hhtpart3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những kẻ bùng tiết

Sáng sớm mồng 9/3

Nam phóng ra khỏi nhà lúc chưa đến 7h. Tất cả chỉ vì cái tội tự cho mình cái quyền được tắt chuông báo thức để “nướng” thêm 10 phút. Nhưng sự thực thì nó đã “nướng” gấp ba lần 10 phút và kết quả là thế này đây!

- Ê, sao phải nhanh thế! - Hải không biết từ đâu chui ra, phóng bên cạnh, tỉnh bơ.

- Mày thừa hơi chắc? Sắp đóng cổng trường rồi, không “vọt” cho nhanh lại còn! - Nam gắt.

Hải tỉnh queo:

- Tao đã phóng hộc bơ hệt mày, nhưng là 5 phút trước kia! Còn giờ này, có lắp động cơ phản lực mày cũng chẳng thể đến trường trong 2 phút nữa.

- Kể cũng đúng- Nam gật gù, giảm tốc - Tối qua đi 8/3 kĩ quá hay sao mà giờ này mày còn lang thang ở đây?

- Đâu có!- Hải cười đến buồn- Đêm qua tao không ngủ được, chợp mắt được một tí đã 7h kém rồi.

- Mày đúng là... Cái Nhím nó “bơ” thì thôi! Tội quái gì phải mất ngủ chứ.

Hải thoáng bối rối:

- Nó kể với mày rồi à?

Nhìn bản mặt rầu như quả bầu của thằng bạn thân, Nam thấy mủi lòng quá xá:

- ừ! Mà đằng nào cũng muộn rồi! Bùng nhé! Tao bao mày chầu MU.

- Xời ơi, thank-you-vinamilk! Nhưng sợ sớm quá, chẳng có hàng nào mở?

- Yên tâm đi! Hàng “ruột” của tao 24/24h mà!

Quán Net. 7h sáng.

- Chị, em 2 máy! - Nam la toáng ngay khi ẩn cửa bước vào. Chị chủ quán vồn vã:

- Sao đến giờ này? May quá, trông hàng hộ chị tí nhé, chị ra chợ một nhoáng là về ngay. Sổ ghi cho khách chị để trên bàn kia kìa!

Hai đứa ngồi chưa ấm chỗ thì có khách. Một con nhóc tầm tuổi bọn nó. “Cặp chéo hồng”, cứ tạm gọi vị khách như vậy, chọn một máy gần cửa, chỗ ngồi cách khá xa nơi “tọa lạc” của hai anh chàng chủ quán (tạm thời).

“Tao buồn ngủ wá!”- dòng title to tướng đập vào mắt Nam ngay khi nó click vào cái icon mặt cười nhăn nhở đang nháy sáng trên Yahoo!M. Nam đã định send cho thằng bạn một câu thật “đau đớn”, nhưng nghĩ thằng bạn thân đang cần được đối xử ân cần sau thảm họa, nó lại xoá đi, thay vào đấy một message tử tế hơn “Có café đấy, uống không?”

“Có!”, Hải hét với sang chỗ Nam trong khi tay vẫn đang “tác chiến” trên bàn phím. Gác bài viết dở đang định post, Nam mò xuống bếp tìm café để pha. Đang lúi húi “điều chế” thì thấy quả đầu bù xù của Hải ngó vào, làm nó nổi quạu:

- ở trên đấy trông hàng đi! Xuống đây làm gì!

- Nhưng mà, con nhóc đó... - Hải gãi đầu - Nó khóc mày ạ! Tao ở trên đó không tiện…

- ừ, mày chui rúc dưới này để nó chôm hết đồ trên đấy thì cười. Nhưng mà sao nó khóc?

- Sao lại hỏi tao? Bị bố mẹ mắng, bị điểm kém, đầy lý do... - Chợt Hải ngẩn tò te đầy đồng cảm - mà có thể tình cảnh của nó cũng... giống tao. à này - Hải nhìn Nam nghiêm chỉnh - tao muốn nhờ mày…

***

- Bạn có muốn một tách café không? Tớ trót pha hơi nhiều... - Nam mang một tách café đi tới chỗ “cặp chéo hồng”, “à, bạn nên chuyển sang máy khác đi, máy này hay down lắm, để tí nữa mình phải kiểm tra lại xem nó thế nào”. “Cặp chéo hồng” bối rối nhận tách café từ tay Nam, mắt con nhóc vẫn đỏ hoe. Trong lúc Hải giúp “cặp chéo hồng” chuyển sang máy mới thì Nam nhanh tay add nick thằng bạn vào hòm thư cô nhóc trước khi sign out ra khỏi đó.

“Mình chat với bạn nhé”. - Hải nhảy vào ngay khi thấy nick “cặp chéo hồng” sáng lên. “Nhưng mình không biết bạn” - “cặp chéo hồng” trả lời tức thì. Nam ngồi cạnh Hải, ực café pha tới một huyện sữa, thực sự tò mò, không hiểu thằng bạn đang định làm gì.

“Mình cũng thế, nhưng giờ này sớm quá chẳng thấy ai online cả. Bạn nói chuyện tạm với mình không được sao. Bạn vẫn còn đi học chứ?” - Tất nhiên là một câu hỏi khơi chuyện thôi, chứ nhìn đồng phục, Hải biết thừa “cặp chéo hồng” học cùng trường với nó.

“Mình học lớp 11. Thế còn bạn?”

“Thế thì bọn mình bằng tuổi nhau rồi. Giờ này bạn không đến trường sao?”

“Hôm nay mình bùng. Chán quá!!”. Đọc tới đấy, Hải bị Nam đập “bụp” một phát vào lưng, nó thì thào đủ hai đứa nghe “Trời! Bọn mày tư tưởng lớn gặp nhau rồi”.

“Sao vậy?”- Hải gõ và liếc nhìn về phía “cặp chéo hồng”

“8/3 vừa rồi mình vừa để mất một người bạn. Giá mà mình đừng nói thật lòng mình với người đó thì đâu đến nỗi vậy...” - Ngồi ở tít bên này nhưng cả hai thằng đều biết “cặp chéo hồng” lại sụt sịt. “Đừng khóc như vậy chứ” - Hải suýt bấm send, may mà kịp nhớ nó đang đóng vai một đứa bạn mới quen trên mạng, đâu thể biết con nhóc đang khóc, thế là lại phải xoá đi. Mà thực sự thì nó cũng chả biết mình nên khuyên “cặp chéo hồng” như thế nào khi tình cảnh của nó cũng bi đát tương tự!

- Vậy thì bạn giống mình... - Hải ngừng lại suy nghĩ để chọn một “thời điểm thích hợp” cho tình cảnh của nó. Nam lẩm bẩm vào tai nó “giống tớ cách đây hai hôm rùi”. Thế nhưng Hải ngập ngừng rồi quyết định “đẩy lùi” lại một năm, nó muốn “cặp chéo hồng” tin vào sự từng trải của nó.

“Vậy thì bạn giống mình cách đây một năm rồi”. Send. “Mình cũng như bạn, trốn học bùng tiết tùm lum”. Send. “Nhưng cuối cùng thì thấy mình thật ngốc!” Send. “Tội quái gì phải khổ thế chứ! Mình còn cả đống thứ cần quan tâm và còn cả bao người quan tâm đến mình”. Send. “Dù cũng thật khó khăn mỗi khi phải gặp người đó”. Send.

“Vậy, bạn và người đó bây giờ ra sao rồi?” - “Cặp chéo hồng” đã ngừng làm khổ mấy cái khăn giấy cũng màu hồng, hình như đã hứng thú với câu chuyện của một kẻ xa lạ chỉ cách mình với có vài mét.

- “Vẫn là bạn bè thôi, mà thân thiết chẳng kém ngày xưa!” Send. “Vì sau hôm đó, mình đã lấy hết can đảm đến nói chuyện với người ta”. Send. “Mong giữ lại được tình bạn như lúc đầu, người ta đồng ý”. Send. “Lúc đầu cũng khó lắm”. Send. “Nhưng bây giờ thì ổn rồi!”. Hải cũng không hiểu sao mình lại viết vậy, từ hôm qua đến giờ nó chưa gặp Nhím, mà có đứng trước mặt người ta, nó cũng chẳng biết mình có đủ can đảm nói chuyện với người ta không... Nhưng khi nó kín đáo liếc mắt sang, thấy “cặp chéo hồng” đang mỉm cười.

- Mình rút thôi! - Hải huých Nam ngay khi thấy chị chủ quán ngoài cửa.

- Ơ, không tiếp tục à? Thế giờ đi đâu?

- Đi đâu nữa, đến trường. Bùng một tiết thôi chứ, mày định bùng cả buổi chắc!

Nam trợn tròn mắt, không tin nổi câu này do thằng bạn phát ngôn. Rủ bùng học là nó, giờ kêu về học cũng là nó. Nam còn trợn tròn hơn khi đi về phía máy chủ để thanh toán, Hải thanh toán hộ luôn cả máy của “cặp chéo hồng”, nhưng trước đó đã kịp quay ra tốc ký nốt cái message cuối cùng.

***

- à lúc nãy quên hỏi tên nhóc? - Nam sực nhớ ra khi hai thằng trên cầu thang lên lớp.

- Không sao, tao add nick violet-roses-... của nhóc vào hòm của tao rồi!

- Mà lúc nãy... - Nam quàng cổ thằng bạn - message cuối cùng mày viết gì cho nhóc thế?

- Cũng chả có gì! Chỉ khuyên nhóc đừng bùng học nữa, đến trường còn kịp...

- Rồi mày gương mẫu thực hiện trước chứ gì! Chỉ có thế thôi á! Cóc tin!

Khi hai thằng nhóc vừa chạm vào cửa lớp thì có tiếng gọi, tiếng “cặp chéo hồng”. Cô nhóc đang chạy lon ton qua chỗ tụi nó, cái cặp đập lộp bộp trên lưng!

- Hai ấy gì ơi, cảm ơn, café ngon lắm!

- Không có gì! - Nam nhanh nhảu - Nhưng miễn phí lần này thôi nhé!

“Cặp chéo hồng” ngoái lại, cười toe, rồi rẽ ngoặt ở đoạn cuối hành lang, chắc cô nhóc học khối C. Lại thêm một nhân vật bùng tiết nữa quyết định trở về. Ngoài trời, gió vẫn mạnh nhưng trời đã bắt đầu có nắng…

***

Thực sự thì Nam cũng chẳng cần phải tò mò đến vậy, bởi message cuối cùng đó chính là offline Nhím gửi cho Hải tối qua và nó đã forward không chỉ cho mỗi “cặp chéo hồng” mà còn cho tất cả bạn bè của nó (tất nhiên trong đó có cả Nam nữa):

“Khi bạn trao yêu thương cho một ai đó, có thể cái bạn nhận lại được từ họ chỉ là một con số 0. Nhưng chắc chắn bạn sẽ nhận lại nó đầy đủ và còn có thể là hơn thế nữa, từ một người khác, vào một thời điểm khác. Vấn đề còn lại chỉ là thời gian. Vậy thì cứ hãy tin rằng: Đến một lúc nào đó...”

Xuất hiện và biến mất

Hết năm tiết. Khoác chiếc ba lô to sụ lên vai, tôi lao ra khỏi lớp như một chiếc xe động cơ bốn thì 125 phân khối, muốn đá bay tất cả những gì xuất hiện trên đường đi. Lại thêm một sai lầm vớ vẩn làm đi tong 2 điểm trong một bài kiểm tra quan trọng! Hà, con bạn thân mang phong cách hippy nửa mùa, lếch thếch đuổi theo tôi. Quỷ tha ma bắt…

Còn 500m thì đến bến xe bus gần nhất. Một cái gì đó màu xanh da trời đập vào mắt tôi. Như bị thôi miên, gương mặt tôi lập tức dãn ra hết cỡ. Đó là màu áo của Blue, cái tên dành cho một XX được đặt bởi chính tôi. Quên bẵng cơn cáu giận, tôi chen lấn trong đám đông, muốn bước thật nhanh đến chỗ Blue. Nhưng, quỷ tha ma bắt một lần nữa, tôi đến vừa kịp khi bus đến. Lại không kịp. Tôi dựa lưng vào cột bến xe, thở hắt ra. Vừa lúc đó thì Hà ào tới. Ngồi trên chiếc cào cào “chiến”, nó búng tay cái choách, hỏi thăm với một giọng mà  theo tôi thì mang tính châm chọc nhiều hơn là quan tâm:

- Lại đuổi theo một bóng hồng nào hả? Đời là thế đấy bạn iu…

Trước một tình huống như thế, tôi chỉ có thể ngoác miệng cười ha ha, dù tận đáy lòng tôi chỉ muốn đưa cả cái ba lô ra để bịt miệng nó. Tuy vậy, nhìn vào mặt tốt của vấn đề, tôi vẫn thấy mình may mắn vì chưa để Hà biết điều gì. Tôi biết rõ nó như lòng bàn tay, do vậy tôi biết cả dàn ý về nội dung những gì nó sẽ bình luận. Nó sẽ dùng một số tính từ, đại để như “chuối một buồng”, “sến”, hay “ngốc xít” gì đấy. Vân vân và vân vân…

Nhưng may mắn ấy không kéo dài quá lâu. Như mọi lần, Hà chỉ cần một tuần để biết mọi bí mật tôi đã cố công che giấu trong suốt một tháng.

- Vậy là mày đã đuổi theo cái áo blouse màu da trời ấy trong suốt một tháng? Cái ngữ điệu nó thể hiện câu hỏi khiến tôi có cảm giác dường như mình đang làm chuyện gì đó ngu ngốc nhất trên đời.

- ừ, tôi xụi lơ. - Dù gì thì tôi cũng chẳng biết cách nào mà phản pháo.

- Mày ngốc thế! (câu cửa miệng). Mày là con trai mà? Hay là mày để tao làm quen với nó nhé? Tao là con gái, hehe (vẫn cái điệu bộ trào phúng cố hữu...)

- Thôi, tao xin! Tôi gào lên trước khi nhận ra sự thái quá của phản ứng. Mày sẽ làm Blue sợ chết khiếp với cái vẻ hippi lai hiphop này. Nếu mày thông minh đến vậy sao không kiếm một gã bạn trai đi và để tao yên???

Trong một phút yên lặng tôi có thể thấy sự kinh ngạc tột độ qua đôi mắt mở to chưa từng thấy của cô bạn. Có lẽ có điều gì đấy không ổn trong phát ngôn vừa rồi chăng? Nhưng không có nhiều thời gian đến thế cho tôi hiểu chuyện gì đang diễn ra, ngay sau đấy Hà quay ngoắt đi, lại búng tay cái choách “OK, sẽ như mày muốn. Mày đã cảm thấy bị làm phiền đến thế kia ư?”

Kể từ hôm đó Hippi-nửa-mùa gần như biến mất khỏi cuộc sống của tôi. Hết giờ, nó lao ra khỏi lớp, lao đến nhà xe, và trên con ngựa sắt thân thương, nó lại lao về nhà mà không thèm nói với tôi câu nào. Tuy vậy tôi dường như không quan tâm lắm. Tôi còn đang bận tận hưởng cái cảm giác không có một người kè kè bên cạnh và biết mọi bí mật của tôi. Quan trọng hơn, tôi còn bận rộn với việc chạy ra khỏi cổng trường thật nhanh cuối mỗi giờ học. Lý do mang tên Blue.

Không học cùng trường, Blue đến từ một bến bus nào đấy và lên một chuyến khác tôi. Có nghĩa là tôi chỉ có cơ hội đứng cạnh Blue tại bến này và chỉ bến này. Cùng với thời gian, tôi ngày càng bị chính sự tò mò của mình hút về phía cô bạn. Từ khoảng cách 5m trong vòng 5 phút mỗi ngày, tôi thích thú phát hiện ra Blue có thói quen cầm bánh mì bằng tay trái nhưng luôn cầm các loại bánh khác bằng tay phải J. Tôi cũng đã khám phá những nét bút xoá kì dị trên chiếc balô màu đen thẫm của cô bé là một dòng chữ tiếng ả Rập mà sau khi chôn mình trong thư viện tôi cũng đọc được nó có nghĩa là “Hello”. Ngay khi dòng chữ ấy lướt qua đầu tôi, lần đầu tiên một ý nghĩ mang dáng dấp hành động mới được đưa ra xem xét. Có gì đâu, đơn giản chỉ là tiến lại gần và nói “Xin chào!”

Blue chào lại tôi như thể đó là một điều đơn giản và tự nhiên nhất trên đời, đơn giản và tự nhiên đến mức tôi thực sự thấy mình ngu ngốc khi để lãng phí biết bao nhiêu thời gian J. Kể từ đó, tôi luôn có năm phút đáng chờ đợi mỗi ngày. Blue là cả một kho những câu chuyện thú vị, từ các nền văn minh đã mất cho đến những chương trình hài cuối tuần, từ Beethoven cho đến BoA… Thời gian cứ lặng lẽ trôi. Tổng hợp của năm phút mỗi ngày, nửa tiếng mỗi tuần đã khiến tôi càng ngày càng muốn nói với Blue một vài điều. Không phải chỉ một lần tôi đã giấu trong áo khoác một bông hồng, một bông duy nhất và cũng chẳng chỉ một lần tôi vẫn thấy gai cứa vào người tê tê khi Blue đã bước lên chiếc xe và vẫy chào tôi. Mọi chuyện vẫn luôn được trì hoãn như thế và vẫn tốt đẹp như thế. Cho đến khi Blue đột ngột biến mất.

Không một dấu vết, tôi đứng đợi ở bến xe bus như một tên khùng. Hà nhìn tôi ái ngại. Tôi cảm thấy cái nhìn ấy ở bất cứ đâu có tôi và nó. Nhưng tôi mặc kệ. Không ai hiểu chuyện gì đang diễn ra với tôi. Chỉ tôi biết. Rất rõ. Đó là sự tồn tại của một cái gì đó giống như một khoảng trống, khoảng trống của năm phút mỗi ngày, ba mươi phút mỗi tuần, một trăm hai mươi phút mỗi tháng... ở đó, mọi thứ được cất giữ trong yên lặng. Và cũng ở đó, tôi chờ chúng mờ dần…

Sự chờ đợi đó không đem lại cho tôi điều gì. Cố ngăn mình khỏi sự trì trệ và lười chuyển động, tôi  lấp khoảng trống của mình bằng thêm một lớp luyện thi và một chân chạy bàn part- time tại một quán bán đồ ăn nhẹ. Thời gian biểu kín mít khiến tôi được xoa dịu. Vào một ngày tháng Tư đẹp trời, tôi bất ngờ nhận ra mình đã quên thấy buồn. Chỉ là một chiếc áo màu xanh và chiếc xe bus không cùng đường mà thôi…

- Bàn số 2, một bánh ngọt, một Fanta. Mệnh lệnh ngắn gọn từ anh quản lý khiến tôi lấy lại được tốc độ cần thiết cho công việc. Lao như bay đến bàn số 2, tôi kinh ngạc nhận ra cô bạn hippi nửa mùa. Vẫn với cái búng tay quen thuộc, Hà thốt ra một câu hơi quá mức cầu kì:

- Mày có thấy bị làm phiền không nếu được mời một chiếc bánh ngọt tại đây?

Tôi trợn mắt nhìn cô bạn. Nó lấy ra một đôi mắt hiền lành, thiện chí nhất nhìn tôi. Chẳng có lý do nào để từ chối, tôi xô ghế ngồi thụp xuống, chén ngon lành, không quên gọi thêm chiếc thứ 2 cho Hà. “Mày được tha bổng”, tôi tự cho mình cái quyền được nói với nó như thế.

Cô bạn cười sằng sặc theo một kiểu cố hữu của bề trên không thèm chấp (sự thật là sẽ đúng hơn nếu nó nói câu đó với tôi). Nhìn tôi mải mê với chiếc bánh như một chú cún bị bỏ đói lâu ngày, Hà bình luận:

- Trông mày khá lên đấy. Đồ ngọt luôn tốt cho những tế bào thần kinh.

- May mà tao không phải lo giảm cân giống như một số người! Lâu lắm tôi mới thấy có hứng nói đùa.

- Thôi đê. Cân nặng chưa bao giờ làm tao quan tâm. Quà cho mày này. Chúc sinh nhật vui vẻ. 

Cái cách Hippi-nửa-mùa chuyển hướng câu chuyện, đưa ra thông báo và đẩy món quà về phía tôi làm tôi suýt chết nghẹn. Vì bất ngờ, vì vui. Tôi đã quên bẵng sinh nhật mình, cũng như ngoài Blue ra tôi đã quên nhiều thứ khác. Bây giờ thì đến lúc tôi nhớ lại rồi. Không nói không rằng, tôi đẩy đĩa bánh sang một bên, rón rén bóc quà. Wwaaa, một lọ đầy những ngôi sao lấp lánh. “1204 ngôi. Tao gấp. Cho những điều ước của mày”, cô bạn chú thích, nhoẻn cười. 1204 ngôi sao cho ngày 12 tháng Tư sinh nhật. Tôi mỉm cười theo cô bạn. Có lẽ tôi chỉ cần một điều ước thôi…

Phải ở lại làm bù giờ cho lễ sinh nhật bất ngờ, tôi rời cửa hàng ra về trên chuyến xe buýt cuối cùng khi trời đã tối mịt. Hippi đã về từ lâu. Những ngôi sao nằm yên trong balô cùng với điều ước bí mật của tôi. Và, thật không thể tin được nó đã xảy ra. Tôi thấy Blue. Vẫn áo xanh, vẫn chiếc balô với những kí tự kì dị, Blue đạp xe trên phố. Hầu như quên bẵng mình đang ở đâu, tôi chen qua hàng chục con người để ra cửa xe. Hiển nhiên là không để làm gì. Tôi đang bị nhốt ở đây, trong chiếc xe kín mít chừng nào còn chưa đến bến. Vậy là thêm một lần nữa Blue lại xuất hiện, lại biến mất. Ngay trước mắt tôi…

Bus thả tôi xuống bến gần nhà khi đã bình tĩnh hơn. Nhảy khỏi chiếc xe, tôi hít đầy lồng ngực không khí trong lành của buổi tối và thong thả bước về nhà, sực nhớ ra còn nợ Hippi- nửa- mùa một lời cảm ơn vì công trình hơn một ngàn ngôi sao và điều ước suýt thành hiện thực. Còn Blue, có lẽ chỉ xuất hiện và biến mất để tôi biết rằng mình đã thôi hoàn toàn là trẻ con, mãi mãi…

Phím đàn và những chùm hoa nắng

Hồi nhỏ, tôi thích vô cùng tuổi thơ của Tế Hanh:

Quê hương tôi có con sông xanh biếc

Nước gương trong soi tóc những hàng tre

Tâm hồn tôi là một buổi trưa hè

Tỏa nắng xuống lòng sông lấp loáng

Quê tôi cũng có một dòng sông xanh biếc, tôi cũng mê được lặn ngụp, được “giơ tay ôm  nước vào lòng” cho thỏa thích những thú vui con nít của mình.

Thế nhưng, bây giờ tôi vẫn chưa biết bơi, vì rốt cuộc đó chỉ là những mong ước mà thôi, nghe tôi bảo mơ được đi tắm sông, là ba tôi đã “sắm”  ngay một chiếc roi “nho nhỏ nhưng có võ” trên đầu tủ, đố tôi có gan bằng trời cũng không dám hó hé. Tắm sông chỉ là một thú vui tiêu khiển của bọn xóm tôi thôi. Đá banh năm mười, trộm ổi, chọc phá, rượt đuổi gà nhà bà Bảy... Ba tôi dọa:” Mày không lo học hành, cứ đi chơi long nhong vậy rồi đầu óc cũng tối mịt, liệu hồn” Tôi chưa thấy đầu óc đen như mực thì đã thấy làn da tôi đen như cục gạch bị quên, nung cháy đen ở lò gạch của ba tôi. Má tôi xót xa, rồi  cũng phải lên tiếng:

- Con gái nhà người ta trắng trẻo, múa hay hát giỏi chứ có phải long nhong như con nhà mình đâu hả trời?

Ba tôi gật đầu:

- Gửi nó đi đâu học cho rồi, chứ cứ để nó ở nhà thế này, nó cứ theo tui kia chắc chết.

Tôi nghe mà rợn cả da gà, lại phải học. “ Học là bể khổ” thằng Tí cận nó bảo vậy, tôi thấy chí lí cực kỳ. Rồi chuyện gì đến sẽ phải đến, một ngày nọ:

- Chiều mai đi với má xuống huyện nha, đi học đàn.

Ôi trời, ba tôi đang nằm ở ván gỗ, ngồi bật dậy.

- Được đó, đi học đi con, về đánh cho ba hát bài Huế Thương, hay đó. Tôi chẳng dám hé nửa lời ( tôi bảo các bạn rồi, tôi sợ cái roi nho nhỏ mà có võ của ba tôi lắm cơ)

Rồi tôi vào lớp đàn, gặp một ông thầy râu tóc nhiều và đen đến nỗi một phần vì ghét học đàn nên tôi cứ trông thầy giống ông kẹ. Bạn có thể tưởng tượng một đứa bay nhảy như tôi lại phải ngồi còng lưng, mày mò trên cái đàn organ bé xíu. Tôi ức lắm nhưng chưa bao giờ dám “phản kháng”( từ dùng bắt chước thằng Tí cận). Má tôi hân hoan đưa con em mình đến lớp nhạc, má đâu biết là đang nó cho ông kẹ trong trí tưởng tượng của nó đâu. Trong khi tâm hồn các bạn tôi lả lướt trên những phím đàn thì hồn phách tôi cứ lảng vảng  ở đâu nơi bờ sông nắng cháy hay trong ruộng bắp của bà Tám xóm trên. Tôi đã thật sự rời xa cái nắng oi ả những buổi trưa hè hái trộm ổi, tôi nhớ cái mùi nắng khét lẹt của thằng Bi đen, tôi mơ đến cái nắng nhảy nhót, nhấy nháy, lấp loáng trên mặt sông. Mỗi lần thấy má tôi chở tôi về nhà là bọn nó lại mon men đến nhà tôi, với những câu thăm hỏi rất thắm thiết.

Thằng Tí cận  nghẹn ngào:

- Không có mày, hổng có đứa nào thèm nghe tao kể chuyện Lưu Bị đánh giặc Ngô ( thắng này nổi tiếng thông minh mà có lúc ngu ra phết)

Thắng Bi:

- Hổng có mày, tụi nó cứ thích chọc quê tao là đứa đen nhất bọn

Sao tôi cảm động quá, nhưng tôi bùi ngùi chỉ vào góc phòng:

- Thấy gì không? Ba má đâu có hiểu lòng tao như tụi mày, đó là cây đàn ba má tao mua cho để tập ở nhà. Ba tao nói khi nào đánh được bài Huế thương mới cho tao đi chơi với tụi mày. Bỗng tụi nó hét ầm lên:

- Dzị mày ráng tập đi, ráng “quýnh” được bản đó đi. Rồi lại ra sông tắm với tụi tao.

Tôi tiu nghỉu:

- Thôi đi mày, bài đó khó như lên trời, đến khi có chồng chắc tao cũng chưa đánh được bài đó. Tụi nó ra sức năn nỉ, thằng Tí cận ra vẻ thông thái:

- Mày phải biết yêu nghệ thuật, mày thấy như mấy nữ hiệp trong phim không, đẹp hết chỗ chê, lại còn biết chơi đàn làm mê mệt thiệt nhiều trang hảo hán nữa

- Má tao nói muổn làm gì, mày cũng phải cố gắng tập. Như lúc mày muốn học bơi, phải nhờ tụi tao dạy chứ mày cho cả chục con chuồn chuồn cắn đỏ cả rốn có được gì đâu.  Thằng Bi triết lí. Tụi nó còn nói nhiều nữa cơ, tôi dần dần cũng xuôi theo.

Đến lớp, tôi nghĩ đến tụi nó, rồi chợt rùng mình nghĩ đến chiếc roi “ xinh xinh “ của ba là tôi dằn lòng ngồi lại, đặt tay lên đàn. May thay đến lúc đó tôi đã thuộc nốt và xong những câu chạy ngón. Thầy cho tôi tập những bài dễ, những bài hát thiếu nhi. Thay vì lúc trước chỉ toàn là tình tính tinh những giai điệu lạ hoắc, tôi thêm chút hứng thú với bài “Bắc kim thang”  “Con bướm vàng”. Tôi vừa tập, miệng lẩm bẩm hát theo. Có khi tôi bực mình lắm vì miệng và tay tôi cứ đấu đá lẫn nhau. Miệng thì muốn hát nhanh hon, khổ thân cho những ngón tay, mới tập có rã cả mồ hôi cũng làm sao mà đánh nhanh cho kịp. Chưa kể những lúc đánh sai nốt, thấy nó quái quái, tôi tức lắm nóng bừng cả mặt. Nhưng thế nào sau đó thầy tôi cũng đến chữa từng nốt, đập nhịp hướng dẫn tôi tận tình. Hồi đó tôi khoái nhảy cóc, mổ cò, tức là một ngón mà đánh nhiều nốt liên tiếp cho nó nhanh. Thầy tôi thấy vậy ngán ngẩm lắm nhưng thấy tôi dần thích học nên dạy đánh số ngón vào từng nốt làm sao cho thuan tiện cho cả năm ngón tay. Tập được bài nào là thế nào tôi cũng kéo thầy về đàn tôi bằng được để nghe tôi đàn và hát. Một ngày, thầy tôi xoa đầu tôi trước mặt má:

- Cháu dạo này có tiến bộ lắm, vùa đàn vừa hát. Giỏi.

Tôi sung sướng vô cùng, tôi nhìn má, chợt bắt gặp nụ cười của má. Một cảm giác vui sướng nhẹ nhàng len lỏi vào tim, tim tôi nhìn thấy một màu nắng xuân tươi rói , sáng bừng trên khuôn mặt má. Tôi biết tôi yêu màu nắng ấy nhất trên đời.

Cứ tập được bài nào chiều hôm đó về nhà thế nào tôi cũng kéo bọn thằng Tí đến. tụi nó bao giờ cũng phải xuýt xoa khen hay và hứng thú hát theo làm tôi mát lòng mát dạ. Thằng Bi không thuộc lời, tôi bắt nó phải máu phụ họa. “ Cột nhà cháy” mà làm con vịt đen múa bài đàn vịt con thì có đến tiên nữ cũng gật đầu khen hay. Tôi đề nghị tụi nó: “ tụi mày ráng tập mai mốt tao cho lên sân khấu”. Tụi nó mừng như vừa chui kịp qua hàng rào trước khi con chó nhà bà tám đuổi kịp.

Một sáng chủ nhật, tất cả nhóc con xóm tôi tập trung vào một phòng học của trường ( trong nhóm có một đứa con bác bảo vệ mà). Tôi lén ba má, khệ nệ ôm đàn đi. Tôi vừa đàn vừa hát chung với thằng Tí, thằng Bi thì múa minh họa. Lúc ấy thật ra tôi chỉ mới biết những nốt đơn vậy mà cũng đủ là tụi ở dưới tụi nó vỗ tay quá trời, hát theo khí thế. Bất ngờ với tôi nhất đến khi hết 5 bài, ba tôi đột ngột xuất hiện trên tay một chùm hoa giấy tặng “ nhạc công”. Tôi chẳng nói gì được, miệng tôi bỗng nhiên cứng đơ, lòng tôi dâng lên một cảm xúc khó tả. Ba ôm tôi vào lòng nói gì đó tôi không rõ. Tôi nhìn ra ngoài sân trường nắng chừng như cũng đang nhảy nhót theo nhịp lòng, theo giai điệu tụi nó đang hát. Tôi nhìn nắng đến hoa mắt và tự hứa với mình: “ trước khi ba hổng cho con ở nhà mình nữa ( ba tôi bảo vậy khi tôi lấy chồng), con sẽ đàn cho ba nghe bài Huế thương, quê cha đất tổ của con”.

Bạn thân

_Hey! Tui có 2 vé xem film, đi cùng tui vào tối cuối tuần nhá!

Thằng bạn thân nháy mắt nhìn Tâm, kèm theo đó là nụ cười “zô ziên” để lộ ra cái răng khểnh cũng… “zô ziên” nốt^^ Tâm không nói gì, cứ lẳng lặng bước đi.. Có vẻ như cô bé đang nghĩ ngợi gì đó.

_Này, không nghe thấy tui nói gì hả??? Hay là… không thích đi???

_Uhm, mời ai đó đi đi, tui không đi với Đạt được đâu.

_Sao lạ zậy? Tui thấy cuối tuần nào Tâm cũng rảnh mà^^ Như tuần trước đó, ngồi ở nhà nhâm nhi ly trà sữa rùi thưởng thức album nhạc mới tậu một mình, chán lại phone cho tui sang. Hehe, tuần này đổi không khí đi, film hài đấy!

_Oài, Tuần trước hay tuần trước trước nữa chỉ là quá khứ thui. Tuần này tui có hẹn-một cái hẹn đặc biệt quan trọng. Tâm hào hứng khoe với tên cạ cứng, môi cô bé nở nụ cười rất tươi.

_Chán! Đạt thở dài cái thượt. Thế mà tui cứ tưởng ….

_Hì hì, thui, làm nhiệm vụ quen thuộc của Đạt đi-chở tui về nhà ^^ Tâm lí lắc cười không quên khuyến mãi cho Đạt một cái tét vào lưng kêu “đét”

_o0o_

Con đường quen thuộc ngập tràn sắc nắng óng ả, hai hàng cây bên đường khoe chiếc áo hoa bằng lăng tím biếc. Phá tan sự im lặng là tiếng hát nhí nhảnh của một cô bé có bím tóc hai bên ngồi sau xe một cậu bé có chiếc răng khểnh “zô ziên”.

_Uhm, tui hỏi hơi tò mò chút nha, cuối tuần…Tâm hẹn…với ai hả??? Đạt ấp úng hỏi Tâm

_Hi, ừ. Đạt muốn biết không? Tui kể cho. Tâm nhoẻn cười, nhìn với lên phía Đạt.

_Có. Đạt nhanh nhảu. Tui muốn biết lắm lắm! Hi, dù sao cũng hơi lạ, ai có thể làm cho Tâm từ chối thằng thừng lời mời đi xem film với tui nhỉ? Dù sao tui cũng là… hì, bạn thân chí cốt của Tâm mà^^

_Uhm, người ấy là một người bạn tui quen online. Một cậu bạn bằng tuổi tui và Đạt. Cậu ấy hẹn tối cuối tuần tại một quán trà sữa. À, cái quán quen thuộc mà tui và Đạt hay đến đó. Nhắc mới nhớ, công nhận trà sữa ở đó ngon thật^^

Đạt hơi ngạc nhiên. Vì gì nhỉ? Ừ thì…chỉ biết rằng đó là thoáng bối rối của Đạt khi nghe Tâm nói về người bạn online kia. Không phải vì Đạt bị Tâm từ chối đi xem film cùng mà…đúng rồi Đạt lo lắng về người bạn kia của Tâm. Quen qua mạng ảo. Chuyện này…Đạt thấy bất ổn. Dù sao thì báo chí, TV cũng nói đầy về những vụ như thế này đấy thôi. Tâm liều thế nhỉ! Đạt vướng mắc trong mình ngổn ngang những suy nghĩ. Đạt muốn hỏi Tâm thật nhiều, thật nhiều về người bạn ấy, rồi cả về địa điểm mà hai người sẽ gặp…Nhưng, về đến nhà Tâm mất rồi.. Sao hôm nay con đường ngắn thế nhỉ? Hay những suy nghĩ miên man của Đạt làm đường như ngắn lại?

_Về đến nhà rồi.. Tui vào nhà nha. Đạt đi về cẩn thận đó. Tập trung đi một mạch về nhà đi, đừng có suy nghĩ cái gì! Lúc chở tui, tui thấy Đạt nghĩ ngợi cái gì đó.

Đạt ậm ừ cho qua chuyện. Tâm đâu có biết được cậu bạn thân đang lo lắng cho Tâm. Nói đúng hơn là lo lắng cho buổi hẹn cuối tuần của Tâm với một người…lạ hoắc. Lúc nào cũng vậy, Tâm đâu có biết Đạt lo lắng cho Tâm nhiều như thế nào.

_o0o_

“Phập! Lại trượt rồi. Nản thế!” Đạt nhặt cái phi tiêu lên, ngắm nhìn nó rồi lấy tay đập khẽ vào đầu mình. “Hôm nay mình chơi trò này tồi quá! Chắc lâu lắm không luyện đây mà” .Đạt đang chơi trò phi tiêu quen thuộc trong phòng của mình. “Làm thế nào mà ngay cả khi chơi trò chơi quen thuộc này những suy nghĩ về Tâm lại len lỏi vào đầu nhỉ? Lại nghĩ đến Tâm à? Đạt ơi là Đạt. Ngố quá đi!”

Đạt hết vò đầu bứt tai mình rồi đến vò dầu bứt tai con gấu bông to ụ-con gấu mà Tâm tặng Đạt trong dịp sinh nhật: “Đúng là con gái, tặng người ta cái gì không tặng lại đi tặng con gấu bông này. Để bây giờ chú gấu tội nghiệp lại là nơi trút bực tức của mình. Rõ khổ!” “Thôi, ngồi đây than thở + lo lắng= vô nghĩa. Chi bằng mình lên onl gặp Tâm, thể nào Tâm chả đang onl. Dò hỏi thêm thông tin về cuộc hẹn “đặc biệt quan trọng” kia+ khai thác tư liệu về những gã “lừa tình” trên mạng (biết đâu người bạn của Tâm cũng là một gã “lừa tình” thì sao? Có thể lắm nha!) =>có nghĩa ^^” Nghĩ sao làm vậy, Đạt mở máy và bật nick.

_o0o_

Apple: Hey! Tâm cũng onl hả??? Hì, chờ “người ta” à?

Banana: Bậy. Tui lên học chứ bộ. Mà Đạt cũng onl đấy thui :P

Apple: Thế “người ta” có onl không? Cho tui nick nói chuyện zới :D

Banana: Không. Mà Đạt hỏi làm gì?

Apple: àh. Không có gì đâu.. Hỏi chơi thôi^^

Banana: Đạt rủ được người đi xem film cùng chưa? Hay là rủ Linh đi, nó cũng có những cuối tuần buồn đấy^^

(hay nhỉ, đã không đi với mình lại còn đánh trống lảng. Chắc không muốn nói về “người ta” đấy. Biết ngay mà_Đạt nghĩ thầm)

Apple: thôi khỏi, đi một mình cũng được :D có gì cho nhóc em đi cùng. Hì, thế cũng vui mà^^

Banana: ờ, tùy Đạt. Tui gợi ý thế thôi :P

Apple: Thôi, Đạt có việc ra ngoài.

Apple: Bye Tâm nha J

Apple: Chúc Tâm cuối tuần vui^^

Banana: Uh. Bye J

(Apple is now offline)

_o0o_

“Ái chà, chả khai thác được gì từ Tâm. Đành vậy, cuối tuần mình sẽ đến điểm hẹn. Không film gì hết! Tâm trí đâu mà đi chứ!” Ý nghĩ ấy lướt qua đầu Đạt khi cậu đang mải mê vờn quả bóng cam trong sân bóng.

Cuối cùng , ngày có sự kiện quan trọng của Tâm cũng đã đến..

Tâm đã ngồi ở bàn cạnh cửa sổ, nơi mà Tâm và Đạt hay ngồi khi đến đây. Tất nhiên rồi, vì đó là chỗ đẹp nhất mà: vừa hướng tầm mắt ra xa nhìn sang bên công viện được, lại thoáng nữa^^

Đạt thì lom khom ở góc bàn đối diện. Khác xa chỗ đẹp lí tưởng kia, chỗ này hơi tối. Nhưng không quan trọng, tất cả vì nhiệm vụ bảo vệ Tâm mà ^^

Khá lâu rồi mà không thấy người bạn của Tâm đâu. Liếc mắt nhìn Tâm, Đạt thấy khuôn mặt buồn rượi. Thỉnh thoảng cô nàng lại đưa tay lên nhìn đồng hồ có vẻ sốt ruột lắm. Đạt nghĩ thầm: “Tâm ơi, đừng có buồn như vậy chứ, nhìn mặt Tâm buồn trông xí lắm đấy!”

Hoàng hôn buồng xuống, góc quán có những tia nắng chiều len lỏi vào nơi Tâm ngồi, soi lên mặt cô bé làm Đạt thấy rõ Tâm đang khóc. Đạt đứng dậy, bước ra khỏi quán, chẳng cần quan sát nữa Đạt cũng biết người bạn kia không đến. Và Đạt nhủ mình nên làm gì đó để lau khô đi những giọt nước mắt của cô bạn thân.

_o0o_

_Tui mượn vai Đạt 1 lúc được không? Tâm mở tròn đôi mắt long lanh nước, dường như hàng mi cong chẳng thể giữ được nước mắt đừng lăn ra.

_Tại sao không? Vai tui đủ vững để làm chỗ tựa cho Tâm.

Và Tâm khóc. Đạt im lặng không nói gì, chỉ khẽ ngước lên bầu trời đầy sao.

Đợi đến khi Tâm nguôi ngoai, cô nàng chỉ còn thút thít nhẹ, Đạt mới quay sang hỏi Tâm:

_Trời hôm nay đẹp nhỉ? Tâm nhìn xem. Rất nhiều sao đấy. Cả nền nhung mềm mại của trời đêm được đính lên những ngôi sao xinh xắn.

_Ừ trời hôm nay đẹp thật. Mà nói đúng ra thì, lần nào tui ngồi ngắm sao với Đạt trời cũng rất đẹp. Dù mưa, trời vắng sao cũng đẹp. Bời chủ yếu không phải là trời nhiều hay ít sao mà quan trọng là người ngồi ngắm sao cùng mình là ai.

_...Đạt im lặng.

_ Tui và Đạt là bạn từ hồi tụi mình còn bé xíu nhỉ? Tui nhớ hồi ấy vui lắm nhá! Đạt hay chở tui ra những cánh đồng xanh cỏ thả diều, ngắm hoàng hôn buông xuống. Nhưng ngày ấy còn bé, tui chẳng để  ý đến chuyện ông mặt trời trông như thế nào mà chỉ hý hoáy nghịch con diều của Đạt với câu hỏi ngố không tả được : “ Ô, Đạt ơi, sao diều của tụi mình không bay được nhỉ?” Tui đâu có biết là tại vì trời không có gió.

_Tâm àh. Đạt quay sang Tâm định nói với cô bé điều gì đó nhưng Tâm lại tiếp.

_Tui còn nhớ cả những lần trời mưa, tui và Đạt vì mải chơi nên không chịu về nhà trú mưa, cứ tha thẩn ở một góc nào đó. Mỗi lần sấm nổ “đoàng” 1 cái, tui lại khóc thét lên vì sợ Đạt nhỉ? Và Đạt nắm lấy tay tui, dỗ khẽ: “Đừng sợ! Có tui đây mà!” Hì, rõ ràng tui biết Đạt cũng sợ sấm vì người Đạt lúc ấy cũng run lên, vậy mà khi nghe xong tui lại hết sợ, thấy an toàn lắm^^ Vì bàn tay Đạt đã nắm chặt bàn tay tui rồi, nắm rất chặt.

_Lớn hơn 1 chút, tui lại ngô nghê với câu hỏi: “Sao tay con trai lại lớn hơn tay con gái nhỉ?” Và Đạt nói rằng: “Tay con trai to hơn tay con gái để nắm chặt lấy tay con gái mỗi khi con gái yếu đuối” Lúc ấy, tui đã hiểu...

_Tâm hiểu gì? Đạt hỏi

_Nắm chặt lấy tay tui đi, không phải vì lúc này tui yếu đuối đâu mà vì...tui sợ ai đấy sẽ rời xa tui.

Đạt mỉm cười, nắm lấy tay Tâm.

Cả hai vẫn ngồi ngắm sao dưới bầu trời thơ mộng, nhắc lại những kỉ niệm thân thương. Và, ai đó đã mỉm cười.

Một ngày không có nắng, không có gió

Kí ức ngày hôm qua,…

Một ngày không có nắng, cũng chẳng có gió,... nó BUỒN,.. ngồi lấy “dế” yêu ra chơi,...Nhìn cái list điện thoại trên tay mà lòng nó sao buâng khuâng, cảm giác trống rỗng, đôi bàn tay khẽ run lên khi nhìn thấy số điện thoại của Nhok,....vì...!!!...Vì nó chợt nhận ra là Nhok đã đi xa mãi rồi,...

Ngước lên nhìn trời mà sao hình ảnh bầu trời hôm nay nhòe đi trong mắt nó-hình như có cầu vồng nhưng… không phải!!! Nó thấy lòng nó u ám như những đám mây chiều kia, nặng trĩu....

Trước mấy hôm Nhok ra đi: nó và Nhok đã giận nhau, giận nhau lắm nhưng cũng chỉ vì một lý do không rõ,... nó cũng chẳng còn nhớ là bắt đầu từ đâu và như thế nào để rồi nó đã phạm sai lầm và hai người giận nhau “mãi mãi”...

Nó còn nhớ - rất nhớ những ngày tháng mà nó và Nhok bên nhau vui vẻ và ấm áp biết bao,…Nó và Nhok có một điểm chung duy nhất đó là cả hai cùng rất rất yêu “dế” nhưng chẳng phải vì cái mã bề ngoài của “dế” hay vì “dế” có nhiều chức năng,… Chỉ đơn giản là vì “cả hai đều thích chức năng biết lắng nghe và biết chia sẻ giữa mọi người”. Điều đó khiến cho cả hai đều cảm thấy ấm áp-ấm áp lạ kỳ !

Chỉ mới hôm qua thôi – buổi sáng nó và Nhok giận nhau nhưng buổi chiều nó mới nhận ra một điều rằng “nó không thể thiếu Nhok một giây một phút nào-không thể!!!”. Nhấc máy lên và gọi cho Nhok, nó chỉ nghe thấy những tiếng tút dài, hình như có gì đó không ổn hay Nhok vẫn giận nó??? Nhưng hình như không phải vì Nhok không phải là người biết cách giận hờn, hơn nữa nó đã nhắn đến tận 12 lần xin lỗi( 12-một con số tròn trịa và đáng tha thứ).

Nó lao nhanh vun vút ra phía chiếc xe máy định phóng sang nhà Nhok,…hình như nó đã linh cảm một điều gì đó không ổn, không phải vì nó sợ Nhok không tha thứ cho nó hay một điều gì đó khác,…Nó đang có cảm giác bất an, bồn chồn và lo lắng lạ thường, linh cảm đó đã thôi thúc nó càng phóng xe nhanh hơn và tất nhiên là nó vẫn đội mũ bảo hiểm và đi đúng phần đường của mình bởi vì mỗi khi ra đường là Nhok lại dặn đi, dặn lại những điều mà bất kỳ một ai khi tham gia giao thông đều biết !!!

Nhưng…

Bỗng có tiếng điện thoại vang lên và rung từng nhịp trong túi áo nó, hình như có gì không ổn và nó nhận được một tin như sét đánh ngang tai từ…từ…từ ba mẹ của Nhok “Thúy…Thúy…Thúy không còn cháu à, nó vừa bị tai nạn trưa nay ”.Giọng của mẹ Nhok run lên bần bật, hay là tay của nó run… nó dường như mất cảm giác và tự chủ…sau hồi tút dài mà cuộc gọi vừa nãy để lại,mọi vật xung quanh nó dường như nhòe dần,…nó lao như một mũi tên…trên đường phố, mặc cho tiếng còi ôtô-xe máy thét gào ầm ĩ…

Nó cũng chẳng cần biết là nó có còn trên cõi đời này hay không nữa, nó đang ở trong bệnh viện …

… … … …

Một ngày không có nắng, cũng chẳng có gió,… và nó cũng vẫn ngồi đây với “dế” yêu nhưng “không có Nhok”, và nó cũng nhận ra một điều rằng “không có gì là không thể”… !!!

Sự thông minh chết tiệt

Đôi khi bạn càng thông minh bao nhiêu thì sự thông minh ấy càng hại bạn bấy nhiêu. Bạn không tin? Nào, nghe câu chuyện này nhé!

Đó là một buổi tối, khi mà cái túi của tôi lép kẹp đến độ phải uống cà phê đen. Đang ngồi trong quán thì ở đâu lù lù xuất hiện một cô bạn có cái đầu cắt ngắn củn và vàng hoe. Cô ấy mặc kiểu hip-hop. Trông cực dễ thương. Cô ấy vừa nhìn thấy tôi mắt đã sáng lên. Thề rằng nếu có tắt hết đèn quán thì chỗ tôi ngồi cũng sáng trưng như ban ngày bởi cái nhìn của cô ấy:

Truyện ngắn của Hoàng Anh Tú 

Đôi khi bạn càng thông minh bao nhiêu thì sự thông minh ấy càng hại bạn bấy nhiêu. Bạn không tin? Nào, nghe câu chuyện này nhé! 

Đó là một buổi tối, khi mà cái túi của tôi lép kẹp đến độ phải uống cà phê đen. Đang ngồi trong quán thì ở đâu lù lù xuất hiện một cô bạn có cái đầu cắt ngắn củn và vàng hoe. Cô ấy mặc kiểu hip-hop. Trông cực dễ thương. Cô ấy vừa nhìn thấy tôi mắt đã sáng lên. Thề rằng nếu có tắt hết đèn quán thì chỗ tôi ngồi cũng sáng trưng như ban ngày bởi cái nhìn của cô ấy: 

- Hê, chào cậu! 

Sau câu cảm thán là... 

- Sao cậu ngồi một mình thế? Nào, nhận ra tớ không nào? 

Tôi thoáng sững lại vì bất ngờ. Nhưng như tôi đã nói đấy, tôi rất thông minh mà. Tôi vội đáp ngay: 

- Cậu lại đùa! Cái tính hay đùa đã tố cáo cậu rồi! Ngồi đi nào! Lâu lắm rồi hội mình không gặp đấy nhỉ? 

Cô bạn mỉm cười. Nụ cười quen quá chừng. Cô bạn ríu rít: 

- Cậu bảo cậu nhớ, thế tớ tên là gì nào? 

Tôi cứng họng. Khỉ thật! Định chung kết sớm vậy sao? Đừng hòng nhé! Tôi đã bảo là tôi cực thông minh mà: 

- Được rồi! Xa nhau mới tí mà đã không tin nhau rồi! Cậu uống gì cái đã? 

- Vẫn như mọi khi, cho tớ xin cốc lipton không chanh, nhiều đường! 

Tôi đứng dậy đi ra quầy. Bởi nếu tôi ới tay phục vụ thì hẳn tôi sẽ phải đối mặt với chừng 3 phút (là ít) chờ mang nước ra. Ba phút ấy sẽ là ba thế kỷ nếu như bạn chưa nhớ ra cô bạn này là ai. Tôi nói nhanh: 

- Để tớ đích thân đi pha nước cho cậu. Lâu rồi không gặp thì khi gặp phải thể hiện cho ra trò chứ, nhỉ? 

Cô bạn mỉm cười: 

- Cậu lúc nào cũng thế! 

Tôi cười cười rồi đi ra quầy. Tôi bắt đầu huy động toàn bộ số nơ-ron thần kinh của mình ra. Chà, cô bạn này là ai? Lipton không chanh, nhiều đường vẫn như mọi khi chính là một đặc điểm nhận dạng. Ai mà mình đã từng biết khoái Lipton không chanh nhiều đường? Những cái tên bay vòng vòng trên đầu tôi. Tay phục vụ bảo tôi: 

- Anh cứ ra bàn ngồi đi rồi tụi em mang ra cho ạ! 

Tôi lắc đầu: 

- Không! Để tớ tự mang ra! 

Tay phục vụ rõ là cầm tinh con... hoẵng. Pha chế gì mà nhanh quá! Một túi Lipton, một thìa đường, ít nước sôi. Xong! Không thể kéo dài hơn được nữa. Tôi buộc phải bưng ra: 

- Nào, mời cậu! Chà, cái huy hiệu Che Guevara đẹp quá nhỉ? 

- Hmmm! Cậu biết thừa là tớ mê ông này từ xưa rồi còn gì? 

Tôi vớ được cọc rồi. Hehe, ăn cú đúp. Vừa thêm một chi tiết gợi nhớ lại tránh được phải trả lời tên cô bạn. Quá tốt! Tôi bắt đầu tấn công: 

- Cậu đã xem The Motorcycle Diaries chưa? Phim này làm về Che đấy! Năm nay nó được đề cử giải kịch bản chuyển thể xuất sắc nhất... 

May quá! Hôm qua vừa đọc báo về Oscar 2005 mới biết vụ này. Cô bạn mắt sáng rỡ lên: 

- Tớ đã nghe nói rồi nhưng tìm mãi không thấy đâu bán đĩa đó. Cậu có không cho tớ mượn? 

Tôi gật đầu ngay tắp lự: 

- Chuyện nhỏ! Tớ sẽ mua tặng cậu một DVD bản đẹp luôn! 

Tôi không bao giờ mất lòng tin vào chợ Giời, nơi mà phim ảnh luôn có đầu tiên, chỉ sau 1 tuần công chiếu huống chi phim này thì lo gì. Việc cần làm bây giờ là kéo dài thời gian để tìm ra tên cô bạn cũng như hoàn cảnh quen biết. 

- Ngày xưa chị tớ cũng mê Che lắm! Thật không hiểu tại sao nhiều người thích Che đến thế? 

Hiểu biết về Che thì tôi cóc quan tâm. Cái tôi cần lúc này là thời gian để có thể dò xét về cô bạn này. Cô bạn đặt tay lên chiếc huy hiệu: 

- Một con người lý tưởng và tràn đầy nhiệt huyết... 

Trong khi cô bạn đang lên đồng về Che, tôi bắt đầu quan sát và truy cứu. Che là một câu chuyện bất tận. Hầu như những ai thích Che cũng đều có thể hàng giờ nói về Che mà không chán. Một cô bạn thích Che, uống lipton không chanh nhiều đường, mắt một mí, giọng nói lanh lảnh, nói rất nhanh. Chà, Thiên Trang chăng? Hay Vân Anh? Chẳng phải! Vân Anh thì đã đi du học. Thiên Trang thì thần tượng Ưng Hoàng Phúc. Hay Yến Anh? Cũng không đúng! Yến Anh mắt một mí thật nhưng chỉ có cái áo phông in hình Che là hết! Vậy cô ấy là ai? 

- Hmmm, lâu lắm mới gặp nhau, thế mà tớ cứ đi huyên thuyên về Che - Cô bạn sực tỉnh - Dạo này cậu thế nào? 

Tôi cười cười: 

- Vẫn thế! Còn cậu? 

- Thì học thi, tớ muốn thi Báo chí. 

- Hay đấy! Tớ cũng thích, nhưng chắc sẽ học văn bằng 2 thôi. 

- Cũng ba năm rồi hội mình chưa gặp lại nhau ý nhỉ? 

- Hmmm. Hồi đó tớ với cậu mới lớp 10. Tớ nhớ hồi đó cậu bé như cái kẹo vậy! 

- ... 

Tôi đã bảo là tôi rất thông minh mà lại. Cô bạn bằng tuổi tôi, ba năm trước thì rõ là phải đang học lớp 10 rồi còn gì. Nào, bây giờ thì khoanh vùng xem năm lớp 10 tôi quen những cô bạn nào. Cô bạn Thanh Trà học dưới lớp 10B2. Nhưng cô bạn này mắt to tròn, đen láy cơ. Người ta chỉ đi phẫu thuật mắt cho thành hai mí chứ ai điên gì đi phẫu thuật thành mắt một mí đâu nào. Còn ai nữa nhỉ? Diệp ngơ ư? Cũng kiểu cười khanh khách, giọng nói lảnh lót, mắt một mí, nhưng mê uống sữa chua đánh đá và thần tượng diễn viên Chí Nghĩa ngày xưa trên chương trình ở nhà Chủ Nhật. Vậy cô bạn này là ai? 

- Hồi đó tớ cũng to đùng chứ bé cái nỗi gì? Cậu toàn gọi tớ là Phì Lũ mà! 

A! a! a! a! Vậy là loại đám con gái gầy đi. Bây giờ lại phải tra cứu xem tôi đã từng gọi ai là Phì Lũ? Hay đây là Nhật Linh nhà ở Cầu Gỗ? Nhưng tôi chỉ gọi cô bạn ấy là Linh Bé Bự. Hay Hiếu Trang? Hiếu Trang cũng béo thật. Mà tôi đã từng gọi ai là Phì Lũ đâu nhỉ? 

- Hồi ấy cậu học phòng nào nhỉ? Trên tầng 2 hay tầng 1? 

Số là trường tôi khi ấy, lớp 10 học trên tầng 2 là ban C, còn lớp 10 tầng 1 là ban A. Cô bạn nhíu mày: 

- Cậu này! Cậu với tớ học khác trường kia mà! Tớ học Chu Văn An!  

Tôi lúng túng. Chà chà, cũng tốt! Biết thêm cô bạn học Chu Văn An. Nhưng khỉ gió chưa kìa, tôi quen không dưới 30 cô bạn trong trường đó mà! 

- Tớ đâu nhầm! Bao nhiêu lần trốn học lên trường Chu Văn An chơi bi-a, ăn bún ốc của chị Ngân mà. 

- Cậu vẫn nhớ hàng bún ốc của chị Ngân là tốt rồi. Tha cho cậu đấy! 

- Hì! 

Dạo trước toàn sang bên ấy chơi với Ngọc Lan, Minh Nguyệt… Cô bạn này là ai trong số họ? Hay là Ngọc Lan? Mắt Lan nâu, tròn to. Lông mi cong vút và có lúm đồng tiền. Không mê Che chỉ mê... khen. Hay là Minh Nguyệt? Cũng thấp thấp, nói cười rộn rã. Nhưng Nguyệt thì tôi vừa gặp hồi tháng 10 năm ngoái, cô bạn mở một shop đồ lưu niệm nhỏ. Từ tháng 10 đến bây giờ mới có 5 tháng chứ mấy. Tôi rõ ràng là bị loạn rồi. 

- Cậu làm sao mà mặt cứ thất thần ra thế? 

- Tất nhiên là không! Chỉ là hơi bị hoài niệm một tẹo! Mà hồi ấy cậu có biết thằng hot boy trường cậu không nhỉ? Thằng Đức Long ấy! 

- Tớ nhớ chứ! Hot boy gì! Mắt thì híp híp, cái miệng mỏng quẹt trông điêu lại đanh đá. 

Đấy! Thấy chưa! Rõ ràng là tôi thông minh rồi còn gì? Tôi với cô bạn này đều có chung một người quen mà. Trường nào chả có hot boy. Nói chuyện với các cô bạn nên biết đến các hot boy của trường ấy mà lôi ra nói. Chắc chắn sẽ đủ nội dung để bàn luận chẵn 24h. Nếu các cô không chết mê chết mệt thì cũng ghét cay ghét đắng. Nhưng cũng nhờ anh chàng hot boy này mà tôi cầm cự thêm được một chút nữa. 

- Đâu! Tớ thấy thằng cu trông cũng sáng sủa đó chứ! 

- Tớ chưa bao giờ thích kiểu đó! Cậu biết thừa rồi còn gì!! 

Tiếp. Vậy là Phì Lũ cô nương trót đã mê Che nên nhìn hot boy của trường như cái đinh gỉ. Trà Lipton không chanh, nhiều đường. Học Chu Văn An, năm nay lớp 12. Ai nhỉ? 

- Ui, đến giờ tớ phải đi học thêm rồi. Cậu ngồi tiếp hay đi luôn? 

- Thôi, cậu cứ đi đi! Tiếc quá, hội mình lâu lắm mới gặp lại mà chỉ nói chuyện được một xíu. 

- Cậu cứ nói thế! Hôm khác mình lại gặp nhau nữa mà. à, tớ mới chuyển nhà đấy! Hôm nào lên chơi nhé! Mẹ tớ vẫn nhắc cậu luôn đấy! 

Chết thật! Một mối quan hệ không phải nhạt nhẽo, đã từng lên nhà chơi và được mẹ cô bạn nhớ mặt, nhớ tên. Vậy mà tôi lại quên??? Tôi cảm thấy áy náy điên lên được! 

- Thảo nào! - Tôi được thể - tớ gọi điện về nhà cũ của cậu mãi không được. Cho tớ số điện thoại nhà mới đi! 

Cô bạn cười cười và khẽ lắc đầu: 

- Cậu nói cứ như thật vậy! Nhà tớ mới chuyển đến Kim Liên được hai tuần chứ mấy! Đây, số nhà tớ đây. 

Trong khi cô bạn ghi số điện thoại thì tôi đang cố nuốt sự xấu hổ vào bụng. Đúng là tôi! Cả buổi thông minh, phút cuối lại trì độn. à, phải chăng cô bạn này tên là Phạm Minh Thu Hà? Mẹ cô bạn rất quý tôi. Thôi, chắc là đúng rồi. Ba năm rồi tôi chưa lên nhà Hà mà. Thảo nào… Đúng là Minh Hà rồi. Hồi trước béo ú nên tôi trêu là Góc Tù. Có thể lúc nào đó, tôi đã gọi Hà là Phì Lũ. Hà đưa số điện thoại cho tôi. Tôi cầm và quyết tâm làm cú chót: 

- Hoàng “Chấy” vẫn hay nhắc đến cậu suốt đấy! 

Và tự đắc chờ Hà sẽ vội hỏi về Hoàng Chấy. Ngày xưa Hà thích mê Hoàng “Chấy”. Đã có lần Hà viết thư cho Hoàng nhờ tôi gửi. Lúc đi đá bóng tôi để quên mất thư ở đâu đó. Nhưng vì tính tôi không bao giờ muốn nhận mình sai nên tôi đã vờ là đưa Hoàng rồi. Hà chờ Hoàng hồi âm mãi. Rồi chúng tôi ra trường, mất liên lạc với nhau đến tận giờ. 

- Hoàng nào nhỉ? Có phải cái thằng Hoàng cao lêu đêu không? Mà tớ với nó vừa gặp nhau hôm qua thôi. Mà nó cũng bảo đến ba năm rồi không gặp cậu mà! 

Chết! Lại sai! Thằng Hoàng “Chấy” lùn tịt chứ cao cái nỗi gì? Chốc nữa nó qua đón tôi đi đá bóng trên sân Vạn Phúc đây. Gặp nhau 3 buổi/tuần mà. Khỉ thật! Vậy Hoàng cao lêu đêu là thằng Hoàng nào nhỉ? Tôi có đến bốn ông bạn tên Hoàng là ít. Trong bốn thằng Hoàng ắt phải có thằng Hoàng lâu lắm không gặp, cao lêu đêu và vừa gặp Hà, à không, không phải Minh Hà, cô bạn này. 

- Tớ đi đây, không thì muộn mất! 

- Cậu đi trước nhá! 

Cô bạn đi ra trong khi tôi cắm cúi vào mảnh giấy ghi số điện thoại. Tôi sẽ phải tìm cho ra thằng Hoàng lâu lắm không gặp, rồi sau đó sẽ gọi điện cho cô bạn này. Hehe, lúc đó nhất định sẽ không phải mệt đầu vì cứ phải tỏ ra nhớ như thế này. Cô bạn thật dễ thương! 

*** 

Sau khi đã say men chiến thắng. Đã làm ra vẻ không quên một người mà thực chất mình chẳng nhớ nổi họ là ai. Suốt gần 2 tiếng cà phê vào vở ngọt như mía lùi. Bây giờ thì tôi mới nhớ ra hôm nay tôi phải chọn đen đá thay vì nâu đá vì trong túi chỉ còn chẵn 3000 đồng. Cốc Lipton cũng phải 2.500 đồng. Tôi đào đâu ra 2.500 đồng bây giờ? Quán này tôi lại không quen. Thôi thì muối mặt vậy. Tôi lò dò bước ra quầy: 

- Anh ơi! Em... 

Tay chủ quán cười rất tươi: 

- Nguyên vừa trả tiền rồi em ạ! 

Nguyên? Từ thuở cha sinh mẹ đẻ đến nay tôi chưa quen ai tên là Nguyên (dù đó là cái tên tôi rất thích). Hay là cô ấy cũng nhầm như tôi? Ngơ ngơ ngẩn ngẩn tôi đi ra cửa. Tay chủ quán bỗng gọi giật lại: 

- Em ơi! Nguyên có để lại mảnh giấy em này! 

Cầm mảnh giấy là một nửa mảnh giấy đã ghi số điện thoại cho tôi, mở ra, một dòng chữ viết vội: 

“Gửi cậu, người lần đầu tiên tớ gặp 

Trước hết, cho tớ xin lỗi vì đã kéo cậu vào thí nghiệm nhỏ của tớ. Hẹn gặp lại cậu trên số H2T mới nhất trong mục: Những cô nàng tinh nghịch- Kỳ 1: Thí nghiệm về sự cứng đầu của con trai. Tớ muốn thử xem đến lúc nào thì cậu mới chịu thú nhận là cậu không nhớ ra tớ là ai. Và cậu cứng đầu một cách xuất sắc khi vượt qua 2 tiếng đồng hồ. Số điện thoại của tớ sẽ đợi cậu gọi để mời cậu một buổi cà phê miễn phí mang tên: Ta quen nhau đi thôi! Hehe! 

Nguyên Nguyên”

Chuyện tình củm của chủ tịch hội abc - antiboyclub

Nósở hữu một khuôn mặt của "một con cá biết tính", nếu trừ đầu trừ đuôi câu trên đi thì sẽ hiểu là…cá tính; một chiều cao khá ổn, học hành đến nơi đến chốn. Với cái vẻ ngoài xinh xẻo đó của nó thì chỉ cần nó dày công vun đắp một chút xíu cho cái gọi là "nữ tính" thì hẳn cũng có ối vệ tinh quay như đèn cù xung quanh. Ui, nhưng còn nhiều ưu điểm nữa của nó mà mọi người còn chưa biết. Rằng nó có thể nối cầu chì trong 5 phút, lắp ráp một cái đầu đĩa trong 15 phút và "tút" lại bộ yếm con xe chỉ trong…5 giây. Với nó ư? "Nữ quyền" là "phái nữ có quyền làm tất cả và có thể làm được tất cả", còn bọn con trai, ở tuổi này chúng cứ ngốc xít làm sao ấy. Nó có thể làm được tất cả nhũng gì bọn con trai có thể làm vậy thì tại sao nó lại phải đi thích cái bọn "ngang hàng" với nó nhỉ. ồ, túm lại bọn con trai cũng tầm thường thôi, chẳng có gì hay ho cả. Và thế là nó hạ quyết tâm: Xây dựng "thế giới không có con trai"(!!!)

Nó sở hữu một khuôn mặt của "một con cá biết tính", nếu trừ đầu trừ đuôi câu trên đi thì sẽ hiểu là…cá tính; một chiều cao khá ổn, học hành đến nơi đến chốn. Với cái vẻ ngoài xinh xẻo đó của nó thì chỉ cần nó dày công vun đắp một chút xíu cho cái gọi là "nữ tính" thì  hẳn cũng có ối vệ tinh quay như đèn cù xung quanh. Ui, nhưng còn nhiều ưu điểm nữa của nó mà mọi người còn chưa biết. Rằng nó có thể nối cầu chì trong 5 phút, lắp ráp một cái đầu đĩa trong 15 phút và "tút" lại bộ yếm con xe chỉ trong…5 giây. Với nó ư? "Nữ quyền" là "phái nữ có quyền làm tất cả và có thể làm được tất cả", còn bọn con trai, ở tuổi này chúng cứ ngốc xít làm sao ấy. Nó có thể làm được tất cả nhũng gì bọn con trai có thể làm vậy thì tại sao nó lại phải đi thích cái bọn "ngang hàng" với nó nhỉ. ồ, túm lại bọn con trai cũng tầm thường thôi, chẳng có gì hay ho cả. Và thế là nó hạ quyết tâm: Xây dựng "thế giới không có con trai"(!!!)

***

- ABC là kí rì vậy?

- Là "Anti boy club" - Nó thản nhiên trả lời trong khi tô đi tô lại mấy cái chữ này.

- Mày định lập cái… ABC này thật à? - Đứa bạn hỏi thành thật.

- Tất nhiên, để tẹo nữa tao đi thông báo.

Thiên Kim ở bàn trên hạ cái gương xuống, bĩu môi:

-  Mày điên à? Không có bọn nó thì còn gì hay nữa??

- Tất nhiên - Nó nhún vai - Với mày thì thế nhưng với tao, xin lỗi nhé. ừ, bọn nó… vừa ngố vừa nhặng xị thôi.

Thiên Kim quay lại trố mắt nhìn nó.

***

- Cho mình vào hội của bạn được không?

Một "thằng cu" nguyên chất đang đứng gãi đầu gãi tai trước mặt nó. á khẩu mất một lúc vì bất ngờ, nó mới quay sang chỉ vào cái tờ rơi to uỳnh trước cửa lớp:           

- Ông đọc lại giúp tôi đi: Antiboy club!

- Thì đúng rồi, mình là con trai thì không thích con trai rồi. Con trai phải thích con gái chứ.

- Trời ạ…

Trước khi nó kịp biết mình phải làm gì thì cậu bạn đã cười toe:

- Vậy là đồng ý nhé!

Rồi chạy vụt đi.

***

Quân, tên cái đứa mang gen XY duy nhất trong hội hồi trước học cùng lớp học thêm với nó. Bọn nó toàn "đối đầu" trong những bài toán khó nhằn và hôm qua là lần đầu tiên chuyển sang "đối thoại". Nó không nhớ rõ lắm về cậu bạn này trừ cái nhìn cười cười khích tướng mỗi khi nó thua cuộc và cũng lại cười mỗi khi nó thắng cuộc. Ôi, nhưng ngoài cái quá khứ "kháng chiến" ấy thì Quân quả là tên hội viên gương mẫu. Quân thường ngồi ê a cùng bọn nó tán thành những khẩu hiệu như "yêu sẽ tiêu giấc mơ đại học" hoặc "chúng ta thà phải làm tất cả chứ không thèm… nhờ vả bọn con trai". Quân cũng thuộc nằm lòng tất cả những "chiến lược" trên cùng hơn chục đứa con gái khác trong hội. Cậu bạn cũng không hề làm gì "vô kỉ luật" khi ngồi hếch mặt nghe nó diễn thuyết những bài dài dằng dặc kiểu như: "Con gái là một, là riêng, là duy nhất. Chúng ta hoàn toàn có thể làm tất cả và làm được tất cả. Con trai chẳng có gì hơn chúng ta cả, hãy tự hào vì mình là con gái". Quân gật gù, nó lẩm bẩm đủ nghe một mình "Chí lí! Con gái thật đáng... sợ"(!!!)

***

Nó bước ra khỏi lớp học thêm mới biết trời đang mưa như thể nhà trời xả cống, lại bắt gặp ngay Quân. Như thể chỉ chờ nó thò đầu ra, Quân hồ hởi:

- Trời đang mưa đấy!

- Biết rồi - chẳng lẽ tôi không có mắt???

- ồ,  có chứ - Quân nhún vai - tất nhiên là sếp có mắt nhưng sếp… không có ô!

"Tên này chọc đúng vấn đề đây" - nó cay đắng nghĩ. Rút cục sau 15 phút đấu tranh tư tưởng tơi bời hoa lá thì nó cũng chịu chui lui cui trong cái áo mưa đỏ choét của Quân. Tệ thật!

***

Nó lùng bùng trong cái áo mưa chẳng biết bên ngoài ra sao nữa, ban đầu thằng Quân hỏi vài câu - cả hai đứa nói chuyện mà như gào lên với nhau, nên rút cục là thôi. Nhưng quái, từ lớp học thêm về nhà nó đâu có xa quá như vậy. Và như để minh hoạ thêm cho cái thảm cảnh vừa xa vừa lâu đó thì thằng Quân lại đạp xe rề rề như phiên bản thứ en-nờ nào đó của… một con rùa. Thắc mắc thì thể nào câu trả lời cũng là "Đường trơn lắm, không đi nhanh được"... cho mà xem. Nó chỉ còn nước ngồi im thu lu như cục kẹo sau lưng thằng bạn.

Cho đến khi nó sắp sửa ngủ gật trên xe đến nơi rồi thì thằng Quân mới dừng lại, lôi đống áo mưa ra để nó vào nhà. Chuyện cũng chẳng có gì đáng nói nếu buổi tối, trong bữa cơm, bà không thủng thẳng: "Bọn trẻ bây giờ thật lẩm cẩm, như mấy cái đứa mặc áo mưa đỏ khùng khùng trưa nay cứ vòng qua vòng lại trước khu nhà mình tới... chục lần liền". "May mà bà mắt kém" - cô cháu gái rên rỉ - "Ơn trời!".

***

Xui xẻo sao mà cái ngày họp hội kế tiếp của tụi nó lại đúng vào 14/2. Thế mà lúc đầu nó lại tưởng đấy là điều may mắn chứ. Nó đinh ninh rằng họp hội vào ngày đó sẽ càng củng cố thêm tinh thần của chị em. ấy thế mà khi thời gian trôi càng gần đến ngày đó thì thành viên trong hội của nó lại gặp…toàn chuyện rủi ro khó lường. Có đứa thì cáo ốm từ một tuần trước, có đứa lại lúng búng rằng mình có việc bận... Ti tỉ ngày không bận lại "bận" đúng vào ngày đó mới lạ chứ. Rốt cục, cho đến Valentine thì quân số tổn thất chỉ còn lại 3 mống. Nó những tưởng như thế là bi đát lắm rồi, không còn gì đau đớn hơn, vậy mà đến đúng giờ họp thì một đứa bốc hơi một cách hoàn hảo không để lại dấu vết, còn một đứa nhăn nhó rủ rỉ vào mặt nó thật-thà-hết-mức-có-thể: "Hôm nay mà sếp còn bắt họp à?". Trời ơi là trời, thế thì còn gì là thanh danh của phái nữ nữa. Nó nhăn nhó quay ra cửa lớp thì bắt gặp thành viên cuối cùng. Nhưng buồn thay, đó không phải là đứa nào phái XX, nó là thằng Quân.

- Biết ngay là không có đứa nào đi họp mà. Bọn nó "vui duyên mới quên ngay nhiệm vụ" rồi sếp ơi.

Thằng Quân vừa đi vừa cười ầm ầm giữa phòng học vắng ngắt. Nó quay ra xả xì trét:

- Dẹp ông đi, tôi đang cú!

- Cú bắt con tu hú ngắt đầu cho đỡ cú - Quân cười hề hề trêu chọc - mình đi thôi, ra chỗ này hay lắm.

Trước khi nó kịp há mồm phản đối thì đã bị lôi tuột đi.

***

Quân đưa nó lên Hồ Tây, thuê một chiếc xe đạp đôi. Hai đứa thong dong đi giữa 2 hàng cây đang đến độ đâm chồi nảy lộc. Gió phả vào mặt nó mát lạnh. Dường như bao buồn phiền đã bị cơn gió cuốn đi đâu mất rồi, lòng nó thanh nhẹ như khoảng trời trên cao kia. Đúng lúc nó định quay sau nói với Quân một điều gì đó thì bất ngờ, Quân chìa ra một thanh sôcôla hình trái tim nhỏ nhắn nhưng xinh xắn. Nó cầm lấy và đúng lúc vừa bỏ tọt vào mồm thì chợt nghe tiếng Quân thì thầm sau lưng:

- Cứ anti tất cả những boy khác nhé, nhưng… xin hãy trừ... thành viên trong hội ra, được không?

Miếng sôcôla tan chảy trong miệng nó mới ngọt ngào làm sao. Cái chất ngọt ngọt ấy thấm vào lòng làm nó chợt gợn lên một cảm giác mới mẻ kì lạ và đẹp đẽ như những chồi non hai bên đường kia. Nó tự nhủ chưa thể trả lời câu nói của Quân được, nó sẽ chờ đợi xem cái mầm non mới nhú trong tim nó lớn lên như thế nào đã rồi lúc đó nó sẽ trả lời sau.

Ừ, chắc chắn nó sẽ chờ.

Ui, nói gì thì nói, trước sau nó cũng chỉ là một đứa con gái thôi mà

3 giờ sau vụ tỏ tình

Đã ba tiếng đồng hồ trôi qua kể từ sau kết thúc thê thảm của một vụ tỉnh tò ngỡ rằng… chắc cú, Nguyên, nhân vật nữ chính, vẫn chưa thể thoát ra trạng thái shock toàn phần. Thế nào nhỉ? Nó, một đứa con gái không tồi, sau rất nhiều “tín hiệu”, kể cả những tin “tình báo” được cung cấp, đã quyết định dẹp bỏ cục tự ái to đùng sang một bên để hùng hổ thốt ra 3 chữ nói với ai cũng dễ trừ với một người ấy.

Thế mà, cái kẻ đáng ra phải cảm thấy hạnh phúc ấy, đồng thời là thằng bạn thân bao lâu (cho đến khi được Nguyên … nâng cấp!) lại phản ứng theo một cách phũ nhất có thể. Ôi trời, nó vẫn nhớ nguyên si là sau khi nghe xong, Phong, thằng bạn mới được nâng cấp, đã giật bắn mình, trố mắt lên rồi ngớ ngẩn hỏi “Mày nói lăng nhăng cái gì đấy? ốm à?”

Sau đấy thì Nguyên không nhớ chuyện gì đã xảy ra nữa. Choáng váng như đang nằm trên cáng, nó bỏ đi, chắc vậy. Rồi 3 tiếng sau thì tìm thấy mình nằm bẹp gí trên giường, đầu vùi vào gối, không chắc là mình đang đau khổ hay xấu hổ nhiều hơn. “Nhưng rõ ràng mọi chuyện không phải do mình”, ý nghĩ loé lên khiến nó thấy khoẻ hơn một chút. Đúng vậy, càng nghĩ nó càng thấy mình đúng chỉ là một nạn nhân, một nạn nhân xấu số! Của Hiền. Một cách đanh thép, Nguyên kết tội Hiền trong đầu. Hiền, một trong bộ ba Hiền- Phong- Nguyên, chính là thủ phạm của vụ này. Hiền đã khuyến khích, không, còn hơn thế, đã xúi giục Nguyên. Chính Hiền, bằng những cái mà nó gọi là “dấu hiệu”, “diễn biến tâm lý”, sau vài tháng buôn dưa lê với Nguyên, đã kết luận là Phong thích Nguyên đứt đuôi rồi. Và, quỷ tha ma bắt, mưa dầm thấm sâu, cuối cùng thì Nguyên cũng nghĩ thế thật. Đến khi Hiền thủ thỉ “Tao chắc mà, chơi với nhau lâu thế tao không hiểu nó với mày thì hiểu ai. Nó chỉ nhát thôi”, thì Nguyên gục hẳn. Mà Phong thì, vẫn luôn “ngốc xít một cách dễ thương không chịu nổi” (ặc ặc, nguyên văn những lời vàng ngọc Nguyên trích từ nhật kí của mình). Ba đứa lại thân nhau. Ôi không!!! Nguyên đập đập đầu mình vào gối thêm mấy cái nữa rồi nằm thẳng cẳng “Cuối cùng tôi chỉ là nạn nhân!” nó rên rỉ tự thương mình theo một cách thê lương chưa từng thấy…

***

Hiền, kẻ bị Nguyên kết tội, giờ cũng đang đần mặt ra ở lớp học thêm. Nó cũng đâu có ngờ Phong lại... ngố đến mức độ vậy. Ngốn hàng kilogam sách vở tâm lý, Hiền vẫn luôn tự tin vào khả năng phân tích tâm lý nhân vật của mình. Thì nó vẫn luôn đoán trúng phóc kết cục của các phim tâm lý xã hội lằng nhằng còn gì! Hic, nhưng vụ này xem ra phức tạp hơn nó tưởng. Hiền chẹp miệng, lấy tay đẩy lại gọng kính, gật gà gật gù theo thầy ra điều tâm đắc với bài giảng nhưng đầu óc nó vẫn tiếp tục chu du ở tận đẩu tận đâu. Nó suy đoán chuyện Phong và Nguyên là hoàn toàn dựa trên kinh nghiệm, chứ làm gì có bằng chứng cụ thể. Hic, Hiền lại muốn nấc lên một cái nữa khi nó chợt nhận ra một sự thật hiển nhiên là nó chỉ có kinh nghiệm của một đứa... chưa từng trải qua. Ôi, bây giờ thì thì đến Hiền cũng đành phải tự kết tội mình. Tất cả chỉ vì tính thích buôn của nó. Hiền cũng chỉ muốn có chuyện để buôn với Nguyên khi ba đứa không bù khú bên nhau. Nó cứ ngỡ là vô hại chứ! Ai mà ngờ được là con bạn nom thông minh sáng sủa thế lại đi tin sái cổ, lại còn hùng hổ đi tỉnh tò trước cặp mắt của một cơ số không nhỏ con người. Nó tin là Phong thích Nguyên, nó nghĩ là nó đúng, nhưng thực tế đã chứng minh là nó sai lè lè. Hic, Hiền nấc lần thứ ba trong buổi học. Nó đang rùng mình khi nghĩ đến ngày mai khi vụ tỉnh tò của Nguyên lan ra khắp trường, bởi suy bụng ta ra bụng người, nếu đây không phải là chuyện của Nguyên thì đã là một chuyện buôn vô cùng hấp dẫn với nó rồi…

***

Trong khi hai cô gái đang dằn vặt về trách nhiệm của mình và của con bạn ở hai điểm khác nhau trên Trái Đất thì tại điểm thứ ba, nhân vật nam chính của câu chuyện này cũng không hề được yên ổn. Trong một quán games bên đường, Phong nhìn chăm chăm vào tấm bản đồ trên máy nhưng đầu óc nó thì cũng đang phiêu diêu cùng câu chuyện sáng nay. Lúc Nguyên đột ngột lắp bắp một đoạn dài, rồi đến ba chữ kì diệu ấy (thực sự là kì diệu!), trái tim Phong đập mạnh đến nỗi nó tưởng tim mình đã nhảy sang bên phải định cư?! Trong vòng 1/10 giây những dữ liệu của tình huống bất ngờ nhanh chóng lướt qua đầu nó. Kìa, Nguyên nói là thích mình? Cái gì? Tin được không nhỉ? Khó quá, bỏ qua! Thế mình có thích Nguyên không? Hẳn rồi! Thế thì nhảy lên hú hét đi nào tên ngốc gặp may? Khoan đã, từ từ, sao lại đột ngột thế này?… Lại còn cảm giác Nguyên đang nhìn nó chờ đợi… Đầu Phong nóng ran. Đến đây thì overload. Mọi suy nghĩ của nó bị đình trệ. Và thế là Phong phản ứng theo một cách mà chính nó cũng không ngờ: giật bắn mình và thốt ra cái câu ngu si kia. Ôi trời ạ!

Phong vò đầu bứt tai, một thói quen đã góp phần tạo ra xì-tai tóc chưa ai khen đẹp của nó. Rồi bất ngờ, nó đứng phắt dậy, đập bụp chuột xuống bàn với một vẻ quyết tâm sắt thép đến mức khiến chị chủ hàng giật mình mà tính thiếu cả tiền. Bình thường thì Phong đã sướng âm ỉ cả ngày với vụ lời to này, nhưng hôm nay nó không quan tâm. Nó còn đang bận nghĩ cách cứu vãn chuyện ngớ ngẩn được gây ra bởi chính nó. Đi xin lỗi Nguyên thôi, vì kiểu gì thì lỗi của nó cũng không nhỏ tẹo nào, vì nó cũng thích Nguyên, hoặc đơn giản chỉ vì nó là một thằng bạn, và nó đã làm cho cô bạn suýt khóc oà còn gì!

Thật trùng hợp, đó cũng là quyết định của Hiền. Hết giờ học thêm, Hiền lao đến nhà Nguyên với tốc độ tối đa của chiếc cào cào cọc cạch. Xuất phát chậm hơn Phong, Hiền đến muộn hơn cậu bạn và trở thành kẻ nghe trộm bất đắc dĩ khi câu chuyện đến hồi… gay cấn: 

- Mày chắc là mày không giận tao chứ ? Tiếng Phong nhỏ xíu, chỉ nghe rõ tiếng nuốt nước bọt đánh “ực” sau câu nói. Chắc là nó đã phải vận hết công lực để trình bày xong bài diễn văn giải thích trước đó rồi. 

- Không phải tại mày. Tại con Hiền. Tao sẽ hỏi tội nó sau. Chắc chắn đấy! Nguyên vênh mặt, tỉnh bơ nói khúc triết như lên thuyết trình trước lớp, cố giấu sự thật là nó đã dành ra tới ba tiếng quý giá của buổi chiều chỉ để làm mắt sưng húp lên vì khóc.

Bên ngoài, Hiền giật nảy mình. “Thôi xong, mình tiêu rồi”, nó tự rên rỉ. Chẳng dại gì thò đầu ra lúc này để đương đầu với sóng gió (có khi là sóng thần cũng nên), Hiền quyết định chuồn êm. 

Như một con mèo, ba giây sau Hiền biến mất. Đáng tiếc là nó đã không ở lại để nghe nốt đoạn kết của câu chuyện khi Phong đã lắp bắp thừa nhận những đoán mò của Hiền… không hẳn đã sai. Giờ thì đến lượt Nguyên trố mắt ra. Nhưng không đến nỗi ngốc xít như Phong, nó không hỏi xem cậu bạn có bị làm sao không mà chỉ mỉm cười rất… con gái. Vẫn giữ nụ cười ấy thật tươi, vẫn gọi Phong là “mày”, Nguyên ngạc nhiên khi nghe thấy tiếng của chính mình bỗng mềm đi như gió thoảng: 

- Mày biết không, tao rất tin vào câu “hữu duyên thiên lý…”

***

Phong bất chợt trở nên trầm ngâm. Đôi khi nó cũng thấy mình không còn hợp với lớp vỏ trẻ con nữa nhưng cũng chưa sẵn sàng để trở thành  một người lớn hoàn toàn. Và Nguyên cũng như nó thôi… “Hữu duyên thiên lý…”,  Phong cũng mong như thế, cũng tin như thế. Ai mà chẳng mong đợi một điều gì thật tốt đẹp dành cho mình ở thì tương lai? Nhưng trước mắt thì cứ thế này đã Nguyên nhỉ? Sẽ hết mình cho mỗi ngày của hiện tại, vì hiện tại như thế này là đã đủ niềm vui và đủ quý giá lắm rồi…

Phong nhìn Nguyên nheo mắt, nở một nụ cười, ấm áp và đáng tin cậy. 

(Chỉ tội nghiệp cho Hiền, kẻ đã chạy trốn trách nhiệm, hiện đang ngồi trong một quán chè, trước nguy cơ tăng cân không kiểm soát nổi do bị hành hạ bởi nỗi lo không biết sẽ bị hai đứa bạn thân xử lý tội “buôn tin thất thiệt dẫn đến hậu quả nghiêm trọng” ra sao. Âu đó cũng là một hình phạt thích đáng lắm rồi J)

Câu chuyện đến đây là hết ạ. Hoặc ít ra, tôi cũng mới chỉ có thể kể chừng ấy cho các bạn. Dù gì thì cũng có hậu quá rùi còn gì?!!

Bản nhạc hay ho

Hãy thổ lộ tình cảm của mình ngay khi có thể, đừng chần chừ vì rất có thể, ngày mai, người mà bạn yêu thương sẽ không còn bên bạn nữa. Cái câu ấy chỉ đúng với số đông. Hãy thử hỏi ngược lại rằng, nếu bạn thổ lộ tình cảm thật, liệu người mà bạn yêu thương có chấp nhận? Khi đó, thà rằng bạn cứ chôn giấu tình cảm kia sâu trong trái tim để có thể ở bên người mà bạn yêu thương càng lâu càng tốt…… Sẽ luôn có người phải làm điều ấy, mãi mãi chôn chặt tình cảm của mình, cố bình thường hoá tất cả mọi thứ. Có lẽ đó là điều duy nhất họ có thể làm để giữ người họ yêu thương (càng lâu càng tôt). Họ thuộc số ít ỏi còn lại mà phần ngược kia đúng…..

“Bạn là người quan trọng nhất của tôi!” Đấy có thể coi làm câu tỏ tình dễ thương của những đưá bé không nhỉ? 

Câu nói ấy cứ ám ảnh tâm trí không để tôi yên, hình ảnh của cậu ấy mãi lởn vởn trong đầu tôi kéo dài đến cả tuần, thật khó chịu. Tôi tắt đèn ngủ khi mắt đã cay xè. Nhắm mắt lại, tôi vẫn có thể thấy cái cảnh cậu ấy đứng dưới mưa, nói thật dõng dạc rằng tôi là người quan trọng nhất đối với cậu ấy như để át đi tiếng mưa, ánh mắt sâu thăm thẳm, nhìn thẳng vào tôi, dường như câu nói kia xuất phát 100% từ tận đáy lòng. Nghĩ lại, tôi cũng thấy vui. Không vui sao được khi giờ đây tôi đã là-một-cái-gì-đấy-cuả-một-ai-đó. Tôi khẽ mỉm cười. Trong đêm tối, có một niềm vui kì lạ, niềm vui có chút nghi ngờ không đáng kể. 

Thứ hai,

Tôi mong mãi cái ngày này, không hiều vì sao. Có lẽ thứ hai là ngày bắt đầu một tuần mới, tôi ít bài hơn, và…. tôi được gặp cậu ấy. Chúng tôi chỉ gặp nhau được trong thứ hai mà thôi. Thứ bảy chủ nhật tôi được về nhà ngoại chơi và sẽ tới trường luôn trong buổi sáng thứ hai, về nhà ngay sau khi kết thúc buổi học. Nhà ngoại tôi gần trường nên thường tôi đi bộ. Tôi đi học từ rất sớm. Tôi thích cái cảm giác tha thẩn trong se lạnh và hơi sương, cứ thế, thong thả tới trường. 

Cậu ấy ở cùng xóm nhà ngoại tôi nhưng tôi chẳng bao giờ được xuống dưới đấy chơi. Xóm của tầng lớp dưới của xã hội hay “xã hội đen” hiểu theo một khía cạnh rộng hơn. Tôi bị cấm và càng cấm tôi càng muốn thử một lần xuống dưới ấy. Đó là bản năng của con người. Nhưng cho dù tôi có là một con thú với tính bản năng mạnh đến mấy tôi cũng chẳng dám thử, dù chỉ một lần, tôi sợ. Nơi đó, chẳng xa vời nhưng là vùng đất bí hiểm nhất đối với tôi. 

Nhà cậu ấy ngay trên con đường tôi đi học. Bình thường, tôi không bao giờ dám nhìn vào. Cứ tưởng tượng đến cảnh sẽ bị một đám mặt xanh nanh vàng gậy gộc đầy mình đuổi theo ngay khi ánh mắt mình vừa mới lướt qua căn nhà đó là tôi đã sợ khóc thét. Nhưng hôm ấy, tôi chợt đứng lại, trước cửa nhà, dừng thật lâu, dỏng tai nghe tiếng dương cầm thật hay phát ra. Nỗi sợ bay đi sạch sẽ đến nỗi tôi có thể xông thẳng vào nhà, tìm cho ra bằng được nơi nào phát ra âm thanh kia, ai đang đàn bản nhạc đó. Nhưng rồi, con đường chợt lặng câm như thể chưa có âm thanh nào từng lướt nhẹ nhàng qua đây. Dường như ai đó đang chơi bản nhạc kia biết đến sự có mặt cuả tôi nên dừng lại một cách đột ngột. Ngại ư? Chắc không phải. Tiếng dương cầm vang lắm, không tôi thì có lẽ cả xóm được nghe bản nhạc ấy. Có lẽ vì một lí do khác, mà cũng có thể là như vậy. Cả ngày hôm ấy, tôi cứ ngẩn ngơ nghĩ đến bản nhạc hay ho ban sáng mình vừa nghe. Rồi lại tưởng tượng khuôn mặt của người đàn. Là đàn ông hay đàn bà? Là con trai hay con gái? Xinh đẹp hay xấu mù ?....... 

Ngày hôm sau, tôi đi thật nhẹ nhàng, từ sáng sớm, chờ đợi tiếng dương cầm kia cất lên. Trời lạnh cóng, bụng đói, có chút tức giận vì phải chờ đợi lâu. Mất kiên nhẫn, muộn giờ học, tôi cắm cảu bỏ đi như thể vừa bị ai đó mắng oan. Đi được mấy bước bực dọc, tiếng dương cầm ấy mới lảnh lót cất lên như thể trêu ngươi nhưng không tài nào tôi ghét nó hay làm lơ được. Quen thuộc, bí ẩn, lôi cuốn một cách kì lạ. Đôi bàn chân không còn bực tức bước nữa mà dừng lại cho tôi nghe cho hết bản nhạc kia. “Bản nhạc hay ho”. Cái tên tôi tự đặt cho nó. Tôi cứ lẩm bẩm hoài giai điệu của bản nhạc đó cả ngày. Và ngồi một mình trong phòng, nhớ lại, đàn cho mình nghe. Tôi không biết chơi dương cầm nhưng cũng ráng nhón nhón bấm bấm sao cho giống nhất. Rồi ngồi ghi lại nắn nót từng note của bản nhạc. Kiến thức Do Re Mi Fa Sol La Si  mà tôi bập bõm ngồi cằn nhằn học cũng đủ để ghi lại chính xác giai điệu bản nhạc ấy trên khuông. Thật khó khăn! Bù lại, tôi chơi được armonica. Từ những note trên khuông kia tôi đã có thể thưởng thức “Bản nhạc hay ho” bất cứ khi nào mình muốn. Nhưng càng chơi, tôi càng thấy ghét những âm thanh vô cảm từ chính mình. Tôi không thể chơi “Bản nhạc hay ho”. Nó không dành cho tôi. Một ý tưởng khác chợt nảy ra trong đầu. Tôi vẫn có thể dùng “Bản nhạc hay ho” do tôi thể hiện vào việc khác. Tôi hì hục viết lời cho nó trong thời gian ngắn nhất có thể. Cố suy nghĩ thật kĩ càng xem phải dùng từ ra sao, như thế nào thì hay..... và công việc cuối cùng là ngồi đợi sáng thứ hai đến thật nhanh. Một lần nữa, tôi đi trên con đường từ nhà ngoại đến trường. Hôm nay tôi đi sớm hơn, nhẹ nhàng hơn và chuẩn bị tinh thần kĩ lưỡng hơn. Tôi sẽ chơi “Bản nhạc hay ho” và cả phần lời mà mình tự viết. Tôi đã tập hát cả một tuần chỉ để đợi giây phút này. Chỉ có một cơ hội mà thôi và nhất định tôi sẽ lôi ra được người đàn “Bản nhạc hay ho” kia ra. Tiếng dương cẩm cất lên, vẫn hay hơn của tôi. Ngậm bồ hòn làm ngọt, tôi quyết định cất giọng. Tự nhận rằng mình có một giọng ca thiên thần (chỉ là tự nhận thôi, còn thực hư thế nào.... ?!) tôi tự tin hát đến quên rằng dương cầm đã ngừng chơi từ khi nào. Không dừng lại ở đó, tôi thêm phần armonica phụ hoạ và...... tiếng dương cầm kia bắt đầu cất lên lại, hoà vào nhau. Như một bài biểu diễn thực sự của dương cầm, armonica và..... giọng tôi, chỉ trừ không có tiếng vỗ tay (mà sẽ chẳng bao giờ có!). Được một lúc, chẳng có gì thay đổi, tôi chán nản bỏ đi. Mặt tiu ngỉu. Bất chợt, tôi nghe những ca từ do mình viết nên đang cất vang và tất nhiên là nghe hay hơn hẳn tôi hát. Một giọng trầm, ấm lắm, hơi khàn, truyền cảm như ca sĩ. Tôi quay lại nhìn chàng ca sĩ bí ẩn của mình. Đó là một cậu bé, chạc tuổi tôi, đứng trên ban công của căn nhà mà tôi luôn tránh nhìn vào vì sợ. Cậu ấy đẹp. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu ấy. Trông cậu ấy thật hoàn hảo. Tôi mỉm cười thay lời chào từ xa và làm quen. Tôi không thấy ngượng như lời những đứa con gái khác hay kể. Có lẽ vì tôi bạo, vì tôi giống một thằng con trai. Cứ thế, quen dần. Nhưng tôi vẫn chưa biết tên cậu ấy. Tôi chỉ toàn gọi là “Bạch”_Trắng. Trong mắt tôi và trong cả tâm trí tôi, hình ảnh cậu ấy luôn đi kèm với màu trắng. Màu trắng mỏng manh, trong sáng và...... đáng yêu. Đó là lần đầu tiên tôi biết cậu ấy.

Chúng tôi thân nhau hơn sau mỗi lần gặp. Cậu ấy là bạn thân duy nhất và đầu tiên của tôi. Tôi không có nhiều bạn và chẳng ai chủ động làm bạn tôi cả. Chỉ gọi là bạn vì cùng tuổi, cùng trường hay cùng lớp thôi, chứ không có bạn thân. Tính tôi hay mơ mộng vẩn vơ, luôn sống trong thế giới do chính mình tưởng tượng ra. Không như Bạch, cậu sống thoáng, quan hệ rộng, nhiều bạn nhưng có cũng ít bạn thân như tôi. Cậu ấy phức tạp hơn cái tên Bạch giản đơn kia nhiều. Chúng tôi giống nhau ở điểm thích mơ mộng và khi cần thì luôn rơi xuống từ trên trời. Có ai đánh thuế bạn mơ mộng đâu, chỉ là phải mơ mộng đúng lúc đúng chỗ và có điểm dừng mà thôi. Bạch sống với ba mẹ, gia đình chẳng yên ổn mấy. Ba mẹ Bạch vẫn hay cãi nhau luôn. Cả hai đều bận rộn và luôn vắng nhà với công-việc-chỉ-có-trời-mới-biết-họ-làm-gì. Và tương lai li dị cũng chỉ là vấn đề thời gian. Khi buồn, Bạch hay chơi dương cần một mình. Không bao giờ chơi những bản nhạc có sẵn cuả các nhà sọan nhạc lừng danh với một lí do duy nhất: “Họ có biết tâm trạng mình như thế nào đâu, tâm trạng mình lại thay đổi theo thời gian, theo mùa, lúc thế này lúc thế kia. Họ biết để soạn nhạc cho mình đàn đấy! Nhạc là phải bắt nguồn từ tâm hồn mình ra mới hay và có giá trị.” Hay đơn giản là chỉ đàn nhạc của mình, do mình sáng tác, là mình.

Trong suốt một thời gian, tôi chỉ chơi cùng Bạch, đi học chỉ mong về sớm để được gặp cậu ấy, để được cùng nhau lên phố đi chơi cả buổi tối dưới ánh đèn sáng trưng, và rồi tắm mưa trên đường về nhà. Hay lên núi chơi mà không báo trước cho gia đình, để rồi phải sang nhà Bạch trốn tiệt cả ngày. Khi đó, ba mẹ Bạch không có nhà. Họ chẳng bao giờ có nhà, hay ít nhất là khi tôi qua. Cả hai đã từng sáng tác một ca khúc với phần nhạc do Bạch sáng tác và phần lời do tôi. Cũng chỉ là bản nhạc đơn gản với dương cầm, armonica và giọng hai đứa (tôi hát bè!). Khi ba mẹ Bạch li dị, cậu bỏ nhà trong suốt gần một tuần. Mãi cho đến khi mọi việc trở nên rối beng, ngoại mới báo cho tôi biết rằng cậu bỏ nhà đi, đến xin ở nhờ nhưng ngoại không cho. Gia đình cậu (trừ hai ông bố bà mẹ vô tâm, vô trách nhiệm) nháo nhác lên tìm nhưng thấy, báo đài, công an cũng chẳng ai tìm ra. Tôi buồn, lo lắng và tức vô cùng những con người vô lương tâm đã khiến cậu ấy bỏ nhà đi. Họ ích kỉ và nhẫn tâm. Tôi trách giận cả ngoại tôi. Sao bà lại có thể đối xử với một đứa bé như thế. Tôi giận lắm. Từ đó, tôi chỉ kiếm cớ về thăm ngoại nhưng thực ra tôi đến thăm Bạch. Cảnh sát có đến tìm tôi vì tôi vì hai đứa thân nhau, mong rằng tôi biết tin gì từ Bạch, mong rằng tôi biết Bạch ở đâu. Trong phút chốc tôi chợt nhớ ra nơi Bạch hay dẫn tôi đến mỗi khi cậu buồn. Tôi thầm biết chắc đến 85% rằng Bạch ở đấy, nhưng tôi không nói ra, sẽ không bao giờ nói. Tôi lén ra ngoài lúc nửa đêm. Trời mưa to như đổ nước từ trên trời. Tôi lên núi, nơi có cây anh đào già nhất thành phố, tận trên đỉnh núi cao. Không ai đoán ra nơi này cả, và chắc cũng chẳng ai biết rằng nơi đây có cây anh đào già nhất. Chính nơi này, Bạch đã nói rằng cậu hay lên đây mỗi khi buồn hay cần một sự giải thoát cho cuộc sống nặng nề, bức bách. Cây anh đào già này là nơi đã chứng kiến bao lần Bạch khóc, tuy rằng bề ngoài cậu luôn cứng rắn. Sau màn mưa bạc, tôi cảm nhận được màu trắng từ Bạch. Không bao giờ chìm trong không gian, đó là màu trắng. Bạch ở đó, khóc môt mình. Toàn thân run rẩy vì lạnh, vì đói, vì sợ cái cuộc sống mà cậu đang sống. Ánh mắt oán hận và hoang dại vô định, như thể đang tìm một cái gì đó để cột lại, để bám víu vào.

Ba mẹ tôi chấp nhận nuôi cậu vô điều kiện nhưng không trên danh nghĩa con nuôi. Chỉ nuôi ăn, nuôi ở. Bạch không đi học nên đỡ hơn một khoản tiền, thay vào đó, tôi sẽ dạy lại những gì tôi học được và những gì cần thiết để nuôi lấy chính bản thân cậu ấy sau này. 

Chúng tôi ở chung phòng. Luôn tôn trọng lẫn nhau. Chia sẻ buồn vui vùng nhau. Có những đêm, tôi nghe rõ tiếng khóc cuả cậu trong bóng tối. Tiếng khóc nhẹ như màn đêm vô hình nhưng có thể cảm nhận được rõ rệt.

Được một thời gian ở nhà tôi. Mẹ Bạch đón cậu ấy chuyển về Sài Gòn. Mẹ cậu ấy giành được quyền nuôi con trong phiên toà xử li dị. Tôi thầm lo, thầm mừng. Nhưng có lẽ lo nhiều hơn. Lo rằng, ở Sài Gòn, với tính cách ấy, Bạch sẽ ra sao. Lo rằng, liệu mẹ cậu ấy có thể nuôi cậu ấy như những gì đã hứa trước toà hay lại lao đầu vào công-việc-chỉ-có-trời-mới-biết-họ-làm-gì như một con thiêu thân. Tôi lo. Tôi buồn. Từ nay, tôi sẽ không được chơi với Bạch nữa, sẽ không còn được nghe Bạch đàn, sẽ không còn tiếng cười nói cuả một ai đó trong nhà nữa, cũng như không thể an ủi cậu ấy khi đêm về với nước mắt lăn dài trên má.... Không còn Bạch nữa. Cảm giác hụt hẫng, trống vắng, như thiếu đi một người bạn, một người thân... 

..........................................

Nhiều năm sau, khi tôi lên cấp ba và chuyển đến Sài Gòn học,

Trong lớp, tôi là lớp phó văn thể mỹ, cái chức mà trong lớp vẫn hay nói rằng chỉ có “những ai hay tham gia hoạt động văn nghệ”. Cái câu mỉa mai ám chỉ những ai không chịu học hành mà chỉ đi ca hát, những ai “sóng to mà não như trái nho” ấy làm tôi khá nhột trong lòng mấy ngày đầu. Nhưng rồi tôi cũng học cách làm ngơ đi những gì họ nói, bỏ ngoài tai. Tôi không phải lăn tăn về những gì không đúng sự thật về mình. “Họ có biết con người thật cuả mình là như thế nào đâu, con người thật cuả mình có những thay đổi theo thời gian, theo mùa, lúc thế này lúc thế kia nhưng vẫn là con người mình, chẳng mất đi đâu cả. Họ biết để nói mình đấy! Mình phải thể hiện con người mình bắt nguồn từ tâm hồn mình ra mới hay và đáng để mọi người tôn trọng. Mình có giá trị riêng cuả mình và không ai được phép phủ nhận điều ấy.” Ý nghĩ ấy chợt thoáng qua, tôi thấy nó quen quen......

Ngoài giờ học, tôi nhận sáng tác cho những ai có nhu cầu, kể cả ca sĩ. Cho chính xác thì tôi chỉ đảm nhiệm phần lời ca mà thôi, còn phần nhạc sẽ có người lo. Tôi được gặp nhiều người, nhiều nhân vật nổi tiếng. Họ trả tôi tiền cao ngất. Tôi không tiêu xài nhiều mà thường để dành dụm làm những việc lớn hơn, quan trọng hơn và đặc biệt là lời hơn cho mình. Cuộc sống của tôi không như báo đài hay đăng về học sinh đi học xa. Tôi có nhà ở đàng hoàng, phòng rộng rãi, đầy đủ tiện nghi và ở ngay Quận Nhất. Một phần vì tôi có người đài thọ, rót tiền cho. Tôi làm cho họ những sản phẩm chất lượng nên họ cũng phải đối xử công bằng với tôi. Đó là chuyện bình thường. Cuộc sống có lẽ gần như rất công bằng cho những ai có tài. Họ có tài, họ được đối xử như báu vật quốc gia. Có người đưa người đón, có người lo từ đầu tới chân, có công việc đúng với tài năng trời ban..... nhưng họ cũng mất nhiều. có lẽ nhiều hơn người bình thường. Tôi mất đi thời gian để tìm cho mình một người để yêu thương, để chia sẻ tình yêu cuả mình cho những người thân thiết. 

Công việc cuả tôi khá nhàn. Tôi chỉ việc viết theo cảm xúc cuả mình hay viết trên cảm xúc cuả một ai đó. Họ vui thì mình vui, họ buồn thì mình phải buồn theo họ. Mình gieo theo họ về mặt cảm xúc. Nhưng những ai tìm đến tôi đều để tự tôi sáng tác, không bắt buộc rằng tôi phải thế này tôi phải thế kia. Cũng khá may mắn vì tôi giàu cảm xúc hơn. Một bản nhạc, một bộ film.... và một chút ngẫm nghĩ là tôi có thể viết lời và phần giai điệu cho một ca khúc bằng armonica ngay. Mọi thứ đến với tôi nhanh nhưng không hời hợt. Đó là may mắn mà tôi đang từng ngày cố gắng tận dụng từng chút một. Có những người khuyên tôi nên làm hẳn một album với 100% sáng tác của tôi, nhưng tôi chỉ cười cho qua, tôi không bao giờ nghĩ hay không bao giờ muốn nổi tiếng. Thật mệt mỏi! 

Sau một ngày dài với bao công việc, tôi về nhà, ngôi nhà tôi được cung cấp khi còn là báu vật của một công ty nhạc. Đến khi họ chán, họ đuổi tôi hay hết hạn hợp đồng, nhà này sẽ về tay họ. Nhưng đến lúc đấy, chắc tôi cũng đã đủ tiền để tự cất hay tự thuê cho mình một ngôi nhà, một căn hộ chung cư. Có thể lắm chứ. Hiện tại, nhà đối với tôi chỉ là nơi chỉ để ngủ, để cất mớ đồ cuả một kẻ nghiện mua sắm. Tôi làm việc, ăn uống, chơi bời đều ở bên ngoài, không ở trường thì ở phòng thu, không nhà hàng thì pub, bar, mall.... Cuộc sống chỉ có thế, ngủ, làm việc, chơi, làm việc và lại ngủ. Tẻ nhạt.

Hôm nay tôi đi gặp khách hàng, hay những người nhờ tôi sáng tác. Cái công việc à ơi vâng dạ, cười cười nói nói ra chiều vui vẻ bằng lòng ấy tôi đã làm được khá lâu. Có những người khó tính, cần một ca khúc phải thật hàn lâm cả ca từ lẫn giai điệu, hay có những người trẻ chỉ cần nó dễ thương, tưởng tượng ra màu hồng chót khi nghe,  họ yêu cầu làm cho họ một que kẹo bằng âm thanh. Thế thôi. Hay cũng có trường hợp não nề với cảm xúc chia tay chia chân sến đến tận cổ..... Tôi gặp nhiều người, mỗi người một vẻ. Thật buồn chán vì hầu hết lúc nào cũng chỉ có từng ấy yêu cầu cho một bài hát. 

Đang đeo cái mặt nạ chăm chú vào cái nốt ruồi rõ xấu xí nơi khoé mắt của một cô gái đặt hàng, tôi chợt nhận thấy một cái gì đó quen thuộc, một cái gì đó vừa lướt qua trên đường, màu trắng. Một bóng trắng quen thuộc vừa lướt qua thật nhanh, vội vàng. Cô gái trẻ kéo tôi lại với những yêu sách vớ vẩn mà cô ta đã làm cả tiếng đồng hồ quý báu của tôi trôi mất vô ích. Tôi chủ động dừng cuộc nói chuyện, thực hiện những quy tắc xã giao cuối cùng trước khi sải những bước dài và miệng lẩm bẩm nói xấu ả ta. Cô ta vẫn đứng đó lải nhải nói cười vô duyên với ánh nhìn ngơ ngác, có phần trách móc. Khó ưa.

Cả ngày nay tôi chả làm được gì. Ở trường ngồi đọc sách và lên mạng chùa được một lúc, tôi thấy chán rồi bỏ về. Rủ mấy đứa bạn đi chơi lòng vòng. Đi được nửa đường, tôi cụt hứng, và lại bỏ về. Trong cả ngày, có lẽ, điều tôi làm hăng say nhất và gần như hoàn thiện nhất là shopping. Mua thật nhiều, từ thức ăn, đồ dùng cá nhân, đến quần áo..... Cứ mua rồi vì thích mắt rồi vứt một đống ở nhà, chờ cơ hội để sử dụng chúng. 

Trong đầu cứ lẩn quất hình ảnh bóng trắng kia vụt qua. Tôi không biết chính xác đó là cái gì. Lúc ấy tôi không để ý gì ngoài cái nốt ruồi xấu xí của cô nàng vô duyên ban sáng. 

Trời mưa tầm tã đã mấy ngày. Xung quanh tôi mọi người toán loạn, hốt hoảng. Vẻ mặt lo âu, rầu rĩ. Có cả ngoại tôi nữa. Ngoại cứ chạy theo tôi, nhưng không tài nào tôi dừng lại, Tôi cứ xa ngoại dần. Rồi đột nhiên, trước mặt tôi là một đốm trắng tinh khiết. Trời vẫn đang mưa. Có tiếng khóc vỡ oà trong cơn đêm. Tiếng khóc phát ra từ gốc cây anh đào già, từ đốm trắng bé nhỏ trong đêm. Tôi thấy mình như đang đứng trên cao, thật cao. Tôi chỉ còn thấy mọi người bé nhỏ và náo loạn chạy ngược xuôi. Tôi đến chỗ tiếng khóc phát ra. Một gương mặt quen thuộc, thân thương và trong sáng. Tôi bật khóc như một đứa trẻ khi bóng trắng kia đột ngột biến mất. Hụt hẫng. Và rồi tôi thấy mình đang rơi từ trên cao xuống, rơi từ nơi sáng lòa đến nơi tăm tối, vô định. Mắt  tôi mở choàng, mồ hôi vã ra trên trán và làm ướt áo tôi. Đấy chỉ là một giấc mơ. Tôi nhanh chóng nhận ra đấy chỉ là một giấc mơ, một giấc mơ đưa tôi về ngày xưa với Bạch. Bạch. Bóng trắng ấy là Bạch? Bạch đang ở gần đây. Tôi tin vào điều ấy mà không cần một bằng chứng gì cả. 

Trời bắt đầu sáng. Một ngày khác bắt đầu. 

Tôi xin nghỉ ngày hôm nay. Tâm trí tôi không dành cho bất kì một việc gì khác ngoài việc tìm cho ra Bạch. Với niềm tin rằng Bạch đang ở gần tôi, tôi ra quán café hôm nọ và ngồi chờ. Một tiếng, hai tiếng..... một ngày, hai ngày..... và một tuần trôi qua. Một tuần không đi làm, không đi học mà chỉ chờ đợi một cái bóng màu trắng lướt qua. Tôi không dám cúi xuống vì bất cứ gì hay chỉ là một cái chớp mắt tôi cũng hạn chế đến mức có thể. Tôi sợ trong thời gian tôi cúi xuống hay trong tích tắc mắt tôi chớp, bóng Bạch sẽ vụt qua mà tôi không hay biết. Cứ thế, tôi chờ đợi. Càng chờ, tia hy vọng của tôi càng nhỏ dần, nhỏ dần. Nay, nó đã như một sợi tơ và điều giúp sợi tơ ấy trụ vững được trong cơn bão tuyệt vọng là niềm tin của tôi, chỉ có vậy. 

Tôi gầy rộc đi chỉ trong vòng có mấy tuần mòn mỏi chờ đợi. Đầu tóc xơ xác, rũ rượi, dài lòa xòa che được cả mắt. Trông tôi xanh xao như hồi tôi cắm trại trong vũ trường những ngày đầu tiên có việc làm ăn lương cao. Thê thảm........

Tôi vẫn chờ đợi bóng Bạch vụt ngang qua mỗi khi  rảnh. Hy vọng giờ đây chỉ còn là 1%. 

Mật độ chờ đợi của tôi dần giãn ra. Giờ đây, chỉ khi nào tôi không có việc gì làm, hoàn toàn rảnh tôi mới ra quán chờ đợi. Nhưng rồi, tôi biết rằng, tôi đang đợi chờ vô ích. Vì có thể, cái bóng trắng hôm trước chỉ là một sự tình cờ, một sự nhầm lẫn mà thôi. Tôi không đợi nữa nhưng vẫn nuôi 1% hy vọng rằng một ngày nào đó, Bạch và tôi sẽ gặp lại nhau.

Một tháng sau, tôi hết hạn ba năm làm việc. Cũng đã một thời gian dài tôi “ngự trị” trong cái công ty đó. Tôi dọn về một căn hộ chung cư cao cấp mới thuê. Nó như một món quà tôi tự dành tặng chính mình sau những ngày tháng làm việc cật lực. Trước khi về đầu quân cho một công ty khác, tôi được biết sơ về người sẽ thay thế tôi trong vị trí sáng tác chính. Đó là một cậu bé chạc tuổi tôi. Trông gần như hoàn hảo. Có chút tò mò nhưng ngay sau đó tôi không còn quan tâm nữa về cái gọi là một-cậu-bé-với-vẻ-ngoài-hoàn-hảo ấy. Thật vô vị. 

Ngày tôi chính thức chuyển đi khỏi công ty cũng là ngày cậu-bé-với-vẻ-ngoài-hoàn-hảo kia thế tôi. Hoàn toàn công khai. Tôi khó chịu ra mặt về cái sự công khai này, tôi vừa mới hết hạn hợp đồng đã có người đến thay ngay tức khắc, lại công khai như đó là một vui mừng vậy. Ông giám đốc công ty này có lẽ là người trơ trẽn, vô liêm sỉ nhất mà tôi từng biết. 

Nhưng trí tó mò của tôi lại nổi lên khi đến những phút cuối của một ngày làm việc cuối. Tôi thấp thỏm chờ đợi người thay thế kia.Cứ một giây trôi qua, nhiệt độ trong tôi lại tăng thêm và nếu anh ta không đến chắc tôi có thể đốt cả công ty này đến cháy rụi. 

Chúng tôi tổ chức tiệc tùng tại nhà hàng. Tôi không mấy hứng thú với trò sáo rỗng này. Tôi cố tình phớt lờ những ai xung quanh đang đóng một vở kịch thương tiếc vô cùng tệ. Lúc ấy, tôi thấy họ mới thấp kém làm sao. 

Anh ta ở trên tầng lầu của nhà hàng, đi cùng với quản lí. Tôi ngồi dưới bàn ăn và nốc đến li nước thứ n. Anh ta đẹp. Đó là ấn tượng đầu tiên của tôi về anh ta. Tôi sững người lại. Chăm chú nhìn. Sống lưng tôi lạnh ngắt, tim đập nhanh đến mức khó tin. Mồ hôi vã ra trên trán. Anh ta cũng có vẻ hoàn hảo của Bạch, và cũng có một màu trắng vô hình vây lấy xung quanh. Là Bạch. Là cậu ấy? 

Anh ta cũng nhìn tôi chăm chú, ánh mắt dò hỏi, thẳng tuột như xoáy vào tâm trí tôi như cố nhớ ra một điều gì đó. Tôi đợi chờ một sự vỡ oà. Nhưng cái tôi nhận được chỉ là những câu nói vô duyên chen ngang của quản lí. Tôi bỏ về. Má lạnh buốt vì những giọt nước mắt không nguyên do cứ tuôn trào. Tôi đang khóc. Vì.......

Tôi ở lì trong căn hộ mới suốt mấy ngày. Đầu óc trống rỗng, không đi làm, không đi học. Như người mộng du di chuyển trong trạng thái vô thức, hoàn toàn vô thức. Bạn bé thỉnh thoảng lại ghé thăm. Họ gần như ngất đi vì bộ dạng thây ma vô hồn cuả tôi. Tôi đâu có mời họ đến, họ tự đến và kết thúc chuyến viếng thăm là trách móc tôi một cách khéo léo mà vụng về...... 

Tôi cứ trong bộ dạng như thế gần một tuần. Anh chàng thay thế kia cũng có đến thăm. Tôi không biết anh ta có thật tâm muốn đến thăm hay chỉ làm cho có lệ với người đi trước. Tôi không nhìn vào mắt anh ta lấy một lần và cũng chả muốn nhìn vào. Anh ta không nói gì cả. Chỉ đến với một đống hoa quả, bánh kẹo và mỉm cười mỗi khi bắt gặp tôi vô tình nhìn qua. Tong một tuần tiếp theo. Tôi tiếp tục ở lì trong nhà nhưng đã đặt báo ở bưu điện để tìm việc. Tôi thất nghiệp rồi. 

Anh ta cứ đều đặn đến thăm tôi như thể tôi là người nhà. Đầu tiên thì mang hoa quả bánh kẹo, tiếp đến là mua sách báo kèm theo và bây giờ anh ta làm cơm cho tôi. Tôi có nhờ anh ta không nhỉ?. Tôi không nhớ rằng mình có nhờ anh ta việc gì. Tôi không còn vô thức nữa, tôi dõi theo từng buớc đi của anh ta trong nhà mình. Cố tìm ra một sơ hở trong cách cư xử, hành động để có thể cất tiếng mời ra khỏi nhà. Nhưng tôi chẳng tìm ra một kẽ hở, anh ta như đi guốc trong bụng tôi và tôi ghét như thế. 

-  Sao anh lại giúp tôi ? Tôi đâu có nhờ anh.

-........ –Nụ cười giống Bạch hé nở trên môi anh ta nhưng tôi không muốn tin đó là Bạch. Nếu là cậu ấy, hẳn cậu ấy đã nhận ra tôi.

-  Anh tên gì ?

-........  

-  Sao anh không nói mà chỉ cười thôi vậy ?- Tôi bực dọc hét cao đến mức nghe như giọng tôi đã hòa với không gian. Tôi rất ít khi nói và đặc biệt ít khi lên cao như thế. 

-  Thôi nghỉ đi. Anh tìm được việc làm cho em rồi.

-  Tôi đâu có nhờ !-Những câu nhát gừng nhát tỏi, cắm cảu cứ thế tuôn ra. Thật sự tôi không hề muốn lỗ mãng với người đã đến thăm nom mình. Anh ta làm tôi nhớ lại Bạch, thỉnh thoảng, Bạch vẫn gọi tôi là em xưng anh mỗi khi tôi cáu giận. Thật ra tuổi Bạch hơn tôi gần đúng một năm, Bạch sinh đầu năm, tôi sinh cuối năm. Nhưng vẫn coi nhau là bạn bè. -Sao anh lại tốt với tôi đến thế ?

-  Thôi anh về, em ở lại ráng mau khoẻ! Tờ đăng kí xin việc anh để trên bàn ! Nhanh lên nhé!-Bộ dạng hả hê của anh ta làm tôi phát điên. 

Cầm tờ đăng kí việc của anh ta gửi trên tay, tôi khá mừng vì đã có việc làm lại, một công việc phù hợp với tôi nhưng đã khá nhàm, tôi tiếp tục phải nhận lời sáng tác. Đó là công việc tôi có thể làm tốt nhất và lâu dài nhất. 

Tôi bắt đầu được đi làm lại từ tuần sau. Mức lương cao hơn ở công ty trước có phần an ủi tôi làm công việc này.

Tôi dọn dẹp lại nhà cửa sau gần hai tuần nằm bẹp ở nhà và đi du lịch trong lúc đợi đến tuần sau. Số tiền dành dụm từ hợp đồng trước khá nhiều, tôi có thể đi du lịch thoải mái với số tiền ấy. Tôi đi để tự giải thoát khỏi sự bức bách ngột ngạt của cuộc sống, để tận hưởng cái cảm giác nằm dài lười biếng trên bãi biển tắm nắng hay ngập chìm trong nước mát.......

.............................................

Trở về và bắt đầu lại,

Công việc mới khá suôn sẻ. Tôi được đồng nghiệp yêu quý và kính trọng. Lương tháng đầu tiên sẽ được chuyển thẳng và tài khoản ngân hàng. Cuộc sống đã dễ thở hơn trước...... nhờ có anh ta. Tôi lúng túng khi nghĩ đến cái vế sau cay đắng kia. Tôi chả muốn như thế. Vô hình chung, tôi đã nợ anh ta. 

Đến gặp anh ta là một quyết định khó khăn, còn cảm ơn anh ta lại là chuyện tôi có chết cũng không bao giờ nghĩ mình sẽ làm. Tôi đến nhà anh cũng vào một chiều mưa. Trời xám xịt nặng nề như vưà có ai đó qua đời. Vừa đi trên đường tôi vừa lẩm bẩm mấy câu chào hỏi dạ vâng cứng ngắc. Thật bẽ mặt làm sao. Chỉ cách đây có chưa đầy một tuần tôi còn gào lên tức giận với anh ta, còn bây giờ tôi phải xuống nước ngoan ngoãn cảm ơn anh ấy vì những gì anh ấy đã làm! Hít một hơi thật sâu và cố gắng vứt cái ý nghĩ ấy qua một bên, nhà anh ta đã ngay trước mặt tôi. Tôi cũng không nhớ rằng tôi biết nhà anh ta 

-  A! Có chuyện gì không ?

-  À..... em...... à không ..... tôi...

-..........

-  Cám ơn anh vì những gì anh đã làm. Thế thôi, tôi không làm phiền nữa.-Tôi nói nhanh và lí nhí như một đứa trẻ đang nhận tội. 

-.......-Vẫn cứ là nụ cười của Bạch trên môi anh ta.  

-  Tại sao anh chỉ cười? Anh....

-  Em cứ gọi tôi là Bạch như ngày xưa đi. Tôi thích thế! Tôi nhớ em! Đã bao lâu rồi nhỉ?

-  Cái cô bé ngày xưa hay hát với anh giờ đã là đứa con gái đang thất nghiệp và tàn tạ như thế này.....-Tôi lại gào lên. Giọng tôi giờ đây đã ầng ậng nghẹn lại rồi.

-  Sao lại tàn tạ? Trông em vẫn.....

-  Tàn tạ vì anh đấy!-Tôi ngắt lời. -Tại sao anh không đến tìm em, tại sao anh lại không nhận ra em hôm đấy? Tại sao.....-Tôi còn nhiều câu “Tại sao....?” muốn hỏi anh. Tôi khóc oà lên như một đứa trẻ bị lạc tìm thấy cha mẹ mình. Tiếng khóc của hạnh phúc bất ngờ và có chút oán trách trẻ con. Anh ôm tôi vào lòng. Tôi cảm nhận được bàn tay anh vuốt lên mái tóc tôi. Tôi cứ khóc mãi như để thoả mãn nỗi nhớ anh, nỗi nhớ được anh quan tâm. Đã bao lâu rồi nhỉ.

-  Anh đã ở đâu?

-  Anh dọn về Sài Gòn ở với mẹ, em nhớ không. Anh cũng đi học, đi làm như em.

-  Anh học gì thế?

-  Trong nhạc viện ấy. Anh học sáng tác và thỉnh thoảng “lỏm” thanh nhạc. 

Đến giờ tôi vẫn chưa tin rằng người ngồi ngay trước mặt tôi là Bạch. Anh vẫn có vẻ đáng yêu và trong sáng đến lạ dù đã cao hơn rất nhiều, trông cũng man hơn. Tôi nhìn anh mãi và cười thật tươi theo mỗi câu chuyện anh kể. Hạnh phúc. Giá như cứ mãi như thế này. Hãy để tôi nhìn anh thêm một chút nữa, một chút nữa thôi. Đã quá lâu rồi.

Trời tối, ngoài đường mưa tạnh dần. Mặt đường loang loáng ánh đèn xe cộ. Đã đến lúc phải về. Tôi vừa muốn về vừa muốn ở lại với anh. Đã lâu rồi tôi không có được cảm giác thích thú khi nghe anh hát, nghe anh kể chuyện, nghe tiếng anh nói. Tôi muốn ở lại, chỉ một đêm thôi. Biết đâu, đêm nay sẽ là đêm cuối cùng tôi có anh ở bên. Ý nghĩ như thể tôi và anh đã là gì của nhau khiến tôi đỏ mặt và đành phải về, tôi linh cảm được những chuyện chẳng mấy hay ho sẽ xảy ra nếu tôi ở lại.

-  Em về nhé! Cẩn thận, đường trơn lắm!

-  Em đâu còn trẻ nít nữa! Thôi em về.... chào anh!

Anh vẫy tay tạm biệt tôi và vẫn dõi theo bóng tôi cho đến khi nó khuất dần. Anh vẫn thế. Vẫn là Bạch của ngày xưa. Bạch trong sáng, giản đơn và tinh  tế. 

Tôi về đến nhà lúc 7h. Từ khi nào tôi ghét quãng thời gian từ 6h đến 8h tối. Có chăng là bởi tôi ghét cái cảnh ăn tối một mình. Cô đơn lắm, buồn lắm. Tôi nghĩ đến buổi chiều nay với Bạch như tự an ủi mình. Có lẽ, từ bây giờ, tôi sẽ không còn cô đơn, không phải ăn tối một mình nữa. Vì tôi đã có Bạch ở bên. Trong tôi, một xúc cảm lạ lùng khẽ xuất hiện. Một miền kí ức mới sẽ được tạo nên, bắt đầu những tháng ngày hạnh phúc mong đợi bấy lâu. Tim tôi đập sai một nhịp. Thật kì lạ.

Trời sáng, ngày mới.....

Bạch qua nhà tôi đón tôi đi học. Đây là lần đầu tiên tôi được anh chở đi học. Hơi ngại nhưng thật thú vị. Có anh ở bên, buổi sáng như dài ra và chậm lại. 

-  Hôm nay anh có đi làm không?

-  Buổi sáng anh đi học, còn chiều thì đi làm. 

-  Thế sao anh lại đưa em đi học? Sẽ trễ anh đấy!

-  Chẳng sao cả! Vì......

-  Vì sao?

-  Vì em vui là được rồi!

Bất ngờ đầu tiên trong ngày hôm nay. Vì tôi, anh sẵn sàng trễ học. Nhưng.......

-  Không được! Thế thì chẳng ra sao cả! Vì em mà anh trễ. Có đáng không?

-  Đáng chứ! Phải bù đắp lại cho em sau từng ấy thời gian.

-  Thôi..............! Anh thả em xuống, em tự đi! Anh đi học đi!

-............. Vẫn nụ cười ấy. Nụ cười “chết người”.

-  Anh đừng có cười nữa! Em tự đi. Thế thôi nhé! Gặp anh sau!-Tôi vội vàng leo lên xe của cô bạn cùng trường vừa mới dừng lại. Vội trốn sự tan chảy trong tôi khi nhìn vào nụ cười ấy, trốn cái cảm giác lạ lùng.

-  Anh ấy là ai thế ?

-  Anh trai. 

Cô bạn tôi cười khỉnh, kiểu cười chụp mũ quen thuộc. 

Một ngày nữa trôi qua trong mơ mộng. Kể từ khi đi học và từ khi tôi nghe “Bản nhạc hay ho” của anh, không có ngày nào tôi không mơ mộng một điều gì đấy và luôn cười một mình khi giấc mơ ban ngày đến hồi kết. Cuộc sống như bay bổng trong giấc mơ cuả tôi. Thật trẻ con. 

Tôi đi làm vào buổi chiều. Anh cũng vậy. Nhưng lần này tôi cho anh chở mình hết đoạn đường từ nhà tôi đến công ty. Vẫn cái cảm giác thời gian như giãn ra, chầm chậm trôi.

Một cô ca sĩ nổi tiếng đang chờ tôi trong phòng thu. Tôi ấn tượng với giọng hát của cô ấy và luôn mơ một ngày được nghe cô ấy hát ca khúc của mình. Cái ngày ấy là hôm nay. 

Một ca khúc về tình yêu thật sự được tìm thấy, một tình yêu vẫn hiện hữu nhưng chưa đến lúc phải mang nó ra. Cảm xúc khi tình yêu ấy khẽ chớm nở. Tôi không hề biết cái cảm giác ấy trước đây và cũng chẳng thể hình dung ra cái tình yêu hiện hữu nhưng vô hình kia. Thời hạn của tôi là một tuần và thù lao hứa hẹn sẽ rất lớn. Tôi lao vào sáng tác và cố hình dung ra thứ tình yêu kia. Khó khăn. Tôi chưa bao giờ yêu ai cả. 

Tôi làm việc đến tận tối và không hay biết rằng anh đã chờ tôi rất lâu rồi. Vẻ mệt mỏi hiện rõ trong đôi mắt anh.Tôi phải về. Tôi về anh mới về. 

-  Anh đợi em từ bao giờ?

-  Lâu lắm! Em cứ ngồi viết lách cái gì đấy ở cây dương cầm trong phòng thu. Lâu lâu lại hát lên thành câu ngang ngang. 

-  Em...... em sáng tác. 

-  Anh biết! Chỉ là nghiệp dư mà được ca sĩ nổi tiếng nhờ cậy. Thế cũng........

-  Em đâu có nghiệp dư. Em sáng tác được ba năm rồi. Em là người mà anh thay thế vị trí trong công ty trước. Em hợp đồng làm việc với họ đấy! Ba năm đấy! 

-  Anh biết! Nhưng em không qua bài bản gì nên chỉ được xếp vào nghiệp dư thôi. Nghiệp dư cộng.....

Ấm ức trong lòng, đương nhiên là thế. Nhưng cũng phải thôi, đây chỉ là công việc trên tài lẻ mặc dù nó là nguồn thu nhập chính của tôi thời điểm này. Tôi chóng quên đi nỗi ấm ức trong lòng. Chúng tôi đi ăn và về thẳng nhà. Cả hai đều mệt. Một ngày trôi qua nhanh chóng với những mộng mơ, những lo toan và những nụ cười. Những điều thú vị. 

Tôi lên giường nhưng đầu vẫn cứ nghĩ về ca khúc dang dở. Tôi không thấy chúng hay dù đã thử nhiều lần với những sáng tạo mới: ca từ tiết chế hơn, giàu tính tưởng tượng, giai điệu gãy gọn lạ tai, khó hát. Hay lời dài như một bài văn kể chuyện được phối nhạc dễ nghe. Tôi thử từ khó khăn đến dễ dàng nhưng tất cả đều vô cảm. Dở tệ. Tôi nhắm mắt lại và thiếp đi ngủ từ lúc nào. Trong đầu vẫn không ngớt giai điệu và lời ca. 

Hôm sau tôi xin nghỉ trên trường để chuyên tâm vào sáng tác. Tôi muốn ca khúc này hoàn thành nhanh nhất có thể. Tôi dậy từ rất sớm, nghe tiếng chim hót, tiếng gió, tiếng của vạn vật để lấy ý tưởng nhưng nội dung có lẽ thiên về cảm nhận nội tâm hơn là cảm nhận bên ngoài. Phải lắng nghe bản nhạc của trái tim nhưng trái tim tôi chưa bao giờ chơi bản nhạc ấy. Chán nản, tôi nhìn một lượt khắp căn phòng để thư giãn cơ mắt. Tấm hình chụp tôi và anh ngày bé đập vào mắt tôi. Một cậu bé với nụ cười tươi rói và một cô bé có mấy lọn tóc rủ xuống mặt, hàm răng sún hồn nhiên cười thật tươi. Trông cả hai như hai thằng bạn thân khoác tay nhau ngạo nghễ, vô tư lự. Tôi nhớ lại ngày bé với biết bao kỉ niệm. “Bản nhạc hay ho”, tôi chợt nhớ lại giai điệu cuả nó. Cái xúc cảm lạ lùng kia lại bùng lên trong lòng. Như ngọn lửa cháy âm ỉ trong rơm, chờ cơ hội sẽ bùng lên thành ngọn lửa lớn, cháy mãnh liệt. Tình yêu. Ngọn lửa trong rơm bình thường sẽ chỉ là sự nóng ấm mà thôi. Sự hiện hữu nhưng vô hình của tình yêu tôi tìm kiếm.......... Nhưng... đấy là tình yêu sao? Tôi yêu anh? Tôi yêu Bạch? Nhưng gần đây cả hai mới gặp lại nhau, tình yêu không thể đến nhanh như vậy. Có chăng, đây là lúc ngọn lửa kia cháy sáng mãnh liệt nhất. Ngọn lửa kia đã có từ trước rồi, nó âm ỉ cháy nhưng không ai biết. Nó hiện hữu nhưng vô hình. Tôi đã yêu anh thật rồi. Tôi đã yêu Bạch từ cái ngày “Bản nhạc hay ho” ấy cất lên và bây giờ là lúc tôi cho tình yêu ấy thật sự hiện hữu. 

Ca khúc kia được hoàn thành ngay sau đó một ngày. Tôi sẽ phải nói về cách thể hiện ca khúc này cho người thể hiện và người phối nhạc cho toàn bộ ca khúc. Thu âm một vài lần để làm demo tiện cho việc chỉnh sửa. Tôi bận rộn cả tuần để hoàn thành xong ca khúc. Ca khúc cuối cùng trong album của cô ca sĩ tên tuổi. Đánh dấu kết cho quãng thời gian lao động hết mình của tất cả mọi người. 

Ngày cuối cùng, ngày đóng mác album.

-  Em à! Chị thấy nó vẫn chưa được ổn lắm. Về phần ca khúc thì hoàn hảo rồi nhưng khi chị hát vào, vẫn thấy có chút cứng và gượng lắm!

-  Ca khúc này cũng lạ mà! Không sao đâu, chị hát như vậy cũng rất tốt rồi!

-  Ca khúc này...... không dành cho chị- Cô ca sĩ hạ thấp giọng.- Nó là của em, nó dành cho em, em hãy tung ca khúc này ra với tên người thể hiện là em. Chắc chắn người con trai được ca khúc này nhắc tới sẽ rất hạnh phúc. Hãy nói cho anh ấy biết, tình cảm thực sự của mình trước khi quá muộn. 

-.......

Một nụ cười đồng cảm hé trên môi cô. Đây là lần đầu tiên tôi thấy cô ấy như vậy. Chín chắn, hiểu biết và giàu tình cảm. 

Tôi sẽ tung ca khúc ấy ra, chắc chắn tôi sẽ hét thật to cho cả thế gian này rằng tôi yêu anh. Chắc chắn.

..................................

Cuối cùng, 

Kể từ ngày tôi hoàn thành xong album cho cô ca sĩ kia, tôi không còn thấy anh nữa. Những ngày đầu, tôi nghĩ rằng anh đang bận, anh cũng phải đi làm và đi học như tôi. Tôi để anh có thời gian với công việc riêng, tôi vẫn đi làm, đi học bình thường và học cách hát ca khúc của mình sao cho hay nhất. Một tuần trôi qua, tôi vẫn không gặp được anh. Tôi bắt đầu nhớ và hơi lo sợ. Và mỗi ngày trôi qua mà không có thêm tin tức gì cuả anh, tôi như bị chìm dần vào nỗi sợ hãi đang lớn dần trong tâm trí. Tôi đến công ty và cả nhạc viện để tìm nhưng câu trả lời duy nhất cho câu hỏi cuả tôi là cái lắc đầu không biết. Không ai biết anh ở đâu cả. Anh như bốc hơi khỏi cuộc đời này. Tôi đi tìm anh với trái tim đang khóc ròng. Những tưởng tượng về điều xấu nhất cứ dồn dập trong đầu tôi mãi. Tôi vẫn giữ cái đầu mình lạnh và trái tim nóng rực như để cảm xúc dẫn đường. Tôi cứ đi nhưng không hề biết mình đang đi đâu. Một tháng qua đi nhanh chóng, tôi vẫn cứ giữ hy vọng trong mình. Một năm dài dằng dặc với nước mắt hàng đêm, với đôi mắt căng hết cỡ mỗi ngày, tôi vẫn kiếm tìm anh. 

Đêm giao thừa lạnh cóng kết thúc một năm. Tôi quyết định tung ca khúc của mình. Thầm mong người con trai được nhắc đến sẽ rung động và........ Tôi chợt oà khóc ngay trước giờ diễn của mình. Tôi trách anh, trách rằng tại sao anh lại đi xa khỏi tôi? Tại sao anh lại bỏ tôi lại?.... Những giọt nước mắt cứ lăn trên má lạnh buốt. Tôi bước ra sân khấu. Phía dưới, một màu đen nặng nề áp lực, chỉ có một đèn sáng rọi từng bước của tôi. Đến bên cây dương cầm của mình, tôi bắt đầu đàn những notes đầu tiên của ca khúc, những notes hạnh phúc réo rắt và ở quãng cao. Tôi bắt đầu hát vang lên những ca từ xuất phát thật tự nhiên trong trái tim mình. Ca khúc kể về tôi, kể về chuyện tình yêu được nhóm lên, ấp ủ trong lòng chờ ngày bùng cháy. Nhưng giờ đây, khi ngọn lửa tình yêu kia vừa mới bùng cháy, nó đã nhanh chóng bị cơn bão của sự lo sợ, hoang mang vùi vập. Điều khiến ngọn lửa ấy cháy mãi, cháy vững là niềm tin 1% cuả tôi. Những giai điệu chậm hơn, buồn dần, gãy gọn và yếu mềm là cái kết của bản nhạc. Tôi chợt nhận ra những giọt nước mắt đã ướt đôi gò má được trang điểm kĩ lưỡng của mình. Ca khúc kết thúc, tôi bỏ vào cánh gà sân khấu trong tiếng vỗ tay của người. Có rất nhiều người đứng lên và tôi luôn ước ao rằng trong số đó có anh. Đó chỉ là ước mong. 

Năm mới, 

Anh đến gặp tôi ngay khi ba ngày Tết kết thúc. Với một lí do: lấy lời khuyên từ cô em gái về việc lập gia đình. Tôi sững người trước câu nói ấy. Tôi đã tưởng rằng tôi yêu anh và anh cũng yêu tôi. Tôi đã vui mừng trong lòng khi thấy anh xuất hiện trước cửa mình sau một năm dài vắng mặt. Tôi đã tưởng nhiều thứ. Tôi nhìn anh thẳng tuột như chưa hề có chuyện gì xảy ra giữa cả hai, hoàn toàn vô hồn. Mắt tôi nhòe Những giọt nước mắt lại lăn dài trên má tôi. Tôi hiểu được rằng, bấy lâu nay, trong mắt anh, tôi chỉ là một cô em gái.Cố gắng che đi sự vỡ vụn trong lòng..........

-  Thôi, anh hãy làm điều mà trái tim anh cho là đúng nhất. Điều này phải do anh quyết định. Những lời khuyên từ em hay từ một ai đó cũng sẽ chỉ như nhau thôi. Hãy tự quyết định. Đừng mắc sai lầm. 

-........... 

-  Giờ thì anh về đi, em còn phải tiếp những vị khách cuối cùng của một mùa Tết. Chúc anh hạnh phúc!

Tôi sẽ không bao giờ nói rằng tôi yêu anh, tôi không muốn mình là người đi phá hoại hạnh phúc của người khác. Đối với tôi lúc này, được ở cạnh người tôi yêu càng lâu càng tốt, trước khi phải nuốt nước mắt vào trong lòng và nhìn người ấy lên xe hoa. Ca khúc kia sẽ vẫn còn cho tới khi nào tôi hết yêu anh và sẽ một lần nữa được vang lên khi tôi tìm được nửa còn lại của mình. Và nhất định, lúc ấy, nửa còn lại kia sẽ được nghe ca khúc ấy vào đúng thời điểm ngọn lửa trong tôi vừa bùng chay'

Chợt nhận ra... cuộc sống đẹp như mưa!

Trời mưa! 

Uhm! Thì nó ghét mưa. Nhưng không hiểu vì một lí do nào đấy, hôm nay nó thấy mưa đẹp, đẹp hơn so với mọi ngày. Nó có rất nhiều ý tưởng hay ho, nhưng nó lại không bao giờ dám thực hiện, đơn giản thôi, bởi vì nó tự ti. Những ý tưởng đó sẽ bị vất vào một góc tối tăm nào đấy - ở trong đầu nó, để rồi bị lãng quên.

Nó hay suy nghĩ kiểu như thế nên mua thứ này hay mua thứ kia, đi lối này hay đi lối kia... Cuộc sống của nó luôn kèm theo sự nuối tiếc. Ôi! Giá như mà…Ước gì…

Nó sống khép kín, nó sợ hãi mọi thứ xung quanh. Đối với nó mọi thứ phải thật hoàn hảo.

Và…nó đã bỏ lỡ quá nhiều!

Nó muốn đi làm thêm. Có lẽ quyết định này sẽ làm mọi người ngạc nhiên. Vì từ trước đến bây giờ, nó chưa hề có một quyết định nào cho riêng nó. Nhưng ngay lúc này đây. Nó muốn chứng minh với Thế Giới rằng nó đã “ Lớn-Lắm-Rồi”. Và để xem xã hội có ‘kinh khủng’ như người lớn vẫn nói không. Dù sao nó vẫn phải một lần va chạm với xã hội. Để trưởng thành hơn. Để chín chắn hơn. Để nhìn cuộc sống này bằng con mắt khác hơn.

Quyết tâm! Quyết tâm nào!

****************

-    Sao? Mày định đi làm thêm. – Con Ly ôm bụng cười sặc sụa như vừa xem Mr.Bean xong. – Mày có bị hâm không, người như mày thì làm được gì!

Ly lại tiếp tục ‘hú hí’ với trước kẹo mút nhiều vị to bự chảng.

-    Tao quyết định rồi, thông báo cho mày biết trước thôi!

Nhìn vẻ mặt rất tâm trạng của nó, Ly thấy hết hưng thú để trêu đùa nó như mọi hôm.

-    Vậy là mày không cần ý kiến của tao?- Ly nheo mắt nhìn nó, rồi ngeo nguẩy trước kẹo mút dở.

Nó thều thào không thành tiếng.

-    Có lẽ vậy!

Nó đang do dự, một chút do dự trong ‘tí tẹo’ quyết tâm của nó. Thật là khó nghĩ. Thế này nhé!

Đi làm thêm: là nó sẽ mất đi những khoảng thời gian riêng tư + đi chơi với bạn bè. Là nó phải sắp xếp lại lịch học thêm. Và điều cuối cùng là…nó sẽ phải hỏi ý kiến của papa và mama - điều mà nó mới nghĩ đến thôi, đã thấy rùng mình. Sao mà khó nghĩ thế, áp lực kinh khủng.

-    Nhưng dù sao tao vẫn ủng hộ mày! – Ly cười tít, hix, mắt một mí lúc nào cũng đáng yêu. - Cố lên nhé!

Có thế chứ, nó chỉ chờ có thế để biến ‘tí tẹo’ thành kilogam.

Hạ quyết tâm này!

-    Uhm !

******************

Nó xin việc ở một quán café. Quán nhỏ nhưng đông khách. Nội thất trong toán hầu như bằng gỗ nên quán có tên là Mộc. Chỉ qua vài câu nói, nó được nhận. Oh my god! Thật đơn giản. Không quá khó như nó nghĩ. Ngày hôm nay là ngày hạnh phúc nhất trong một tháng vô cùng buồn chán của nó. Nó sung sướng, nó muốn la lên thật to, la to cho cả Thế Giới biết rằng: ‘Đấy! Thấy chưa! Xã hội này đâu có kinh khủng như mọi người vẫn nói’.

Nó luôn thích xa rời thực tại, hay mơ mộng để rồi lại ôm thất vọng.

Ngày đầu tiên đi làm nó đến quán thật sớm, tâm trạng thì cứ gọi là hí hửng. Nó mặc thật đẹp, thật style. Nhưng thật lạ, tại sao chỉ có mỗi một nhân viên là nó? tất cả đều không giống như những gì nó tưởng tượng. ‘Công việc cũng không có gì đâu em ạ’!’- Hoàn toàn trái ngược như nhưng gì mà chủ quán nói. Hix. Bịa đặt.       Một nhân viên đồng nghĩa với việc nó phải ‘đảm nhiệm’ mọi công việc trong quán café. Nào chạy bàn, trông xe, ghi hoá đơn, rửa cốc chén, lau dọn vệ sinh mọi thứ trong quán cefé. Tất cả! Nó tất bật làm mà đâu nghĩ được gì nhiều. Một quán café như thế, ít nhất cũng phải 3 nhân viên (cả nhân viên pha chế). bạn bè bảo nó nên nghĩ đi, làm thế khác gì bị bóc lột sức lao động. Nhưng nó chỉ mỉm cười. Tại sao nó phải ngốc như vậy? Khi ở nhà bằng nó được phục vụ, còn đi làm thì nó sẽ phải phục vụ người khác. Nó tiếp xúc với nhiều hạng người mà nó chưa tưng biết. Ca nó làm từ 6h -> 11h, giờ quy định là như vậy. Nhưng rất rất nhiều hôm nó phải về muộn vì có khách ngồi khuya. Hàng xóm không hiểu lại tưởng nó chơi bời hư hỏng. Papa và Mama không đồng ý với công việc nó làm. Nó học hành sa sút. Tối đi làm về mệt, lăn ra ngủ luôn, còn thì giờ đâu mà đụng đến sách vở. Sáng lại lóc cóc đi học, trong đầu trống rỗng, chỉ có gục và ngủ. Chiều đi học thêm. Nhưng nó đã nói rồi, nó có suy nghĩ và cá tính riêng, nó muốn một lần được làm chính mình, nó sẽ không từ bỏ mục tiêu mà nó đã nhắm lấy.

*******************

Trời đất ơi! – Ly tròn mắt nhìn nó từ đâu đến chân, suýt té ngửa vì không nhận ra đứa bạn thân. Nó nhìn Ly khó hiểu.- Mày khác quá! Khác gì á? Mày nhìn lại mày đi…- Ly chép miệng, lắc đầu tỏ vẻ thất vọng.

Nó xanh lét, hốc hác, phờ phạc vì làm quá sức và thức đêm. Nó giật mình, hoảng hốt khi thấy mình trong gương. Thật sự là nó đã kiệt sức. Nếu nó nghỉ việc thì bao mơ mộng      

của nó sẽ tan biến như bong bóng, bao nhiêu kế hoạch dự định sẽ chỉ là con số không. Chẳng lẽ lại bỏ cuộc, lại chấm hết tại đây! Chấm là đúng. Mà có chấm thì đã sao. Chấm!

Nó đưa tay lên xoa đầu Ly, làm tóc Ly rối bù. Ly đã quen với hành động khó hiểu của nó. Nó nhìn vào mắt Ly. Thời gian như ngừng trôi trong…1s. Nó hít một hơi thật dài và cũng nói được một câu mà Ly vô cùng mong đợi.

-    Tao sẽ nghỉ việc. Mày nghĩ sao??

-    Yeah!- Ly nhéo má nó.- Mày đói không? Đói hả? Ra bà Béo, măm măm nhá!

-    Hey! Ok, măm măm…-Nó cười híp cả mắt.

Nó cứ như thời tiết vậy. Nắng rồi mưa, mưa rồi nắng. Chả hiểu thế nào nữa. Chẹp!

*******************

Cuối cùng thì cũng đến cuối tháng. Một tháng nó đi làm mà nó tưởn chừng như dài vài thế kỉ. Thời gian trôi thật là lâu. Nó ra quán nhận lương rồi sẽ xin nghỉ việc. Thật nhẹ nhõm!

Gì đây? Shock vật vã! tiền lương của nó chỉ có vẻn vẹn 175 k? Nó không tin vào mắt mình nữa. Đây là thành quả của một tháng làm ‘mọi’(bức xúc) cho quán café Mộc đây sao? Hả? Mười ngày thử việc không lương? Những ngày tiếp theo chỉ được nhận 50% lương? Cái quái gì đây? Hix! Nó bị ăn ‘thịt lừa’.

Đau!

Thôi! Lương bao nhiêu cũng không quan trọng. Nó thất bại, nó vấp ngã, nhưng nó đã hiểu một điều (tuy muộn màng nhưng đầy ý nghĩa) cuộc sống này đâu đơn giản như nó nghĩ, đâu nhẹ nhàng như nó vẫn ảo tưởng. Nó không hề buồn chút nào. Nó rất vui!

Và trên môi nó đang nở một nụ cười rạng rỡ.

*******************

Chợt nhận ra. Nó đã trưởng thành hơn, đã qua cái tuổi trầm lặng khép kín.

Chợt nhận ra. Nó còn có nhưũng kì thi lớn – đang đợi nó. Không xa cũng không gần.

Chợt nhận ra, giờ đây, cuộc sống của nó đã có nhiều màu sắc hơn. Màu đen âm u cho những lúc nó thất vọng, bị áp lực và rất bi quan. Màu hồng – là khi nó cảm nhận được hạnh phúc, sự yêu thương đang đến với nó. Và màu mà nó thích nhất – màu trắng – là dành riêng cho một giây nào đó, khi có một cái gì đó mất đi, không bao giờ quay trở lại. Nó đã nhận ra nhiều điều mà từ trứoc nó không hề biết đến. Nó nhìn về phía cuối con đường xa xôi kia. Và bất chợt, nó muốn-cuộc sống của nó- cũng sẽ đẹp như mưa.

Cô bé và mưa

Mưa, từng giọt lăn dài trên khung cửa. Đôi mi cong vút nhìn xa xăm về phía chân trời kia...cố tìm trong góc trời xám xịt một tia nắng nhỏ nhoi....để vực lại lòng tin nơi mình, để cố hy vọng cánh cửa mới sẽ mở ra trong hạnh phúc tràn ngập....Và cô bé mong chờ, thấy cầu vồng sau mưa....

Tiếng nấc vẫn vọng khẽ trong gian phòng nhỏ. Đôi vai cô bé run lên. Trong làn nước mắt cô bé thấy mình yếu đuối...

Mưa...vẫn mưa....tiếng mưa lạnh lẽo....từng hạt tí tách...gợi trong tâm trí cô bé một thời mình từng hạnh phúc...

Lúc ấy, xung quanh cô bé là vòng tay bạn bè, những ánh mắt nhìn ấm áp sẻ chia nhau từng niềm vui nỗi buồn, là lời nói ngọt ngào của nhỏ bạn thân, bao cử chỉ thân thương....Còn không?

Mất mát. Tất cả trôi qua nhanh quá...làm hụt hẫng trong lòng cô bé một nỗi đau...và cô bé chỉ biết gửi gắm tất cả cảm xúc trong làn nước mắt. Nước  mắt vẫn lăn dài...

Với lấy chiếc hộp nhạc xinh xắn trên góc tủ, cô bé ngắm nhìn dòng chữ : “Chúng mình mãi là bạn thân nhé!” và lại khóc….nếu là hai năm trước có lẽ cô bé đã khóc vì sung sướng, hạnh phúc khi nhận được món quà này từ những người bạn trong ngày sinh nhật thì bây giờ cô bé chỉ biết khóc cho quá khứ một thời đẹp đẽ. Bật lên những giai điệu thân quen, tựa nhẹ đôi má lên bàn tay để mặc cho nước mắt rơi, cô bé sống trong hoài niệm, cô đơn và sợ hãi. Cô bé ước ao có một ai đó đưa đôi bàn tay ra để đỡ lấy cô bé trong khi mọi người đều đã quay lưng lại với cô bé.

Đôi mắt tròn ngân ngấn nước, khẽ ngước nhìn về phía cửa sổ, mưa đã tạnh, thấp thoáng bóng chiếc cầu vồng bảy sắc, lòng cô bé cũng đã nguôi ngoai bởi cô bé nhận ra rằng khóc lóc chỉ làm con tim nhỏ bé thêm yếu đuối. Ai đó đã nói với cô bé : “ Hãy khép lại cánh cửa của quá khứ và đừng quên nhìn về cánh cửa của tương lai, chúng ta quan tâm quá nhiều về những gì đã xảy ra, những điều thuộc về quá khứ mà đôi khi lãng quên đi những điều mới mẻ đang chờ đón”. Vậy nên cô bé quyết định gạt đi những giọt nước mắt, gạt đi những nghĩ suy yếu đuối để thấy mình mạnh mẽ. Đối diện, dũng cảm vượt qua là tất cả những gì cô bé cần phải làm…

Đã ba tháng kể từ chiều mưa buồn ấy, cô bé vẫn đứng bên khung cửa, ngước nhìn từng hạt tí tách rơi trên mái hiên nhưng lần này, là mưa của sự bình yên, thanh thản nơi tâm hồn. Không còn hình ảnh của một cô bé yếu đuối nữa. Trong màn mưa trắng, ai đó nhìn thấy nụ cười trên môi cô bé. Cô bé mỉm cười như tia nắng nhỏ len lỏi trong mưa….với tiếng nhạc du dương từ chiếc hộp nhạc xinh xắn….

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#chungdo