chap 1 -Tâm hồn chết

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những tâm hồn đã chết.

****

Bạn có biết những tiêu bản của động vật hoặc côn trùng hay không ? Là giữ cho một thứ đã chết rồi, nhưng lại trông như đang còn sống.

Thỉnh thoảng, cũng có những con người không chết, nhưng lại sống như một tiêu bản. Họ đáng thương hơn nhiều những con người đang đi giữa rừng dao, bởi vì ít nhất những người kia còn biết, đó là rừng dao.

***

1) Lắm lúc, chúng ta đã tự chuẩn bị tâm lý trước cho tương lai của mình, là tự biết, tự đoán trước cái giá mà mình phải trả. Để rồi tự học cách chấp nhận. Nhưng cuộc đời nào dễ đoán như vậy, và những cái giá, đâu phải cứ muốn trả là sẽ trả được đâu.

*

Lấy chồng, hoặc là bị ép đi lấy chồng xứ lạ. Người hạnh phúc thì dĩ nhiên là cũng phải có rồi, vậy còn những người bất hạnh thì sao ?

Bị bán qua tay.
Bị cả nhà chồng 'dùng' chung.
Trở thành con ở làm việc không công.
Bị đưa vào nhà thổ làm con điếm không tiền.
Mất tích.
Chết. Mất xác hoặc tha hương.

Bình thường, đầy ra, nhan nhản khắp nơi, có gì đâu đáng nói. Để tôi kể cho nghe một chuyện đáng nói.

Làm cái máy đẻ, là làm đỉ trước rồi máy đẻ sau, đẻ xong rồi lại làm đỉ, cứ xoay vòng như vậy.

Đẻ xong, chưa kịp nhìn mặt con, chưa kịp bế trên tay, thì nó đã bị đưa tới chỗ người mua. Bé trai thì mắc gấp đôi hoặc gấp rưỡi bé gái. Có người đẻ đến chín đứa con, hai lần là sinh đôi.

Hỏi cha đứa bé là ai ? Lắc đầu.
Hỏi tên đứa bé là chi ? Lắc đầu.
Hỏi có cho đứa nào bú sữa chưa ? Cũng lắc đầu.
Hỏi có còn nước mắt hay không ? Hết lâu rồi.

Là bị móc ruột ra, móc từng khúc ruột mang nặng đẻ đau ra, mà trở thành tiêu bản.

*****
*****

2) Muốn làm cho thịt mềm, người ta hay lấy cái chày hoặc cái búa giã đều lên miếng thịt, để phá hủy các sợi cơ, khi ăn sẽ ít dai hơn. Miếng thịt không có cảm giác, vậy cho nên người giã cũng không cần phải có cảm xúc.

Vậy nếu con người mà bị đối xử như miếng thịt, họ sẽ cần cái gì ? Cái gì cũng được, chỉ cần đừng là cảm xúc.

*

Kiều nữ : Tuyệt vời.
Vợ nhỏ : Tốt.
Đào : Khá.
Gái gọi : Trung bình.
Đứng đường : Thôi cũng tạm.
Thẻ đỏ : Miếng thịt bò.
Thẻ xanh : Miếng thịt bò bị giã nát.

Có 7 khu chợ tình dục và buôn người lớn dọc theo biên giới Việt Nam. 3 trong số đó là thuộc phần tiếp giáp với Trung Quốc. Còn mấy chục cái nhỏ lẻ tẻ rải rác thì bỏ đi, đếm mỏi tay.

Mấy cái chuồng 'giải trí' ở đó, khách mua dâm đơn giản giống như là lấy số ở bãi giữ xe vậy. Có thẻ đỏ và thẻ xanh, hoặc là miếng gỗ có ghi chữ bên trên, hoặc là từa tựa như vậy. Mua thẻ rồi thì đi vào phòng giải trí, nói phòng cho sang chứ gọi là cái hộp thì đúng hơn, thậm chí đôi lúc chỉ có rèm che chứ không thèm gắn cửa.

Thẻ đỏ thì rẻ tiền, cỡ hai mấy ba mươi tuổi trở lên.

Thẻ xanh thì mắc hơn chút, dưới 18 hoặc nhìn như dưới 18, tùy.

Một khu chuồng như vậy, để cung ứng đủ cho nhu cầu của lượng khách thì phải có ít nhất là 8 phòng trở lên. Cao nhất có thể đến hơn 30 phòng. "Nhân viên giải trí" trong phòng đến cuối ngày sẽ cầm thẻ trả lại cho chủ chuồng, tiền thì cuối tuần hoặc cuối tháng lãnh.

Rẻ mạt lắm, một lượt thẻ như vậy chủ lấy bao nhiêu thì không biết, nhưng nhân viên thì nhận chưa đủ bữa ăn đâu. Lại còn bị khấu trừ đủ khoảng. Rồi tiền cho thuốc phiện nữa, không dùng thì cũng bị ép cho dùng, để rồi buộc phải dùng. Với họ, nó là thuốc tiên đó, làm sao mà có sống khi tỉnh táo được.

Một người một ngày có thể kiếm được bao nhiêu thẻ ? Từng nghe nói kỷ lục là hơn 60 thẻ xanh.

Làm cách nào mà họ chịu đựng được ? Có một loại thuốc nước, uống hoặc bôi vào thì sẽ bị tê, cứ nằm đó, gối đầu dảnh háng ra sẵn, keo bôi trơn cũng bôi sẵn, quần cũng không cần mặc, chỉ cần nhúc nhích một chút lúc lấy thẻ là được rồi.

Làm một miếng thịt bò cho người giã.

Có lối thoát không ? Có, là khi miếng thịt bò bị ôi thiu. Đến mức chó hay lợn cũng không thèm ăn, là vứt vào sọt rác.

Có những miếng thịt bò, ôi thiu khi chưa tròn 18 tuổi, là nhảy thẳng từ thẻ xanh vô sọt rác.

Có phong tục hay lắm, khi những tấm thẻ đó chết, không cần hòm, chỉ cần quăng xuống rồi lấp lại là được. Cũng không cần thắp nhang hay đốt giấy, bởi làm gì còn linh hồn nữa đâu mà cúng.

Không cứu được, đã thử rồi, bằng mọi cách có thể, là không cứu được. Những linh hồn đó đã vỡ nát rồi.

Xách súng bắn chết một người, người bên cạnh không hề sợ hãi, thậm chí còn trông ngóng đến lượt của mình.

****
****

3) Thỉnh thoảng có vài tay họa sĩ, họ vẽ một thiên thần với đôi cánh đen, hay có cánh rồi có cả sừng..rồi họ đặt tựa đề cho bức tranh là 'ác quỷ trong lốt thiên thần', hoặc là tên gì đó tương tự chẳng hạn.. Láo toét, bậy bạ, rỗng tuếch. Họ thì biết cái quái gì về thiên thần hay ác quỷ chứ. Ác quỷ trong lốt thiên thần, thì vẫn sẽ đẹp như thiên thần mà thôi.

*

Những đứa trẻ làm công việc của ác quỷ.

Tôi không nói những đứa trẻ bị phiến quân đào tạo, nhồi nhét để trở thành sát thủ đâu, cái đó bình thường quá. Mở tivi lên là thấy rồi.

Tôi muốn nói về những đứa trẻ chỉ biết cười chứ không biết khóc.

Bọn bắt cóc trẻ em.

Không phải là cái bọn nghiệp dư lâu lâu bắt một hai đứa rồi hẹn hò tiền chuộc các kiểu đâu, thứ bèo nhèo đó làm xấu mặt dân trong nghề chứ làm ăn được cái gì.

Là dân chuyên nghiệp, là những người chuyên nghiệp, có cả đường dây và quy mô, có cả người bảo hộ và chống lưng phía sau. Bắt cóc theo đơn đặt hàng với số lượng lớn, với thời gian giao hàng thường xuyên cùng mức giá mỗi lô đã được ấn định trước rõ ràng.

Để làm gì ? Nhận con nuôi (eowww, đâu mà có chuyện tốt giữ vậy, tất nhiên thì thỉnh thoảng cũng sẽ có thôi.)

Là buôn bán nội tạng trẻ em. Đâu có người làm cha làm mẹ nào khi con mình bị bệnh hay gặp tai nạn chết, mà lại đem con đi hiến tạng đâu, không có.

Nhưng luôn luôn có những đứa trẻ, chúng bị bệnh và cần được hiến tạng, là rất nhiều đó, cứ cho mười ngàn đứa thì mới có một đứa đi. Vậy cái tỷ lệ của hàng triệu, hoặc trăm triệu, hoặc tỷ, thì kiếm đâu ra ? Chính là gặp môi giới để liên hệ với đường dây, và đường dây sẽ tư vấn và cung cấp với mức giá hợp lý. Các nước ở thế giới thứ ba chính là nguồn cung cấp ổn định nhất. Việt Nam có không ? Top đầu danh sách luôn đó, chỉ thua Ấn Độ hoặc vài nước Châu Phi mà thôi.

Có cung thì sẽ có cầu, quy luật đó không bao giờ sai. Bạn không biết cái quy mô đó nó lớn tới mức nào đâu, không chỉ giới hạn bởi quốc gia hay khu vực. Mạng lưới của nó lớn lắm, chỉ cần còn người, thì sẽ còn buôn người. Ngàn năm nay đã vậy rồi, xã hội phát triển, nhu cầu cũng phát triển, và đường dây đó cũng phát triển theo.

Vậy sao không nghe báo đài nói gì hết vậy, mạng người đó ? Vẫn còn tin vào truyền thông trong nước sao, họ bận bán thuốc lú với lại sơn hồng rồi. Trong bản đồ buôn người của ICPO, bán đảo Đông Dương được tô màu đen đó.

Bỏ đi, không nói chuyện đó.

Vậy những đứa trẻ ngoài là nguồn cung cấp ra chúng còn đóng vai trò gì?

Chúng tham gia thực hiện.

Có những đứa trẻ được dạy để đi dụ dỗ và bắt cóc những đứa trẻ khác. Chúng cũng giúp chăm sóc và giữ yên ổn trong quá trình tập kết lũ trẻ. Theo thời gian chúng trở nên giỏi kết bạn, giỏi an ủi, giỏi dụ dỗ và giỏi nói dối.

Chúng có biết rồi chuyện gì sẽ xảy ra cho những đứa kia hay không ? Biết chứ, bởi phải đủ thông minh thì mới có thể được giữ lại để làm công việc này.

Vậy chúng có buồn hay không ? Lúc đầu thì sẽ có, nhưng về sau, công việc là công việc, không có chỗ cho cảm xúc cá nhân.

Từng có một cuộc giải cứu thành công, cứu được 11 đứa trẻ trong một lán trại dựng tạm trong rừng. Sau khi đã xác định an toàn, chúng tôi quyết định sẽ đóng quân tại đó một đêm để chờ hội họp.

Có một cô bé rất đặc biệt, là 14 tuổi, mặc kệ cho lũ trẻ kia có khóc lóc hay khó chịu như thế nào, thì cô bé luôn mỉm cười để an ủi bọn nó. Không sợ hãi, không đòi hỏi, cũng không hỏi thăm điều gì khác, cái nhìn của cô bé trong sáng tới mức trống rỗng.

Đêm đó, cô bé đã dụ dỗ bốn đứa khác trong nhóm theo cô bé bỏ trốn vào trong rừng. Tất nhiên là chúng tôi bắt lại được.

Tôi không hỏi là cô bé đó muốn đi đâu, bởi vì tôi đã biết, là cô bé muốn đến tụ điểm khác của đồng bọn, bốn đứa trẻ kia chính là công trạng đi kèm. Những tên bắt cóc kia, với cô bé, chúng là gia đình. Trong đôi mắt mà cô bé nhìn tôi, không có biết ơn, chỉ có hận thù. Ác quỷ đã thành công trong việc xâm chiếm hình hài đó.

Đó là chuyện của vài năm trước, cô bé đó nay đã trưởng thành, và mất liên lạc với gia đình người nuôi dưỡng. Tôi không biết lúc này cô ta đang ở đâu và làm gì. Chỉ mong là đừng bao giờ gặp lại, đừng bao giờ.

Bởi chỉ có một lý do duy nhất để chuyện đó xảy ra, và cũng chỉ có duy nhất một việc, một lựa chọn để làm, cho cả tôi và cô ta
Hai tiêu bản hình người
Sưu tầm từ bài viết của Trương Lang Vương
----------------------------------
Tác mỗi ngày 1 chuyện nhá các tình yêu :3

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro