1.Đồi hoa tuyết :) deep ver.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hơi thở, lạnh lẽo tựa như một bông hoa băng như đang nuốt chửng cả bầu trời phương Bắc. Những bông hoa yến mạch như thu mình trước cái gió se se lạnh nhường chỗ cho những đóa hoa trắng nở rộ trên những làn mây đen buốt giá. Trên ngọn đồi trắng, vạn vật như mang về một nỗi buồn da diết khiến ta chột dạ.
Bàn chân tôi sải bước từ cánh rừng tuyết, để lại những dấu chân trần còn khẽ ấm hơi người. Chiếc sọt bằng nứa đầy ắp những cành thông lạnh ngắt cứ áp vào tấm lưng tôi theo mỗi bước chân. Cứ thế, chẳng mấy chốc căn nhà sàn cũ kĩ lại hiện ra trước mắt tôi. Tấm sàn bằng gỗ đã lạnh cóng chỉ sau hơn hai canh giờ đi nhặt củi của tôi.
Ca nước sôi mà tôi đun gần bếp đã nhanh chóng trở thành nước lạnh, bề mặt đã bị đóng đá một phần. Mùa đông năm nay có vẻ còn lạnh hơn cả mấy năm trước.
Thả mấy thanh củi vào bếp lò, tôi nhanh chóng phủi sạch lớp tuyết còn bám lại trên những cành cây và vội châm lửa.
Căn nhà như bừng sáng trở lại. Cái cảm giác lành lạnh trong từng khớp xương tôi như dần tan biến. Tôi bắt cái nồi lên đun lại nước, lấy ra dưới sàn bếp là một chiếc phin đã bỏ sẵn cà phê. Chiếc phin sắt lạnh căm không khác gì một viên băng. Tôi bèn bỏ sát vào chiếc lò mong sao chiếc phin có thể ấm hơn một chút. Dưới ánh sáng của lửa bếp, tôi nhặt lên những thanh chì và chiếc bảng gỗ kẹp trong nó là miếng giấy đã ngả vàng.
Tôi cứ mãi ngắm nhìn, tôi cứ mãi say sưa cùng làn tóc mây óng mượt được phủ kín trên con nắng hạ của nàng.
Nàng đang nhìn tôi, đang mỉm cười. Tôi tự hỏi: "Đã bao năm, liệu giờ này nàng có còn nhớ tôi".
Khi ngày ấy, chúng ta còn thơ bé, ngày mà ta còn ngây ngô kiếm tìm những quả dại. Để rồi thời gian trôi đi, chúng ta dần tồn tại trong tim nhau. Tuổi đôi mươi đến cùng ta tựa như một giấc mơ. Cô bé cùng tôi rong chơi ngày ấy nay đã biết ấp ôm mộng tình.

Tình duyên là trái ngọt bùi nhưng cũng là quả non xanh, nó chua chát đến nhường nào khi biết rằng định mệnh đã như định sẵn khi những đấng sinh thành đã trói buộc và ngăn cách ta bằng những sợi dây xích mang tên Hiếu Nghĩa. Ta đã bị ép buộc trong những lựa chọn mà ta từng mong có được sự tự do. Những mong ước giữa tôi và nàng giờ đây chỉ còn là những mộng tưởng hư vô.
Tôi càng như dần chìm sâu vào tuyệt vọng khi ngày kết duyên của nàng cận kề. Tôi đã gào cho đến khi thanh quản tôi dần đứt gãy. Tôi đã khóc cho đến khi tròng mắt tôi chằng chịt dây tơ máu những cảm xúc và sự căm hờn cứ khuấy đảo trong tôi đến mức hao mòn tâm hồn.
Ngày hôm trước lễ kết duyên, em đã tới tìm tôi. Ánh mắt em như thương hại tôi, tôi như một con thú hoang gầm gừ trong góc nhà. Mái tóc tôi rối bời, đôi môi tôi nứt nẻ hằn khô những vệt máu. Tôi nhìn nàng, một bầu trời hoa tuyết sau mái tóc đen dài. Nàng tiến lại một bước, tôi bật dậy lùi đi như một con thú bị đe dọa. Nàng tiến thêm bước nữa, tôi gầm gừ rồi gào lên như một con sói hoang. Cứ thế cho tới khi tôi nhận ra sự lạnh lẽo của bức tường đằng sau lưng mình. Tôi chẳng còn thể nào trốn tránh nữa, cơ thể tôi dần co rúm, như bị chèn ép bởi một áp lực to lớn, tôi cứ co lại đến mức có thể cảm nhận được hơi thở hổn hển của chính mình.
Giữa cơn sợ hãi cùng cực, tôi cảm nhận được một hơi ấm. Nàng đang ôm chầm lấy tôi và dịu dàng vỗ về. Tôi có thể cảm nhận được bàn tay mềm mại đang khẽ vuốt lên vai tôi. Mái tóc dài rũ tấm lưng trần xơ xác của tôi. Sự bỡ ngỡ mang đến cho tôi những xúc cảm bất ngờ, tôi cắn chặt răng mình và òa lên khóc như một đứa trẻ. Hai tay tôi giữ chặt tấm lưng nhỏ bé ấy. Hàm răng tôi cắn chặt vào đôi bờ vai mỏng manh như sợ rằng điều gì đó sẽ kéo nàng vụt đi mất khỏi tôi.
_

Chàng hận thiếp lắm phải không.
Tiếng nấc khẽ vang trong cổ khiến cho những âm thanh của nàng như dần lắng đọng trong tâm trí tôi.
_Thiếp xin lỗi vì không thể làm gì cả. Thiếp xin lỗi vì đã khiến chàng đau đớn thế này.....thiếp...xin..lỗi.
Những âm thanh cứ phai nhạt dần trong những tiếng nấc và cuối cùng là tan biến trong dòng nước mắt, chảy xuôi trên gương mặt nàng như làn hoa tuyết.
Duyên trời trớ trêu chia lìa đôi ta nghiệt ngã. Đêm nay trước ánh trăng lu mờ và những bông tuyết trắng, ta và nàng sẽ trao cho nhau những điều quý giá nhất. Để sáng mai khi thức dậy cả hai ta chỉ còn là những hạt sương tuyết phù du dưới hiên nhà. Đêm nay ta và nàng sẽ nên nghĩa vợ chồng. Mặc cho sự dèm pha của thiên hạ. Ta sẽ phá bỏ những xiềng xích dẫu cho ngày mai ta có phải chết trong đau đớn và nhục nhã. Đêm nay là đêm tân hôn, ngày mai anh sẽ cùng em đến miền cực lạc. Hai ta sẽ bên nhau trọn đời. À phải rồi nhỉ còn đứa con của chúng ta, đứa bé sẽ được sinh ra ở nơi đấy. Một nơi không còn buồn đau, chỉ còn những tháng ngày hạnh phúc bên nhau mãi mãi.

Ngày x/12/20xx
Người làng x đã tìm thấy một cặp đôi chôn vùi dưới tuyết. Cả hai đều đã tử vong từ 5 tiếng trước do bị chôn vùi trong tuyết. Được biết rằng cả hai đã chết trong tư thế ôm nhau và nắm chặt một chiếc vòng có hình cỏ bốn lá.
.
.
.
.
.
.
.
_Anh à đi thôi, sao anh còn ngồi trong nhà nữa.
_Chỉ là nhìn bức tranh này anh nhớ về chúng ta ngày trước.......
...........những ngày tháng đau buồn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro