Tang mẹ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Con vẫn nhớ ngày ấy
Ngày nhìn người lần cuối
Khuôn mặt người trắng bệch
Cùng thân hình xác xơ.

Xuống xe không ngơi nghỉ
Con bồi người linh cữu 
Kể điều con học được
Kể điều con trải qua.

Nơi xa xôi Cực Lạc
Con mong người đến đó
Hạnh phúc và yên vui
Như là con ôm mẹ.

Nằm trong cỗ áo quan
Giữa hàng trăm cúc trắng
Điểm thêm vài hoa vàng
Gia quyến vòng qua nhau.

Miệng niệm A Di Đà
Lòng con xin vái khẩn
Cho mẹ chốn an yên
Không lo âu lo nghĩ.

Những đau đớn dằn vặt
Của căn bệnh quái ác
Mẹ nay nên đi rồi
Giải thoát khỏi sầu đau.

Người ra đi
Lòng tôi trơ trọi
Một kiếp người cứ như thế lại tan?!
Hỏi đời phũ phàng, 
Hỏi đời trái ngang,
Hỏi thân tâm đang vì gì mà sống,
Hỏi người rằng "sống vui vẻ được bao?"

Mông lung, trách móc, ta thổn thức.
Nhìn ngắm trời cao lại vần vũ
Đôi mắt nhòe đi, lòng ta sầu nhớ.
Nhớ ngày thơ, ngày thiếu thời cơ khó
Nhớ tiếng ầu ơ, bàn tay vươn mái tóc.

Nhưng người ngủ rồi, một giấc ngủ nghìn thu!

uyenmongngoc🖤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro