Khách Sạn Lý Hữu Cá Điếm Tiểu Nhị

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Khách Sạn Lý Hữu Cá Điếm Tiểu Nhị
(Khách sạn có tên tiểu nhị)

Tác giả: Khổ Khổ Lô Lan Tửu
Thể loại: cổ trang, nhất thụ nhất công, đồng nhân
Ghép đôi: Triển Chiêu x Bạch Ngọc Đường
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Chào các vị khách quan, ta là Điếm Tiểu Nhị, họ Điếm danh Tiểu Nhị. Mấy ngày trước, ta cuối cùng trở thành một điếm tiểu nhị chuyên nghiệp. Quang vinh a! Gì? Ngài không tin? Được được được, ngài xem, đây là bằng tốt nghiệp, giấy phép lao động, thư bổ nhiệm, chứng chỉ đào tạo của ta. Thế nào? Trả lời đi?

Làm một điếm tiểu nhị chuyên nghiệp, phải tài trí hơn người, đọc nhiều thi thư, học phú ngũ xa, thượng biết thiên văn, hạ biết địa lý. Vì thế, ta hạ một phen công phu. Ha? Vì sao? Ngài không nghe được gì kia, vào khách sạn tám chín phần mười là: "Tiểu nhị, hỏi ngươi cái này..." Chúng ta là chuyên nghiệp, đương nhiên phải thỏa mãn yêu cầu của khách hàng, không học thêm tí, sao mà được?

Đơn vị ta công tác là xí nghiệp Top 500 thế giới, khách sạn hàng đầu trong nước —— Duyệt Lai khách sạn. Nổi tiếng cao cũng là phiền phức. Không phải sao, nhiều người, việc cũng nhiều. Tam giáo cửu lưu suốt ngày tụ lại, không nháo ra vài chuyện mới lạ đâu. Tiểu nhị ta duyệt người vô số. Giang hồ, đọc sách, nam nhân, nữ nhân, lão nhân, tiểu hài nhi, hoàng đế tiểu tử, ven đường khất cái, cao, lùn, mập, gầy, mặc đồ, không mặc đồ. Đó là đầy đủ.

Trong những người này, tiểu nhị ta có thiện cảm nhất, chỉ có hai người. Thứ nhất là nhân xưng Ngự Miêu Triển Chiêu. Thứ hai là nhân xưng Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường.

Trước đã nói, Duyệt Lai khách sạn chúng ta, thượng vàng hạ cám việc rất nhiều. Không phải đá quán, vậy là đập đĩa. Mỗi lần nháo, chưởng quỹ sẽ khó chịu. Chưởng quỹ khó chịu, cấp dưới chúng ta có thể dễ chịu?

Triển Chiêu xuất hiện, thật là hồi xuân đại địa, vạn vật sống lại. Vì sao? Triển Chiêu làm việc cần cù chăm chỉ, thận trọng cẩn thận. Tuần nhai siêng năng. Ngày đêm không ngừng, gió mặc gió, mưa mặc mưa. Từ khi có y, mức độ an toàn của khách sạn chúng ta bay lên N điểm. Chưởng quỹ cười, hà bao cũng phồng. Bao nhiêu lần, ta đều muốn thâm tình khoản khoản kéo tay Triển Chiêu nói với y: "Triển hộ vệ vất vả, ngài là tấm gương của nhân dân lao động chúng ta."

Lại nói Bạch Ngọc Đường. Bạch Ngọc Đường và Triển Chiêu cách biệt một trời. Hắn là đầu sỏ chuyên gây sự. Khách sạn phân nửa đĩa là hắn đập. Nhưng không hề gì, Bạch Ngọc Đường đập đĩa biết trả tiền. Hắn là đại kim chủ. Hôm nay sơn trân hải vị, ngày mai mỹ tửu giai nhưỡng, ngày kia Mãn Hán toàn tịch, ngày kia quỳnh tương ngọc lộ. Vàng bạc mỗi ngày liều mạng nện vào đây. Không biết còn cho rằng hắn có thù với tiền.

Nhớ có một ngày, Bạch Ngọc Đường ăn bạc của hắn. A, không, là dùng bữa của mình. Đột nhiên, hắn gọi ta lại, hỏi một câu quen thuộc không gì sánh được: "Tiểu nhị hỏi ngươi cái này, mặc đồ đỏ kia là ai?"

Ta vươn đầu nhìn: "Yêu, không phải Triển hộ vệ sao. Bạch Ngũ gia, đây không phải ai khác, là nhân xưng Ngự Miêu Triển Chiêu Triển đại nhân."

Lời vừa nói ra, Bạch Ngọc Đường xù lông! (Chuột có lông để xù?), chỉ thấy hắn "Sưu" một tiếng nhảy xuống lầu, đắp móng vuốt trắng noản, cực cụ cốt cảm lên vai Triển Chiêu, sau đó liều mạng lắc, vừa lắc vừa gọi: "Dĩ nhiên dám gọi Ngự Miêu, ngươi không biết danh hào Bạch gia gia sao, ngươi có thù với ta, phải không? Phải không??"

Đáng thương Triển Chiêu bị hắn lắc đầu váng mắt hoa, chỗ nào nói được. Kết quả là, trầm mặc không nói của y bị Bạch Ngọc Đường cho rằng cam chịu. Cứ thế, kéo màn cuộc chiến mèo chuột.

Tục ngữ nói rất hay, không đánh không quen. Thường xuyên qua lại, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dĩ nhiên thành bạn thân. Từ nay, cả Biện Kinh rơi vào nước sôi lửa bỏng. Tiểu nhị ta giờ ngẫm lại cũng muốn lau một tay lệ chua xót.

Sự kiện một: Ngày đó, thời tiết sáng sủa, vạn lý không mây. Bạch Ngọc Đường hứng lên muốn so kiếm với Triển Chiêu. So kiếm không phải việc lớn gì. Nhưng hỏng ở chỗ hai người võ nghệ cao cường, lại thích đánh trên nóc nhà, đánh đến ngói lợp cùng bay, nóc nhà lỗ chỗ. Nóc mỗi nhà hầu như đều có hai cái động. Bộ môn vật nghiệp Biện Kinh bị chen đầy. Ô hô ô hô!

Cuối cùng, Bạch Ngọc Đường vung tay, rải xuống vô số hoàng kim, lúc này mới hoàn mỹ giải quyết.

Sự kiện hai: Trung Thu trăng tròn, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường uống rượu ngắm trăng trên nóc nhà Khai Phong Phủ. Này cũng không có gì. Thế nhưng, hai người này sinh ra một bộ tướng mạo tốt còn không tự biết, nóc nhà Khai Phong Phủ cũng xây khá cao. Thế là, ngày hội Trung Thu, nữ tính đồng bào sôi trào! Nhìn nóc nhà Khai Phong Phủ thật lâu không thể dời mắt. Ngày thứ hai, đông đảo nữ tử nhéo lỗ tai nam nhân nhà mình, quát: "Vì sao ngươi không đẹp bằng người ta, vì sao ngươi không tư tưởng như vậy. Ta muốn ly hôn!"

Cuối cùng, Triển Chiêu đăng môn bái phỏng từng nhà, đưa lên nụ cười như mộc xuân phong, điều hòa phân tranh gia đình, sự việc mới hoàn mỹ giải quyết.

Sự kiện ba: Một ngày buổi chiều, Bạch Ngọc Đường ôm Triển Chiêu toàn thân bôi đầy sốt cà chua, giục ngựa cuồn cuộn ở chợ. Trong miệng còn hô: "Công Tôn tiên sinh, Công Tôn tiên sinh!" Đụng cả chợ gà bay chó sủa, gà bay trứng vỡ, mịt mù lông gà, đậu tương lăn đầy. Sau, một bầy tiểu lão bản kích trống minh oan, yêu cầu Khai Phong Phủ trả lời.

Cuối cùng, Khai Phong Phủ kéo chặt thắt lưng, ăn ba tháng củ cải cải trắng. Sự việc mới hoàn mỹ giải quyết.

Đương nhiên, ba tháng này, Triển Chiêu ăn đều là Duyệt Lai khách sạn chúng ta cung cấp, Bạch Ngọc Đường phụ trách tính bill.

Sự kiện bốn: Không biết lúc nào, Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường tay dắt tay bắt đầu dạo phố, trên tay hai người còn cột một sợi dây thừng, rất có cảm giác "Trói ngươi cả đời". Thế là, bị một màn này giết đến, người người bịt mũi, chảy máu mà vong. Việc này oanh động triều dã. Nghe nói đề tài lâm triều thảo luận của Triệu Tiểu Long cũng từ "Mẫu hậu bao thuở gọi ta về nhà ăn cơm" đổi thành "Chuột mèo hay mèo chuột, đây là một question".

Cuối cùng, Triệu Tiểu Long hạ thánh chỉ, toàn quốc nhân dân không cho tái nghị. Sự việc mới hoàn mỹ giải quyết!

Gần đây, tiểu nhị ta nhàn rỗi rất nhiều. Bởi Triển Chiêu mặc hồng y và Bạch Ngọc Đường mặc hồng y (!) về Hãm Không Đảo rồi. Thiếu hai người này, tự nhiên thấy không quen. Nhưng không sao, khẩu hiệu của Duyệt Lai khách sạn chúng ta là: "Bạn từ phương xa đến náo nhiệt tưng bừng!" Nên về sẽ về.

Gió mát thổi qua, tiểu nhị ta uống một ngụm trà xanh, nhìn mây trắng ngoài thong thả cửa sổ.

Rảnh quá đê!

...

Y�<�P�O��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro