Thâu Lương Hoán Trụ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thâu Lương Hoán Trụ
(Thay xà đổi cột)

Tác giả: Cửu Vấn
Thể loại: cổ trang, nhất thụ nhất công, đồng nhân
Ghép đôi: Triển Chiêu x Bạch Ngọc Đường
Chuyển ngữ: Phi Nguyệt

Bên bờ Tây hồ, Duyệt Hương các dựa nước mà xây văn danh thiên hạ. Đêm hè lạnh lẽo, nhưng thấy oanh ca yến vũ, phượng cầm ti trúc, lượn lờ không dứt, như mộng như huyễn. Trong hồ trôi mấy thuyền hoa, một chút hỏa quang chiếu vào nước, ba quang liễm diễm, mang cho Tây hồ vài phần nhân gian khói lửa.

Thu hồi nhãn thần nhìn mỹ cảnh ngoài cửa sổ, bạch y công tử nhẹ lay ngọc cốt chiết phiến, mắt vài tia cô đơn, chậm rãi ngâm nói: "Yên lung hàn thủy dạ lung sa, dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia. Thương nữ bất tri vong quốc hận, cách giang do xướng Hậu Đình Hoa." [1] Thanh âm thanh lãnh nhưng trầm thấp khiến náo nhiệt bên dưới thoáng cái xa xôi phiêu hốt.

"Thế nào?" Nghe được thủ thi này, giai nhân đối diện bạch y công tử âm thầm cả kinh, nhìn gương mặt tuấn tú không gì sánh được của người nọ, cười duyên nói: "Từ khi nào Ngũ gia phong lưu thiên hạ cũng trở nên thương xuân bi thu như vậy?" Bạch y nhân nghe, lòng thất kinh, nhìn giai nhân đối diện: mi như mặc hoạ, thần nhược chu điểm, lúc này nhưng xảo tiếu thiến hề dùng một đôi mỹ mục như nước nhìn mình, không khỏi cười nói: "Bạch mỗ nhất thời cảm hoài, đã quên giai nhân bên cạnh. Thất lễ thất lễ! Nên phạt nên phạt!" Dứt lời, tự động rót một chén thanh tửu, hai tay nâng chén, một hơi uống cạn.

Thấy vậy, giai nhân nhịn không được "Xì" cười, "Từ lâu nghe nhã danh Ngũ gia phong lưu, xưa nay thương hương tiếc ngọc. Hôm nay vừa gặp, quả nhiên danh bất hư truyền." Một đôi tố thủ cầm lấy ngọc hồ, lại rót đầy một chén cho Bạch Ngọc Đường, "Nhược Khanh thay những tỷ muội thân hãm phong trần kính Ngũ gia một chén!"

Bạch Ngọc Đường bưng chén rượu, cười nói: "Tần cô nương như vậy càng tỏ vẻ Bạch Ngọc Đường keo kiệt." Tiện đà nghiêm túc nói: "Kẻ làm người trọng ở tâm, thanh lâu nữ tử cũng có người phẩm cách cao thượng, những người từ nước bùn đi ra không nhiễm bẩn bùn, càng đáng quý. Người Bạch Ngọc Đường sở kính sở ái, đều là người đáng kính đáng ái, Tần cô nương nhưng minh bạch?" Tần Nhược Khanh nghe vậy mắt hiện một tia phức tạp, đáp: "Nhược Khanh minh bạch. Người Nhược Khanh sở kính, cũng là người đáng kính."

Một chén uống xong, Tần Nhược Khanh lại khôi phục tư thái vui đùa, nhìn vài sợi tóc đen tán trên vai Bạch Ngọc Đường theo thanh phong vũ động, hiển hiện phiêu dật chi tư, phong lưu thái độ, "Những việc gia quốc chi sự, tiểu nữ tử không hiểu, cũng không dám ngông cuồng bình luận. Bất quá——" Mắt tiếu ý lưu động, thấy Bạch Ngọc Đường nhất phó bộ dáng nghiêm túc lắng nghe, cười nói: "Bất quá, nói đến Đỗ Mục, Nhược Khanh lại nhớ một thủ thi khác." "Nga?" Bạch Ngọc Đường không khỏi phát sinh nghi vấn. Tần Nhược Khanh tiếu ý càng đậm, nhất phó bộ dáng thỉnh quân lắng nghe, nhẹ giọng ngâm nói: "Lạc phách giang hồ tái tửu hành, sở yêu tiêm tế chưởng trung khinh. Thập niên nhất giác Dương Châu mộng, doanh đắc thanh lâu bạc hạnh danh." [2] Ngâm xong, càng che miệng cười không ngớt.

Bạch Ngọc Đường đầu tiên sửng sốt, kế trong mắt hiện một tia phức tạp. Tần Nhược Khanh cho chính mình vui đùa chọc giận hắn, vừa định mở miệng bồi tội, đã thấy hắn cười ha ha: "Tốt! Nói rất đúng!" Khen liền hai tiếng, "Tần cô nương không hổ Hàng Châu đệ nhất tài nữ!" Một bên cười, một bên thoải mái uống rượu.

Tần Nhược Khanh thấy thế đầu tiên ngẩn ngơ, kế thấy người nọ bộ dáng thống ẩm, trong hào sảng lộ tiêu sái, cũng theo mỉm cười.

Không biết qua bao lâu, Bạch Ngọc Đường say đến nằm trên bàn, Tần Nhược Khanh thử gọi vài tiếng, thấy hắn không tỉnh, khóe miệng không khỏi hiện một mạt cười.

...

Đêm bên bờ Tây hồ, thiếu đi xuân ý náo nhiệt, hơn một phần điềm tĩnh mộc mạc. Trăng giữa bầu trời, thanh rải mặt nước, thủy quang lân lân. Trên bờ bóng cây lắc lư, gió mát phất qua, lá cây sàn sạt rung động, ứng tiếng thấp kêu của côn trùng, hiển hiện trữ tĩnh tường hòa. Bạch y công tử một tay phụ sau người, một tay nhẹ lay chiết phiến, đón nước mà đứng, gió mát thổi y bào đột nhiên bay lên, tựa như Lâm Giang Tiên. [3]

"Bạch Ngọc Đường?" Thanh âm một người hơi kinh ngạc phía sau vang lên. Bạch y công tử quay đầu, nhìn thanh niên một thân áo lam trước mắt: trong tuấn mỹ mang mấy phần văn nhã, trong tiêu sái mang mấy phần sắc bén. Nam hiệp? Nguyên lai đúng như vậy phong hoa tuyệt đại. So với người nọ, quả thật tương xứng!

"Triển Chiêu." Xoay người, chậm rãi nói: "Chớ không phải không nhận ra Ngũ gia?" Triển Chiêu nhìn hắn, tuấn mi chọn lên, cười nói: "Triển mỗ sao dám. Chỉ là chưa từng nghĩ sẽ ở đây gặp Bạch huynh." Tiến lên hai bước, lại nói: "Không biết Bạch huynh đêm khuya mời Triển mỗ đến có việc gì?"

"Ha ha." Chiết phiến trong tay Bạch Ngọc Đường lay liên tục, khẩu khí có vẻ tuỳ ý nói: "Nghe nói gần nhất Triển đại nhân phụng mệnh hộ tống một kiện bảo bối lên kinh, bất quá——" Dừng một chút, đến gần Triển Chiêu, thấy y trong mắt hình như có một tia tức giận, tâm trạng càng vui mừng, "Bất quá, Bạch mỗ nghe nói trước đó vài ngày tựa hồ Triển đại nhân suýt chút trúng bẫy, đánh mất bảo bối."

Triển Chiêu nghe vậy trừng mắt nhìn hắn, hời hợt nói: "Bất quá là một ít tặc tử bất nhập lưu, đâu dám nhọc Ngũ gia hao tâm." "Đâu đâu." Bạch Ngọc Đường bị hắn trừng, không khỏi lui về sau, "Đều là người trong giang hồ, quan tâm là chuyện nên làm." Khái một tiếng, lại nói: "Nếu không việc gì, không biết Bạch mỗ có thể may mắn thưởng thức một lần?"

Triển Chiêu cười thầm: người này rốt cục kiềm chế không được. Miệng nhưng nghiêm túc nói: "Nói vậy Bạch huynh cũng biết, bảo vật lần này Triển mỗ hộ tống là vô giá." Thấy người nọ đôi mắt trong nháy mắt sáng lên, kế tục chậm rãi nói: "Triều đình đã hạ tử lệnh, Triển mỗ phải cẩn thận." Bạch Ngọc Đường không khỏi tới gần, thấp giọng nói: "Quả nhiên là vật đó?" Triển chiêu gật đầu: "Không sai. Chính là Hoà Thị Bích thời Chiến quốc truyền lại." Thanh âm không lớn, nhưng chân thật kinh người!

Triển Chiêu thấy Bạch Ngọc Đường nhìn chằm chằm mình, lắc đầu cười nói: "Cũng được. Tính tình của Bạch huynh, Triển mỗ tất nhiên tin được." Bạch Ngọc Đường nghe vậy cười hắc hắc, thấy Triển Chiêu từ trong lòng lấy ra một chiếc hộp gấm, đưa cho hắn, "Bạch huynh tại đây nhìn là được."

Bạch Ngọc Đường cẩn cẩn dực dực tiếp nhận chiếc hộp, nhẹ nhàng mở, thấy một khối dương chi bạch ngọc nằm giữa hoàng sắc cẩm đoạn, quang trạch oánh nhuận, dưới ánh trăng hiển hiện ôn nhuận quang hoa. Lòng mừng thầm: quả nhiên là bảo vật. Vươn tay cầm lấy bạch ngọc đang định xem xét tỉ mỉ, bỗng nhiên "A" một tiếng, hộp gấm không cẩn thận rơi xuống đất.

Triển Chiêu thấy hắn sắc mặt vui mừng nhìn Hoà Thị Bích, lòng cười thầm, lại đột nhiên đem hộp gấm đánh rớt, định khom người nhặt, vội ngăn cản nói: "Bạch huynh cẩn thận giữ Hoà Thị Bích, Triển mỗ đến nhặt."

Đợi khi đứng thẳng, Bạch Ngọc Đường một bên khen "Quả nhiên mỹ ngọc!" Một bên đem Hoà Thị Bích đặt vào hộp gấm trong tay Triển Chiêu, cười nói: "Triển đại nhân cần phải hảo hảo cất giữ, đừng để bị trộm." Triển Chiêu khóe môi câu dẫn một nụ cười, "Không sai. Tặc tử hiện thực giảo hoạt." Nói, đem hộp gấm bỏ vào lòng.

Bạch Ngọc Đường nhìn nụ cười của y, không khỏi ngẩn ngơ. Nụ cười người này... Không kịp ngẫm nghĩ, lại nói: "Hôm nay Triển đại nhân ngươi đã không việc, Bạch mỗ cái này cáo từ. Các cô nương của Duyệt Hương các còn chờ Ngũ gia, ha ha." Ôm quyền, xoay người định đi.

"Chậm đã——" Bỗng nhiên truyền đến một tiếng thanh lãnh. Hai người theo đó nhìn lại, đã thấy trong góc tối không xa chậm rãi đi tới một người: một thân bạch y dưới thanh huy nguyệt sắc đạm nhiên xuất trần, mái tóc đen rủ trên vai theo gió tung bay, gương mặt tuấn dật nhìn không ra biểu tình, nhưng đôi ngươi sáng như thần tinh lưu động quang huy dịu dàng, nhìn vào hai người.

"Bạch Ngọc Đường!" Hai người không khỏi trăm miệng một lời gọi.

Triển Chiêu nhìn Bạch Ngọc Đường trước mặt, lại nhìn Bạch Ngọc Đường đang đi tới. Ngây người một hồi, sau đó, "Ha ha ha ha..." Cự Khuyết trong tay chống đất, tay kia bưng ngực, cúi thắt lưng, dĩ nhiên như thế không hình tượng nở nụ cười.

Bạch Ngọc Đường đến trước thấy tình cảnh như vậy, trong lúc nhất thời ngốc lăng tại chỗ. Nhưng Bạch Ngọc Đường tới sau mặt hiện nộ sắc, trừng mắt nhìn người nào đó cười đến vui vẻ nói: "Chuột chết! Ngươi cười đủ chưa?!"

Bạch Ngọc Đường kia, không, hẳn là Tần Nhược Khanh lúc này mới nhớ chính chủ Bạch Ngọc Đường đã tới, tuy không biết vì sao hắn uống một vò Nữ Nhi Hồng bị chính mình bỏ thêm Tuý Hồng Trần cư nhiên có thể tỉnh lại, nhưng rất hiển nhiên, đã biết giả phẫn Bạch Ngọc Đường không được. Chờ một chút, đang trong suy nghĩ, người nọ nói cái gì? Chuột chết?! Lẽ nào —— đảo mắt nhìn người còn cười trước mặt, khiếp sợ!

"Ha ha." Bạch Ngọc Đường nhưng không hề tự giác, hắn đứng dậy nhìn miêu nhãn của Triển Chiêu trừng đến lưu tròn, vươn tay nói: "Ta nói, Miêu Nhi, ha ha, ngươi thân trang phục này là thật phẫn Ngũ gia phong lưu tiêu sái, mà không phải lệ quỷ chết oan nhà ai?" Tần Nhược Khanh vừa nghe, càng xác định không thể nghi ngờ. Nhìn lại Triển Chiêu, bỗng nhiên nhớ tới chính vì giả Bạch Ngọc Đường, hầu như đem một thân trang phục của y lột xuống. Triển Chiêu lúc này, tóc không dây buộc, không thể làm gì khác hơn xoả tung; bởi vì áo khoác mặc trên người nàng, chỉ còn một thân bạch sắc trung y, khuôn mặt tuấn tú không biết là xấu hổ hay là phẫn nộ, hơi phiếm hồng. Bộ dáng này, quả nhiên là một con mèo khả ái, nghĩ, không khỏi che miệng cười trộm. Quên đi tình cảnh chính mình.

Triển Chiêu lòng không khỏi có chút tức giận: y ở thanh lâu, vừa vội vừa gấp chạy tới, đi đâu lộng một bộ y phục. Cũng may ban đêm, không bị người thấy. Nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Bạch Ngọc Đường, lần thứ hai trừng mắt: lát nữa tính sổ với ngươi!

Quay lại hướng Tần Nhược Khanh nói: "Tần cô nương, ách, có thể Triển mỗ nên gọi ngươi là Bách Lý cô nương." Tần Nhược Khanh cả kinh, "Ngươi biết ta là ai?"

"Diệu Thủ Quan Âm Bách Lý Vô Tình, thiện nhất dịch dung, thâu đạo chi thuật." Không đợi Triển Chiêu trả lời, Bạch Ngọc Đường đã đi tới, một tay khoát lên vai Triển Chiêu, nghiêng đầu, cười nhìn Bách Lý Vô Tình: "Bách Lý cô nương, Ngũ gia nói đúng không?" Khóe miệng hướng về trước, tiếu ý phát rõ ràng.

Đúng rồi, nhớ tới nụ cười lúc trước của người này, khó trách chính mình tổng cảm giác chỗ nào không đúng: nụ cười mang theo ba phần tà hai phần xấu, rõ ràng chỉ Bạch Ngọc Đường mới có. Bách Lý Vô Tình âm thầm ảo não, hai người này...

"Bách Lý cô nương." Triển Chiêu đẩy ra tay của Bạch Ngọc Đường, nhàn nhạt cười nói: "Sợ phải thỉnh Bách Lý cô nương theo Triển mỗ cùng về Biện Kinh."

Bách Lý Vô Tình nghe vậy cả kinh: về Biện Kinh? Vào Khai Phong phủ chính mình còn có thể có ngày lành? Hừ, môi vung tiếu ý: "Triển đại nhân", lui ra sau hai bước, "Chúng ta làm giao dịch thế nào?"

"?" Triển Chiêu có chút nghi hoặc nhìn nàng, "Bách Lý cô nương muốn làm giao dịch gì?"

Bách Lý Vô Tình âm thầm cười: "Nghĩ Hoà Thị Bích đối Triển đại nhân thập phần trọng yếu đúng không?" "Không sai." Triển chiêu đáp. "Như vậy..." Bách Lý Vô Tình từ trong lòng lấy ra một vật, nói: "Có thể dùng nó làm giao dịch không?" Nhìn Triển Chiêu trên mặt cả kinh, Bách Lý Vô Tình cười càng tự tin: không tin ngươi không đồng ý!

Triển Chiêu có chút giật mình nhìn Bạch Ngọc Đường, lại nhìn Bách Lý Vô Tình tay cầm Hoà Thị Bích cười đến tự tin, không khỏi thở dài, có chút đồng tình nhìn nàng. Bạch Ngọc Đường thấy Triển Chiêu như vậy, có chút nột nột nói: "Miêu Nhi, ta chưa kịp cùng nàng nói, ngươi đã tới."

Bách Lý Vô Tình thấy hai người như vậy, tâm nghi hoặc, một cổ ý niệm không tốt dâng lên trong đầu, "Bạch Ngọc Đường——" Nàng có chút tức giận hô, một đôi thuỷ mâu xinh đẹp gắt gao nhìn chằm chằm Bạch Ngọc Đường.

"Cái kia..." Bạch Ngọc Đường cười hắc hắc, sờ sờ mũi, hướng Bách Lý Vô Tình nói: "Đã quên nói cho ngươi, khối Hoà Thị Bích trên tay ngươi là giả!"

"Cái gì?" Bách Lý Vô Tình cả kinh, "Thế nào có thể?" Bàn tay cầm Hoà Thị Bích nhưng không tự chủ run lên.

"Bách Lý cô nương." Triển Chiêu nhìn một chút Bách Lý Vô Tình lúc này có vẻ đáng thương, "Kỳ thực Hoà Thị Bích lúc trước Bách Lý cô nương trộm là thật. Triển mỗ vì tìm được cô nương, thu hồi Hoà Thị Bích, cho nên——"

"Cho nên các ngươi đối ngoại tuyên bố Hoà Thị Bích bị trộm là đồ giả, dẫn ta mắc câu." Bách Lý Vô Tình là người thông minh, việc cho tới giờ, hồi tưởng chân tướng sự tình, tất cả tự nhiên minh bạch. Lại có chút tự giễu nói: "Ta Bách Lý Vô Tình còn tự cho thông minh, thừa dịp Bạch Ngọc Đường, không, hẳn là Triển đại nhân đến Duyệt Hương các, quá chén Triển đại nhân, tốt một kế thâu lương hoán trụ, lại thừa dịp Bạch Ngũ gia nhặt chiếc hộp... Ha ha, thâu lương hoán trụ, thâu lương hoán trụ." Bách Lý Vô Tình cười ha hả, "Tốt một kế thâu lương hoán trụ! Kết quả chân chính thâu lương hoán trụ, cũng Triển đại nhân ngươi cùng Bạch Ngũ gia!"

Hai người nghe xong, lòng thầm kêu xấu hổ, chỉ nhìn Bách Lý Vô Tình. Bách Lý Vô Tình nhìn hai người như vậy, lại nói: "Hai người các ngươi không cần đắc ý, Vô Tình lần này tính sai ở quan hệ của hai người các ngươi!" Hừ nhẹ một tiếng, "Người ngoài chỉ nói miêu thử bất hòa, nhưng nguyên lai là miêu thử nhất oa!"

Bạch Ngọc Đường nghe vậy ha ha cười, Triểu Chiêu chuyển đầu... lộ bên tai đỏ ửng.

Bách Lý Vô Tình nhìn hai người, dưới ánh trăng, một người trong tiêu sái lộ ôn nhuận văn nhã, một người trong tuấn dật lộ phong lưu không kềm chế được, quả nhiên là anh hùng tuyệt đại, nhân tài kiệt xuất! Bên môi không khỏi hiện lên mỉm cười, lòng thầm nghĩ: "Có thể thua trong tay hai người như vậy, coi như may mắn."

...

Tiểu phiên ngoại:

Chiêu: Ngọc Đường~

Bạch: (gọi ôn nhu như vậy, tâm hoa nộ phóng-ing) Miêu Nhi, có việc?

Chiêu: (sắc mặt như trước ôn nhu ân cần) Ngọc Đường cũng biết lần này Triển mỗ phẫn ngươi, thu hoạch lớn nhất là gì?

Bạch: (mỗ chích vui vẻ ra mặt) Miêu Nhi thế nhưng rốt cục nhận rõ chỗ tốt của Ngũ gia?

Chiêu: (khuôn mặt tuấn tú đỏ ửng gật đầu) không sai...

Bạch: nga? (vui vẻ tìm không được bắc) nói nghe một chút...

Chiêu: Bách Lý cô nương từng khen ngươi...

Bạch: khen Ngũ gia cái gì? (đắc ý vênh váo) hắc hắc, Miêu Nhi, chỗ tốt của Ngũ gia, đó thế nhưng là thiên hạ đều biết! (trong lòng kêu loạn: Miêu Nhi nhận rõ chỗ tốt của Ngũ gia, còn không mau nhảy vào ôm ấp?)

Chiêu: (đỏ ửng trên mặt càng sâu) nàng khen ngươi: "Lạc phách giang hồ tái tửu hành, sở yêu tiêm tế chưởng trung khinh. Thập niên nhất giác Dương Châu mộng, doanh đắc thanh lâu bạc hạnh danh."

Bạch: a a a, Miêu Nhi! (hối hận nhảy ra-ing, miệng nhanh như vậy làm gì, còn thiên hạ đều biết?!) Miêu Nhi, Miêu Nhi, gia sai rồi... (cẩn cẩn dực dực nhìn mỗ mèo, thương cảm hề hề gọi liên tục...)

Chiêu: (lườm hắn một cái)...

Bạch: (một tay gắt gao ôm mỗ mèo, bám vào bên tai nhẹ giọng nói) Miêu Nhi, sau này Ngũ gia cho nó đổi thành "Miêu yêu tiêm tế chưởng trung khinh, thiên niên nhất giác miêu oa mộng", được không? (thấy mỗ mèo không còn giãy dụa, mới nhả khí. Trong lòng oán hận nói: Bách Lý chết tiệt, ngươi chờ cho ta!!!)

Lúc này Bách Lý Vô Tình trong đại lao Khai Phong phủ thật to đánh một hắt xì, tâm nghi hoặc: di, đại lao Khai Phong phủ âm phong trận trận như vậy sao?

...

[1] Đây là bài thơ Bạc Tần Hoài của Đỗ Mục:

Yên lung hàn thủy dạ lung sa
Dạ bạc Tần Hoài cận tửu gia
Thương nữ bất tri vong quốc hận
Cách giang do xướng Hậu Đình Hoa

Dịch:

Khói trùm nước lạnh, trăng lồng cát
Thuyền đậu Tần Hoài, cạnh tửu gia
Cô gái không hay buồn nước mất
Bên sông còn hát Hậu Đình Hoa

[*] Tần Hoài: tên con sông từ tỉnh Giang Tô chảy lên phía bắc vào sông Trường Giang

[*] Hậu Đình Hoa: tên khúc hát trong buổi tiệc của vua Trần Hậu Chủ và Trương quý phi thời Nam Bắc triều

[2] Đây là bài thơ Khiển Hoài của Đỗ Mục:

Lạc phách giang hồ tái tửu hành
Sở yêu tiêm tế chưởng trung khinh
Thập niên nhất giác Dương Châu mộng
Doanh đắc thanh lâu bạc hạnh danh

Dịch:

Lưu lạc giang hồ đã bấy lâu
Cùng người nhỏ bé ở bên nhau
Mười năm chợt tỉnh Dương Châu mộng
Mang tiếng trăng hoa nghĩ lại sâu

[3] Lâm Giang Tiên là một bài thơ của Dương Thận, chủ đề khúc trong Tam Quốc Diễn Nghĩa:

Cổn cổn Trường Giang đông thệ thuỷ,
Lãng hoa đào tận anh hùng.
Thị phi thành bại chuyển đầu không;
Thanh sơn y cựu tại,
Kỷ độ tịch dương hồng.
Bạch phát ngư tiều giang chủ thượng,
Quán khan thu nguyệt xuân phong.
Nhất hồ trọc tửu hi tương phùng;
Cổ kim đa thiểu sự,
Đô phó tiếu đàm trung.

Dịch:

Nước Trường Giang về đông chảy xiết,
Sóng cuốn trôi đi hết anh hùng.
Đúng sai thành bại hoá hư không;
Thanh sơn một dãy hoài năm tháng,
Trải mấy độ tà dương nguyệt khuyết.
Bạc trắng ngư tiều, đảo trên sông,
Gió trăng thu tại xuân nồng.
Một bầu rượu đục tương phùng hỉ hoan;
Xưa nay muôn sự hợp tan,
Không ngoài cuộc rượu nhân gian tiếu đàm.

roxyņ2��ú




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro