Giấc mơ dịu dàng - Fuyu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

GIẤC MƠ DỊU DÀNG - FUYU

1. Nếu giấc mơ đẹp nhất của Hà là một bức tranh ghép được cẩn thận từng mảnh mỗi ngày, thì bây giờ bức tranh ấy đã tách thành từng mảnh một, văng tung tóe, thất lạc và không bao giờ hoàn thành được. Giấc mơ về một dáng hình cao cao, một nụ cười, một cái vẫy tay chào buổi sáng mỗi ngày, bao nhiêu cảm xúc... đã biến mất. Biết sao được, khi sáng nay, cả lớp xôn xao bàn tán chuyện Hùng và Quỳnh công khai chuyện gà bông của họ rồi.Hà bùng tiết học thêm ngoại ngữ vào buổi chiều. Nó lang thang cả buổi trong nhà sách, nơi có thể tránh cái nắng gay gắt ngoài kia với máy lạnh mát rượi. Hà đọc từng tựa cuốn sách, tên tác giả, đọc vài trang, nhìn tranh bìa và thậm chí đọc luôn cả mục lục. Chẳng biết là bao lâu, cuối cùng Hà cũng rời khỏi nhà sách với hai cuốn sách, đạp xe ra công viên.Sau khi mua một lon nước cam ở máy bán hàng tự động, Hà chọn một ghế đá ngồi đọc sách. Nhưng thực tế nó chẳng biết mình đang đọc hay đang tự mình gặm nhấm nỗi buồn... thất tình.Lon nước đã hết từ lúc nào, Hà nheo mắt, phi vào thùng rác phía trước, nhưng thế quái nào lại trúng vào một người đi ngang qua. Cậu bạn (chạc tuổi Hà) quay sang ngơ ngác.

- Xin lỗi, tôi định ném vào thùng rác.

- Trông cậu chẳng muốn xin lỗi tí nào cả. 

– cậu ta nhặt lon nước lên và cho vào thùng rác.

Hừm, sao cậu ta biết nhỉ? Mà cũng do cậu ta cả đấy chứ, ai bảo đi ngang qua đúng lúc đó làm gì, Hà bướng bỉnh nghĩ như vậy. Thật sự, Hà cũng muốn xin lỗi đấy chứ, nhưng một kẻ đang nhìn-cả-thế-giới-màu-xám như Hà, làm sao mà nói xin lỗi với vẻ ăn năn, hay dịu dàng được??? May là, tuy nói thế, nhưng giọng điệu của cậu bạn chẳng có gì là bực bội hay khó chịu, nên khiến Hà thấy dễ chịu. Nó nở một nụ cười thật sự.

- Xin lỗi. Và xin lỗi cả chuyện không muốn xin lỗi thật lòng nữa.Cậu bạn phẩy tay, kiểu chuyện vặt vãnh rồi chào Hà, đi tiếp.Hà ngồi thêm được một lúc rồi quyết định đi học môn còn lại. Buồn thì cũng đã buồn rồi. Buồn nữa có được gì đâu.

2. Nghỉ hè, Hà quyết định đi làm part-time, người phục vụ, ở tiệm kem kiêm luôn trà sữa, cà phê, bánh ngọt của bà chị họ. Vừa có tiền tiêu vặt, lại giữ cho bản thân luôn bận rộn để không phải nghĩ vẩn vơ. Từ nhỏ, chị Trang đã mơ mộng được đi vòng quanh khắp châu Âu nên tiệm Mây Kem của chị cũng đặc sệt phong cách Châu Âu. Bảng hiệu gỗ, thực đơn ghi bằng phấn trên một tấm bảng, hoa tươi treo lủng lẳng... Cả những chiếc bánh quy thơm phức ngon lành được phục vụ kèm cùng mocha, cappuccino, espresso, irish coffee... mặc dù ít có ai gọi thức uống này. Chị Trang hai mươi ba tuổi, không học đại học mà tự mình xây dựng tiệm Mây Kem này, kể ra cũng hay hay.Chủ Nhật, tiệm đông khách. Hà bận rộn luôn tay. Lúc mang cốc kem chocolate có hai quả cherry cho khách, Hà va phải một người, làm dây kem ra áo của người đó.

- Cậu cũng vụng về quá nhỉ? Lần nào cũng vậy.Hà ngạc nhiên đến mức không nói được tiếng nào. Là người lần trước ở công viên.

- Lại còn quên xin lỗi nữa này.

- Ah, xin lỗi – Hà giật mình 

– Tôi không cố ý. Xin hỏi quý khách dùng gì? Miễn phí ạ.Trong đầu Hà lập tức hiện ra những con số trong bảng giá ở menu và không ngừng cầu khấn một món gì đó đừng quá cao cấp. Nhưng cậu ta chỉ cầm tờ giấy tuyển nhân viên được dán ở trước cửa cách đây vài hôm, nói chậm rãi:

- Tớ đến xin làm nhân viên. Tên là Sơn, tuy bị va, bị ném vài lần vẫn vững như núi, mười bẩy tuổi, làm việc để thực hiện ước mơ trở thành tỉ phú. Tớ được nhận chứ?

Hà lùng bùng lỗ tai, trở thành tỉ phú bằng cách làm thêm ở một tiệm cà phê ư? Thật kì cục. Chị Trang thò đầu ra khỏi quầy, nhìn thoáng một cái rồi nói nhanh gọn.

- Xinh trai, duyệt!

3. Sơn và chị Trang hợp nhau kinh khủng, làm Hà có cảm giác họ như hai chị em ruột. Một lần, cả hai cùng đứng ngắm góc tường cạnh cửa sổ một cách rất chăm chú như thể sắp đưa ra một quyết định quan trọng.- Em nghĩ chúng ta nên mua một cây đàn piano và đặt ở đây.

- Sẽ rất tuyệt, chị nghĩ thế. Chị thích piano lắm, mỗi tội không biết chơi.

- Em cũng không biết chơi. Nhưng âm thanh của nó sẽ tuyệt lắm.Một cây đàn piano ở trong một tiệm kem có diện tích khiêm tốn thế này ư? Có mà dẹp cả bàn ghế đi để mà đặt cây đàn piano và khách sẽ ngồi trên đàn mà ăn kem mất. Lại còn không ai biết chơi đàn nữa chứ. Hà vừa lau cái bàn cuối cùng vừa dập tắt ước mơ viển vông của hai kẻ điên rồ kia.

- Mua rồi thì ai sẽ chơi piano?

- Em.

- Em á? Ai bảo? Em có biết chơi cái gì đâu, chị cũng biết mà.

Cả hai nhìn Hà, đồng thanh "Thế Hà đi học đi".

"Hâm à?!"- Hà muốn gào lên như thế nhưng rốt cuộc chỉ lắc đầu rồi lảng đi. 

"Hai đánh một chẳng chột cũng què", thôi thì...Hôm đó, tiệm đóng cửa muộn hơn mọi ngày. Lúc về, đi trong ngõ tối khiến tim Hà đập thình thịch, cảm giác như có ai đó đi theo càng khiến Hà lạnh gáy, mồ hôi lạnh toát, và ráo bước nhanh hơn. Đột ngột, một bàn tay đặt lên vai khiến Hà giật thót và hét lên. Sơn ngơ ngác nhìn quanh rồi cười.

- Hóa ra cậu cũng biết sợ à?

- Tôi là người chứ có phải là yêu quái đâu. Mà cậu làm gì ở đây?

- Thấy trời tối nên đưa cậu về. Vệ sĩ miễn phí nhé.

- Đi với cậu có mà nguy hiểm gấp đôi thì có.Tuy nói thế nhưng Hà cảm thấy yên tâm hơn nhiều. Trời đêm mát mẻ, dễ chịu, thật khác hẳn với cái nóng hầm hập ban ngày. Một cơn gió lướt nhẹ trên mặt đường, khiến chiếc lá khô động đậy xoay một vòng như nhảy một điệu valse. Hà và Sơn rảo bước. Cậu ta huýt sáo một giai điệu vừa lạ vừa quen. Nhớ đến ngày đầu xin việc của Sơn khiến Hà tò mò.

- Tại sao cậu lại muốn làm tỉ phú?

Sơn nhíu mày, làm ra vẻ rất nghiêm trọng. Mà Hà biết thừa mỗi lần như thế chẳng có ý tưởng nào thật sự nghiêm túc.

- Tại tớ có hai thằng bạn hàng xóm rất đáng ghét, một thằng tên Triệu, một thằng tên Phú, chúng nó toàn gọi tên chệch tên tớ là... Xu, đã thế tớ mơ sau này lập công ty lấy tên Tỷ phú company luôn...

Hà phá ra cười. Không phải kiểu cười chế nhạo mà là vì cái ý tưởng đó thật sự điên rồ và buồn cười. Sơn vẫn làm mặt tỉnh.

- Tớ đùa thôi. Tớ nói thế để lúc xin việc có điểm nhấn đặc biệt đó mà.

Hà vẫn không thể nhịn được cười, đến nỗi nước mặt cứ chực trào ra.

- Thôi nào quý cô, cười thế đủ rồi đấy!

4. Dự án mua cây đàn piano không được thực hiện, tất nhiên. Nhưng thay vào đó, Sơn lại mang đàn guitar đến. Vì công việc bận rộn nên chỉ lúc nào vắng khách, Sơn mới ôm cây đàn nghêu ngao làm mấy vị khách trong quán tròn xoe mắt rồi cười khúc khích. Thậm chí điều đấy còn được mọi người rỉ tai nhau thế nào đó để ai đến cũng thì thầm mời Sơn biểu diễn một bài, rồi lại cười khúc khích. Mặc dù giọng hát của Sơn không có gì đặc biệt nhưng còn tốt hơn nhiều mỗi lần chị Trang cao hứng. Chất giọng "lên cao vút xuống mất hút" của chị thật sự đáng sợ, may mà chị chỉ hát lúc không có khách nào.- Hôm nay tiệm đóng cửa sớm, hai đứa về đi.Chị Trang nói thế khi đồng hồ chỉ mới chỉ hai giờ chiều.Sơn rủ Hà đi shopping, mặc dù ngắm là chủ yếu. Cậu chỉ mua một chiếc vòng tay bằng những hạt thủy tinh màu có một nhánh cỏ xa trục thảo bốn cánh. Cuối cùng, cả hai đi ăn KFC. Sơn đưa chiếc vòng tay cho Hà.

- Chúc mừng sinh nhật.

- Hôm nay là sinh nhật tớ à? Ah, đúng thật, thế mà tớ quên khuấy mất. 

– Hà tự vỗ trán mình khi nhớ hôm nay là ngày mấy.

- Bây giờ tớ mới biết cậu còn đãng trí nữa.

- Còn tớ thì bây giờ mới biết cậu không được bình thường.

Về nhà, Hà mới biết chị Trang về sớm để cùng cả nhà chuẩn bị một bữa tiệc "Bất ngờ chưa?". Sơn được giao nhiệm vụ cầm chân Hà, và cậu bạn cũng được mời đến dự tiệc. Điểm nhấn của cả buổi sinh nhật là màn song ca của chị Trang và Sơn mà mới chỉ được nửa bài, Sơn đã xin rút lui.Hà chưa bao giờ cười nhiều như thế.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro