No. 3: VỞ KỊCH CUỘC ĐỜI ( 1 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoàng hôn buông xuống, mặt trời sáng rực như đốm lửa chậm chạp chìm xuống mặt biển. Hay biển đang ôm ấp mặt trời ? Cũng không biết, chỉ là nó đem lại cảm giác yên bình, không náo nhiệt, không ồn ào. Không có sự nỗ lực mạnh mẽ để chống đối mọi thứ.

Phía bờ cát trắng, có cô gái trong bộ váy cưới lộng lẫy an nhiên tựa đầu vào vai chàng trai. Và anh cũng khoác lên mình bộ vest lịch lãm.

Em là cô dâu. Còn anh là chú rể. Chỉ là chúng ta không cùng nắm tay nhau bước vào lễ đường. Hạnh phúc nợ chúng ta một lời xin lỗi.

Anh nhẹ nhàng ôm lấy vai cô, ánh mắt đượm buồn nhìn phía xa xăm. Nhìn mặt trời lặn xuống, nhìn màn đêm như một tấm màn lớn che rợp sân khấu đời người.

Cuộc đời chỉ là một vở kịch. Thật tiếc, không phải vở kịch nào cũng kết thúc tốt đẹp.

" Tiểu Nguyệt, em hát cho anh nghe đi, được không ? " Người con trai vẫn nhìn nơi xa mà mở lời. Trong giọng nói có chút hoài niệm bi ai và khẩn cầu đầy xót xa.

Cô khẽ mỉm cười, nụ cười lưng chừng không hoàn hảo. Đôi mắt cô nhắm nghiền, làn mi dày run rẩy. Tựa như chỉ cần mở mắt ra cô sẽ nhìn thấy một thứ gì đó rất đáng sợ. Đáng sợ đến mức đủ để bóp nát một linh hồn.

Rất lâu, thanh âm ngọt ngào của cô gái vang lên không một lời báo trước.

" Em có thể nghe thấy được âm thanh của biển.

Em có thể nghe thấy được âm thanh của trời

Nhưng biển không hiểu được lời em

Trời cũng chẳng thấu đâu

Rằng

Em... yêu...anh "

Sóng dập dờn vỗ vào bờ hoà lẫn cùng tiếng hát của cô gái. Tiếng hát ưu thương làm anh thương tâm. Có phải chính cô cũng vậy chăng ?

Nước mắt long lanh, rơi xuống chạm vào cát trắng. Không biết là nước mắt của ai. Nhưng cũng chẳng quan trọng nữa.

Biển, trời hay cả thế giới, đều không hiểu được tình yêu của chúng ta.

3 năm trước

Minh Dương gặp Thanh Nguyệt trên một chuyến xe buýt. Lúc đó cô ngủ gật, dựa vào kính xe. Còn anh thì ngồi bên cạnh cô, ngắm nhìn cô gái say giấc.

Thời điểm năm đó chính là một buổi sáng đẹp trời, cái màu nắng nhẹ xuyên qua tấm kính chạm vào làn da trắng hồng của cô gái. Làn mi cô thật dài còn cong cong như cánh quạt. Mấy đốm nắng nhảy nhót trên làn mi trông rất đẹp.

Và cứ thế mà rung động thôi. Minh Dương năm đó mới học năm hai đại học, tức 20 tuổi. Năm đó Minh Dương lần đầu biết yêu, yêu một cách đơn giản đến không thể đơn giản hơn.

Anh nhớ, cái cảm giác tim đập rộn rã nhất chính là khoảnh khắc đầu cô gái đột nhiên tựa vào vai mình. Một bên mái tóc ngắn rủ xuống vai anh, nhột nhột, ngưa ngứa. Nhưng lại rất thích.

Rồi bỗng nhiên xe buýt chạy lên dốc. Vì ngồi ở hàng ghế sau, nên họ bị giật nảy lên. Thanh Nguyệt giật mình tỉnh giấc, ngẩng phắt đầu dậy, suýt nữa là đập đầu vào kính xe. May sao, Minh Dương phản ứng kịp đưa tay đỡ lấy đầu cô. Mu bàn tay va vào cửa kính, lực không nhỏ. Phải nói là rất đau.

Đổi lại, cô gái nhỏ không biết tại sao lại nhào vào lòng Minh Dương. Cái má hồng xinh xắn như búp bê của cô áp sát ngực anh.

Xúc cảm ấy thật sự không có từ gì để diễn tả. Chỉ biết trái tim như trở thành một dạng đồ chơi lò xo. Giật nảy liên hồi, tựa hồ muốn bay khỏi lồng ngực.

Thanh Nguyệt ngại ngùng ngồi thẳng dậy, khẽ gãi đầu nói.

" Cám ơn anh, thật ngại quá. "

Chàng trai có chút luyến tiếc khi xúc cảm qua đi. Vài giây sau, anh mới mỉm cười, trả lời

" Không có gì ! "

Thanh Nguyệt nhìn nụ cười tỏa nắng ấy đến ngây ngất. Hai má chuyển đỏ trông như trái gấc. Đó là lần đầu tiên cô thấy nụ cười đẹp như thế sau 18 năm sống trên đời.

Tại sao nhiều năm đi xe buýt như vậy đến tận bây giờ mới gặp được cực phẩm thế ?

" Em tên gì ? " Khi khoảnh khắc ngượng ngùng qua đi, anh hỏi.

Đôi mắt long lanh như lưu ly khẽ chớp, lắp bắp trả lời.

" Em...Em là Vũ Thanh Nguyệt, anh có thể... gọi em là Tiểu Nguyệt, còn anh ?" Cô ngẩng đầu lên.

Có chút mê mẩn trong đôi mắt cô. Anh bần thần " Trình Minh Dương "

Hai cái tên ấy, sớm đã cảnh báo họ chuyện tình này sẽ không có kết quả tốt đẹp. Một người là mặt trời sáng chói, một người là mặt trăng thanh thuần, lặng lẽ.

Vốn dĩ đã khác nhau một trời một vực thì làm sao có thể thuộc về nhau.

Ngày hôm ấy hai người ngượng ngùng trao đổi Wechat. Sau đó, mỗi người có một điểm dừng chân khác nhau. Minh Dương là sinh viên trường đại học. Thanh Nguyệt là công nhân nhỏ nhoi của xưởng dệt.

Họ hẹn một ngày không xa sẽ tương phùng.

Rất nhanh, chẳng cần phải đợi chờ. Minh Dương ngày nào cũng đi xe buýt cùng cô. Lúc trước là do bất đắc dĩ, còn bây giờ chính là có mục đích đàng hoàng. Anh muốn được nhìn thấy cô hằng ngày.

Quen được một năm hai người chính thức hẹn hò. Cũng như bao cặp đôi khác, họ ân ái ngọt ngào. Nụ cười hạnh phúc luôn hiện mãi trên môi.

Nhất là đối với Thanh Nguyệt. Cô chưa bao giờ nghĩ đến mình sẽ gặp được anh, càng không nghĩ đến cô với anh vậy mà yêu nhau.

Họ đến với nhau tuy đơn giản, nhưng tình cảm trao cho nhau rất cầu kỳ tựa như viên đá quý đẹp đẽ nhất thế gian.

Cô nhớ rất rõ từng buổi hẹn hò của hai người. Có lần đi ăn khuya, họ vô tình chạm trán với một đám lưu manh.

Bọn người đó tìm cách trêu ghẹo cô. Anh tức giận mà ẩu đả với bọn chúng. Cũng may cảnh sát đến kịp, anh cũng không bị thương nặng lắm. Nhưng là thời điểm đó cô khóc rất lớn, rất sợ anh xảy ra chuyện gì.

Mà anh chỉ cười, nói với cô " Tiểu Nguyệt ngốc, anh làm sao có thể xảy ra chuyện. Anh còn phải bảo vệ em."

Giây phút đó, cô đã thề với lòng. Sẽ toàn tâm toàn ý với người con trai này. Cho dù tương lai có thể người con gái nắm tay anh không phải em. Nhưng nhất định, người con gái theo sau anh mỗi bước đi trong cuộc đời này chính là em.

Kỉ niệm sâu đậm nhất đối với Thanh Nguyệt là ngày tốt nghiệp của Minh Dương. Buổi chiều hôm đó, anh dẫn cô đến rạp chiếu phim. Từ nhỏ, cô đã trải qua một tuổi thơ vất vả, có những nơi đối với bọn trẻ quen thuộc như cơm bữa. Nhưng mà với cô nó xa lạ và thú vị lắm.

Ngồi trong rạp, nhìn màn hình thật lớn đang chiếu những cảnh quay tình cảm mà trái tim Thanh Nguyệt cứ nhộn nhịp không thôi, tâm hồn cứ lâng lâng.

Minh Dương ngồi ngay bên cạnh, sự chú ý của anh dường như không phải ở bộ phim mà là cô gái tóc ngắn đáng yêu có đôi mắt long lanh như lưu ly.

Anh mỉm cười, khẽ gọi tên cô " Tiểu Nguyệt "

Cô theo phản xạ quay sang nhìn anh. Bờ môi nhỏ hồng nhuận ngay lập tức bị nam nhân chiếm cứ. Thanh Nguyệt chỉ biết trợn tròn mắt nhìn gương mặt thật đẹp của chàng trai. Vài giây sau, cô mới trấn tĩnh lại. Ngại ngùng đáp trả nụ hôn của anh.

Trên màn hình cũng đang chiếu cảnh nhân vật chính hôn nhau thắm thiết. Diễn viên nam ôm chầm lấy cô gái, siết chặt nấm tay. Thê lương nói một câu " Anh yêu em ". Sau đó đẩy cô gái ra xa, đặt họng súng ở thái dương. Nhắm mắt, bóp cò. Sau tiếng súng kinh hoàng, chỉ thấy người đàn ông ngã xuống, cô gái hoảng hốt chạy đến. Ôm nam nhân vào lòng, rơi lệ khổ đau.

Thanh Nguyệt thấy cảnh này, không kìm được nước mắt. Minh Dương vỗ về, nhướn người lau nước mắt cho cô.

Đúng lúc này, điện thoại của Thanh Nguyệt rung lên. Cô cầm lấy, là người của bệnh viện gọi đến.

Nghe tin ba cô phải phẫu thuật khẩn cấp. Minh Dương và Thanh Nguyệt vội vã chạy đến làm thủ tục.

Đợi ngoài phòng phẫu thuật suốt mấy tiếng đồng hồ, tinh thần Thanh Nguyệt suy sụp. Dù có tốn bao nhiêu tiền cô cũng phải cứu ba, vì trên đời này người thân duy nhất của cô chỉ còn ông ấy. Cô sợ, sợ sẽ mất đi ông.

Minh Dương thấy cô như vậy, đau lòng an ủi.

" Đừng sợ, bác trai nhất định sẽ không sao ? Tiền viện phí anh sẽ giúp em mà. "

Thanh Nguyệt ôm chặt lấy Minh Dương, vùi đầu vào ngực anh. Khóc lớn.

Cô biết anh là con nhà hào môn, chút tiền ít ỏi này có đáng là bao. Nhưng mà cô không muốn người ngoài nói cô vì tiền mới quen anh. Cô là thật tâm yêu anh, yêu anh hơn bất kỳ ai. Bất quá, hiện giờ cô không còn sự lựa chọn nào khác. Cô chỉ là một công nhân nhỏ nhoi, tiền phẫu thuật quá lớn cô biết kiếm ở đâu ra.

" Em... nhất định... sẽ... trả lại cho anh " Cô vẫn úp mặt vào ngực anh, nức nở nói.

Minh Dương cưng chiều xoa đầu cô, dịu dàng " Ngốc, sau này em sẽ là vợ anh. Tiền của anh thì cũng như tiền của em thôi. "

#Còn

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro