Thơ W.N

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

THẬP THI TUYỂN TẬP

Nửa Khúc Tình Ca

I

Ngọt ngào câu hát đơm bông
Cho xanh mơ ước tình nồng người trao
Hương xưa sao bỗng ngạt ngào
Mơ chi lời nói thanh tao của người
Hoa yêu từng cánh lệ rơi
Giữa chiều hoang vắng chơi vơi cõi lòng
Trời mang giọt ngọc hồ trong
Mà mơ lấy một dòng sông hiền hòa
Tim trao gửi trọn dáng hoa
Hồn anh mang cả chiều tà nữa thôi
Hàng cây xanh chợt bồi hồi
Lệ trời yêu dấu cho môi ngọt mềm
Nhớ hoài câu hát không tên
Cho anh hoài niệm chiều lên bến tình
Này là đóa hồng đẹp xinh
Ép trong lồng ngực chỉ mình riêng em...

W.N

______________________________

II

Đường trần không chỉ dịu êm
Để người cảm hết ngọt mềm tình yêu
Đời là nhiều nỗi cô liêu
Đứt tơ tình ái muôn chiều lá rơi
Ngàn trùng tiếng sóng biển khơi
Ru người chiến sỹ một đời phong ba
Đưa tay ôm lấy dáng hoa
Non xanh nước biếc ướt nhòa con tim
Nghẹn lòng buông lỏng chữ tình
Mà ôm ngàn bóng ảo hình vấn vương
Người yêu muôn kiếp giọt sương
Ngàn năm lưu lại ưu thương nơi hồn
Đau nào hơn lúc vùi chôn
Hoa rơi từng cánh lòng còn xót xa
Dáng em còn mãi trong ta
Sáo reo nửa khúc tình ca chiều buồn...

W.N

____________________________

III

Giăng giăng trời đổ mưa tuôn
Cảnh sao dậy sóng khơi nguồn yêu xưa
Hôm nay gió đã đổi mùa
Cho ta lành lạnh giữa trưa vắng người
Đưa tay nhẹ vuốt hoa rơi
Giọt mưa thấm ướt nửa đời phong ba
Chân trời mây phủ quê nhà
Dáng em vẫn đượm hiền hòa tim anh
Tình nào tình mãi hoài xanh?
Chưa thay màu áo mà thành hoang vu
Lòng vương trời sắc mùa thu
Con đường tình - hiếu mịt mù trong sương
Tình nào tình chạm cuối đường?
Lỡ duyên, chia cách dặm trường gió mây
Ta mang nỗi nhớ đong đầy
Xây thành phong kín heo may riêng mình...

W.N

_____________________________

IV

Sương đọng trên lá long lanh
Gợi chi sầu nhớ dáng hình thơ ngây
Giăng giăng trời phủ ngàn mây
Trên cao nguyên vắng trải dầy ý thơ
Dấu giầy in con dốc mơ
Sợi tơ liễu rủ lơ thơ ru tình
Chim ca chào đón bình minh
Lá xanh e ấp thân trinh nữ hồng
Bàn tay ân ái tình nồng
Tiếng đàn rung nốt hư không chiều vàng
Sáo hòa trong tiếng âm vang
Cho mây phiêu lãng đồi hoang tím chiều
Người đi trong bóng cô liêu
Mà người ở lại vạn điều sầu đau
Hoa khoe sắc thắm muôn màu
Tình ca ta viết cho nhau nửa vời...

W.N

_______________________________

V

Chiều dâng ngàn nỗi chơi vơi
Nửa đời sương gió, nửa đời rêu phong
Lá soi mình dưới sông trong
Để nghe rét mướt sầu đông tâm hồn
Người về trong chốn vương thôn
Người đi xa khuất cho hồn thương đau
Yêu chi để hận trong nhau
Hoa xưa phai sắc đổi màu tim yêu
Đồi hoang đường vắng cô liêu
Từng cơn gió lộng qua chiều nhớ thương
Em một phương, ta một phương
Mà sao còn mãi vấn vương u hoài
Cỏ xanh vội úa sương mai
Cung đàn ngâm khúc bi ai ân tình
Mây chiều nhuộm tím bóng hình
Cho ta giữ lại nửa tình khúc ca...

W.N

_________________________________

VI

Cỏ may phủ kín đường hoa
Găm dày gấu áo cho ta ngập ngừng
Kìa sao chí hướng chẳng cùng
Đường tình hai lối, người dưng cũng đành
Ta thay màu áo biển xanh
Cho màu áo trắng long lanh ngày nào
Cánh diều mơ ước hôm nao
Phiêu du theo gió tan vào hư không
Cao nguyên trời rộng mênh mông
Hòa ca tiếng sáo cho lòng ưu tư
Lá rừng thay sắc áo thu
Trải trên đồi vắng hoang vu ngút ngàn
Long lanh sợi nắng chiều vàng
Đàn gieo chi khúc mộng tàn ái ân
Tình ca hòa tấu nửa phần
Rồi nghe âm vọng ngại ngần buông lơi...

W.N
_________________________________

VII

Đưa tay nhặt lá vàng rơi
Ru lòng khe khẽ bằng lời thu ca
Tình quê còn mãi trong ta
Để nghe nỗi nhớ xót xa cõi lòng
Gieo chi luyến ái đợi mong
Mà rồi nhận lấy hư không tình chờ
Gửi câu oán hận trong thơ
Lệ lòng phố nhỏ còn mơ duyên tình
Người đi năm tháng bặt tin
Cho người ở lại dáng hình héo hon
Ưu sầu chất chứa cõi hồn
Đắng cay giữ lại giận hờn cũng tan
Đồi hoang bóng xế chiều vàng
Chim bay về tổ, hoa tàn trên tay
Cung đàn ngâm khúc tình say
Chiều buồn chi để lỡ dây... nhịp chùng...

W.N
__________________________________

VIII

Trời buồn đổ lệ rưng rưng
Trên cao nguyên vắng gọi rừng thu sang
Lá thay sắc áo mùa hoang
Ưu sầu chất chứa cho vàng bước chân
Ai người trong chốn hồng trần
Không mang tình - nghĩa phân vân giữa dòng?
Thu về chưa hết chờ trông
Mà sao lòng lại sầu đông chất đầy
Người đâu còn nét thơ ngây
Bàn tay ta đã đong đầy nỗi đau
Hoa yêu rồi cũng đổi màu
Nào ai giữ trọn cho nhau chữ tình
Cuối cùng cho bóng hồng xinh
Đàn dâng tiếng sao tấu tình khúc ca
Cung đàn từng nốt mượt mà
Nửa chừng sáo lặng... Mộng hòa trong sương...

W.N
__________________________________

IX

Bóng người hư ảo cuối đường
Cho mây phiêu lãng sầu vương ngập hồn
Này là ký ức vương thôn
Thời gian lưu giữ nụ hôn thuở nào
Tình em là mật ngọt ngào
Để ta say đắm lạc vào sa hoa
Tường mây cách trở quê nhà
Dáng em rồi cũng nhạt nhòa thời gian
Tơ trời óng ánh mùa hoang
Ta yêu màu nắng hanh vàng cao nguyên
Cung đàn tấu khúc bình yên
Mà nghe lắng đọng ưu phiền ngày xưa
Gió xuân phiêu lãng đổi mùa
Tiếng ve rộn rã gọi mùa phượng mơ
Sáo reo nửa khúc tình thơ
Bài ca ân ái đợi chờ vọng vang...

W.N
__________________________________

X

Lá xanh đón ánh trăng vàng
Cung đàn ngâm khúc mộng tàn ái ân
Tiếng ve thay áo gió xuân
Sáo reo từng nốt ngại ngần thời gian
Cao nguyên phượng đỏ đồi hoang
Bóng người lữ khách dạo đàn ru hoa
Trong đêm cô lạnh tiếng ca
Gieo chi tình khúc mặn mà thêm đau
Đắng cay là mối duyên đầu
Người đi để lại cho nhau hận tình
Này là ước mộng đẹp xinh
Tan theo làn khói xóa hình người đi
Tháng 5 mùa cũ biệt ly
Thời gian nào xóa những gì chua cay
Phiêu du theo khúc nhạc say
Dây chùng... sáo lặng buồn đầy tình ca!!!

W.N
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Trưa Vắng

I

Dưới sân loang lổ màu nắng vàng
Một chú gà con bước lang thang
Trưa vắng buồn tênh theo tiếng gió
Khẽ hỏi thăm lá những cành bàng

Sầu dâng khóe mắt chốn xa xăm
Nhung nhớ gì đâu màu áo chàm
Thơ viết nửa chừng theo với nắng
In dấu thời gian của tháng năm

Xanh xanh sắc lá, trắng màu hoa
Tim tím dáng yêu áo lụa là
Người tình nho nhỏ có thương nhớ
Một kẻ phong sương theo gió qua???

W.N
_______________________________

II

Lốm đốm vàng tươi xuyên kẽ lá
Mây vắt ngang trời cản gió qua
Trưa vắng hành lang im tiếng nói
Buồn dâng nỗi nhớ phải như là...

Như là nắng lụa giữa ban trưa
Dệt lên tấm áo ở giữa đời
Hoa trưa hương tỏa nghe thoang thoảng
Như là hương tóc dấu yêu thôi

Áo hoa long lanh màu nắng phủ
Tiếng chim rộn rã vang trên cành
Người đi để lại trời trưa vắng
Với áng mây buồn giữa trời xanh...

W.N
________________________________

III

Những cơn gió vờn mái tóc bay bay
Anh ngồi lặng nghe tiếng sầu trưa vắng
Tà áo trắng ai thả bay lơ đãng
Để kết thành bồng bềnh áng mây thơ

Anh gom nhặt đếm từng nỗi ước mơ
Thả theo gió cho vơi đi hoài niệm
Những ký ức anh miệt mài tìm kiếm
Sẽ chỉ như lá nhẹ mùa thu rơi

Thu gợi buồn nỗi nhớ đến chơi vơi
Gió lang thang chạy quang con phố nhỏ
Những âm thanh kỷ niệm nghe vụn vỡ
Giữa nắng vàng một buổi trưa miên man...

W.N
_________________________________

IV

Buồn ở lại từ khi người đi mãi
Gió mùa thu hiu hắt quá sau hè
Ta lặng lẽ chìm vào tuổi thơ dại
Tay đong đầy kỷ niệm: muôn lá me

Trời trưa vắng buông nắng tơ trên lá
Nghe văng vẳng đâu đó một tiếng gà
Rót hồn mình vào những cơn gió lạ
Mong nỗi buồn sẽ mãi chẳng dài ra

Thả áo tím trôi với bèo hoa dạt
Nơi có em nắn nót vần thơ đầu
Ta giữ lại một mùi hương thơm ngát
Suốt bốn mùa xanh ngọc lá tìm sâu...

W.N
________________________________

V

Những buổi trưa hè với nắng trong
Gió ru nhè nhẹ khoảng trời hồng
Lá xanh nũng nịu lay khe khẽ
Tiếng chim lạc điệu giữa thinh không

Lữ khách trần thế thả vần thơ
Vụt bổng lên cao thay thế cờ
Đồi hoang trưa vắng bên song cửa
Rót từng câu chữ đầy mộng mơ

Nắng xen kẽ lá đổ vàng sân
Đếm những ước mong của bao lần
Áng mây lơ lửng theo làn gió
Tâm tư khách lạ đầy phân vân...

W.N
______________________________

VI

Gió lay nhẹ rung rinh bao cành lá
Sợi nắng buồn rủ xuống giữa ban trưa
Khoảng không lặng chìm trong dày nỗi nhớ
Hương đất trời xao xuyến lúc chuyển mùa

Ta _ lữ khách nhìn đời qua màu nắng
Buồn nao nao giữa buổi trưa hè
Nghe vụn vỡ trong không gian thinh lặng
Tha thiết sầu ngân dài những tiếng ve

Cây phượng vĩ qua bao năm già cỗi
Có nhớ gì muôn lớp người xa xưa?
Ta _ gã trẻ đi qua đời thơ mộng
Khóc vu vơ một chút tình thừa...

W.N
_______________________________
VII

Những cơn gió nhẹ lay cành lá
Xào xạc khuấy động khoảng khắc êm
Trời trưa hoang vắng chi buồn lạ
Màu nắng vàng ươm phủ xuống thềm

Mặt trời đứng bóng không di chuyển
Mây hững hờ buông màu trắng trong
Ký ức chợt khơi những ước nguyện
Ta nghe sầu dâng khắp cõi lòng

Lặng lẽ gì đâu đôi con ngõ
Toan ngân tiếng sáo giữa trời trưa
Giật mình nhận ra chỉ khách trọ
Muôn con đường nhỏ dẫn lối xưa...

W.N
________________________________

VIII
Mây hờ hững không buồn nương theo gió
Lá rung rinh trong nắng chiếu bên thềm
Những trang sách lật theo bàn tay êm
Ngày tháng cũ tràn về muôn ký ức.

Bài thơ tình vẫn giữ nguyên màu mực
Nét nghiêng nghiêng thuở học trò măng tơ
Phượng nở hoa chứng kiến một gã khờ
Rụt rè mãi không tặng người thương nhớ.

Rời trường yêu mỗi người một mối nợ
Dòng sông đời cuốn kỷ niệm xa xăm
Toán cuộc sống tính hoài qua tháng năm
Chợt một ngày lạ lẫm sân trường vắng...

W.N
_________________________________

IX

Gió đùa những tờ giấy êm
Giữa trưa vắng nghe dầy thêm nỗi nhớ
Anh hốt hoảng với âm thanh vụn vỡ
Nhánh cây gầy hay trái tim mong manh???

Tiếng máy xe vội vã lướt thật nhanh
Trả không gian về với giây tĩnh lặng
Chiếc lá xanh trong khoảng không im vắng
Chợt run lên _ ngọn gió cười vi vu.

Nét bút buồn cho những nỗi tâm tư
Là em, là nơi đâu, lạ lẫm
Kin đồng hồ cứ trôi đi chầm chậm
Cho nỗi buồn không tên đến vu vơ...

W.N
__________________________________

X

Nắng trưa đổ bóng xuống vườn
Trời trưa thinh lặng dậy buồn men yêu
Lá theo cơn gió tìm chiều
Trên không thiếu những cánh diều tuổi thơ
Ngày xưa với những mộng mơ
Thơ tình ai gởi làm ngơ lạng lùng
Lời yêu giữ lại nửa chừng
Thương em xuân sắc mà rưng rưng sầu
Nước thời gian chảy về đâu?
Tưởng nghe vọng lại những câu ân tình
Lá xanh bỗng khẽ lay mình
Trời trưa hoang vắng một mình đơn côi.

W.N
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Nắng Chiều

I

Bên thềm nắng nhạt lá đua chen
Gấp gấp mây bay trên lối mềm
Gửi khúc tiêu sầu theo nỗi nhớ
Gió chiều giăng phủ buồn không tên.

Áo ai tím hồn người... vấn vương
Bơ vơ trong chiều lạc cuối đường
Cánh hoa tàn úa theo năm tháng
Còn vướng trên rào chờ người thương

Chim bay vội vã biết về đâu
Cho ta gửi cùng những ưu sầu
Nắng chiều phai nhạt trên cành biếc
Mờ ảo khung trời bao ngày sau...

W.N
__________________________________

II

Ngọt mềm sợi nắng vàng hanh
Ai đem sầu nhớ mà hành khách thơ
Chiều buồn ngàn nỗi trơ vơ
Viết lên dốc đá muôn tơ tự tình
Với em _ vạn kiếp hư thinh
Với ta _ trăm thuở biết mình về đâu?
Hoang tàn cho những mai sau
Gió phiêu du mãi mà đau trọn đời!
Nhặt từng chiếc lá rơi rơi
Ta đem ghép lại thành đồi nhân gian
Gửi vào ngọn gió miên man
Tà dương lộng lẫy nắng vàng hoang vu...

W.N
________________________________

III

Mây bay về đâu để vương vấn
Trong chiều thinh lặng những cô liêu
Nắng phủ vàng sân gieo nỗi nhớ
Mong manh tình ái gió trời chiều.

Bên thành ký ức một mơ ước
Muôn kẻ không nhà sẽ về đâu?
Áo ai tím biếc qua làn gió
Gọi chi u uẩn với buồn sầu

Cánh chim chao nghiêng buổi chiều vắng
Sợi nắng mong manh bỗng nhạt dần
Rêu phong phủ kín tâm tư khúc
Sương khói lạnh lùng theo bước chân...

W.N
__________________________

IV

Nắng phủ tàng cây vàng lá biếc
Mây theo cơn gió trắng trời xanh
Bên thềm lữ khách vương thương nhớ
Ký ức đan xen chiều độc hành.

Cánh hoa còn vương màu nhụy úa
Chưa nỡ buông lơi nhựa cuộc đời
Bao giờ thấy lại trong vườn thắm
Sắc màu xưa cũ cũng chơi vơi?

Và đến khi nào thôi lạnh gió
Nhè nhẹ mơn theo nắng dịu dàng
Chiều đi chầm chậm qua dãy phố
Tự hỏi bao giờ hết mùa hoang???

W.N
____________________________

V

Gió nhè nhẹ đi qua nỗi nhớ
Chiều vương buồn cho tím tâm tư
Người lữ khách vướng vào tầm mắt
Ngàn u hoài của những ngày thu

Nắng nhạt màu buông mình trên lá
Phía xa xa mờ ảo bên đời
Xanh cây lá, xanh màu ước nguyện
Có một người hứng giọt sương rơi

Giữa bụi đời thêm chút ảo mộng
Nắng hoang vu, nắng chiếu bên thềm
Mây tim tím xây thành ký ức
Hoàng hôn dần đi vào bóng đêm...

W.N
________________________

VI

Qua khung cửa sổ đón gió chiều
Nắng vàng nỗi nhớ khoảng tường rêu
Ươm hạt mầm thơ ý hỏi nắng
Bao giờ thấy lại những thương yêu?

Muôn áng mây trắng bên trời xanh
Thấm được nhân gian mấy chân thành
Đôi kẻ lạc loài như ta nhỉ
Biết đến khi nào hết mong manh?

Ta như cơn gió ở trên đời
Phiêu du, lang bạt đầy chơi vơi
Hoàng hôn buông xuống phai màu nắng
Chiếc lá buồn nào vừa lìa rơi???

W.N
___________________________

VII

Sợi nắng vàng ươm trên ngõ vắng
Trong vườn hoa lá còn đua chen
Ta là cơn gió đi qua phố
Ngập ngừng thinh lặng tựa đêm đen

Làm sao hiểu thấu được nhân thế?
Mà trải lòng ra với cuộc đời
Vết thương còn đọng trong tâm thức
Cho đến bao giờ buông nhựa rơi!

Màu nắng nhạt dần theo nỗi nhớ
Phai chiều hoang lạnh với xanh rêu
Ta là cơn gió buồn muôn thuở
Ngập ngừng, thinh lặng và cô liêu...

W.N
_________________________

VIII

Mặt trời đỏ rực chiếu hồn anh
Mộng ước nhân duyên chẳng ngọt lành
Giữa vườn hoa thắm giọt sương lạnh
Những sợi nắng chiều hóa mong manh

Như làn gió nhẹ qua đồi vắng
Giữ cánh hoa yêu sợ úa vàng
Cho đến khi nào em biết được
Gió vẫn lạnh lùng chốn nhân gian

Nếu anh _ bóng tối của cuộc đời
Thì em _ ánh sáng chiếu muôn nơi
Hoàng hôn rạng ngời trong khoảnh khắc
Nắng chiều như tình bỗng chơi vơi...

W.N
___________________________

IX

Lững lờ mây trôi theo gió
Chiều buồn với những trơ vơ
Nắng gieo sầu vào tầm mắt
Sợi nào gọi lại ngây thơ?

Cơn mưa lạnh lùng qua phố
Đọng lại từng hạt long lanh
Lá non trên cành sương mới
Viết thành ký ức mong manh

Nhạt phai theo từng năm tháng
Vui buồn thuở cũ ai mang
Hoàng hôn buông màu nắng nhạt
Còn ta với cả trời hoang...

W.N
____________________________

X

Trời buông nắng trên đồi hoang sắc lạnh
Gió lồng lộng tạo thành khúc nhạc thơ
Mây hờ hững thả mình trôi lơ đãng
Bức tranh chiều thêm cành liễu trơ vơ

Nhánh cỏ hoa ướt bàn tay héo rũ
Gọi ưu sầu người lữ khách phong sương
Nơi góc đường có loài hoa rất lạ
Khao khát chăng một ước mơ bình thường?

Nghe xao xuyến trong tâm hồn phố nhỏ
Từng nhịp yêu bay vút vào khoảng không
Trên nỗi nhớ là trời hoang rất lạnh
Ánh tà dương nhuộm đỏ cả cõi lòng...

W.N
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

TRĂNG KHUYA

I

Đêm! Ánh trăng vàng tình tự
Ta thả hồn phiêu lãng cuối trời mây
Qua những phố quen ngỡ mình hóa lạ
Ngõ vắng sầu! Nỗi nhớ bỗng thêm đầy.

Trăng lên cao. Trăng soi gì cho tỏ?
Vương quốc về khuya _ Vương quốc của cô đơn
Gió lang thang đi lạc vào vườn nhỏ
Hoa say ngủ hay hoa đang giận hờn?

Im một chút! Nghe côn trùng tấu khúc
Chiếc lá buồn khe khẽ rơi trong đêm
Ánh trăng vàng soi bước chân lữ khách
Trăng nghiêng mình nhè nhẹ hôn môi mềm...

W.N
_________________________

II

Ôi đẹp quá! Nàng tiên của cung Quảng
Ta ngỡ mình lao đao dưới trăng đêm
Buông cây viết thành thi nhân ngẫu hứng
Chút vướng lòng để nỗi nhớ vương len

Hoa khuya nở cho hương bay ngào ngạt
Gió phiên du, gió sầu suốt năm canh
Lá dát vàng để ký ức tưởng niệm
Áng mây buồn vội vã trôi thật nhanh

Kìa nàng trăng bỗng chòng chành nghiêng ngả
Dòng thời gian lẳng lặng bước qua ai
Cây cỏ sầu vắng ngựa hoang xưa ấy
Hiu hắt gì cũng một kiếp, đêm dài...

W.N
_______________________

III

Ta trở về trong yên tĩnh của đêm
Ánh trăng vàng nghe gìon tan trên lưỡi
Sao lẻ loi cho nỗi buồn rười rượi
Khoảng không sầu nơi xóm vắng tịch liêu

Đêm ru tình gợi ký ức thương yêu
Mời thần dân mở hội mừng vương quốc
Gió phiêu du qua khu vườn quen thuộc
Với tay êm, khẽ gọi lá vàng rơi

Khúc nhạc nào nghe ai oán chơi vơi
Phía xa xa ẩn khuất trong sương gió
Trăng về khuya, trăng trải vàng con ngõ
Có một người đêm vắng, hồn lang thang...

W.N
_____________________________

IV

Trăng bàng bạc trên vùng trời sâu thẳm
Anh mặc tình làm cơn gió đi hoang
Qua phố vắng ngạo nghễ cùng nhân gian
Như vị vua đi thăm cả vương quốc

Nhè nhẹ thôi lướt qua nơi quen thuộc
Gió run run khẽ chạm đóa hoa yêu
Ôi! Êm ái như một bức tranh thêu
Mà huyền ảo tựa là không phải thực

Xin đêm nay đừng đi vào tâm thức
Trăng bàng bạc gọi nỗi nhớ miên man
Anh vẫn còn là cơn gió đi hoang
Chầm chậm chút nơi hồng băng say ngủ...

W.N
__________________________

V

Trăng nửa mảnh đi qua vùng đất lạ
Nơi vị vua chìm trong nỗi ưu tư
Đêm cô tịch nghe tràn về hơi lạnh
Sợi u uẩn cho một vùng hoang vu

Xa thấp thoáng có đôi vì sao lạc
Trăng trở buồn ẩn vào đám mây thơ
Gió lang thang ru tình cùng cây lá
Để tim ai vương một nỗi đợi chờ

Sao im quá những âm thanh vụn vỡ
Trăng dát vàng phố vắng đọng bên thềm
Tấu nhạc lên ru sầu quân vương ấy
Hỡi thần dân của vương quốc bóng đêm...

W.N
___________________________

VI

Những chiếc máy bay qua khoảng trời rộng
Có bao giờ buồn vì ngôi sao đêm?
Vầng trăng tròn soi qua vùng kỷ niệm
Dáng sầu ai tựa cửa ngồi bên thềm

Ta tắm trăng trong một khuya vắng lặng
Thả hồn mình theo gió bay phiêu du
Những chiếc lá qua bàn tay lạnh giá
Tựa cuộc đời chìm vào lũng sương mù

Em xa rồi chỉ còn ta ở lại
Ánh trăng gầy qua phố nhỏ đi hoang
Khi là gió ta sẽ hoài đơn độc
Yêu khí trời! Yêu đêm vắng! Lang thang...

W.N
________________________

VII

Có một giấc mơ ấp ủ dáng hoa xinh
Nơi đêm tối trăng vàng soi ký ức
Những giấc mộng giữa hư ảo - hiện thực
Đã tan rồi! Vào khoảng không mênh mông

Ở nơi nào trong một tối mùa đông
Gió phiêu du đi qua vùng thơ ấu
Nụ cười thơ nấp phía sau bờ dậu
Đã xa rồi! Người xưa ấy... thương đau

Một đêm khuya hoa và gió bên nhau
Ánh trăng thanh soi mình nơi song cửa
Lá rung rinh trên cành đầy nương tựa
Đã gần rồi! Chút hương vị ngọt êm...

W.N
____________________________

VIII

Trăng sắp tàn khi trăng vừa chạm ngõ
Gió lạnh lùng khi gió vừa đam mê
Bẻ nhánh hoa cây cỏ buồn vụn vỡ
Hồn xưa ơi! Còn ai oán theo về?

Lang thang bước, bóng đêm trùm tĩnh mịch
Say men tình, say trăng khuyết, vu vơ
Lầu các đâu? Còn quân kỳ thuở cũ
Để hồn binh mong manh trong lời thơ?

Vầng trăng khuyết mang nỗi buồn qua phố
Cho tim ai đong đầy những tái tê
Trăng sắp tàn khi trăng vừa chạm ngõ
Gió lạnh lùng khi gió vừa đam mê...

W.N
___________________________

IX

Trăng vu vơ, trăng buồn nơi ngõ vắng
Gió đi hoang, gió lành lạnh trong đêm
Viết nỗi nhớ anh gọi mùa qua phố
Chạm tay trăng mà say cùng hơi men

Bước lang thang đêm lung linh huyền ảo
Khúc tiêu sầu văng vẳng những dư âm
Ánh vàng trong long lanh nơi hồ nước
Một chút buồn, một tiếng khóc lặng câm

Nàng mây trắng bay đâu sao vội vã?
Gieo hồn người nhưng nhức thuở còn thơ
Đưa đôi tay khép chặt thời gian cũ
Để đêm về bớt những nỗi trơ vơ...

W.N
_____________________________

X

Ngôi sao nhỏ bên vầng trăng khuya lạnh
Chờ đợi gì trong đêm tối tịch liêu
Gió vi vu, gió nghe chăng nỗi nhớ
Xiết trái tim loạn nhịp vì tình yêu?

Ta thả hồn dong thuyền nơi sông vắng
Bến Ngân Hà cuồn cuộn những thương đau
Viết cho mình đôi nỗi buồn tê dại
Đâu còn nữa háo hức thuở ban đầu

Trăng vô tình, trăng chao nghiêng sóng sánh
Gió lạnh lùng, gió lướt vào khoảng không
Hoa phai sắc, hoa tàn theo năm tháng
Dáng ai cười mãi mãi ở trong lòng!!!

W.N
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

RẠNG ĐÔNG

I

Những giọt sương còn vương đọng trên lá
Hoa e thẹn hoa chào đón bình minh
Đứng trên cao anh nhìn xuống mọi ngả
Ngẩn ngơ lòng trước một nụ cười xinh

Vừa chạm mắt đã tơ vương chi lạ?
Trên cành cây chim hót chào đầu ngày
Trời rực sáng gọi theo muôn cảm xúc
Để hồn ai bỗng bất chợt loay hoay

Sớm mùa thu dịu nhẹ trong nỗi nhớ
Đưa bàn tay hứng ký ức rơi ngang
Ép vào lòng một đôi dòng tâm tưởng
Rạng đông hiền thả gió nhỏ lang thang...

W.N
_________________________

II

Gió dịu dàng đi qua phố nhỏ
Gọi trời xanh bừng nở rạng đông
Đôi giọt sương trên cành lá biếc
Níu thời gian chưa vội ấm nồng

Hoa e ấp núp cành lộc thắm
Chim hoan ca ríu rít gọi bầy
Bên song cửa bóng người thiếu nữ
Tròn xoe _ nhìn đôi mắt thơ ngây

Áng mây hồng trôi qua chầm chậm
Chờ nắng lên rực rỡ sắc vàng
Cờ theo gió trên thành phấp phới
Nhạc rừng ai tiết tấu âm vang...

W.N
________________________

III

Lá lung linh trong giọt sương ban mai
Nửa tối _ sáng đi qua con phố nhỏ
Anh thả hồn trôi theo đôi cơn gió
Để nắm bắt một chút màn đêm

Ai đâu hay những nỗi nhớ không tên
Dìu dắt nhau vào vùng tâm tưởng
Nhạc buồn vang nơi phía nào mường tượng
Kết muôn hồn ngăn cách bởi âm _ dương

Xanh cây lá, xanh cả chút tơ vương
Mây lơ đãng buông cái nhìn thơ dại
Sương mờ ảo nơi đâu miền xa ngái
Rạng đông buồn bất chợt phố chơi vơi...

W.N
__________________________

IV

Chiếc lá non run rẩy trong sương mai
Chào ngày mới nụ xuân hồng nở rộ
Thả hồn theo từng nhịp sóng vỗ
Biển nơi nào? Giữa ký ức xa xăm

Gió phiêu du qua những tháng năm
Ước mơ gì nơi hừng đông rạng rỡ?
Khẽ lay cành, giọt sương bỗng tan vỡ
Mong manh hoài! Bé nhỏ dáng thương yêu

Sợ một ngày kết thúc bởi tịch liêu
Vừa bừng sáng là tàn trong đêm vắng
Vui một chút cũng vương buồn lẳng lặng
Gió lạnh lùng... Gió gọi nắng ban mai...

W.N
___________________________

V

Ngày bắt đầu cho nhân thế mê say
Chim chuyền cành ríu ran nơi cành lá
Mùa xuân hồng nơi phía nào xa lạ
Đông vẫn còn lạnh giá khoảng trời trong

Vẽ một chút vào những ước mong
Cơn gió nhỏ phiêu du qua vườn nhớ
Nhánh cỏ hoa vương theo đôi nhịp thở
Xen giữa tình duy nhất đóa hồng băng

Nhưng chỉ là một chút mong manh
Day dứt buồn miền tiền thức đỏ _ trắng
Rạng đông vừa chìm vào trong thinh lặng
Chợt bừng lên những sắc màu tuổi xanh...

W.N
____________________________

VI

Ren rét một chút sương mai
Hừng đông gọi gió heo may sang mùa
Bên thềm nắng đã lên chưa?
Chồi non lộc biếc khi vừa chớm xuân
Cánh chim buổi sớm phân vân
Biết chăng hoa _ gió đã gần với nhau?
Trời xanh khoe rộn sắc màu
Hành nhân thi hứng bỗng đâu chất đầy
Chầm chậm từng dải mây bay
Trôi qua nhân thế cho say men tình
Lặng nhìn trong khoảng hư thinh
Trái tim băng giá một mình phiêu du...

W.N
____________________________

VII

Bên thềm anh đón gió xuân qua vườn
Trời ban mai mang chút gì huyền ảo
Khoảng thời gian xoay vần của con tạo
Qua bốn mùa gọi hương sắc dấu yêu

Giữ riêng mình một chút cô liêu
Đơn độc nhìn bao la dọc con phố
Hơi sương lạnh tràn vào từng ngọn cỏ
Thấm chút buồn của dư vị màn đêm

Vẽ vu vơ lên nỗi nhớ không tên
Để ưu sầu vương vương trong mắt ngọc
Một buổi sớm gió bỗng nhiên chợt khóc
Chẳng lẽ gì để đáp lại: "Vì sao?"

W.N
____________________________

VIII

Ban mai có nắng vàng chanh
Hừng đông có gió bên vành tương tư
Ai đi qua phố ngày thu
Để vương lại chút hoang vu đêm tàn
Thả hồn theo gió miên man
Ta trôi theo những gian nan riêng mình
Hàng hiên có má đào xinh
Đón chào ngày mới thêm xanh nụ cười
Phiêu du theo áng mây trời
Vu vơ gọi nắng chiếu đời ngây thơ
Hừng đông buông sợi nắng tơ
Màn đêm xa khuất ngu ngơ gió buồn...

W.N
_____________________________

IX

Hừng đông khởi nhịp giấc mơ đêm
Cho ai vương nỗi nhớ bên thềm
Vi vu ngọn gió đi qua phố
Để tràn hơi lạnh chút sương len

Cỏ hoa xanh biếc sắc xinh tươi
Rộn tiếng hoan ca chim đón mời
Sau song thiếu nữ vừa đôi tám
Mộng ước điều gì bên lá rơi?

Chờ nắng vàng lên chầm chậm bay
Nàng mây e ấp dáng xuân gầy
Người đi trên phố gọi nhịp sống
Đón ngày gặt mới _ tay chuyền tay...

W.N
____________________________

X

Những đàn bướm trắng đón gió xuân
Gọi ban mai về trên con phố vắng
Anh trầm ngâm với nỗi buồn sâu lắng
Mơ ước gì? Giấc mộng quá xa xôi

Bến thời gian con thuyền lặng lẽ trôi
Đi bên em sẽ là một ai khác
Người chẳng bao giờ để em phải bước lạc
Giữa bến bờ hạnh phúc của yêu thương

Cuộc đời anh dẫu chỉ còn phong sương
Dành cho em tất cả những nồng ấm
Sắc hoa tàn cũng đi qua chầm chậm
Nắng ban mai rạng ngời dù mong manh...

W.N
(2010)
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

VẮNG EM

I

Nếu anh biến mất giữa đời
Có ai thương xót mà rơi lệ buồn?
Mưa rơi ướt cánh chuồn chuồn
Những ngày mùa hạ khơi nguồn sầu đau
Ừ! Ta nếu thật xa nhau
Anh xin Thượng Đế xóa màu xanh yêu
Gió ơi, gió hãy nổi chiều
Nếu em biến mất vạn điều hóa không
Trắng từng nỗi nhớ mênh mông
Trắng trong tiềm thức, trắng lòng của anh
Trắng cả ký ức mong manh
Hạt mưa rơi xuống vỡ thành tâm tư...

W.N
____________________________

II

"Phía xa giọt giọt sương mù"
Cảnh sao dậy sóng tâm tư ngút ngàn
Gió phiêu du chốn nhân gian
Vương mang nỗi nhớ đa đoan cuộc tình
Nếu trời bỗng mất màu xanh
Thì tim anh sẽ hóa thành hư hao
Cánh diều bay khuất chốn nào?
Cho lá thu rụng để nao nao buồn
Anh đem gió bể mưa nguồn
Cho mây thay sắc, cho tuôn giọt sầu
Biết mình rồi sẽ về đâu
Màu xanh xa khuất niềm đau u hoài...

W.N
___________________________

III

Giấc mơ trải kín đường dài
Lá non e ấp sương mai bên đời
Màu xanh xa khuất đỉnh trời
Một con đò nhỏ chơi vơi giữa trần
Thời gian sẽ chẳng còn xuân
Đưa tay chạm lấy ngại ngần tuổi hoa
Chỉ còn những nỗi xót xa
Ngày qua ngày, lại đem ra dày vò
Không gian cũng lặng như tờ
Trái tim đã chết, vật vờ đời anh
Nếu trời chẳng thấy màu xanh
Cho anh đứng lại xây thành mộ hoang...

W.N
__________________________

IV

Trời xanh buông sợi nắng vàng
Bên thềm nỗi nhớ đốt tàn ước mơ
Sáo ai reo những vần thơ
Giữa đời hoang vắng dại khờ mắt nai
Gió từng trận thổi u hoài
Gợi chi sầu úa sương mai bên đời
Màu xanh biến mất giữa trời
Bao nhiêu hương sắc cũng rồi hóa không
Con thuyền thôi đã giữa dòng
Đắm chìm vào khúc buồn lòng bi ai
Cánh chim chiều muộn lạc loài
Không gian thinh lặng cho ngày không em...

W.N
___________________________

V

Nắng trưa đổ bóng xuống thềm
Cho lá thu rụng ướt mềm tim ai
Sầu nào sầu chẳng u hoài
Tình nào tình mãi dặm dài hương hoa?
Chỉ còn lại ta với ta
Màu xanh biến mất, em xa cuộc tình
Chìm trong lũng đoạn hư thinh
Ta không còn nữa, bóng hình cũng phai
Thời gian qua những đêm dài
Có người lữ khách lạc loài trơ vơ
Gửi yêu vào mỗi giấc mơ
Còn trăm thương nhớ vật vờ đời nhau...

W.N
_________________________

VI

Bên thềm nắng đã phai màu
Dáng người lữ khách ôm sầu mơ hoa
Viết lên từng nốt tình ca
Mà nghe thương nhớ nhạt nhòa tháng năm
Sầu dâng khóe mắt xa xăm
Nào ai biết trước con tằm vương tơ
Vắng em, anh sẽ dại khờ
Màu xanh cũng mất ngẩn ngơ cả trời
Chiều lên từng chiếc lá rơi
Gió buồn thổi những chơi vơi qua mình
Vắng em, vắng cả bóng hình
Anh không còn nữa! Trọn tình riêng em...

W.N
_________________________

VII

Nhớ em anh khẽ gọi tên
Trời trưa thinh lặng sầu len khắp hồn
Vắng em trời cũng giận hờn
Màu xanh xa khuất nỗi buồn trào dâng
Áng mây u ám tầng tầng
Riêng anh cùng với ngại ngần thời gian
Gió đi qua những mùa hoang
Ngày vương tầm mắt, hoa tàn trên tay
Giăng giăng trời phủ ngàn mây
Xây thành phong kín heo may riêng mình
Chẳng còn chi một ảnh hình
Tơ vàng sợi nắng lung linh giữa trời...

W.N
____________________________

VIII

Nhặt từng chiếc lá rơi rơi
Ép vào nỗi nhớ một thời mơ hoa
Chỉ còn lại những xót xa
Khi em xa vắng cỏ hoa cũng sầu
Trời kia cũng một nỗi đau
Sắc xanh biến mất nhạt màu thời gian
Trên đồi ngọn cỏ mùa hoang
Mang theo cuộn sắc phai tàn tháng năm
Tình nào tình mãi trăm năm
Đời nào đời chẳng con tằm vương tơ
Dù anh chưa cạn nguồn thơ
Tim anh đã chết, bơ vơ cõi hồn...

W.N
________________________________

IX

Sống là chất chứa nỗi buồn
Chết còn mang những giận hờn, ly tan
Ưu sầu ở giữa nhân gian
Đem anh vào với trời hoang lạnh lùng
Màu xanh biến mất nửa chừng
Khi em xa vắng giết từng phút giây
Còn nguyên nỗi nhớ đong đầy
Anh đem lá chiếc xếp dày ý thơ
Chiều lên với những trơ vơ
Bên hiên nắng đổ sợi tơ nhạt màu
Sống là chất chứa niềm đau
Khi em xa vắng ngàn sầu giết anh...

W.N
____________________________

X

Xếp từng chiếc lá mong manh
Anh đem gom nốt viết thành tâm tư
Bên hiên nỗi nhớ mịt mù
Cỏ hoa thắm biếc mùa thu úa vàng
Ngự trên tột đỉnh nhân gian
Trời xanh xa khuất màu tang bên đời
Vắng em, vắng những nụ cười
Bao nhiêu ký ức đầy vơi cũng thừa
Thu sầu, thu đã sang chưa?
Cho ta theo với ngày xưa nỗi buồn
Lệ trời hạ nhớ mưa tuôn
Cuốn trôi đi mất cả vườn thơ yêu!

W.N
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

PHIÊU DU

I

Mây phiêu du, mây vào mắt em
Gọi buồn lên đôi mắt thơ ngây
Anh phiêu du, em vô tình đến
Gieo nỗi sầu vào mỗi tháng ngày

Gió phiêu du hương tóc qua thềm
Lòng bâng khuâng bần thần nỗi nhớ
Tình phiêu du cho anh gặp gỡ
Dáng hình em _ một đời lơ ngơ

Mưa phiêu du, mưa qua phố cũ
Gọi tên em, lời nói dịu mềm
Nắng phiêu du trải dài ngõ vắng
Chiều dâng đầy nỗi nhớ không tên...

W.N
__________________________

II

Hoa phiêu du cho tình mộng tưởng
Chỉ một lần duy nhất riêng em
Làn hương nhẹ ru đời ảo ảnh
Sắc trắng trong từng cánh dịu mềm

Lá phiêu du theo cơn gió lạ
Trải vàng lên khắp nẻo đường yêu
Bàn tay nhỏ xếp từng chiếc lá
Ghép nhớ thương từ giọt mưa chiều

Thơ phiêu du mang màu cỏ úa
Gọi tên nhau, con phố rêu phong
Đời phiêu du khiến tình ước vọng
Như mây bay khắc sầu trong lòng...

W.N
__________________________

III

Cô bé ấy giấu ngày sau vòm biếc
Bên đường có kẻ ngước nhìn theo
Tóc thôi trong gió nghe nuối tiếc
Trời pha lê in suối mắt trong veo

Những chiếc lá như bàn tay nỗi nhớ
Rực sắc vàng gieo tiếng gọi mùa thu
Vào buổi sáng con đường buồn thức dậy
Trôi phiêu du mây rót hồn tương tư

Ta là khách lữ hành qua phố ấy
Ngày phiêu du vội vã những nụ cười
Ngọn gió ngàn năm loanh quanh phố
Và cỏ hát khúc ru lá vàng rơi...

W.N
__________________________

IV

Anh hóa thành mùa cũ ở trong nhau
Ký ức buồn như cơn mưa ướt át
Biển tình yêu thôi không còn dào dạt
Sóng ôm sầu da diết đứng lặng thinh

Từng chùm hoa trắng bất chợt rung rinh
Cơn gió nhỏ vội qua không trở lại
Dấu yêu ơi! Miền hạnh phúc xa ngái
Ta kịp về hay sẽ mãi phiêu du?

Trăng nửa mảnh trơ vơ bên trời thu
Mây lững lờ buông hình hài hờ hững
Anh _ người làm vườn với đôi tay vụng
Hoa rụng rồi! Sao gió vẫn còn lay?

W.N
_________________________

V

Gió hồn nhiên qua vườn trăng mộng
Với tay ôm lấy giấc mơ hoa
Sương phủ kín cho dầy nhung nhớ
Khát niềm riêng áo trắng mượt mà

Làn gió vô tình... rơi chiếc lá
Nghiêng chiều ai đợi mùa thu xưa
Thoảng qua đồi vắng hương cỏ lạ
Ngỡ đời vu vơ chút tình thừa

Những giọt mưa rơi bên thềm nắng
Gọi cô đơn gõ cửa trái tim
Theo khói thuốc phiêu du đồi vắng
Ký ức xưa... Ký ức nổi chìm...

W.N
__________________________

VI

Buổi sáng với anh rất lạ
Trời như dịu nhẹ nỗi buồn
Nắng phiêu du qua bao ngả
Sợi nào sẽ trải vương thôn?

Buổi sáng đi ngang con phố
Tay anh lấp lánh tơ trời
Mùa xuân cánh hoa nở rộ
Bông nào cho anh, tình ơi?

Lững lờ mây theo làn gió
Phiêu du hương sắc xuân thì
Phía xa ánh trăng mờ tỏ
Hồn còn vọng mãi điều chi?

W.N
________________________

VII

Nơi góc đường ai nhặt lá vàng rơi
Để ép lấy những dư âm kỷ niệm
Bên song cửa ta vội vàng tìm kiếm
Ánh mắt nào? Ngây thơ... Tuổi thần tiên

Chiều mùa hạ, gió lay cành chao nghiêng
Những chiếc lá buông mình vào khoảng lặng
Con ngõ nhỏ thoáng buồn trong im vắng
Chợt run lên khe khẽ tiếng cười reo

Đôi bàn tay... Đôi ánh mắt... Trong veo
Tà áo dài thấp thoáng đi trên phố
Ta thả hồn phiêu du mà ngờ ngợ
Ký ức tình... Hay nỗi nhớ con tim...

W.N
_____________________________

VIII

Nắng trong veo và mắt cũng trong veo
Gió chẳng thể ru một lời yêu khác
Khi lý trí bắt trái tim đi lạc
Ta phiêu du nơi cuối ngày phiêu du

Chiếc lá vàng khuấy động mặt hồ thu
Đôi mắt nào ngơ ngẩn tuổi thơ ấu
Nụ xuân hồng giấu phía sau bờ dậu
Một loài hoa phiêu du chẳng thành tên

Hương tóc nhỏ theo gió chợt qua hiên
Anh lưu giữ mãi thành vườn cổ tích
Và thu nay giữa một chiều cô tịch
Xin phiêu du qua cõi mộng âm dương...

W.N
___________________________

IX

Trời trong vắt như hồn em mới lớn
Chân reo vui cùng nội cỏ ngàn cây
Ngây thơ quá khiến lòng ta rờn rợn
Chút vướng lòng sợ đem lại heo may

Đường rộn rã đón chân hồng gót nhỏ
Bước kiêu sa cô bé dáng mơ buồn
Ta luýnh quýnh vấp hồn nơi thân cỏ
Ôi mơn man 5 ngón đẹp tay suông...

Xa thấp thoáng chiếc thuyền ai trôi đó
Mộng theo hoa phiêu du những ân tình
Nghe lành lạnh heo may vào cuối phố
Để trời buồn vỡ hết những mong manh...

W.N
_________________________

X

Chiều gây sự tung lá me xuống phố
Tóc mây bồng bỗng chốc hóa mùa thu
Đôi mắt biếc ngân ngấn những giọt lệ
Có gã ngốc ngơ ngẩn hồn phiêu du

Em áo trắng hay mây trời tơ mịn
Rót yêu thương phủ kín một khoảng trời
Anh cố gọi mùa thu xưa vang vọng
Cuối con đường chiếc lá ngập ngừng rơi

Gom nỗi nhớ chất đầy ngăn kéo mỏng
Đi dọc chiều để thấy hết một ngày
Khi ngoảnh lại chợt thấy mình lạ lẫm
Lá me xưa rót đầy hai bàn tay

W.N
~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Khai Xuân

Cuối trời mây trắng lững lờ bay
Cảnh sắc xanh tươi đón xuân này
Cánh chim phiêu bạt theo năm tháng
Rộn ràng đón lộc gió nhẹ bay
Khai bút mừng xuân gọi vương vấn
Nhân gian phù phiếm lắm đổi thay
Ý hẳn hành nhân còn độc hứng
Tiếc đôi cánh phượng má hây hây

W.N

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro