Trăn trở
ST: Jung1910
Trang giấy trắng mỏng manh
Tôi vẽ vào đời từng nét mực
Tuổi thơ bất lực..
Để mực nhạt nhòa làm nhăn kí ức ngây ngô.
Mặt trời nhấp nhô,
Mỗi buổi sáng, mời gọi tôi thức dậy
Chiếc bút bi ngọe nguậy,
Đưa tay mơ hồ đùn đẩy thời gian.
Một lần hoang mang
Để rồi biết một lần nức nở
Một lần trăn trở
Để 1 lần yếu đuối tìm yêu.
Đời cho tôi trang giấy trắng phẳng phiêu
Rồi vò nát nhuộm màu tan vỡ
Mặt nạ người đời đáng sợ,
Phong tình này tôi vẽ để ai xem?...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro