tuyen tap truyen ngan

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

tuyen tap truyen ngan

Trích tập truyện ngắn "Cho em gần anh thêm chút nữa" xuất bản tháng 8/2009

Những cơn nắng mùa hè đổ dồn trên đôi chân trần nứt nẻ của tôi. Nhiều lúc tôi tự hỏi, nắng có phải là nơi thiêu đốt gió? Nắng làm cho những cơn gió trở nên bức bối và oi nồng. Tôi thở hồng hộc và cố kéo xe đi được nhanh nhất. Chân tôi nứt toác. Tựa hồ như máu đang rỉ ra từ những kẽ nứt đó.

Như một điều bình yêu, cuộc sống là chiến đấu dành bình yên cho dù đổ máu. Tôi đang làm công việc của một người đàn ông, kéo chiếc xe hàng sắt rỉ và cũ nát.

Tôi ko biết vì sao tôi phải kéo nó, có lẽ đó chỉ là một thói điên loạn của nỗi mất mát chớm thành. Tất cả đều hiện ra, như một sự thực mong manh mà ngay lúc này đây, tôi chưa thể nào chấp nhận.

Xe đồ chất chồng những nỗi nhớ cần phải vứt đi. Những nỗi nhớ và kỷ niệm ấy dày trong lòng tôi chưa một lần bám bụi.

Đó là những di vật cuối cùng của chồng tôi, trước khi anh ấy đột ngột qua đời vì một cơn tai biến!

.....................................................

*Ngày 11/2/2005

Chúng tôi lấy nhau.

Đàn ông và đàn bà, khi yêu nhau đơn giản là phải cưới!

Nếu ko cưới, thì yêu mãi cũng chẳng để làm gì?

Cưới nhau về để san sẻ cho nhau ko chỉ tình yêu mà còn rất nhiều quyền lợi.

Quyền được yêu và cái lợi từ việc đi yêu!

Anh ấy yêu tôi vô cùng.

Tôi cũng hy vọng

Sau khi cưới nhau, tôi cũng sẽ yêu anh ấy!

Đám cưới! Nó diễn ra với rất nhiều lời chúc tụng. Những nụ cười vụng trộm và sự hờn ghen căm tức.

Khi tôi lấy chồng, bên trái ngực tôi vẫn còn đau nhức, bởi một nỗi đau vô hình nào đó.

Tôi ko yêu người đàn ông tôi lấy làm chồng. Anh ấy chỉ như một thứ bình phong, vì quá yêu tôi nên đã dựng lên cho tôi trốn tránh.

Tôi gặp anh để quên nhanh lừa dối. Khi người tôi yêu đi lấy vợ. Tôi phải lấy chồng cho bằng hắn, hay để quên hắn?

Bạn đối diện với sự phản bội bao nhiêu lần trong đời? Là bấy nhiêu lần bạn buông xuôi cho mình quyết định mà thôi nghĩ nhiều về lý trí.

15h, Ngày 13/2/2005

Tôi đề nghị ly hôn. Khi còn đang là những ngày đầu tiên của tuần trăng mật.

Hai ngày sau khi cưới, tôi cảm giác tôi ko thể nào chôn nỗi nhớ người xưa cũ.

Tôi bỏ về để lại tờ giấy ly hôn trên chiếc bàn vuông của khách sạn.

Chuyến bay từ Bali về Hà Nội chỉ kéo dài vài tiếng.

Nhưng đối với tôi và chồng tôi, nó giống như là một thế kỉ.

Anh ấy chắc hắn đã cố gọi cho tôi nhiều lần.

Trên máy bay, tôi nghĩ rằng mình vô tội.

20h ngày 13/2/2005

Tôi xuất hiện ở nhà người yêu cũ của tôi như một cái bóng.

Vợ anh ta không ở đó.

Anh ta ôm lấy tôi.

Chúng tôi ngủ với nhau trong nhà anh ta.

Hôm đó, vợ anh ta đi công tác 15 ngày.

23h ngày 13/2/2005

Chồng tôi đứng trước cửa nhà người yêu cũ của tôi

Như đã từ lâu lắm!

Khi tôi bước ra, anh ấy cười: "Đi về nhà thôi em!"

Tôi giận tím mặt.

Tôi tát anh.

Người đàn ông kia.

Đóng cửa đi vào nhà

0h ngày 14/2/2005

"Anh lấy em không phải vì anh yêu em đến mức sở hữu em làm anh hạnh phúc. Anh lấy em chỉ vì một điều rất đơn giản, anh chắc chắn rằng em sẽ chỉ hạnh phúc khi ở bên anh."

1h sáng ngày 14/2/2005

Valentine đầu tiên của tôi và chồng tôi. Đó là một chiếc giường.

Và mỗi người xoay một hướng.

Tôi đã nghĩ về sự phản bội.

1h45' sáng ngày 14/2/2005

Tôi quay sang vỗ nhẹ vào người anh.

Anh quay lại mắt đỏ hoe, hình như là anh khóc.

Nhưng:

Anh mỉm cười với tôi.

Nhìn vào đôi mắt đỏ, tôi chợt nhận ra rằng.

Anh rất đẹp mà chưa một lần tôi biết!

.................................

Khi một người nào đó âm thầm yêu bạn. Bạn sẽ không nhận ra được giá trị của sự âm thầm đó.

Có một thứ gì đó rất đẹp.

Đẹp hơn số phận và định mệnh.

Đó là những cú hích.

Đưa ta đến gần nhau.

..................................

*8h sáng ngày 14/2/2005

Tôi quyết định rằng tôi sẽ học cách yêu chồng mình.

.................................

Mùa xuân qua đi

Mùa hạ qua đi

Mùa thu qua đi

Mùa đông qua đi.

Tôi vẫn học. Cách yêu chồng tôi như thế!

..................................

*0h45 phút, rạng sáng ngày 14/2/2006

Con gái của chúng tôi chào đời.

Con bé có đôi mắt của anh rất sang.

Có nụ cười của anh rất đẹp

Có cái mũi nhỏ nhắn như tôi

Có đôi môi chúm chím.

Chúng tôi yêu con gái mình.

Nhìn anh, bế và cưng nựng con.

Tôi nhận ra rằng, tôi đã học được bài học yêu anh một cách vẹn toàn nhất!

Đó là ngày tình yêu đẹp nhất cuộc đời tôi.

...........................

Chỉ có điều, con gái chúng tôi rất yếu!

Cho ăn bao nhiêu...

Nó cũng quấy, không chịu.

Thường xuyên ốm vặt, và sốt cứ đùng đoàng.

*19h tối ngày 14/2/2007

Sinh nhật con gái tôi được 1 tuổi.

Bác sĩ gọi điện thoại nói, ngày mai, chúng tôi phải mang con đến bệnh viện kiểm tra.

Lần trước, nó bị sốt, tôi đã đưa con đến bệnh viện.

Họ có làm xét nghiệm.

Ngày mai, chồng tôi và tôi sẽ đưa con đi.

Trong ngày này.

Con tôi bỗng nhiên gọi "papa"

21h tối ngày 14/2/2007

Chúng tôi nằm trên giường.

Con tôi nằm trong nôi.

Chồng tôi ôm lấy tôi.

Anh nói: "Anh muốn có thêm đứa nữa!"

Anh cười lém lỉnh...

Tôi yêu chồng tôi.

Hơn mọi thứ trên đời.

23h ngày 14/2/2007

Bỗng nhiên con tôi khóc rất lớn.

Nó thức dậy và quẫy đạp.Người nó nóng và sốt rất cao.

Vợ chồng tôi vội vã mặc quần áo.Vội vã đưa con tới bệnh viện.

0h... ngày 14/2/2007

Các bác sĩ làm gì con tôi...

Nó khóc dữ quá...

Chắc nó đau lắm?!

Tôi ôm lấy chồng...

Cắn vào bắp tay anh...

Tôi rất sợ....

Anh đang cố gồng mình...

Anh... cũng rất sợ.

Gia đình nhỏ bé của chúng tôi, ba người, đã cùng nhau chiến đấu. Con tôi còn chưa biết nói. Tiếng khóc của con bé khi đó nói lên rất nhiều điều. Sự nhói đau trong đôi mắt sáng bừng kiêu hãnh, đầy tự tin và dịu dàng mà cha nó dành cho nó. Đôi môi chúm chím nở nụ cười hiếm hoi những lần bớt đi phần nào đau đớn. Con gái tôi quá bé nhỏ.

*14h ngày 18/2/2007

Kết luận cuối cùng, con gái chúng tôi mắc bệnh vỡ bạch cầu lim-phô cấp tính. Một dạng... ung thư máu!

Người ta bảo, con bé sẽ khỏi.

Nó được phát hiện sớm!

................................

Mùa xuân qua đi.

Mùa hạ kéo đến.

Mùa thu tàn úa!

Mùa đông lạnh lùng.

Con gái tôi vẫn không hề biết nói.

Nó chỉ biết duy nhất một điều... Biết đau.

Đầu nó không mọc tóc.

Người gầy rộc, chẳng thấy lớn và rất xanh xao.

Suốt ngày chỉ nằm trong bệnh viện.

Con bé yếu đuối và cớm nắng.

Chồng tôi, 25 tuổi, tóc bạc... vì thương con.

Tôi...

Thương con

Thương chồng.

Ừ.

Con tôi phát hiện sớm!

Điều trị sớm!

Sẽ khỏi!

Sẽ khỏi!

Sẽ khỏi!

Nó sắp khỏi...

*Ngày 8/12/2007

Đứa con gái bé bỏng mới lên chưa đầy 2 tuổi của tôi, tắt lịm.

Nó sắp khỏi

Đang khỏi!

Sắp khỏi

Và đang khỏi.

Nhưng đã không thể đủ sức để chờ ngày lành lặn.

Họ nói rằng.

Việc điều trị đã làm con bé đuối sức!

Tế bào ung thư được ngăn chặn.

Nhưng thân hình non nớt ấy, đã không chịu nổi.

Rồi con tôi sẽ không còn bị ung thư nữa.

Nhưng nó quá bé để vượt qua...

Quá bé để vượt qua...

Quá bé để vượt qua...

Nào xạ trị

Nào hóa chất

Nào kim tiêm

Rồi thuốc men

Đổ dồn vào con bé như một sự hành hạ để cứu sống nó...

Hy vọng

Ngày ngày tôi hy vọng

Trong kiệt quệ

Để rồi...

Mọi thứ cũng tan biến đi...

Tôi gọi mãi

Gọi mãi

Gọi mãi

Cứ thế gọi hoài

Con gái tôi không tỉnh lại!

Khi nó tiêm thuốc rất đau.

Chồng tôi mỗi lần như vậy, đều gọi con

Và nó sẽ nín

Con bé rất dũng cảm

Nó nhìn chúng tôi và nín thinh...Mắt to tròn... nhìn sâu vào tâm can

Miếng chúm chím....Mũi hin hin...

Con bé nằm im

Rất dũng cảm...

Nhưng lần này... Sao nó không mở mắt? Đôi mắt xoe tròn xoáy rất sâu, nay đâu mất rồi?

*Ngày 10/12/2007

Trong đám tang chỉ có ba người.

Tôi

Anh

Và con chúng tôi... đang ngủ.

Anh mở bản Concerto số 20 của Mozart. Hồi tôi mang thai con bé, người ta bảo phải cho con nghe nhạc cổ điển, nó mới thông minh. Khi anh mở những bản nhạc khác, con bé luôn quẫy đạp trong bụng làm tôi mệt muốn chết. Chỉ riêng với bản nhạc này của Mozart, nó mới chịu ngoan ngoãn nằm im...

....................................

Ngày 11,12,13,14,15,16,17,18,19,20,21,22,23,24,25,26,27,28,29,30,31/12/2007

Rồi ngày 1/1/2008...

Ngày nào tôi cũng khóc!

Cho đến một ngày!

Nước mắt tôi cạn hẳn...

Ngày đó là ngày nào...

Tôi cũng không sao nhớ nổi nữa....

Chỉ biết là cạn....

Chồng tôi nói: "Con sẽ không vui nếu em còn khóc! Mình sẽ sinh cho nó, thật nhiều những đứa em, biết yêu thương chị."

*Ngày 14/2/2008

Sinh nhật con gái chúng tôi tròn 2 tuổi.

Anh mở nhạc Mozart

Chúng tôi thắp nến. Có bánh gatô. Màu hồng rất đẹp.Bên chiếc nôi nho nhỏ... Chúng tôi đã sắm nó, khi tôi mang bầu tháng thứ 8.

Tôi dựa vào chồng tôi...

Chúc mừng con lên 2 tuổi!

.......................................

Ngày 9/3/2008

Chồng tôi đột ngột qua đời.

Anh bị lên cơn đau tim.

Co giật

Khi vào bệnh viện, anh đã mất!

Không để lại cho tôi 1 lời nào.

Nhứng hứa hẹn dành cho con chúng tôi

Về những đứa em biết thương yêu chị nó

Bỗng nhiên tan biến...

Anh nằm đó

Mắt anh nhắm

Tay anh buông

Mọi thứ trở nên tuồn tuột...

Không khóc!

Không khóc!

Không còn nỗi đau được bật ra thành nước mắt!

Chỉ còn lại những nỗi đau trống rỗng.

Tôi gom đồ đạc của hai cha con vào chiếc xe cũ bươm mà anh tậu về. Anh nói, xe này để dọn đồ đạc. Vứt vào đó những thứ cũ nát và ném đi.

Anh luôn kì cục.

Kì cục khi yêu thương và chấp nhận tôi ngang bướng.

Kì cục khi để tôi cắn chảy máu bắp tay và hằn lên đầy sẹo mà không nói nửa lời rên la.

Kì cục khi luôn bản lĩnh mạnh mẽ bên tôi dịu dàng và ra đi đột ngột.

Anh à, anh hư quá... Em đã quá yêu anh rồi....

Làm em hạnh phúc, để rồi bỏ rơi em thôi?

Có một điều anh ấy đã rất đúng

Anh ấy là người duy nhất có thể khiến tôi hạnh phúc và yêu nhiều đến thế!

Chồng tôi có sức mạnh thật diệu kì....

Đem đến và cướp đi tất cả

Khi bạn đã quá yêu ai đó

Thì thật tàn nhẫn khi phải chấp nhận rằng bạn đã mãi mãi mất họ.

Anh để lại cho tôi, ký ức hạnh phúc rất buồn...

Nước mắt không thể tuôn

Trên ký ức đã quá buồn như thế...

Trời nắng lắm.

Tôi kéo xe đi

Kéo xe đi

Kéo trong vô vàn điều vô thức.

Không biết kéo ký ức này... về đâu?

Gào

Ngày 4/10/2008

[Truyện ngắn] Giá như em đừng yêu anh nhiều quá!

Em yêu anh nhiều lắm!

- Giá như em đừng yêu anh nhiều quá, chỉ yêu anh vừa đủ thôi...

..............................

Đó là lời tôi nghe người yêu nói sau khi đã khóc cạn nước mắt vì anh ấy.

Người tôi yêu là một người tốt, hoàn toàn không phải một kẻ xấu xa hay ỷ lại gì.

Anh ấy yêu tôi rất nồng nàn và cuồng nhiệt.

Nhưng sau tất cả sự nồng nàn, cuồng nhiệt và say đắm mà anh ấy trao cho mình, tôi lại tự tay đâm chết dần những cảm xúc ấy.

Anh ấy nói đúng, giá như tôi đừng yêu anh ấy nhiều quá, chỉ yêu vừa đủ thôi, thì tôi đã không phải khóc nhiều như thế này. Khóc trong cô đơn, khóc trong tuyệt vọng, khóc trong sự ghẻ lạnh và khóc trong vô vàn sự tủi nhục đơn côi.

Chỉ có một mình tôi còn lại sau rất nhiều dâng hiến, chỉ còn lại một mình trong bóng tối với sự sợ hãi lớn lao bao trùm thân thể. Tôi bắt đầu hủy hoại mình. Hủy hoại bản thân để quên đi những cơn đau đang bóp nghẹt.

Nỗi đau chồng chất lên nỗi đau, rất nhiều nỗi đau tâm hồn đang cắn vào thể xác. Những nỗi đau ám ảnh làm con tim tôi trở nên nhễ nhãi máu... Những cơn đau dồn dập bóp lấy trái tim non yếu ấy... Và cắn xé thân hình bé nhỏ của tôi.

Tôi không còn nhận ra mình nữa, tôi chỉ biết một đứa con gái nào đó, trong hình hài bệ rạc này, đang cắn cho cánh tay của mình chảy máu. Răng nó lún sâu và da thịt, và nước mắt nó thấm đẫm những vết thương.

Để giảm đi những nỗi đau tâm hồn hơn cả thấu xương buốt thịt, tôi chỉ còn biết một cách duy nhất thôi là tự cắn xé tấm thân này.

Tôi sợ cô đơn, rất sợ cô đơn...

......................................

Năm tôi 15 tuổi, tôi yêu một người con trai hơn mình 2 tuổi. Anh ấy là mối tình đầu của tôi, rất lịch lãm, đẹp trai, phong trần và quyến rũ nhưng vẫn chỉ là một... thằng bé.

Từ "thằng bé" giải thích rất nhiều điều về một người đàn ông. Đó là tò mò, ham hố, nông nổi, thiếu suy nghĩ trong hành động và vô trách nhiệm trong việc làm.

Nếu một "thằng bé" được giáo dục tốt sẽ sợ hãi những hậu quả tai hại sau khi nó nhìn thấy việc mình làm thực sự tệ.

Nhưng tôi không yêu một "thằng bé" được giáo dục tốt, tôi yêu một thằng bé được giáo dục tồi, hay đúng hơn là một thằng bé vô giáo dục. Nó cảm thấy hả hê với những "hậu quả" và luôn xem đó là "thành quả". Nó cợt nhả với nỗi đau nó gây ra cho người khác và lấy làm sung sướng với những việc không tốt mà mình làm. Nó là một "'thằng bé" quá đà trong cảm xúc và hung hãn trong hành động.

Phụ nữ xấu thì quyến rũ, đàn ông xấu thì hấp dẫn.

Phụ nữ xấu quyến rũ đàn ông tồi. Nhưng đàng ông xấu lại hấp dẫn phụ nữ tốt.

Thế nên, lần lượt rất nhiều người sa vào lưới tính của thằng bé 17 tuổi. Bởi những cô bé 15 tuổi thì không biết nhiều và cũng chẳng biết điều, chỉ biết yêu và ngu ngốc ngớ ngẩn với tình yêu đó.

Chưa kể cái con bé 15 tuổi đó lại là một đứa ngu ngốc bất kể tuổi tác như tôi.

Tôi không thể kể chi tiết rằng người yêu tôi khi đó đã cưỡng hiếp tôi như thế nào, bởi vì thực sự thì đó có được xem là hành vi cưỡng dâm hay không thì tôi cũng hoàn toàn không rõ nữa.

Tôi chỉ biết rằng lúc đó, tôi cũng chẳng phản ứng gay gắt lắm với việc người đó đè lên người mình cho dù rất khó chịu, thậm chí ghê tởm và cảm giác đau đớn. Tôi không phản kháng vì tôi sợ. Không phải sợ cha mẹ biết, không phải sợ thầy cô hay, không phải sợ bạn bè cười, không phải bởi vì sợ bất kỳ người nào trên thế gian này. Mà đơn giản chỉ bởi vì tôi sợ, nếu tôi phản kháng, người ấy sẽ bỏ tôi mà đi. Tôi sẽ sống sao trên cuộc đời này nếu thiếu đi người ấy?

Tôi biết người ấy đã làm như thế này, không chỉ với một mình tôi mà còn với nhiều đứa con gái khác nữa.

Đó là trải nghiệm.

Con trai mới lớn cần thật nhiều trải nghiệm. Tôi đã cố gắng "lừa đảo" suy nghĩ của mình như vậy. Thật may mắn, tôi đã "lừa đảo" bản thân rất thành công... để nhịn nhục một thằng đàn ông khi bản thân tôi còn quá bé nhỏ.

Sau này, tôi luôn nói với những đứa em nhỏ tuổi hơn mình rằng, người đàn ông đầu tiên, mối tình đầu của một người con gái rất quan trọng. Bởi mối tình đầu ảnh hưởng vô cùng lớn lao tới tư duy và suy nghĩ của đứa con gái đó về tình yêu và về đàn ông.

Và bởi vì, tôi đã có một khởi đầu lệch lạc, một mối tình đầu tệ hại với một người đàn ông ích kỷ, nhỏ mọn, lăng nhăng và xấu xa, nên tôi đã có một sự trưởng thành sai lầm, một nhận thức sai lầm về tình yêu và cái nhìn méo mó về đàn ông. Song. tôi luôn xem điều mình nhìn nhận là chân lý. Bởi vì đàn ông đều tồi và tình yêu nào cũng sẽ như thế, nên tôi chấp nhận nó, không phản kháng nó.

Quay lại với người yêu đầu tiên của tôi, cái người đã làm tôi đau đớn không chỉ một lần mà rất nhiều lần trong suốt thời gian nửa con nít nửa thiếu nữ ấy, anh ta đã bỏ tôi rất sớm sủa. Nhưng thời gian tôi yêu anh ta không dừng ở khi anh ta bỏ tôi... Nó kéo dài, rất dài rất dài sau đó....Thời gian được tính bằng... hàng năm ròng.

Tôi cứ âm thầm yêu người đó, dõi theo người đó, lo lắng cho người đó và đợi chờ người đó.

Khi nghĩ lại, tôi bỗng thấy mình giống như một cái máy thủ dâm tự động.

Một người bạn của tôi ở Hawaii có lần khoe với tôi rằng, ở đó, người ta mới lắp một loạt các máy thủ dâm tự động tại nhà vệ sinh nam. Mỗi lần "giải quyết nhu cầu sinh lý" ở cái máy này thì người dùng sẽ phải trả vào máy 1 đô la. Bạn tôi gọi cái máy đó là thứ kỳ diệu dành cho mấy thằng vô gia cư và ăn mày.

Sau này, khi nghĩ tới người yêu đầu tiên, tôi luôn thấy anh ta là ănn mày, còn tôi là cái máy thủ dâm tự động nằm trong nhà vệ sinh đó. Thật khốn khổ khi yêu một người mà hoàn toàn lập lờ không biết anh ta có yêu mình hay không. Bởi vì đàn ông nói yêu khi đang lên "đỉnh" thì là điều không tin được. Anh ta chỉ nói yêu tôi được mỗi lúc anh ta sướng.

Có chúa cũng chẳng biết vì sao tôi yêu một người đàn ông chỉ đến với tôi vì tình dục, và đến với hàng chục con khác cũng chỉ vì cái tương tự như thế thôi.

Nhưng tóm lại, tôi đã rất yêu anh ta... Một tình yêu mà tôi nghĩ rằng mình chẳng thể dứt ra.

..........................................

Nhưng tôi vẫn dứt ra được.

Nói như thế quả thực chẳng chính xác lắm.

Bởi tôi không tự dứt ra được.

Mà là anh ta dứt tôi ra và vứt tôi đi bằng được.

Anh ta đính hôn.

Và tôi chôn chân trong nỗi đau đó một cách đớn hèn.

Trời mưa, sấm chớp đùng đoàng. Tôi đứng với nỗi đau hé miệng toang hoác, xót xa vô bờ bến dưới cơn mưa như trút nước và khóc... Khóc trong câm nín để nước mưa hòa tan nước mắt tôi.

Anh ta biến mất khỏi cuộc đời tôi như chưa bao giờ xuất hiện, chỉ để lại một câu nói còn y nguyên hình vết chém rằng: "Anh yêu cô ấy!". Khi đó tôi 20 tuổi.

.......................................

Trong một thời gian ngắn tôi cặp kè với rất nhiều người đàn ông. Ngoài yếu tố ngoại hình tôi không quan tâm nhiều lắm về phẩm chất. Bởi đối với tôi, đàn ông hẳn là không có một phẩm chất nào cần phải tìm tòi và đáng xem trọng. Dù ngoại hình khác nhau, cách cư xử và thể hiện khác nhau, thì chúng vẫn có chung khá nhiều điểm tương đồng: máu lạnh. dã man. lăng nhăng và lăng loàn đĩ thõa.

Tôi không có khái niệm đàn bà là đĩ. Nhưng tôi có khái niệm thằng đĩ thằng phò.

Đàn ông được tôi xem là con người thì chẳng có thằng nào cả. Bố tôi thì tôi xem là bố, anh em thì tôi xem là anh em, tôi không gọi họ là đàn ông, thế nên tuy họ giống đàn ông, nhưng họ không phải đàn ông với tôi, nên họ vẫn là con người.

Thực ra, không phải là tôi không muốn yêu, mà không một người đàn ông nào cho tôi cơ hội để yêu họ. Họ có những hành động quá đà, có những biểu hiện khiếm nhã và cả cách cư xử lố lăng, trong khi tôi thì yếu ớt trong niềm tin, thiếu thốn trong hy vọng và kỳ thị ở đàn ông.

Và rồi, để có được cái gọi là tình yêu, tôi cũng đã chấp nhận một người, chấp nhận đến cam chịu tất cả những nỗi đau mà sau sự chấp nhận đầu tiên ấy, người đó liên tiếp giáng xuống đầu tôi.

Tôi không biết đàn ông nghĩ gì, tôi chẳng hiểu họ được bao nhiêu. Tất cả những gì tôi biết là chiều chuộng họ và cam chịu họ.

Tôi bị người yêu sau này của mình đánh rất nhiều bởi vì tôi... nói quá ít. Bởi vì tôi.... luôn mỉm cười. Bởi vì.... tôi thánh thiện đến mức giả tạo ( theo cách mà anh ta thấy ) và tôi còn bị đánh bởi vì... tôi không hề phản kháng.

Rồi tôi bị người yêu cắm sừng vì... không biết cách ghen tuông. Tất nhiênn rồi, làm sao tôi ghen được khi tôi luôn nghĩ đàn ông hiển nhiên phải lăng nhăng như thế.

Thật lạ lùng đúng không? Số phận thật lạ lùng và cuộc đời thật quá nhiều thứ quái gở!

...............................................

Có một thiên thần đã kéo tôi ra khỏi vũng lầy nhơ nhuốc đó, kéo tôi ra khỏi đám bùn đen không cảm xúc của những chuỗi ngày tăm tối nọ.

Có một thiên thần đã làm việc mà tưởng như chẳng thần thành nào làm được, đó là thắp sáng lên trong tôi ngọn lửa về một thứ tình cảm thiêng liêng đã lụi tàn và niềm tin vào những người đàn ông tốt.

Tôi không còn gọi đàn ông là thằng đĩ thằng phò, không còn xem họ như đám súc vật nữa....

Anh ấy, thực sự đã làm được một điều kỳ diệu đối với cuộc đời tôi.

Anh ấy rất nhẹ nhàng, dịu dàng và lãng mạn. Rất ân cần chân thành và rõ ràng.

Tôi yêu anh ấy.

Tôi như được tái sinh.

..............................................

Nhưng rồi một ngày, anh ấy đến và nói với tôi rằng:

- Anh cảm thấy rất mệt mỏi!

Tại sao? Tại sao? Em yêu anh nhiều thế cơ mà. Em lo lắng cho từng centimet trên thân thể và tâm hồn anh. Em hiểu anh. Em biết anh muốn gì và luôn làm điều anh muốn.

- Đúng thế, anh mệt mỏi vì em yêu anh đến nỗi anh không thở nổi. Em quá tốt và quá yêu anh làm cho anhh không biết phải yêu lại em như thế nào. Làm cho anh mệt mỏi tới nỗi không biết phải yêu em ra sao.

.................................................

Tôi đã sai!

Có biết tôi sai từ đâu không?

Tôi sai từ việc dùng cách yêu người này để yêu một người khác.

Bởi vì tôi đã từng bị bỏ rơi, bởi vì tôi đã yêu người lăng nhăng và chẳng yêu mình. Nên vì thế tôi yêu người yêu tôi tha thiết bằng cách yêu kiểu "rút kinh nghiệm" từ những người trước của mình. Tôi sợ bị bỏ rơi trong khi anh ấy không hề như những người trước, chưa từng và không bao giờ có ý định bỏ rơi tôi. Nhưng nỗi sợ hãi mất đi anh ấy như những người trước, khiến tôi trói buộc anh trong quá nhiều sự quan tâm, ân cần và chu đáo.

Bởi vì người yêu cũ muốn tôi ghen. Yêu người tôi yêu tôi lại ghen mù quáng, trong khi anh không xem ghen là yêu, anh xem ghen là sự thiếu tự tin của tôi đối với bản thân mình.

Và nhiều rất nhiều điều sai tôi đã làm khi yêu anh nữa. Quá chiều chuộng anh khiến anh thay đổi bản thân mình. Tôi yêu anh quá nhiều làm anh yêu tôi chẳng được bao nhiêu với tốc độ điên cuồng vũ bão ấy. Anh cảm thấy anh thụt lụt và đơn độc trong tình yêu này.... Và anh mệt mỏi.

Khi một thứ quý giá bất ngờ tới với mình, ai chẳng muốn bao bọc nó thật kỹ. Nhưng một khi thứ quý giá đó không phải là một vật vô tri thì sự bao bọc đó sẽ làm cho nó không thể nào chịu đựng nổi.

Tôi buồn bã và thực sự đau đớn, từng lớp da của tôi như tróc ra khỏi thân thể vì cảm giác hoang mang không thể biết mình phải làm gì. Thực ra tôi vẫn trách anh, cho dù tôi có hiểu, nhưng trách cứ vẫn là bản tính của phụ nữ lắm điều.

Tim đau, ngực dẫy dụa khóc quằn. Nỗi sợ hãi gần như xâm chiếm và đánh bại hoàn toàn lý trí.

Nếu anh rời bỏ tôi, tôi sẽ không thể đi nổi con đường này. Niềm tin mới hôm nao được đốt cháy, sẽ vĩnh viễn chỉ còn lại tàn tro rơi rụng.

Tôi sợ tất cả những điều đó. Sợ hãi vô cùng cảm giác bó buộc của cô đơn. Đừng bao giờ yêu một người theo cách mà ta đã từng yêu một người... khác... Bởi vì làm như thế, ta sẽ mất người đó....

.......................................

- Anh à, em sẽ không yêu anh nhiều quá, sẽ chỉ yêu anh vừa đủ thôi. Thế nên anh đừng rời xa em nhé!

- Không phải để em khóc, không muốn để em đau mà bởi vì anh luôn muốn ở bên em, không muốn rời xa em, nên anh mới nói ra cho em hiểu, để anh có thể yêu em nhiều hơn...

- Em sẽ không bỏ cuộc cho dù chuyện gì xảy ra đi chăng nữa.

- Em không cần phải cho anh biết điều đó...

- Oh, em hiểu.... Bởi vì... đôi khi... phụ nữ xấu xa mới là đàn bà quyến rũ!

..................................

Chúng tôi đã chọn cho mình một khoảng lặng. Một trạm nghỉ chân trên cả đoạn đường dài. Đầy rẫy những sợ hãi, học yêu một người ít đi, còn khó khăn hơn gấp nhiều lần phải yêu người đó nhiều lên...

Thả lỏng ra... và rồi nắm lại thật chặt!

..................................

- Anh rất yêu em!

Gào - 26/2/2010

LTG: Yêu là một thứ phải học rất nhiều. Không phải cứ chiều người yêu là tốt. Yêu là một thứ không dành cho người dốt. Phải biết mềm nắn rắn buông. Yêu không có chỗ cho quá khứ. Yêu luôn là cảm giác của hiện tại. Đừng ỷ lại quá khứ, hãy hoàn tất hiện tại cho tốt và chú ý một chút dịu dàng cho tương lai!

[Truyện ngắn] Heaven, hell and love

Một vụ án xảy ra tại khu phố nghèo nàn phía Tây thành phố. Xa xôi sau từng lớp nhà san sát, một khu chung cư tồi tàn và ẩm mốc, xác một cô gái trẻ được tìm thấy trong vũng máu nhớp nháp. Theo kết quả điều tra ban đầu, cô gái ấy chết là do tự sát.

Người ta phát hiện ra cái chết của cô vào buổi sáng hôm sau khi cô qua đời. Cô gái bị rơi từ tầng 4 của khu chung cư và được phát hiện bởi một bà bán bánh mỳ đang dọn hàng buổi sáng.

Cái chết của một cô gái trẻ mới chuyển về nơi này khiến nhiều người hoang mang. Có thể cô ta quá cùng quẫn nên đã tìm đến cái chết ở tuổi còn quá trẻ. Nhưng theo lý lẽ của cuộc đời, thì người trẻ là người có tất cả, chẳng việc gì không thể vượt qua khi ta còn trẻ. Vậy thì tại sao cô gái ấy chết? Có rất nhiều tin đồn xung quanh cái chết của cô gái trẻ. Đó hẳn là một sự kiện lớn nhất khu phố từ trước tới giờ. Người ta ngờ vực về cái chết của cô, về cái cách cô đột ngột đến nơi này và rồi... đột ngột chết. Vì sao cô gái này chết?

Chỉ một mình cô gái ấy biết!

Bởi cuộc điều tra đã khép lại, kết luận về cái chết của cô gái đã "quá rõ ràng", cô ấy tự sát vào rạng sáng, khi trời còn bàng hoàng bao phủ bởi màn đêm.

Đối với một người trẻ yếu đuối, thì cô gái ấy có quá nhiều lý do để chết.

Bọn trẻ bây giờ vẫn vậy, chúng nhắc tới cái chết triền mien và luôn coi thường sự sống. Nếu ngày trước cha ông chúng phải đấu tranh để có sự sống, thì bây giờ đa phần chúng buông xuôi hoặc tìm cách tự vẫn để tẩy chay sự sống trong cuộc đời mình. Sự nông nổi và ngông cuồng ấy như một thứ bệnh dịch mà chưa ai tìm ra vắc xin.

Xét cho cùng, cuộc đời của họ là của họ.

Sống hay chết cũng là một cái quyền!

- Nhưng tôi không tự sát

- Vậy cô bị giết?

- Không! Tôi cũng không bị giết!

- Vậy đó hẳn là một tai nạn?

- Vâng, nó là một tai nạn!

- Ồ, chúng tôi biết, chính vì thế cô mới ngồi đây!

- Đây là đâu?

- Không phải là địa ngục, nếu cô chết do tự sát, cô đã phải xuống địa ngục rồi. Tất cả những người chết do tự sát đều phải xuống địa ngục, để kiếp sau họ biết trân trọng thời gian sống của mình.

- Vậy đây là thiên đường ư?

- Không, những người chết do tuổi già sẽ đường lên thiên đường vì họ đã sống dường như trọn kiếp. Còn những trường hợp khác, sẽ phải tới đây. Họ sẽ phải ở đây mãi mãi hoặc sẽ xuống địa ngục hay lên thiên đàng.

- Vậy đây là đâu?

- Nó giống như một trung tâm xét duyệt, là ranh giới giữa địa ngục và thiên đàng. Chỉ có ở địa ngục hoặc thiên đàng, thì người ta mới được hóa kiếp, để đi tiếp đến kiếp sau. Còn nếu ở đây mãi mãi, thì người đó sẽ mãi chỉ là một linh hồn hoặc một sứ giả.

- Ừm...

- Nếu cô được lên thiên đàng, cô sẽ sống cuộc sống của một thiên thần và chờ đợi những người thân của cô chết đi. Những người từng gặp nhau trong kiếp trước, sẽ lại gặp nhau ở kiếp sau. Cô hiểu chứ? Chính vì thế chúng ta cần chờ đợi nhau. Người than của cô có thể lên thiên đàng gặp cô hay xuống địa ngục, tùy theo cách mà họ chọn khi còn sống. Nhưng vấn đề là chúng ta vẫn phải gặp nhau để cùng hóa kiếp. Cha mẹ cô kiếp này, sẽ gặp lại cô kiếp sau, họ có thể vẫn là cha mẹ cô, hoặc là một ai khác ảnh hưởng lớn tới cuộc đời của cô tại kiếp sau tương đương cha mẹ. Ví dụ thế. Khi ở trên thiên đàng hay địa ngục, trong thời gian đợi chờ hoặc chịu khổ hình, cô sẽ gặp gỡ những người mới, họ sẽ gặp lại cô khi hóa kiếp. Những mối quan hệ mới không phải từ kiếp trước tới với cô như vậy.

- Vậy tôi sẽ phải làm gì ở đây?

- Khi lên thiên đàng, cô sẽ chờ đợi, khi dưới địa ngục, cô sẽ chịu khổ hình, còn khi ở đây, cô sẽ dõi theo những mất mát và hàn gắn những vết thương hoặc gây tội ác đối với những người đang còn sống. Cách nào tùy cô chọn, để giúp cô lên thiên đàng hay xuống địa ngục.

- Vậy thì chẳng phải quá đơn giản sao? Ai lên đây cũng sẽ cố làm điều tốt để được tới thiên đàng, chứ chẳng ai dại gì làm điều xấu để chui vào địa ngục?

- Theo lý thuyết là thế, nhưng lý thuyết không thể áp dụng trong thực tế cuộc đời. Giống như theo lý thuyết thì cái chết của cô là do tự sát, nhưng thực tế lại chỉ là một tai nạn. Có một số người hận thù đủ lớn để chịu khổ hình, họ quyết trả thù ngay cả khi sự thù hận ấy làm cho họ trở nên đau đớn. Có một số người vẫn mãi vấn vương, không chịu buông quá khứ, để mãi luẩn quẩn ở nơi này, không hóa kiếp để rồi họ mãi mãi bị xóa khỏi ký ức của những người yêu thương mình.

- Ra vậy.

- Đó là vấn đề mà cô nên biết. Còn bây giờ làm gì tùy cô, cô sẽ không thể cho người khác biết cô là một hồn ma!

..........................

Người đàn ông ấy biến mất, căn phòng trọ chỉ còn mỗi mình tôi. Tôi lặng lẽ leo lên sân thượng của tòa chung cư, thử cảm giác reo mình xuống mặt đất thêm một lần nữa. Lần này, tôi rơi xuống thật nhẹ nhàng, cứ lơ lửng mãi mà không chạm xuống đất được. Trước đây, tôi nghe nói, sống - chết là số mệnh, cuộc đời an bài làm sao tránh khỏi những tai nạn bất ngờ. Tôi không có chủ ý chết trong một bộ dạng xấu xí và bê bết máu, mặc dù trong trái tim cô độc lúc ấy đầy rẫy những nỗi đau. Tôi đi lên ban công tìm chút gió. Và trong một phút ngôngg cuồng nào đó, tôi đứng chênh vênh ở độ cao ấy rồi chẳng may trượt chân. Thế là chết! Lãng xẹt.

Sẽ rất xấu xí khi người ta nhìn thấy tôi lúc ấy. Tôi đã nghĩ rằng khi tôi chết đi, tôi có thể nhìn lại thời gian sống của mình. Tôi vẫn luôn tin vào kiếp sau và kiếp trước, nhưng niềm tin và nỗi sợ chết cách nhau rất xa, tin mấy thì tin, chết vẫn là một cái gì đó quá đáng sợ.

Rốt cuộc, tôi cũng chết, một cách nhảm nhí và vô lý quá chừng. Tôi cũng không thể tua lại khoảng thời gian đã qua để ngẫm nghĩ và xem lại. Càng không thể thanh minh về cái chết của mình. Tôi không muốn trong tâm trí những người đang sống, tôi là một kẻ yếu đuối và hèn mọn. Càng không muốn có ai đó vì cái chết của tôi mà tự trách móc bản thân mình.

Gác những suy nghĩ tiếc nuối lại, tôi muốn biết những người thân yêu đang ra sao sau cái chết đột ngột của mình. Tôi nhảy lên một chiếc taxi đang chở một cô gái trẻ vào trung tâm thành phố. Rồi lại bay lên chiếc xe bus đi về phía khu chợ nhà mình. Từ đó, tôi đi bộ về nhà. Khung cảnh và con đường vẫn vậy, những chiếc lá vẫn bay và bám vào gót giày như ngày tôi còn đang sống. Mọi thứ không thay đổi sau... vài ngày, chỉ có chút đổi thay là cũng trên con đường này, giờ đây tôi đi nhưng không còn sống nữa.

Cánh cửa nhà tôi đóng im ỉm, tôi bay lên sân thường và luồn lách tìm cách chui xuống nhà. Bố mẹ tôi không có ở đó. Tôi chẳng tìm thấy một ai.

Không biết mọi người đi đâu làm gì, tôi bay sang nhà người mình yêu và đứng đó chờ đợi. Tôi muốn bước vào cánh cửa đó, xem anh ấy đang làm gì, đang khóc hay đang cười, đang buồn đau hay đã mau vui sướng? Ngày tôi mất, chúng tôi đang cãi nhau, anh ấy giận vô cùng vì tôi thường xuyên nói rằng muốn chết. Anh ấy cảm thấy mệt mỏi trước những trạng thái vô lý của tôi. Chúng tôi to tiếng, và anh ấy bỏ đi. Mặc dù có người yêu nhưng mọi quyết định tôi đều quyết định một mình, tôi luôn muốn khẳng định sự độc lập của bản than đến độ, trong mọi hoàn cảnh tôi đều làm theo ý mình. Khi anh cố thuyết phục tôi rời đến nhà anh ở, thì tôi lại cứ khăng khăng dọn tới một nơi tồi tàn và ẩm mốc. Cuộc sống theo tôi khi ấy là một sự sỉ nhục nếu phụ thuộc hay dựa dẫm vào ai đó, cho dù bất kỳ bất kỳ chuyện gì xảy ra.

Nhưng bây giờ thì tôi đã chết rồi, muốn dựa dẫm cũng đâu có còn được nữa? Đôi khi dựa vào người khác, không phải là một điều xấu xa như những kẻ bảo thủ giống tôi thường hay tưởng tượng. Sống hãy nên dựa vào một ai đó, bởi vì khi chết rồi, chẳng dựa được nữa đâu... cho dù ta có muốn hoặc họ có cho ta dựa.

Một bước chân lặng lẽ từ phía sau tôi, quay lại dường như tôi đang giáp mặt với người mình yêu thật gần. Anh ấy đờ đẫn, đôi mất trũng sâu hun hút và cái nhìn đau đớn đến tận tâm can, dường như anh ấy đang nhìn sâu vào đôi mắt u sầu của tôi như ngày nào. Anh ấy mở cửa, ổ khóa trượt lên trượt xuống, mãi không cho chìa được vào. Tôi nhìn và thương anh ấy vô hạn. Nhưng tôi chẳng biết làm thế nào. Ước gì tôi có thể nắm lấy đôi bàn tay đang run lên ấy, ước gì anh có thể mạnh mẽ nhấc bổng tôi lên như ngày nào với vòng tay nồng cháy...

Tôi đọc được suy nghĩ từ sâu trong tâm can con người đau khổ ấy. Bỗng tôi giật mình hoảng sợ lao ngay vào bệnh viện. Anh ấy vừa đi ra từ bệnh viện nơi mẹ tôi nằm. Mất mát quá lớn đã khiến bà trở nên suy kiệt. Bố tôi đang ngồi đó, bệ rác và thẫn thờ, đợi chờ và nhẫn nhịn.

Mẹ trách bản thân sao để tôi sống một mình.

Bố trách bản thân sao lại để cho con gái mình đơn độc khi nó đang rơi vào khủng hoảng.

Những trách móc của hai người mà tôi đọc được cứ nhanh chóng và dồn dập tới nỗi khiến tôi còn hoảng loạn. Và nỗi đau dày đặc trong họ khiến tôi quá đỗi bang hoàng nên bỏ chạy.

Tôi không muốn những người đang sống mà tôi yêu thương và đau đớn nhiều như vậy. Họ đau đớn làm tôi đớn đau. Tôi muốn nói với họ rằng đây chỉ là một tai nạn, và chẳng ai có lỗi khi tai nạn ấy đến với tôi.

Trở về căn nhà trọ, lặng lẽ xếp lại những nỗi lo lắng cho người thân, tôi hoang mang thực sự. Ba mẹ tôi và anh, đang tự trách bản thân mình nhiều đến độ, tôi e rằng họ sẽ chẳng thể vượt qua, làm sao tôi có thể gặp họ, để nói cho họ biết rằng chúng ta sẽ lại gặp nhau ở kiếp sau, và rằng họ đừng quá đớn đau, bởi vì tôi không hề tự sát. Bởi vì tôi yêu họ biết nhường nào, bởi vì tôi tôi...tôi...

Người đàn ông khi nãy xuất hiện làm tôi giật bắn mình. Ông ta khẽ đặt tay lên vai tôi:

- Hãy bình tĩnh, bởi vì ai lên nơi này cũng đều như cô, băn khoăn luẩn quẩn với những nỗi đau xưa cũ nên chẳng thể hóa kiếp được. Họ ở đây nhiều năm nhiều tháng, nhiều ngày....Thời gian của người chết luôn dài hơn người sống. Cô chết 10 ngày thì chỉ bằng họ đang sống được 1 giây. Nên nỗi đau của người chết cũng dày gấp 10 người sống.

- Tôi phải làm gì bây giờ?

- Cô có thể trả thù!

- Trả thù cái gì mới được chứ?

- Đó là một bài toán đấu tranh giữa thiên thần và ác quỷ. Ác quỷ cho rằng sự thù hận luôn lớn hơn vị tha. Chính vì thế họ thách thức các thiên thần cho ra một quy luật. Đó là, những người ở ranh giới giữa thiên đàng và địa ngục được có phép thuật để trả thù, nhưng không thể dung phép thuật để cứu giúp bất kỳ ai. Hãy tới gặp những người mà cô ghét. Hãy tới gặp họ!

Nói rồi, anh ta đẩy tôi tới một căn phòng có 10 cô gái, những cô gái trong hội tôi chơi chung khi sống. Chúng tôi đã từng rất thân thiết. Tôi không ghét những cô gái này, vậy tại sao ông ta lại đẩy tôi đến đây?

Tuy nhiên, gần khoảng thời gian xảy ra tai nạn của tôi, chúng tôi không còn gặp nhau nhiều nữa. Họ có những bận rộn riêng. Và vì điều kiện không cho phép, tôi không thể tham gia những "bận rộn" rất riêng tư của họ.

- Nó đã vay tiền tao khi còn sống. Số tao thật đen đủi, làm sao đòi được bây giờ?

- Đòi bố mẹ nó, hoặc thằng người yêu nó

- Có thể nó chết để trốn nợ mày

- Ai chà, có thể lắm chứ!

- Làm sao tao biết là có ngày nó bi bét thế chứ?

Mặt tôi tím đỏ, tôi cố gắng nhớ lại mọi chuyện, quá mơ hồ, mãi sau tôi mới nhớ ra. Tôi không vay tiền cô gái đó, lúc ấy, cô ấy đã thay tôi trả một món đồ giá vài trăm, do sơ suất đã quên bẵng đi. Tôi cảm thấy mình thật ngu quá, sao để đến chết rồi vẫn còn bị nhục nhã thế này. Bài học đưa ra là chúng ta không bao giờ nên quên những món nợ dù cho nó nhỏ, đặc biệt là những món nợ nhỏ. Bởi vì nó nhỏ hãy luôn nhớ để trả cho xong. Mà tốt nhất là chẳng nợ nần.

- Thế nó vay mày bao nhiêu?

- Ôi chẳng đáng là bao nhưng cũng nhiều phết đấy đối với người nghèo như tao.

Tất cả bọn họ phá lên cười trước câu đùa của cô ta.

- Nhà nó chắc chẳng có tiền trả mất thôi

- Ừ, cả mấy trăm triệu mà

Có một lý do mà chúng ta có lẽ luôn nên làm di chúc ngay cả khi không nghĩ rằng mình sẽ chết đi, đó là sau khi người ta không còn sống, rất có thể sẽ bị lắm kẻ đặt điều. Ví dụ trong trường hợp này, mấy trăm nghìn có thể thành mấy trăm triệu. Hãy viết di chúc mỗi ngày, viết để biết mình thực sự đã làm gì khi sống.

Tôi lặng lẽ bước ra căn phòng những người bạn "thân thiết" đang chuyện trò, không còn muốn nghe và cũng chẳng muốn quan tâm những gì họ đang to nhỏ. Có lẽ họ còn nói và sẽ nói rất nhiều, bởi vì họ đâu yêu thương gì tôi để mà luyến tiếc? Có những mối quan hệ trên danh nghĩa than thiết, nhưng thực chất chỉ là lợi dụng lẫn nhau. Bỗng dưng tôi nhớ tới hai chữ "trả thù", vung tay tôi làm một chiếc ghế bay ngay về phía họ. Tôi hốt hoảng và họ cũng hốt hoảng. Tôi ngạc nhiên vào khả năng mình có, còn họ sợ hãi vì những thứ vừa có trong căn phòng.

Song, tôi rụt tay lại và bước đi.

Có thể đây chỉ là một màn kịch do người đàn ông kia tạo dựng, ông ấy muốn xúi bẩy tôi trả thù. Tôi phải quên họ đi và cũng không muốn dìm tâm trí mình trong những suy nghĩ tồi tệ. Khi còn sống, trong lúc khủng hoảng, tôi đã luôn sống trong tâm trạng đó rồi. Khi ấy, tôi đã thù hận rất nhiều, đến nỗi quanh quẩn trên ban công để rồi lâm vào cảnh chết oan ức như thế này. Vậy là quá đủ. Nguy hiểm nhất là đàn bà với những trò thâm thù vặt vãnh! Tôi đã nợ quá nhiều khi còn sống, chết rồi có nên gây them oán hận nữa không?

Vết thương tôi gây ra trong trái tim người thân là một hình phạt quá lớn đối với tôi. Tôi chỉ muốn ở bên hàn gắn vết thương ấy cho họ, cho dù phải xuống địa ngục.

........................................

Anh ấy đang ngồi bên máy tính, lần lượt lướt qua những tấm hình và đôi mắt trở nên đẫm nước. Người đàn ông của tôi yếu đuối làm sao, làm sao không yếu đuối được trong phút giây này? Anh ấy dường như cô độc quá. Tôi vòng tay ôm lấy anh ấy như những ngày chúng tôi còn bên nhau âu yếm lắm. Hôn nhẹ lên đôi môn đang cắn vào nhau run lên từng nhịp, nhẹ nhàng vuốt đôi bàn tay đang di đi trên bàn phím. Tôi yêu anh ấy biết nhường nào, tôi cảm thấy nỗi đau của anh ấy, sự tự trách bản than của anh ấy như đâm xuyên qua trái tim đã chết của mình. Mới ngày nào những chạm nhẹ ái ân còn quanh quẩn, những giận hờn vẫn như những đợt gió vu vơ vô tình len lỏi trong chúng tôi. Giờ đây, bất lực xung quanh tôi nhiều quá đỗi.

Chuông điện thoại reo lên, anh ấy không bắt máy, một số lạ hiện lên trên màn hình điện thoại. Tôi nghe thấy những xung điện sốt sắng từ đầu dây bên kia...

Rõ ràng, rõ ràng, rõ ràng đây là cuộc gọi từ bệnh viện nơi mẹ tôi nằm.

Vội vã buông bàn tay khỏi những ngón tay anh mềm mại, tôi bay nhanh về phía ấy, nơi mẹ và cha tôi đang vật vã trong những dằn vặt sau sự ra đi của đứa con gái độc nhất.

Mẹ tôi đã qua đời.

Còn bố tôi đang đứng trên ban công bệnh viện nơi có rất nhiều người đang cố gắng khuyên ông bình tĩnh. Tôi chưa kịp nắm lấy tay mẹ thì đã nghe thấy tiếng la hét bên ngoài. Tôi chạy ra nhìn cha mình và gào lên kinh hãi. Ước gì ông nghe thấy tiếng tôi đang thất thanh kêu gọi và cầu xin, ước gì ông nhìn thấy tôi đang phát điên lên vì tội lỗi khi khiến gia đình trở nên đơn côi dằn vặt.

Bỗng một ai đó kéo giật tôi về phía căn phòng trọ.

Người đàn ông đó!

Tôi gào lên khi nhìn thấy ông ta: " Tại sao, tại sao, tại sao, tôi không thể làm gì khi nhìn thấy tất cả những điều này? Tại sao tôi phải nhìn nó khi tôi ko thể làm gì? Tại sao ko để một kẻ đã chết được yên!!!!!!!!!!!!!!!!"

- Bởi vì cô gái ạ, mỗi người khi sinh ra trên đời đều có một ý nghĩa rất quan trọng với ai đó. Việc người đó tồn tại hay chết đi không chỉ ảnh hưởng tới bản than người đó mà còn làm cho những người khác phải mang hệ lụy. Cái chết của cô là nỗi đau cho những người cô yêu thương. Và nỗi đau của những người cô yêu thương lại cũng trở thành chính nỗi đau của cô. Không phải vậy sao?

- Tôi phải làm gì bây giờ? - Tôi khóc như nghẹn lại, từng tiếng nấc cứ ứ trong cổ và nước mắt trào tuôn không sao kiềm chế được.

- Cô chẳng thể làm gì được khi cô đã chết. Chẳng phải ngẫu nhiên thiên thần thỏa hiệp với ác quỷ. Rằng khi chết người ta có thể báo oán chứ chẳng thể báo ơn. Vì hận thù không nuôi dưỡng tình yêu, dù sống, hay chết nó cũng là điều không nên có. Nhưng nếu không trút bỏ hận thù, thì sẽ chẳng có được tình yêu. Tình yêu rất khó để có thể ban tặng nó khi đang sống, còn lúc chết đi, chỉ có thể giữ lại chứ chẳng thể mang theo. Thế mới nói, sự sống đáng giá và tình yêu đáng quý!

- Tôi phải làm gì? Phải làm gì? Xin ông

Bỗng nhiên, có một bàn tay nhè nhẹ chạm lên những giọt nước mắt của tôi, có một bàn tay dịu dàng xoa lên những giọt nước ấy. Hình ảnh người đàn ông khi nãy mờ dần rồi biến mất hẳn.

- Em đã ngủ được 3 ngày rồi đấy!

Giọng nói của người yêu tôi trầm ấm vang lên. Đôi bàn tay yêu thương ấy đang thực sự chạm vào từng cảm nhận trên da thịt tôi. Tôi ôm chầm lấy anh.

- Hóa ra tất cả chỉ là mơ thôi. Em đã rất sợ!

- Em mơ thấy gì mà sợ nào? Anh đã ở đây suốt mấy ngày qua vì em sốt quá. Bố mẹ cũng rất lo. Bạn bè cũng gọi hỏi thăm em nhiều lắm. Nhưng bác sĩ nói là em chỉ bị stress quá thôi.

- Đây là đâu hả anh?

- Bệnh viện em yêu ạ

- Ôi, ơn trời, em chưa chết thật rồi!

Anh nghiêm mặt:

- Em có thôi lải nhải chết choc đi không hả?

- Em biết rồi biết rồi mà, em xin lỗi mà!

Tôi cuống quýt xin lỗi và rúc đầu vào lòng anh. Cảm giác ấm áp vào yêu thương biết bao.

Mấy ngày sau khi ra viện, tôi về thăm bố mẹ. Anh thật chu đáo khi không nói cho bố mẹ tôi biết tôi đang nằm viện, chỉ nói rằng tôi đang bận công tác ở vùng... mất sóng, vì sợ bố mẹ lo lắng, hoang mang. Những lần cãi vã trước đây với bố mẹ khiến tôi tự nhiên cảm thấy mình xấu hổ. Bởi vì biết đâu ngày mai tôi sẽ trượt chân ở môt... hố cát nào đó, không thể nói được rằng tôi yêu họ vì tôi sẽ... bị câm, vậy nên tôi phải thể hiện tình yêu dạt dào từ khi tôi còn đang sống.... Bởi yêu thương chẳng bao giờ được xem là đủ!

.................................

- Anh này, nếu được chọn lại một lần nữa, anh có chọn yêu một người con gái hâm như em không?

- Không, anh có hâm đâu!

- Tức là anh không muốn yêu em nữa chứ gì?

- Không, sao anh phải chọn một người con gái như em? Anh sẽ chọn em, luôn là em, không phải một ai khác, kể cả là "như em".

Chúng tôi quấn vào nhau trong những cảm giác và tình yêu. Điều ngọt ngào nhất trên thế giới này là sống để được yêu nhiều như thế!

2. Kỹ nữ máu

Tôi và cô ta quen nhau ở một pub nhỏ đông đúc. Thật khó lòng nói tên nó ra ở đây, vì nó nhỏ nhưng khá là nổi tiếng ở cái mảnh đất chật hẹp và đơn giản này... Thậm chí tôi nghĩ, nếu nói tên pub đó ra, tất cả mọi người sẽ ồ lên, biết tôi và cô ấy là ai, chúng tôi sẽ tai tiếng như thế nào nữa ấy chứ...

Chả hiểu và chẳng rõ nữa.... Thành phố của chúng ta thật quá chật hẹp. Từ khi cái nơi to đùng như New century không còn nữa... những bar pub cứ đóng mở rồi lại dung dăng dung dẻ đẻ ra ầm ầm... thì tiếng nhạc xập xình, những mối tình nhanh gọn chẳng bao giờ chấm dứt dễ dàng....

Chỉ cần nhún nhẩy trên bàn bi-a, cái gì gọi là khó khăn cho sự dẫn dắt chăn gối tự nhiên tan biến mất... Ngủ với nhau, đơn giản chỉ là cùng nhau vui một đêm, để hôm sau có thể quên nhau nhanh nhất. Tôi thấy mình chẳng mất mát gì, ngoài tiền nhà nghỉ mà vốn dĩ bây giờ rất rẻ, vì quá nhiều nhà nghỉ, chắc người ta phải cạnh tranh nhau giá tiền, để kẻ hưởng lợi không ai khác, luôn là những cuộc tình một đêm, những khách hàng, chỉ cần cái giường trong vài tiếng....

Người ta nói đi đêm như thế dễ bệnh tật như chơi, nhưng bệnh tật chỉ có thể dính lên người những kẻ muốn chơi mà ngu ngốc. Tại sao người ta phải phát minh ra, từ rất lâu rồi, những dụng cụ che chắn khi làm tình, bởi vì chẳng ai muốn mình có bệnh... Cái gì cũng vậy thôi, muốn sướng một cách tuyệt đối, thì cần phải tuyệt đối thông minh và tỉnh táo....

Người con gái này.... qua một đêm tôi có thể quên cô ta... tôi ko còn nhớ chúng tôi đã làm gì trong trạng thái say xỉn quá đà như thế.... Nhưng nếu chỉ một lần thôi... thì tôi sẽ chẳng có gì để nói, Sự tình cờ là... dường như thế giới này, trò đời này... bắt tôi phải nạp dữ liệu về cô gái ấy vào bộ nhớ xói mòn, không muốn chứa đựng một ả đàn bà ngu ngốc nào của tôi. Tôi ngủ với cô ta đêm thứ hai, một tuần sau đêm thứ nhất...dù say xỉn nhưng vẫn "rất an toàn." Cô ta chưa từng nói chuyện với tôi, tôi xin thề là như vậy, chỉ cười rất dịu dàng và ánh mắt thì cũng nhẹ nhàng, không phải đĩ.... nhưng vì cái gì, cô ta lại là kẻ dễ dãi đến hai lần? Cô ta cũng không một lần thắc mắc gì sau khi tỉnh dậy... mặc quần áo như một kẻ chuyên nghiệp... để lại 1/2 số tiền phòng... và hôn vào trán tôi... sau đó bỏ đi...

Lần thứ nhất, tôi cười... mẹ kiếp, con đĩ danh giá và trò khỉ... Lần thứ 2, tôi kéo tay cô ta lại... cả hai diễn một màn kịch câm... tôi nhét lại tiền vào tay cô ta, ra dấu rằng, cầm đi, không cần đâu... Cô ta lắc đầu dúi lại tay tôi, cười không nói. Tưởng tưởng rằng... lúc đó tôi nghĩ, chắc hẳn con đĩ này bị câm!

Thì bỗng nhiên...

Cô ta nói:

- Tất cả phải được chia đều chứ!

- Chẳng ai bắt con gái phải trả tiền phòng, trừ khi là trai bao, mà tôi thì ko phải thế bạn ạ...Với lại đây là lần thứ 2 rồi...

- Cũng chỉ là một lần chơi, tôi nghĩ tôi với anh nhận đựơc như nhau thì phải chi trả như nhau...

- Rắc rối quá, cầm lại tiền đi! - Tôi cáu bẳn.

Cô ta cười:

- Nếu anh ko để tôi trả tiền phòng, thì anh phải trả tiền cho tôi, theo đúng luật chơi sòng phẳng. Chúng ta ko liên quan, không chia đều thì phải có một người được trả tiền, hãy cứ coi tôi là người may mắn đó!

Hey ya, nhạt, một trò mới của đám gái làng chơi sao? Ra là thích tiền, đơn giản vậy! Chẳng vấn đề gì. Tôi quẳng ví cho cô ta, nói lấy bao nhiêu tuỳ ý, vì tôi thực sự ko nắm rõ giá cả. Cô ta rút ra một tờ, rồi nói, mượn điện thoại của tôi... cô ta lưu số điện thoại vào máy tôi và quẳng lại phía giường:

- Gọi khi nào anh muốn!

Tất cả chỉ đơn giản như vậy ở lần thứ hai ấy, rồi cô ta đứng dậy bỏ đi. Số điện thoại lưu trong máy với cái tên kì quoặc "gọi là đến" khiến tôi buồn cười.... nhưng tóm lại thì, dù thế nào, tôi cũng sẽ ko gọi...Bởi ngay cả khi đã có "màng chắn an toàn" và tiền ko phải là thiếu, thì tôi cũng ko muốn, đút ra đút vào với một đứa con gái đi làm đĩ và là của... biết bao thằng như tôi... có tiền...

Tôi thích những đứa con gái sạch sẽ, không cần trinh trắng, nhưng sạch sẽ chỉ để qua một đêm... Vả lại, nhu cầu của tôi cũng đâu cao lắm... nó chỉ đến khi có chút hơi men...

............................................

Tôi yêu một người con gái nhưng tôi hiểu rằng trong thời điểm hiện tại, tôi ko thể mang lại cho cô ấy tất cả những gì cô ấy cần, tất cả những thứ cô ấy muốn, ở một người đàn ông...

Sự chung thuỷ? Không, tôi cần phải chơi... vì tôi còn rất trẻ. Sự quan tâm? Hạn hẹp thôi, vì tôi còn nhiều điều lo lắng! Sự ổn định? Càng khó khăn, vì tôi muốn có một sự nghiệp vững chắc, trước khi chịu áp lực ràng buộc gia đình....Nói chung, tôi chưa thể cho cô ấy những thứ an toàn như vậy... những thứ mà tất cả những người con gái trên trái đất này đều khát khao...

Một mối tình đẹp tuyệt hảo như biết bao tập film Hàn Quốc...

Tôi ko muốn hứa hẹn, cái sự hứa hẹn ấy nó phi lý và ảo ảnh lắm...

Tôi ko muốn nói yêu, vì từ yêu ấy nặng nề và dai dẳng lắm...

Tôi ko muốn bị quản thúc trong cái mác người yêu, cái từ bạn trai hay bất cứ cái gì tương tự như một dây xích, kéo đàn ông phải dính chặt lấy đàn bà...

Vậy là....

Cô ấy ra đi...

Tôi gọi điện thoại nhiều lần, đứng trước cửa nhà và gọi liên tục...

Cửa sổ phòng cô ấy ko mở, ban công đóng khép, điện thoại tút dài...

Một sự ra đi mà chắc chắn không có ngày trở lại, không một sự giải thích, bởi người trong cuộc đã qua hiểu lý do. Hiểu nhưng không thể thay đổi để làm mình tốt hơn, hay không thể thay đổi để phá hoại những mục tiêu mà đã cóvà cái lối sống mà mình đề ra... Tôi không thể !

Sao cô ấy ko chịu hiểu rằng.... tôi ko thể khác.... Và chờ đợi đến ngày, tôi đủ những điều kiện cần, để dám nói rằng... tôi yêu cô ấy?

Con gái bây giờ, thiếu kiên trì và kiên nhẫn đến vậy sao??? Từ cảm giác ăn năn, tôi đi dần sang trách hận.... Lúc đầu là nhận thấy lỗi ấy do mình. Dần dần... tôi cảm giác bất cần và thấy cô ấy mới là người sai trái nhất.... một kẻ phản bội khi đã quá thiếu lòng tin ở tôi. Ra đi ư? Thì cũng như vậy thôi, cô ấy đi rồi, còn mình tôi ở lại.... buồn nản và chán chường.... bởi vì với cô ấy, hiếm hoi, tôi đã luôn yêu thương thật sự.

Một tuần trôi qua, nỗi đau tôi dầm dề dưới những cơn mưa đầu hạ. Mọi thứ bỗng trở nên xa lạ khi thiếu vắng một nụ cười quen. Mọi thứ làm tôi phát điên lên khi không còn thấy những dòng tin nhắn ấy. Chuông điện thoại không còn reo lên những tiếng nhắc nhở: "Anh ơi, về sớm đi, muộn rồi!", "Anh ăn gì chưa, em làm đồ ăn để trong tủ lạnh, anh về nhớ hâm nóng!", "Anh à, em nhớ anh lắm! Muahzzz".... Cũng chẳng còn những tiếng khóc, sự van xin nài nỉ, xin tôi đừng đi đêm, cũng chẳng còn cái dáng người bé nhỏ, vòng tay mong manh, ôm lấy tôi xiết mạnh...

Hết thật rồi...

Chuông điện thoại một tuần sau cũng ko còn tút dài mỗi lần tôi gọi nữa.... thay vào đó là "số máy quý khách vừa gọi hiện đang tạm khoá!".

Nỗi nhớ dày vò, chỉ còn đó, không có gì hơn....

..........................

Ngày chủ nhật cuối cùng của tháng đầu tiên tôi và cô ấy chia tay... Nói chia tay ko biết có đúng ko nữa.... Đã từng nói yêu bao giờ chưa?

Tôi trở lại với nhịp sống về đêm của mình, lên pub,, rượu và nhiều thứ đang chờ tôi trên đó... Có hẹn với một vài người bạn, nhưng chẳng hiểu sao, chẳng có điều thú vị nào, ngoài đắm rượu trong nhạc... Lần đầu tiên tôi chán nản không khí ở cái hộp nhỏ này.... Chỉ uống rượu và uống rượu mà thôi....

Tôi nhìn thấy một cô gái khá quen.... nhưng cũng ko hẳn là quen... vì con gái bây giờ.... ai chẳng giống nhau đến dễ sợ...

Xoay xoay điện thoại... lắc lư ly... tôi nhìn ngắm đến chóng mặt...

Tôi đặt ly xuống bàn, toan đứng dậy....

Chuông điện thoại reo...

Tin nhắn ý éo: "Lâu lắm rồi mới thấy anh lên đây!"

Tin nhắn từ số "Gọi là đến" ... Tôi lại ngồi xuống, ngước mắt nhìn một vòng xung quanh: "Em đang ở đâu đấy?", "Xa anh một đoạn gần", "Qua bên này đi", "Ra ngoài đi!"...

Tôi ra ngoài, nhìn thấy cô ta đang dốc ngược chai bia xuống, nhìn rất buồn cười, mấy giọt bia rơi, trông đến tội.

"Say à?"

" Em chẳng bao giờ say cả." - Cô ta cười lớn

" Sao biết số anh thế?"

"À lần trước lưu số, nháy sang máy em luôn mà!"

"Chuyên nghiệp nhỉ?"

Cô ta quay sang nhìn tôi, một giây không cười, rồi sau đó quay đi: "Ừ, là thế mà!"

Tối hôm đó chúng tôi lại qua đêm với nhau... không say xỉn mà là trong tiềm thức tỉnh táo...

- Hôm nay free nhé, đừng trả tiền em...

- Em có vẻ thích miễn phí nhỉ? Hay thế lắm hả?

- Ừ, đa phần là miễn phí ý mà...Em cũng thoải mái chuyện tiền nong.

Cô ta cười khoái trá....

- Có vẻ anh buồn nhỉ? Kể một chút gì đi... Với một con đĩ, thì ko cần phải nghĩ...

Tôi cũng chẳng hiểu sao, đêm ấy tôi lại kể hết cho cô ta, câu chuyện về cuộc tình dang dở của tôi... Tôi cũng ko hiểu sao, tôi cảm giác thực sự thoải mái khi làm điều ấy...Cô ta lắng nghe rất chăm chúvà ánh mắt mang đầy sự cảm thông.... như nắm giữ một tấm lòng chia sẻ lớn... Con mắt dịu dàng và bờ môi yếu đuối đến nôn nao lòng.... Tưởng như nhìn vào nó... người ta có thể quên hết mọi buồn lo.... Tự nhiên... tôi muốn hôn cô ấy.... như để nhìn thấy cái phần thật thà còn sót lại và đang rơi vãi trên thân thể một người con gái không mấy trong sạch này... Sẽ rất áy này nếu chỉ xem cô ấy như là một ả gái rẻ tiền.

Tự nhiên tôi thấy lòng mình nhẹ nhàng đi, vậy là sau đêm hôm ấy, cứ mỗi khi có việc gì lo nghĩ, tôi lại gọi cho số điện thoại "gọi là đến", không phải để ngủ miễn phí mà để cảm thấy yên ổn hơn. Tôi bắt đầu hoang mang khi nhận ra rằng, điều duy nhất khiến tôi bình yên được là ở bên người con gái này... những phút giây trôi qua mỗi ngày càng khiến tôi hoảng sợ....

Tôi sợ rằng tôi sẽ yêu một con đĩ.... và điều đó, là không thể, không thể được đâu...

Tôi khá nghe lời cô ấy, nghe những lời khuyên, vì đa phần tôi thấy đó là điều đúng đắn. Cái việc gối chăn của chúng tôi cũng điều độ và tuyệt vời như một cặp vợ chồng mới cưới....

Hơi thất thường một chút là những vết tím trên người cô ấy.... như một sự sắp xếp, lúc nhiều, lúc ít...

- Bệnh gì khiến người em bị tím nhiều thế?

- Ùi, chẳng có bệnh gì, chỉ là một sự va đập thôi...

Tôi khó chịu, đúng hơn là có chút ghen tuông khi tưởng tượng và mơ hồ nghĩ ra là, cô ấy đã quan hê với những thằng đàn ông khác và đây là dấu hiệu thể xác mà bọn chúng nó để lại...

Quay lưng đi, ngủ tiếp... tôi chẳng nói gì...

Cô ấy kéo tay tôi lại, ôm từ phái sau, hỏi: "Anh ngủ rồi à?"

Tôi chẳng nói gì.

"Anh đã nghe kể chuyện về nghề kĩ nữ chua? Ngày xưa ấy, chuyện những geisha chẳng hạn?"

"Có nghe nói vài lần"

"Chắc anh chưa biết chuyện về một "kỹ nữ máu" nhỉ?"

"Là sao?"

"Để em kể cho nhá!"

"Uh, em kể đi"

"Ngày xưa, có một người con gái đẹp, đẹp như em vậy, hehe... làm kỹ nữ. Chẳng hiểu vì sao lại thế ý.... Đẹp và tài năng nữa... Nhưng cô ta lại làm nghề đó và khi có người hỏi lý do, thì cô ta luôn nói rằng, đó là lựa chọn sáng suốt nhất đời tôi. Là kỹ nữ nhưng chỉ ngủ với người mà cô ta thích thôi... kể cả là kẻ đó không có tiền.... Cô ta vẫn giúp hắn mua vui... miễn phí... Nhưng đã là khách hàng thì luôn phải trả... một thứ quý nhất của mình...Đố anh biết, những kẻ ko có tiền thì sẽ phải trả như thế nào?"

"Cắt cái đó chứ gì?"

"Hahahaha, ai cũng đoán như anh cả. Thực ra là... máu. Kỹ nữ ấy sẽ lấy máu thay lấy tiền của những người đàn ông ko đủ tiền trả cô ta sau mỗi lần quan hệ... Lấy kim chích một giọt máu ra..."

"Câu chuyện của em thật phi lý và chả có ý nghĩa gì..."

"Có chứ sao không? Vì bọn đàn ông nghĩ, chỉ mất một giọt máu thôi mà ngủ ko cần phải trả tiền, thì tội gì phải trả, cứ để cô ta chích máu cho rồi, nên đa số, ai cũng giả nghèo khổ..."

"Ôi, vô lý lắm, anh chẳng nghe nữa đâu..."

"Ừ thì không nghe nữa....Máu là thứ đắt nhất mà người ta quên mất mình luôn rất cần... Đàn ông cũng vậy... luôn không biết mình để mất cái gì. Đôi khi nghĩ, thứ quý giá mà có nhiều thì mất đi một chút cũng không sao, chỉ cần sung sướng là thoát ly thực tại... hehehehe, ngủ đi nào!"

Thời gian đã làm tôi quên người mà tôi yêu trước kia, mặc dù cũng còn đôi chút cảm giác luyến tiếc một người con gái ngoan hiền, yêu tôi phát điên và bị tôi phụ bạc dù rất muốn cô ấy bên mình...

Nhìn lại những gì hiện giờ tôi có, tôi sợ hãi sự mất mát như ngày nào.... Nhưng bản thân tôi thì ko muốn giữ lấy và chẳng muốn yêu một con đĩ chút nào.... Và dường như "con đĩ ấy" cũng hiểu điều này... Cô ấy gọi mối quan hệ của chúng tôi, là "một sự cặp kè!"...

Cặp kè có những quy luật mà ở những kẻ yêu nhau sẽ không bao giờ có. Đó là không được phép can thiệp đời tư, không được phép dò hỏi những điều đối phương không tình nguyện nói, chính vì thế mà, chúng tôi, gần như là... chẳng biết gì mấy về nhau...Hay nói chính xác hơn, tôi chẳng biết nhiều về cô ấy, còn cô ấy thì lại khá rõ về tôi, bởi vì tôi hay kể lể. Dường như trước cô ấy, tôi luôn là một thằng đàn ông yếu đuối và cần được sẻ chia....

Cũng là quy luật của sự cặp kè, người ta được đơn phương chấm dứt không vì lý do gì cả và đối phương phải tôn trọng điều đó... Cặp kè, là không được có... tình cảm với nhau...

Một ngày cô ấy nhắn tin cho tôi: "Chỉ thế thôi nhé! kết thúc được rồi!"

Thường thì khi người ta kết thúc một cuộc chơi, tức là khi người ta đã có đối tượng mới và những trò chơi mới vui hơn... Chắc hẳn cô ấy cũng nghĩ như vậy đấy.... Có lẽ cô ấy đã có rồi... Một thằng con trai khác, thích miễn phí và cô ấy đã mặc nhiên cho đi... chơi với nó, có lẽ nào vui hơn với tôi?

Cái cảm giác này dày vò hơn cả lần trước nữa... Mà có khi là còn đau... Tôi nhớ cô ấy nhưng không được phép nhắn tin, không được quyền hỏi han, cặp kè kết thúc thì ko nên liên lạc và càng ko được phép níu kéo... Đã chơi là phải chấp nhận luật thôi...

Hơn nữa, tôi thì cũng không muốn làm như thế.... Cứ như thể, tôi đã phải lòng một con đĩ, và bây giờ bị nó vứt đi thì lại đau đớn vô cùng. Tôi chưa bao giờ hiểu hết câu chuyện về "kỹ nữ máu" của cô ấy... nhưng khi cô ấy đi, tôi thấy... mình... "mất máu" rất nhiều... Cái cảm giác thiếu trầm trọng làm tôi hụt hẫng không đứng vững.

Một vài tuần sau, ở pub xôn xao về việc một nữ khách hàng quen thuộc đã ra đi vì một căn bệnh trầm trọng. Mội nguời kháo nhau rằng cô ta bị Siđa vì ko biết đã ngủ với biết bao nhiêu thằng đàn ông ở đây... Ảnh của cô ấy lan tràn trên Yahoo Messenger kèm theo một lời cảnh báo: "ai ngủ với nó, thì đi xét nghiệm ngay, ko chẳng may chết sớm!"...Tôi cũng nhẫn được dòng mess đau đớn ấy...

Mở ảnh ra, tôi ngỡ ngàng khi đó chính là cô ấy, người con gái cặp kè và đã chia tay tôi mấy tuần trước đây...

Tôi hơi có cảm giác sợ... Vội vàng đi xét nghiệm, mặc dù, tôi và cô ta rất an toàn mà... lúc nào cũng quan hệ "có che chắn" cả... Kết quả là... tôi ko bị làm sao hết... thở phào nhẹ nhõm, tôi thả lỏng người... thấy mình vừa trải qua một cuộc chơi may mắn....

Nhưng khi tỉnh táo lại, tôi thấy lòng chát đắng.... Cái của nợ gì thế này.... cô ấy... đã chết thật rồi sao? Tôi mở số điện thoại "gọi là đến" mà tôi chưa một lần nhớ...

Đầu bên kia nhấc máy làm tôi ngỡ ngàng: "Em chưa chết sao?"

"Chị em mất rồi anh ạ!"

Một giọng nữ quen thuộc... rõ ràng không thể chết, tôi hoang mang....

"Thế em là ai?"

" Em gái chị ấy!"

"Anh có thể gặp em được ko?"

...........................

Tôi gặp em gái cô ấy trong một quán cafe nhỏ... tối và sâu hun hút trên khu phố cổ... Tôi đến sớm và ngồi chờ, lòng thấy lo và ko hiểu có chuyện gì đang xảy ra quanh mình nữa.....

Em gái cô ấy xuất hiện, tiều tuỵ và mỏng manh như sương gió lùa bão vào tâm trí tôi hoảng sợ... Ly nước rơi xuống vỡ tan ....Em gái cô ấy, chính là bạn gái cũ của tôi....Hoá ra đó là lý do để cho giọng nói kia trở nên quen thuộc thế...

- Là em sao? Sao anh chưa bao giờ nghe em nói, em có chị gái?

- Cùng cha khác mẹ thôi, là con riêng của ba em, mẹ em không thích chị ấy nên chị ấy sống riêng...

Cô ấy có vẻ đau buồn, đôi mắt sưng mọng nước, môi thì khô nứt như người vừa qua một trận ốm thập tử nhất sinh chưa thể nào hồi phục! Cứ vô hồn thế nào đó.... Ngồi đối diện tôi mà cứ như không nhìn thấy tôi...

- Lâu lắm rồi anh ko gặp em...

- Chị ấy lớn lên cùng em, hơn em có 3 tuổi thôi mà....

- Ừ.

Cô ấy có vẻ như muốn kể về chị của mình... nước mắt cứ rơi lã chã và thân thể thì dường như một gục ngã...

- Chị ấy xinh thật đúng ko anh? Giỏi nữa, lại rất yêu em mà....Nhưng chị ấy yếu quá....

- Sao? ... ừm.... anh nghe nói, chị em mất vì....

- Siđa phải ko? - cô ấy ngước mắt lên đầy uất hận...- Tôi kinh tởm các người, tôi ghê sợ các người, sao có thể bịa đặt về chị tôi như thế? Chị ấy bị...chị ấy bị ung thư mà.... chị ấy làm sao mà... si đa được chứ....Kinh tởm cái sự bịa đặt mà các người lan truyền trên mạng về chị tôi...

Cô ấy đứng dậy, như muốn bỏ chạy.... Tôi shock trong vài giây khi biết sự thật này... vội vã chạy theo và kéo tay cô ấy lại... cô ấy ngã gục xuống....Dựa vào người tôi nức nở... Còn tôi thì thấy tim mình đau nhói.... đau nhói...

- Chị của em...chị của em.... khốn khổ... Chị ấy sống, không ai yêu thương và chết đi... nhục nhã.... Không ai thương yêu, không ai níu chị ấy lại, làm sao chị ấy có thể sống... có thể chiến đấu một mình chứ? Em đã rất cố gắng, nói chị ấy phải cố lên... thề mà... chị ấy vẫn bỏ em anh ạ...

Tôi cũng khóc.... tôi nhớ cái ánh mắt buồn đau xa xăm, đôi môi yếu đuối đến nao lòng, sự cảm thông đến cùng cực nỗi đau, sự chia sẻ thảm thấu dịu dàng của cô ấy.... Có lẽ tôi đã yêu cô ấy, mà ko hề nhận thấy, hay đúng hơn là ko dám thừa nhẫn mình đã yêu một con đĩ....

- Con người thật độc ác... sao ai cũng nói chị ấy như thế.... Chị ấy ko phải là đĩ... ko phải mà... Chị ấy chỉ muốn thoát ra... và cảm thấy là... mình đang sống... Chị ấy không bao giờ, chưa bao giờ muốn nằm đó chờ chết... chị ấy cố lết đến những cuộc vui.... Chị ấy đã ngủ với một người... chị ấy nói với em rằng... anh ta rất tuyệt vời.... Vậy mà ngay cả đám tang chị ấy, anh ta cũng chẳng một lần xuất hiện. Tại sao tất cả đều nói rằng là... chị ấy đã ngủ với cả cái pub ấy...Chị ấy không hề dễ dãi đến vậy.... Tại sao nói chị ấy bị cái thứ bệnh kia.... Tại sao... chị ấy ra đi... mà cũng ko được hoàn toàn yên ổn....Xét nghiệm ư? Bọn họ có lương tâm không khi nói ra câu đó?

Tôi chẳng biết nói gì... tôi sững sờ về tôi, ngỡ ngàng về tôi... ở bên đời một con người đau đớn suốt bao tháng ngày qua, với những vết máu tụ bầm tím yếu đuối mà tôi xem là đĩ thoã ấy... tôi đã không hiểu nổi... một chút gì... về cuộc đời cô ấy...

Vì tôi hèn nhát, vì tôi ko dám... bước vào cuộc đời... một người con gái... tôi chỉ dám dừng lại... ở hai chữ cặp kè... để suy nghĩ sai lầm... áp đặt sai lầm.... ngộ nhận sai trái... về một nghề... ko phải do cô ấy.... ko phải là cô ấy....

Đã cho máu rỉ từ tim... vì trái tim thiếu biết bao tình cảm... Đáng ra phải chiến đấu... nhưng sức đâu? Máu đâu? Máu tụ tím đặc dầy thân thể nhưng ko thể chảy để nuôi sống một con người... vì quá thiếu.... những niềm tin yêu... và tình thương yêu chân thật nhất....

(Gào, Hà Nội ngày 29/5/2007)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#123