Đêm mưa buồn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sài Gòn, màn đêm buông xuống.

Mái tôn, lộp độp tiếng mưa dầm.

Căn phòng, chật hẹp và ẩm thấp.

Con người, muộn phiền và cô độc.

Khổ cực, tôi đây xin nhận hết.

Niềm vui, xin trả lại cho người.

Yêu bóng tối và thích sự cô độc.

Người ơi, tôi ở vậy quen rồi.

Người hãy về đi,

Về với niềm vui,

Với niềm hạnh phúc.

Để tôi ở lại, một khoảng trời đơn côi.

Uyển Mộng Ngọc🖤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro