#19. Nô Lệ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người nằm đó, mềm mại, yên tĩnh, tựa búp bê.

Cơn ác mộng về người vẫn luôn theo đuổi ta trong từng giấc mơ.

Từng giọt máu của người lan ra như những con chữ viết nên câu chuyện, ám ảnh ta không hồi kết.

Người chết rồi, người không còn sống nữa.

Ta bức chết người, ta bức chết người.

Nụ cười của người ghim sâu vào tâm trí ta, giọng nói người vang vọng bên tai ta.

Người chết rồi. Chết rồi.

Và lần này, ta sẽ không để người chết.

Đôi mắt người sáng tựa vì sao. Đôi mắt người tạo vật trời ban.

Hãy để ta - đoạt lại nó - vì người.

Bạch y trắng tinh khôi của người. Dịu dàng. Hiền lành.

Ta muốn vấy bẩn nó.

Người chống cự trong vô vọng, kháng nghị yếu ớt.

Người đã hỏi ta chơi có vui không, người đã hỏi ta ở bên người nhiều năm vậy, là vì điều gì ?

Vậy, người có biết không ?

Chết rồi mới tốt, chết rồi mới ngoan.

Thật ngu xuẩn.

Tha cho người ?

Chỉ sợ không thể.

Bạch y nát vụn. Dải băng nhàu nát.

Cơ thể người thật hoàn mỹ.

Thứ ta luôn mong được chạm đến.

Khuôn mặt thanh tú của người. Đôi mắt của người. Đôi môi của người. Gò má của người.

Ta muốn chúng đều thuộc về ta.

Người khóc. Từng giọt lệ chảy dài trên má.

Thật khiến ta muốn hung hăng chà đạp người.

Làn da người mịn màng, trắng ngần.

Mỹ nhân.

Người khóc nấc lên. Người xin ta mau giết người. Người cầu xin ta tha cho người.

Không thể. Lần này, đừng mong tiếp tục ám ảnh ta nữa.

Ta luận động liên hồi trong người. Hai tay bị dải băng trắng ngần quấn lấy run rẩy kịch liệt. Tiếng nức nở của người làm ta hưng phấn. Khuôn mặt ửng đỏ của người làm ta say mê. Bên trong người, thỏa mãn sự khao khát của ta. Đôi mắt sao trời vô hồn, tiếng rên rỉ vẫn phát ra đều đặn. Sao người không giữ mãi biểu cảm này ?

Nó như một liều xuân dược với ta vậy.

Cách người di chuyển, cách người thổn thức, cách người "chết".

Đều là khao khát của ta.

Một ngày. Một ngày. Lại một ngày.

Khuôn mặt mê man của người. Cần cổ trắng bị che lấp bởi xích sắt. Hai tay bị khóa đằng sau.

Người như vậy thật đẹp.

Đôi mắt vô hồn. Nụ cười dịu dàng gượng gạo.

Thanh Phong Minh Nguyệt. Sa vào địa ngục.

Ta hận lũ chính đạo giả tạo. Lại chỉ động tâm với mình người.

Người là khao khát, người là ước vọng.

Người là của ta.

Tù nhân của ta.

Giam cầm người.

Một kết thúc hạnh phúc, đúng không, đạo trưởng ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro