[Tự viết] [NY x Usemono Yado] [Đồ vật đánh mất]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Natsume từ từ mở mắt ra, trước mặt cậu là hiện trường vụ tai nạn giao thông quen thuộc của chính mình mà ngày nào cậu cũng thấy. Đúng vậy, giờ đây Natsume đã trở thành một linh hồn, cậu có thể cảm nhận được tất cả mọi thứ nhưng không ai có thể nhìn thấy cậu nữa. Natsume không biết tại sao cậu không thể siêu thoát mà vẫn cứ quanh quẩn tại nơi này.

Natsume đang đắm chìm trong dòng suy nghĩ của mình thì đột nhiên có có giọng nói vang lên đưa cậu trở về với thực tại.

"Yo, cậu là Natsume- kun phải không?"

Natsume mở to mắt nhìn người đàn ông tóc đen đeo kính cao chừng 1m7 đang đứng trước mặt cậu. Đúng là một gã kì lạ, giữa trưa hè nắng nóng mà anh ta lại mặc một chiếc áo trùm đầu màu đen che đi một phần khuôn mặt.

"Anh... anh nhìn thấy tôi sao?"

"Đúng vậy, hơn nữa tôi còn biết lý do tại sao bây giờ cậu vẫn còn trên dương gian cơ." Người đàn ông kì lạ vừa châm một điếu thuốc vừa trả lời câu hỏi của Natsume.

"Anh là ai, tại sao anh lại biết tôi?"

"À, quên chưa tự giới thiệu, tôi là Matsuura Atsushi người chuyên tìm kiếm khách hàng cho quán trọ của những thứ đã mất. Đây là danh thiếp của tôi." Nói đoạn, Matsuura liền lấy tờ danh thiếp trong túi ra đưa ra cho Natsume.

"Quán trọ của những thứ đã mất?"

"Đó là nơi dành riêng cho những linh hồn như cậu tìm lại những gì bản thân đã mất. Tìm được cậu có thể siêu thoát, không thì cậu phải ở lại quán trọ đến khi nào tìm được thì thôi."

Natsume cảm thấy những lời gã Matsuura kia nói thật khó mà tin nổi. Tuy nhiên chẳng phải cuộc đời của cậu cũng đầy kì lạ vì cái khả năng nhìn thấy yêu quái kì dị kia hay sao? Vậy nên Natsume quyết định sẽ theo Matsuura tới quán trọ của những thứ đã mất kia.

Sau hơn một giờ đi theo Matsuura thì cuối cùng Natsume cũng đã đến được quán trọ. Đó là ngôi nhà 3 gian cổ kính được bao bọc bởi rừng anh đào hồng thắm. Đây đúng là chốn bồng lai tiên cảnh, không bõ công mình vất vả đến đây, Natsume tự nhủ.

"Đến rồi, đây chính là quán trọ của những thứ đã mất." - Vừa dứt lời Matsuura liền quay người về phía con đường hắn và Natsume vừa đi.

"Anh không đi vào trong sao?"

"Không, việc của tôi là đưa cậu đến đây thôi."

Đúng là con người mất lịch sự mà, sao anh ta có thể bỏ mặc khách hàng của mình mà đi như vậy được, Natsume thầm mắng Matsuura ở trong lòng.

"Xin chào, cảm ơn vì đã đến. Cháu đi đường xa lắm phải không, để cô mang hành lý cho nào."

Vào lúc Natsume còn chưa hết bực dọc thì một người phụ nữ trung niên trạc tuổi với dì Touko bước tới, ân cần giúp cậu xách hành lý.

"Cháu đang tìm kiếm gì à?"

"Cháu không biết, anh Matsuura nói rằng cháu làm mất thứ gì đó và cần phải đến đây để tìm lại nó nếu muốn được siêu thoát..."

" Khách hàng nào đến đây cũng nói vậy, sẽ rất tuyệt nếu cháu tìm thấy thứ mình muốn tìm." Người phụ nữ nở nụ cười hiền hậu với Natsume.

Cứ như vậy người phụ nữ đi trước Natsume theo sau, hai người cùng nhau bước vào quán trọ. Sau khi cất hành lý của Natsume người phụ nữ dẫn cậu đi gặp cô chủ của quán trọ.

"Cô chủ, khách hàng đến rồi."

"Lại là tên Matsuura đó dẫn đến à, đúng là phiền phức..."

Cô chủ của quán trọ là một cô bé tóc ngắn tầm 12- 13 tuổi, mắt cô bé thâm quầng vì thiếu ngủ và lúc nào cũng có vẻ cau có.

"Được rồi, anh có thể làm bất cứ điều gì để tìm đồ của mình, miễn đừng làm phiền đến tôi là được."

Quán trọ này thật là kỳ quặc, Natsume vừa nghĩ vừa nhìn theo bóng dáng cô chủ đang đi vào phía bên trong.

"Cháu đừng để bụng, cô chủ tính tình có hơi cọc cằn nhưng thực ra tốt bụng lắm đấy." '

Người phụ nữ dịu dàng nói với Natsume đang thất thần vì mải nghĩ về cô chủ quán trọ lúc này đã đi xa khỏi tầm mắt của cậu.

Lúc này đây Natsume mới thật sự chú ý đến người đang đứng ở trước mặt mình. Bà là người phụ nữ có dáng người mảnh khảnh, mái tóc màu trà, gương mặt trái xoan với nụ cười vô cùng phúc hậu khiến người khác thấy có thiện cảm ngay từ lần đầu gặp mặt.

"Dạ, vâng ạ." Natsume ngại ngùng trả lời.

"À, bây giờ đã quá trưa rồi, chắc cháu đói rồi đúng không? Để cô đi bảo nhà bếp chuẩn bị đồ ăn cho cháu nhé!"

Natsume thật sự chẳng thấy đói chút nào, nhưng cậu còn chưa kịp nói thì người phụ nữ đã nhanh nhẹn đi về phía nhà bếp rồi. Không còn cách nào khác, Natsume đành trở về phòng và chờ đồ ăn được mang lên.

Căn phòng của Natsume không tính là lớn nhưng cách sắp xếp đồ đạc trong đó làm cậu cảm thấy quen thuộc vô cùng. "À đúng rồi, đây là phòng riêng của mình khi còn sống ở nhà Fujwara đây mà." Ban đầu Natsume thấy ngạc nhiên và có chút sợ hãi nhưng giờ đây cậu lại thấy vui mừng vì mình lại được sống ở đó một lần nữa.

Natsume còn chưa hết lâng lâng vì cảm giác vui mừng mới chớm nở thì có tiếng gõ cửa phòng đưa cậu trở về với thực tại.

"Xin lỗi đã làm cháu chờ lâu, đây là đồ ăn của cháu." Người phụ nữ vui vẻ bước vào phòng, trên tay bà bát mì udon bốc khói nghi ngút vì mới được làm xong.

"Chúc cháu ăn ngon miệng nhé, cô đi..."

"Khoan đã, cô có thể ở lại ăn cùng với cháu không?" Không hiểu tại sao hôm nay Natsume lại không muốn ăn một mình đến vậy.... "Bát mì udon quán trọ làm cho cháu quá nhiều, một mình cháu ăn không hết nên..."

"Được thôi, chúng ta không thể lãng phí thức ăn nên cô sẽ cùng ăn với cháu." Người phụ nữ vốn đang định đóng cửa liền khựng lại đi vào trong phòng của Natsume.

Người phụ nữ nhanh chóng dọn bát đĩa chia bát mì ra làm hai phần cho bà và Natsume. Bát mì trước mặt cậu là nabeyaki udon. so với kake udon thì loại mì udon này khá là bắt mắt vì nó là sự kết hợp của các nguyên liệu có màu sắc khác nhau.

"Cô ăn đây nhé!" Người phụ nữ bắt đầu ăn phần mì của mình với vẻ mặt vô cùng hạnh phúc.

Natsume mở to mắt, nhìn trân trân vào người phụ nữ đang tươi cười ăn nabeyaki udon kia. Từng dòng, từng dòng ký ức ào ạt trở về trong cậu...

Nabeyaki udon...

Nụ cười...

Vụ tai nạn giao thông...

À phải rồi, Natsume chết vì tại nạn giao thông khi đang trên đường mua nguyên liệu để tự tay nấu cho dì Touko và chú Shigeru nhân ngày sinh nhật của mình món mì nabeyaki udon,

"Natsume cháu làm sao thế..." Giọng người phụ nữ đầy vẻ lo lắng.

"Có lẽ cháu đã nhớ ra mình đánh mất thứ gì rồi cô ạ." Natsume thì thầm "Cháu luôn muốn nhìn thấy nụ cười của dì Touko và chú Shigeru khi hai người thưởng thức đồ ăn do chính tay cháu nấu. Nhưng chưa kịp thực hiện điều đó thì cháu đã chết vì tai nạn giao thông mất rồi..." Natsume thấy sống mũi mình cay cay, cảnh vật trước mắt bắt đầu trở nên nhạt nhòa vì những giọt nước mắt thi nhau tuôn ra từ trong khóe mắt của cậu.

"Không sao đâu, không sao đâu mà..." Người phụ nữ ôm lấy Natsume và liên tục vỗ về cho đến khi cơ thể cậu ngừng run rẩy vì những dòng cảm xúc đang ào ạt ùa về như những con sóng hết đợt này đến đợt khác liên tục xô vào bờ.

"Cháu xin lỗi, cháu làm hỏng không khí bữa ăn rồi..."

"Nào, đứng lên đi, cháu cần đến chào cô chủ trước khi lên đường rời khỏi nơi này..." Người phụ nữ phớt lờ câu nói vừa rồi của cậu, bà đứng dậy trước giơ bàn tay của mình ra ngỏ ý muốn kéo Natsume lên.

"Vâng thưa cô." Natsume nắm lấy cánh tay của người phụ nữ và đứng dậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro