Phù Sinh Nan Đắc Bán Nhật Nhàn Chi Miên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phù Sinh Nan Đắc Bán Nhật Nhàn Chi Miên
(Kiếp phù du khó được nửa ngày nhàn: ngủ)

Tác giả: Thiên Tử Takashi
Thể loại: cổ trang, nhất thụ nhất công, đồng nhân
Ghép đôi: Triển Chiêu x Bạch Ngọc Đường
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Thượng

Bạch Ngọc Đường trở về Khai Phong phủ.

Lúc trước hắn ly khai mấy tháng, đi điều tra một kiện án tử.

Một cọc huyết án.

Nghi phạm là Thục Trung Thiên Kiếm Tô Đan Hồn hơi có chút danh khí trong chốn giang hồ.

Cái gọi Thiên Kiếm chính là "kiếm tẩu thiên phong", đem chiêu thế lệch nhất của các môn phái hội tụ pha trộn một chỗ, một lần nữa sáng tạo ra một loại đại thiên kiếm pháp.

Dựa vào loại kiếm pháp này cùng vận khí trên trình độ nào đó, Tô Đan Hồng lăn lộn coi như mọi việc thuận lợi, vừa ra giang hồ đã liên tiếp chiến thắng các vị tiền bối cao thủ, nhất cử thành danh.

Này vốn là chuyện tốt, vận khí Lão Thiên ban thưởng. Chỉ tiếc, hắn không chỉ kiếm lệch, người cũng có chút lệch, không biết từ chỗ nào tập được một loại tà công, phải mượn máu đồng nam xử nữ luyện thành.

Vì vậy, ngắn ngủi nửa năm, Thục Trung liên tiếp phát sinh quái sự mất tích đồng nam xử nữ, thẳng đến ba tháng trước, một tiều phu lên núi đốn củi vô ý ngã xuống khe núi, không chỉ đại nạn không chết, còn phát hiện hơn mười cụ thi cốt tàn khuyết bất toàn [1]. Thi cốt này đại bộ phận đã bị dã thú hung cầm cắn thất linh bát lạc, chỉ có một cụ nam thi thiếu niên hẳn bị giết gần đây, xem chừng chết không đến một ngày. Tiều phu ngã xuống một đống xương cốt, cuống quít té ngã chạy khỏi núi, thẳng đến quan phủ báo án. Quan phủ truy tra hai tháng, vẫn không chút đầu mối, vụ án chưa phá, còn tăng thêm mười mạng người. Chúng quan viên Thục Trung kêu khổ không thôi, rơi vào đường cùng, không thể làm gì khác hơn tầng tầng đăng báo thỉnh triều đình phái người viện trợ.

Phải phá kỳ án, tự nhiên mà thành, Nhân Tông Triệu Trinh đầu tiên nghĩ đến đó là Khai Phong phủ. Một đạo thánh chỉ, tuyên gọi Bao Chửng, sau khi thương nghị, liền phái Bạch Ngọc Đường đi trước. Bởi khi đó, Bạch Ngọc Đường cùng Triểu Chiêu đang ở Quỳ Châu chấm dứt một cọc huyền án nhiều năm, đã gần đến kết thúc, nếu là trực tiếp đi liền có thể bớt rất nhiều lộ trình. Hai người sau khi thu được thư của Bao Chửng, quyết định do Triển Chiêu áp giải liên can phạm nhân hồi kinh, Bạch Ngọc Đường tức khắc lên đường, thẳng đến Thục Trung.

Tới Thục Trung, một lần nữa điều tra án tình, phát hiện thân phận người chết không phân biệt quý tiện cao thấp, nhưng đều là đồng nam xử nữ không vượt quá nhị bát chi linh [2], lại thêm tử trạng thê thảm, máu trong cơ thể tựa như bị thứ gì hút khô, một giọt không thừa, thật rất kỳ quái, không giống bình thường giết người cướp của, càng giống tà thuật nào đó.

Sau khi phán định, Bạch Ngọc Đường trực tiếp đi gặp một người, trưởng công tử Thục Trung đệ nhất môn vừa vặn từ quan ngoại trở về, Tuyệt thiếu Thượng Quan Thương Giang. Hắn bản thân không chỉ có thế lực đệ nhất Thục Trung, song song chính là phò mã Lang Vũ công chúa đương triều, huynh trưởng Tà thiếu Thượng Quan Yên Ba. Đại án trong triều, tự nhiên có thể nói "gia sự" Thượng Quan gia, Thượng Quan Thương Giang nghĩ bất dung từ, lập tức phái ra nhân mã tìm hiểu, không đến nửa tháng liền có manh mối, tìm ra nghi hung Tô Đan Hồng.

Đương khi Bạch Ngọc Đường đứng trước Tô Đan Hồng, hung phạm này nở nụ cười, không hề giấu diếm thừa nhận tất cả là chính mình gây nên. Hắn đã hút tiên huyết năm mươi đồng nam xử nữ, chỉ cần hút thêm năm mươi người, Thiên Kiếm của hắn sẽ đăng phong tạo cực! Hắn không đem Bạch Ngọc Đường để vào mắt, bởi vì Bạch Ngọc Đường là một quan sai, trên người chứa một loại chính khí, người có chính khí thắng không được Thiên Kiếm. Đáng tiếc, hắn thấy chỉ là một bộ phận của đối thủ.

Đối thủ của hắn giống như hắn, cũng tà; vừa chính vừa tà.

Tựa như chuôi bảo kiếm trong tay ——

Tuyết Ảnh.

Ẩm huyết.

Ẩm tẫn ác nhân chi huyết.

Tô Đan Hồng uống máu năm mươi đồng nam xử nữ, Tuyết Ảnh uống cạn máu của hắn.

Bạch Ngọc Đường chém xuống đầu hắn, ngay giữa núi dùng tiên hồng huyết tế điện những vong linh chết oan.

...

Lúc Bạch Ngọc Đường trở lại Khai Phong phủ, Triển Chiêu vừa làm xong một cọc án kiện.

Án kiện này nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ. Chỉ là thiên đầu vạn tự, phiền phức phi thường. Vì phá vụ án này, y đã ba ngày ba đêm chưa từng chợp mắt. Chạng vạng về phòng, thấy đối phương trở về, đang ngồi cạnh bàn chờ y, bị hắn ôm cổ cũng không giãy dụa, chỉ nói một câu "Ngọc Đường, vụ án có làm thoả đáng?" kế liền ngã vào đầu vai dày rộng của người nọ, không lên tiếng.

Bạch Ngọc Đường thấy vậy kinh hãi, cho miêu này bị thương, vội đem người chặn ngang ôm lấy, an trí trên tháp, cởi ra ngoại bào, từ trên xuống dưới kiểm tra một phen, phát hiện lông tóc không gì hao tổn, rõ ràng là ngủ đến bất tỉnh nhân sự! Bị hắn vén tay nhấc chân lăn qua lăn lại, cũng hoàn toàn không tỉnh.

"Bổn miêu, cố ý trêu chọc Bạch gia gia phải không?"

Thở ra một hơi, Bạch Ngọc Đường hít một tiếng, vươn tay, vốn định bên má miêu nhéo một cái trả thù, ngón tay chạm phải ấm áp, rồi lại không nỡ, miệng vẫn rủa thối miêu, nhưng chỉ cúi người, nhẹ nhàng nhu đôi môi thanh điềm, lại nhịn không được cắn môi dưới của y nhấm nuốt một hồi, thay y cởi giầy, bản thân nằm xuống, kéo qua tấm chăn đem miêu bao lại, nhìn thuỵ nhan của y cười, nghĩ ngày mai thế nào lấy việc này đùa y.

Nhìn một lát, không biết ra sao, cư nhiên thấy Miêu Nhi trong mộng nở nụ cười. Tuy rằng nụ cười này chỉ nhàn nhạt đọng bên môi, nhưng trong nháy mắt có thứ gì tan vào lòng...

Hắn muốn, không gì hơn thứ này...

Thỉnh thoảng như vậy, nhìn y thản nhiên nhất mộng, lộ một cái mỉm cười.

Là đã đủ...

Là cảm thấy mĩ mãn.

...

[1] Tàn khuyết bất toàn: không được đầy đủ

[2] Nhị bát chi linh: hai mươi, mười tám

Hạ

Du nhiên nhất mộng duy quân kiến, tế vũ tà phiêu nhập ngọc đường...

Một đêm mộng đẹp.

Một đêm yên giấc.

Khi Triểu Chiêu lần thứ hai mở mắt, mơ hồ chỉ thấy sắc trời còn chưa sáng. Trong mông lung đánh một cái ngáp, lại duỗi một chút thân thể, mới cảm giác thật sự tỉnh. Vốn định trở thân, nhưng phát hiện không thể động. Tỉ mỉ nhìn lại, bên người bỗng nhiên ngủ một đầu chuột lớn, một đôi tay ôm hông mình, hai chân rũ xuống mép giường, cứ như vậy lung tung nằm, cả quan phục trên người cũng chưa cởi.

Nhẹ thở dài một tiếng, nửa ngồi dậy, nghĩ hắn hôm qua thiên lý xa xôi từ Thục Trung chạy về kinh thành, đang do dự muốn gọi hắn dậy hảo hảo nằm trên giường, hay cứ như vậy không nên ồn hắn mới tốt, người nọ nhưng lẩm bẩm một tiếng, song chưởng đột nhiên buộc chặt, kéo một cái, cứ thế đem y áp về.

Bất quá hai người ở chung nhiều năm, Triển Chiêu từ lâu biết rõ tính nết Bạch Ngọc Đường, cũng không giật mình, chỉ giật giật cổ, điều chỉnh tốt tư thế mới nói ——

"Ngươi chuột này, từ lâu tỉnh thế nào không mở miệng nói?"

"Bạch gia gia thường ngày nói ngươi bổn miêu ngươi còn không nhận, ngươi ta đều là người tập võ, nếu ta giống ngươi lộn xộn làm nhiều động tĩnh như vậy, ngươi tỉnh hay không?"

Bạch Ngọc Đường mi phong giương lên hỏi ngược, thừa dịp Miêu Nhi trong lòng tính toán muốn cãi, tiên hạ "khẩu" vi cường, cắn trên mũi y, thấy miêu kia bản năng nhăn mũi, cả vùng lông mày tụ một chỗ, nhưng không lên tiếng, một chưởng hiệp phong mang thế song song trát trát thực thực hướng chính mình đánh ——

Bạch Ngọc Đường thấy thế cười hắc hắc, nói tiếng "Thối miêu! Nhìn ngươi quả nhiên ngủ đủ!" Vai song song hơi nghiêng, thoáng chốc tránh thoát chưởng kia, lại trở về chống lấy đôi ngươi u hắc trong suốt của miêu, tựa như từ đầu đến cuối chưa từng di động. Chỉ là sợi tóc phi dương bay lên rơi xuống, phất trên chóp mũi Triển Chiêu, khiến y thu lại tâm tư liên tiếp xuất thủ, đẩy ra mấy sợi lông chuột khiến kẻ khác ngứa ngáy, nói:

"Ta ngủ đủ rồi, ngươi cũng trêu chọc đủ rồi, còn không nói, vụ án Thục Trung xử lý thế nào?"

"Bạch gia gia xuất mã, còn phải hỏi sao? Huống hồ lời này ngươi tối qua hỏi một lần, cũng không chờ ta đáp lời đã ngủ, rất không khách khí! Ngươi này bổn miêu bao thuở trở nên vô dụng như vậy?" Bạch Ngọc Đường mi nhãn giương lên, hừ một tiếng, vẫn không quên đùa miêu. Không chỉ ngoài miệng đùa, tay không nhàn rỗi, một cái lật cổ tay liền trạc hướng thắt lưng người dưới thân.

Chỉ là, chưa kịp thực hiện, người kia sớm chế trụ cổ tay hắn, kế tục tiếp ngôn nói:

"Chuột nói thật nhẹ, ngươi ba ngày ba đêm không chợp mắt thử xem? Hơn nữa vụ án kết thúc, tất cả bình an, tạm thời không cần nghĩ, ta hà tất như thằng ngốc ngạnh chống? Cần kiên trì tất nhiên phải kiên trì, lúc muốn ngủ tự nhiên yên tâm ngủ, nghỉ ngơi dưỡng sức."

Bạch Ngọc Đường nghe xong lời ấy, tự nhiên lòng biết, Triển Chiêu nói yên tâm, trong đó, bao quát thấy chính mình bình an trở về. Thoả mãn đắc ý, gục đầu để trên trán y, kế tục kéo "râu mèo":

"Bạch gia gia chưa từng 'nhẹ'? Ngươi nói ta kết án liền ngày đêm kiêm trình một đường hồi kinh là vì cái gì? Ngươi một đêm ngủ thoải mái, Bạch gia gia nhưng y sam cũng chưa kịp thay. Bất quá, ta đột nhiên phát hiện, đại hồng y bào rất xấu xí, nhưng cũng có chỗ rất tốt. Ngươi biết là gì không?"

"Cái gì?" Triển Chiêu hồ nghi nói. Thấy Bạch Ngọc Đường vẻ mặt tà ác cười xấu, biết hắn tuyệt đối không có hảo tâm.

"Tất nhiên là đủ hỉ khí! Miêu Nhi, ngươi thật đúng nhất thời hồ đồ!" Bạch Ngọc Đường miệng nói, đột nhiên nhảy dựng, giật lại mộc quỹ bên tường, ôm ra vò rượu giấu bên trong.

Rượu này vốn ở trong phòng hắn, miêu kia không cho hắn mỗi ngày uống rượu, một ngày kia thừa dịp hắn ra ngoài, dọn tới phòng mình.

"Ngươi này chuột mê rượu, đúng không mấy tháng này không ở kinh thành nghiện rượu tái phát? Nào có đạo lý sáng sớm uống rượu?"

Triển Chiêu ngồi dậy, đang muốn mang giày xuống đất, Bạch Ngọc Đường đã trở về tháp, chỉ là trong tay hơn một chén trà. Bất quá bên trong không phải trà, mà là Nữ Nhi Hồng hắn vừa châm.

"Tốt ngươi một con thối miêu ôn miêu tiêm nha miêu, coi Bạch gia gia như tửu quỷ cả ngày ngâm mình trong hũ rượu! Bạch gia gia hôm nay không phải uống rượu, là vì 'giao bôi'!"

"'Giao bôi'?" Triểu Chiêu có chút chần chờ, nhìn đại hồng quan bào bởi nằm cả đêm có chút nhăn của Bạch Ngọc Đường, đột nhiên bừng tỉnh đại ngộ! Nguyên lai hắn vừa nói "đủ hỉ khí" là chỉ ——

Chỉ một thoáng, rượu hương lan tràn, quanh quẩn đầy phòng.

Rượu không say người, người tự say; rượu không say người, nhưng thôi tình...

Lần này mấy tháng không gặp, càng không thể so thường ngày.

Thường ngày mặc dù không phóng túng, nhưng khó tránh thỉnh thoảng trộm một khắc nhàn hạ, một cái nắm tay, một cái ôm nhau liền đủ. Khi cả hai làm việc lại thật to bất đồng. Nếu có thể không gặp thì thôi, thậm chí công việc bận lên, thời gian nhớ đến đối phương đều ít; một khi thấy, thoáng cái trêu chọc, khoả tâm nhiệt liệt của người trẻ tuổi hữu tình cực dễ mê hoặc. Chỉ chốc lát, phanh nhiên nhi động, chấn động ngực nhau.

Đôi môi càng là vong tình giao triền, càng là luyến tiếc chia lìa, rượu dịch còn lại dọc theo bên môi trượt xuống, thấm ướt xương quai xanh; thấp ngân vốn hơi lạnh không biết vì sao trở nên nóng bóng, làn da nơi nó đi qua tựa lạc thiết thiêu đốt, khiến kẻ khác run rẩy không thôi.

Phiến liệt hồng quen thuộc trước mắt đã mặc mấy năm, lúc này bắt gặp trên thân người kia, khiến người nhìn có chút huyễn vựng... Trong hỗn độn, đôi môi thấm ướt di xuống cằm, nghiền áp mà qua, liếm đi rượu dịch trên da... Không chút phát giác vạt áo đã bị mở phân nửa. Vừa mở miệng nói "Nên đứng dậy vào triều", vành tai liền bị người nọ ngậm, một phen liếm lộng, triệt để tan mất lực đạo trên người y mới nói:

"Hôm qua ta quay về nha môn, đại nhân nói hôm nay không cần vào triều, chỉ cần hảo hảo nghỉ ngơi, sáng nay cũng không tất dậy vội." Bạch Ngọc Đường nói, lại thổi vào ốc tai miêu, ngón tay song song trên thắt lưng y nhéo một cái.

Triển Chiêu cả kinh, một cái giật mình rồi không cam lòng bị đùa giỡn, âm thầm một quyền hướng tiểu phúc hắn đánh, nghe tiếng kêu đau đớn người nọ ăn đau, vừa định thừa thắng truy kích, lại bị chuột giả dối tương kế tựu kế, một phen ngươi tới ta đi, tứ chi ngược lại tương triền một chỗ. Sau đó, liền cảm giác một cái quái thủ chui vào ống quần, leo lên bắp đùi, hướng về phía sau; lòng một trận dương chiến, đảo mắt công phu, y sam sớm không cánh mà bay, mắt thấy người nọ cười đến bá đạo đắc ý, một bên đem quan bào ném lên chiếc ghế ngoài trướng, một bên lộ ra một ngụm bạch nha nói ——

"Bổn miêu, lúc này chạy không được?"

Khi Bạch Ngọc Đường mở miệng, miêu kia rũ xuống mi, che đi quang hoa trong mắt, đại khái suy nghĩ làm sao đem hai miêu trảo vừa rồi "tranh đấu" đặt trên đầu vai cùng ngực hắn thu hồi không vết tích càng không đánh mất mặt mũi. Như vậy nghĩ, lại nhịn không được hắc hắc cười nhẹ hai tiếng, thừa dịp người nọ thất thần trở tay không kịp lập tức cắn bên má hắn, lưu lại hai dấu răng phiếm hiện thuỷ quang, song chưởng nhiễu đến thắt lưng cố sức nhéo, đem phó thân thể mạnh mẽ mật mật thực thực ôm vào lòng, nặng nề mà thâm sâu hôn lên đôi môi, cố ý muốn hắn triệt để say mê...

Hẳn là hôm nay trời có chút nhiều mây, canh giờ bất tri bất giác như nước chảy trôi đi, nhưng lại chậm chạp không thấy hừng đông. Trận trận nam phong thổi phất qua mặt, nhành liễu ngoài cửa sổ phập phồng lên xuống, hư ảnh tựa cuộn sóng chiếu vào làn da quang nhuận khoẻ mạnh người trước mặt, Bạch Ngọc Đường nhất thời ngẩn ngơ, nước chảy bèo trôi không biết từ đâu, là chiếc bóng cuối cùng không ngừng di động mà đến hay chỉ là thân thể cường tráng mồ hôi chảy ròng của mình.

Lúc này, thô tráng kiên ngạnh, gấp đến muốn từ một chỗ bên trong bạo liệt đang được sít sao bao chặt, mỗi một động tác như một phen triền đấu, đánh vào thì áp lực trọng trọng, thối lui càng gian nan không dứt; trầm trọng đánh khiến thắt lưng mềm dẻo của y nửa treo không trung, đồng dạng chước nhiệt ngạnh đĩnh tránh né không được đặt trên bụng hắn, theo lễ vận luật động nhiều lần ma sát, nhiễm xuống đạo đạo thấp ngân. Mắt thấy người nọ mi mắt nhăn lên, vội thả một tay, từ thắt lưng di dời xuống dưới, giữ lấy mạch đập thấp nhiệt, bộ lộng trấn an, miệng thì thào gọi tên y ——

"Chiêu... Chiêu..."

Dưới vài lần kích động mãnh công, nhạ lấy người nọ cuối cùng nhẫn không được đáp lại hắn, tiếng nói khàn khàn thốt ra ——

"Ngọc Đường..."

"Chiêu... Ta có việc muốn hỏi..." Bạch Ngọc Đường tuấn dung buộc chặt, gương mặt sắc bén cộng thêm đôi môi bạc tước mơ hồ treo một nụ cười tà, nhất thì tam biến không biết trong lòng đánh chủ ý gì.

"Cái... gì?" Triển Chiêu nâng mắt, bên trong tinh mâu thuỷ quang lưu chuyển, giữa sương mù hơn một tia ngoan lệ hiếm thấy thường ngày toàn bộ giấu sâu. Nam tử kết hợp, vui thích tổng tránh không được trộn lẫn vài phần đau đớn, cả nơi bí ẩn nhất cũng bị xốc lên, không cần che dấu tiếp, bản tính theo đó lộ, tựa như miêu nhi lộ bộ răng sắc nhọn.

"Đêm qua trong mộng... ngươi tột cùng gặp được cái gì? Ngủ trầm như vậy còn cười..."

Bạch Ngọc Đường hỏi, đột nhiên tại một khắc dừng lại, ngã hướng ngực y, đôi môi ngậm lấy một điểm nổi, hung hăng duyện lộng, khoảnh khắc liền lệnh một đạo phòng tuyến cuối cùng người nọ âm thầm bảo lưu ầm ầm khuynh đảo, quân lính tan rã, đợi đến lúc y co quắp bắt đầu kịch liệt, liền không khách khí trực đảo Hoàng Long ——

Lần này là ba đào cuộn trào mãnh liệt, thoải mái phập phồng, cho nhau liều mạng ở chỗ trí mạng đối phương cắn, thẳng đến một điểm giới hạn, tựa như nham thạch nóng chảy phun trào bạo phát!

Cơn mưa vừa dứt, vạn vật yên tĩnh.

Bạch Ngọc Đường tìm về khí tức, trong lòng đang đắc thắng, lại nghe miêu kia hơi thở dốc, trước khi hắn mở miệng nghiến răng nghiến lợi đáp ——

"Đêm qua ta... trong mộng chỉ có... chuột thâu du!"

"Cái gì? Tốt ngươi một ôn miêu thối da, răng nhọn miệng hư sợ chỉ có Bạch gia gia biết!" Bạch Ngọc Đường nghe vậy oa oa hú lên quái dị.

Mãn thất kiều diễm bị một lần đùa, đột nhiên sinh ra vài phần hài hước. Hai người ánh mắt chạm nhau, đều nhịn không được nở nụ cười. Giữa tự thuỷ nhu tình của tình nhân thêm phần lãng lãng nhất tiếu, tất nhiên là hào hùng tự nhiên nam nhi đặc hữu!

Quản thế gian làm sao biến hoá, thương hải tang điền, tang điền thương hải, muốn lẫn nhau bất quá một nụ cười.

Phóng nhãn ra ngoài thanh sa trướng, cửa sổ đã một mảnh thanh minh.

Sau cơn mưa, trời lại sáng!

...

��2�O�i



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro