HOA SEN TRẮNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Những kỷ niệm thân thương vẫn không phai nhòa
Không biết từ bao giờ, giọng nói đó làm tôi cô đơn.
Tìm lại hơi ấm của bạn
Lòng quặn đau khi nhìn về quá khứ.

Bàn tay tôi nhẹ nhàng đan lấy bàn tay bạn.
Ánh mắt bạn bắt gặp ánh mắt tôi.
Vậy mà tiếng nói và nụ cười của bạn đâu mất rồi?
Thứ ma thuật bi ai này không ngừng ràng buộc những số mệnh.

Vệt nước mắt vẫn chưa thể khô cho đến ngày hoa kia nở
Nắm chặt bàn tay bạn không rời,
tôi nguyện cầu giấc mộng phù du.

Tiếng cười đùa thân thương dưới bầu trời ngày đó nay còn đâu?
Chỉ cần có "tình bạn", sự gắn bó này là vĩnh viễn.

Tay các bạn và tay tôi kết thành vòng tròn bất diệt
Ta trao nhau những cái nhìn thật trìu mến.
Chỉ cần được ngắm nhìn gương mặt các bạn, được nghe thấy giọng nói các bạn...
Tôi sẽ ước mình không bao giờ tỉnh lại, để giấc mộng này tiếp tục mãi mãi.

Giữ trọn niềm tin vào giấc mộng ấy,
Tôi lại khóc một mình như ngày xưa
Rồi đến lúc cổ họng khô đi
Tôi lại khóc trong im lặng.

Tiếng nói của tôi, mơ ước của tôi, có đến được với bạn không?
Nụ cười hiền hòa hay nụ cười buồn bã? Có thể là cả hai.
Thấy không? Chỉ còn mình bạn, chỉ còn mình tôi, ta không thể gặp nhau nữa.
Nếu có một điều ước, tôi mong được cười bên các bạn lần nữa.

Từ chiếc thuyền tinh tú bay bổng trên trời,
Những cánh tay đang vẫy gọi bông sen bị ruồng bỏ
trong quá khứ xa xăm.

Cưỡi lên làn gió nhẹ,
tôi chỉ muốn nói lời cảm ơn...
Về khoảng thời gian hạnh phúc bên các bạn.
Tôi chuyển lời đến Bông sen trắng...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro