang nằm chỗ cuối giường, một tay chống xuống một tay uể oải ấn điều khiển xem tivi, một chân còn đang gác lên chân cô, "Mấy thứ này cộng lại bằng cả một năm tiền lương của em rồi đấy."

"Ừ." Thịnh tổng gật đầu, rất vừa lòng với biểu hiện tự hiểu của cô.

Sau đó anh bỏ điều khiển tivi xuống rồi kéo lấy chân cô một cách rất tự nhiên, nói: "Nếu vậy, đêm cũng đã khuya rồi, chúng ta làm chút chuyện tri ân báo đáp đi."

Báo cái đầu anh á! Trong lòng Thường Manh đau đớn nghĩ: thế này đúng là tổn thương cả về thể xác lẫn tinh thần mà~~

Ngày hôm sau, Thịnh Thần Hi đang ở văn phòng thì nhận được điện thoại từ người phụ trách cao cấp của trung tâm thương mại kia, "Thịnh tổng đấy ạ, hôm qua anh đến chỗ em mua sắm ạ? Lần sau muốn cái gì anh cứ bảo thằng em này phái người mang đến chẳng phải là xong luôn sao ạ? Thời gian của anh quý giá thế ai lại bắt ai phải tự mình đến chứ ạ."

Thịnh Thần Hi thong dong nói: "Không sao, phụ nữ đều thích đi ngắm nghía mà. Thỉnh thoảng tôi đi cùng cũng chẳng sao." Nghĩ lại vài chi tiết về đêm hôm qua, trong lòng Thịnh tổng dâng trào cảm xúc: quả là rất vui.

Người kia vội khen, "Thịnh tổng đúng thật là một người đàn ông hoàn hảo ạ!"

Đồng chí Thường Manh Manh, người mà tối hôm qua không ngủ nổi chút nào, đang ở trong phòng thí nghiệm của bệnh viện hắt xì tận hai cái.

============================

Hạnh phúc

Hai vợ chồng nhà họ Thịnh bởi vì cuộc sống sau khi kết hôn rất hoà hợp nên chưa đến ba tháng, thiếu phu nhân nhà họ đi khám đã phát hiện ra có thai, hơn nữa thai nhi cũng hơn hai tháng rồi. Chuyện này khiến cho người lớn hai nhà Thịnh Thường rất phấn khích.

Thường Manh cũng kích động, sao lại mang thai được cơ chứ? ? Rõ ràng đều có dùng biện pháp mà! Sau đó nghĩ lại mới thấy —— có mấy lần sau khi làm có biện pháp, Thịnh Thần Hi lại tiếp tục quầy rầy. Mà cái lần sau đó, Thường Manh bình thường đều đã mệt hết cả hơi, chẳng được bao lâu thì ngủ thiếp đi luôn. Thịnh Thần Hi không chịu bỏ cuộc vẫn tiếp tục quấy rầy. Cho nên cứ thế cứ thế, trúng chiêu mất rồi!

A Manh thở dài, uổng cho mình là bác sĩ mà lại không mảy may phát hiện ra. Thậm chí, trong tình trạng đã có cục cưng rồi còn thường xuyên ***, lại còn làm rất mạnh mấy lần liền. Đồng chí Thường Manh Manh xấu hổ quá~~~

Giận chó đánh mèo nhìn về phía đầu sỏ gây ra, nghiêm trang nói: "Thịnh tổng, bảy tháng sau mời anh —— khụ —— dừng tấn công đi đấy."

Thịnh Thần Hi đang uống sữa trước khi đi ngủ suýt thì phun ra, thản nhiên nhìn cô một cái rồi đi lấy một cốc khác đưa cho cô và nói: "Còn phải tuỳ trường hợp."

Chuyện này mà còn phải tuỳ trường hợp? !

Thường Manh dở khóc dở cười, chợt nhớ ra gì đó, nói: "Đúng rồi Thịnh Thần Hi, ngày mai mẹ anh bảo chúng ta sang bên nhà, có đi không?"

"Sao lại không đi?"

Thường Manh nói: "Người ta ngại gặp nhiều họ hàng mà."

Thịnh Thần Hi hơi cười, nói rất nghiêm túc: "Yên tâm, địa vị bây giờ của em còn cao hơn anh, ngoài mẹ và bà nội thì chẳng ai có gan làm phiền em đâu."

Nghe câu này, Manh Manh càng lo lắng.

Quả nhiên ngày hôm sau khi đến nhà họ Thịnh, thái độ của mọi người trong dòng họ đối với Thường Manh quan tâm thái quá đến mức khiến đương sự cảm thấy mình đang mang thai rồng! Ầy, thật ra cũng chẳng khác là mấy.

Ông cụ nhà họ Thịnh và Thịnh phu nhân vừa ân cần hỏi han vừa tặng cho cô mấy món quà, Thường Manh nhận một cách rất chi là happy. Cô là người rất thích sưu tập mấy thứ đồ nhỏ nhắn giống như hai cái móc chìa khoá tinh xảo và mấy tấm thiệp vừa được tặng này,...

Trong lúc đó, Thịnh Thần Hi đang ngồi bên cạnh nhìn cô một cái, cười cười mà không nói gì.

Lúc ở trên xe đi về nhà, Thịnh tổng nhìn Thường Manh đang nghịch mấy thứ đồ nhỏ nhỏ, hỏi: "Thích không?"

Thường Manh gật đầu, "Thích lắm! Nhưng sao lại móc luôn chìa khoá vào cái móc chìa khoá rồi mới đưa cho em? Em tự móc chìa khoá của em vào được mà."

Thịnh tổng thản nhiên nói: "Cái chìa khoá bà nội đưa cho em... Khụ, là của ngôi biệt thự trên con đường ven hồ, cái mẹ đưa cho em chắc là chìa khoá của cái du thuyền mới mua. Còn tấm thiếp em chưa mở ra, là thẻ mua đồ trang sức, em có thể tự đi chọn kiểu dáng."

"..." Manh mỗ lần đầu tiên có cảm giác được gả vào nhà giàu!

Thịnh Thần Hi lại nhìn nhìn cô, hơi lo lắng về người không ý thức được chuyện "mẫu bằng tử quý" ngồi bên cạnh.

(*): mẹ được sung sướng nhờ con.

Anh đang định mở miệng thì đồng chí Thường Manh đã dựa vào gần ôm lấy một cánh tay của chàng công tử nhà giàu, mắt sáng lên, "Anh yêu, sang năm chúng ta lại sinh đứa nữa đi!"

"..."

Lúc bụng Thường Manh đã được hơn 5 tháng, Khuê Mật hẹn cô đi dạo phố. Thịnh Thần Hi lúc đầu không đồng ý, nguyên nhân là sợ không an toàn. Thường Manh nói: "Có phải em vác bụng đi cướp ngân hàng đâu, gì mà không an toàn."

Thịnh tổng dửng dưng nói: "Cướp ngân hàng còn được, ít nhất với mấy ngân hàng ở đây anh đều là khách sộp, em muốn lấy bao nhiêu cũng được. Cái anh lo lắng là em không nằm trong tầm kiểm soát của anh thôi."

A Manh: "... Thượng đế Thịnh, em chỉ đi mua mấy thứ linh tinh, sau đó trên đường về mua chút đồ ăn vặt thôi mà."

Cuối cùng Thịnh tổng nói: "Được rồi." Sau đó lại nói: "Để anh bảo lái xe đưa bọn em đi."

"..."

Khung cảnh lúc ấy thế này, Thường Manh Manh và Khuê Mật mua ba đồng kem bông ở một quán ăn vặt trên đường, đi theo sau là một chiếc xe xa hoa. Khuê Mật vừa vui vừa buồn, "Manh Manh này, chồng cậu hoành tráng thật đấy."

Thường Manh liếc xéo một cái, "Cậu còn chưa nhìn thấy anh ấy ở trần đâu."

(*): "hoành tráng" ấy dịch từ bản gốc là "phách khí ngoại lộ" tức là khí phách lộ ra ngoài. "Ở trần" trong bản gốc cũng là "lộ".

Khuê Mật kinh ngạc, lập tức giữ chặt lấy tay Thường Manh nói: "Thật à thật à? Mau tiết lộ cho tớ với xem nào!"

Thường Manh làm bộ ra vẻ khoa trương túm lấy Khuê Mật, "Cởi quần áo ra, sau đó như vậy như vậy, như vậy như vậy."

Khuê Mật cười ngả nghiêng, dựa vào người Thường Manh, "Tớ không chịu nổi nữa, Manh Manh, hình tượng tao nhã của chồng cậu bị cậu phá hỏng hết rồi."

Thường Manh vỗ bụng nói: "Anh ấy mà tao nhã thì trong bụng tớ đã chẳng có cục cưng!"

Lúc này, lái xe cho xe tiến lại gần, nhìn Thường Manh nói: "Thiếu phu nhân, Thịnh tổng dặn không được vui cười đùa giỡn ở nơi công cộng, với lại, khụ khụ, không được nói xấu người vô tội ạ."

"..."

Sau đó, đang tiếp tục từ từ đi dạo, đồng chí Khuê Mật đột nhiên kích động, "Manh Manh, cậu nói xem, đằng sau chúng ta có một chiếc xe đắt tiền đi theo thế kia liệu sẽ có anh đẹp trai nào đến tiếp cận tớ không?"

Thường Manh gặm bắp ngô nướng vừa mua, quay đầu liếc nhìn cái xe, nói: "Nếu thế người anh ta chọn cũng là... Thịnh Thần Hi mới đúng chứ."

Khuê Mật phun cả ngô, nhân thể nhắc tới chuyện này lại nghĩ ra, "Manh Manh, chồng cậu... nguyên một từ "đẹp trai" đơn thuần cũng không đủ để hình dung, ừm, giống như...một báu vật ấy, xung quanh chắc là có rất nhiều người theo đuổi nhỉ, hoặc là người thầm thương trộm nhớ ấy?"

"Chưa từng thấy." Thường Manh "a" một tiếng, "Đúng nhỉ, theo lý thì xung quanh anh ấy nhất định phải có hoa thơm bướm lượn chứ?" Nói xong cảm kích vỗ vỗ vai Khuê Mật, "Tiểu yêu, đa tạ cậu nhắc nhở, tớ phải về kiểm tra một phen xem sao!"

Tiểu yêu xua tay, "Khách khí gì chứ! Đối với phụ nữ chưa kết hôn mà nói, phá hỏng cuộc sống hạnh phúc của người đã kết hôn là một phần của cuộc sống."

"..."

==============

Hôm đó, Thường Manh về nhà, ăn cơm tối rồi, sau khi leo lên giường lại nhớ tới lời nói của tiểu yêu, giả vờ giả vịt vòng sang hỏi Thịnh tổng đang đọc báo tài chính và kinh tế bên cạnh, "Thịnh Thần Hi này, trước đây anh đã đẹp trai như thế này rồi à?"

Thịnh tổng liếc cô một cái, "Em muốn nói gì?"

Khụ, đường vòng không được đành phải lao thẳng vào, "Thịnh tổng, từ nhỏ đến lớn đã có ai theo đuổi anh chưa? Hoặc là anh theo đuổi người khác ấy..." Thường Manh càng nói càng nhỏ, bởi vì ánh mắt người kia càng ngày càng sắc bén.

Thịnh tổng không nhanh không chậm buông tạp chí trong tay, "Anh chưa từng theo đuổi ai cả. Nhưng đã có người từng theo đuổi anh." Nói xong nhìn về phía người nào đó, "Cần anh nói lại lần nữa không?"

Đồng chí Thường Manh Manh đột nhiên run cả người. Cô nhớ lại hôm hôn lễ của bọn họ, lúc người dẫn chương trình hỏi về "câu chuyện tình yêu", Thịnh tổng đã tao nhã nói: "Cô ấy đề nghị hẹn hò, kết hôn cũng là cô ấy đề nghị. Tôi không phản đối."

Khách khứa đều ra vẻ hiểu cả: là thiếu phu nhân nhà họ Thịnh chủ động! Tích cực ghê! Chắc chắn là rất yêu Thịnh tổng đây!

Cái người ngay từ đâu đã ở thế yếu trong mối tình và cuộc hôn nhân này cả đời cũng không thể xoay chuyển được, có câu nói thế nào ấy nhỉ: "Ai đi bước đầu tiên thì người ấy sẽ thua."

Thường Manh thua cuộc cười tủm tỉm ôm tay Thịnh Thần Hi lắc lắc, "Thịnh tổng, em biết anh rất giống em mà, đều là người trong sáng cả."

Thịnh Thần Hi thản nhiên nói: "Không trong sáng, chúng ta có con rồi mà."

"..."

Khi đứa cháu vàng của nhà họ Thịnh ra đời quả thực là khắp chốn mừng vui.

Tên là do ông cụ nhà họ đặt, "Thịnh Thế Nguyên". Thường Manh cầm tờ giấy đỏ bà nội đưa, thầm nghĩ: cái tên này có vẻ...tầm thường quá? Có một cảm giác rất sâu sắc rằng mình xuyên qua về thời dân quốc. Thường Manh nhìn về phía cha đứa bé đứng bên cạnh, cha nó nói: "Chờ mọi người hết ầm ĩ, anh sẽ đi sửa."

"Thịnh tổng!" Thường Manh nhìn chồng sùng bái.

Thịnh Thần Hi khụ một tiếng, "Chuyện riêng tư để về nhà nói."

Thường Manh bật cười.

Trước khi kết hôn, Thường Manh chỉ cảm thấy lấy anh không tệ. Ít nhất người ta cũng đẹp hơn mình, giàu hơn mình, giỏi hơn mình. Cô thừa nhận mình có hơi rung động, tuy rằng cũng có thể nói đây là lần rung động đầu tiên trong cuộc đời nhưng lại chưa mãnh liệt đến mức không thể không có anh.

Bây giờ, trong lòng Thường Manh nghĩ, đời cô không có bất cứ chuyện gì khiến cô cảm thấy mỹ mãn hơn việc mình kết hôn với Thịnh Thần Hi.

Sau khi một nhà ba người về nhà, Thường Manh cho cục cưng bú, con bé nhanh chóng ngủ say. Thịnh Thần Hi tắm xong đi ra đã nhìn thấy Manh Manh ngồi cạnh nghịch bàn tay nhỏ bé của cục cưng.

Thịnh tổng bước đến, ôm con đặt vào trong nôi. Thường Manh ngồi xuống nói: "Để cục cưng ngủ giữa chúng ta đi, dù sao giường cũng rộng mà."

"Không được." Thịnh tổng cự tuyệt.

"Vì sao?"

"Sẽ đè lên con."

"Anh đã nói tướng ngủ của em rất tốt còn gì? Với lại nếu có xu hướng nguy hiểm thì anh ở bên cạnh cũng sẽ chú ý tới mà."

"Lúc làm-tình không chú ý được đâu."

"...Hả?

"Làm – tình, ngay bây giờ."

"... Thịnh tổng, anh không kín đáo tí được à?" Cô nàng đã kết hôn, đã sinh một đứa con cũng mặt đỏ-ing.

Thịnh Thần Hi lịch sự nói: "Dù sao cũng có ai khác đâu."

Vì thế, hai vợ chồng H sau gần nửa năm xa cách.

"... Thịnh tổng, em có thể nói anh lưu manh được không?"

"Em có thể thử xem xem."

"... Thế thì thôi vậy."

Một giờ sau.

Giọng nói đứt quãng...

"Thịnh Thần Hi... nửa năm của anh...đừng có bù lại trong một lần như thế chứ."

"..."

"... Thịnh, Thịnh tổng... anh đỏ mặt đấy à? ?"

"Thường Manh, em im đi."

Đời này, tìm được một người lưu manh với mình và chỉ lưu manh với mình mà thôi, ấy là niềm hạnh phúc lớn nhất trong cuộc đời.

-End-

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro