Hạn ước hai mùa hoa- Fuyu và Linh Miêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

HẠN ƯỚC HAI MÙA HOA - FUYU & LINH MIÊU Duy Khanh pha một cốc cà phê, thêm chút sữa tươi, mang ra bàn và bắt đầu viết một lá thư. Thói quen viết thư tay này anh bị nhiễm từ Lam Anh. Cô thường đi nhà sách, mua những xấp giấy viết thư tay xinh xinh, có khi còn tự mình mua hoa khô trang trí và nắn nót viết thư tay cho ai đó trong quán cà phê. Những lá thư bao giờ cũng rất dài. Có một lần hẹn hò, khi cả hai yên vị trong quán cà phê rồi, lại mỗi người một việc. Anh thì đọc sách, cô thì cắm cúi viết thư. Lâu lâu anh liếc nhìn sang vẫn thấy cô đang viết. Thiệt là lục tung cả quả đất này lên không biết có đôi nào hẹn hò như anh và cô không. Đến khi thanh toán tiền thì cô hí hửng đưa cho anh một phong thư "Nãy giờ em viết thư cho anh đó". Điệu bộ trẻ con khiến anh bật cười. Khi anh có quyết định sang Nhật du học, Lam Anh đã nói là tuyệt đối không được gửi email nhé, chỉ được viết thư tay thôi. Anh thấy không có vấn đề gì cả. Ừ thì thư tay. Nhưng anh chỉ thích viết bằng bút chì thôi. "28.4.2010 Em à! Thật là tiếc. Khi anh đến Tokyo thì mùa hoa anh đào ở đây đã tàn rồi. Chẳng còn sót lại một chút dấu vết nào cho thấy hoa đã nở ở đây cả. Vốn đã biết hoa anh đào sẽ rơi rụng ngay khi vừa nở bung ra nhưng vẫn không thể tưởng tượng được lại nhanh đến vậy. Anh đã định đi đến Hokkaido, ở đấy mùa hoa chỉ mới bắt đầu thôi, có khi vẫn còn chưa kịp nở. Nhưng rồi lại thôi. Anh nghĩ mình có thể đợi đến sang năm. Anh còn ở đây bốn năm nữa cơ mà, chẳng việc gì phải gấp gáp để ngắm một mùa hoa." Duy Khanh dừng bút, hơi phân vân. Anh nửa muốn xóa đi mấy dòng vừa viết, nửa lại thôi. Nếu vẫn để nguyên những dòng đó, chẳng khác nào anh nói với Lam Anh rằng anh rất háo hức được ở đây, háo hức chờ đợi một năm nữa. Anh không muốn cô có cảm giác rằng anh vui khi xa cô. Anh không muốn cô nghĩ vẩn vơ về những chuyện như chia tay, hay cách trở địa lý. Nhưng nếu xóa chúng đi, thì những gì anh đang nghĩ và cảm nhận, cảm giác hạnh phúc khi thực hiện được điều mà mình mơ đến Lam Anh sẽ không hiểu. Nhấp một ngụm cà phê, anh quyết định chỉ xóa câu cuối cùng, và viết tiếp. Trên giấy còn lại một vết mờ mờ không xóa hẳn được. "Đà Nẵng thế nào hả em? Bỗng dưng anh cảm thấy nhớ nó da diết". * Lam Anh ngồi chống cằm nơi cửa sổ, nhìn thơ thẩn ra ngoài trời, dù trên bàn trước mặt đang bày la liệt những "dụng cụ": nào cát, nào bìa các-tông, nào những cánh hoa Osaka màu nắng. Tháng 6 màu trời xanh biếc, Đà Nẵng đang bước vào mùa rực rỡ nhất trong năm. Cô cứ nhìn trời như vậy một lúc lâu, rồi lại bắt tay vào công việc dang dở. Cô đang muốn ép khô những cánh hoa Osaka – cánh hoa cô nhặt dưới gốc cây hoa Osaka duy nhất trong nhà thờ ở đường Trần Phú. Nhớ ngày xưa, khi còn ở Đà Nẵng, Duy Khanh đã từng mê mẩn cây hoa này biết bao, anh đã tốn không biết bao nhiêu cuộn phim và bao nhiêu buổi chiều để có được những bức hình hoa Osaka thật đẹp đẽ, còn Lam Anh thì tốn không biết bao nhiêu thời gian để đi theo anh. Năm nay, Duy Khanh đã để vuột mất một mùa hoa anh đào, vậy nên cô không muốn anh để vuột mất thêm một mùa hoa Osaka nữa. Lam Anh tỉ mẩn làm mọi cách, để khi bức thư này đến nơi, những cánh hoa Osaka sẽ vẫn xinh tươi, không héo tàn và có màu của nắng. Khi mọi việc đã xong đâu đấy, cô bắt đầu viết những dòng đầu tiên gửi Duy Khanh. "Ngày 21/5/2010 Anh biết không? Sáng nay em và Áo Len đã ra biển từ rất sớm. Chúng em mang theo một cái hộp và mang về rất nhiều cát mịn và khô. Rồi sau đó, em đến nhà thờ và nhặt về rất nhiều cánh hoa Osaka. Chỉ mấy phút trước thôi, em đã ép hoa Osaka khô bằng một công đoạn thật đơn giản: Một chiếc hộp các-tông có rải 1 lớp cát mịn, rồi đặt những cánh hoa vào trong, rồi lại rải lên trên một lớp cát dày nữa. Đóng hộp và đặt ở nơi khô ráo. Một tuần sau, em sẽ đục một cái lỗ nhỏ, để cát chảy ra hết và bắt đầu "thu hoạch" những cánh hoa. Em sẽ gửi đến Tokyo cho anh một mùa hoa Osaka thật rực rỡ. Anh hãy cho những cánh hoa này vào một chiếc lọ thuỷ tinh nhé, và ngắm nó khi nhớ Đà Nẵng và nhớ em. Có một điều em muốn kể anh nghe. Khi em ở nhà thờ và tỉ mẩn nhặt những cánh hoa, Cha đã đến và hỏi em vì sao anh không đến. Em nói rằng anh đã đi du học, em thấy Cha thoáng buồn. Thì ra Cha vẫn nhớ 2 chúng mình – hai đứa trẻ ngốc nghếch vẫn mê mẩn cây Osaka mỗi mùa nở hoa. Rồi Cha hỏi em có biết ý nghĩa của cái tên Osaka không. Em lắc đầu và Cha nói: Cây hoa là tượng trưng cho niềm thương nhớ của những người ở lại dành cho những người thân ở Osaka. Lúc đó em đã cười, em không biết liệu mình có nên đổi tên cây hoa Osaka thành Tokyo không nữa...Vì thật sự là em rất nhớ anh..." Lam Anh định viết dài thật dài, nhưng cô nghĩ thế là đủ, đủ cho bức thư đầu tiên giữa cô và anh. Tuần sau, khi công đoạn ép khô được hoàn thành, cô sẽ lấy cánh hoa ra, tỉ mẩn cho nó vào chiếc hộp dài nhỏ, gửi kèm phong bì thư to thật to có những bức ảnh hoa Osaka... * Lá thư đầu tiên của Lam Anh đến khi Duy Khanh vẫn còn đang cuộn tròn trong chăn ngủ khì. Hôm nay là Chủ nhật nên anh tự cho phép mình ngủ thêm. Bà chủ nhà đã gõ cửa mấy lần, nhưng anh không chịu hé mắt ra, chỉ đến khi bà nói "Có thư từ Việt Nam" anh mới đầu bù tóc rối mở cửa. Hotaru-san đưa cho anh một phong thư to, dày, công phu và cười tủm tỉm. Nụ cười ấy làm anh đỏ mặt. Rồi bà đi xuống lầu dưới. Lúc nào bà cũng mặc kimono. Anh nhanh chóng lấy kéo, cắt một đường, và đọc ngay, chẳng thèm đánh răng nữa. "Ta để bát mì ramen cho cậu ở dưới này nhé, Khan-kun". Bà chủ nhà gọi với lên. Bà ấy luôn gọi anh như thế. Và bà ấy vẫn thường tự tay nấu mì mặc dù công việc ấy đòi hỏi lắm công phu. Anh có thắc mắc sao bà không gọi điện và bảo người ta mang tới thì bà chỉ cười thôi. "Vâng ạ. Cám ơn bà". Những cánh hoa Osaka vẫn còn tươi nguyên màu nắng khiến buổi sáng đó của anh dường như cũng ngập tràn nắng theo, dù bên ngoài vẫn đang mưa rả rích. Mùa mưa đầu tiên của anh ở Nhật. * "Ngày 30/6/2010. Anh ạ Em đang ngồi trên cầu quay sông Hàn và viết thư cho anh. Dưới cầu, con sông Hàn vẫn chảy yên bình quá. Cảm giác xa nhau sao mà kì lạ. Dù trước đây em đã tưởng tượng ra nó hàng trăm lần, vậy mà giờ mọi thứ vẫn thật lạ lẫm. Vừa rồi, em và Hachi đi dọc bờ sông, cảm nhận nhịp sống rất thư thả của người Đà Nẵng". Hachi là chú chó nhỏ Duy Khanh mua tặng cô trước ngày đi. Chú chó giống husky màu trắng muốt như một chú gấu bắc cực. Cả hai người quyết định đặt tên nó là Hachi (Hachi trong Tiếng Nhật vừa có nghĩa là chó con, vừa có nghĩa là số Tám tượng trưng cho may mắn). Lam Anh thương Hachi bằng một tình thương khó lý giải. Và đưa nó đi khắp mọi nơi. Đôi khi cô còn thấy Hachi như đang thay Duy Khanh ở bên cạnh cô, để cô cảm thấy không cô đơn nữa. Như hôm nay chẳng hạn, Hachi cùng cô đi dọc bờ sông Hàn. Chú chó nhỏ như một đứa trẻ con tinh nghịch, lúc chạy đằng trước, lúc chạy đằng sau, lúc chạy bên trái, khi chạy bên phải cô. "Vừa rồi, khi em ngồi trên cầu, Hachi bỗng nhiên chạy biến. Em đã rối rít gọi tên nó thật to. Lúc thấy Hachi chạy lại, bỗng em thấy sống mũi mình cay cay. Em nhớ những ngày anh còn ở bên em, và em – chẳng hiểu sao cứ thích gọi anh là Hachi (rõ ràng là cái tên đó rất ngộ). Lúc đó anh sẽ khẽ nhăn mặt: "Đó là biệt danh dành cho cún, của con gái". Nhưng khi em gọi lần thứ hai, anh sẽ quên mất và ngoan ngoãn hỏi: "Ừ?". Lúc đó em thấy anh thật đáng yêu..." Lam Anh định viết tiếp, nhưng một vài giọt nước mắt đã thi nhau rơi xuống. Cô vội vàng lau nó, tránh để rớt vào bức thư. Cô không muốn Duy Khanh buồn hay lo nghĩ. Cô sẽ ổn, sẽ ổn... sớm thôi. * "7.7.2010 Em biết không, Lam Anh! Trên khắp các đường phố hôm nay ngập tràn những dải giấy đủ màu – như những sợi tơ mà người phụ nữ Nhật ngày xưa dùng dệt vải, những chiếc lồng đèn giấy khổng lồ, những mô hình giấy lắm công phu. Đường phố trở nên rực rỡ lắm. Đẹp lắm. Anh đã bấm máy ảnh lia lịa, vậy mà vẫn sợ để sót bất kì khoảnh khắc tuyệt đẹp nào. Anh gửi về hết cho em đó. Hôm nay là ngày diễn ra lễ hội Tatanaba. Ai cũng nói đây là lễ hội lãng mạn nhất của người Nhật, anh nghĩ nếu em ở đây chắc em thích lắm. Tối nay, nàng Orihime và chàng Hikoboshi sẽ được gặp lại nhau sau một năm xa cách. Họ như Ngưu Lang, Chức Nữ của Việt Nam đó. Anh có lần đã kể, em còn nhớ không? Bà chủ nhà trọ cho anh một nhánh trúc để viết điều ước của mình, và lẩm bẩm ước gì đêm nay mưa đừng rơi, vì nước mưa sẽ làm ngập cầu và Orihimi và Hikoboshi sẽ mất một năm nữa đợi chờ. Rồi bà đỏ mặt bảo anh đừng trêu bà già rồi còn lãng mạn. Anh chỉ cười thôi. Nếu là em, chắc em cũng mong đêm nay mưa đừng rơi. Anh có rất nhiều những mảnh giấy tanzoku để viết lên đó những điều ước. Khi lá thư này đến tay em thì lễ hội đã qua rồi. Nhưng anh đã ước một điều ước, rằng anh đã "giữ chỗ" cho em nên dù em có ước gì thì dù muộn cũng sẽ thành sự thật. Nên mau ước đi. Anh quên nhắc, em cần một nhành trúc đấy. Và treo điều ước của mình lên nhé!" Duy Khanh nguệch ngoạc vẽ một quả táo ở cuối trang thay cho kí tên. Anh cảm thấy buồn ngủ. Vậy nên anh nhanh chóng dán phong thư lại, nhưng lại quên bỏ vào vài mảnh giấy tanzoku nên lọ mọ xé ra. Phong thư khi được dán lại vẫn còn vết tích bị rách một chút xíu. * Sáng sớm của một buổi sáng tháng 9, Lam Anh lục tìm khắp trong nhà kho, để tìm ra một mảnh trúc. Cô đục một chiếc lỗ nhỏ ở cuối thân mảnh trúc, treo vào đó một chiếc chuông nhỏ xíu và một sợi dây màu hồng. Rồi tỉ mẩn, Lam Anh viết lên trên mảnh giấy tanzoku một điều ước, treo cùng mảnh trúc lên cửa sổ của căn phòng tầng 2. Điều ước viết rằng: Cầu cho anh sẽ luôn bình an. Đấy, thế mới biết những người yêu nhau sao mà kì lạ. Duy Khanh dành điều ước của mình để "giữ chỗ" cho cô. Còn cô lại dùng điều ước để ước cho anh, trong một mùa Tatanaba cách cô mấy nghìn cây số. Xong việc, cô lấy chiếc máy ảnh Fujifilm Instax ra và bấm tách, chưa đầy 2 giây, một bức ảnh có hình mảnh trúc và giấy tazoku xuất hiện, cô sẽ kẹp nó vào cùng lá thư gửi Duy Khanh. "Giờ thì việc viết và nhận thư của anh đã trở thành một niềm vui. Em "nghiện" cảm giác được nhận thư như đã từng "nghiện" cảm giác viết. Viết cho một người ở xa là một công việc thật thú vị. Nó cũng giống như việc chúng ta viết nhật kí cuộc sống của mình vậy (nhưng khác là chúng ta sẽ gửi nó cho một người thương ở xa, thay vì cất nó thật kĩ)". Một cơn gió mạnh thổi qua và làm bắn vào cửa sổ rất nhiều nước. Lam Anh vơ vội những lá thư trước mặt, đóng cửa, nhưng có vẻ hơi muộn, nước đã bắn vào và làm nhoè đi một số dòng thư...Cô định viết lại, nhưng lại thôi. Cô sẽ gửi cho anh một lá thư có chất chứa cả một mùa mưa Đà Nẵng. * "22.10.2012 Lam Anh ơi,Bây giờ là tháng mười rồi, tiết trời chuyển sang thu từ những ngày tháng chín cơ. Những ngày nóng ẩm đã kết thúc, mọi thứ ấm áp hơn. Khi viết cho em những dòng này, anh có cảm giác nắng đang nhiễu tong tong trên nhánh cây hồng ngoài sân nhà của Hotaru-san, và chẳng mấy chốc sẽ làm ửng đỏ mấy quả hồng. Rồi thì sẽ đến lúc hái chúng xuống, cắn ngập răng để thưởng thức vị hồng vừa ngọt vừa chát rất đặc trưng. Lá phong đã chuyển sang đỏ ối, nhuộm rực rỡ cả một vùng trời bởi gam màu vàng và đỏ của nó. Sắc lá ấm áp lắm Lam Anh à. Như em đang ở đây vậy." * "Ngày 29.11.2010 Anh à! Mùa đông đã về. Đã về thật rồi. Mùa đông cư ngụ ở khắp những ngóc ngách, chơi trốn tìm trên những con đường và đập cánh cửa sổ những ngôi nhà của người dân Đà Nẵng. Tokyo tuyết có rơi không anh? Tuyết có trắng xoá trên những đại lộ? Và thời tiết có mưa không nữa?...Ở nhà trời vẫn mưa nhiều anh ạ. Những cơn mưa làm mọi thứ thêm tệ hại. Chiếc mũi của em lại bắt đầu có vấn đề, cứ ửng đỏ lên như một quả cà chua.Sáng nay, em rủ Áo Len và Bít Tất ra chợ. Em mua len, còn Áo len tìm mua cho Bít Tất một đôi găng thật ấm"... Lại nhắc về cái biệt danh Áo Len và Bít Tất. Lam Anh có sở thích đặc biệt là đặt biệt danh cho mọi người. Cô gọi cô bạn thân của mình là Áo Len – phần vì cô nàng này rất thích mặc áo len, phần vì ở bên cô ấy Lam Anh luôn cảm thấy được chở che rất ấm áp. Áo Len yêu anh chàng Bít Tất – Bít Tất là chàng trai luôn mang đến những bất ngờ, như những món quà đựng trong chiếc tất Giáng Sinh của ông già Noel ^^. "Em định bụng sẽ đan cho anh một chiếc khăn. Chiếc khăn có màu nâu của gỗ. Nếu không có gì thay đổi, em hi vọng anh sẽ nhận được món quà của em vào ngày giáng sinh" Lam Anh khe khẽ cười, gương mặt cô khẽ ửng lên chút chút. Đúng là Lam Anh ngốc, cô luôn như vậy khi nhớ đến Duy Khanh. * "12.4.2011 Gửi Lam Anh, Hoa anh đào đã nở. Hoa đã nở. Đã nở. Dù rằng anh đã đếm từng ngày để đợi đến ngày hoa nở, nhưng do thời tiết đột ngột trở lạnh nên hoa nở muộn mất một tuần. Vài chuyện linh tinh cứ cuốn anh đi, đến nỗi anh quên mất mình đã chờ đợi gì. Vì thế, một sáng thức dậy, anh đã ngỡ ngàng trước hoa kia một sáng rất hồng. Những cánh hoa mềm mại, mỏng tang như gió rơi vào cả phòng ngủ của anh. Trước đây anh vẫn nghĩ rằng hoa anh đào có màu hồng nhạt. Nhưng hóa ra không phải thế. Cây hoa anh đào ở ngã ba anh hay đi bộ từ nhà trọ ra đến trạm xe buýt khi còn là nững cái nụ thì có màu hồng phai, lúc nở lại hóa thành màu gần như trắng. Những cánh hoa rơi xuống cứ như là tuyết. Những hàng hoa anh đào trồng học hai bên đường lại có màu hồng nhạt, mỗi lần gió nhẹ là hàng loạt cánh hoa rơi rụng xuống. Hoa anh đào ở công viên Inokashira cũng vậy. Chỉ trong một chốc, chúng đồng loạt thay màu từ xanh lá sang hồng. Anh cứ ngẩn ngơ ngắm mãi. Hoa anh đào có loại thì cánh đơn, chỉ năm cánh ít ỏi, có loại thì cánh kép khiến hoa trông như một chùm giấy cuộn lại vậy. Anh thích những bông hoa cánh đơn hơn. Em thích thế nào hơn? Anh gửi ảnh về cho em xem nhé! Ngày mai anh và một số bạn học cùng sẽ đi uống rượu ngắm hoa. Hoa chỉ nở vỏn vẹn gần một tuần thôi. Chỉ vài ngày ngắn ngủi, hoa anh đào sẽ lại rụng hết, và chúng trở lại màu xanh như trước đây. Thế là phải một năm nữa anh mới được gặp lại chúng. Nghĩ đến những điều đẹp đẽ phải tàn úa sớm, tự dưng anh thấy buồn Anh đã thử ép khô những cánh hoa anh đào về cho em, nhưng hình như anh không khéo tay lắm thì phải. Thất bại cả rồi Lam Anh à " * Thường thì chúng ta cứ hay chờ đợi một điều gì đó rất lâu, nhưng đôi khi lại quên mất khoảnh khắc nó sẽ đến. Như hôm nay cũng vậy, Lam Anh đã ngẩn ngơ biết bao khi thấy vài đốm hoa Osaka vàng rực rỡ nơi nhà thờ. Một vài đốm nhỏ thôi, nhưng cứ níu ánh nhìn của cô mãi. Thì ra lại một mùa hoa nữa đã về rồi. Thì ra cũng đã một năm xa cách... "Ngày 25.5.2011 Anh à! Hôm nay nắng sớm lắm. Nắng lấp lánh nơi cửa sổ phòng em từ sáng sớm, và kéo bước chân em ra khỏi nhà. Lúc em đi qua nhà thờ, em phát hiện ra cây hoa Osaka đã nở hoa rồi anh ạ. Vậy là đã lại một mùa hoa nữa. Thời gian trôi cũng nhanh, phải không anh...Đang mùa ôn thi, nên em không phải đến trường nhiều nữa. Em để vài quyển sách, vài tờ giấy viết thư và lá thư của anh trong túi xách, rồi ra biển khi chưa đến 7h. Em nhìn những bức ảnh của anh, và hiểu tại sao người ta lại yêu thích những đoá hoa anh đào đến thế. Chúng đẹp quá anh ạ. Mong manh nhưng đầy kiêu hãnh. Và em cũng hiểu cảm giác tiếc nuối, khi chứng kiến những điều đẹp đẽ ấy phai tàn. Nhưng anh biết không? Em nghĩ vì hoa anh đào từ lúc nở đến lúc rụng chỉ chưa đến 10 ngày, nên người ta mới ngóng trông và yêu thương nó nhiều đến vậy. Bởi nếu nó nở quanh năm suốt tháng, nếu ai ai cũng có thể chiêm ngưỡng nó mọi lúc, mọi nơi, thì người ta hẳn sẽ không còn phải chờ đợi để được thấy nó nữa, người ta cũng không còn thấy nó đáng quý nữa.Cũng giống như lâu thật lâu em mới được gặp anh một lần vậy. Nên em sẽ chờ đợi biết bao nhiêu khoảnh khắc ấy. Và em cũng hiểu rằng mọi thứ giữa chúng ta thật đáng quý. Như những cánh hoa anh đào đẹp đẽ kia..." * Gió thổi vào làm chiếc chuông gió vẽ hình hoa bìm bìm treo ở cửa sổ rung rinh. Duy Khanh nằm thừ người trên giường, lắng nghe từng âm thanh một, không sót tiếng nào. Chiếc chuông gió này vốn là một đôi, chiếc còn lại Aoi giữ. Chính Aoi đã vẽ những bông hoa màu tím kia lên chiếc chuông thủy tinh trong suốt và tặng cho anh. Khi đó, cô cười rất xinh. Aoi là cô bạn chung lớp, có nụ cười duyên và giọng nói dễ thương, nhất là khi cô nói "Chào buổi sáng". Anh đã quen Aoi từ lần đi Ohanami mùa hoa anh đào nở. Trên bàn là lá thư của Lam Anh, được kẹp trong cuốn sách Socrates in love đã được đọc nhiều lần, và tờ giấy trắng ghi vỏn vẹn "Gửi Lam Anh" anh định viết hồi âm. Anh đã chần chừ hoàn thành lá thư đó. Suy tư một lúc, anh quyết định nhổm dậy đóng cửa sổ. Gió không vào được nên chuông không rung nữa. Trằn trọc một tí rồi anh cũng ngủ được. Hơn một tuần sau anh mới bắt đầu viết tiếp lá thư đó. "Mưa dai dẳng. Màu hồng phai của hoa anh đào đã tàn từ lâu. Và anh nghe nói những bông mận trắng ở Hokkaido đã nở rồi. Thế là mùa hè rồi em ạ. Những cô gái Nhật đã mặc những bộ yukata nhẹ nhàng, xinh xắn, sáng màu với quạt uchiawa giắt trên obi, đi chơi lễ hội với bạn bè, và đặc biệt là người mình thích. Anh cũng mặc yukata, đi chơi lễ hội, ngắm pháo hoa, ăn dango, chơi vớt cá vàng. Và bà chủ nhà trọ đã mời anh ăn mì somen cùng bà. Loại mì sợi mỏng, chan nước đá và dùng với đũa tre xanh mới chuốt". Có một điều anh đã không viết vào thư. Hay chính xác hơn một bóng dáng khác anh không viết vào thư. Tất cả những điều anh đã làm vào mùa hè này, trừ ăn mì somen, đều có Aoi ở cạnh. Anh đã vui như thế nào khi đi cùng cô ngang qua hàng trăm chiếc chong chóng xoay tít. Anh đã dằn vặt như thế nào khi Aoi kiễng chân hôn nhẹ lên má anh. Anh đã nghĩ đến Lam Anh đôi lần, và không nghĩ đến cô đôi lần. Anh sợ điều đang diễn ra, nhưng cũng hồi hộp, cũng rung động khi chúng đến. Duy Khanh thừ người ra một chút, rồi viết tiếp. Những dòng tiếp theo không hẳn anh đang viết cho cô bạn gái cách trở địa lý, mà như trấn an chính mình: "Khi đọc One day, em đã hỏi vu vơ rằng tại sao Emma và Dexter lại chỉ có một ngày duy nhất trong năm để dành cho nhau. Có lẽ nếu như có nhiều hơn một ngày thì họ đã không mất nhiều thời gian đến vậy để tìm thấy nhau. Anh không biết trả lời như thế nào. Cho đến tận bây giờ anh cũng không tìm được câu trả lời. Nhưng anh nghĩ, Emma và Dexter đã có một ngày đặc biệt mà chỉ cần ngày đó đến, họ sẽ nhớ về nhau. Những ngày tháng khác, có thể cuộc sống vội vã khiến họ quên đi tất cả mọi thứ họ từng rất trân trọng, nhưng vì có ngày đó tồn tại nên họ sẽ nhớ đến nhau. Anh nghĩ chính ngày duy nhất đó đã giữ lửa cho tình yêu của họ. Chúng ta có ngày đó không? Hy vọng là có. Nhưng anh cũng hy vọng chúng ta sẽ không viết thư cho nhau chỉ một ngày duy nhất. Anh nhớ em. Nhưng em ở xa quá em ơi. Và điều gì đó thì đang ở rất gần". Duy Khanh đọc lại lá thư lần cuối, rồi lại xóa đi dòng cuối cùng đã viết. Chỉ còn lại "Anh nhớ em" và một vệt mờ. * Lá thư lần này của Duy Khanh đến thật muộn, muộn hơn gần một tháng so với chờ đợi của Lam Anh. Cô vội vàng bóc lá thư, nhìn những dòng chữ thật quen thuộc. Duy Khanh nhắc đến One day, nhắc đến câu chuyện tình đầy cảm động của Emma và Dexter. Cô thấy phảng phất trong thư nỗi buồn, hoặc điều gì thì cô chẳng hiểu nổi.Những bức ảnh Duy Khanh chụp thật đẹp: về mùa hè, về những bộ yukata, về bát mì somen để trên chiếc bàn gỗ... nhưng thấp thoáng trong những bức ảnh, Lam Anh nhận thấy luôn có bóng dáng của một cô gái không rõ mặt. Lam Anh không rõ cô gái đó là ai, nhưng dựa theo vị trí – lúc thì tay áo, lúc thì đôi guốc xuất hiện trong ảnh... có thể thấy là cô gái đang đi bên cạnh Duy Khanh. Lam Anh cứ tự nhắc nhở mình: "Đó chắc chỉ là một người qua đường thôi..." nhưng cô biết, người qua đường thì đâu xuất hiện trong những bức ảnh nhiều đến vậy... Tối hôm đó, Lam Anh cùng Hachi đi dạo, rồi lại cùng nó ngồi trên cầu quay sông Hàn. Nước mắt thi nhau chảy tèm lem làm cô trông tội nghiệp không khác gì một cô bé Lọ Lem đi lạc. Con gái luôn có những linh cảm thật kì diệu. Không phải ngẫu nhiên mà Lam Anh bỗng có cảm nhận khác lạ về cô gái trong những bức ảnh của Duy Khanh. Nhưng, cô không biết mình sẽ viết gì trong lá thư gửi sắp gửi đây, viết rằng: "Anh đã thay đổi rồi sao?" hay sẽ im lặng cho đến khi điều cô linh cảm thực sự ập đến... Cuối cùng, tối muộn của ngày hôm đó, Lam Anh viết những dòng rất ngắn: "Ngày 02.08.2011 Anh à! Em tin là chúng ta cũng có một ngày như Emma và Dexter, thậm chí là rất nhiều ngày. Bởi vì em luôn nhớ đến anh, dù cuộc sống có bộn bề thế nào đi nữa. Vậy nên anh hãy tin vào điều đó, tin vào sự chắc chắn của tình cảm giữa chúng ta, cũng giống như niềm tin chắc chắn trời sẽ nắng thôi – sau những ngày sương mù ảm đạm..." Rồi Lam Anh gấp lá thư lại, lá thư ngắn nhất trong những lá thư đã gửi cho Duy Khanh. Nhưng cô biết, là anh sẽ hiểu, sẽ hiểu thôi – những điều mà cô gửi gắm. * Dù tự nhắc mình không được làm vậy, nhưng Duy Khanh vẫn không thể chống chọi lại được mỗi khi Aoi mỉm cười, hay gọi anh bằng cái giọng mũi rất con gái Nhật, và rất dễ thương "Khan-kun". Thứ tình cảm tội lỗi ấy vẫn phát triển tự nhiên, vẫn khiến anh vừa hạnh phúc vừa day dứt. Anh và Aoi vẫn đi chơi với nhau. Đi xem phim, đi ăn ramen ở một cửa hàng đậm chất gia đình, hay chỉ đơn giản là anh đến nhà cô để cô làm tempura ăn tối. Cô làm bento mang đến lớp cho anh mỗi buổi trưa, cả hai sẽ cùng ăn dưới gốc cây hoa anh đào – giờ đây đang xanh rì lá – như những đôi tình nhân. Thi thoảng cô còn lấy tay vuốt nhẹ tóc anh, tay cô thoảng mùi táo đỏ. Aoi khéo tay, làm món nào cũng ngon, nhưng những món chiên giòn thì vẫn hay bị cháy xém một chút như Lam Anh vậy. Nghĩ đến những ngày qua với Aoi, anh tự hỏi, anh có yêu Aoi không? Vậy còn Lam Anh thì sao, anh có còn yêu cô nhiều như trước? Sau rất nhiều đêm dằn vặt, Duy Khanh quyết định ngừng gặp Aoi, và cũng ngừng không viết thư cho Lam Anh nữa. Cho đến khi nào anh hiểu rõ mình cần ai, hay yêu ai. Mọi thứ cứ lửng lơ thế này không phải là điều mà anh thích. Aoi chỉ cười và chấp nhận những ngày tạm xa nhau. Còn Lam Anh, anh không hiểu cô đang cảm nhận điều gì nữa. Cô có nhận ra sự thay đổi nơi anh, hay không, anh cũng không chắc. Những lá thư bỗng đứt đoạn có thể làm cô thắc mắc, hoặc đau lòng, nhưng dù sao trong lúc này anh cũng chẳng thể làm mọi thứ khác đi được.... Những ngày buồn cứ chầm chậm đến và đi. Duy Khanh thường thức khuya hơn, nghe những bản giao hưởng dành cho violon của bất kì ai anh thích. Một tối muộn, Hotaru-san thấy phòng anh vẫn sáng, bèn gõ cửa mang cho anh một bát mì ramen. "Khan-kun, đây là lần đầu tiên ta thấy cậu buồn như vậy?" "Thế ạ?". Anh cười. "Cháu chỉ đang suy nghĩ một số thứ thôi". "Về tình yêu ư?". Hotaru-san hóm hỉnh. Rồi bà đột ngột trở nên trầm ngâm, như hồi tưởng về một khoảng thời gian, không gian nào đó. "Ta không biết tình yêu của cậu được định nghĩa như thế nào, nhưng đối với ta đó là một mùi hương. Chính xác là mùi của nước dùng, của mì, của món ramen mà cậu ăn đây. Chồng ta vốn là một đầu bếp giỏi. Khan-kun, cậu tin không, ta đã yêu ông ấy chỉ sau lần ta ăn bát mì đầu tiên ông ấy làm, lúc đó vẫn còn là cậu thanh niên học việc của tiệm mì. Sau khi lấy nhau, ta học ông ấy nấu mì. Và giờ dù ông ấy đã không còn nữa, nhưng mỗi lần nấu mì, ta vẫn cảm nhận được ông ấy đang ở cạnh ta". Duy Khanh không nói gì, anh vẫn không chắc lắm ý mà Hotaru-san định nói là gì. Đôi lúc bà trở nên bí ẩn như thế. "Tình yêu là một bát mì ramen". Hotaru-san lẩm nhẩm như thế cho chính mình nghe rồi lặng lẽ rời khỏi phòng. Sau khi ăn xong bát mì, Duy Khanh đọc lại tất cả các lá thư của Lam Anh, và nhận ra những lá thư ấy thoang thoảng mùi hương tràm trà. Mùi hương mà Lam Anh vẫn rất thích... Duy Khanh im lặng rất lâu về thứ mùi hương anh vừa nhận ra. Có một điều gì đó vừa chạy rất nhanh, qua trí óc. Những hình ảnh cũng ùa về ào ạt. Đêm Tokyo thì vẫn còn dài... * Ngày lại nối ngày qua đi... Sau lá thư cuối cùng gửi đi, Lam Anh tuyệt nhiên không nhận được thêm bất cứ lá thư nào nữa. Cô đoán có lẽ là Duy Khanh đang phải suy nghĩ điều gì rất lung, bởi trước nay anh chưa từng đột nhiên "biến mất" như vậy. Có thể anh đang chờ đợi khoảnh khắc những câu trả lời hiện lên thật rõ ràng – để có thể cho cô biết chính xác những điều anh cảm nhận.Lam Anh cũng không phải là người nóng vội, vậy nên cô cứ bình lặng chờ đợi mọi thứ thôi. Dù là có đôi lần đi trên đường và nước mắt cô đột nhiên rơi, khi nghĩ rằng có thể chỉ ngày mai thôi – sẽ không còn ai để cô chờ đợi nữa... ... Một ngày cuối tháng 9, Lam Anh định sẽ viết một lá thư gửi Duy Khanh, nhưng cuối cùng lại thôi. "Tình yêu mà, không nên gò ép" – Lam Anh nghĩ vậy sẽ tốt. Nên cho đến khi nhận được thư của Duy Khanh, cô tuyệt nhiên sẽ không viết bất kì lá thư nào nữa. "Bạn có thể lừa dối tất cả, nhưng không bao giờ lừa dối được chính trái tim mình... Lam Anh đã từng tự nhủ mình như vậy. Và thời gian trôi qua càng lâu càng giúp cô hiểu ra thêm nhiều điều. Ngày Duy Khanh mới đi, Lam Anh thường tìm mọi cách để lấp chỗ trống mà anh để lại. Cô đi chơi với bạn bè nhiều thật nhiều, dù đó không phải là thói quen của cô. Cô cũng cố làm cho mình bận rộn hơn, dù có những đêm đi ngủ mà thân mình đau nhức. Cô thậm chí còn cố gắng coi Hachi là vật thay thế, cô đưa nó đến mọi nơi cô và Duy Khanh thường đi, và dồn nhiều yêu thương vào nó. Nhưng rồi, sau tất cả, Lam Anh lại trở về nhịp sống bình lặng của mình. Cô lại ra biển một mình những buổi sớm. Cô lại cho mình những phút nằm dài ngẫm ngợi, nhớ thương. Cô không ép bản thân phải tập quen với việc không có Duy Khanh nữa, hoặc cũng không tìm ai đó hay việc gì đó để lấp chỗ trống của anh. Cô cũng bắt đầu học cách yêu Hachi, bằng tình yêu nó đáng được nhận. Cô không dồn mọi cô đơn của mình lên nó nữa, nó xứng đáng được cô yêu một cách trọn vẹn hơn. Bởi sau tất cả, Lam Anh nhận ra, tại sao cô lại cứ phải làm cho mình quên đi rằng Duy Khanh đang ở xa cô? Hoặc tại sao cô cứ phải tìm mọi cách để lấp đầy khoảng trống mà anh để lại. Anh vẫn ở đây cơ mà, ở mọi việc cô làm, ở mọi nơi cô đi, anh vẫn đầy ắp trong nỗi nhớ của cô... Vậy thì tại sao cô lại cứ phải tìm kiếm hình bóng của anh ở một nơi nào đó khác? Yêu xa vốn dĩ thật khó khăn, nhưng nó cũng làm mọi thứ thật sự đáng trân trọng. Và chỉ cần cô và Duy Khanh thật sự trân trọng nhau, thì khoảng cách và thời gian sẽ trở thành vô nghĩ lý. Như Emma và Dexter cũng vậy, chẳng phải 20 năm biến động chỉ làm họ hiểu là họ cần nhau nhiều như thế nào, đấy sao...? * "Lam Anh à! Khi nghe Hotaru-san nói về mì ramen, anh không chắc lắm điều mà bà đã nói, nhưng giờ thì anh hiểu rồi. Anh đã ngửi thấy mùi hương tràm trà khi đọc lại tất cả những lá thư em đã gửi. Rất thoảng, rất ấm, và có gì đó cũng rất ngọt ngào. Nó đã luôn ở đó, chỉ là anh vô tâm không nhận ra. Khi ngửi thấy mùi hương đó, anh nhận anh nhớ rất nhiều thứ về em. Em ít nói thế nào, nhưng khi bên cạnh anh em lại nói nhiều ra sao. Em hay chun mũi trêu Hachi. Em đãng trí, ngơ ngác, nhưng lại rất khéo tay. Em có nụ cười dịu dàng đằng sau chiếc lồng đèn hoa đăng đó. Em có mùi hương tràm trà. Mùi hương tràm trà là em. Và anh chỉ yêu mỗi mùi hương tràm trà. Cũng như anh chỉ yêu mỗi mình em." Mùi hương tràm trà, không phải là mùi táo đỏ. Anh đã nghĩ mình yêu Aoi. Nhưng rồi Duy Khanh nhận ra anh chỉ tìm kiếm Lam Anh qua bóng hình cô gái Nhật ấy, để trốn chạy khỏi cảm giác sợ hãi rằng bốn năm là quá dài và Lam Anh sẽ quên anh mất. Hay chính anh sợ mình sẽ quên mất Lam Anh. Aoi chỉ như một sự thay thế, một ảo ảnh, hay một lời bào chữa. Duy Khanh nghĩ thế, nhưng anh sẽ không viết như thế. Tiếng bút chì sột sột trên giấy mỗi lúc một nhanh hơn vì anh có cảm giác nếu không viết ra hết, anh sẽ quên mất điều mình định viết. "Anh đã yêu em vì tất cả mọi điều như thế. Và mãi như thế. Lam Anh à, em hãy đợi anh về sau hai mùa hoa anh đào nữa nhé"...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro