bi kịch 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

37) Một bi kịch vĩ đại. ( phần 3)

Bão tố trong lòng biển lặng. (hồi 3).

***

19 ngày sau. Tại chỗ hẹn gặp mặt an toàn mà anh chọn.
...

Là cô lên tiếng trước, sau 15 phút ngồi nhìn anh. Lạnh như cái lạnh của đêm nay.

_ "...anh sẽ quay lại.." Anh nói hay lắm, một cái hẹn quay lại của anh, chậm thì là 16 năm, còn nhanh, là 19 ngày. Anh có biết là 19 ngày vừa qua còn dài hơn 16 năm kia hay không ? Anh có biết đã bao lần em muốn chết, thật sự muốn chết đi, để khỏi phải suy nghĩ nữa, khỏi phải suy nghĩ nữa..

...mỗi sáng trong 19 ngày đó, em đều nghĩ liệu hôm nay có thể gặp được anh hay không, có thể thấy lại cái gương mặt tệ bạc kia của anh hay không. Hay là mình sẽ chết bằng cách nào, em đã mua dầu hỏa rồi đó, để đốt cái ngôi nhà kia, để tất cả tiêu tan đi, có em trong đó, thành tro, thành bụi..

..bởi như vậy thì còn dễ dàng hơn nhiều cái suy nghĩ ' liệu anh ấy, có bỏ mặc mình luôn hay không ?'.

**

Còn anh, ngồi đó, nhìn biển. Nơi bắt đầu và kết thúc của rất nhiều thứ. Rồi châm điếu thuốc mới.

Cô bặm môi lại :

_ Anh có biết vì sao tôi muốn gặp anh hay không ? Vì sao tôi vẫn còn cố níu kéo cái mạng này hay không ? Là vì anh đó, là vì tôi muốn giết anh, giết anh để báo thù cho chồng tôi.

..là anh, anh là tên hung thủ giết người, là kẻ đã giết chết chồng tôi, hủy hoại gia đình duy nhất mà tôi có. Người đàn ông đó dù có như thế nào đi chăng nữa, cũng là chồng của tôi, là chồng hợp pháp của tôi...

..ông ấy sống với tôi 16 năm, cho tôi một chỗ để về, cho tôi một danh phận, một cái tên để gọi, một mái nhà dù không thể gọi là mái ấm thì cũng phải gọi là một mái nhà.

..Còn anh ? Anh cho tôi được cái gì chứ ? Trừ mấy tháng ít ỏi kia, trừ việc lấy đi cái tình yêu tuổi trẻ của đời tôi, cái giấc mơ màu hồng đẹp nhất đời con gái của tôi. Rồi mất tích, rồi bỏ tôi lại một mình trong cái cuộc đời loạn lạc này.

..hình cưới chỉ có một, tôi đã đưa cho anh trong lần gặp mặt cuối cùng sau song sắt, tôi chẳng còn cái gì để có thể nhìn, để có thể nhớ về anh nữa. Tôi đã quên anh từ lâu rồi, tôi chỉ biết có chồng của tôi mà thôi, là người chồng mà anh đã giết. Vậy nên tôi hận anh, tôi căm thù anh, tôi tới đây để giết anh, tôi phải giết anh, báo thù rửa hận cho chồng tôi...

**

Anh nhìn cô, nhìn biển. Rồi móc ra một khẩu colt 38 xoay nòng, đặt ở giữa hai người, thong thả nói :

"Còn một viên, bóp cò xong thì nhanh rời khỏi, nhớ lau vân tay, vứt khẩu súng lại, sẽ không ai truy ra được em đâu."

Cô run run cầm lên khẩu súng, bằng cả hai tay, bằng đôi bàn tay đang run rẩy của cô. Đôi mắt ngỡ ngàng nhìn vào anh, lòng tự hỏi không biết lúc này, khẩu súng trên tay mình và trái tim anh, thứ nào lạnh hơn.

_ Anh thách thức tôi sao ? Anh dám thách thức tôi sao ? Anh nghĩ tôi không dám sao ?..anh đã coi thường tôi quá rồi đó.

..tôi sẽ bóp cò, tôi sẽ giết anh, chắc chắn tôi sẽ giết chết anh. Chỉ là trước lúc đó, tôi muốn chứng minh cho anh biết một điều, đó là việc tôi không phải là kẻ máu lạnh như anh, không phải là một kẻ giết người không chớp mắt như anh...

..tôi cho anh một cơ hội để nói, để tự minh oan cho mình, để có làm ma thì cũng không có quyền oán hận tôi. Nói, anh nói đi, mau nói, 16 năm qua anh đã làm gì, đã ở đâu, để rồi phải chờ đến phút giây này mới chịu xuất hiện trước mặt tôi.

..nói, anh nói đi. Mau nói, nếu không thì tôi sẽ bắn..
.

Cô gằng từng chữ, dí khẩu súng sát vào anh, cầm bằng cả hai tay, lúc này thì nó đã ít run hơn, cả 10 ngón tay đều đã dính chặt vào báng súng, chính là cô đang đe dọa anh.

Anh quay đầu nhìn cô, nhìn gương mặt lấm lem đang cố tỏ ra hung dữ kia. Rồi hút một hơi thuốc, nhìn biển :

_ Ở bên Mỹ, anh có vợ, và một đứa con. Cô ấy là luật sư.

Hai tay cô lập tức run lên, khẩu súng kia chợt trở nên quá nặng, cô nói, đúng hơn là rít lên, lúc này thì không còn cần nhẹ nhàng gì nữa, dù sao thì cô cũng là kẻ đang cầm súng.

_ Phải rồi, vậy đúng rồi, rõ ràng quá mà, phải không, còn lý do nào đẹp hơn nữa chứ, hợp lý hơn được nữa chứ. Nhẽ ra tôi nên tự đoán ra sớm, cần gì phải hỏi để rồi lúc này bản thân lại phải thấy bẽ bàng...

..anh tuyệt vời quá mà, lúc nào mà chẳng có đàn bà bu bám vào anh. Gương mặt kia, đôi mắt kia, nụ cười hay giọng nói kia, rồi tiếng đàn đó, cái cách nói đó..quá dễ, quá dư để đem ra mê hoặc, lừa gạt những người phụ nữ khác. Kể cả chính bản thân tôi khi xưa, chẳng qua cũng chỉ là một con mồi lọt vào bẫy của anh mà thôi..

..là một con mồi non nớt và ngon lành của anh, để rồi khi không có tôi, anh lại lập tức mang cái bẫy của mình ra và giăng con mồi khác...

..anh định làm gì tôi khi nói ra điều đó, muốn làm tôi ghen sao.? Tôi không ghen đâu, không một chút nào hết, bởi cũng như anh đã quên tôi, tôi cũng đã quên sạch mọi thứ về anh sau cái ngày đó rồi. Ngay lúc này đây, tôi chỉ thấy tội nghiệp cho người đàn bà kia mà thôi, bởi liệu rằng sẽ phải mất bao lâu, thì cô ấy mới nhận ra cái bản chất đểu giả, sở khanh, lừa gạt, bay bướm, khốn nạn..đó của anh.

..trời ạ, hỏi thử có người đàn bà nào ? Gặp anh, rồi nghe anh nói, nghe cái giọng tâm tình thủ thỉ đó của anh, mà lại không bị anh gạt đi kia chứ ? Gạt mất hết cả trái tim. ..

Còn ai nữa không ? Hả, còn ai nữa không? Còn bao nhiêu người đã bị anh lừa gạt rồi ? Nói ! Mau nói, nếu không tôi sẽ bắn chết anh, bắn bể sọ anh, bắn thẳng vào cái gương mặt gian dối, giả tạo, đạo đức giả đó của anh. Mau nói, là 16 năm qua anh đã lừa gạt được thêm bao nhiêu người đàn bà rồi?
...

..mà thôi, để làm gì chứ, tôi lại ngu ngốc nữa rồi. Hạng người như anh thì làm gì biết quan tâm đến ai để mà thèm đếm, thèm nhớ chứ..

..tôi sẽ không làm khó anh nữa, hay là cố khiến mình trở thành một con ngốc, quá đủ cho đêm nay rồi..

..bây giờ anh hãy nói đi, trả lời một câu hỏi cuối cùng rồi nhận lấy cái chết. Đó là tại sao ngày hôm đó, anh lại xuất hiện trước ngưỡng cửa nhà tôi. Nói đi..

*

Anh lục trong túi áo khoác, lấy ra cái zippo, châm một điếu thuốc khác, trả lời khi phà ra hơi khói đầu tiên.

_ Vô tình thôi, là công việc, nếu biết trước là có em ở đó..thì anh đã rời đi sớm hơn..

".. lạch cạch..." là tiếng khẩu súng rơi xuống đất. Rồi cô nhanh chóng nhặt lên, lần nữa giương thẳng vào đầu người đàn ông kia. Cô cố hỏi lại :" Chỉ vậy thôi sao ? ". Rồi nhận được cái gật đầu.

..ha ha ha ha..là tiếng cười, tiếp theo là tiếng nấc, rồi tiếng thở dài, rồi nghẹn ngào.

_ Ôi trời ơi.! Ông trời ơi...Tôi đã nghĩ gì khi đến đây kia chứ, đã ngu ngốc đến thế nào kia chứ ..đã bao nhiêu lâu rồi, cuộc đời này chưa đủ bạc với tôi hay sao ? Hay là tôi vẫn chưa đủ tàn nhẫn với nó. Đã bao nhiêu năm rồi kia chứ..

..đem cánh hoa tàn mà đối đãi người xưa, cầu mong cho mình một giấc mơ đã chết, nghĩ rằng cuộc đời này rồi cũng đã đến lúc bố thí cho tôi một hơi ấm cuối cùng hay sao? Ôi ngu ngốc làm sao..

..tỉnh lại đi, tỉnh lại đi tôi ơi, tỉnh lại mà nhìn vào cái bản thân, cái cuộc đời rách nát của mình. Mày ngỡ mày vẫn còn là cô bé mười mấy tuổi mặt áo dài trắng hay sao, không!!!! Mày chỉ là một con điếm, một con điếm nằm ngửa ra ngay trên bờ biển này, mà cố cầu xin để sống tiếp cái cuộc đời khốn nạn của mình...

Ôi trời ơi, ôi tôi ơi..

..những đêm đó tôi khóc để làm gì ? Mỗi ngày ép buộc mình phải cố quên đi anh để làm gì ? Bước đi với đôi mắt nhắm nghiền, với con tim lạnh lẽo, với cõi lòng đã chết, với tấm thân đã héo hon tàn tạ..làm gì còn một chút tốt lành nào kia chứ ?

...

..anh à, ngay lúc này em ước gì mình đừng bao giờ gặp nhau, hay ít nhất cũng là đừng bao giờ gặp lại nhau. Để ít nhất dù em phải sống trong những ngày địa ngục đó, thì vẫn còn giữ lại được giấc mơ le lói trong tim mình, một giấc mơ có anh và em trong đó, với tiếng hát và tiếng đàn..còn bây giờ, thì không thể được nữa rồi... là không thể.
..

Anh ! Cho em nói một lời cuối cùng, một lời mà em đã nén nhịn quá lâu, một lời mà một đời này em chỉ giành riêng cho anh..

"Em yêu anh, mãi mãi yêu anh, anh là người đàn ông duy nhất trong đời này mà em yêu.

Vĩnh biệt... "

***

Rồi cô quay họng súng hướng thẳng vào trái tim đã chết của mình. Cô nhìn người đàn ông kia lần cuối, cố gắng tìm ra một cảm xúc nào khác từ người đó.

Là không có, vẫn là ánh mắt lặng lẽ chìm trong khói thuốc mà nhìn vào biển đêm. Cô đau khổ nát tan trong lần hít thở cuối cùng, cô nhắm mắt lại.
..

"Cạch." là âm thanh bóp cò súng.

"Cạch, cạch cạch.." bóp thử thêm vài lần nữa.

"Cạch, cạch, cạch, cạch.." lần đầu bắn súng, thử thêm vài lần cũng không sao.

"Cạch, cach.." im lặng mà thử, mở mắt ra lắc lắc khẩu súng mấy cái rồi thử tiếp, vừa thử vừa trợn mắt nhìn người đàn ông kia.

*

Còn người đàn ông kia, vẫn đang ngậm điếu thuốc, quay sang nhìn cô, cười mỉm, là nụ cười "điếm" mà chính ông cũng không biết là mình có.

"Em nghĩ là anh sẽ để một cô gái hậu đậu như em cầm một khẩu súng có đạn trong đó sao, ? thật sự nghĩ vậy sao ? Hở cô vợ ngốc của anh ?"

"Cạch cạch cạch cạch.." cô chĩa súng vào anh, bóp liên tục, hướng vào đầu, vào tim, vào bụng..vào mọi chỗ trên người anh.

"Cạch cạch cạch cạch "

"Cẩn thận, thỉnh thoảng lò xo sẽ giật, sẽ làm em đau tay đó."

'Á', anh vừa dứt lời thì cái lò xo giật thật, cò súng bật ra quá nhanh, làm ngón tay của cô bị đau.

Anh nhào tới, định nắm lấy để xem thử bàn tay của cô có bị sao không.

Cô giãy ra, hét lên, mặt không son không phấn mà đỏ ửng lên, một tay cầm súng, một nắm lại, rồi cứ vậy mà cật lực đánh vào người anh.

Sợ cô đau tay, anh ôm chầm lấy cô, ôm thật chặt, là cái ôm của 16 năm trời xa cách.

" Vợ ơi, anh xin lỗi, là anh bắt em chờ quá lâu rồi, anh xin lỗi. Anh yêu em, nhiều lắm. Vợ yêu của anh. "

"Oa oa oa oa.." là tiếng khóc của cô, nước mắt để trả hết cho một thời thanh xuân đánh mất.

Oa oa oa.. cho một đời lênh đênh trên đau khổ.

Oa oa oa oa.. cho hơi ấm, cho mùi hương mà 16 năm nay cô chờ đợi.

Hu hu hu...cho hạnh phúc là được khóc trên vai anh..

"Còn vợ với con của anh bên Mỹ thì sao ?"

"Anh đùa thôi, muốn em bóp cò nhanh chút, súng nặng, cầm lâu sẽ mỏi tay.. "

"Á !". Là anh hét lên, cô vừa cắn vào vai anh, rồi cứ ngậm ở đó.

Năm xưa lúc tỏ tình, cũng là anh đã khiến cô phải cắn mạnh như vậy, ngay chỗ đó.

***
***

Đêm nay, biển đêm vẫn vỗ về, đời người vẫn lênh đênh.

Chỉ là kể từ bây giờ, họ lênh đênh chung với nhau, cùng nhau, có nhau, bên nhau..

***
***

Bụt.

16 năm họ vẫn có thể chờ nhau, bởi họ có người để chờ, để đợi..

Còn tôi thì sao ?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro