Cây may mắn

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cây May Mắn
"Sắp tan học chưa? Nhân tiện, xe đang trống yên sau, tôi qua khuân "cái bị thóc" về cùng nhé?".
Tin nhắn của Lâm đến lúc 20h15. Bình thường, vào giờ này, Diệp đang tu trong lò luyện tiếng anh. 20h30 tan học, Lâm biết rõ điều này. Nhưng, hôm nay thầy bận nên được nghỉ, Diệp đang nằm vểnh chân xem TV trên cái ghế sa-lông to xụ, xung quanh la liệt sôcôla, bánh trái đủ loại (định tận hưởng cuộc sống tí mà).
Thế là a-lê-hấp, Diệp bật dậy như mới được lắp thêm cái môtơ công suất lớn vào mông. Nhảy ba bậc cầu thang một để lên tầng trên, thay quần áo trong nhảy mắt, quơ đại cái túi đi học. Chưa đầy 3 phút sau, Diệp đã chễm chệ sau lưng ông xe ôm đầu ngõ, kèm theo một ghi chú khẩn thiết "chú cố gắng nhanh nhất có thể hộ cháu nhé, việc cực gấp ạ". Bây giờ mới thấy mái tóc ngắn tủn đúng là sự lựa chọn sáng suốt. Mười đầu ngón tay cào cào ba phát là tất cả vào khuôn phép ngay.
Diệp nhấp nhổm trên lưng xe như ngồi trên đống lửa. Nhắn một cái tin "câu giờ" cho Lâm: "Xe của ông mà được rước một đại mỹ nhân như tôi, chắc chắn phải tu đến 7 kiếp rồi đấy. Thôi, tôi cũng không hẹp hòi gì, cho nó một cơ hội vậy ."
Đúng 20h29' xe đỗ xịch trước cổng "lò". Lâm cũng luyện thi môn Toán ở gần đây, cần thêm 5 phút nữa để cậu đạp xe qua chỗ Diệp.
Lâm đến, miệng toe toét cười từ xa. Diệp nhảy phốc lên yên sau, làm cái xe hơi lạng tay lái. "Đấy, tại bà/ông đấy" - cả hai cái mồm cùng ngoạc ra.
- Tại có một cái bị thóc nặng trịch vừa nhảy lên xe, nên mới làm nó choáng váng thế chứ!
- Hừ, nếu kẻ ngồi trước xì-po hơn một tí, chắc chắn đã giữ vững tay lái rồi.
Diệp dẩu môi "mô-kích" lại cái dáng mảnh khảnh của bạn, rồi cười tí toét. Bây giờ, nó mới có thể kín đáo trút một tiếng thở phào nhẹ nhõm. Hic, y như một cuộc "chạy đua vũ trang" vậy. Mệt phờ. Nhưng, đi cùng Lâm cơ mà, muỗi .
***
Lâm và Diệp thân nhau là do...Trời ép.
Chả là, hồi Hè năm lớp 9, sau kỳ thi vào cấp 3 đầy cam go, Lâm về quê xả hơi. Hàng xóm với nhà bà ngoại Lâm cũng có một cô cháu gái cùng tuổi cũng về quê nghỉ hè. Lâm sang chơi và tình cờ nhìn thấy tấm ảnh của Diệp chụp chung với cô bạn thân (hóa ra, học cùng cấp 2 với Diệp).
Ngày tập trung đầu tiên năm lớp 10, Lâm nhặt được cuốn sổ tay của Diệp để quên. Khi trả cuốn sổ, Lâm ố á phát hiện ra Diệp chính là người cậu đã nhìn thấy trong ảnh. Thế là hai đứa quen nhau và sau đó thân lúc nào không biết.
***
Gần tới kỳ thi đại học, hai đứa đâm đầu vào hàng núi bài tập. Thời gian gặp nhau ít hơn. Nhưng, Diệp và Lâm đã giao hẹn, mỗi ngày đều sẽ nói với nhau ít nhất một câu. Có thể là tranh thủ online trước khi đi ngủ, gọi điện điện thoại hoặc nhắn tin. Bằng cách nào cũng được, một câu chúc ngủ ngon cũng được, miễn là mỗi ngày ít nhất một câu.
Kiếm được một cuốn sách tham khảo rất thú vị, Lâm vội "bê" sang cho Diệp, đúng lúc Diệp đang tỉ mẩn tỉa tót cái chậu cây xinh xinh.
- Hey, tôi nhớ là có người từng tuyên bố hoa giả mãi mãi cơ đấy?
- Thì vưỡn! Bốn mùa hoa giả! Nhưng đây là một cái cây, hiểu chưa?
- Bà mà cũng đòi chăn cây, chưa đầy ba ngày lại chả "teo huyền" luôn í!
- Vớ vẩn! Phỉ phui cái mồm ông!
Đúng là từ trước đến nay nay, Diệp chúa lười mấy cái việc tỉ mẩn này. Nhưng đây là một "em" cây đặc biệt, rất xinh đẹp. Những chiếc lá nhỏ xíu, xanh mướt chụm lại như những cánh hoa.
- Tôi phải năn nỉ mãi, mẹ tôi mới chịu xin hộ. Ở chùa cơ đấy. Tên em í là Cây-May-mắn.
- Hehe, phịa, làm gì có cái cây nào tên thế?
- Có chứ, em cây này đã được "yểm" rồi, em í sẽ đem lại may mắn cho tôi. Từ giờ á, mấy kỳ thi tẹp nhẹp, kiểu thi đại học chẳng hạn, chỉ là... muỗi.
Lâm nhìn vẻ mặt đắc ý và "thần bí" của Diệp, định cãi lại ("rõ là cái đồ mê tín"), nhưng nghĩ sao đó, cậu chàng lại không nói gì nữa (!)
***
Nghỉ giải lao, Diệp và Mai mít tranh thủ ra ban công đứng hít thở không khí trong lành. Mai mít vừa thuận tay ngắt một cái lá đưa lên mũi hít thì bị Diệp đập một phát vào tay cái bốp:
- Ái! Một cái lá thôi mà, có ảnh hưởng gì đâu?
- Nửa cái lá cũng không được làm "em tao" đau.
- Hehe, cây iu thương có khác. Tao không hiểu nổi hệ thống tư duy liên tưởng của mày. Tên người ta là Thanh Lâm, nghĩa là rừng xanh và mày bê một cái cây về trồng.
- Thì đã sao, rừng chẳng phải là rất nhiều cây hay sao?
Diệp khẽ vuốt ve những chiếc lá nhỏ xíu của em cây May mắn. Ban công phòng nó chếch hướng Tây nên cứ chiều đến là bị nắng chiếu chói chang. Cộng thêm cái tật đãng trí của nó, đã vài lần, những chiếc lá của em cây bị héo rũ xuống, tưởng nguy đến nơi. Diệp cuống lên, alô cầu cứu Lâm. Lâm lập tức nhảy sang nhà Diệp, vác em cây về, loay hoay xới đất, tưới nước. Và như có phép lạ, hai hôm sau, em cây được trả lại nguyên vẻ tươi tốt, những chiếc lá tròn xoe, xinh như những cành hoa lại xòe vươn ra khỏe khoắn, y như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
Cái Mai mít tựa lưng vào ban công, nhìn Diệp hồ nghi:
- Mày không định nói với Lâm à?
- Tao cũng chẳng biết nữa - Diệp thở dài, nhìn đi chỗ khác.
- Sắp tốt nghiệp rồi đấy...
Ừ, sắp tốt nghiệp rồi...
***
Lâm đèo Diệp về nhà. Theo đúng gợi ý của "quân sư" Mai mít, Diệp rủ Lâm đi xem phim, một bộ phim tình cảm nhẹ nhàng, lãng mạn. "Như vậy sẽ tạo tiền đề tốt cho tâm lý "đối phương"!" - Mai mít khẳng định chắc nịch.
Lâm cất tiếng hát khe khẽ. Đường phố Hà Nội về khuya mang một vẻ đẹp khác hẳn. Đường vắng, ánh đèn đường vàng rọi, gió thổi làm lớp lá khô đuổi nhau rào rạo... Tất cả tạo một cảm giác thật dễ chiu. Giá như hai đứa có thể đi mãi với nhau như thế này.
Xe dừng lại trước vạch đèn đỏ ngã tư. Lâm khẽ giật mình và đưa tay lên chào lại ai đó ở phía ngược chiều vừa vòng qua.
- Ai thế? - Diệp hỏi.
- Cẩm Thơ, bạn thân ngày trước của tôi.
- Thế bây giờ?
Lâm im lặng một lúc rồi nói như nói một mình:
- Bạn ý nói thích tôi. Tuần trước bạn ý đã nói thế.
- Thế ông có nhận lời không?
- Thôi, bà ơi, giờ là lúc nào mà nói chuyện đó...
Diệp im bặt. Bao nhiêu dũng khí vốn được bơm căng suốt đêm qua, bây giờ xẹp lép. Từ lúc đó cho đến khi về nhà, Diệp chỉ đáp lại Lâm bằng những tiếng ừ hữ, qua quýt và thẫn thờ.
***
Diệp buồn mất hai hôm. Đến ngày thứ ba, nó bê chậu cây May mắn bữa nay lại héo hon qua nhà Lâm. Cậu đi vắng, chỉ có nhóc em ra mở cửa. Diệp leo thẳng lên sân thượng, nơi có "vườn treo Babylon" nhà Lâm. Nó nhìn quanh một lượt, loay hoay kiếm chỗ cho em cây may mắn.
Và khi ánh mắt Diệp lướt đến góc vườn thì nó sững lại. Ở đó có năm chậu cây xinh xinh xếp thành hàng ngay ngắn, chậu nào cũng giống hệt... em cây trên tay Diệp. Thì ra đây chính là bí quyết "phép lạ" của Lâm mấy lần cứu em cây May mắn cho nó. Một cơn gió nhẹ thổi tới làm những chiếc lá nhỏ xíu, xanh mướt, chụm lại thành những cánh hoa khẽ rung nhè nhẹ.
Có những yêu thương đâu cần phải cất thành lời nhưng vẫn đủ sức ngân vang, giúp tô hồng đôi má và làm tỏa rạng nụ cười. Thì đây, khuôn mặt Diệp lúc này chính là một minh chứng hùng hồn nhất đấy thôi .
KẸO MÚT
H2T 835

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro